Chương 8: Hồi ức
Hạnh Bún Bò
24/11/2022
Anh vào làm việc trong thư phòng, cuối cùng cũng đã làm xong việc anh mở cửa đi ra.Không thấy cô đâu,anh quay ra hỏi giúp việc thì mới biết,cô đi ra ngoài mua ít đồ dùng cá nhân.
Cô đi mua cũng được kha khá nhiều rồi, thời gian còn khá dài nên cô đi dạo một chút ở phố đi bộ, cô khó khăn lê bước đi về phía bờ hồ bên kia, vì chân bị trẹo nên cô không thể đi nhanh được.Cô đi đến ngồi xuống bậc thang gần bờ tựa đầu vào lan can như đang suy nghĩ về điều gì đó...
Đúng thế,cô đang nhớ về quá khứ nơi đây là nơi có nhiều kỷ niệm với cô cũng là nơi chứa đựng đau thương.
Ngày xưa, lúc cô mới 6 tuổi ba mẹ cô hay đưa cô ra đây chơi họ chơi rất vui, mẹ cô rất đẹp và ba cô cũng vậy.
Một nhà ba người hạnh phúc dạo quanh bờ hồ ngắm nhìn cảnh về đêm.
"Ba ơi.. nhìn kìa..woa~ đẹp quá".Cô bé An Lạc chỉ tay về phía tòa nhà cao nhất trong thành phố không ngừng khen ngợi.
"Đúng thế, rất đẹp.. nhưng con gái ba là đẹp nhất..haha".Ba cô cười sảng khoái nhìn rất cuốn hút và thân thiện.
"Hai ba con đang nói gì mà vui thế? Kể mẹ nghe được không con gái?". Bà cười nói đầy cưng chiều với cô bé còn không quên véo má một cái.
"Ách... xuỵt.. bí mật của con và ba.Xin lỗi mẹ nhé! ". Vừa dứt câu chỉ nghe tiếng'chụt chụt'.
Sau một hồi ngồi bờ hồ hồi tưởng lại quá khứ,cô lại đi ra khu vui chơi ở đó có trò đu quay mà hồi nhỏ cả nhà cô cùng nhau ra đây chơi mỗi cuối tuần.Cô lại không kìm lòng được mà đôi mắt cứ đỏ dần rồi những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.Cô bây giờ rất nhớ ba mẹ...hai người đang ở đâu?Ba mẹ có nhớ con không?
"Ba.. mẹ..con nhớ hai người lắm...huhu.
Con.. thực sự..rất nhớ hai người."
Cô khóc nức nở không thể kìm nén được nữa, đã rất lâu rồi cô mới khóc nhiều như vậy.Cô đã phải học cách mạnh mẽ và tự lập để bảo vệ bản thân trong cái xã hội lạnh lẽo và tàn khốc này. Googl???? ????rang nà????, đọc nga???? không quảng cáo ﹛ ????rùm ????ru????ện.????n ﹜
Ở bên này... Trương Nhất Phong cũng đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại nhưng vẫn không thấy cô trả lời,anh thực sự lo lắng, không biết người phụ nữ ngu ngốc này có gặp chuyện gì không? Đột nhiên anh nhận ra mình đã hơi bất thường với suy nghĩ này,anh lại buột miệng chửi thề.
"Chết tiệt! Thế mà mình lại lo cho cô ta?".
Nhưng anh vẫn quyết định đi ra ngoài tìm cô,anh nhanh chóng vào nhà xe lấy chiếc BMW chạy ra khỏi khu biệt thự xa hoa.
Thời điểm bây giờ cũng đang vào mùa đông, nên cũng thường xuyên mưa phùn.Mỗi khi mưa xuống là nhiệt độ môi trường lại giảm đi rõ rệt, có thể nói là rét đậm rét hại nhé.
(Hiện tại ở khu vực phía Bắc nước ta cũng đang sắp có đợt rét này nhé! Mọi người nhớ giữ ấm cơ thể thật tốt ạ)
Anh băng qua nhiều đoạn đường, lúc này trời cũng đã bắt đầu mưa.Anh và cô chỉ mới quen nhau mấy ngày, trên đời này anh cái gì cũng biết.. Thế nhưng, anh lại không biết nơi cô hay đến và tất cả mọi thứ về cô anh cái gì cũng không biết cả?..
