Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại
Chương 22: Chúng ta dừng lại đi
Tô Nhị Lưỡng
28/03/2024
Editor: Gấu Gầy
Beta: Nhà Gấu
“Sao còn chưa cút? Muốn xem tôi làm việc à?”
Nói xong, người đàn ông đang đứng sừng sững trong bóng tối duỗi tay bật đèn lên. Ánh sáng rực rỡ hiếm xuất hiện trong câu lạc bộ, bây giờ đan xen cùng ánh đèn, làm người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Không còn bóng tối che đậy, có thể thấy rõ vẻ mặt nghiêm nghị của Trương Thỉ. Trương Thỉ không cười, diện mạo của cậu cực kì công kích, tuy rũ mắt xuống nhưng luôn khiến người ta phải đoán xem ánh mắt ấy sắc bén đến nhường nào.
Cậu cất bước, đi đến bàn rượu bên cạnh rồi ngồi vào chỗ của Hoàng Tung, sau đó rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn.
Tiết Bảo Thiêm chưa bao giờ nhìn thấy Trương Thỉ hút thuốc, trên người cậu luôn có mùi thơm sạch sẽ của xà phòng. Lúc bị cậu lăn qua lộn lại trên giường như chiên cá, Tiết Bảo Thiêm đôi khi sẽ hoảng hốt, trong lòng tự an ủi mình một câu: Tên này có mùi cũng được, chỉ cần... cắn răng chịu đựng là xong.
Hiện giờ tên này đang ngậm điếu thuốc trong miệng, ngước mắt nhìn về phía đối diện: “Tiết Bảo Thiêm, đôi khi làm việc cũng phải nghĩ đến hậu quả.”
Trương Thỉ chưa bao giờ gọi Tiết Bảo Thiêm bằng tên đầy đủ, hoặc là gọi Hai Trăm Tệ, hoặc là gọi ông chủ Tiết, bây giờ ba từ “Tiết Bảo Thiêm” xuyên qua kẽ răng cậu, như bọc một lớp băng rồi chui vào tai hắn, vô cớ làm người ta rùng mình.
Tiết Bảo Thiêm không để ý đến ánh sáng trong phòng nữa, hắn nhìn chằm chằm vào góc tường rồi cười lạnh: “Thằng nhãi ranh này, cậu chưa từng xem phim con heo phải không? Hôm nay ông chủ Tiết cho cậu mở mang tầm mắt.''
Tiết Bảo Thiêm lạnh nhạt ra lệnh cho người trong ngực mình: “Ừm... cởi quần áo ra.”
Người phụ nữ liếc nhìn Trương Thỉ, cười khanh khách: “Anh, đây là ai vậy?''
Tiết Bảo Thiêm ném ví của hắn vào tay cô ta: “Người nào đi chăng nữa cũng không bạc đãi em đâu.''
Mở khóa ra liếc nhìn một cái, người phụ nữ nhướng đôi mày tinh tế: “Em lấy tiền làm việc, có ân oán gì cũng đừng liên lụy em nha.''
“Lắm lời.”
Ngón tay của Tiết Bảo Thiêm vừa chạm vào nút áo của người phụ nữ, khóe mắt đã nhìn thấy Trương Thỉ khẽ cử động, cả người chìm vào ghế sô pha, một chân đạp tung bàn rượu.
Ngón tay run lên, Tiết Bảo Thiêm không thể tin được: “Cậu cũng muốn uy hiếp tôi à? Giống Hoàng Tung sao?''
Trương Thỉ mân mê bật lửa trong tay: “Hoàng Tung không làm đến cùng vì mâu thuẫn giữa hai người không lớn, chúng ta không giống nhau, tôi có thể hủy hoại anh, cũng có thể giúp đỡ anh.''
“Còn vương pháp nữa không vậy?”
“Anh có thể thử xem.”
Yết hầu lên xuống, một lúc sau Tiết Bảo Thiêm vẫn không nói gì. Sau khi uống sạch ly rượu, hắn lấy cái ví, tùy ý rút ra một xấp tiền, nhét nó vào tay người phụ nữ: “Đi đi, tôi có chuyện quan trọng phải nói.''
Người phụ nữ nhận tiền rồi mỉm cười cảm ơn, vui vẻ rời khỏi phòng thuê, trước khi rời đi còn tri kỉ tắt đèn, ánh mắt đảo quanh hai người đàn ông, ý vị thâm thường đóng cánh cửa vừa dày vừa nặng.
