Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại
Chương 54: Báo đáp
Tô Nhị Lưỡng
12/04/2024
Editor: Gấu Gầy
Tiết Bảo Thiêm say khướt suốt một ngày, nghe nói ngày đó Diêm Dã đã cõng hắn từ nhà nghỉ về phòng trọ.
Hắn mơ hồ nhớ lại đêm đó Diêm Dã không lạnh không nóng, người thường dễ nổi điên lại như một vị thiền sư nhập định, hắn hôn một cái, cậu chỉ đáp lại một câu “A Di Đà Phật“.
Tiết Bảo Thiêm như một con mèo, năn nỉ ba hồi, Diêm Dã mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng cậu lại vứt hết những kỹ thuật mà Tiết Bảo Thiêm đã dạy trong thời gian này, trở lại thời kỳ 'mù chữ' hung bạo.
Diêm Dã ấn vào gáy Tiết Bảo Thiêm, áp môi hắn lên vết sẹo bỏng, ra lệnh: “Hôn nó.”
Tiết Bảo Thiêm say khướt, lại đang hưng phấn, dùng răng cắn mút xương quai hàm sắc bén của Diêm Dã. Mãi đến tận khuya, Tiết Bảo Thiêm lăn ra ngủ say như chết, trong giấc mơ vẫn mơ thấy cảnh tranh giành xương với chó.
Khi Tiết Bảo Thiêm tỉnh dậy, cả hai người đều không nhắc lại chuyện ngày hôm đó. Diêm Dã không còn hung hăng, Tiết Bảo Thiêm cũng giấu đi sự oán giận.
Diêm Dã ôn hoà trở lại, vẫn để hắn tuỳ ý mắng chửi, quan tâm chu đáo, nhưng Tiết Bảo Thiêm luôn cảm thấy thiếu đi điều gì đó, phải chăng là không còn ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn về phía mình, không còn những cái ôm ấm áp từ phía sau sáng tối? Hay là thiếu đi những lời yêu thương sến súa, những câu nỉ non chiều chuộng lúc trên giường? Dù sao thì Tiết Bảo Thiêm cũng rất vui, tình anh em xã hội chủ nghĩa chính là phải trong sáng sảng khoái như vậy.
Chỉ là... Tiết Bảo Thiêm tự tát mình một cái, không nên có 'chỉ là'.
Đúng như câu nói có tiền mua tiên cũng được, từ khi Tiết Bảo Thiêm ký hợp đồng với Triệu Tiểu Tuyền, thị trấn nhỏ biên giới này bỗng xuất hiện thêm hơn mười gương mặt lạ, hơn chục đôi mắt ngày ngày nhìn chằm chằm những “người môi giới” vì tiền mà làm việc. Tuy nhiên, họ lại không thấy bóng dáng của Nguỵ Hoa. Gã như trâu đất xuống biển, tan biến không hình không bóng.
Tối nay Triệu Tiểu Tuyền mời khách, không phải ở trong buôn mà đến một câu lạc bộ xa hoa trong thành phố.
Tiết Bảo Thiêm đã quen với cuộc sống giản dị ở thị trấn nhỏ tựa núi kề sông này, mới vừa thấy đèn đuốc sáng trưng, hắn cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác.
Có lẽ xuất phát từ bản năng của nhân viên an ninh, Diêm Dã luôn đi sau lưng Tiết Bảo Thiêm. Vào phòng riêng, Tiết Bảo Thiêm tiện tay đưa áo khoác cho cậu cất như thường lệ, lúc thu tay lại do dự nói lời cảm ơn.
Diêm Dã dường như không nghe thấy, treo quần áo xong, tự mình ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn duy nhất trong toàn bộ phòng riêng.
Triệu Tiểu Tuyền cao lớn thô kệch, giống như một nhân vật trong tranh minh họa nào đó trên Sơn Hải Kinh nhưng lại yêu thích những cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo. Hắn ta dùng cánh tay thô kệch ôm lấy cô gái, như thể đại bàng núi lấy một con gà trắng làm vợ lẽ.
Tiết Bảo Thiêm vẫn còn kiêng dè Diêm Dã, tìm lý do gượng ép để từ chối lòng tốt của Triệu Tiểu Tuyền, không dám để người khác ở bên cạnh.
