Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại
Chương 15: Ba người cùng đi?
Tô Nhị Lưỡng
23/03/2024
Editor: Gấu Gầy
Trên sân khấu nhỏ, guitar gỗ được gảy nhẹ nhàng, giọng ca trầm khàn ngân nga về mối tình đầu ngượng ngùng cảm động, ai oán rồi tiếc nuối khi vật đổi sao dời.
Tiết Bảo Thiêm ngồi trong góc, hai tay phủ lên mặt chà mạnh, nghiêng đầu hạ giọng: “Trước khi đến đây không yêu cầu xem ảnh sao?”
Trương Thỉ lắc đầu: “Không.”
Tiết Bảo Thiêm “Chậc” một tiếng, giống như đau răng ôm nửa mặt lui vào sâu trong ghế, “Các cậu cứ nói chuyện đi, đừng để ý tới tôi.”
Theo sau âm cuối của hắn, người đàn ông to lớn râu quai nón bên cạnh Trương Thỉ buông điện thoại xuống, vẻ mặt áy náy: “Cuộc gọi chuyển phát nhanh, họ kiểm tra thông tin của tôi.”
“Không sao.” Trương Thỉ khách khí, mỉm cười ôn nhuận.
Ánh mắt đối phương cách quần áo quan sát cơ bắp căng phồng của Trương Thỉ, vẻ mặt khá hài lòng: “Dáng người cậu đẹp như vậy, cậu là huấn luyện viên thể hình à?”
“Không phải.” Trương Thỉ do dự một chút, nghĩ về những lời dặn dò của Tiết Bảo Thiêm bên ngoài quán bar vài phút trước.
“Đừng nói mình là công nhân để tránh bị người khác xem thường.”
“Nếu không nói bây giờ, sau này cũng sẽ bị lộ.”
“Trước tiên lừa gạt ngủ vài giấc, ngủ ngon rồi, con mẹ nó dù cậu lượm đồng nát người ta cũng sẵn lòng theo cậu.”
Trương Thỉ nhấp một ngụm rượu, trong tiếng ho khan không ngừng của Tiết Bảo Thiêm tiếp tục nói: “Tôi làm giám sát công trình.”
Tiết Bảo Thiêm thu lại tiếng ho giả vờ cảnh báo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nghe lời thì có nghe lời, nhưng không biết linh hoạt, không cần thiết phải giấu thân phận “công nhân” với tên gấu mù này, giữ hắn lại để làm gì chứ?
Quả nhiên, Râu Quai Nón lại tăng thêm vài phần hứng thú, hắn di chuyển mông ngồi gần hơn với Trương Thỉ, giọng nói thô ráp cũng trở nên nghiêm túc: “Vậy có vất vả lắm không? Bình thường cậu làm những gì?”
Trương Thỉ nhìn Tiết Bảo Thiêm, không biết nên bịa chuyện thế nào vì chưa được dạy. Tiết Bảo Thiêm cười lạnh một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại, trẻ con không thể dạy, cứ để mặc cho rồi.
Không được giúp đỡ, Trương Thỉ suy nghĩ một hồi rồi lắp bắp trả lời: “Nhìn công nhân chuyển gạch xây tường, coi công nhân kỹ thuật lắp đặt đường nước nóng lạnh.”
“Kiểm soát chất lượng công trình phải không?”
“Đúng!” Trương Thỉ thở phào nhẹ nhõm, “Chính là kiểm soát chất lượng công trình.”
“Cậu còn rất trẻ, vừa mới tốt nghiệp sao?”
Trương Thỉ nuốt một ngụm rượu, mơ hồ “Ừm” một tiếng.
“Tốt nghiệp đại học nào?”
“Ờ?” Trương Thỉ trong mắt lướt qua một tia mờ mịt, uống cạn rượu trong ly mới yếu ớt nói, “Bắc Đại.”
