Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang
Chương 22: Bữa tiệc kết thúc : Cao Lãnh Khang huỷ hôn
Uyenbaby
29/06/2021
Cao Lãnh Khang đang nghĩ thì quay sang lại không thấy cô đâu. Con nhỏ này lại đi đâu không biết. Anh tìm giữa chừng thì thấy Giao Uyên đang đứng giữa đám đông còn bị một người phụ nữ sỉ vả. Mặt anh tối sầm lại, lo lắng cô buồn nhớ lại những kí ức tồi tệ đã từng trải qua. Đôi chân dài nhanh chóng bước đi nhưng khi thấy hành động của cô liền dừng bước.
Ngoảnh mặt bước đi thì thấy anh đang đứng đó một góc khá xa nhìn mình. Thấy cô cuối cùng cũng để ý đến mình anh đi đến giữa đám đông cầm bàn tay vừa tát lên dịu dàng hỏi
- Đau không?
Tất cả mọi người : .....
Cao tổng một mặt lạnh lùng mà mọi người biết cũng có vẻ mặt dịu dàng như này sao???
Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Mọi người ở đây cặp mắt một lần nữa lại hướng về chỗ Giao Uyên và Cao Lãnh Khang.
Tô Tử Yên trong một góc khuất nào đó đứng nhìn người đàn ông kia dịu dàng với người khác mà không phải mình. Cô ta nắm chặt bàn tay đến nỗi đâm thủng làn da khiến máu chảy ra.
Nhã Kì thì nheo mắt nghi ngờ, cái mùi này... chắc chắn là có gian tình giữa hai người họ? Nhã Kì có mặt ở đây là vì ba cô ấy bắt đi, ông ấy bảo bắt buộc phải đi vì cái tên họ Hà kia cũng có mặt ở đây. Đáng ra là không đi nhưng nghe tin em họ của Cao tổng cũng có mặt nên cô mới chấp nhận đi cùng ba cô đến buổi tiệc nhàm chán này.
Cô nghi ngờ nhìn hai con người kia rồi cũng chạy đi đến nơi khác. Cô trước kia rất thích những nơi ồn ào náo nhiệt giống ở đây nhưng dần dần theo thời gian khi lớn lên cô chẳng còn hứng thú với những nơi như này nữa.
Đang đi dạo quanh khuôn viên sau bữa tiệc tìm một nơi yên tĩnh ngắm cảnh thì lại vấp phải cục đá chắn ngang giữa đường. May thay có một người đàn ông lạ mặt ôm eo cô nếu không lại bị dập mặt chảy máu mũi mất. Anh ta cất giọng nói trầm ổn, đều đều
- Này, cô không sao chứ?
Mở mắt ra thì đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt của một người đàn ông. Anh ta với đôi mắt phượng, lông mày rậm, sống mũi cao nói chung là một anh chàng có khuôn mặt mỹ nam. Nhã Kì chẳng khác gì cô bạn thân của mình hai người chính là có rất nhiều điểm chung và độ mê trai thì chẳng ai hơn ai. Cô ngây người nhìn anh.
Thấy vẫn chưa có lời đáp người con gái này vẫn đang trong vòng tay mình Dương Tử Đằng lại cất tiếng, nói.
- Này, cô định ôm tôi đến bao giờ?
- Ơ, a xin lỗi xin lỗi anh
Anh ta đẹp trai như vậy làm cô suýt thì mất cả hồn. Cô buông tay ra nhìn lại tổng thể thì người con trai đang đứng trước mặt cô rất cao a.
Dương Tử Đằng là đến đây chỉ đơn giản là để xem xem vị hôn phu của anh bạn thân mình trong lời đồn có nhan sắc như thế nào ngoài anh ra còn có Lâm Văn Trạch hắn là người biết trước đồng thời kéo cả anh đi.
- À, chuyện lúc nãy tôi cảm ơn anh nha.
- Ừm
Nhã Kì bây giờ đã trở nên lịch sự hơn trước rồi phải hồi xưa cô đã không ngần ngại hỏi tên và số điện thoại của người ta rồi. Bây giờ mà đi xin số điện thoại người ta thì cô thà chết còn hơn.
Hai người cũng chỉ nói đến đây rồi thôi. Cô vẫn tiếp tục công việc của mình anh cũng quay đầu rời khỏi nơi này. Hai người cứ thế mà bỏ qua nhau chẳng ai hay biết gì.
