Lỡ Yêu Em Rồi! Biết Phải Làm Sao? (Tfboys)
Chương 23: Không muốn trở thành nữ nhân của ông [ phần 1: thiên tỉ biết yêu ]
Như Yên
14/03/2017
Trong một căn phòng xa lạ, Quỳnh khẽ nhíu mày tỉnh dậy. Cảm giác đau phía sau gáy vẫn không ngừng truyền tới.
Đây là đâu?
Nhỏ không ngừng hoảng sợ ngồi bật dậy. Đó là một căn phòng không lớn cũng không nhỏ với tông màu vàng nhạt. Chỉ có một chiếc giường đơn, cách phía cuối giường khoảng 2,3 bước chân là một chiếc bàn tròn nhỏ, trên chiếc bàn có một bộ ấm chén.
Sau khi định thần lại mọi việc rằng bản thân mình bị bắt cóc, Quỳnh liền ngồi bật dậy có ý định đi ra ngoài mở cửa nhưng cửa đã bị khoá ngoài. Nhỏ liều mạng đập cửa uỳnh uỳnh
- Mở cửa, mau thả tôi ra.
Đáp lại Quỳnh chỉ là một tràng im lặng
10 phút sau đó, nhỏ bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên bên ngoài
- Mở cửa cho ta
Ngay sau đó, cánh cửa được bật chốt mở tung, khuôn mặt đã hơi già của Hoàng Lân hiện lên trước mặt, Quỳnh hoảng sợ bước về sau 2 bước
Ông ta nhìn nhỏ mỉm cười
- Chào em, lâu rồi chúng ta không gặp
Ông ta cứ tiến một bước, Quỳnh lại lùi về sau một bước, ý thức cảnh giác cao độ hơn bao giờ hết. Sao.......sao lại thế này. Là Tố Nhi hợp tác với Hoàng Lân bắt cóc nhỏ sao?
Thấy Quỳnh khuôn mặt trắng bệch, không ngừng lùi về phía sau, Hoàng Lân bỗng dừng lại
- Đừng sợ ta như vậy chứ?
- Sao ông lại bắt tôi tới đây? Mau thả tôi ra_ Quỳnh bỗng mở miệng căm hận nhìn con người trước mặt
- Thả em ra sao? Ôi! Không thể đâu_ giọng nói của ông ta nhẹ nhàng khiến Quỳnh nổi da gà
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
- Đây là nhà riêng của ta, nằm sâu trong một con ngõ, rất ít người biết
Vừa dứt lời, ông ta lại tiếp tục bước tới, Hoàng Lân nở một nụ cười tà mị.
- Dừng lại, ông muốn gì?
Cảm thấy hình như bản thân sắp bị dồn vào ngõ cụt, Quỳnh hét lên cảnh cáo
- Muốn gì sao? Em cũng biết mà Quỳnh! Làm nữ nhân của ta_ ông ta dừng ngay lập tức, ánh mắt toàn là yêu thương nhìn người con gái trước mặt. Haha, không gì là Hoàng Lân này không thể làm
- Hừ! Tôi khinh. Ông đừng tưởng bở, tốt nhất nên dẹp ngay cái ý định đó đi. Ông đáng tuổi bố tôi đấy._ Quỳnh hừ lạnh can đảm nhìn con người kia
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Hoàng Lân tắt ngấm. Tuổi bố thì sao chứ? Tình yêu không phân biệt tuổi tác nha
- Vì sao chứ? Ta có gì không tốt. Ta có thể cho em mọi thứ em muốn. Kể cả biệt thự, xe hơi, đất........mọi thứ ta đều có thể cho em
- Tôi không cần những thứ đó. Mau thả tôi ra!_ Quỳnh liều mạng ra sức gào thét
Giây phút này chỉ duy nhất một người Quỳnh có thể nhớ tới.
Thiên Tỉ! Thiên Tỉ! Anh ở đâu? Mau tới cứu em!