Anh đi loanh quanh rồi dừng lại ở khu vui chơi,anh thoáng nhìn ra ngoài, không biết vì sao nhưng trái tim mách bảo anh phải đi vào chỗ này,anh dừng xe bên đường rồi mở cửa bước ra khỏi xe.
Trần An Lạc đang mơ hồ với dòng suy nghĩ đằng đẵng, mưa rơi đã thấm ướt hết tóc cô mà cô vẫn đứng đó. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh thấu xương mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, hóa ra đồ trên người cô đã thấm nước mưa cả rồi,môi cô đã trở nên trắng bệch đi nhiều, tất nhiên nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi mấy độ.Cô run rẩy bước đi, nhìn thấy phía trước có chỗ trú mưa cô liền đi nhanh hơn.
Cô ngồi xuống góc tường,hai tay ôm chặt lấy đầu gối để giữ ấm cho cơ thể, nhưng dường như nó không như cô nghĩ.Vì quần áo trên người đã thấm ướt,cô càng ngày càng thấy lạnh,đôi mắt nhắm nghiền,đôi môi đã trắng bệch không ngừng run rẩy lẩm bẩm mấy câu không rõ ràng...
Anh chạy đến bên chỗ đu quay, nhìn từ xa anh đã thấy ai đó đang co ro bên chân tường, không suy nghĩ nhiều anh bước mấy bước dài đã đứng trước mặt người đó... Trương Nhất Phong anh tất nhiên nhận ra người này, không ai khác chính là vợ anh Trần An Lạc,anh nhíu mày nhìn cô một cách đau lòng, mà lòng anh đau anh nào hay biết.
"Trần An Lạc".Anh hạ thấp giọng xuống gọi thẳng tên cô gái trước mặt, nhưng hình như cô không nghe thấy anh nói.Anh trực tiếp lấy áo khoác của mình, khoác lên người cô rồi bế cô lên nhanh chóng đưa cô về nhà.
Cô đã không còn biết gì nữa.
Cô đi mua cũng được kha khá nhiều rồi, thời gian còn khá dài nên cô đi dạo một chút ở phố đi bộ, cô khó khăn lê bước đi về phía bờ hồ bên kia, vì chân bị trẹo nên cô không thể đi nhanh được.Cô đi đến ngồi xuống bậc thang gần bờ tựa đầu vào lan can như đang suy nghĩ về điều gì đó...
Đúng thế,cô đang nhớ về quá khứ nơi đây là nơi có nhiều kỷ niệm với cô cũng là nơi chứa đựng đau thương.
Ngày xưa, lúc cô mới 6 tuổi ba mẹ cô hay đưa cô ra đây chơi họ chơi rất vui, mẹ cô rất đẹp và ba cô cũng vậy.
Một nhà ba người hạnh phúc dạo quanh bờ hồ ngắm nhìn cảnh về đêm.
"Ba ơi.. nhìn kìa..woa~ đẹp quá".Cô bé An Lạc chỉ tay về phía tòa nhà cao nhất trong thành phố không ngừng khen ngợi.
"Đúng thế, rất đẹp.. nhưng con gái ba là đẹp nhất..haha".Ba cô cười sảng khoái nhìn rất cuốn hút và thân thiện.
"Hai ba con đang nói gì mà vui thế? Kể mẹ nghe được không con gái?". Bà cười nói đầy cưng chiều với cô bé còn không quên véo má một cái.
"Ách... xuỵt.. bí mật của con và ba.Xin lỗi mẹ nhé! ". Vừa dứt câu chỉ nghe tiếng'chụt chụt'.
Sau một hồi ngồi bờ hồ hồi tưởng lại quá khứ,cô lại đi ra khu vui chơi ở đó có trò đu quay mà hồi nhỏ cả nhà cô cùng nhau ra đây chơi mỗi cuối tuần.Cô lại không kìm lòng được mà đôi mắt cứ đỏ dần rồi những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.Cô bây giờ rất nhớ ba mẹ...hai người đang ở đâu?Ba mẹ có nhớ con không?