Triệu Tiểu Tuyền cũng không để bụng, cho rằng hắn đang gánh vác một món nợ lớn và vô cùng chán nản, nên không có tâm tư này.
Gã quan tâm đến Diêm Dã, chắc chắn là đã biết được sở thích của cậu từ Thịnh Dữ, nên đã sắp xếp một cậu nhóc da trắng mặt xinh để phục vụ cậu.
Diêm Dã không phản đối, chỉ ôn tồn cười nói: “Không còn chỗ ngồi rồi.”
Cậu ngồi trên ghế sofa đơn, tay vịn rộng rãi. Cậu nhóc kia ngồi phịch xuống tay vịn, ánh mắt lấp lánh nhìn Diêm Dã.
Đúng là hợp ý rồi, Tiết Bảo Thiêm cầm lên ly rượu, ánh mắt đầy ý cười nhìn hai người đối diện.
Diêm Dã cũng tình cờ nhìn sang, hai người im lặng đối mặt, ánh đèn trong phòng thay đổi quá nhanh, trong ánh sáng chập chờn, họ không thể nhìn rõ vẻ mặt trong mắt nhau.
Sau đó, Tiết Bảo Thiêm vừa nghe Triệu Tiểu Tuyền thao thao bất tuyệt, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn trong góc. Cậu nhóc ngồi trên tay vịn sofa dường như rất biết nói chuyện, khiến Diêm Dã luôn im lặng cũng phải nhoẻn cười.
Cậu nhóc rót rượu rất đẹp mắt, cổ tay lật nhẹ, dòng rượu chảy ra róc rách, cậu nửa ngồi xổm đưa rượu đến trước mặt Diêm Dã, trong sự phục tùng có chút nũng nịu, thủ đoạn dỗ người rất tốt.
Qua mấy vòng rượu, mọi người đều có chút say. Cậu bé hơi rướn người lên, không biết đã nói gì bên tai Diêm Dã, Diêm Dã cúi mắt nhìn cậu một lúc lâu, uống cạn ly rượu trong tay, rồi đứng dậy từ ghế sofa, đi về phía cửa phòng.
Cậu nhóc tránh đường, sau đó lập tức đứng dậy bước theo sau Diêm Dã, có chút e dè.
Triệu Tiểu Tuyền cố ý ồn ào, miệng la lên “Các người muốn đi đâu vậy?” Rồi móc một xấp tiền, nhét vào tay cậu nhóc, hét lớn, “Phục vụ cho tốt, phục vụ xong tôi còn thưởng tiếp.”
Cậu nhóc nhận lấy một cách tự nhiên, cảm ơn rồi nhanh chóng bước nhanh theo Diêm Dã.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, Tiết Bảo Thiêm cũng cười khúc khích, nhưng lại cúi mắt xuống, không nhìn Diêm Dã và cậu nhóc đi ngang qua mình.
Sau vài hơi thuốc, Tiết Bảo Thiêm nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn sang mới phát hiện là Triệu Tiểu Tuyền.
“Đang nghĩ gì thế, Tổng Tiết? Lời tôi vừa nói cậu nghe có nghe thấy không?”
“Ừ, anh nói đi.”
“Tôi nói chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết, theo quy tắc cũ, sau Tết, việc buôn lậu sẽ phải tạm dừng một thời gian, nghĩa là nếu chúng ta không bắt được Nguỵ Hoa trước Tết, thì phải sau rằm tháng Giêng mới bắt đầu lại.”
Tiết Bảo Thiêm im lặng một lát, dập điếu thuốc lại thành thạo châm một điếu khác. Khi Triệu Tiểu Tuyền cho rằng hắn muốn đáp lại điều gì đó, Tiết Bảo Thiêm bất ngờ giật lấy cái gạt tàn thuốc thủy tinh trên bàn, ngậm điếu thuốc âm trầm nói: “Triệu tổng, chúng ta nói chuyện sau, tôi ra ngoài xử lý chút chuyện.”
Hắn cầm gạt tàn thuốc đứng dậy, đi vài bước đã đến cửa phòng riêng. Triệu Tiểu Tuyền chỉ kịp nghe thấy một câu chửi thề sắc lạnh.
“Đậu má, mẹ nó nghĩ Tiết gia đây chết rồi à.”
Tiết Bảo Thiêm cũng biết mình đã hẹn gái trước, giờ đi bắt quả tang không có ích lợi gì, nhưng Diêm Dã lại ăn bậy ngay trước mặt hắn, đồng nghĩa ngang nhiên tát vào mặt hắn.
