Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại
Chương 69: Bảo bối à, trái tim của em thuộc về anh
Tô Nhị Lưỡng
16/04/2024
Editor: Gấu Gầy
“Chủ tịch Tiết, Chủ tịch Tiết?”
Tiết Bảo Thiêm lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng, không hề có vẻ xấu hổ vì đã mất tập trung trong cuộc họp quan trọng: “Báo cáo nghe như đọc kinh vậy, ra ngoài đi tụng đám ma có thể kiếm thêm thu nhập cho công ty đấy.”
Mặc dù Tiết Bảo Thiêm nói năng vẫn không khoan nhượng, nhưng mọi người ít nhiều đều cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của hắn khá tốt, tuy có châm biếm nhưng vẫn nở nụ cười, không còn lạnh lùng như trước.
Cuộc họp kéo dài, khi đèn đường bắt đầu sáng lên, thư ký vào phòng để thêm trà.
“Woa~!” Vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vô thức thốt lên một tiếng.
Tiếng cảm thán này ngay lập tức làm gián đoạn cuộc họp, mọi người theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu vực CBD nhộn nhịp, về đêm càng rực rỡ với ánh đèn neon chói mắt, ngay trước cửa sổ là tòa nhà viễn thông, mỗi đêm ánh sáng của tòa nhà thay đổi, rực rỡ và lấp lánh, là một trong những biểu tượng của thành phố.
Thỉnh thoảng cũng có người sử dụng màn hình đèn sáng để tỏ tình, Tiết Bảo Thiêm vốn không thích đọc chữ, chưa bao giờ để mấy lời ngọt ngào ghê tởm kia vào mắt. Lúc này liếc mắt nhìn thấy, hắn bất giác chửi thề một câu “chết tiệt“.
'Tiết Bảo Thiêm, bảo bối à, trái tim của em thuộc về anh!'
(Tiếng Trung chỉ có 我 (wò) với 你 (nì) nên lúc này Thiêm Thiêm đã đọc câu này thành 'trái tim của anh thuộc về em'.)
Hắn cắn răng quay đi, liếc xéo thư ký: “Đẹp không?”
Thư ký thông minh, vội vàng lắc đầu: “Không đẹp, ánh sáng quá chói nhìn không rõ.”
“Kéo rèm cửa lại đi, tiếp tục họp.”
Tiết Bảo Thiêm xoa xoa cánh tay mình để làm dịu cảm giác nổi da gà, hắn cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Đồng Yến: “Còn gọi tôi là bảo bối nữa, có tin tôi giết anh không!”
Nửa giờ sau, Đồng Yến trả lời một dấu “?“.
Tan tầm, Tiết Bảo Thiêm thấy Diêm Dã bên cạnh xe của mình. Người đàn ông tựa vào xe, cúi đầu hút thuốc, bộ vest đen ôm sát cơ thể, tôn lên dáng vẻ đáng ngưỡng mộ, động tác đưa thuốc vào miệng đơn giản nhưng lại kéo theo những đường nét cơ bắp mượt mà, lỏng lẻo nhưng sắc bén, ẩn chứa sức mạnh bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, ánh mắt như chứa đầy sao, cười tươi gọi: “Hai Trăm Tệ.”
Từ lúc lăn lộn trong căn nhà tôn cũ nát đến nay hai người mới gặp lại. Sau ngày hôm đó, Diêm Dã tiếp tục đi công tác với Lâm Tri Dịch, bây giờ đã được bảy tám ngày.
Tiết Bảo Thiêm biết tính của Diêm Dã, chưa kịp tiếp cận đã cảnh báo cậu: “Chúng ta bây giờ con mẹ nó vẫn là bạn bè chính đáng, hơn nữa chỗ này là bãi đậu xe, đừng có dính lấy tôi.”
Tóc của Diêm Dã giờ đã dài, gần đây hình như cũng không cắt tỉa, loà xoà che phủ trán, khiến cậu trông ấm áp và dịu dàng, không phù hợp với vẻ ngoài sắc sảo.
Cậu vươn tay lên đầu Tiết Bảo Thiêm, xoa xoa một chút, sau đó len lén ấn nhẹ bên cổ: “Biết rồi, không làm xấu mặt Tiết gia.”
Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn điếu thuốc trong tay cậu, sắc mặt có chút khó coi, phủi tay cậu ra, mở cửa xe rồi chế giễu: “Đậu má, cháu trai mà đứng cạnh ông, chính là sự xấu hổ lớn nhất của ông đấy.”
Hắn vừa định lên xe thì bị người ta kéo lại, động tác của Diêm Dã nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối: “Ngồi ghế phụ đi Tiết gia, em lái xe cho.”
Diêm Dã dập thuốc, lái xe rời khỏi bãi đậu xe. Khu vực thương mại nhộn nhịp, xe cộ và người đi bộ tấp nập, cậu quẹo vài vòng tìm một góc tương đối yên tĩnh để dừng xe.
Tiết Bảo Thiêm còn chưa kịp lên tiếng hoài nghi, đã bị người ta ôm chặt vào lòng.
“Em rất nhớ anh, Hai Trăm Tệ.” Lời thì thầm trầm thấp của Diêm Dã dính dấp như sô cô la tan chảy, khiến lòng người hoảng loạn.
Tiết Bảo Thiêm bị cậu ôm, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt lộ ra ý cười trong trẻo: “Chỉ biết có nhiêu đó.”
“Anh họp lâu quá đi.” Người đàn ông phàn nàn một cách nghiêm túc, “Em chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.”
Thắt lưng bị siết chặt, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình thở ra nhiều hơn hít vào, nếu cứ bị Diêm Dã ôm siết như vậy thì sẽ chết mất. Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay rắn chắc của cậu: “Nếu không buông lỏng ra một chút, lần sau nhớ tôi cậu phải đi thăm mộ đấy.”
Diêm Dã giảm bớt sức lực nhưng vẫn chiếm lấy Tiết Bảo Thiêm. Bóng đêm sâu thẳm cùng với ánh đèn neon bên ngoài rực rỡ, làm cho không gian bên trong xe càng thêm mập mờ tình tứ.
Diêm Dã ôm người mình thích nhìn ra ngoài xe, trong mắt lấp lánh ánh đèn neon chuyển màu liên tục: “Còn nhớ chúng ta đã từng ngắm cảnh đêm của Yên thành từ trên núi Thiết Vân không? Trước đây em chưa bao giờ cảm thấy thành phố này thuộc về mình, nó là nó, em là em, không ăn nhập gì với nhau cả. Nhưng sau chuyến đi công tác đợt này em mới biết, khi nhớ một người và muốn nhanh chóng được gặp người đó, mình sẽ nhớ luôn cả thành phố này. Mấy ngày nay, rất nhiều lần em cảm thấy mình may mắn, bởi vì em được sống ngay trong thành phố này, nơi có nhà của em và người mà em thích.”
Lời nói rơi vào im lặng, thật lâu không ai nói gì. Trong không khí tựa như có những sợi tơ mảnh kéo dài, dày đặc và dính nhớp, khiến người ta cả người bất lực. Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc ra, cắn vào miệng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó, không có người ngoài thì nói chuyện bình thường đi, bày đặt văn chương màu mè hoa lá hẹ làm gì không biết.”
Hắn liếc mắt nhìn sang: “Học thuộc từ đâu vậy?”
Ngón tay Diêm Dã len vào mái tóc của Tiết Bảo Thiêm, tiếp tục phát ra văn thơ: “Em chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ ánh đèn của thành phố, tòa nhà viễn thông rất đẹp, Tiết gia đã từng nhìn thấy chưa?”
Tay đang châm thuốc dừng lại, Tiết Bảo Thiêm nghĩ đến chuyện tào lao mà Đồng Yến làm: “Cậu nhìn thấy dòng chữ trên tòa nhà viễn thông rồi à?”
Đây là đang ghen sao?
Lòng tốt của Tiết Bảo Thiêm không nhiều cho mấy, thỉnh thoảng mới cho đi, hôm nay Diêm Dã đã nhận được: “Thực sự nhìn thấy rồi à? Đồng Yến là như vậy đó, thích làm mấy chuyện tầm phào.”
“Đồng Yến?” Sắc mặt Diêm Dã dần trở nên thất vọng, “Anh ta cũng làm thế à?”