“Mẹ nó!” Tiết Bảo Thiêm nhắm mắt chửi thầm, “Cái quần què gì cũng dám bịa đặt.” Hắn kéo một góc áo khoác che mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Danh tiếng của Thanh - Bắc hiển nhiên cũng khiến cho Râu Quai Nón khá sốc, ánh mắt càng thêm vui mừng, lén lút sờ đùi Trương Thỉ: “Điều kiện của cậu tốt quá, tôi cảm thấy mình có chút không xứng, cậu thấy tôi thế nào? Nếu ổn thì chúng ta tiếp tục.”
Nhiệt độ trên đùi khiến lưng Trương Thỉ cứng đờ, cậu hơi nghiêng người tránh né thân hình to lớn của Râu Quai Nón đang sáp vào.
“Được không?” Râu Quai Nón hỏi lại.
Lần đầu tiên trên khuôn mặt Trương Thỉ xuất hiện vẻ hoảng loạn, cậu kéo kéo áo Tiết Bảo Thiêm: “Hai Trăm Tệ, anh thấy thế nào?”
Góc áo nắm chặt trong tay bị kéo mạnh, Tiết Bảo Thiêm đành phải “tỉnh lại” từ trong giấc mơ cạn, hắn nhìn vẻ mặt bất lực của Trương Thỉ, từ “được” trong miệng không thể nào nói ra, lương tâm con mẹ nó đau.
“Được con khỉ, cậu cắn hắn một miếng, nửa đêm nằm mơ cũng thấy bò Tây Tạng.”
“Ê, anh là cái đéo gì chứ?” Râu Quai Nón la lên, “Chẳng qua chỉ là bạn của Trương Thỉ, làm gì nhiều chuyện quá vậy? Hơn nữa, trên phần mềm tôi đã đánh dấu là 'gấu', mấy người chấp nhận lời mời thì phải biết rõ rồi chứ, tại sao gặp mặt chửi bới người ta?”
Trương Thỉ và Tiết Bảo Thiêm bị mắng đến mức có chút mơ hồ, Tiết Bảo Thiêm còn có thể ra vẻ trấn tĩnh nhìn xung quanh, nhưng Trương Thỉ lại trực tiếp hỏi: “Cái gì là gấu?”
“Đệt mẹ,“ lần này đến lượt Râu Quai Nón chửi thề, “Hôm nay coi như tôi xui xẻo, lãng phí thời gian với hai thằng ngốc các người.”
Hắn đứng dậy cầm ba lô của mình, trước khi đi đã quăng xuống một câu: “Mấy thằng ngốc như các người làm đéo gì có bạn tình, tự ghép đôi mẹ cho xong!”
“Ông đây!” Tiết Bảo Thiêm tức thì mặt đen, “Mày đứng đó không được đi!”
Cửa đã đóng lại, ngoại trừ gió lạnh không để lại gì.
Tiết Bảo Thiêm bực mình không có chỗ trút, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc ra cắn vào miệng, chửi Trương Thỉ: “Có khi nào không phải ông đây chèn ép người khác đâu, hôm nay lại bị một con gấu xỉa xói.” Hắn đá một Trương Thỉ một cái, “Mẹ kiếp tất cả là tại mày, không cần ảnh, không hiểu gấu là gì, còn mẹ nó dám xạo ke nói là tốt nghiệp Bắc Đại, mày chỉ là một con cá nước ngọt, bơi bơi trong biển kiến thức của người ta, chỉ có đường chết đuối mà thôi.”
Tai Trương Thỉ như được phủ một tầng ánh đỏ, cậu đổ cho Tiết Bảo Thiêm một cốc nước chanh đưa đến bên miệng: “Tôi cũng không biết có những trường đại học nào, lúc đó chỉ nghĩ ra được Thanh Hoa - Bắc Đại.”