Cầm gạt tàn thuốc trong tay, Tiết Bảo Thiêm đẩy cửa mấy phòng riêng lân cận, nhưng lại không thấy người, hắn đến nhà vệ sinh, vẫn không thấy ai trong đó.
Chặn được quản lý ca trực ở hành lang, Tiết Bảo Thiêm hỏi cậu nhóc tên Mạnh Mạnh đi đâu.
“Được đưa ra ngoài rồi, vừa mới báo cáo với tôi.”
Hút một hơi thuốc, khi nicotine trong cơ thể được giải phóng, Tiết Bảo Thiêm nở nụ cười: “Cảm ơn người anh em, tôi biết rồi.”
Ở cuối hành lang, Tiết Bảo Thiêm mặt lạnh gọi điện của Diêm Dã, chuông vang vài tiếng nhưng bị đối phương cúp máy.
Tiết Bảo Thiêm nhìn màn hình dần tắt, lửa giận trong lòng như muốn nổ ra khỏi lồng ngực: “Mẹ kiếp, nếu hôm nay không dạy dỗ được cậu, thì tôi không xứng đáng được kỷ niệm Ngày của ba.”
“Tiết ga muốn dạy dỗ ai? Muốn làm ba của ai?” Giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau, Tiết Bảo Thiêm quay phắt đầu lại, thấy Diêm Dã chầm chậm bước tới.
“Cậu không phải... đã dẫn thằng nhóc kia đi rồi sao?”
“Tối nay gia đình cậu ấy có việc, cấp trên lại ép cậu ấy đi làm, cậu ấy nhờ tôi mua giờ đêm nay giùm cậu ấy, để cậu ấy về nhà giải quyết việc gấp.”
Lửa giận trong lòng Tiết Bảo Thiêm bỗng dập tắt, hắn cắn điếu thuốc chửi: “Mẹ kiếp, cậu đúng là một thằng ngu, đây là thủ đoạn thường dùng của mấy thiếu gia công chúa hộp đêm. Thấy cậu là khách qua đường, tụi nó sẽ tìm mọi lý do lừa cậu mua giờ của nó, thực ra chỉ muốn kiếm tiền rồi nghỉ ngơi thôi.”
Tiết Bảo Thiêm cười khinh bỉ: “Thủ đoạn này chỉ lừa được mấy tên khách lạ non nớt mềm lòng.” Hắn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Diêm Dã, “Giống như Diêm tổng, một thằng ngốc ngây thơ tốt bụng.”
Biểu cảm của Diêm Dã mơ hồ một chốc, rồi nhanh chóng hiểu ra, cậu nghiêng người lại gần Tiết Bảo Thiêm, trầm giọng hỏi: “Vậy anh đang tức giận cái gì? Tại sao lại muốn kỷ niệm ngày của ba?”
Tiết Bảo Thiêm nghẹn lời, muốn né tránh ánh mắt của Diêm Dã, nhưng lại cảm thấy như vậy quá nhát gan, hắn từ từ hút một hơi thuốc rồi nói: “Mấy ngày nay bên Yên thành liên tục đòi nợ, vừa rồi lại nhận được điện thoại.”
Lời này nửa thật nửa giả, sắp đến tết rồi, bên Yên thành quả thật đã nhiều lần gọi điện đòi nợ, lời đe dọa cũng ngày càng gay gắt, Tiết Bảo Thiêm rất lo lắng cho sự an toàn của chị gái và ba mình.
Diêm Dã không thay đổi sắc mặt, mà chỉ thẳng người lên, hơi kéo giãn khoảng cách với Tiết Bảo Thiêm.
“Số tiền tôi đưa cho anh sắp hết rồi phải không?” Cậu hỏi.
“Gần như sắp hết.”
“Tôi vừa nhận được một khoản tiền từ quỹ ủy thác, tài sản mà ba tôi để lại cho tôi, chỉ khi tôi kết hôn và có con mới có thể nhận toàn bộ, nhưng mỗi năm họ vẫn chia cho tôi một ít, năm nay vừa mới nhận được, tôi sẽ chuyển cho anh.”
“Diêm Dã.” Tiết Bảo Thiêm đè tay cậu lại, “Tôi giờ giống như một cái động không đáy, cậu thực sự không cần phải như vậy.”