Trở lại ở trong bữa tiệc sau khi được anh hỏi han Giao Uyên mặt bình thản nói
- Em không sao
- Đi thôi
Cao Lãnh Khang kéo cô đi giữa đám đông để lại Vương Nhã Vy ngồi thẫn thờ nhìn. Đáng ra cô ta tỉnh lại định vồ lên đánh trả Giao Uyên nhưng lại nhìn thấy người con trai đang cầm tay cô lại là Cao tổng, vị tổng tài lãnh khốc nổi tiếng cả nước. Cô ta vẫn ngồi đấy gương mặt sợ sệt đến nỗi trắng bệch như doạ người.
Lại bị Cao Lãnh Khang kéo đi, cứ ngỡ là anh chỉ kéo đi khỏi chỗ đó ai ngờ anh lại đi thẳng một mạch ra cửa. Cô kéo anh lại phồng má lên nói
- Anh đi đâu vậy, em còn chưa ăn xong màa
- Còn ăn được?
Với tâm trạng lúc nãy mà cô còn ăn được, kiếp trước cô là heo à?
- Nhưng mà đồ ở đây quả thật là rất ngon.
Cô ánh mắt tràn đầy lấp lánh chớp chớp nói. Thôi thì dù sao buổi tiệc này cũng sắp kết thúc rồi ở lại cũng không sao. Ánh mắt mắt anh nhìn cô lại hiện lên vài tia ôn nhu.
- Được rồi.
- Hì cám ơn anh nha, ủa mà... tiểu Kì đâu rồi ta? Cô ấy lại đi đâu rồi không biết.
Không lâu sau Tô Tử Yên lại đi lên cầu thang nói gì đó với MC, anh ta cũng gật gật đầu rồi lên tiếng thông báo.
- Kính thưa các quý vị, trước khi kết thúc buổi tiệc ngày hôm nay, Tô gia muốn thông báo cho mọi người, và xin hãy lắng nghe. Chính xác thì thông báo này là một trong những phần chính của buổi tiệc này đó là cô con gái út Tô gia cũng chính là chủ buổi tiệc ngày hôm nay Tô Tử Yên đã có hôn ước với một người mà ai ai cũng kính nể đó không ai khác chính là Cao tổng của chúng ta.
Giật mic của MC cô ta nói thêm
- Đúng vậy tôi chính là vị hôn phu của Cao tổng chắc mọi người cũng biết rồi tôi chỉ là chính thức xác nhận mà thôi.
Tô Tử Yên gương mặt vui vẻ cười đến mức không thể cười tươi hơn được nữa, cô ta xảo trá lên tiếng.
- Ai nói là tôi và cô có hôn ước?
Từ bên dưới một giọng nói trầm lạnh vang lên. Cao Lãnh Khang đem theo một gương mặt lạnh tanh, trên người toả ra chất khí kiêu ngạo và uy quyền, đôi chân dài sải bươc đi đến chỗ Tô Tử Yên, anh đi đến đâu những người xung quanh đều tản ra nhường đường cho anh đi, không dám đứng gần kể cả là 5 mét.
Từng bước đi lên phía trên cầu thang vừa đi Cao Lãnh Khang vừa nói lớn với chất giọng lãnh đạm
- Tôi nói có hôn ước với cô bao giờ?
- Kh...Khang a...anh nói gì vậy? H...hôn ước này đã được b...ba em v...và ba anh đồng ý rồi mà?
- Vốn chỉ một mình Tô Mạnh Hùng cả ba tôi nói, cô cũng ảo tưởng hơn trong lời đồn nhỉ? Cao Lãnh Khang tôi thiếu gì người lại đi lấy một người phụ nữ tâm cơ ác độc giả tạo như cô?
Hôm nay anh lại kiên nhẫn nói rõ ràng từng từ còn nói nhiều hơn mọi khi. Cao Lãnh Khang đáp lại còn chẳng thèm nhìn ả. Ánh mắt lại luôn hướng về Giao Uyên để mở lời coi như lời giải thích với cô.
- Nếu hôn ước này đã xảy ra rồi thì tôi bây giờ chính thức huỷ hôn.