Tiết Bảo Thiêm tháo điếu thuốc, uống một ngụm nước từ tay Trương Thỉ, ánh mắt hung ác âm u: “Mẹ nó, hôm nay chuyện gì cũng xui xẻo, tao không tin là không tìm được đối tượng cho mày.”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay muốn lấy điện thoại của Trương Thỉ: “Không phải nói có rất nhiều người liên lạc với mày sao? Mắt mày không tốt, để anh Tiết đây giúp mày lựa chọn.”
Sau khi xem xét tin nhắn gửi đến từ đầu đến cuối, Tiết Bảo Thiêm dựa vào thẩm mỹ của mình chọn một người da trắng mặt đẹp tạo dáng eo thon vặn thành bánh quai chèo gửi đi tin nhắn, không bao lâu sau đối phương đã trả lời, vài ba câu liền định thời gian và địa điểm gặp mặt.
Đã gần nửa đêm, thời tiết ngày càng lạnh, Tiết Bảo Thiêm bảo Trương Thỉ dựa vào chiếc xe đua của mình: “Đừng cứng nhắc như vậy, một chân chống một chân lỏng, nghiêng mặt một chút, chỉ cần nửa bên là đủ đẹp rồi.”
Hắn lùi lại hai bước ngắm nghía: “Chỉ có quần áo là trông rẻ tiền, hay là cậu mặc áo khoác của tôi đi?”
Trương Thỉ kéo Tiết Bảo Thiêm đến trước mặt mình, dịu dàng nói: “Đừng nghịch nữa, có lạnh không?”
Tiết Bảo Thiêm vốn sợ lạnh, lại không muốn mất phong độ, bây giờ đầu ngón tay lạnh buốt, được nhét vào trong bàn tay ấm áp của Trương Thỉ.
“Cảnh cáo cậu nhiều lần rồi, đậu má đừng có dính dính như vậy.” Tiết Bảo Thiêm rút tay về, nhưng lại bị Trương Thỉ ôm lấy eo kéo vào lòng, “Hai Trăm Tệ, hôm nay anh không được vui.”
“Hả?” Tiết Bảo Thiêm ngừng động tác giãy dụa, quay mặt đi, “Nói bậy, là ông chủ Tiết của cậu làm người khác không vui thì có.”
Trương Thỉ cúi đầu ngửi ngửi cổ Tiết Bảo Thiêm, nhẹ nhàng dỗ dành hỏi: “Ai làm anh không vui? Có liên quan đến cuộc họp anh tham gia ngày hôm nay không?”
Tiết Bảo Thiêm không giãy dụa nữa, dùng Trương Thỉ làm tấm chắn gió để châm một điếu thuốc, anh trầm mặc hút hai hơi, cụp mắt hừ nhẹ một tiếng: “Cực khổ làm bản kế hoạch, người ta không thèm nhìn một cái đã bác bỏ, con mẹ nó cái đề án mà tôi mất hơn hai tháng mới viết xong, vừa quay đầu đã bị ném vào trong máy hủy giấy.” Trong đêm tối mù mịt, khói thuốc trắng trở nên mờ nhạt, gió thổi qua là tan biến, “Mẹ kiếp, ông đây thức trắng biết bao đêm. Mấy chữ không biết viết chỉ có thể tra từ điển, từ điển mẹ nó cũng đã bị lật nát rồi.”
Trương Thỉ nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: “Tại sao bọn họ không nhìn mà đã phủ định?”
Tiết Bảo Thiêm trầm mặc một lúc lâu, rồi lộ ra nụ cười tự giễu: “Tôi làm người thất bại lắm sao?”
Hắn nhướng mí mắt nhìn Trương Thỉ, nâng cằm, rõ ràng đang chờ câu trả lời của cậu.
Trương Thỉ và Tiết Bảo Thiêm nhìn nhau thật lâu, mãi đến gió lạnh cuốn đi phần lớn nhiệt độ trên cơ thể hai người, mới nghe được giọng nói của cậu: “Cũng có chút thất bại.”
