Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 88: Chương cuối: Nỗi bất hạnh của một con muỗi

Tô Nhị Lưỡng

27/04/2024

Editor: Gấu Gầy

Vừa mới mưa xong, vũng nước đọng trên đường phản chiếu bầu trời âm u. Màu sắc u tối bị đôi giày thể thao màu đen đột nhiên bước vào quấy nát, nước bẩn bắn tung tóe, phá vỡ bầu không khí áp lực khẩn trương.

“An Húc, cẩn thận!”

“Tránh ra, Tiểu An!”

Trong tiếng kinh hô, người đàn ông thanh tú chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy tên tội phạm đang lao về phía mình! Trời tuy tối nhưng con dao găm trong tay gã vẫn loé lên ánh sáng lạnh lẽo, chỉ trong nháy mắt đã đến gần!

“An Húc, chạy đi! Mau chạy đi!”

Giọng của đội trưởng đội giám sát? An Húc phân tâm nghĩ, người đàn ông này thường ngày như quỷ treo cổ, thở ra nhiều hơn hít vào, vậy mà cũng có thể gào hét đến khản cả giọng?

Nhoáng một cái, lại thấy một nữ cảnh sát đuổi theo phía sau tên tội phạm, An Húc không nhịn được mà “Chậc” một tiếng trong lòng: Tuần sau là đám cưới rồi, sao còn đi làm nhiệm vụ? Rồi cậu lại hơi khổ não, một thực tập sinh như mình phải đi bao nhiêu tiền mừng mới được? Ăn tiệc xong có thể gói đồ đem về không?

“An Húc!”

“Tiểu An!”

Cùng với tiếng xé gió, con dao găm sáng loáng đã giơ ngay trước mặt! Lúc này An Húc mới giật mình, ôm đầu chật vật né tránh. Cậu nhanh chóng nghiêng người, chân trái nhẹ nhàng xoay ngay tại chỗ, chân phải bước về phía trước một bước, bả vai để dưới nách tên tội phạm, tay trái gập lại nhanh chóng nắm chặt cổ tay gã.

“Mẹ kiếp, muốn chết với ông à!”

Cúi người xuống, mượn lực nghiêng về phía trước của đối thủ, An Húc đột ngột dùng sức, hoàn thành một cú ném qua vai đẹp mắt!

Tên tội phạm lộn nhào trên không trung tạo thành một đường parabol không mấy hoàn mỹ, sau đó đập mạnh xuống đất, nước đọng bắn tứ tung, gây ra tiếng động khá lớn.

Nữ cảnh sát theo sát phía sau nhanh chóng tiến lên, đá văng con dao găm trong tay tên tội phạm. Mọi người đồng loạt xông lên, hoàn toàn khống chế được gã.

“Khá lắm, Tiểu An, kỹ thuật đối kháng tinh chuẩn và đẹp mắt, cậu đã học qua à?”

Mọi người trong đội hình sự vây quanh, lần lượt vỗ vai An Húc: “Tên này là vệ sĩ của nghi phạm, lúc vây bắt không để ý để hắn chạy mất, còn tưởng rằng nhóc con hôm nay chắc chắn sẽ trở thành con tin, không ngờ cậu lại giúp chúng tôi tan làm sớm. An Húc, cậu không phải tốt nghiệp từ Học viện Công an nhân dân đấy chứ? Động tác quả thật rất đẹp mắt và gọn gàng.”

An Húc chợt ngẩn ngơ một lát, sau đó mới nhận ra mình đã ném tên tội phạm ra ngoài. Nhìn con dao găm sắc bén cách đó không xa, trong lòng An Húc vẫn còn sợ hãi, lau lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh lên quần, cậu cẩn thận khiêm tốn trả lời: “Tôi từng học qua một ít, chỉ có chiêu này là lấy ra dùng được thôi.”

Lời này là thật, An Húc từng được đào tạo đặc biệt tại công ty an ninh tốt nhất ở Yên thành, chỉ là lúc đó cậu đi cùng người khác, vả lại tâm trí chỉ toàn tập trung vào cơm nước ở căng tin, học được có một vài động tác. Cậu tưởng rằng mình đã quên, nhưng không ngờ trong tình thế cấp bách, bản năng đã kích hoạt ký ức cơ thể từ lâu, tự cứu mình một mạng.

