Chương 23: Quà chia tay
Hạnh Bún Bò
24/11/2022
Về đến nhà cũng đã 19h30, cũng qua bữa tối rồi nên cô không định vào bếp.Nhưng bất chợt một hình ảnh đập vào mắt cô.Nhất Phong đang ngồi ăn cơm tối cùng Tần Nhan,hai người có vẻ rất vui vẻ. Lúc này ánh mắt Tần Nhan hướng về phía cô,cô ta vô cùng đắc ý lại càng tỏ ra thân mật với anh hơn.Điều đặc biệt là anh không hề từ chối,anh rất tự nhiên đón nhận. Cô thua rồi, thật sự thua ngay từ giây phút đầu tiên.
"Phong anh ăn cái này đi". Cô ta gắp cho anh một miếng cà rốt đưa ra trước mặt anh.
" Được rồi..em cũng ăn đi ". Tuy hơi mất tự nhiên nhưng anh không từ chối mà ăn hết miếng cà rốt đó. Tay cũng không ngừng xoa xoa đầu cô ta hành động vô cùng sủng nịnh.
....
Hai người cứ thế tình chàng ý thiếp, cười nói rôm rả vang cả phòng bếp.
Một bên thì vui vẻ hạnh phúc, một bên thì đau thương đầy mình.
Cô lại khóc, chỉ trong một ngày cô đã khóc vì người đàn ông này bao lần.Vì người không xứng đáng mà rơi nước mắt có đáng không?
"Đây là lần cuối cùng mình khóc vì anh ấy ''. Cố dặn lòng đừng khóc mà nước mắt cứ rơi.
Cả đêm người đàn ông ấy không hề về phòng, cũng không biết là đã đi đâu làm gì? Cô đau lòng có, ủy khuất có. Làm sao mà không đau cho được, nhìn người đàn ông mình yêu thương hạnh phúc bên người khác ngay chính căn nhà của mình, hỏi làm sao mà không đau? Cũng không biết cô đã khóc bao lâu mới ngủ,khi cô tỉnh dậy đã là 9h buổi sáng hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật của anh,cô rất hào hứng,cô muốn tạo cho anh một bất ngồ.Cô biết anh là đang giận vì chuyện mấy hôm trước, không sao vì anh cô sẽ nhẫn nhịn tất cả. Cả ngày cô chạy đôn chạy đáo lo toan cho bữa tiệc sinh nhật này.
Cô muốn tự mình làm một chiếc bánh kem tặng cho anh.Trên bánh kem có ghi dòng chữ " Sinh nhật vui vẻ Chồng yêu! ''.
Thế mà cũng đã xế chiều rồi cô cũng chuẩn bị tất cả xong xuôi đâu vào đấy cả.Cô gọi điện thoại hỏi anh:" Tối nay anh về ăn tối không?''
"Anh sẽ về với em ''. Cũng đã mấy hôm nay hai người không nói chuyện với nhau,anh nhớ giọng nói này vô cùng; không ai biết rằng anh chỉ muốn về nhà ngay lập tức để được ôm cô gái ấy vào lòng,anh vui lắm thật sự rất vui.
" Em chờ anh ''. Cô vui vẻ nhoẻn miệng cười tươi, như là hai người chưa từng giận nhau vậy.
Đến giờ tan tầm,anh đang háo hức để về nhà với vợ thì điện thoại vang lên,anh lấy ra xem khó khăn trượt nghe.
"Có chuyện gì?''.
"Ừm..Phong em đau bụng quá anh có thể qua đây với em không?''
Sau một hồi suy nghĩ,anh nghĩ chỉ qua một lúc rồi về với vợ, nhưng anh đã sai hoàn toàn.
Khi anh tới nhà của Tần Nhan, bầu không khí làm anh bất ngờ.Trước hết là cô ta không hề bị đau bụng mà ngược lại rất khỏe mạnh là đằng khác.Anh tức giận vô cùng, mấy ngày nay vì nghe lí do năm xưa cô ta rời xa anh,cô ta nói mình bị bệnh sống không được bao lâu nên sợ anh buồn,cô ta đành diễn kịch cho anh xem để anh hận cô ta còn hơn là thương hại ;anh cũng thấy áy náy vì đã hiểu lầm nên anh luôn không từ chối việc cô ta muốn. Anh muốn tìm cơ hội thích hợp để nói rõ ràng mọi chuyện với cô ta.
"Phong..anh đến rồi''.
"Tần Nhan..anh nghĩ mình nên rõ ràng với em''
"Anh nói gì vậy? Em không hiểu.''