“Đệt!” Tiết Bảo Thiêm nhướng mắt, cắn điếu thuốc bày ra vẻ hung dữ, “Con mẹ nó mày nói lại thử xem?”
Trương Thỉ cười lên, ôm chặt Tiết Bảo Thiêm vào lòng, hơi cúi người trán chạm trán: “Hai Trăm Tệ, không được chửi thề.”
“Nhà mày từ thời khỉ đột đã đáng bị chửi!”
Cánh tay siết chặt hơn, Trương Thỉ xoay người đè Tiết Bảo Thiêm lên xe, rũ mắt nhìn chằm chằm môi người trong lòng: “Còn chửi nữa tôi sẽ hôn anh.”
Tiếng chửi chợt dừng lại, Tiết Bảo Thiêm hoảng sợ nhìn Trương Thỉ, dù bọn họ đã làm mấy lần, Trương Thỉ cũng rất hết mình, nhưng chưa bao giờ thực sự hôn nhau một cách nghiêm túc, đôi khi Trương Thỉ sẽ hôn nhẹ vào khóe môi, chỉ là hôn nhẹ, chưa từng có hành động tiến thêm một bước.
Bây giờ cái thằng này không biết đã chạm trúng sợi dây thần kinh nào, lại dùng nó để đe dọa.
Tiết Bảo Thiêm tự dưng nổi quạu: “Trương Thỉ, mày mẹ nó thật là hèn hạ, biết tao chắc chắn sẽ không đồng ý, nên dùng chuyện này để uy hiếp tao.” Hắn vỗ vỗ mặt thanh niên, “Không sợ ông đây cho mày một đòn phản công à? Chẳng qua chỉ là trò con nít, đậu má hôm nay tao sẽ dạy cho mày, thằng nhóc ranh.”
Lời còn chưa dứt, hơi thở nóng ẩm đã phủ lên mặt, Trương Thỉ áp sát vào thì thầm bên môi hắn: “Vậy phiền ông chủ Tiết hãy dạy cho tôi một bài học đi.”
Sự cứng rắn giả tạo tan biến trong chốc lát, giọng nói của Tiết Bảo Thiêm run rẩy, hắn ngửa người về phía sau, cố gắng tạo khoảng cách với Trương Thỉ: “Thỉ ca, hôn môi... Con mẹ nó bẩn lắm, không phải, bỏ ba chữ 'con mẹ nó' đi, tôi không có chửi thề.”
Sự yếu thế nhận thua của Tiết Bảo Thiêm cũng không thể nào ngăn chặn hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, hắn nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, lâm vào nỗi sợ hãi cực độ.
“Xin hỏi,“ Một giọng nói có hơi làm màu bất chợt vang lên, “Ai là Trương Thỉ? Chúng ta đã hẹn gặp nhau ở đây.”
Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Tiết Bảo Thiêm dùng sức đẩy Trương Thỉ ra, cuống cuồng giới thiệu: “Đây này, đây là Trương Thỉ, mau dẫn cậu ấy đi đi.”
Người nọ hết nhìn Tiết Bảo Thiêm mặc đồ cao cấp, rồi lại nghía sang Trương Thỉ cơ bắp cuồn cuộn, chậm rãi nở nụ cười: “Vừa rồi các anh đang làm gì thế? Hẹn tôi đến chẳng lẽ là muốn làm chuyện ba người?” Gã vuốt nhẹ tóc mái loà xoà trước trán, “Đi đâu thế?”
Tiết Bảo Thiêm giật mình, không đợi Trương Thỉ kịp phản ứng, hắn đã mở miệng chửi: “Đi đâu à? Đi đái một bãi để soi coi đạo đức của mày thế nào, đừng nói ông đây chướng mắt một kẻ đê tiện như mày, ngay cả thằng ngốc bên cạnh tao cũng không thèm nhìn đến bản mặt của mày đâu, cút!”