- Tại sao chứ? Tất cả các cô gái đều muốn vinh hoa phú quý, lụa là gấm vóc, tại sao em lại không muốn? Nhưng ta thật sự yêu em mà?_ Hoàng Lân đau khổ nhíu mày biện giải
- Ông đừng đánh đồng tôi với đám nữ nhân của ông. Bọn họ khác, tôi khác. Với cả ông nói ông yêu tôi? Vớ vẩn hết sức, vậy thì vợ ông, ông định tính thế nào? Người phụ nữ cho dù họ có bao dung đến mấy cũng không chịu nổi cảnh người chồng không thủy chung_ ánh mắt Quỳnh chợt có một màng nước long lanh
- Ta không có ý định bỏ vợ
- Không có thì sao? Thời này cũng chẳng phải là thời cổ đại, một vị vua có thể có bao nhiêu vị phi tần nhưng giờ khác rồi. Một người đàn ông chỉ có thể có duy nhất một người vợ. Không nên tư tưởng phụ nữ khác_ Quỳnh đứng đó nghiêm túc nói chuyện
- Ta không cần em dạy_ ông ta có vẻ như hơi tức giận. Ông ta chưa bao giờ thất bại trong việc lôi kéo nữ nhân, lại càng chưa có nữ nhân nào dám dạy bảo ông ta như vậy. Lòng tự trọng của ông ta bị xúc phạm nặng nề
Đặc biệt là nhỏ! Hết lần này đến lần khác cự tuyệt ông ta.
- Tôi cũng chẳng muốn nói. Mau thả tôi ra!_ Quỳnh vẫn chung thủy với ý định muốn ông ta thả người
- Ta nhất định không thả em_ vừa nói, ông ta vừa bước ngày một nhanh đến phía Quỳnh
Nhỏ kinh hãi lùi tiếp, cuối cùng lưng cũng chạm đến tường, căn bản là nhất định không thể thoát sao?
- Ông định làm gì?_ Quỳnh cả kinh nhìn Hoàng Lân
Hiện tại mắt ông ta ngày một đục ngầu tràn đầy dục vọng kinh hoàng
- Em nhất định phải trở thành nữ nhân của ta, ta tuyệt đối không cho phép nữ nhân từ chối
Ánh mắt nhỏ hoảng sợ đảo quanh phòng, sau cùng dừng mắt trên chiếc bàn tròn nhỏ phía cuối giường. Khoảng cách không xa là bao, nhỏ liền nhanh chân chạy tới cầm một chiếc ly trên bàn đập " choang" một cái xuống sàn nhà. Cúi đầu nhặt mảnh vỡ kia đưa lên cổ
- Đừng qua đây, tôi thà chết chứ tuyệt không làm nữ nhân của ông_ bây giờ, nước mắt Quỳnh đã chảy dài xuống vì sợ không ngại việc lấy cái chết để đe doạ
Đúng! Nhỏ thà chết còn hơn là giao ra sự trong trắng cho tên hỗn đản này
- Đừng uy hiếp ta!_ giọng Hoàng Lân trầm hết sức, khuôn mặt nổi gân xanh. Sự tức giận tột độ. Thà chết ư? Sự tự trọng của ông ta trong tức khắc bị nữ nhân này chà đạp sạch sẽ
- Em nghĩ mình có thể uy hiếp được ta hay sao?_ Hoàng Lân như con thú dữ, nhanh như cắt nhảy tới cầm chặt lấy tay nhỏ, ép cho bàn tay nhỏ thả lỏng rồi mảnh vỡ kia rơi xuống sàn
Sau đó, ông ta không kiêng nể trực tiếp ném Quỳnh lên giường. Bị ném, Quỳnh đau tới nước mắt chạy ngày một nhiều, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy Hoàng Lân tháo ca-vát ném xuống dưới giường
- Ông......ông đừng làm càn!_Quỳnh sợ hãi lùi về phía sau
Ông ta không nói gì, chỉ vươn táy bắt lấy chân nhỏ đang vùng vẫy rồi cả người nằm sấp trên người nhỏ điên cuồng hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Quỳnh
Nhỏ thì thôi khỏi nói, tâm hoảng sợ vô hạn, không ngừng giãy giụa nên ông ta căn bản tàn hôn trượt
- Không........ không, van ông thả tôi ra_ nằm trên giường, nước mắt Quỳnh chảy hối hả
Chẳng nhẽ, hôm nay nhỏ thực sự thất thân?