"Anh đối với em chỉ là cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm em. Anh bây giờ không còn yêu em nữa. Mong em biết đường mà từ bỏ.''
"Anh nói dối,em biết anh yêu em mà đúng không anh?''.Cô ta rưng rưng nước mắt chỉ trực trào mà rơi ra.
"Anh xin lỗi, đã để em hiểu lầm."
Lúc này Tần Nhan đột nhiên thay đổi thái độ,cô ta quay lại bàn ăn lấy một ly rượu được rót sẵn đưa cho anh.
" Em hiểu rồi,em chấp nhận.Anh uống cùng em ly rượu này nhé! Xem như là món quà chia tay.''
Anh nhìn ly rượu một hồi cũng đồng ý,anh nhận lấy ly rượu uống một ngụm sạch.
"Được rồi.Anh về đây, vợ anh đang chờ''.
Đi được mấy bước, đầu anh đột nhiên đau và choáng váng.Tần Nhan thấy vậy liền chạy lại đỡ anh.
"Anh không sao chứ?''
"Anh không sao?''
......
Ở nhà cô chờ đợi anh rất lâu, tính giờ tan tầm cũng phải về nhà từ sớm rồi mới phải.
" Liệu anh ấy có xảy ra chuyện gì không? Bây giờ cũng gần 22h rồi! ''
Đột nhiên điện thoại có một tin nhắn gửi tới.Cô như không tin vào những gì mình thấy.Trong tin nhắn là cảnh anh và Tần Nhan vui vẻ trên giường với nhau.Hai người ôm hôn làm chuyện thân mật.
Cô không thể kìm chế được nữa,cô bật khóc nước mắt tuôn trào.
Dì giúp việc nghe thấy tiếng khóc, bà vội vàng chạy lên xem thấy cô ngồi khóc thương tâm.
"Lạc Lạc xảy ra chuyện gì với con thế?''
" Dì ơi...con phải làm sao đây? huhu ''.
....
Dì giúp việc cũng được cô cho xem đoạn video, dì hết sức ngạc nhiên thậm chí là tức giận thay cô.Bà không ngờ thiếu gia ngày thường lạnh lùng lại có thể làm ra loại chuyện này. Nhưng bà cũng hiểu, điều quan trọng là phải trấn an tâm trạng của thiếu phu nhân.Sau khi khóc mệt,cô mệt mỏi bước lên phòng, mở cửa phòng rộng lớn cô bước từng bước ngay cả đèn cũng không bật.Cô khóc nữa rồi.
"Mẹ ơi..con phải làm gì đây?''
"Phong anh ăn cái này đi". Cô ta gắp cho anh một miếng cà rốt đưa ra trước mặt anh.
" Được rồi..em cũng ăn đi ". Tuy hơi mất tự nhiên nhưng anh không từ chối mà ăn hết miếng cà rốt đó. Tay cũng không ngừng xoa xoa đầu cô ta hành động vô cùng sủng nịnh.
....
Hai người cứ thế tình chàng ý thiếp, cười nói rôm rả vang cả phòng bếp.
Một bên thì vui vẻ hạnh phúc, một bên thì đau thương đầy mình.
Cô lại khóc, chỉ trong một ngày cô đã khóc vì người đàn ông này bao lần.Vì người không xứng đáng mà rơi nước mắt có đáng không?
"Đây là lần cuối cùng mình khóc vì anh ấy ''. Cố dặn lòng đừng khóc mà nước mắt cứ rơi.
Cả đêm người đàn ông ấy không hề về phòng, cũng không biết là đã đi đâu làm gì? Cô đau lòng có, ủy khuất có. Làm sao mà không đau cho được, nhìn người đàn ông mình yêu thương hạnh phúc bên người khác ngay chính căn nhà của mình, hỏi làm sao mà không đau? Cũng không biết cô đã khóc bao lâu mới ngủ,khi cô tỉnh dậy đã là 9h buổi sáng hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật của anh,cô rất hào hứng,cô muốn tạo cho anh một bất ngồ.Cô biết anh là đang giận vì chuyện mấy hôm trước, không sao vì anh cô sẽ nhẫn nhịn tất cả. Cả ngày cô chạy đôn chạy đáo lo toan cho bữa tiệc sinh nhật này.
Cô muốn tự mình làm một chiếc bánh kem tặng cho anh.Trên bánh kem có ghi dòng chữ " Sinh nhật vui vẻ Chồng yêu! ''.