—------
Trên sân khấu nhỏ, guitar gỗ được gảy nhẹ nhàng, giọng ca trầm khàn ngân nga về mối tình đầu ngượng ngùng cảm động, ai oán rồi tiếc nuối khi vật đổi sao dời.
Tiết Bảo Thiêm ngồi trong góc, hai tay phủ lên mặt chà mạnh, nghiêng đầu hạ giọng: “Trước khi đến đây không yêu cầu xem ảnh sao?”
Trương Thỉ lắc đầu: “Không.”
Tiết Bảo Thiêm “Chậc” một tiếng, giống như đau răng ôm nửa mặt lui vào sâu trong ghế, “Các cậu cứ nói chuyện đi, đừng để ý tới tôi.”
Theo sau âm cuối của hắn, người đàn ông to lớn râu quai nón bên cạnh Trương Thỉ buông điện thoại xuống, vẻ mặt áy náy: “Cuộc gọi chuyển phát nhanh, họ kiểm tra thông tin của tôi.”
“Không sao.” Trương Thỉ khách khí, mỉm cười ôn nhuận.
Ánh mắt đối phương cách quần áo quan sát cơ bắp căng phồng của Trương Thỉ, vẻ mặt khá hài lòng: “Dáng người cậu đẹp như vậy, cậu là huấn luyện viên thể hình à?”
“Không phải.” Trương Thỉ do dự một chút, nghĩ về những lời dặn dò của Tiết Bảo Thiêm bên ngoài quán bar vài phút trước.
“Đừng nói mình là công nhân để tránh bị người khác xem thường.”
“Nếu không nói bây giờ, sau này cũng sẽ bị lộ.”
“Trước tiên lừa gạt ngủ vài giấc, ngủ ngon rồi, con mẹ nó dù cậu lượm đồng nát người ta cũng sẵn lòng theo cậu.”
Trương Thỉ nhấp một ngụm rượu, trong tiếng ho khan không ngừng của Tiết Bảo Thiêm tiếp tục nói: “Tôi làm giám sát công trình.”
Tiết Bảo Thiêm thu lại tiếng ho giả vờ cảnh báo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nghe lời thì có nghe lời, nhưng không biết linh hoạt, không cần thiết phải giấu thân phận “công nhân” với tên gấu mù này, giữ hắn lại để làm gì chứ?
Quả nhiên, Râu Quai Nón lại tăng thêm vài phần hứng thú, hắn di chuyển mông ngồi gần hơn với Trương Thỉ, giọng nói thô ráp cũng trở nên nghiêm túc: “Vậy có vất vả lắm không? Bình thường cậu làm những gì?”
Trương Thỉ nhìn Tiết Bảo Thiêm, không biết nên bịa chuyện thế nào vì chưa được dạy. Tiết Bảo Thiêm cười lạnh một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại, trẻ con không thể dạy, cứ để mặc cho rồi.
Không được giúp đỡ, Trương Thỉ suy nghĩ một hồi rồi lắp bắp trả lời: “Nhìn công nhân chuyển gạch xây tường, coi công nhân kỹ thuật lắp đặt đường nước nóng lạnh.”
“Kiểm soát chất lượng công trình phải không?”
“Đúng!” Trương Thỉ thở phào nhẹ nhõm, “Chính là kiểm soát chất lượng công trình.”
“Cậu còn rất trẻ, vừa mới tốt nghiệp sao?”
Trương Thỉ nuốt một ngụm rượu, mơ hồ “Ừm” một tiếng.
“Tốt nghiệp đại học nào?”
“Ờ?” Trương Thỉ trong mắt lướt qua một tia mờ mịt, uống cạn rượu trong ly mới yếu ớt nói, “Bắc Đại.”
