Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại
Chương 70: Canh một 2
Xuân Phong Lựu Hỏa
06/09/2022
Gió đêm dịu dàng lướt qua, cảnh đêm nơi phố thị phồn hoa ở phía đối diện phản chiếu trên mặt sông, ánh đèn hắt xuống tạo ra từng gợn sóng lấp
lánh, đẹp tựa một thế giới xa xôi khác.
Phó Tư Bạch và cô kề sát bên nhau, hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư này.
Dường như mỗi giây mỗi phút giữa họ đều biến thành thực thể tồn tại, chen vào trái tim anh và lấp đầy nó.
"Vừa nãy em có nghe thấy không?" Anh hỏi Ôn Từ.
"Nghe thấy cái gì cơ?"
"Lúc chơi Thật hay Thách ấy, lời anh nói khi đó."
"Anh đã nói gì vậy?" Cô gái cười ngây thơ, trong đôi mắt như có hàng vạn vì sao lấp lánh.
Phó Tư Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng đâu đó trong lòng lại nổi lên tia mất mát nhàn nhạt.
Yêu thầm chính là như vậy.
Sợ cô biết, nhưng lại sợ cô không biết.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, nhìn bóng đêm đen kịt, sau đó thở một hơi thật dài.
Làn khói trắng mờ ảo trong bóng đêm.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy một bên vai của mình trùng xuống, đầu cô gái ngả vào vai anh.
"Ư... buồn ngủ quá!"
Cả người anh hơi sững lại: "Thoải mái không?"
"Ừ." Cô lại dụi đầu vào hõm cổ anh rồi cọ cọ: "Cảm giác rất an tâm."
Phó Tư Bạch ấn tàn xuống xuống mặt đất, một phát bế ngang cô gái lên.
"Ơ?"
Anh bế cô lên taxi: "Tôi hỏi em một lần cuối cùng, nhà em ở đâu?"
"Thế nhà anh ở đâu?" Cô cười và hỏi ngược lại anh.
Một lúc lâu sau, Phó Tư Bạch mới trầm giọng nói với tài xế: "Chung cư Ngự Hồ."
Cả quãng đường đi cô gái đều rất ngoan, chỉ là đôi mắt hạnh cứ thế mở to, nhìn anh ở cự ly cực gần.
Phó Tư Bạch lảng tránh ánh mắt của cô, giữ đầu cô lại, để cô dựa vào vai anh.
"Để tôi bảo vệ em, tôi sẽ đối xử tốt với em." Anh nói với cô bằng giọng rất nhỏ, có thể nghe ra được sự run rẩy e dè: "Tôi sẽ yêu thương em." Nó giống như một thỉnh cầu đầy tuyệt vọng, nhưng anh còn chưa đợi được câu trả lời của cô thì cô đã ngủ thϊếp đi rồi.
Khoảng 15 phút sau, chiếc taxi dừng lại ở tầng dưới của Chung cư Ngự Hồ - khu vực cao cấp nhất của Thành phố Nam.
Đây là một căn hộ lớn mà anh đã mua sau khi lên học đại học, dùng để làm chỗ ngủ.
Bởi vì kể từ khi mẹ anh qua đời, thần kinh của anh bị suy nhược trầm trọng, chất lượng giấc ngủ cực kỳ kém, vậy nên anh không hay sống trong ký túc xá mà sẽ về căn hộ trống rỗng này để ngủ.
Tất nhiên, vì căn hộ này chỉ được dùng để ngủ nên không gian trống rỗng, toàn bộ nội thất trong nhà vẫn còn mới, trang trí theo tông màu lạnh hiện đại, hoàn toàn không có hơi thở của cuộc sống.
Anh bế cô gái vào phòng ngủ của mình, đặt cô lên chiếc giường lớn màu xanh đậm mà anh thường ngủ. Hơi thở... hơi nặng nề.
Ôn Từ mệt mỏi rã rời, vừa nằm lên giường thì thân thể tự nhiên thả lỏng, ôm chăn bông mềm mại, vặn người một cái: "Thoải mái quá đi mất!"
Thoải mái hơn nhiều so với tấm ván giường cứng như đá của nhà cô!
Phó Tư Bạch nhịn khát vọng đang cuộn trào trong người, mau chóng vào phòng tắm tắm rửa.