Thế mà cũng đã xế chiều rồi cô cũng chuẩn bị tất cả xong xuôi đâu vào đấy cả.Cô gọi điện thoại hỏi anh:" Tối nay anh về ăn tối không?''
"Anh sẽ về với em ''. Cũng đã mấy hôm nay hai người không nói chuyện với nhau,anh nhớ giọng nói này vô cùng; không ai biết rằng anh chỉ muốn về nhà ngay lập tức để được ôm cô gái ấy vào lòng,anh vui lắm thật sự rất vui.
" Em chờ anh ''. Cô vui vẻ nhoẻn miệng cười tươi, như là hai người chưa từng giận nhau vậy.
Đến giờ tan tầm,anh đang háo hức để về nhà với vợ thì điện thoại vang lên,anh lấy ra xem khó khăn trượt nghe.
"Có chuyện gì?''.
"Ừm..Phong em đau bụng quá anh có thể qua đây với em không?''
Sau một hồi suy nghĩ,anh nghĩ chỉ qua một lúc rồi về với vợ, nhưng anh đã sai hoàn toàn.
Khi anh tới nhà của Tần Nhan, bầu không khí làm anh bất ngờ.Trước hết là cô ta không hề bị đau bụng mà ngược lại rất khỏe mạnh là đằng khác.Anh tức giận vô cùng, mấy ngày nay vì nghe lí do năm xưa cô ta rời xa anh,cô ta nói mình bị bệnh sống không được bao lâu nên sợ anh buồn,cô ta đành diễn kịch cho anh xem để anh hận cô ta còn hơn là thương hại ;anh cũng thấy áy náy vì đã hiểu lầm nên anh luôn không từ chối việc cô ta muốn. Anh muốn tìm cơ hội thích hợp để nói rõ ràng mọi chuyện với cô ta.
"Phong..anh đến rồi''.
"Tần Nhan..anh nghĩ mình nên rõ ràng với em''
"Anh nói gì vậy? Em không hiểu.''
"Anh đối với em chỉ là cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm em. Anh bây giờ không còn yêu em nữa. Mong em biết đường mà từ bỏ.''
"Anh nói dối,em biết anh yêu em mà đúng không anh?''.Cô ta rưng rưng nước mắt chỉ trực trào mà rơi ra.
"Anh xin lỗi, đã để em hiểu lầm."
Lúc này Tần Nhan đột nhiên thay đổi thái độ,cô ta quay lại bàn ăn lấy một ly rượu được rót sẵn đưa cho anh.
" Em hiểu rồi,em chấp nhận.Anh uống cùng em ly rượu này nhé! Xem như là món quà chia tay.''
Anh nhìn ly rượu một hồi cũng đồng ý,anh nhận lấy ly rượu uống một ngụm sạch.
"Được rồi.Anh về đây, vợ anh đang chờ''.
Đi được mấy bước, đầu anh đột nhiên đau và choáng váng.Tần Nhan thấy vậy liền chạy lại đỡ anh.
"Anh không sao chứ?''
"Anh không sao?''
......
Ở nhà cô chờ đợi anh rất lâu, tính giờ tan tầm cũng phải về nhà từ sớm rồi mới phải.
" Liệu anh ấy có xảy ra chuyện gì không? Bây giờ cũng gần 22h rồi! ''
Đột nhiên điện thoại có một tin nhắn gửi tới.Cô như không tin vào những gì mình thấy.Trong tin nhắn là cảnh anh và Tần Nhan vui vẻ trên giường với nhau.Hai người ôm hôn làm chuyện thân mật.
Cô không thể kìm chế được nữa,cô bật khóc nước mắt tuôn trào.
Dì giúp việc nghe thấy tiếng khóc, bà vội vàng chạy lên xem thấy cô ngồi khóc thương tâm.
"Lạc Lạc xảy ra chuyện gì với con thế?''
" Dì ơi...con phải làm sao đây? huhu ''.
....
Dì giúp việc cũng được cô cho xem đoạn video, dì hết sức ngạc nhiên thậm chí là tức giận thay cô.Bà không ngờ thiếu gia ngày thường lạnh lùng lại có thể làm ra loại chuyện này. Nhưng bà cũng hiểu, điều quan trọng là phải trấn an tâm trạng của thiếu phu nhân.Sau khi khóc mệt,cô mệt mỏi bước lên phòng, mở cửa phòng rộng lớn cô bước từng bước ngay cả đèn cũng không bật.Cô khóc nữa rồi.
"Mẹ ơi..con phải làm gì đây?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.