Tiết Bảo Thiêm ủ rũ, lại uống thêm một ly, ngước mắt nhìn Trương Thỉ ở phía đối diện một lúc, sau đó đưa tay vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình.
Nếu không phải tình thế căng thẳng, Trương Thỉ cũng ngại để Tiết Bảo Thiêm giữ thể diện, cậu đứng dậy đến bên cạnh Tiết Bảo Thiêm ngồi, cách hắn một đoạn.
Tiết Bảo Thiêm cầm điếu thuốc cậu đang ngậm trong miệng, thuần thục đưa vào miệng, nhìn Trương Thỉ rồi hất cằm.
Ấn nhẹ chiếc bật lửa trong tay, Trương Thỉ châm một điếu thuốc cho Tiết Bảo Thiêm, khi làn khói nhẹ bao trùm hai người, cậu mới nghe thấy giọng nói của Tiết Bảo Thiêm.
“Trương Thỉ, chút năng lực của cậu chỉ dùng trên người tôi thôi phải không?'' Không gay gắt vừa rồi, giọng điệu của Tiết Bảo Thiêm lúc này có phần oán trách, mang theo chút tự giễu chua xót.
Hắn ngăn cản lại muốn giải thích của Trương Thỉ: “Đừng nói Hoàng Tung không phải loại người tôi có thể trêu chọc, nếu không phải hôm nay có cậu, cậu cho rằng tôi sẽ chọc tức hắn sao?'' Hắn phủi tàn thuốc: “Tính tình tôi đây không tốt, nhưng cũng biết cách để tồn tại.''
Trương Thỉ im lặng, tự rót rượu cho mình, màu rượu nâu đỏ chậm rãi trượt xuống thành cốc, giữa tiếng nước êm dịu, cậu lên tiếng: “Hai Trăm Tệ, tôi không thể bảo vệ anh mãi được.”
“Đúng vậy.'' Tiết Bảo Thiêm bật cười, rít một hơi thuốc lá, lời nói trong miệng nhẹ nhàng tựa như làn khói vừa thở ra: “Trương Thỉ, chúng ta dừng lại đi.''
Trương Thỉ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mỉa mai trên mặt Tiết Bảo Thiêm: “Cậu nói chúng ta định nghĩa mối quan hệ này như thế nào đây? Quan hệ công việc? Mẹ kiếp, có ông chủ nào muốn ôm phụ nữ mà còn không được ôm không? Còn lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của vệ sĩ? Hay là mối quan hệ bạn tình? Vậy thì càng không thể nào, mẹ nó, tôi là trai thẳng.''
Hắn nhận lấy rượu do Trương Thỉ rót, uống một ngụm: “Chúng ta dừng lại cũng tốt cho cậu, vốn dĩ cũng chỉ đánh bậy đánh bạ mà gặp gỡ, cậu còn chưa bao giờ ăn thịt, đối với tôi... cậu đúng là cơ hơi non nớt, nhưng ngày tháng vẫn còn dài, cậu không nghĩ đến tương lai sao?''
Tiết Bảo Thiêm nhìn về phía Trương Thỉ, bình tĩnh hỏi: “Trương Thỉ, cậu đã từng nghĩ tới tương lai chưa?''
Chàng trai trẻ ngẩn ra một lúc rồi chậm rãi lắc đầu.
“Cứ lùi lại mấy nghìn bước, cho dù tôi không thẳng, cậu cũng nguyện ý ở bên tôi cả đời sao?''
Ly rượu lại lần nữa được rót đầy, Trương Thỉ tự hỏi hồi lâu, cùng mùi rượu nồng, cậu lên tiếng: “Hai Trăm Tệ, anh ồn ào quá.''
Tiết Bảo Thiêm “vãi” một tiếng: “Cậu xem, cậu cũng không có ý định ở bên tôi cả đời.” Hắn xua tay: “Dừng lại đi, không ai làm chậm trễ ai. Trước đây tôi đã ngủ với cậu rất nhiều lần rồi, coi như ông chủ Tiết làm việc thiện, đã phổ cập giáo dục cho đóa hoa của tổ quốc, cũng mẹ nó không so đo với cậu nữa.''