“Mẹ nó!” Tiết Bảo Thiêm nhắm mắt chửi thầm, “Cái quần què gì cũng dám bịa đặt.” Hắn kéo một góc áo khoác che mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Danh tiếng của Thanh - Bắc hiển nhiên cũng khiến cho Râu Quai Nón khá sốc, ánh mắt càng thêm vui mừng, lén lút sờ đùi Trương Thỉ: “Điều kiện của cậu tốt quá, tôi cảm thấy mình có chút không xứng, cậu thấy tôi thế nào? Nếu ổn thì chúng ta tiếp tục.”
Nhiệt độ trên đùi khiến lưng Trương Thỉ cứng đờ, cậu hơi nghiêng người tránh né thân hình to lớn của Râu Quai Nón đang sáp vào.
“Được không?” Râu Quai Nón hỏi lại.
Lần đầu tiên trên khuôn mặt Trương Thỉ xuất hiện vẻ hoảng loạn, cậu kéo kéo áo Tiết Bảo Thiêm: “Hai Trăm Tệ, anh thấy thế nào?”
Góc áo nắm chặt trong tay bị kéo mạnh, Tiết Bảo Thiêm đành phải “tỉnh lại” từ trong giấc mơ cạn, hắn nhìn vẻ mặt bất lực của Trương Thỉ, từ “được” trong miệng không thể nào nói ra, lương tâm con mẹ nó đau.
“Được con khỉ, cậu cắn hắn một miếng, nửa đêm nằm mơ cũng thấy bò Tây Tạng.”
“Ê, anh là cái đéo gì chứ?” Râu Quai Nón la lên, “Chẳng qua chỉ là bạn của Trương Thỉ, làm gì nhiều chuyện quá vậy? Hơn nữa, trên phần mềm tôi đã đánh dấu là 'gấu', mấy người chấp nhận lời mời thì phải biết rõ rồi chứ, tại sao gặp mặt chửi bới người ta?”
Trương Thỉ và Tiết Bảo Thiêm bị mắng đến mức có chút mơ hồ, Tiết Bảo Thiêm còn có thể ra vẻ trấn tĩnh nhìn xung quanh, nhưng Trương Thỉ lại trực tiếp hỏi: “Cái gì là gấu?”
“Đệt mẹ,“ lần này đến lượt Râu Quai Nón chửi thề, “Hôm nay coi như tôi xui xẻo, lãng phí thời gian với hai thằng ngốc các người.”
Hắn đứng dậy cầm ba lô của mình, trước khi đi đã quăng xuống một câu: “Mấy thằng ngốc như các người làm đéo gì có bạn tình, tự ghép đôi mẹ cho xong!”
“Ông đây!” Tiết Bảo Thiêm tức thì mặt đen, “Mày đứng đó không được đi!”
Cửa đã đóng lại, ngoại trừ gió lạnh không để lại gì.
Tiết Bảo Thiêm bực mình không có chỗ trút, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc ra cắn vào miệng, chửi Trương Thỉ: “Có khi nào không phải ông đây chèn ép người khác đâu, hôm nay lại bị một con gấu xỉa xói.” Hắn đá một Trương Thỉ một cái, “Mẹ kiếp tất cả là tại mày, không cần ảnh, không hiểu gấu là gì, còn mẹ nó dám xạo ke nói là tốt nghiệp Bắc Đại, mày chỉ là một con cá nước ngọt, bơi bơi trong biển kiến thức của người ta, chỉ có đường chết đuối mà thôi.”
Tai Trương Thỉ như được phủ một tầng ánh đỏ, cậu đổ cho Tiết Bảo Thiêm một cốc nước chanh đưa đến bên miệng: “Tôi cũng không biết có những trường đại học nào, lúc đó chỉ nghĩ ra được Thanh Hoa - Bắc Đại.”