Ngọn lửa châm thuốc lại tắt lần nữa, Tiết Bảo Thiêm ngẩng đầu nhìn Diêm Dã, vẻ mặt có chút không thể tin: “Lời này của cậu... đừng nói mấy chữ chói mắt trên tòa nhà viễn thông ban nãy là cậu làm nha.”
Biểu cảm của Diêm Dã không thể dùng từ thất vọng để diễn tả, cậu cười khổ: “Là em làm.”
“Chết tiệt.” Tiết Bảo Thiêm khép miệng lại, nhất thời không biết nói gì, “Tôi cứ tưởng là Đồng Yến, chỉ có anh ta mới gọi tôi là...”
Ánh mắt Diêm Dã chợt âm trầm: “Ngày Đồng Yến gọi anh là bảo bối, em đã cố gắng khống chế bản thân dữ lắm mới không đánh anh ta.”
Tiết Bảo Thiêm cuối cùng cũng châm được thuốc, hắn ngậm điếu thuốc trong miệng rồi liếc nhìn ánh đèn neon đã khôi phục bình thường trên toà nhà cao ốc: “Tốn hết bao nhiêu tiền?”
“Mười lăm phút mười ngàn.”
Thổi ra một làn khói dài, Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu khẽ mắng: “Chết tiệt, mẹ nó chứ, chỉ mới liếc nhìn có một cái thôi.” Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Diêm Dã, “Sao không gửi tin nhắn trước cho tôi? Làm sao bảo đảm tôi sẽ nhìn thấy?”
Diêm Dã có chút chần chừ, do dự trả lời: “Trên mạng nói sự lãng mạn bất ngờ mới làm cho người ta cảm động.”
Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã một hồi lâu, để cho hai chữ “ngu ngốc” lướt qua lướt lại hàng trăm lần trong đầu rồi mới giơ ngón tay ngoắc ngoắc: “Đưa điện thoại đây.”
Diêm Dã ngoan ngoãn đưa điện thoại qua, trước mặt Tiết Bảo Thiêm mở khoá mật khẩu tầng tầng lớp lớp.
Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc, nheo mắt, không quan tâm đến việc Diêm Dã có đồng ý hay không, gỡ bỏ tất cả trình duyệt web trong điện thoại của cậu.
Nhấc tay lên, hắn ném điện thoại về chỗ cũ: “Sau này đừng có nghe mấy thằng trên mạng nói linh tinh, giữ tiền lại, xem có thể nối lại cọng dây trong đầu không, sống cho có chất lượng một chút.”
Ánh mắt Diêm Dã tràn ngập niềm vui, cậu lại siết chặt vòng tay: “Hai Trăm Tệ, em muốn nghe anh chửi từ lâu lắm rồi.”
Tiết Bảo Thiêm xoay người lại: “Cậu không chê tôi xéo sắc à?”
“Đúng là xéo sắc, nhưng Tiết gia vẫn rất đáng yêu.”
Hơi thở nóng bỏng biến thành nụ hôn, từng chút rơi xuống cổ Tiết Bảo Thiêm, rồi từ từ tìm lên.
Tiết Bảo Thiêm định mở miệng chửi thề vài câu, nhưng Diêm Dã chỉ chạm nhẹ vào môi hắn rồi dừng lại.
Cậu dường như kiềm chế rất khó khăn, kề sát bên tai Tiết Bảo Thiêm thì thầm, biến một câu bình thường trở nên mập mờ không chịu nổi: “Em đã đặt nhà hàng, Tiết gia có thể đi ăn một bữa cơm không?”
Tiết Bảo Thiêm cũng mẹ nó khổ muốn chết với cái kiểu rù quến này, hắn lấy tay đẩy nhẹ cái đầu kia ra, ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trước: “Về nhà thôi, còn có tài liệu cần xem nữa.”
Chiếc xe dừng lại dưới chung cư, Diêm Dã nôn nóng cùng Tiết Bảo Thiêm lên lầu. Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, cậu đã nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ trước cửa căn nhà của người mình thích: “Bảo bối, em tan làm rồi à? Tôi mua thức ăn rồi, lát nữa sẽ nấu cho em ăn.”
Đó là Đồng Yến.