"Ba.. mẹ..con nhớ hai người lắm...huhu.
Con.. thực sự..rất nhớ hai người."
Cô khóc nức nở không thể kìm nén được nữa, đã rất lâu rồi cô mới khóc nhiều như vậy.Cô đã phải học cách mạnh mẽ và tự lập để bảo vệ bản thân trong cái xã hội lạnh lẽo và tàn khốc này. Googl???? ????rang nà????, đọc nga???? không quảng cáo ﹛ ????rùm ????ru????ện.????n ﹜
Ở bên này... Trương Nhất Phong cũng đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại nhưng vẫn không thấy cô trả lời,anh thực sự lo lắng, không biết người phụ nữ ngu ngốc này có gặp chuyện gì không? Đột nhiên anh nhận ra mình đã hơi bất thường với suy nghĩ này,anh lại buột miệng chửi thề.
"Chết tiệt! Thế mà mình lại lo cho cô ta?".
Nhưng anh vẫn quyết định đi ra ngoài tìm cô,anh nhanh chóng vào nhà xe lấy chiếc BMW chạy ra khỏi khu biệt thự xa hoa.
Thời điểm bây giờ cũng đang vào mùa đông, nên cũng thường xuyên mưa phùn.Mỗi khi mưa xuống là nhiệt độ môi trường lại giảm đi rõ rệt, có thể nói là rét đậm rét hại nhé.
(Hiện tại ở khu vực phía Bắc nước ta cũng đang sắp có đợt rét này nhé! Mọi người nhớ giữ ấm cơ thể thật tốt ạ)
Anh băng qua nhiều đoạn đường, lúc này trời cũng đã bắt đầu mưa.Anh và cô chỉ mới quen nhau mấy ngày, trên đời này anh cái gì cũng biết.. Thế nhưng, anh lại không biết nơi cô hay đến và tất cả mọi thứ về cô anh cái gì cũng không biết cả?..
Anh đi loanh quanh rồi dừng lại ở khu vui chơi,anh thoáng nhìn ra ngoài, không biết vì sao nhưng trái tim mách bảo anh phải đi vào chỗ này,anh dừng xe bên đường rồi mở cửa bước ra khỏi xe.
Trần An Lạc đang mơ hồ với dòng suy nghĩ đằng đẵng, mưa rơi đã thấm ướt hết tóc cô mà cô vẫn đứng đó. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh thấu xương mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, hóa ra đồ trên người cô đã thấm nước mưa cả rồi,môi cô đã trở nên trắng bệch đi nhiều, tất nhiên nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi mấy độ.Cô run rẩy bước đi, nhìn thấy phía trước có chỗ trú mưa cô liền đi nhanh hơn.
Cô ngồi xuống góc tường,hai tay ôm chặt lấy đầu gối để giữ ấm cho cơ thể, nhưng dường như nó không như cô nghĩ.Vì quần áo trên người đã thấm ướt,cô càng ngày càng thấy lạnh,đôi mắt nhắm nghiền,đôi môi đã trắng bệch không ngừng run rẩy lẩm bẩm mấy câu không rõ ràng...
Anh chạy đến bên chỗ đu quay, nhìn từ xa anh đã thấy ai đó đang co ro bên chân tường, không suy nghĩ nhiều anh bước mấy bước dài đã đứng trước mặt người đó... Trương Nhất Phong anh tất nhiên nhận ra người này, không ai khác chính là vợ anh Trần An Lạc,anh nhíu mày nhìn cô một cách đau lòng, mà lòng anh đau anh nào hay biết.
"Trần An Lạc".Anh hạ thấp giọng xuống gọi thẳng tên cô gái trước mặt, nhưng hình như cô không nghe thấy anh nói.Anh trực tiếp lấy áo khoác của mình, khoác lên người cô rồi bế cô lên nhanh chóng đưa cô về nhà.
Cô đã không còn biết gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.