Diêm Dã không ngừng động tác trên tay, cho đến khi hoàn thành việc chuyển tiền, mới nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm. Cậu nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của đối phương, ngón cái vuốt nhẹ trán anh, thì thầm: “Anh cứ coi tôi như thằng ngốc ngây thơ tốt bụng đi.”
“Trương Thỉ...”
“Ấy, các cậu ở đây à.” Lời của Tiết Bảo Thiêm bị tiếng nói vang khàn thô lỗ cắt ngang, Triệu Tiểu Tuyền từ nhà vệ sinh đi ra, liếc mắt nhìn hai người, vừa thắt dây nịt vừa tiến lại, trêu chọc Diêm Dã, “Diêm tổng nhanh như vậy, cơ thể cần phải bồi bổ nhiều đấy.”
Thấy Diêm Dã cười mà không nói, gã lại hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì thế? Tôi không thể nghe được à?”
Tiết Bảo Thiêm cầm điếu thuốc cười: “Diêm tổng còn trẻ, không kiểm soát được lửa nên nhanh cũng phải, đang cùng tôi chia sẻ kinh nghiệm ấy mà.”
Triệu Tiểu Tuyền cười ha hả, vòng tay ôm lấy vai Diêm Dã đi về phía phòng riêng: “Diêm tổng, chuyện này cậu phải hỏi tôi, tôi đây kinh nghiệm đầy mình.”
Trong tiếng cười hí hửng, Tiết Bảo Thiêm thấy Diêm Dã quay đầu nhìn mình. Hắn giơ điếu thuốc vẫy vẫy tay, bảo: “Hai người về phòng trước đi, tôi hút xong điếu thuốc rồi về.”
Tiếng nói của Triệu Tiểu Tuyền dần nhỏ đi, Tiết Bảo Thiêm khoanh tay, đi đi lại lại ở cuối hành lang, bước chân lúc nhanh lúc chậm, vô cùng hỗn loạn. Cho đến khi đầu thuốc khiến hắn phỏng tay, hắn mới dập thuốc, do dự gọi một cuộc điện thoại.
“Thái tử gia? Sao anh lại gọi điện cho tôi? Nghe nói nhà anh không phải... Ôi trời ơi, anh coi cái miệng của tôi này, chuyện không nên nhắc mà cứ nhắc, Thái tử gia... đừng trách tôi nha.”
“Không trách cậu, đừng có mà lắp bắp.”
Cuộc gọi được chuyển cho một MB mà Tiết Bảo Thiêm từng quen biết trong hộp đêm, chính là người mà hắn đã giới thiệu cho Diêm Dã.
“Tôi có một người bạn, là nam.” Lần này đến lượt Tiết Bảo Thiêm lắp bắp, “Có một người rất tốt với hắn, người đó cũng là nam, cậu nói xem người bạn này của tôi nên báo đáp người ta thế nào?”
“Hai người là bạn?”
“Ờ...”
“Hiểu rồi, có chút mập mờ phải không? Nếu không Thái tử gia cũng không hỏi tôi.”
“Ừ.”
“Vậy thì lấy thân báo đáp đi.”
Mặt già của Tiết Bảo Thiêm đỏ bừng: “Đã lên giường với nhau rồi.”
“Vậy muốn báo đáp còn dễ dữ nữa? Lên giường thì cố gắng dốc hết sức lực đi. Cậu ta thích cái gì? Có sở thích gì? Quan tâm đến cái gì? Đúng bệnh đúng thuốc, đảm bảo hài lòng.”
“À...”
Màn đêm buông xuống, thành phố nhỏ nơi biên giới sáng lên những ánh đèn le lói, gió nhẹ thổi qua, bên tai là tiếng xào xạc của lá trúc, bóng núi ngày càng đặc, màu núi cũng không còn rõ ràng. Cửa hiệu sau lưng có tiếng động, ông chủ đóng cửa sổ, kéo cửa cuốn, chuẩn bị tan làm. Lúc vừa nhảy lên chiếc xe máy nhỏ, ông bị một người gọi lại.
Tiết Bảo Thiêm: “Này, tôi muốn mua đồ.”