—-------
Lời Gấu Gầy: Diêm Dã thế này mười Tiết Bảo Thiêm cũng chết....... chết mê chết mệt
- ----------
“Chủ tịch Tiết, Chủ tịch Tiết?”
Tiết Bảo Thiêm lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng, không hề có vẻ xấu hổ vì đã mất tập trung trong cuộc họp quan trọng: “Báo cáo nghe như đọc kinh vậy, ra ngoài đi tụng đám ma có thể kiếm thêm thu nhập cho công ty đấy.”
Mặc dù Tiết Bảo Thiêm nói năng vẫn không khoan nhượng, nhưng mọi người ít nhiều đều cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của hắn khá tốt, tuy có châm biếm nhưng vẫn nở nụ cười, không còn lạnh lùng như trước.
Cuộc họp kéo dài, khi đèn đường bắt đầu sáng lên, thư ký vào phòng để thêm trà.
“Woa~!” Vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vô thức thốt lên một tiếng.
Tiếng cảm thán này ngay lập tức làm gián đoạn cuộc họp, mọi người theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu vực CBD nhộn nhịp, về đêm càng rực rỡ với ánh đèn neon chói mắt, ngay trước cửa sổ là tòa nhà viễn thông, mỗi đêm ánh sáng của tòa nhà thay đổi, rực rỡ và lấp lánh, là một trong những biểu tượng của thành phố.
Thỉnh thoảng cũng có người sử dụng màn hình đèn sáng để tỏ tình, Tiết Bảo Thiêm vốn không thích đọc chữ, chưa bao giờ để mấy lời ngọt ngào ghê tởm kia vào mắt. Lúc này liếc mắt nhìn thấy, hắn bất giác chửi thề một câu “chết tiệt“.
'Tiết Bảo Thiêm, bảo bối à, trái tim của em thuộc về anh!'
(Tiếng Trung chỉ có 我 (wò) với 你 (nì) nên lúc này Thiêm Thiêm đã đọc câu này thành 'trái tim của anh thuộc về em'.)
Hắn cắn răng quay đi, liếc xéo thư ký: “Đẹp không?”
Thư ký thông minh, vội vàng lắc đầu: “Không đẹp, ánh sáng quá chói nhìn không rõ.”
“Kéo rèm cửa lại đi, tiếp tục họp.”
Tiết Bảo Thiêm xoa xoa cánh tay mình để làm dịu cảm giác nổi da gà, hắn cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Đồng Yến: “Còn gọi tôi là bảo bối nữa, có tin tôi giết anh không!”
Nửa giờ sau, Đồng Yến trả lời một dấu “?“.
Tan tầm, Tiết Bảo Thiêm thấy Diêm Dã bên cạnh xe của mình. Người đàn ông tựa vào xe, cúi đầu hút thuốc, bộ vest đen ôm sát cơ thể, tôn lên dáng vẻ đáng ngưỡng mộ, động tác đưa thuốc vào miệng đơn giản nhưng lại kéo theo những đường nét cơ bắp mượt mà, lỏng lẻo nhưng sắc bén, ẩn chứa sức mạnh bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, ánh mắt như chứa đầy sao, cười tươi gọi: “Hai Trăm Tệ.”
Từ lúc lăn lộn trong căn nhà tôn cũ nát đến nay hai người mới gặp lại. Sau ngày hôm đó, Diêm Dã tiếp tục đi công tác với Lâm Tri Dịch, bây giờ đã được bảy tám ngày.
Tiết Bảo Thiêm biết tính của Diêm Dã, chưa kịp tiếp cận đã cảnh báo cậu: “Chúng ta bây giờ con mẹ nó vẫn là bạn bè chính đáng, hơn nữa chỗ này là bãi đậu xe, đừng có dính lấy tôi.”
Tóc của Diêm Dã giờ đã dài, gần đây hình như cũng không cắt tỉa, loà xoà che phủ trán, khiến cậu trông ấm áp và dịu dàng, không phù hợp với vẻ ngoài sắc sảo.
Cậu vươn tay lên đầu Tiết Bảo Thiêm, xoa xoa một chút, sau đó len lén ấn nhẹ bên cổ: “Biết rồi, không làm xấu mặt Tiết gia.”
Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn điếu thuốc trong tay cậu, sắc mặt có chút khó coi, phủi tay cậu ra, mở cửa xe rồi chế giễu: “Đậu má, cháu trai mà đứng cạnh ông, chính là sự xấu hổ lớn nhất của ông đấy.”
Hắn vừa định lên xe thì bị người ta kéo lại, động tác của Diêm Dã nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối: “Ngồi ghế phụ đi Tiết gia, em lái xe cho.”
Diêm Dã dập thuốc, lái xe rời khỏi bãi đậu xe. Khu vực thương mại nhộn nhịp, xe cộ và người đi bộ tấp nập, cậu quẹo vài vòng tìm một góc tương đối yên tĩnh để dừng xe.
Tiết Bảo Thiêm còn chưa kịp lên tiếng hoài nghi, đã bị người ta ôm chặt vào lòng.
“Em rất nhớ anh, Hai Trăm Tệ.” Lời thì thầm trầm thấp của Diêm Dã dính dấp như sô cô la tan chảy, khiến lòng người hoảng loạn.
Tiết Bảo Thiêm bị cậu ôm, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt lộ ra ý cười trong trẻo: “Chỉ biết có nhiêu đó.”
“Anh họp lâu quá đi.” Người đàn ông phàn nàn một cách nghiêm túc, “Em chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.”
Thắt lưng bị siết chặt, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy mình thở ra nhiều hơn hít vào, nếu cứ bị Diêm Dã ôm siết như vậy thì sẽ chết mất. Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay rắn chắc của cậu: “Nếu không buông lỏng ra một chút, lần sau nhớ tôi cậu phải đi thăm mộ đấy.”
Diêm Dã giảm bớt sức lực nhưng vẫn chiếm lấy Tiết Bảo Thiêm. Bóng đêm sâu thẳm cùng với ánh đèn neon bên ngoài rực rỡ, làm cho không gian bên trong xe càng thêm mập mờ tình tứ.
Diêm Dã ôm người mình thích nhìn ra ngoài xe, trong mắt lấp lánh ánh đèn neon chuyển màu liên tục: “Còn nhớ chúng ta đã từng ngắm cảnh đêm của Yên thành từ trên núi Thiết Vân không? Trước đây em chưa bao giờ cảm thấy thành phố này thuộc về mình, nó là nó, em là em, không ăn nhập gì với nhau cả. Nhưng sau chuyến đi công tác đợt này em mới biết, khi nhớ một người và muốn nhanh chóng được gặp người đó, mình sẽ nhớ luôn cả thành phố này. Mấy ngày nay, rất nhiều lần em cảm thấy mình may mắn, bởi vì em được sống ngay trong thành phố này, nơi có nhà của em và người mà em thích.”
Lời nói rơi vào im lặng, thật lâu không ai nói gì. Trong không khí tựa như có những sợi tơ mảnh kéo dài, dày đặc và dính nhớp, khiến người ta cả người bất lực. Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc ra, cắn vào miệng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó, không có người ngoài thì nói chuyện bình thường đi, bày đặt văn chương màu mè hoa lá hẹ làm gì không biết.”
Hắn liếc mắt nhìn sang: “Học thuộc từ đâu vậy?”
Ngón tay Diêm Dã len vào mái tóc của Tiết Bảo Thiêm, tiếp tục phát ra văn thơ: “Em chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ ánh đèn của thành phố, tòa nhà viễn thông rất đẹp, Tiết gia đã từng nhìn thấy chưa?”
Tay đang châm thuốc dừng lại, Tiết Bảo Thiêm nghĩ đến chuyện tào lao mà Đồng Yến làm: “Cậu nhìn thấy dòng chữ trên tòa nhà viễn thông rồi à?”
Đây là đang ghen sao?
Lòng tốt của Tiết Bảo Thiêm không nhiều cho mấy, thỉnh thoảng mới cho đi, hôm nay Diêm Dã đã nhận được: “Thực sự nhìn thấy rồi à? Đồng Yến là như vậy đó, thích làm mấy chuyện tầm phào.”
“Đồng Yến?” Sắc mặt Diêm Dã dần trở nên thất vọng, “Anh ta cũng làm thế à?”
