Chương 9: Đêm Dài Mới Bắt Đầu (H) 4
Tây Thế Lợi Tần
14/05/2024
Nhóm Dịch: 102
Dáng người tuy gầy guộc nhưng chỗ cao lại đầy đặn, có khe rãnh sâu.
Anh như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật, thưởng thức đôi mày trước mặt, trong chốc lát gạt bỏ hết sự kiêu ngạo lạnh lùng của mình, yết hầu nhấp nhô lên xuống, giống như những ngọn núi hiểm trở.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, rơi trên trán cô: "Bắt đầu rồi, tôi sẽ không dễ dàng buông tay đâu."
Đây là lời tuyên bố của anh.
Cô vốn là người vợ chính thức của anh.
Lần này chính cô là người nhấn "phím bắt đầu", còn anh chỉ như ý cô, tuân lệnh thực hiện.
Cằm căng ra tạo thành một đường cong sắc nét, anh dùng ngón tay cuốn lấy vài lọn tóc mềm mại của cô, xoa nắn trên lưng cô rồi cuối cùng cũng cởi ra, khuôn mặt ửng hồng của cô mang theo vẻ quyến rũ, như lời mời gọi mơ hồ đầy mê hoặc của nàng tiên cá, như lạc vào chốn mộng mơ.
Nụ hôn của Trình Tiêu Dực gần như thành kính, nhưng không vội vàng, không tranh giành, từ trán hôn đến vai gáy, còn triền miên mãnh liệt hơn cả khi ở trong nhà kính vừa rồi.
Tay anh men theo đường cong eo cô vuốt ve, dừng lại trên đôi gò bồng mềm mại, nhẹ nhàng mân mê, đôi mắt đen láy khép hờ, bộc lộ bản tính hoang dã ẩn sâu, giống như một con thú dữ cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Sự nóng bỏng truyền qua làn da tiếp xúc, xương quai xanh và ngực cô như thể trong nháy mắt nở rộ những đóa mai đỏ thắm.
"Ư... ừm..." Tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.
Cảm giác bị đè nén đến nghẹt thở, Du Vi Tri chưa từng trải qua, chỉ có thể ngửa đầu thở hổn hển, nhưng cơ thể không thể thoát khỏi khoái cảm kỳ lạ, từng đợt ập đến như thủy triều.
Có vẻ như có con sâu đang cắn vào bắp chân cô, vừa hút vừa đùa giỡn, cô kiệt sức, luống cuống cố gắng co gối và khép chân lại.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh không hài lòng mà dùng đầu gối tách chân cô ra.
Dưới ánh trăng lọt qua tán thông, tuyết rơi xối xả như không có điểm dừng.
Trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương, hòa quyện với hơi lạnh của tuyết, nhưng đôi tay anh lại nóng bỏng đến mức điên cuồng, khiến không khí như được thêm một ngọn lửa, bùng cháy dữ dội.
Trình Tiêu Dực kiên nhẫn nâng eo cô, một tay nắm chặt cổ tay cô, không tốn chút sức nào đã giữ cô trong vòng tay.
Chiếc áo lót ren trắng ôm lấy đôi gò bồng đào căng tròn, khi ngẩng đầu, chúng kiêu hãnh vươn lên, như một lời mời gọi đầy hấp dẫn. Anh dùng những ngón tay thon dài vuốt ve, nhào nặn, nhẹ nhàng trêu chọc.
Đôi nhũ hoa hồng tươi cũng vì sự vuốt ve của anh mà dần cứng lại, đứng thẳng.
Đôi mắt anh tối sầm, khẽ cười mỉm rồi cúi xuống.
Mặc dù đã học rất kỹ, nhưng đây là lần đầu tiên anh thực hành, nên không thể coi là thành thạo. Màn dạo đầu chỉ dừng ở việc liếm, kéo và cắn nhẹ, vừa là sự giải tỏa, vừa là sự tra tấn, vừa quy củ vừa thành kính.
Cho đến khi lớp vải bị lưỡi anh làm ướt, anh kéo áo lót ra và ném đi, một khung cảnh xuân sắc đầy mê hoặc mới hiện ra trước mắt, hai núm vú đẫm nước, sưng đỏ như hai quả anh đào chín mọng.
Nhưng Trình Tiêu Dực lại càng ra tay tàn bạo hơn, dùng đầu lưỡi mài nhẹ, cảm giác tê dại từ ngực lan ra khắp tứ chi, khiến cô run rẩy vừa kinh ngạc vừa khó chịu, đầu óc cô nhất thời trống rỗng.
Du Vi Tri cuối cùng cũng đầu hàng, biết rằng mình đã trêu chọc một "con quỷ" như thế nào, nhưng đã quá muộn.
Cô không kìm được tiếng rên rỉ thở gấp trong miệng, vừa nhọn vừa nhỏ, giọng điệu mềm mại của người Ngô Nông làm người nghe đỏ mặt tía tai, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
(*) Giọng Ngô Nông là ngữ điệu phức tạp, với nhiều âm sắc khác nhau. Ngữ điệu này thường được mô tả là "uốn lượn" hoặc "như hát", và có thể tạo ra ấn tượng rất khác biệt so với các phương ngữ tiếng Trung khác.