—-----
Lời Gấu Gầy: tưởng tượng Thiêm Thiêm mà gặp Thỉ Thỉ này kia chắc cái đầu Thỉ Thỉ máu không quá, hai đứa này cái nết ghen thấy sợ quá
- -------
Tiết Bảo Thiêm say khướt suốt một ngày, nghe nói ngày đó Diêm Dã đã cõng hắn từ nhà nghỉ về phòng trọ.
Hắn mơ hồ nhớ lại đêm đó Diêm Dã không lạnh không nóng, người thường dễ nổi điên lại như một vị thiền sư nhập định, hắn hôn một cái, cậu chỉ đáp lại một câu “A Di Đà Phật“.
Tiết Bảo Thiêm như một con mèo, năn nỉ ba hồi, Diêm Dã mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng cậu lại vứt hết những kỹ thuật mà Tiết Bảo Thiêm đã dạy trong thời gian này, trở lại thời kỳ 'mù chữ' hung bạo.
Diêm Dã ấn vào gáy Tiết Bảo Thiêm, áp môi hắn lên vết sẹo bỏng, ra lệnh: “Hôn nó.”
Tiết Bảo Thiêm say khướt, lại đang hưng phấn, dùng răng cắn mút xương quai hàm sắc bén của Diêm Dã. Mãi đến tận khuya, Tiết Bảo Thiêm lăn ra ngủ say như chết, trong giấc mơ vẫn mơ thấy cảnh tranh giành xương với chó.
Khi Tiết Bảo Thiêm tỉnh dậy, cả hai người đều không nhắc lại chuyện ngày hôm đó. Diêm Dã không còn hung hăng, Tiết Bảo Thiêm cũng giấu đi sự oán giận.
Diêm Dã ôn hoà trở lại, vẫn để hắn tuỳ ý mắng chửi, quan tâm chu đáo, nhưng Tiết Bảo Thiêm luôn cảm thấy thiếu đi điều gì đó, phải chăng là không còn ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn về phía mình, không còn những cái ôm ấm áp từ phía sau sáng tối? Hay là thiếu đi những lời yêu thương sến súa, những câu nỉ non chiều chuộng lúc trên giường? Dù sao thì Tiết Bảo Thiêm cũng rất vui, tình anh em xã hội chủ nghĩa chính là phải trong sáng sảng khoái như vậy.
Chỉ là... Tiết Bảo Thiêm tự tát mình một cái, không nên có 'chỉ là'.
Đúng như câu nói có tiền mua tiên cũng được, từ khi Tiết Bảo Thiêm ký hợp đồng với Triệu Tiểu Tuyền, thị trấn nhỏ biên giới này bỗng xuất hiện thêm hơn mười gương mặt lạ, hơn chục đôi mắt ngày ngày nhìn chằm chằm những “người môi giới” vì tiền mà làm việc. Tuy nhiên, họ lại không thấy bóng dáng của Nguỵ Hoa. Gã như trâu đất xuống biển, tan biến không hình không bóng.
Tối nay Triệu Tiểu Tuyền mời khách, không phải ở trong buôn mà đến một câu lạc bộ xa hoa trong thành phố.
Tiết Bảo Thiêm đã quen với cuộc sống giản dị ở thị trấn nhỏ tựa núi kề sông này, mới vừa thấy đèn đuốc sáng trưng, hắn cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác.
Có lẽ xuất phát từ bản năng của nhân viên an ninh, Diêm Dã luôn đi sau lưng Tiết Bảo Thiêm. Vào phòng riêng, Tiết Bảo Thiêm tiện tay đưa áo khoác cho cậu cất như thường lệ, lúc thu tay lại do dự nói lời cảm ơn.
Diêm Dã dường như không nghe thấy, treo quần áo xong, tự mình ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn duy nhất trong toàn bộ phòng riêng.
Triệu Tiểu Tuyền cao lớn thô kệch, giống như một nhân vật trong tranh minh họa nào đó trên Sơn Hải Kinh nhưng lại yêu thích những cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo. Hắn ta dùng cánh tay thô kệch ôm lấy cô gái, như thể đại bàng núi lấy một con gà trắng làm vợ lẽ.
Tiết Bảo Thiêm vẫn còn kiêng dè Diêm Dã, tìm lý do gượng ép để từ chối lòng tốt của Triệu Tiểu Tuyền, không dám để người khác ở bên cạnh.
Triệu Tiểu Tuyền cũng không để bụng, cho rằng hắn đang gánh vác một món nợ lớn và vô cùng chán nản, nên không có tâm tư này.
Gã quan tâm đến Diêm Dã, chắc chắn là đã biết được sở thích của cậu từ Thịnh Dữ, nên đã sắp xếp một cậu nhóc da trắng mặt xinh để phục vụ cậu.
Diêm Dã không phản đối, chỉ ôn tồn cười nói: “Không còn chỗ ngồi rồi.”
Cậu ngồi trên ghế sofa đơn, tay vịn rộng rãi. Cậu nhóc kia ngồi phịch xuống tay vịn, ánh mắt lấp lánh nhìn Diêm Dã.
Đúng là hợp ý rồi, Tiết Bảo Thiêm cầm lên ly rượu, ánh mắt đầy ý cười nhìn hai người đối diện.
Diêm Dã cũng tình cờ nhìn sang, hai người im lặng đối mặt, ánh đèn trong phòng thay đổi quá nhanh, trong ánh sáng chập chờn, họ không thể nhìn rõ vẻ mặt trong mắt nhau.
Sau đó, Tiết Bảo Thiêm vừa nghe Triệu Tiểu Tuyền thao thao bất tuyệt, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn trong góc. Cậu nhóc ngồi trên tay vịn sofa dường như rất biết nói chuyện, khiến Diêm Dã luôn im lặng cũng phải nhoẻn cười.
Cậu nhóc rót rượu rất đẹp mắt, cổ tay lật nhẹ, dòng rượu chảy ra róc rách, cậu nửa ngồi xổm đưa rượu đến trước mặt Diêm Dã, trong sự phục tùng có chút nũng nịu, thủ đoạn dỗ người rất tốt.
Qua mấy vòng rượu, mọi người đều có chút say. Cậu bé hơi rướn người lên, không biết đã nói gì bên tai Diêm Dã, Diêm Dã cúi mắt nhìn cậu một lúc lâu, uống cạn ly rượu trong tay, rồi đứng dậy từ ghế sofa, đi về phía cửa phòng.
Cậu nhóc tránh đường, sau đó lập tức đứng dậy bước theo sau Diêm Dã, có chút e dè.
Triệu Tiểu Tuyền cố ý ồn ào, miệng la lên “Các người muốn đi đâu vậy?” Rồi móc một xấp tiền, nhét vào tay cậu nhóc, hét lớn, “Phục vụ cho tốt, phục vụ xong tôi còn thưởng tiếp.”
Cậu nhóc nhận lấy một cách tự nhiên, cảm ơn rồi nhanh chóng bước nhanh theo Diêm Dã.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, Tiết Bảo Thiêm cũng cười khúc khích, nhưng lại cúi mắt xuống, không nhìn Diêm Dã và cậu nhóc đi ngang qua mình.
Sau vài hơi thuốc, Tiết Bảo Thiêm nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn sang mới phát hiện là Triệu Tiểu Tuyền.
“Đang nghĩ gì thế, Tổng Tiết? Lời tôi vừa nói cậu nghe có nghe thấy không?”
“Ừ, anh nói đi.”
“Tôi nói chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết, theo quy tắc cũ, sau Tết, việc buôn lậu sẽ phải tạm dừng một thời gian, nghĩa là nếu chúng ta không bắt được Nguỵ Hoa trước Tết, thì phải sau rằm tháng Giêng mới bắt đầu lại.”
Tiết Bảo Thiêm im lặng một lát, dập điếu thuốc lại thành thạo châm một điếu khác. Khi Triệu Tiểu Tuyền cho rằng hắn muốn đáp lại điều gì đó, Tiết Bảo Thiêm bất ngờ giật lấy cái gạt tàn thuốc thủy tinh trên bàn, ngậm điếu thuốc âm trầm nói: “Triệu tổng, chúng ta nói chuyện sau, tôi ra ngoài xử lý chút chuyện.”
Hắn cầm gạt tàn thuốc đứng dậy, đi vài bước đã đến cửa phòng riêng. Triệu Tiểu Tuyền chỉ kịp nghe thấy một câu chửi thề sắc lạnh.
“Đậu má, mẹ nó nghĩ Tiết gia đây chết rồi à.”
Tiết Bảo Thiêm cũng biết mình đã hẹn gái trước, giờ đi bắt quả tang không có ích lợi gì, nhưng Diêm Dã lại ăn bậy ngay trước mặt hắn, đồng nghĩa ngang nhiên tát vào mặt hắn.
Cầm gạt tàn thuốc trong tay, Tiết Bảo Thiêm đẩy cửa mấy phòng riêng lân cận, nhưng lại không thấy người, hắn đến nhà vệ sinh, vẫn không thấy ai trong đó.
Chặn được quản lý ca trực ở hành lang, Tiết Bảo Thiêm hỏi cậu nhóc tên Mạnh Mạnh đi đâu.
“Được đưa ra ngoài rồi, vừa mới báo cáo với tôi.”
Hút một hơi thuốc, khi nicotine trong cơ thể được giải phóng, Tiết Bảo Thiêm nở nụ cười: “Cảm ơn người anh em, tôi biết rồi.”
Ở cuối hành lang, Tiết Bảo Thiêm mặt lạnh gọi điện của Diêm Dã, chuông vang vài tiếng nhưng bị đối phương cúp máy.
Tiết Bảo Thiêm nhìn màn hình dần tắt, lửa giận trong lòng như muốn nổ ra khỏi lồng ngực: “Mẹ kiếp, nếu hôm nay không dạy dỗ được cậu, thì tôi không xứng đáng được kỷ niệm Ngày của ba.”
“Tiết ga muốn dạy dỗ ai? Muốn làm ba của ai?” Giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau, Tiết Bảo Thiêm quay phắt đầu lại, thấy Diêm Dã chầm chậm bước tới.
“Cậu không phải... đã dẫn thằng nhóc kia đi rồi sao?”
“Tối nay gia đình cậu ấy có việc, cấp trên lại ép cậu ấy đi làm, cậu ấy nhờ tôi mua giờ đêm nay giùm cậu ấy, để cậu ấy về nhà giải quyết việc gấp.”
Lửa giận trong lòng Tiết Bảo Thiêm bỗng dập tắt, hắn cắn điếu thuốc chửi: “Mẹ kiếp, cậu đúng là một thằng ngu, đây là thủ đoạn thường dùng của mấy thiếu gia công chúa hộp đêm. Thấy cậu là khách qua đường, tụi nó sẽ tìm mọi lý do lừa cậu mua giờ của nó, thực ra chỉ muốn kiếm tiền rồi nghỉ ngơi thôi.”
Tiết Bảo Thiêm cười khinh bỉ: “Thủ đoạn này chỉ lừa được mấy tên khách lạ non nớt mềm lòng.” Hắn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Diêm Dã, “Giống như Diêm tổng, một thằng ngốc ngây thơ tốt bụng.”
Biểu cảm của Diêm Dã mơ hồ một chốc, rồi nhanh chóng hiểu ra, cậu nghiêng người lại gần Tiết Bảo Thiêm, trầm giọng hỏi: “Vậy anh đang tức giận cái gì? Tại sao lại muốn kỷ niệm ngày của ba?”
Tiết Bảo Thiêm nghẹn lời, muốn né tránh ánh mắt của Diêm Dã, nhưng lại cảm thấy như vậy quá nhát gan, hắn từ từ hút một hơi thuốc rồi nói: “Mấy ngày nay bên Yên thành liên tục đòi nợ, vừa rồi lại nhận được điện thoại.”
Lời này nửa thật nửa giả, sắp đến tết rồi, bên Yên thành quả thật đã nhiều lần gọi điện đòi nợ, lời đe dọa cũng ngày càng gay gắt, Tiết Bảo Thiêm rất lo lắng cho sự an toàn của chị gái và ba mình.
Diêm Dã không thay đổi sắc mặt, mà chỉ thẳng người lên, hơi kéo giãn khoảng cách với Tiết Bảo Thiêm.
“Số tiền tôi đưa cho anh sắp hết rồi phải không?” Cậu hỏi.
“Gần như sắp hết.”
“Tôi vừa nhận được một khoản tiền từ quỹ ủy thác, tài sản mà ba tôi để lại cho tôi, chỉ khi tôi kết hôn và có con mới có thể nhận toàn bộ, nhưng mỗi năm họ vẫn chia cho tôi một ít, năm nay vừa mới nhận được, tôi sẽ chuyển cho anh.”
“Diêm Dã.” Tiết Bảo Thiêm đè tay cậu lại, “Tôi giờ giống như một cái động không đáy, cậu thực sự không cần phải như vậy.”
Diêm Dã không ngừng động tác trên tay, cho đến khi hoàn thành việc chuyển tiền, mới nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm. Cậu nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của đối phương, ngón cái vuốt nhẹ trán anh, thì thầm: “Anh cứ coi tôi như thằng ngốc ngây thơ tốt bụng đi.”
“Trương Thỉ...”
“Ấy, các cậu ở đây à.” Lời của Tiết Bảo Thiêm bị tiếng nói vang khàn thô lỗ cắt ngang, Triệu Tiểu Tuyền từ nhà vệ sinh đi ra, liếc mắt nhìn hai người, vừa thắt dây nịt vừa tiến lại, trêu chọc Diêm Dã, “Diêm tổng nhanh như vậy, cơ thể cần phải bồi bổ nhiều đấy.”
Thấy Diêm Dã cười mà không nói, gã lại hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì thế? Tôi không thể nghe được à?”
Tiết Bảo Thiêm cầm điếu thuốc cười: “Diêm tổng còn trẻ, không kiểm soát được lửa nên nhanh cũng phải, đang cùng tôi chia sẻ kinh nghiệm ấy mà.”
Triệu Tiểu Tuyền cười ha hả, vòng tay ôm lấy vai Diêm Dã đi về phía phòng riêng: “Diêm tổng, chuyện này cậu phải hỏi tôi, tôi đây kinh nghiệm đầy mình.”
Trong tiếng cười hí hửng, Tiết Bảo Thiêm thấy Diêm Dã quay đầu nhìn mình. Hắn giơ điếu thuốc vẫy vẫy tay, bảo: “Hai người về phòng trước đi, tôi hút xong điếu thuốc rồi về.”
Tiếng nói của Triệu Tiểu Tuyền dần nhỏ đi, Tiết Bảo Thiêm khoanh tay, đi đi lại lại ở cuối hành lang, bước chân lúc nhanh lúc chậm, vô cùng hỗn loạn. Cho đến khi đầu thuốc khiến hắn phỏng tay, hắn mới dập thuốc, do dự gọi một cuộc điện thoại.
“Thái tử gia? Sao anh lại gọi điện cho tôi? Nghe nói nhà anh không phải... Ôi trời ơi, anh coi cái miệng của tôi này, chuyện không nên nhắc mà cứ nhắc, Thái tử gia... đừng trách tôi nha.”
“Không trách cậu, đừng có mà lắp bắp.”
Cuộc gọi được chuyển cho một MB mà Tiết Bảo Thiêm từng quen biết trong hộp đêm, chính là người mà hắn đã giới thiệu cho Diêm Dã.
“Tôi có một người bạn, là nam.” Lần này đến lượt Tiết Bảo Thiêm lắp bắp, “Có một người rất tốt với hắn, người đó cũng là nam, cậu nói xem người bạn này của tôi nên báo đáp người ta thế nào?”
“Hai người là bạn?”
“Ờ...”
“Hiểu rồi, có chút mập mờ phải không? Nếu không Thái tử gia cũng không hỏi tôi.”
“Ừ.”
“Vậy thì lấy thân báo đáp đi.”
Mặt già của Tiết Bảo Thiêm đỏ bừng: “Đã lên giường với nhau rồi.”
“Vậy muốn báo đáp còn dễ dữ nữa? Lên giường thì cố gắng dốc hết sức lực đi. Cậu ta thích cái gì? Có sở thích gì? Quan tâm đến cái gì? Đúng bệnh đúng thuốc, đảm bảo hài lòng.”
“À...”
Màn đêm buông xuống, thành phố nhỏ nơi biên giới sáng lên những ánh đèn le lói, gió nhẹ thổi qua, bên tai là tiếng xào xạc của lá trúc, bóng núi ngày càng đặc, màu núi cũng không còn rõ ràng. Cửa hiệu sau lưng có tiếng động, ông chủ đóng cửa sổ, kéo cửa cuốn, chuẩn bị tan làm. Lúc vừa nhảy lên chiếc xe máy nhỏ, ông bị một người gọi lại.
Tiết Bảo Thiêm: “Này, tôi muốn mua đồ.”
—-----
Lời Gấu Gầy: tưởng tượng Thiêm Thiêm mà gặp Thỉ Thỉ này kia chắc cái đầu Thỉ Thỉ máu không quá, hai đứa này cái nết ghen thấy sợ quá
- -------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.