Nói xong anh chẳng quan tâm biểu hiện trên gương mặt của cô ta bây giờ đang khó coi đến mức như thế nào bước đi một mạch xuống đi đến chỗ người con gái đứng nhìn anh từ đầu đến cuối kia.
Tô Tử Yên nghe xong những lời này phát hiện ra anh đang nhìn về hướng Giao Uyên cô ta điên lên chạy theo người con trai đang quay lưng về phía mình bỏ đi không hề liếc mắt nhìn dù là một cái. Cô ta ra vẻ đáng thương đôi mắt rũ xuống, nước mắt rơi từng giọt, hét lớn
- Cao Lãnh Khang anh có cần phải hức tàn nhẫn như vậy không hức em em thật sự yêu anh mà
Cô ta cố gắng nức nở gào thét
- Tên của tôi không phải ai muốn gọi là gọi.
- Hức em biết rồi, tất cả tất cả là do con ả khốn khiếp kia là nó quyễn rũ anh đúng không? Anh nói đi!/!/!/
Phẫn nộ đến đỉnh điểm, ánh mắt bi thương dần trở nên ác độc, những tia máu bắt đầu xuất hiện, cô ta chạy qua người anh đến chỗ Giao Uyên nắm chặt tay cô
- Đúng, chính mày chính là mày quyến rũ anh ấy nên anh ấy mới không chấp nhận tao con tiện nhân
Mọi người thật không ngờ được mới vừa đây một người con gái nết na thuỳ mị lại chỉ là lớp vỏ bên ngoài của cô ta.
Giao Uyên bị nắm chặt tay khá đau cô dùng lực hất tay cô ta ra nhưng không được.
- Này cô đừng có mà điên, anh ấy là anh họ tôi sao tôi phải làm điều đó chứ?
- Ha mày cũng nghĩ được như thế à? Nếu không có mày mọi chuyện đã không trở nên tồi tệ thế này, tất cả là do mày.
- Do tôi? Bằng chứng đâu? Cô vô lí vừa thôi.
- Mày đừng có...
- Đủ rồi!
Cao Lãnh Khang nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt biểu cảm khó chịu lộ rõ trên gương mặt tuấn mỹ của anh.
- Tô Mạnh Hùng ông nếu không dạy dỗ lại con gái của mình thì đừng trách tại sao Tô thị lại biến mất khỏi thành phố này!
Giọng anh trầm đến nỗi những người ở gần đều toát cả mồ hôi. Không khí lạnh lan khiến những người có mặt ở đây không khỏi rét run.
Ngoảnh mặt bước đi thì thấy anh đang đứng đó một góc khá xa nhìn mình. Thấy cô cuối cùng cũng để ý đến mình anh đi đến giữa đám đông cầm bàn tay vừa tát lên dịu dàng hỏi
- Đau không?
Tất cả mọi người : .....
Cao tổng một mặt lạnh lùng mà mọi người biết cũng có vẻ mặt dịu dàng như này sao???
Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Mọi người ở đây cặp mắt một lần nữa lại hướng về chỗ Giao Uyên và Cao Lãnh Khang.
Tô Tử Yên trong một góc khuất nào đó đứng nhìn người đàn ông kia dịu dàng với người khác mà không phải mình. Cô ta nắm chặt bàn tay đến nỗi đâm thủng làn da khiến máu chảy ra.
Nhã Kì thì nheo mắt nghi ngờ, cái mùi này... chắc chắn là có gian tình giữa hai người họ? Nhã Kì có mặt ở đây là vì ba cô ấy bắt đi, ông ấy bảo bắt buộc phải đi vì cái tên họ Hà kia cũng có mặt ở đây. Đáng ra là không đi nhưng nghe tin em họ của Cao tổng cũng có mặt nên cô mới chấp nhận đi cùng ba cô đến buổi tiệc nhàm chán này.
Cô nghi ngờ nhìn hai con người kia rồi cũng chạy đi đến nơi khác. Cô trước kia rất thích những nơi ồn ào náo nhiệt giống ở đây nhưng dần dần theo thời gian khi lớn lên cô chẳng còn hứng thú với những nơi như này nữa.
Đang đi dạo quanh khuôn viên sau bữa tiệc tìm một nơi yên tĩnh ngắm cảnh thì lại vấp phải cục đá chắn ngang giữa đường. May thay có một người đàn ông lạ mặt ôm eo cô nếu không lại bị dập mặt chảy máu mũi mất. Anh ta cất giọng nói trầm ổn, đều đều
- Này, cô không sao chứ?