Đứng dậy lấy ví, Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, mơ hồ nói: “Mặc dù cậu chỉ làm vệ sĩ cho tôi một ngày, nhưng ông chủ Tiết này cũng sẽ không bạc đãi với cậu, tiền này cậu cầm đi, nếu sau này gặp việc gì khó cần dùng đến tiền thì cứ đến tìm tôi, nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là mối quan hệ từng lăn giường với nhau, ông chủ Tiết này vẫn lo liệu được.''
“Tôi không cần tiền.” Trương Thỉ nhẹ xoa đầu Tiết Bảo Thiêm, sau đó theo đầu vai hắn trượt xuống, nắm lấy mặt dây chuyền treo trên ngực: “Cho tôi cái này đi.”
Tiết Bảo Thiêm rũ mắt nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ cười: “Mẹ kiếp, thật sự là biết cách đòi, mẹ tôi thỉnh nó từ trong miếu cho tôi đấy.” Hắn khó xử nhìn Trương Thỉ: “Thật sự muốn sao?''
“Ừm.”
Tiết Bảo Thiêm trầm ngâm một lát: “Cậu có thể trân trọng nó không?”
“Có thể.”
Tiết Bảo Thiêm thở dài một hơi rồi cởi dây chuyền: “Cho cậu, cậu là người đàn ông duy nhất mà ông chủ Tiết này ngủ cùng, còn chiếm mất tấm thân xử nữ của cậu, ngẫm lại cũng mẹ nó khá tuyệt.''
Thẻ ngân hàng toàn màu đen tuyền được đưa đến cho Trương Thỉ, nhưng chàng trai trẻ chỉ hơi nghiêng người về phía trước, ý tứ rất rõ ràng.
Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc trong miệng, cười mắng: “Thật sự quen rồi.''
Đôi tay Tiết Bảo Thiêm ôm lấy cổ của Trương Thỉ, nheo mắt trong làn khói đang dần bốc lên.
Một hành động tương tự như động tác ôm đã đưa hai người đến rất gần, da hai bên mặt gần như chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể giao hòa, không rõ của ai với ai.
“Hai Trăm Tệ.” Trương Thỉ chậm rãi gọi.
“Hả?” Hơi thở ấm áp phả vào tai hắn khiến hắn ngứa ngáy, Tiết Bảo Thiêm muốn dùng đầu vai cọ cọ, nhưng hắn chỉ có thể bỏ cuộc vì hai người đang ở tư thế dựa sát vào nhau.
“Người đầu tiên của tôi là anh, thật tốt.” Giọng nói nhẹ nhàng từ khoảng cách gần nhất lọt vào tai Tiết Bảo Thiêm: “Mặc dù anh có hơi ồn ào nhưng đôi khi cũng rất đáng yêu.”
“Cậu con mẹ nó...''
Tiếng mắng chửi giận dữ biến mất trong cái hôn, Trương Thỉ nhẹ nhàng hôn thêm một cái lên tai Tiết Bảo Thiêm: “Về sau ít gây chuyện lại, bảo vệ tốt bản thân, thật sự nhịn không được muốn mắng người thì gửi tin nhắn cho tôi, tùy anh mắng, tôi sẽ không trả lời lại.”
Tiết Bảo Thiêm trầm mặc một lát, sau đó đẩy Trương Thỉ ra, hắn dập tàn thuốc, cười lạnh nói: “Lo cho bản thân đi, hơn 20 tuổi mà chỉ có thể kiếm sống bằng việc ở công trường.''
Hắn đứng dậy đi về phía cửa: “Nếu không có chuyện gì thì đừng gặp tôi nữa, phiền phát sợ.''
Trương Thỉ cũng đứng lên: “Hai Trăm Tệ.”
Tiết Bảo Thiêm không kiên nhẫn nhìn lại.
“Hành lý của tôi vẫn còn ở trong xe của anh.”
Người đàn ông tặc lưỡi, bất đắc dĩ xua tay: “Đi, đi ra xe lấy.”
Đóng cửa xe lại, Trương Thỉ khoác túi lên vai, đưa tay xoa má Tiết Bảo Thiêm: “Tôi đi đây.”
Tiết Bảo Thiêm nghiêng mặt, nhưng cũng không bực, chỉ thấp giọng “ừm” một tiếng.
Rút tay lại, Trương Thỉ nhìn quanh, xác định phương hướng trong bãi đậu xe rộng lớn, khoác chiếc túi rồi đi về phía lối ra.
Vừa đi được hai bước, người đàn ông hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén lóe lên, xoay người vươn tay, hét lớn: “Hai Trăm Tệ!”
—----
Beta: Nhà Gấu
“Sao còn chưa cút? Muốn xem tôi làm việc à?”
Nói xong, người đàn ông đang đứng sừng sững trong bóng tối duỗi tay bật đèn lên. Ánh sáng rực rỡ hiếm xuất hiện trong câu lạc bộ, bây giờ đan xen cùng ánh đèn, làm người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Không còn bóng tối che đậy, có thể thấy rõ vẻ mặt nghiêm nghị của Trương Thỉ. Trương Thỉ không cười, diện mạo của cậu cực kì công kích, tuy rũ mắt xuống nhưng luôn khiến người ta phải đoán xem ánh mắt ấy sắc bén đến nhường nào.
Cậu cất bước, đi đến bàn rượu bên cạnh rồi ngồi vào chỗ của Hoàng Tung, sau đó rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn.
Tiết Bảo Thiêm chưa bao giờ nhìn thấy Trương Thỉ hút thuốc, trên người cậu luôn có mùi thơm sạch sẽ của xà phòng. Lúc bị cậu lăn qua lộn lại trên giường như chiên cá, Tiết Bảo Thiêm đôi khi sẽ hoảng hốt, trong lòng tự an ủi mình một câu: Tên này có mùi cũng được, chỉ cần... cắn răng chịu đựng là xong.
Hiện giờ tên này đang ngậm điếu thuốc trong miệng, ngước mắt nhìn về phía đối diện: “Tiết Bảo Thiêm, đôi khi làm việc cũng phải nghĩ đến hậu quả.”
Trương Thỉ chưa bao giờ gọi Tiết Bảo Thiêm bằng tên đầy đủ, hoặc là gọi Hai Trăm Tệ, hoặc là gọi ông chủ Tiết, bây giờ ba từ “Tiết Bảo Thiêm” xuyên qua kẽ răng cậu, như bọc một lớp băng rồi chui vào tai hắn, vô cớ làm người ta rùng mình.
Tiết Bảo Thiêm không để ý đến ánh sáng trong phòng nữa, hắn nhìn chằm chằm vào góc tường rồi cười lạnh: “Thằng nhãi ranh này, cậu chưa từng xem phim con heo phải không? Hôm nay ông chủ Tiết cho cậu mở mang tầm mắt.''
Tiết Bảo Thiêm lạnh nhạt ra lệnh cho người trong ngực mình: “Ừm... cởi quần áo ra.”
Người phụ nữ liếc nhìn Trương Thỉ, cười khanh khách: “Anh, đây là ai vậy?''
Tiết Bảo Thiêm ném ví của hắn vào tay cô ta: “Người nào đi chăng nữa cũng không bạc đãi em đâu.''
Mở khóa ra liếc nhìn một cái, người phụ nữ nhướng đôi mày tinh tế: “Em lấy tiền làm việc, có ân oán gì cũng đừng liên lụy em nha.''
“Lắm lời.”
Ngón tay của Tiết Bảo Thiêm vừa chạm vào nút áo của người phụ nữ, khóe mắt đã nhìn thấy Trương Thỉ khẽ cử động, cả người chìm vào ghế sô pha, một chân đạp tung bàn rượu.
Ngón tay run lên, Tiết Bảo Thiêm không thể tin được: “Cậu cũng muốn uy hiếp tôi à? Giống Hoàng Tung sao?''
Trương Thỉ mân mê bật lửa trong tay: “Hoàng Tung không làm đến cùng vì mâu thuẫn giữa hai người không lớn, chúng ta không giống nhau, tôi có thể hủy hoại anh, cũng có thể giúp đỡ anh.''
“Còn vương pháp nữa không vậy?”
“Anh có thể thử xem.”
Yết hầu lên xuống, một lúc sau Tiết Bảo Thiêm vẫn không nói gì. Sau khi uống sạch ly rượu, hắn lấy cái ví, tùy ý rút ra một xấp tiền, nhét nó vào tay người phụ nữ: “Đi đi, tôi có chuyện quan trọng phải nói.''
Người phụ nữ nhận tiền rồi mỉm cười cảm ơn, vui vẻ rời khỏi phòng thuê, trước khi rời đi còn tri kỉ tắt đèn, ánh mắt đảo quanh hai người đàn ông, ý vị thâm thường đóng cánh cửa vừa dày vừa nặng.