Đây là đâu?
Nhỏ không ngừng hoảng sợ ngồi bật dậy. Đó là một căn phòng không lớn cũng không nhỏ với tông màu vàng nhạt. Chỉ có một chiếc giường đơn, cách phía cuối giường khoảng 2,3 bước chân là một chiếc bàn tròn nhỏ, trên chiếc bàn có một bộ ấm chén.
Sau khi định thần lại mọi việc rằng bản thân mình bị bắt cóc, Quỳnh liền ngồi bật dậy có ý định đi ra ngoài mở cửa nhưng cửa đã bị khoá ngoài. Nhỏ liều mạng đập cửa uỳnh uỳnh
- Mở cửa, mau thả tôi ra.
Đáp lại Quỳnh chỉ là một tràng im lặng
10 phút sau đó, nhỏ bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên bên ngoài
- Mở cửa cho ta
Ngay sau đó, cánh cửa được bật chốt mở tung, khuôn mặt đã hơi già của Hoàng Lân hiện lên trước mặt, Quỳnh hoảng sợ bước về sau 2 bước
Ông ta nhìn nhỏ mỉm cười
- Chào em, lâu rồi chúng ta không gặp
Ông ta cứ tiến một bước, Quỳnh lại lùi về sau một bước, ý thức cảnh giác cao độ hơn bao giờ hết. Sao.......sao lại thế này. Là Tố Nhi hợp tác với Hoàng Lân bắt cóc nhỏ sao?
Thấy Quỳnh khuôn mặt trắng bệch, không ngừng lùi về phía sau, Hoàng Lân bỗng dừng lại
- Đừng sợ ta như vậy chứ?
- Sao ông lại bắt tôi tới đây? Mau thả tôi ra_ Quỳnh bỗng mở miệng căm hận nhìn con người trước mặt
- Thả em ra sao? Ôi! Không thể đâu_ giọng nói của ông ta nhẹ nhàng khiến Quỳnh nổi da gà
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
- Đây là nhà riêng của ta, nằm sâu trong một con ngõ, rất ít người biết
Vừa dứt lời, ông ta lại tiếp tục bước tới, Hoàng Lân nở một nụ cười tà mị.
- Dừng lại, ông muốn gì?
Cảm thấy hình như bản thân sắp bị dồn vào ngõ cụt, Quỳnh hét lên cảnh cáo
- Muốn gì sao? Em cũng biết mà Quỳnh! Làm nữ nhân của ta_ ông ta dừng ngay lập tức, ánh mắt toàn là yêu thương nhìn người con gái trước mặt. Haha, không gì là Hoàng Lân này không thể làm
- Hừ! Tôi khinh. Ông đừng tưởng bở, tốt nhất nên dẹp ngay cái ý định đó đi. Ông đáng tuổi bố tôi đấy._ Quỳnh hừ lạnh can đảm nhìn con người kia
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Hoàng Lân tắt ngấm. Tuổi bố thì sao chứ? Tình yêu không phân biệt tuổi tác nha
- Vì sao chứ? Ta có gì không tốt. Ta có thể cho em mọi thứ em muốn. Kể cả biệt thự, xe hơi, đất........mọi thứ ta đều có thể cho em
- Tôi không cần những thứ đó. Mau thả tôi ra!_ Quỳnh liều mạng ra sức gào thét
Giây phút này chỉ duy nhất một người Quỳnh có thể nhớ tới.
Thiên Tỉ! Thiên Tỉ! Anh ở đâu? Mau tới cứu em!