Dáng người tuy gầy guộc nhưng chỗ cao lại đầy đặn, có khe rãnh sâu.
Anh như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật, thưởng thức đôi mày trước mặt, trong chốc lát gạt bỏ hết sự kiêu ngạo lạnh lùng của mình, yết hầu nhấp nhô lên xuống, giống như những ngọn núi hiểm trở.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, rơi trên trán cô: "Bắt đầu rồi, tôi sẽ không dễ dàng buông tay đâu."
Đây là lời tuyên bố của anh.
Cô vốn là người vợ chính thức của anh.
Lần này chính cô là người nhấn "phím bắt đầu", còn anh chỉ như ý cô, tuân lệnh thực hiện.
Cằm căng ra tạo thành một đường cong sắc nét, anh dùng ngón tay cuốn lấy vài lọn tóc mềm mại của cô, xoa nắn trên lưng cô rồi cuối cùng cũng cởi ra, khuôn mặt ửng hồng của cô mang theo vẻ quyến rũ, như lời mời gọi mơ hồ đầy mê hoặc của nàng tiên cá, như lạc vào chốn mộng mơ.
Nụ hôn của Trình Tiêu Dực gần như thành kính, nhưng không vội vàng, không tranh giành, từ trán hôn đến vai gáy, còn triền miên mãnh liệt hơn cả khi ở trong nhà kính vừa rồi.
Tay anh men theo đường cong eo cô vuốt ve, dừng lại trên đôi gò bồng mềm mại, nhẹ nhàng mân mê, đôi mắt đen láy khép hờ, bộc lộ bản tính hoang dã ẩn sâu, giống như một con thú dữ cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Sự nóng bỏng truyền qua làn da tiếp xúc, xương quai xanh và ngực cô như thể trong nháy mắt nở rộ những đóa mai đỏ thắm.
"Ư... ừm..." Tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.
Cảm giác bị đè nén đến nghẹt thở, Du Vi Tri chưa từng trải qua, chỉ có thể ngửa đầu thở hổn hển, nhưng cơ thể không thể thoát khỏi khoái cảm kỳ lạ, từng đợt ập đến như thủy triều.
Có vẻ như có con sâu đang cắn vào bắp chân cô, vừa hút vừa đùa giỡn, cô kiệt sức, luống cuống cố gắng co gối và khép chân lại.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh không hài lòng mà dùng đầu gối tách chân cô ra.
Dưới ánh trăng lọt qua tán thông, tuyết rơi xối xả như không có điểm dừng.
Trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương, hòa quyện với hơi lạnh của tuyết, nhưng đôi tay anh lại nóng bỏng đến mức điên cuồng, khiến không khí như được thêm một ngọn lửa, bùng cháy dữ dội.
Trình Tiêu Dực kiên nhẫn nâng eo cô, một tay nắm chặt cổ tay cô, không tốn chút sức nào đã giữ cô trong vòng tay.
Chiếc áo lót ren trắng ôm lấy đôi gò bồng đào căng tròn, khi ngẩng đầu, chúng kiêu hãnh vươn lên, như một lời mời gọi đầy hấp dẫn. Anh dùng những ngón tay thon dài vuốt ve, nhào nặn, nhẹ nhàng trêu chọc.
Đôi nhũ hoa hồng tươi cũng vì sự vuốt ve của anh mà dần cứng lại, đứng thẳng.
Đôi mắt anh tối sầm, khẽ cười mỉm rồi cúi xuống.
Mặc dù đã học rất kỹ, nhưng đây là lần đầu tiên anh thực hành, nên không thể coi là thành thạo. Màn dạo đầu chỉ dừng ở việc liếm, kéo và cắn nhẹ, vừa là sự giải tỏa, vừa là sự tra tấn, vừa quy củ vừa thành kính.
Cho đến khi lớp vải bị lưỡi anh làm ướt, anh kéo áo lót ra và ném đi, một khung cảnh xuân sắc đầy mê hoặc mới hiện ra trước mắt, hai núm vú đẫm nước, sưng đỏ như hai quả anh đào chín mọng.
Nhưng Trình Tiêu Dực lại càng ra tay tàn bạo hơn, dùng đầu lưỡi mài nhẹ, cảm giác tê dại từ ngực lan ra khắp tứ chi, khiến cô run rẩy vừa kinh ngạc vừa khó chịu, đầu óc cô nhất thời trống rỗng.
Du Vi Tri cuối cùng cũng đầu hàng, biết rằng mình đã trêu chọc một "con quỷ" như thế nào, nhưng đã quá muộn.
Cô không kìm được tiếng rên rỉ thở gấp trong miệng, vừa nhọn vừa nhỏ, giọng điệu mềm mại của người Ngô Nông làm người nghe đỏ mặt tía tai, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
(*) Giọng Ngô Nông là ngữ điệu phức tạp, với nhiều âm sắc khác nhau. Ngữ điệu này thường được mô tả là "uốn lượn" hoặc "như hát", và có thể tạo ra ấn tượng rất khác biệt so với các phương ngữ tiếng Trung khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.