Mở mắt ra thì đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt của một người đàn ông. Anh ta với đôi mắt phượng, lông mày rậm, sống mũi cao nói chung là một anh chàng có khuôn mặt mỹ nam. Nhã Kì chẳng khác gì cô bạn thân của mình hai người chính là có rất nhiều điểm chung và độ mê trai thì chẳng ai hơn ai. Cô ngây người nhìn anh.
Thấy vẫn chưa có lời đáp người con gái này vẫn đang trong vòng tay mình Dương Tử Đằng lại cất tiếng, nói.
- Này, cô định ôm tôi đến bao giờ?
- Ơ, a xin lỗi xin lỗi anh
Anh ta đẹp trai như vậy làm cô suýt thì mất cả hồn. Cô buông tay ra nhìn lại tổng thể thì người con trai đang đứng trước mặt cô rất cao a.
Dương Tử Đằng là đến đây chỉ đơn giản là để xem xem vị hôn phu của anh bạn thân mình trong lời đồn có nhan sắc như thế nào ngoài anh ra còn có Lâm Văn Trạch hắn là người biết trước đồng thời kéo cả anh đi.
- À, chuyện lúc nãy tôi cảm ơn anh nha.
- Ừm
Nhã Kì bây giờ đã trở nên lịch sự hơn trước rồi phải hồi xưa cô đã không ngần ngại hỏi tên và số điện thoại của người ta rồi. Bây giờ mà đi xin số điện thoại người ta thì cô thà chết còn hơn.
Hai người cũng chỉ nói đến đây rồi thôi. Cô vẫn tiếp tục công việc của mình anh cũng quay đầu rời khỏi nơi này. Hai người cứ thế mà bỏ qua nhau chẳng ai hay biết gì.
Trở lại ở trong bữa tiệc sau khi được anh hỏi han Giao Uyên mặt bình thản nói
- Em không sao
- Đi thôi
Cao Lãnh Khang kéo cô đi giữa đám đông để lại Vương Nhã Vy ngồi thẫn thờ nhìn. Đáng ra cô ta tỉnh lại định vồ lên đánh trả Giao Uyên nhưng lại nhìn thấy người con trai đang cầm tay cô lại là Cao tổng, vị tổng tài lãnh khốc nổi tiếng cả nước. Cô ta vẫn ngồi đấy gương mặt sợ sệt đến nỗi trắng bệch như doạ người.
Lại bị Cao Lãnh Khang kéo đi, cứ ngỡ là anh chỉ kéo đi khỏi chỗ đó ai ngờ anh lại đi thẳng một mạch ra cửa. Cô kéo anh lại phồng má lên nói
- Anh đi đâu vậy, em còn chưa ăn xong màa
- Còn ăn được?
Với tâm trạng lúc nãy mà cô còn ăn được, kiếp trước cô là heo à?
- Nhưng mà đồ ở đây quả thật là rất ngon.
Cô ánh mắt tràn đầy lấp lánh chớp chớp nói. Thôi thì dù sao buổi tiệc này cũng sắp kết thúc rồi ở lại cũng không sao. Ánh mắt mắt anh nhìn cô lại hiện lên vài tia ôn nhu.
- Được rồi.
- Hì cám ơn anh nha, ủa mà... tiểu Kì đâu rồi ta? Cô ấy lại đi đâu rồi không biết.
Không lâu sau Tô Tử Yên lại đi lên cầu thang nói gì đó với MC, anh ta cũng gật gật đầu rồi lên tiếng thông báo.
- Kính thưa các quý vị, trước khi kết thúc buổi tiệc ngày hôm nay, Tô gia muốn thông báo cho mọi người, và xin hãy lắng nghe. Chính xác thì thông báo này là một trong những phần chính của buổi tiệc này đó là cô con gái út Tô gia cũng chính là chủ buổi tiệc ngày hôm nay Tô Tử Yên đã có hôn ước với một người mà ai ai cũng kính nể đó không ai khác chính là Cao tổng của chúng ta.
Giật mic của MC cô ta nói thêm
- Đúng vậy tôi chính là vị hôn phu của Cao tổng chắc mọi người cũng biết rồi tôi chỉ là chính thức xác nhận mà thôi.