- Tại sao chứ? Tất cả các cô gái đều muốn vinh hoa phú quý, lụa là gấm vóc, tại sao em lại không muốn? Nhưng ta thật sự yêu em mà?_ Hoàng Lân đau khổ nhíu mày biện giải
- Ông đừng đánh đồng tôi với đám nữ nhân của ông. Bọn họ khác, tôi khác. Với cả ông nói ông yêu tôi? Vớ vẩn hết sức, vậy thì vợ ông, ông định tính thế nào? Người phụ nữ cho dù họ có bao dung đến mấy cũng không chịu nổi cảnh người chồng không thủy chung_ ánh mắt Quỳnh chợt có một màng nước long lanh
- Ta không có ý định bỏ vợ
- Không có thì sao? Thời này cũng chẳng phải là thời cổ đại, một vị vua có thể có bao nhiêu vị phi tần nhưng giờ khác rồi. Một người đàn ông chỉ có thể có duy nhất một người vợ. Không nên tư tưởng phụ nữ khác_ Quỳnh đứng đó nghiêm túc nói chuyện
- Ta không cần em dạy_ ông ta có vẻ như hơi tức giận. Ông ta chưa bao giờ thất bại trong việc lôi kéo nữ nhân, lại càng chưa có nữ nhân nào dám dạy bảo ông ta như vậy. Lòng tự trọng của ông ta bị xúc phạm nặng nề
Đặc biệt là nhỏ! Hết lần này đến lần khác cự tuyệt ông ta.
- Tôi cũng chẳng muốn nói. Mau thả tôi ra!_ Quỳnh vẫn chung thủy với ý định muốn ông ta thả người
- Ta nhất định không thả em_ vừa nói, ông ta vừa bước ngày một nhanh đến phía Quỳnh
Nhỏ kinh hãi lùi tiếp, cuối cùng lưng cũng chạm đến tường, căn bản là nhất định không thể thoát sao?
- Ông định làm gì?_ Quỳnh cả kinh nhìn Hoàng Lân
Hiện tại mắt ông ta ngày một đục ngầu tràn đầy dục vọng kinh hoàng
- Em nhất định phải trở thành nữ nhân của ta, ta tuyệt đối không cho phép nữ nhân từ chối
Ánh mắt nhỏ hoảng sợ đảo quanh phòng, sau cùng dừng mắt trên chiếc bàn tròn nhỏ phía cuối giường. Khoảng cách không xa là bao, nhỏ liền nhanh chân chạy tới cầm một chiếc ly trên bàn đập " choang" một cái xuống sàn nhà. Cúi đầu nhặt mảnh vỡ kia đưa lên cổ
- Đừng qua đây, tôi thà chết chứ tuyệt không làm nữ nhân của ông_ bây giờ, nước mắt Quỳnh đã chảy dài xuống vì sợ không ngại việc lấy cái chết để đe doạ
Đúng! Nhỏ thà chết còn hơn là giao ra sự trong trắng cho tên hỗn đản này
- Đừng uy hiếp ta!_ giọng Hoàng Lân trầm hết sức, khuôn mặt nổi gân xanh. Sự tức giận tột độ. Thà chết ư? Sự tự trọng của ông ta trong tức khắc bị nữ nhân này chà đạp sạch sẽ
- Em nghĩ mình có thể uy hiếp được ta hay sao?_ Hoàng Lân như con thú dữ, nhanh như cắt nhảy tới cầm chặt lấy tay nhỏ, ép cho bàn tay nhỏ thả lỏng rồi mảnh vỡ kia rơi xuống sàn
Sau đó, ông ta không kiêng nể trực tiếp ném Quỳnh lên giường. Bị ném, Quỳnh đau tới nước mắt chạy ngày một nhiều, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy Hoàng Lân tháo ca-vát ném xuống dưới giường
- Ông......ông đừng làm càn!_Quỳnh sợ hãi lùi về phía sau
Ông ta không nói gì, chỉ vươn táy bắt lấy chân nhỏ đang vùng vẫy rồi cả người nằm sấp trên người nhỏ điên cuồng hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Quỳnh
Nhỏ thì thôi khỏi nói, tâm hoảng sợ vô hạn, không ngừng giãy giụa nên ông ta căn bản tàn hôn trượt
- Không........ không, van ông thả tôi ra_ nằm trên giường, nước mắt Quỳnh chảy hối hả
Chẳng nhẽ, hôm nay nhỏ thực sự thất thân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.