Có người cười cười đưa điếu thuốc: “Tiểu An này, trung đội trưởng của chúng tôi luôn bảo chúng tôi phải học theo cậu, nói cậu nhã nhặn, trông giống như một sinh viên đại học thực sự.” Điếu thuốc được đưa thẳng vào miệng An Húc, người nọ lại cười hì hì đưa lửa, “Nếu tôi không nghe nhầm, cậu vừa mới chửi người đúng không? Cũng khá trôi chảy đấy.”

An Húc nghiêm túc nhớ lại, nhưng không nhớ nổi mình đã mắng chửi cái gì khi ném người kia, chắc cũng chỉ là mấy từ “ông nội, cháu trai” thường treo trên miệng Tiết Bảo Thiêm, nghe nhiều quá rồi, tự nhiên sẽ thuộc.

Mấy năm nay cậu có rất nhiều chú, mấy thứ học được tốt xấu hỗn tạp. Lúc này cậu lại lấy ra kỹ năng đã học từ Lâm Tri Dịch, không quá thành thục gỡ điếu thuốc hỏi: “Tôi có được coi là lập công không? Có được thưởng hay không vậy?”

Khi trở lại đồn cảnh sát, đã qua giờ tan tầm. An Húc nhìn vào điện thoại, không hề ngạc nhiên khi thấy màn hình đầy cuộc gọi từ mẹ.

Cậu vừa đi vừa gọi lại, mới kêu một tiếng “Mẹ” thì chợt dừng bước.

Lùi lại một bước, An Húc cầm điện thoại nhìn về phía phòng tạm giam.

Sau bốn năm “cánh tay xăm trổ”, qua kẽ hở của nhiều bóng người chồng chất, An Húc thấy một khuôn mặt lạnh lùng.

Lông mày nhíu nhẹ, tóc mái tự nhiên rủ xuống, che khuất nửa đôi mắt đen hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, sống mũi rất cao, dù không thể nhìn rõ, nhưng từ đường nét lạnh nhạt cứng cáp có thể nhìn ra vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Lúc này đôi mắt ấy nhẹ nhàng lướt qua, cũng xuyên qua đám người nhìn lại. Đôi mắt đen như mực không hề có tạp chất, nhưng lại sâu đến mức khó nhìn rõ tâm tình.

Ánh mắt vừa chạm nhau, ngay lập tức đã bị người khác chặn lại.

Một khuôn mặt say xỉn tựa vào song sắt: “Uầy, chú cảnh sát này trông cũng được quá nha, mặc bộ đồ này trông càng thêm sướng mắt, làm quen với anh trai nhé?”

Lại có thêm vài khuôn mặt kẹp vào song sắt, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu: “Chú cảnh sát ơi, tìm một nữ cảnh sát đến thẩm vấn chúng tôi đi, càng nghiêm khắc càng tốt, càng nghiêm khắc thì anh em chúng tôi càng hưng phấn.”

Gã say xỉn trước đó không đồng ý, gã nhìn An Húc liếm môi: “Cần đếch gì nữ cảnh sát? Đây không phải là hoa cảnh sát sao? Vừa trắng vừa...”

Lời còn chưa dứt, gã đã ôm mông quát quát kêu lên, “Đậu má, con mẹ nó thằng nào đạp tao!”

Trong phòng tạm giam truyền đến một tiếng động, sau đó là một âm thanh trầm dài: “Tao.”

Mấy tên đàn ông say xỉn nghe tiếng vội vàng đứng thẳng người, ngay cả gã đang che mông cũng trở nên cung kính.

Thanh niên ngồi trên ghế gỗ đứng dậy, từ góc tối đi đến trước mặt mọi người, khi đi ngang qua người đàn ông che mông, nghiêng đầu thì thầm bên tai gã: “Nếu không muốn sớm ra ngoài, thì cũng đừng liên luỵ mọi người. Hay là phải phế bỏ phần dưới của mày, mày mới không làm hỏng chuyện của tao?”

Thấy gã run rẩy trốn sau lưng người khác, hắn mới lười biếng tựa song sắt, nhìn An Húc hất cằm: “Cảnh sát, khát nước, cho ly nước uống được không?”

An Húc nhìn camera trong góc, sau đó nói vào điện thoại: “Lát nữa con sẽ về nhà, cúp máy trước nhé.”

“Khát nước?” An Húc cúp điện thoại lại gần song sắt, khắc sâu bóng người bên trong vào mắt, “Nước xấu trong bụng cậu còn chưa đủ nhiều hay sao?”

“Chỉ là uống một ngụm nước thôi, sao cảnh sát lại đi mắng người?” Giọng nói từ phía sau song sắt vẫn lạnh lùng và lười biếng, “Dù cho chính và tà không thể đứng chung, nhưng trong xã hội pháp trị vẫn phải nói đến nhân quyền chứ.”

An Húc từ từ nắm chặt nắm đấm, cậu lại nhìn vào camera giám sát, kìm nén cơn giận muốn đánh người, kéo dài bước chân định rời khỏi nơi này, ai ngờ lại bị người ta kéo lại.

Hơi ấm từ bàn tay cách quần áo truyền qua làn da nóng bỏng, đầu ngón tay như không cố ý lướt nhẹ qua cổ tay. Lông mi An Húc giật mạnh hai cái, ngửa mắt nhìn vào mắt thanh niên.

Ngoài sự sâu thẳm không thấy đáy ra, vẫn không thể nhìn ra điều gì.

“Thực sự rất khát, cảnh sát đừng keo kiệt như vậy.”

An Húc nhìn hắn, lặp lại trong bụng những câu mà Tiết Bảo Thiêm thường chửi, rồi mới nói: “Dựa vào cái gì mà cảnh sát không được keo kiệt? Khát chết cậu đi, Tiểu rác rưởi.”

An Húc đứng trước cửa nhà một hồi lâu, điều chỉnh tâm trạng xong mới lấy chìa khóa mở cửa.

“Mẹ, con về rồi.” Cậu đặt ba lô lên tủ, cúi đầu thay giày, “Tối nay ăn gì vậy, con sắp đói chết rồi.”

“Ăn ăn ăn, tối ngày chỉ biết ăn.” Giọng mẹ An dừng lại, nhớ ra nhà còn có khách, bà tự trách vỗ nhẹ vào miệng mình, cởi tạp dề đi ra khỏi bếp kéo tay An Húc, “Này, mẹ giới thiệu cho con một người.”

Người đứng dậy từ ghế sofa là một cô gái, mặt mày thanh tú, dáng người thanh mảnh, nụ cười dịu dàng như ánh nắng mùa xuân.

“Đây là Duyệt Ninh, con gái đồng nghiệp của mẹ, hôm nay tới nhà chúng ta làm khách, con phải tiếp đãi người ta cho tốt đấy.”

An Húc bị mẹ đẩy nhẹ về phía trước, có chút lúng túng chào hỏi cô gái rồi muốn bỏ đi: “Con còn công việc chưa làm xong”



“Không vội.” Mẹ An một tay đè con trai xuống ghế sofa, “Có việc gì để ăn cơm xong rồi hẵng làm.”

“Nhưng mà việc này gấp lắm, lãnh đạo đang chờ.”

“Dì nói không vội thì không vội.” Công suất của máy hút khói được giảm xuống một bậc, thanh niên trẻ tuổi cao lớn từ bếp bước ra, đặt một đĩa thịt kho tàu lên bàn, lần nữa cắt ngang lời An Húc, “Có điều, mới về tới nhà phải đi rửa tay trước đã Đao ca.”

Thanh niên vòng qua bàn ăn, lịch sự gật đầu với cô gái, bước qua cô hướng về phía An Húc, đứng trước mặt cúi người nhìn cậu: “Đang nghĩ gì thế, đi thôi, đi rửa tay trước.”

An Húc bị dắt đứng dậy, đi qua hơn nửa phòng khách, lúc bước vào phòng vệ sinh hồn phách mới trở về.

Chưa kịp phản ứng, thanh niên phía sau đã nở nụ cười đẩy cậu vào: “Tay tôi cũng dính dầu, cùng nhau rửa đi.”

Cửa vừa khoá, An Húc bị đè lên cánh cửa, thanh niên thay đổi nụ cười, từ trong trẻo ấm áp biến thành gian tà nham hiểm: “Cảnh sát An, đã lâu không gặp.”

An Húc hơi giãy giụa: “Đúng là lâu thật đấy, Bạch Hách cậu lại biến mất ba tháng, nếu hôm nay không gặp cậu ở đồn cảnh sát, tôi còn quên cậu từng tồn tại.”

“Thật đáng tiếc, không thể làm cho giấc mơ của Đao ca trở thành sự thật rồi.”

“Cậu không phải đang bị giam giữ ở đồn sao? Sao lại đến nhà tôi?”

Bạch Hách ôm chặt người hơn, hơi thở nóng bỏng rơi trên môi An Húc: “Khát quá, đến xin nước uống.”

Nụ hôn bất ngờ rơi xuống, không hề dịu dàng, thậm chí còn hơi vội vàng thô lỗ, giống như thực sự rất khát khao, tha thiết mong chờ chút ngọt ngào trên đầu lưỡi.

An Húc không hài lòng, mím môi chống cự, Bạch Hách chậm lại, uy hiếp một cách dịu dàng: “Cái cổ này của cậu chỉ cần chạm vào là để lại vết đỏ, không muốn mẹ cậu phát hiện thì ngoan một chút đi, đừng để tôi phải ra tay thô bạo.”

An Húc tức giận muốn mắng người, vừa tìm được trong ký ức một câu chửi thề ghê gớm của Tiết Bảo Thiêm gần đây, vừa há miệng ra đã bị người ta thừa cơ xâm nhập, công thành đoạt đất.

Bại trận liên tiếp, không còn đường lui, An Húc đành chấp nhận, hôn đi, hôn xong sớm còn ăn cơm nữa.

Thế nhưng cậu lại là người không kiểm soát được mình, bị người ta hôn đến mức sa đoạ. Tính khí và cơn giận đều vứt ra sau đầu, mềm nhũn toàn thân treo lên người Bạch Hách, thật sự rất dễ bắt nạt.

An Húc lúc nhỏ mập mạp, đến tuổi trưởng thành vóc dáng gầy đi, nhưng không phải kiểu gầy gò yếu ớt, bình thường trông cao cao gầy gầy, nhẹ nhàng thanh tú, nhưng lại là kiểu gầy rất đầy đặn, chỉ có người đã từng nếm qua mới biết được điều tốt đẹp này.

Bạch Hách dỗ dành cậu: “Vạch áo ra cho tôi hôn một chút đi.”

An Húc dĩ nhiên không chịu, Bạch Hách cũng không năn nỉ, theo đường viền cổ áo hôn lần xuống dưới.

“Đừng, đừng.” An Húc chiều theo Bạch Hách, “Hôn bên trong áo đi, nếu để lại dấu vết trên cổ, hôm nay cả hai chúng ta đều phải chết.”

Bạch Hách nhấc mí mắt, ánh mắt lạnh như băng: “Sợ bạn gái tương lai của cậu nhìn thấy à?”

An Húc giơ tay đẩy hắn vào xương quai xanh của mình: “Hôn hay không hôn, không hôn thì tôi đi ăn cơm đấy.”

An Húc tại bàn ăn quần áo chỉnh tề, chỉ có bờ môi và đuôi mắt hơi đỏ. Bàn tay vô thức khép chặt cổ áo, cảm giác đau nhức nhè nhẹ nhắc nhở cậu, Bạch Hách vừa rồi cầm thú tới mức nào.

Đồ chó, chỉ cần chỗ nào không nhìn thấy được là gặm lấy gặm để.

“Húc Húc, giúp mẹ vào bếp bưng canh.” Mẹ An nháy mắt với An Húc.

“Để con lấy cho dì.” Bạch Hách đứng dậy.

“Con cứ ngồi đó ăn cơm đi, vừa nãy trong bếp đã giúp đỡ không ít rồi.”

Nhìn thấy mẹ mình nháy mắt thiếu điều muốn chuột rút, An Húc lại nhét một miếng thịt kho tàu vào miệng rồi mới đứng dậy. Thịt kho tàu là món tủ của Bạch Hách, ba tháng mới được ăn một lần, cậu đương nhiên lưu luyến không muốn rời.

Canh nóng được múc vào thố, An Húc lùi lại một bước né tránh hơi nóng đốt người: “Mẹ, mẹ muốn nói gì với con? Mẹ nói đi, con nghe này.”

Mẹ An để cái vá xuống, dùng ngón tay chọc vào đầu An Húc: “Hóa ra vẫn còn chưa ngốc, biết mẹ gọi con vào đây là có chuyện muốn nói.”

“Bao nhiêu năm nay, chỉ cần Bạch Hách ở nhà chúng ta, việc gì mẹ cũng nhờ cậy vào cậu ấy, có bao giờ kêu con giúp đỡ đâu?”

Mẹ An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con cũng biết là con không giúp được gì à? Tiểu Hách thông minh hơn con gấp một trăm lần. Con nhìn người ta xem, chẳng những đẹp trai, học vấn cao, miệng ngọt, mà còn biết làm việc nhà. Con có điểm nào so được với người ta?”

An Húc nghĩ đến Bạch Hách trong phòng tạm giam, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, ánh mắt sâu không thấy đáy, phía sau là một đám côn đồ vô pháp vô thiên, so với hắn? So coi ai sẽ gây chuyện? So coi ai ngồi tù nhiều hơn? Hay so coi ai cắn người đau hơn?

An Húc kẹp chặt cổ áo, hỏi: “Rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”

“Duyệt Ninh là đối tượng mẹ giới thiệu cho con, nhưng mọi thứ Tiểu Hách đều giỏi hơn con, không phải mẹ sợ con gái người ta coi trọng nó sao.”

“Ờ.”

“Ờ cái gì mà ờ, lát nữa con lấy lòng, nói chuyện với con gái người ta, gắp đồ ăn cho người ta, tăng thêm hảo cảm.”

An Húc thở dài, thuận miệng đuổi người: “Mẹ, mẹ còn nói thêm vài câu nữa, hai người trong phòng khách không chừng đã sinh tám lứa.”

Mẹ An vỗ vào đầu mình một cái: “Đúng đúng đúng, con mau ra ngoài đi, mọi thứ vốn đã gian nan rồi, nếu không nắm bắt thời cơ thì sẽ không còn cơ hội nữa.”

An Húc ra khỏi bếp, đặt canh nóng lên bàn, lúc ngồi trở lại chỗ cũ trước mặt đã có thêm một miếng khăn lạnh. Cậu cúi đầu thở nhẹ ra một tiếng, cầm lấy khăn lạnh lau lòng bàn tay nóng hổi.

An Húc gửi tin nhắn cho tài khoản WeChat vừa mới thêm, sau khi nhận được hồi âm thì thở phào nhẹ nhõm.

Bên cửa sổ có một cây liễu già, đang lúc ngày hè rực rỡ, cành lá um tùm xanh tươi. Gió nhẹ thổi qua, liễu xanh nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng va vào người Bạch Hách đang tựa vào cửa sổ hút thuốc.

Bạch Hách nhả một hơi thuốc, không quay đầu hỏi: “Cô gái kia bị ép đến xem mắt phải không?”

An Húc đang nhìn hộp thoại ngẩng đầu lên: “Sao cậu biết?”

“Đao ca,“ Bạch Hách ngoái đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười ngoắc ngoắc tay, “Lại đây hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

An Húc tắt màn hình điện thoại, đặt lên bàn. Ánh mắt đảo qua, thấy khung ảnh đặt ở trên bàn, hai cậu bé một trái một phải dựa vào gốc liễu già ngoài cửa sổ, nhìn vào không hẳn là thân thiết, mà có vẻ không được tự nhiên.

An Húc chạm vào bức ảnh, trầm giọng nói: “Nói thật với mẹ tôi đi, tôi không muốn tiếp tục diễn nữa.”

Bạch Hách thu lại nụ cười trên mặt, cắn điếu thuốc đẩy những cành liễu đung đưa: “Tôi từ nhỏ không cha không mẹ, từ khi quen biết cậu, dì đối xử với tôi như con ruột, chăm sóc tôi từng li từng tí, người bị mắng lúc nào cũng là cậu, nhưng tôi lại cướp đi con trai của dì. Việc này đúng là hơi quá đáng, tôi thực sự không biết phải mở miệng làm sao.”

“Vậy sao khi hôn tôi, cắn tôi, cậu lại mở miệng được?”

Bạch Hách cười khúc khích, kéo An Húc lại gần, xoa xoa eo mềm của cậu dỗ dành: “Chờ một thời gian nữa rồi nói sau nhé.”

“Chờ đến khi nào? Chờ sau khi cậu đi nằm vùng không chết, trở về mới nói phải không?!”



Bạch Hách dời mắt, nhìn về phía xa qua hàng liễu rũ: “Làm sao cậu biết được?”

“Cậu gần đây hay gây chuyện, người theo cậu toàn là mấy gương mặt mới, mỗi lần bị tạm giam cũng nhanh chóng có người đóng tiền bảo lãnh ra. Cậu hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, gây rối, không phải là muốn nhanh chóng tiến vào băng đảng sao? Thế nào, bây giờ đã tìm được đường đi rồi à?”

Bạch Hách dập tắt điếu thuốc, nhìn về phía An Húc: “Tìm được rồi. Đao ca, tôi phải rời đi một thời gian, sau hôm nay, tôi không tìm cậu, cậu cũng đừng liên lạc với tôi.”

An Húc im lặng một lúc, đi đến cửa sổ ôm lấy eo Bạch Hách từ phía sau, mềm giọng nói: “Đừng cắt đứt liên lạc với tôi, tôi có thể giúp cậu.”

Bạch Hách trở tay xoa xoa mái tóc mượt mà của An Húc, cười nói: “Cậu biết đấy, tôi không chịu nổi Đao ca làm nũng, cả đời này cũng chẳng hưởng thụ được mấy lần, nhưng lần này tôi thực sự không thể đồng ý với cậu. Tôi biết cậu giỏi công nghệ, là hacker hàng đầu, nhưng cậu không hiểu nội dung hành động, nếu tùy tiện liên lạc với tôi, hoặc là định vị vị trí của tôi, có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hành động.”

Bạch Hách nghiêm túc: “Điều này liên quan đến mạng sống của nhiều người, cũng liên quan đến thành bại của hành động, An Húc, tôi thực sự không thể khinh suất được.”

Cánh tay siết chặt hơn, giọng An Húc nghẹn lại trên cổ Bạch Hách: “Có thể nói cho tôi biết cậu đi đâu không?”

“Không thể.”

“Trong nước hay ngoài nước, chuyện này có thể nói chứ.”

“Cũng không thể.”

An Húc cười nhạt một tiếng: “Được, vậy cởi quần áo ra đi.”

Bạch Hách đột ngột xoay người nhìn thanh niên thanh tú: “Không phải không chịu ngủ sao? Đổi ý rồi à?”

“Ừm, đổi ý rồi, tôi muốn ngủ với cậu, ai biết cậu phải nằm vùng bao lâu, ông đây không muốn đợi.”

“Đừng nói giống chú Tiết* của cậu, SpongeBob** không hợp mắng chửi người khác đâu.”

(*Từ lúc Bạch Hách nhận Đông Ngôn làm cha nuôi thì hai đứa đã gọi mấy anh trai là chú hết. **SpongeBob: chú bọt biển tinh nghịch.)

“SpongeBob dù có mềm đến đâu cũng có thể ngủ với cậu.”

Ngón tay thon dài lần xuống lưng quần, nhưng lại bị người ta nắm chặt cổ tay.

An Húc hơi tức giận: “Cái này cũng không được à?”

Bạch Hách kìm nén dục vọng to lớn của mình, giọng nói trầm khàn chậm rãi: “Húc Húc, nếu nếm thử, tôi thực sự sẽ phân tâm.”

An Húc sát lại gần, trán chạm trán Bạch Hách, nhẹ giọng hỏi: “Phân tâm thì sẽ thế nào?”

“Tôi không biết, nhưng tôi biết, bây giờ còn chưa đi, tôi đã bắt đầu điên cuồng nhớ cậu.”

Trời đã về khuya, công viên hoang vắng bị bóng đêm dày nặng bao trùm. Pháo hoa bất chợt nổ vang, dùng vẻ đẹp rực rỡ của mình để xua tan bóng tối, chiếu sáng một khoảng trời lung linh lấp lánh.

Trên bãi đất trống, Bạch Hách và An Húc ngồi cạnh nhau như mười ba năm trước, ngước nhìn bầu trời đêm rực rỡ.

“Khi nào thì đi?” An Húc bình tĩnh hỏi.

“Lên tàu lúc ba giờ sáng.”

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về sẽ được thăng chức tăng lương phải không?”

“Chắc là vậy.”

“Tiền kiếm được sẽ tiêu hết cho tôi chứ?”

“Ừ, để dành mua thịt cho cậu ăn.”

An Húc bật cười nằm lên bãi cỏ, cánh tay đặt dưới đầu, trong mắt toàn là pháo hoa rực rỡ.

“Tôi sợ mình không thể ăn thịt kho tàu do cậu làm nữa.” Cậu liếc nhìn Bạch Hách đang nhíu mày, “Tôi cũng không gay lắm, biết đâu gặp một cô gái nào đó hợp mắt, khi cậu trở về, con tôi đã biết đốt pháo hoa. Lúc đó nó sẽ gọi cậu là gì nhỉ? Ông nội Bạch? Bối phận của cậu cao chọc trời luôn đấy.”

“Tiểu mập mạp!” Bạch Hách nhảy dựng lên, nhào lên người An Húc, “Cậu không gay lắm sao? Lúc chúng ta mười sáu tuổi cùng nhau tắm, ai đã nhìn tôi chảy máu cam?”

Một tiếng 'Tiểu mập mạp' như chạm vào vảy ngược của An Húc: “Mười bảy tuổi tôi ngất xỉu trong giờ quân sự, lúc cõng tôi đến phòng y tế cậu đã làm gì?”

“Ai bảo toàn thân cậu chỗ nào cũng mềm? Mười tám tuổi có phải cậu rủ tôi xem phim đó không?”

“Hôm đó có phải cậu ép tôi dùng tay làm cho cậu không?”

“Nửa đêm có phải cậu hôn trộm tôi không?”

“Có phải cậu luôn giả vờ ngủ, để tôi hôn trộm cậu cả một học kỳ không?”

“Có phải cậu cứ hôn tôi làm tôi mất tập trung, học kỳ đó chỉ được hạng hai của lớp không?”

Hai người lật tẩy nhau, giương cung bạt kiếm. Bạch Hách chờ đợi lời đáp trả tiếp theo của An Húc, nhưng đối phương lại im lặng.

Bạch Hách nhìn người dưới thân, trong mắt đều là từng mảnh ký ức ràng buộc của ngày xưa và những rung động thổn thức đến tận xương tủy.

“Ngủ với nhau đi.” Hắn nặng nề hôn xuống, “Tôi sẽ trở về, nhất định.”

Bàn tay cởi nút áo bị ngăn lại, An Húc từ từ ngẩng cổ lên: “Không cần phải giấu, mọi thứ của tôi đều là của cậu, cứ hôn ở đây đi, chỉ một chút thôi.”

Pháo hoa rơi xuống, để lại vết xước màu xanh nhạt trên bầu trời, bóng đêm lại bao phủ, ngay cả âm thanh trầm thấp nhấp nhô cũng chìm vào bóng tối: “Năm đó chú Tiết và lão đại của cậu xem pháo hoa xong hình như bị bệnh hơn nửa tháng.”

Bạch Hách vừa cười vừa hôn An Húc, phân tâm nói: “Ngủ ngoài trời trong thời tiết băng đông tuyết phủ như vậy làm sao mà không bệnh chứ?”

“Vẫn là chúng ta thông minh hơn.”

“Ừm, vẫn là Đao ca của tôi thông minh, biết chọn mùa hè.”

Bốp! Sóng dập cuộn trào, một con muỗi không may gặp nạn.

KẾT THÚC THẬT RỒI NHA!!!!!!!

- ---------

Lời Gầu Gầy: Cặp này cũng xịn quá trời quá đất bà con ơi, tui edit mà muốn chảy máu cam

- --------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook