Lỡ Yêu Em Rồi! Biết Phải Làm Sao? (Tfboys)

Chương 13: Thiên Tỉ Sang Việt Nam [ Phần 1: Thiên Tỉ Biết Yêu]

Như Yên

04/02/2017

Trên chiếc xe ô tô từ Hà Nội xuống Thái Bình. Quỳnh và Phương ngồi cạnh nhau kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hai người chợt nhận ra rằng mình rất hợp với đối phương nên trong suốt quãng thời gian trên đường thân với nhau không ít.

- Này Quỳnh, mày có biết nhóm nhạc TFBOYS không?

( thân vs nhau rồi thì xưng hô kiểu này hợp hơn. Chứ tớ - cậu nghe chừng khách sáo quá)

A, nhắc đêm TFBOYS lại nhớ tới một người làm nhỏ chợt im lặng một hồi rồi cũng gật đầu

- Cũng có biết nhưng chưa phải tao chưa phải fans ba anh

- Nói thật thì hôm nay tao định sang Trung Quốc, sẵn tiện cũng sắp tới ngày 6/8_ Phương ngồi thở dài, hôm nay xui đủ đường, nó đã nuôi giấc mộng sang Trung gặp ba anh bao nhiêu năm nay mà bỗng dưng chỉ vì một sự cố nhỏ mà lần này phải hủy luôn

Quỳnh cũng có nghe qua, 6/8/2013 là ngày thành lập nhóm. Tính cho tới năm nay nhóm đã được 9 tuổi rồi. Năm sau sẽ là kết thúc hẹn ước 10 năm

- Đành đợi sang năm chứ biết sao giờ, tiện thể dự lễ kết thúc 10 năm hẹn ước cũng không phải là thiệt thòi a_ nó tự động viên bản thân

Quỳnh thấy vậy chỉ mỉm cười hỏi:

- Này, trong ba anh, mày thấy thích anh nào nhất?

- À! Là Vương Tuấn Khải. Còn nhớ cái năm lớp 9, tao được bạn bè giới thiệu cho nên biết, về nhà mở YouTube lên xem thử vài cái MV của nhóm. MV đầu tiên tao được xem là " Cẩm Nang Tôi Luyện Thanh Xuân". Cứ tưởng không có gì thú vị, ai ngờ đâu kết anh luôn từ cái nhìn đầu tiên_ nó bắt đầu kể lể

Quỳnh bật cười. Lúc còn ở bên Trung, nhỏ chỉ được gặp duy nhất một mình Thiên Tỉ, còn lại về phần Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên thì chưa được gặp mặt. Tuy là vậy nhưng nhỏ vẫn không thể nói ra chuyện nhỏ và Thiên cho Phương biết được vì cả hai mới vừa trở thành bạn bè. Việc tìm hiểu nhau còn chưa kĩ

- Vậy trước khi thích TFBOYS thì mày có hâm mộ ai không?_ Quỳnh cười

Phương vắt óc suy nghĩ một hồi

- Có. Là Sơn Tùng M-TP

- Hở? Thật quá sức trùng hợp, tao cũng vậy này

Vậy là cả hai đứa lại tìm thấy ở nhau một điểm chung.

____________

1 tiếng sau

Thiên Tỉ vội vàng lên máy bay, còn không quên liếc mắt đảo quanh sân bay theo dõi nhất cử nhất động của đám người mặc áo đen kia. Thời trang sân bay độc đáo, chiếc quần shock nâu, áo đỏ, mũ tai bèo màu đen, mắt kính đen cộng thêm khẩu trang đen, đằng sau kéo thêm chiếc vali đen. Mong là không fans nào nhận ra anh.