Tô Tử Yên gương mặt vui vẻ cười đến mức không thể cười tươi hơn được nữa, cô ta xảo trá lên tiếng.
- Ai nói là tôi và cô có hôn ước?
Từ bên dưới một giọng nói trầm lạnh vang lên. Cao Lãnh Khang đem theo một gương mặt lạnh tanh, trên người toả ra chất khí kiêu ngạo và uy quyền, đôi chân dài sải bươc đi đến chỗ Tô Tử Yên, anh đi đến đâu những người xung quanh đều tản ra nhường đường cho anh đi, không dám đứng gần kể cả là 5 mét.
Từng bước đi lên phía trên cầu thang vừa đi Cao Lãnh Khang vừa nói lớn với chất giọng lãnh đạm
- Tôi nói có hôn ước với cô bao giờ?
- Kh...Khang a...anh nói gì vậy? H...hôn ước này đã được b...ba em v...và ba anh đồng ý rồi mà?
- Vốn chỉ một mình Tô Mạnh Hùng cả ba tôi nói, cô cũng ảo tưởng hơn trong lời đồn nhỉ? Cao Lãnh Khang tôi thiếu gì người lại đi lấy một người phụ nữ tâm cơ ác độc giả tạo như cô?
Hôm nay anh lại kiên nhẫn nói rõ ràng từng từ còn nói nhiều hơn mọi khi. Cao Lãnh Khang đáp lại còn chẳng thèm nhìn ả. Ánh mắt lại luôn hướng về Giao Uyên để mở lời coi như lời giải thích với cô.
- Nếu hôn ước này đã xảy ra rồi thì tôi bây giờ chính thức huỷ hôn.
Nói xong anh chẳng quan tâm biểu hiện trên gương mặt của cô ta bây giờ đang khó coi đến mức như thế nào bước đi một mạch xuống đi đến chỗ người con gái đứng nhìn anh từ đầu đến cuối kia.
Tô Tử Yên nghe xong những lời này phát hiện ra anh đang nhìn về hướng Giao Uyên cô ta điên lên chạy theo người con trai đang quay lưng về phía mình bỏ đi không hề liếc mắt nhìn dù là một cái. Cô ta ra vẻ đáng thương đôi mắt rũ xuống, nước mắt rơi từng giọt, hét lớn
- Cao Lãnh Khang anh có cần phải hức tàn nhẫn như vậy không hức em em thật sự yêu anh mà
Cô ta cố gắng nức nở gào thét
- Tên của tôi không phải ai muốn gọi là gọi.
- Hức em biết rồi, tất cả tất cả là do con ả khốn khiếp kia là nó quyễn rũ anh đúng không? Anh nói đi!/!/!/
Phẫn nộ đến đỉnh điểm, ánh mắt bi thương dần trở nên ác độc, những tia máu bắt đầu xuất hiện, cô ta chạy qua người anh đến chỗ Giao Uyên nắm chặt tay cô
- Đúng, chính mày chính là mày quyến rũ anh ấy nên anh ấy mới không chấp nhận tao con tiện nhân
Mọi người thật không ngờ được mới vừa đây một người con gái nết na thuỳ mị lại chỉ là lớp vỏ bên ngoài của cô ta.
Giao Uyên bị nắm chặt tay khá đau cô dùng lực hất tay cô ta ra nhưng không được.
- Này cô đừng có mà điên, anh ấy là anh họ tôi sao tôi phải làm điều đó chứ?
- Ha mày cũng nghĩ được như thế à? Nếu không có mày mọi chuyện đã không trở nên tồi tệ thế này, tất cả là do mày.
- Do tôi? Bằng chứng đâu? Cô vô lí vừa thôi.
- Mày đừng có...
- Đủ rồi!
Cao Lãnh Khang nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt biểu cảm khó chịu lộ rõ trên gương mặt tuấn mỹ của anh.
- Tô Mạnh Hùng ông nếu không dạy dỗ lại con gái của mình thì đừng trách tại sao Tô thị lại biến mất khỏi thành phố này!
Giọng anh trầm đến nỗi những người ở gần đều toát cả mồ hôi. Không khí lạnh lan khiến những người có mặt ở đây không khỏi rét run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.