Thoa sữa tắm lên người rồi tắm đi tắm lại tận mấy lần, ngay cả đánh răng cũng đánh tận mười mấy phút, xong xuôi, nhìn gương mặt anh tuấn và thân hình hoàn mỹ trong gương nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ...
Phó Tư Bạch và cô kề sát bên nhau, hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư này.
Dường như mỗi giây mỗi phút giữa họ đều biến thành thực thể tồn tại, chen vào trái tim anh và lấp đầy nó.
"Vừa nãy em có nghe thấy không?" Anh hỏi Ôn Từ.
"Nghe thấy cái gì cơ?"
"Lúc chơi Thật hay Thách ấy, lời anh nói khi đó."
"Anh đã nói gì vậy?" Cô gái cười ngây thơ, trong đôi mắt như có hàng vạn vì sao lấp lánh.
Phó Tư Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng đâu đó trong lòng lại nổi lên tia mất mát nhàn nhạt.
Yêu thầm chính là như vậy.
Sợ cô biết, nhưng lại sợ cô không biết.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, nhìn bóng đêm đen kịt, sau đó thở một hơi thật dài.
Làn khói trắng mờ ảo trong bóng đêm.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy một bên vai của mình trùng xuống, đầu cô gái ngả vào vai anh.
"Ư... buồn ngủ quá!"
Cả người anh hơi sững lại: "Thoải mái không?"
"Ừ." Cô lại dụi đầu vào hõm cổ anh rồi cọ cọ: "Cảm giác rất an tâm."
Phó Tư Bạch ấn tàn xuống xuống mặt đất, một phát bế ngang cô gái lên.
"Ơ?"
Anh bế cô lên taxi: "Tôi hỏi em một lần cuối cùng, nhà em ở đâu?"
"Thế nhà anh ở đâu?" Cô cười và hỏi ngược lại anh.
Một lúc lâu sau, Phó Tư Bạch mới trầm giọng nói với tài xế: "Chung cư Ngự Hồ."
Cả quãng đường đi cô gái đều rất ngoan, chỉ là đôi mắt hạnh cứ thế mở to, nhìn anh ở cự ly cực gần.
Phó Tư Bạch lảng tránh ánh mắt của cô, giữ đầu cô lại, để cô dựa vào vai anh.
"Để tôi bảo vệ em, tôi sẽ đối xử tốt với em." Anh nói với cô bằng giọng rất nhỏ, có thể nghe ra được sự run rẩy e dè: "Tôi sẽ yêu thương em." Nó giống như một thỉnh cầu đầy tuyệt vọng, nhưng anh còn chưa đợi được câu trả lời của cô thì cô đã ngủ thϊếp đi rồi.
Khoảng 15 phút sau, chiếc taxi dừng lại ở tầng dưới của Chung cư Ngự Hồ - khu vực cao cấp nhất của Thành phố Nam.
Đây là một căn hộ lớn mà anh đã mua sau khi lên học đại học, dùng để làm chỗ ngủ.
Bởi vì kể từ khi mẹ anh qua đời, thần kinh của anh bị suy nhược trầm trọng, chất lượng giấc ngủ cực kỳ kém, vậy nên anh không hay sống trong ký túc xá mà sẽ về căn hộ trống rỗng này để ngủ.
Tất nhiên, vì căn hộ này chỉ được dùng để ngủ nên không gian trống rỗng, toàn bộ nội thất trong nhà vẫn còn mới, trang trí theo tông màu lạnh hiện đại, hoàn toàn không có hơi thở của cuộc sống.
Anh bế cô gái vào phòng ngủ của mình, đặt cô lên chiếc giường lớn màu xanh đậm mà anh thường ngủ. Hơi thở... hơi nặng nề.
Ôn Từ mệt mỏi rã rời, vừa nằm lên giường thì thân thể tự nhiên thả lỏng, ôm chăn bông mềm mại, vặn người một cái: "Thoải mái quá đi mất!"
Thoải mái hơn nhiều so với tấm ván giường cứng như đá của nhà cô!
Phó Tư Bạch nhịn khát vọng đang cuộn trào trong người, mau chóng vào phòng tắm tắm rửa.
Thoa sữa tắm lên người rồi tắm đi tắm lại tận mấy lần, ngay cả đánh răng cũng đánh tận mười mấy phút, xong xuôi, nhìn gương mặt anh tuấn và thân hình hoàn mỹ trong gương nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.