Trước khi đi, Thiên cũng đã nói qua cho Khải và Nguyên. Chỉ thấy hai người đó cũng chạy vào phòng sắp xếp vali quần áo rồi theo anh đến sân bay

- Quân tử không bao giờ bỏ bạn_ Nguyên quàng vai Thiên, mắt nhìn thẳng. Anh cũng muốn sang Việt Nam một chuyến xem sao, cái quan trọng là phải giúp đỡ cậu bạn này

- Được rồi, chúng ta lên máy bay_ giọng của Vương Tuấn Khải mập mờ xuyên qua lớp khẩu trang vọng tới

Ba anh quàng vai nhau bước đến làm thủ tục an ninh rồi bước lên máy bay. Việt Nam thẳng tiến

" Quỳnh, mong là tôi tới kịp" - Thiên Tỉ yên vị tại chỗ trầm ngâm. Trước khi đi anh cũng có thông báo qua với Phương Uyên và lấy được số điện thoại của Quỳnh. Trước đó có gọi một vào cuộc nhưng toàn "thuê bao........" hẳn là vẫn đang đặt điện thoại ở chế độ máy bay nên mới vậy

_______________

- Tao xuống trước nhé! Biết nhà tao rồi, số điện thoại cũng có rồi nên có gì liên lạc sau_ nó bước xuống xe nháy nháy mắt với Quỳnh

- Ừ, tao biết rồi

Nhà nó cách nhà Quỳnh cũng không hẳn là xa vì cùng một tỉnh mà. Có gì hai đứa lên Facebook liên lạc cũng được

Cửa xe đóng lại, chiếc xe tiếp tục chạy. Ờ! Vừa mới về lại quê hương lại quen ngay một cô bạn có tính cách khá tốt. Có vẻ mọi chuyện đều thuận lợi a

Phải mất thêm gần 1 tiếng để về được đến nhà, Quỳnh chậm rãi bước xuống xe, đi bộ vào chiếc ngốc quen thuộc. Nhỏ dừng trước một ngôi nhà nhỏ, ánh đèn sáng mập mờ bên trong

- Bố, mẹ. Con về rồi

Hai người phụ huynh đang xem tivi, nghe thấy tiếng gọi. Không kìm được xúc động quay ra, bà Linh Chi thì nước mắt đã lưng tròng chạy tới ôm chần lấy con gái

- Quỳnh, con không sao chứ? Bố mẹ........đã rất lo lắng sau khi con bị bọn họ đưa đi mà không lấy một thông tin báo về con

Quỳnh cười gượng nhìn mẹ

- Bố mẹ, con không sao. Con về rồi đây! Mọi người yên tâm ha

Ông Minh ( bố Quỳnh) đáp

- Không sao là tốt

Khuôn mặt ông đăm đăm, khuôn mặt đen gầy hốc hác điềm tĩnh nhìn con gái. Ngoài mặt là vậy chứ thật ra trong bụng ông đang rất vui. Con gái ông không sao, tạ trời đất

Một khoảng thời gian sau, máy bay đáp xuống. Trời tối đen như mực nhưng thành phố Hà Nội vẫn khá là nhộn nhịp.

- Mau, nhìn xem bọn họ ở đâu?_ Thiên Tỉ gẩy gẩy vai Nguyên. Đôi mắt đảo quanh sân bay

- Mất dấu rồi Thiên, sao đây?_ sau khi nhìn một vòng, Vương Nguyên nhíu mày nhìn anh

- Gọi cho cô ấy xem nào........Như Quỳnh phải không nhỉ? Ờ đúng rồi, gọi cho Quỳnh xem nào!_ Vương Tuấn Khải nói

Thiên vội vàng lấy điện thoại ra, ấn vào danh bạ, vội vàng gọi ngay cho một số.

" Tút.....tút......tút....."

Rất tốt, đã có tín hiệu từ bên kia, bỗng bên kia nhấc máy

- Alo?

- Quỳnh, là em phải không?_ Thiên Tỉ mừng run khi thấy Quỳnh trả lời

- Là anh sao Thiên Tỉ?_ đầu dây bên kia, Quỳnh cũng khá ngỡ ngàng

- Em đang ở đâu?



- Ơ......em ở nhà_ Quỳnh ấp úng, sao anh lại đổi cách xưng hô rồi. " em" cơ, ngọt thế

- Bật thiết bị định vị của em lên, tôi đến

Ngay sau khi câu nói cất lên, đầu dây bên kia ngỡ ngàng đến bàng hoàng vội hét lên một tiếng

- Sao?