Ngọn lửa châm thuốc lại tắt lần nữa, Tiết Bảo Thiêm ngẩng đầu nhìn Diêm Dã, vẻ mặt có chút không thể tin: “Lời này của cậu... đừng nói mấy chữ chói mắt trên tòa nhà viễn thông ban nãy là cậu làm nha.”
Biểu cảm của Diêm Dã không thể dùng từ thất vọng để diễn tả, cậu cười khổ: “Là em làm.”
“Chết tiệt.” Tiết Bảo Thiêm khép miệng lại, nhất thời không biết nói gì, “Tôi cứ tưởng là Đồng Yến, chỉ có anh ta mới gọi tôi là...”
Ánh mắt Diêm Dã chợt âm trầm: “Ngày Đồng Yến gọi anh là bảo bối, em đã cố gắng khống chế bản thân dữ lắm mới không đánh anh ta.”
Tiết Bảo Thiêm cuối cùng cũng châm được thuốc, hắn ngậm điếu thuốc trong miệng rồi liếc nhìn ánh đèn neon đã khôi phục bình thường trên toà nhà cao ốc: “Tốn hết bao nhiêu tiền?”
“Mười lăm phút mười ngàn.”
Thổi ra một làn khói dài, Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu khẽ mắng: “Chết tiệt, mẹ nó chứ, chỉ mới liếc nhìn có một cái thôi.” Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Diêm Dã, “Sao không gửi tin nhắn trước cho tôi? Làm sao bảo đảm tôi sẽ nhìn thấy?”
Diêm Dã có chút chần chừ, do dự trả lời: “Trên mạng nói sự lãng mạn bất ngờ mới làm cho người ta cảm động.”
Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã một hồi lâu, để cho hai chữ “ngu ngốc” lướt qua lướt lại hàng trăm lần trong đầu rồi mới giơ ngón tay ngoắc ngoắc: “Đưa điện thoại đây.”
Diêm Dã ngoan ngoãn đưa điện thoại qua, trước mặt Tiết Bảo Thiêm mở khoá mật khẩu tầng tầng lớp lớp.
Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc, nheo mắt, không quan tâm đến việc Diêm Dã có đồng ý hay không, gỡ bỏ tất cả trình duyệt web trong điện thoại của cậu.
Nhấc tay lên, hắn ném điện thoại về chỗ cũ: “Sau này đừng có nghe mấy thằng trên mạng nói linh tinh, giữ tiền lại, xem có thể nối lại cọng dây trong đầu không, sống cho có chất lượng một chút.”
Ánh mắt Diêm Dã tràn ngập niềm vui, cậu lại siết chặt vòng tay: “Hai Trăm Tệ, em muốn nghe anh chửi từ lâu lắm rồi.”
Tiết Bảo Thiêm xoay người lại: “Cậu không chê tôi xéo sắc à?”
“Đúng là xéo sắc, nhưng Tiết gia vẫn rất đáng yêu.”
Hơi thở nóng bỏng biến thành nụ hôn, từng chút rơi xuống cổ Tiết Bảo Thiêm, rồi từ từ tìm lên.
Tiết Bảo Thiêm định mở miệng chửi thề vài câu, nhưng Diêm Dã chỉ chạm nhẹ vào môi hắn rồi dừng lại.
Cậu dường như kiềm chế rất khó khăn, kề sát bên tai Tiết Bảo Thiêm thì thầm, biến một câu bình thường trở nên mập mờ không chịu nổi: “Em đã đặt nhà hàng, Tiết gia có thể đi ăn một bữa cơm không?”
Tiết Bảo Thiêm cũng mẹ nó khổ muốn chết với cái kiểu rù quến này, hắn lấy tay đẩy nhẹ cái đầu kia ra, ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trước: “Về nhà thôi, còn có tài liệu cần xem nữa.”
Chiếc xe dừng lại dưới chung cư, Diêm Dã nôn nóng cùng Tiết Bảo Thiêm lên lầu. Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, cậu đã nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ trước cửa căn nhà của người mình thích: “Bảo bối, em tan làm rồi à? Tôi mua thức ăn rồi, lát nữa sẽ nấu cho em ăn.”
Đó là Đồng Yến.
—-------
Lời Gấu Gầy: Diêm Dã thế này mười Tiết Bảo Thiêm cũng chết....... chết mê chết mệt
- ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.