Tiết Bảo Thiêm tháo điếu thuốc, uống một ngụm nước từ tay Trương Thỉ, ánh mắt hung ác âm u: “Mẹ nó, hôm nay chuyện gì cũng xui xẻo, tao không tin là không tìm được đối tượng cho mày.”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay muốn lấy điện thoại của Trương Thỉ: “Không phải nói có rất nhiều người liên lạc với mày sao? Mắt mày không tốt, để anh Tiết đây giúp mày lựa chọn.”
Sau khi xem xét tin nhắn gửi đến từ đầu đến cuối, Tiết Bảo Thiêm dựa vào thẩm mỹ của mình chọn một người da trắng mặt đẹp tạo dáng eo thon vặn thành bánh quai chèo gửi đi tin nhắn, không bao lâu sau đối phương đã trả lời, vài ba câu liền định thời gian và địa điểm gặp mặt.
Đã gần nửa đêm, thời tiết ngày càng lạnh, Tiết Bảo Thiêm bảo Trương Thỉ dựa vào chiếc xe đua của mình: “Đừng cứng nhắc như vậy, một chân chống một chân lỏng, nghiêng mặt một chút, chỉ cần nửa bên là đủ đẹp rồi.”
Hắn lùi lại hai bước ngắm nghía: “Chỉ có quần áo là trông rẻ tiền, hay là cậu mặc áo khoác của tôi đi?”
Trương Thỉ kéo Tiết Bảo Thiêm đến trước mặt mình, dịu dàng nói: “Đừng nghịch nữa, có lạnh không?”
Tiết Bảo Thiêm vốn sợ lạnh, lại không muốn mất phong độ, bây giờ đầu ngón tay lạnh buốt, được nhét vào trong bàn tay ấm áp của Trương Thỉ.
“Cảnh cáo cậu nhiều lần rồi, đậu má đừng có dính dính như vậy.” Tiết Bảo Thiêm rút tay về, nhưng lại bị Trương Thỉ ôm lấy eo kéo vào lòng, “Hai Trăm Tệ, hôm nay anh không được vui.”
“Hả?” Tiết Bảo Thiêm ngừng động tác giãy dụa, quay mặt đi, “Nói bậy, là ông chủ Tiết của cậu làm người khác không vui thì có.”
Trương Thỉ cúi đầu ngửi ngửi cổ Tiết Bảo Thiêm, nhẹ nhàng dỗ dành hỏi: “Ai làm anh không vui? Có liên quan đến cuộc họp anh tham gia ngày hôm nay không?”
Tiết Bảo Thiêm không giãy dụa nữa, dùng Trương Thỉ làm tấm chắn gió để châm một điếu thuốc, anh trầm mặc hút hai hơi, cụp mắt hừ nhẹ một tiếng: “Cực khổ làm bản kế hoạch, người ta không thèm nhìn một cái đã bác bỏ, con mẹ nó cái đề án mà tôi mất hơn hai tháng mới viết xong, vừa quay đầu đã bị ném vào trong máy hủy giấy.” Trong đêm tối mù mịt, khói thuốc trắng trở nên mờ nhạt, gió thổi qua là tan biến, “Mẹ kiếp, ông đây thức trắng biết bao đêm. Mấy chữ không biết viết chỉ có thể tra từ điển, từ điển mẹ nó cũng đã bị lật nát rồi.”
Trương Thỉ nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: “Tại sao bọn họ không nhìn mà đã phủ định?”
Tiết Bảo Thiêm trầm mặc một lúc lâu, rồi lộ ra nụ cười tự giễu: “Tôi làm người thất bại lắm sao?”
Hắn nhướng mí mắt nhìn Trương Thỉ, nâng cằm, rõ ràng đang chờ câu trả lời của cậu.
Trương Thỉ và Tiết Bảo Thiêm nhìn nhau thật lâu, mãi đến gió lạnh cuốn đi phần lớn nhiệt độ trên cơ thể hai người, mới nghe được giọng nói của cậu: “Cũng có chút thất bại.”
“Đệt!” Tiết Bảo Thiêm nhướng mắt, cắn điếu thuốc bày ra vẻ hung dữ, “Con mẹ nó mày nói lại thử xem?”
Trương Thỉ cười lên, ôm chặt Tiết Bảo Thiêm vào lòng, hơi cúi người trán chạm trán: “Hai Trăm Tệ, không được chửi thề.”
“Nhà mày từ thời khỉ đột đã đáng bị chửi!”
Cánh tay siết chặt hơn, Trương Thỉ xoay người đè Tiết Bảo Thiêm lên xe, rũ mắt nhìn chằm chằm môi người trong lòng: “Còn chửi nữa tôi sẽ hôn anh.”
Tiếng chửi chợt dừng lại, Tiết Bảo Thiêm hoảng sợ nhìn Trương Thỉ, dù bọn họ đã làm mấy lần, Trương Thỉ cũng rất hết mình, nhưng chưa bao giờ thực sự hôn nhau một cách nghiêm túc, đôi khi Trương Thỉ sẽ hôn nhẹ vào khóe môi, chỉ là hôn nhẹ, chưa từng có hành động tiến thêm một bước.
Bây giờ cái thằng này không biết đã chạm trúng sợi dây thần kinh nào, lại dùng nó để đe dọa.
Tiết Bảo Thiêm tự dưng nổi quạu: “Trương Thỉ, mày mẹ nó thật là hèn hạ, biết tao chắc chắn sẽ không đồng ý, nên dùng chuyện này để uy hiếp tao.” Hắn vỗ vỗ mặt thanh niên, “Không sợ ông đây cho mày một đòn phản công à? Chẳng qua chỉ là trò con nít, đậu má hôm nay tao sẽ dạy cho mày, thằng nhóc ranh.”
Lời còn chưa dứt, hơi thở nóng ẩm đã phủ lên mặt, Trương Thỉ áp sát vào thì thầm bên môi hắn: “Vậy phiền ông chủ Tiết hãy dạy cho tôi một bài học đi.”
Sự cứng rắn giả tạo tan biến trong chốc lát, giọng nói của Tiết Bảo Thiêm run rẩy, hắn ngửa người về phía sau, cố gắng tạo khoảng cách với Trương Thỉ: “Thỉ ca, hôn môi... Con mẹ nó bẩn lắm, không phải, bỏ ba chữ 'con mẹ nó' đi, tôi không có chửi thề.”
Sự yếu thế nhận thua của Tiết Bảo Thiêm cũng không thể nào ngăn chặn hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, hắn nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, lâm vào nỗi sợ hãi cực độ.
“Xin hỏi,“ Một giọng nói có hơi làm màu bất chợt vang lên, “Ai là Trương Thỉ? Chúng ta đã hẹn gặp nhau ở đây.”
Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Tiết Bảo Thiêm dùng sức đẩy Trương Thỉ ra, cuống cuồng giới thiệu: “Đây này, đây là Trương Thỉ, mau dẫn cậu ấy đi đi.”
Người nọ hết nhìn Tiết Bảo Thiêm mặc đồ cao cấp, rồi lại nghía sang Trương Thỉ cơ bắp cuồn cuộn, chậm rãi nở nụ cười: “Vừa rồi các anh đang làm gì thế? Hẹn tôi đến chẳng lẽ là muốn làm chuyện ba người?” Gã vuốt nhẹ tóc mái loà xoà trước trán, “Đi đâu thế?”
Tiết Bảo Thiêm giật mình, không đợi Trương Thỉ kịp phản ứng, hắn đã mở miệng chửi: “Đi đâu à? Đi đái một bãi để soi coi đạo đức của mày thế nào, đừng nói ông đây chướng mắt một kẻ đê tiện như mày, ngay cả thằng ngốc bên cạnh tao cũng không thèm nhìn đến bản mặt của mày đâu, cút!”
—------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.