- Tôi đang ở Việt Nam...........bật lên đi, có gì gặp nhau tôi sẽ nói

Nhận thấy giọng điệu của Thiên Tỉ có chút gì đó gấp gáp. Quỳnh đoán ngay có chuyện gì không hay sắp xảy ra nên liền " ừm, ờ" mấy cái rồi cũng nghe lời Thiên bật thiết bị định vị trong máy lên.

Nhận được tín hiệu, Thiên Tỉ theo dấu chấm đỏ đỏ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại lập tức chạy ra khỏi sân bay. Thấy vậy Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nhìn nhau rồi cũng kéo vali chạy như bay đằng sau Thiên Tỉ. Mọi chuyện gấp rút, phải nhanh lên trước khi người của bộ trưởng tìm thấy nhỏ. Trên sân bay, bọn họ bắt gặp cảnh 3 thanh niên có diện mạo ưu tú chạy như bay. Nhanh chóng vẫy hai chiếc taxi, Thiên Tỉ vội leo lên ngồi rồi chỉ nơi muốn đến trên bản đồ cho bác tài xế

Bản thân là một tài xê chuyên nghiệp và điêu luyện nên không thể không tránh khỏi việc gặp những vị khách ngoại quốc nên bắt buộc ngừng người lái taxi này phải biết đủ thứ tiếng. Khi thấy Thiên Tỉ nói bằng giọng Trung, bác tài xế cũng nhanh chính đáp lại bằng tiếng Trung rồi cũng nhanh chóng cho xe lăn bánh

Còn chiếc xe taxi của Khải và Nguyên đằng sau chỉ biết bám sát chiếc xe của Thiên Tỉ

Sau khi cúp máy, Quỳnh vẫn còn đang ngỡ ngành. Rốt cuộc là chuyện gì mà anh phải sang tận Việt Nam

Khi vẫn còn đang đăm chiêu suy nghĩ, chợt mẹ nhỏ bước đến

- Ai gọi điện vậy?

Bà thắc mắc, hiện tại cũng chẳng còn sớm mà ai lại gọi vào giờ này? Không những thế, con gái bà còn trả lời bằng tiếng Trung

- Dạ không có gì, bố mẹ đi ngủ trước đi. Con chuẩn bị đón khách

- Khách???? Ai lại đến vào giờ này?_ bà Linh Chi gặng hỏi

- Một người bạn nước ngoài của con. Không có gì đâu mẹ

Quỳnh chỉ có thể cho mẹ biết chừng đó, không thể kể rõ chi tiết cho mẹ nghe được.

Từ trước đến giờ, bà và chồng cũng không mấy khi xen vào chuyện của con gái. Biết Quỳnh tạm thời chưa muốn kể nên và đành ậm ờ bước đi về phòng

Đúng 1.30 tiếng sau, có hai chiếc taxi dừng trước cửa nhà, Quỳnh hé cổng ra nhìn. Bóng dáng ấy lại đập vào mắt Quỳnh. Không những thế, đi sau anh còn hai người con trai khác. Đây là Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên sao?

- Thiên Tỉ!_ Quỳnh khẽ gọi

Nghe thấy tiếng gọi ấm áp, Thiên liền quay người. Mặt đối mặt, đôi mắt nhìn sâu vào đối phương. Rất tốt, quả nhiên bọn anh đã tới sớm hơn một bước. Quỳnh an toàn

- A! Nhà của em có hơi nhỏ, chật. Mong ba anh thông cảm!_ Quỳnh gượng cười chân tay luống xuống chuẩn bị pha trà

- Không sao đâu_ Vương Nguyên cười cười

- Không cần pha trà, bọn anh không uống mấy thứ đó. Cho bọn anh cốc nước lọc thôi_ Vương Tuấn Khải lên tiếng khi nhìn thấy Quỳnh đang loay hoay bên cái ấm trà