Tiết Bảo Thiêm ủ rũ, lại uống thêm một ly, ngước mắt nhìn Trương Thỉ ở phía đối diện một lúc, sau đó đưa tay vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình.
Nếu không phải tình thế căng thẳng, Trương Thỉ cũng ngại để Tiết Bảo Thiêm giữ thể diện, cậu đứng dậy đến bên cạnh Tiết Bảo Thiêm ngồi, cách hắn một đoạn.
Tiết Bảo Thiêm cầm điếu thuốc cậu đang ngậm trong miệng, thuần thục đưa vào miệng, nhìn Trương Thỉ rồi hất cằm.
Ấn nhẹ chiếc bật lửa trong tay, Trương Thỉ châm một điếu thuốc cho Tiết Bảo Thiêm, khi làn khói nhẹ bao trùm hai người, cậu mới nghe thấy giọng nói của Tiết Bảo Thiêm.
“Trương Thỉ, chút năng lực của cậu chỉ dùng trên người tôi thôi phải không?'' Không gay gắt vừa rồi, giọng điệu của Tiết Bảo Thiêm lúc này có phần oán trách, mang theo chút tự giễu chua xót.
Hắn ngăn cản lại muốn giải thích của Trương Thỉ: “Đừng nói Hoàng Tung không phải loại người tôi có thể trêu chọc, nếu không phải hôm nay có cậu, cậu cho rằng tôi sẽ chọc tức hắn sao?'' Hắn phủi tàn thuốc: “Tính tình tôi đây không tốt, nhưng cũng biết cách để tồn tại.''
Trương Thỉ im lặng, tự rót rượu cho mình, màu rượu nâu đỏ chậm rãi trượt xuống thành cốc, giữa tiếng nước êm dịu, cậu lên tiếng: “Hai Trăm Tệ, tôi không thể bảo vệ anh mãi được.”
“Đúng vậy.'' Tiết Bảo Thiêm bật cười, rít một hơi thuốc lá, lời nói trong miệng nhẹ nhàng tựa như làn khói vừa thở ra: “Trương Thỉ, chúng ta dừng lại đi.''
Trương Thỉ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mỉa mai trên mặt Tiết Bảo Thiêm: “Cậu nói chúng ta định nghĩa mối quan hệ này như thế nào đây? Quan hệ công việc? Mẹ kiếp, có ông chủ nào muốn ôm phụ nữ mà còn không được ôm không? Còn lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của vệ sĩ? Hay là mối quan hệ bạn tình? Vậy thì càng không thể nào, mẹ nó, tôi là trai thẳng.''
Hắn nhận lấy rượu do Trương Thỉ rót, uống một ngụm: “Chúng ta dừng lại cũng tốt cho cậu, vốn dĩ cũng chỉ đánh bậy đánh bạ mà gặp gỡ, cậu còn chưa bao giờ ăn thịt, đối với tôi... cậu đúng là cơ hơi non nớt, nhưng ngày tháng vẫn còn dài, cậu không nghĩ đến tương lai sao?''
Tiết Bảo Thiêm nhìn về phía Trương Thỉ, bình tĩnh hỏi: “Trương Thỉ, cậu đã từng nghĩ tới tương lai chưa?''
Chàng trai trẻ ngẩn ra một lúc rồi chậm rãi lắc đầu.
“Cứ lùi lại mấy nghìn bước, cho dù tôi không thẳng, cậu cũng nguyện ý ở bên tôi cả đời sao?''
Ly rượu lại lần nữa được rót đầy, Trương Thỉ tự hỏi hồi lâu, cùng mùi rượu nồng, cậu lên tiếng: “Hai Trăm Tệ, anh ồn ào quá.''
Tiết Bảo Thiêm “vãi” một tiếng: “Cậu xem, cậu cũng không có ý định ở bên tôi cả đời.” Hắn xua tay: “Dừng lại đi, không ai làm chậm trễ ai. Trước đây tôi đã ngủ với cậu rất nhiều lần rồi, coi như ông chủ Tiết làm việc thiện, đã phổ cập giáo dục cho đóa hoa của tổ quốc, cũng mẹ nó không so đo với cậu nữa.''
Đứng dậy lấy ví, Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, mơ hồ nói: “Mặc dù cậu chỉ làm vệ sĩ cho tôi một ngày, nhưng ông chủ Tiết này cũng sẽ không bạc đãi với cậu, tiền này cậu cầm đi, nếu sau này gặp việc gì khó cần dùng đến tiền thì cứ đến tìm tôi, nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là mối quan hệ từng lăn giường với nhau, ông chủ Tiết này vẫn lo liệu được.''
“Tôi không cần tiền.” Trương Thỉ nhẹ xoa đầu Tiết Bảo Thiêm, sau đó theo đầu vai hắn trượt xuống, nắm lấy mặt dây chuyền treo trên ngực: “Cho tôi cái này đi.”
Tiết Bảo Thiêm rũ mắt nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ cười: “Mẹ kiếp, thật sự là biết cách đòi, mẹ tôi thỉnh nó từ trong miếu cho tôi đấy.” Hắn khó xử nhìn Trương Thỉ: “Thật sự muốn sao?''
“Ừm.”
Tiết Bảo Thiêm trầm ngâm một lát: “Cậu có thể trân trọng nó không?”
“Có thể.”
Tiết Bảo Thiêm thở dài một hơi rồi cởi dây chuyền: “Cho cậu, cậu là người đàn ông duy nhất mà ông chủ Tiết này ngủ cùng, còn chiếm mất tấm thân xử nữ của cậu, ngẫm lại cũng mẹ nó khá tuyệt.''
Thẻ ngân hàng toàn màu đen tuyền được đưa đến cho Trương Thỉ, nhưng chàng trai trẻ chỉ hơi nghiêng người về phía trước, ý tứ rất rõ ràng.
Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc trong miệng, cười mắng: “Thật sự quen rồi.''
Đôi tay Tiết Bảo Thiêm ôm lấy cổ của Trương Thỉ, nheo mắt trong làn khói đang dần bốc lên.
Một hành động tương tự như động tác ôm đã đưa hai người đến rất gần, da hai bên mặt gần như chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể giao hòa, không rõ của ai với ai.
“Hai Trăm Tệ.” Trương Thỉ chậm rãi gọi.
“Hả?” Hơi thở ấm áp phả vào tai hắn khiến hắn ngứa ngáy, Tiết Bảo Thiêm muốn dùng đầu vai cọ cọ, nhưng hắn chỉ có thể bỏ cuộc vì hai người đang ở tư thế dựa sát vào nhau.
“Người đầu tiên của tôi là anh, thật tốt.” Giọng nói nhẹ nhàng từ khoảng cách gần nhất lọt vào tai Tiết Bảo Thiêm: “Mặc dù anh có hơi ồn ào nhưng đôi khi cũng rất đáng yêu.”
“Cậu con mẹ nó...''
Tiếng mắng chửi giận dữ biến mất trong cái hôn, Trương Thỉ nhẹ nhàng hôn thêm một cái lên tai Tiết Bảo Thiêm: “Về sau ít gây chuyện lại, bảo vệ tốt bản thân, thật sự nhịn không được muốn mắng người thì gửi tin nhắn cho tôi, tùy anh mắng, tôi sẽ không trả lời lại.”
Tiết Bảo Thiêm trầm mặc một lát, sau đó đẩy Trương Thỉ ra, hắn dập tàn thuốc, cười lạnh nói: “Lo cho bản thân đi, hơn 20 tuổi mà chỉ có thể kiếm sống bằng việc ở công trường.''
Hắn đứng dậy đi về phía cửa: “Nếu không có chuyện gì thì đừng gặp tôi nữa, phiền phát sợ.''
Trương Thỉ cũng đứng lên: “Hai Trăm Tệ.”
Tiết Bảo Thiêm không kiên nhẫn nhìn lại.
“Hành lý của tôi vẫn còn ở trong xe của anh.”
Người đàn ông tặc lưỡi, bất đắc dĩ xua tay: “Đi, đi ra xe lấy.”
Đóng cửa xe lại, Trương Thỉ khoác túi lên vai, đưa tay xoa má Tiết Bảo Thiêm: “Tôi đi đây.”
Tiết Bảo Thiêm nghiêng mặt, nhưng cũng không bực, chỉ thấp giọng “ừm” một tiếng.
Rút tay lại, Trương Thỉ nhìn quanh, xác định phương hướng trong bãi đậu xe rộng lớn, khoác chiếc túi rồi đi về phía lối ra.
Vừa đi được hai bước, người đàn ông hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén lóe lên, xoay người vươn tay, hét lớn: “Hai Trăm Tệ!”
—----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.