Sau khi uống xong cốc nước, Quỳnh ngại ngừng mời mọi người đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Dù gì cũng đã muộn lắm rồi. Lại thấy tiếng người bước chậm tới. Nhìn thấy người phụ nữ trung tuổi từ phòng bước ra, ba anh nhìn nhau rồi không hẹn mà đứng lên chào đồng thanh

- 你好(*)

(*) có nghĩa là "xin chào"

Quỳnh sau một hồi ngạc nhiên mới chạy ra chỗ mẹ giải thích

- Các anh ấy vừa nói chào mẹ đó

- A! Chào các cháu_ bà Linh Chi cúi đầu

Nhận được động tác của bà, ba anh ấp úng không dám nhận cái cúi đầu.

- Đây là mẹ của em. Còn ba anh này là người đã giúp con quay trở lại nhà_ Quỳnh tươi cười giải thích ( thật ra công giúp đỡ lớn nhất là từ Thiên Tỉ a)

Sau khi nghe Quỳnh kể tóm tắt lại chuyện bên Trung. Bà Linh Chi cười tươi tắn nhìn các anh như những ân nhân cứu mạng rồi đi sắp xếp 1 phòng nhỏ cho ba anh ngủ tạm

- Các anh chịu khó, nhà em hơi chật

Quỳnh cười gượng, hoàn cảnh cũng khiến người ta một phần ngượng ngùng

- Được rồi, em yên tâm đi. Bọn anh có sao ở vậy, tuyệt không đòi hỏi cao_ Vương Tuấn Khải mỉm cười hiền, hai chiếc răng khểnh lộ ra mê người. Quả không hổ danh nam thần đẹp trai nhất nhóm

Nghe Khải nói vậy, Quỳnh cũng yên tâm phần nào rồi về đi ngủ

*****Sáng hôm sau*****

- Anh Nguyên! Sao anh dậy sớm vậy? Ngủ không được sao?_ Quỳnh vươn vai uể oải bước ra sân, tình cờ nhìn thấy đang người mảnh khảnh cũng đang ở ngoài sân tham luyến hít thở không khí vùng quê

- A! Không có đâu, anh ngủ rất ngon, chẳng qua là thói quen dậy sớm của anh thôi_ Nguyên giật mình bởi câu nói của nhỏ

- Quê của em tên gì ấy nhỉ? Không khí trong lành lắm, anh rất thích_ Nguyên nở nụ cười ngọt ngào, sociu quá

- Quê em là Thái Bình. Khá giống với cái tên của nó, rất thanh bình_ Quỳnh bước lên đứng song song với Vương Nguyên

- Này, anh rất tò mò về người con gái mà Thiên Tỉ thích. Nhưng không ngờ khi gặp, anh thấy Thiên Tỉ rất có mắt nhìn người đấy_ Vương Nguyên sắc thái tươi tắn không đổi, không nhìn Quỳnh mà nói

- Dạ???????????

Quỳnh căn bản là không hiểu lời nói của Nguyên. Người Thiên Tỉ thích ư?

- Chắc em không biết. Hôm qua khi tiễn em từ sân bay, anh đã thấy Thiên tức tốc về nhà thu dọn hành lí. Hỏi lí do thì biết rằng cậu ta muốn sang Việt Nam tìm em. Bởi cậu ta đã thấy người của bộ trưởng lén lút theo hai người và ông ta cũng đã biết em về Việt Nam, nên hắn ta ( anh Thiên) liền không suy nghĩ mà mua vé máy bay ngay lập tức..........._ Vương Nguyên chắp tay sau lưng kể

Quỳnh bỗng rùng mình, Hoàng Lân đã biết nhỏ ở đây rồi sao? Sao có thể? Đã cẩn thận như vậy rồi

- Anh nghĩ, cậu ta thích em. Hơn nữa lại cực kỳ nghiêm túc_ Nguyên không chờ Quỳnh trả lời mà đã nói tiếp

Chuyện động trời lúc bình minh!

Vương Nguyên vừa nói gì? Thiên Tỉ thích nhỏ sao? Là thật??????



- Tuy là Thiên Tỉ không nói ra miệng, nhưng gần chục năm đồng hành cùng nhau nên anh hiểu rất rõ hắn ta, tâm tư luôn rất kín đáo. Nếu không tiếp xúc lâu dài sẽ khó đoán được_ Vương Nguyên nhếch miệng cười_ vì vậy, em phải cố gắng đến cùng, nhất quyết phải chống lại bộ trưởng

Anh Nguyên nói rất đúng. Cần phải làm cho ông ta bỏ ý tưởng bắt nhỏ làm tình nhân đi. Không thể cứ sống trong thấp thỏm cả đời

Đang định đáp lại lời Vương Nguyên, chợt Thiên Tỉ bước tới

- Hai người nói chuyện gì vậy?

- A! Không có gì a, bàn luận về chút ẩm thực Việt Nam thôi hê hê_ Vương Nguyên cười trừ nháy mắt với Quỳnh. Hiểu ý của Nguyên nên nhỏ ậm ừ vài cái rồi cũng cười xuề xoà. Nhưng trong lòng bỗng lâng lâng khó tả.

Anh thích nhỏ!

Anh thích nhỏ!

Thật sự thích nhỏ!

Sau khi ăn xong bữa sáng, bây giờ khoảng tầm 7h. Định dẫn các anh đi chơi đâu đó thì bỗng Quỳnh nhận được một cuộc điện thoại

- Alo, tao nghe

- Ơi, chuẩn bị đón tao đi, tao sắp đến nhà mày rồi đây này, 5 phút nữa_ đầu dây bên kia hớn hở thông báo

- Hả? M....mày xuống đây làm gì?_ Quỳnh bỗng hét lên

- Tao có chút việc dưới tỉnh, tiện ghé qua nhà màu xem thế nào_ người con gái bên kia tiếp tục trầm tĩnh nhưng ở bên này thì ngược lại. Quỳnh-đang-rất-lo-lắng

- Sao? Hay không cho tao lên?_ âm thanh bên kia truyền đến, Quỳnh bỗng rùng mình. Âm thanh đó rất trầm, trầm đến quỷ dị. Hẳn là mới thân với nhau hôm qua nhưng tình cảm lại cứ như là thân nhau 2,3 tháng rồi ấy

- A, tao không có ý đấy, được rồi, tao ra đón

Vì nhà Quỳnh trong ngõ nên bắt buộc nhỏ phải ra ngoài tiếp đón vị khách đột xuất kia. Chết rồi! Nhớ không nhầm thì nó là fans TFBOYS, nếu thấy 3 anh ở đây thì kiểu gì nó cũng la lối om sòm rồi bám riết lấy người ta thì mặt mũi nhỏ để đâu?

- Này, em định đi đâu?_ Thiên Tỉ cầm cốc nước cam, tay kia xỏ túi quần nhìn Quỳnh

- A, em ra ngoài ngõ đón bạn

Quỳnh bắt đầu đổ mồ hôi, phải dấu ba anh đi đâu để khỏi lộ đây?

A! Có cách rồi

- Thiên Tỉ, em nhờ chút. Anh có thể ra đằng sau phụ giúp mẹ em trồng ít rau không? Gọi cả anh Khải và anh Nguyên nữa

Đúng rồi! Nếu như vậy thì việc các anh đang ở nhà nhỏ sẽ không bị Phương phát hiện. Sau khi nó đi thì các anh có thể quay lại nhà chính mặc dù chỗ trồng rau không cách xa nhà chính là mấy

Thiên Tỉ hơi bất ngờ trước sự gấp gáp của Quỳnh nhưng rồi cũng đồng ý. Gọi Khải và Nguyên trong nhà ra đến cửa. Nhưng chẳng hiểu rủi ro thế nào mà khi ba anh tập hợp đông đủ ở cửa chính chuẩn bị ra sau nhà thì cánh cổng chợt "két" lên một tiếng

- Tao tới rồi mày ơi_ giọng nói đó vang lên ngay sau lưng Quỳnh khiến nhỏ run bắn. Ba anh theo phản xạ quay người nhìn lại thì thấy một cô gái đeo chiếc túi màu trắng nhỏ nhỏ, chiếc áo tân thời màu hồng phấn, quần bó đen, giày đen, mái tóc buộc nửa đầu dài đến qua mông

Thời gian như ngưng đọng, Quỳnh với tốc độ rùa bò quay người lại

- S...sao m-mà màu đến nhanh.....n-như vậy?_ nhỏ lắp ba lắp bắp

- Thì hồi nãy tao nói 5 phút nữa là tới mà, với lại hôm qua này nói địa chỉ nhà mày rồi nên đương nhiên tao biết. Hỏi hàng xóm quanh đây thì biết nhà mày ở vị trí này

Quỳnh lại thêm một đợt rùng mình, chợt nhận ra ánh mắt của Phương dừng trên ba người con trai đằng kia

" thôi xong rồi, kiểu gì nó cũng xông ra ôm lấy ba anh cho xem"_ Quỳnh ngao ngán nghĩ

Mặc kệ cho Quỳnh đứng chôn chân tại chỗ, Phương vẫn nhìn ba chàng trai kia mắt chớp chớp liên tục. Khuôn mặt lộ lên một tia bất ngờ rồi ngay sau đó biến mất không dấu vết

Nó bất ngờ cúi đầu một cái, miệng khẽ cười lịch sự mở miệng

- 你好 ( xin chào)

Hớ! Quỳnh giật mình, thật bất ngờ, hành động của nó hoàn toàn trái ngược ý nghĩ trong đầu của Quỳnh trước đó. Cái đặc biệt là, nó biết nói tiếng Trung

Ba chàng trai kia nhìn Phương nở nụ cười thân thiện, chưa kịp nói đã thấy Nguyên bước nhanh tới đưa tay ra

- Xin chào, tôi là Vương Nguyên. Chẳng hay cô nương danh tính như thế nào?_ Vương Nguyên cười cười nhìn nó

Nó run run nắm lấy tay Vương Nguyên

- Tên đầy đủ của tôi là Phạm ( Thị) Minh Phương. Có thể gọi là Minh Phương hoặc Phương cũng được. Rất vui được gặp anh_ nó lịch sự

- Còn tôi là Thiên Tỉ. Chào cô!_ Thiên Tỉ bước tới bên cạnh Vương Nguyên cũng đưa tay ra lịch sự

- Chào anh

Quỳnh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Quào, thật quá lịch sự đi

Nhưng có một điểm khá lạ, sao Tuấn Khải vẫn đứng đó kìa? Sao không tới chào hỏi người ta đi. Chợt nó ngẩng mặt nhìn Tuấn Khải, hai đôi mắt giao nhau. Tuấn Khải ngỡ ngàng vào giây, tim tự nhiên đập " thịch" một cái

- Tuấn Khải.........Khải à!_ Vương Nguyên chạy tới đập đập vai Tuấn Khải

- A!

Khải bừng tỉnh, bước tới, đưa tay ra

- Chào cô, tôi là.....................

- Vương Tuấn Khải!_ nó chợt bật cười cướp lời của Khải

- Cô biết tôi?_ Khải khó hiểu nheo mắt

- Ừm, có nghe qua danh của anh rồi_ Phương nhún vai cười, đôi môi thoa một lớp son mỏng màu đỏ tươi tắm

Quỳnh bỗng dưng trở thành người vô hình, gượng cười nhưng trong lòng lại rối tung. Rõ ràng Phương là fans ba anh, sao phải nói dối là " có nghe qua danh"??????

Mà kệ đi, dù gì cũng là ý của Phương, tạm thời nhỏ chưa thể đoán nhưng rồi cũng nhanh chóng mời tất cả vào trong nhà. Việc phụ bà Linh Chi làm rau dỡ bỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lỡ Yêu Em Rồi! Biết Phải Làm Sao? (Tfboys)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook