Chương 144
Mẫn Nhiên
27/09/2022
Nơi Phó Tư Điềm trưởng thành sau này.
Phó Tư Điềm bất ngờ, đôi môi đỏ mấp máy, bỗng chốc không có cách nào đưa ra câu trả lời ngay lập tức được.
Không phải không muốn, mà là nhanh quá, cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Hôn lễ của Phó Tư Du sắp tới, thời gian quay về Nịnh Thành tế tổ càng sát nút hơn, vấn đề mất ngủ của cô cũng càng nghiêm trọng hơn. Hai ngày nay vì đồng thời vừa bị hoảng sợ vừa vui sướng, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, do đó chất lượng giấc ngủ có vẻ tốt, nhưng nếu ngủ cùng nhau trong thời gian dài, cô hoài nghi sẽ lại bị lộ ra giống như trước, ảnh hưởng đến giấc ngủ và tâm trạng của Thời Ý.
Cô định mấy ngày nữa tìm thời gian đi khám bác sĩ.
Thời Ý nhận ra được cảm xúc khó xử qua biểu cảm mơ hồ của cô, có chút thất vọng, nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn. Quả thật là có hơi gấp quá. Cô ấy quệt nhẹ lên mũi Phó Tư Điềm, phá vỡ bầu không khí thinh lặng nặng nề, nhẹ nhàng nói: "Không sao, cũng không phải bắt cậu trả lời ngay lập tức. Cậu hiểu trong lòng, biết mình ở nhà chờ cậu là được rồi."
Phó Tư Điềm cảm động.
"Nhà"... Cô lại có nhà rồi.
Đôi mắt Phó Tư Điềm nổi lên một tầng sương mờ, bên môi lại gợn lên lúm đồng tiền nhỏ. Cô kề trán lên trán Thời Ý, nhắm mắt lại, quyến luyến dụi dụi, khẽ thì thầm: "Đợi mình thêm một thời gian nữa. Ít nhất... Đợi Tiểu Ngư kết hôn xong."
"Đến lúc đó mẹ với ba dượng mình cũng tới tham dự hôn lễ, có thể sẽ phải ở bên này."
Trong lòng Thời Ý cảm thấy hai chuyện này không hề xung đột, nhưng cô ấy không vạch trần, chỉ ôn hòa đáp lại: "Được."
Cô ấy có kiên nhẫn, cũng có lòng tin.
"Chỉ là..." Thời Ý chuyển đề tài, hừ nhẹ một tiếng.
Phó Tư Điềm mở mắt ra, hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thời Ý.
Trong mắt Thời Ý hiện lên vẻ trêu chọc: "Kiểu Kiểu?" Còn cố tình nhấn nhá học theo Phó Tư Điềm, từng chữ từng chữ được đọc lên một cách hết sức thân thiết.
Phó Tư Điềm bật cười. Chuyện này vẫn chưa qua nữa à. Cô lộ ra vẻ mặt làm nũng "Tha cho mình đi", học theo dáng vẻ hay quệt lên mũi cô của Thời Ý, quệt lại một cái nhẹ lên mũi Thời Ý, giả bộ vô tội: "Cô bé tên là Trịnh Kiểu Kiểu mà."
Không phải nhũ danh à. Thời Ý hưởng thụ, ý cười dưới đáy mắt rõ ràng hơn. Nhưng vẫn chưa đủ, cô ấy nắm lấy ngón tay Phó Tư Điềm, đè lên đùi Phó Tư Điềm, được voi đòi tiên: "Sau này không được mời cô bé vào nữa."
Phó Tư Điềm cười nhẹ, định trả lời "Được" với Thời Ý, đột nhiên nhớ ra gì đó, liếm môi, do dự một chốc vẫn hỏi ra miệng: "Vậy cậu cũng trả lời mình một vấn đề được không?"
Thời Ý nhướng mày, còn dám ra điều kiện?
Phó Tư Điềm có phần mất tự nhiên: "Cô Triệu...Triệu Tịnh là ai?"
Thời Ý bị bất ngờ không kịp đề phòng, ngẩn người, ngay sau đó nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Phó Tư Điềm, cũng khe khẽ cười thành tiếng. Cô ấy hùng hồn: "Mình hỏi trước, cậu trả lời trước."
Phó Tư Điềm giằng co với cô ấy hai giây, cuối cùng bại trận, cưng chiều trả lời: "Được, mình đồng ý với cậu."
Thời Ý nhếch môi, hài lòng thỏa dạ, lại chồm lên hôn Phó Tư Điềm một cái.
"Một người chưa từng đáng để cậu phải căng thẳng." Cô ấy nghiêm túc trả lời.
Ngay lập tức trong mắt Phó Tư Điềm trào ra niềm vui khó mà kiềm chế.
Trái tim Thời Ý cũng nóng lên theo niềm vui của cô.
"Có điều, mình rất thích dáng vẻ căng thẳng của cậu." Cơ thể cô ấy chen vào kẽ hở giữa hai chân Phó Tư Điềm, dán lên vành tai Phó Tư Điềm, dùng giọng gió nói.
Phó Tư Điềm không có sức chống cự.
10% còn lại, cuối cùng lại bị Thời Ý đòi về 5%.
Đến gần giữa trưa, hai người mới tắm xong, ăn hết tô mì, kéo rèm cửa, dính vào giường là ngủ ngay.
Theo dự tính sẽ ngủ thẳng đến khi nào tự động thức giấc thì thôi, không ngờ vừa mới ngủ chưa được bao lâu, hai người đã bị đánh thức bởi tiếng chuông chói tai.
Là điện thoại công việc của Thời Ý.
Thời Ý ngủ chưa đủ giấc, không nghe máy thì lại không yên tâm, ôm một bụng khó chịu khi bị đánh thức mà ngồi dậy.
Phó Tư Điềm vẫn còn mơ màng, nhưng nhìn ra được Thời Ý đang cáu kỉnh, sợ cô ấy nghe điện thoại với thái độ không tốt dọa người vô tội ở đầu dây bên kia, bèn vươn tay dán lên cổ tay Thời Ý, xoa nhè nhẹ như vỗ về.
Thời Ý nghe máy, liếc sang bên cạnh nhìn thấy Phó Tư Điềm đầu tóc rồi bời nằm trên gối, ngái ngủ cười với mình, vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Trong tích tắc mọi tức giận đều chẳng còn.
Lông mày Thời Ý vô thức giãn ra, mỉm cười đáp lại Phó Tư Điềm, lại mở miệng, giọng điệu đã dịu lại.
"Ừ, được, tôi biết rồi, chậm nhất là tối nay, tôi với sếp Trần sang cùng nhau."
Nghe giọng hình như là chuyện đàm phán hợp tác ở Lâm Thành trước đó của công ty Thời Ý xảy ra vấn đề, Thời Ý phải đi công tác? Phó Tư Điềm hết cả buồn ngủ, dụi dụi mắt, ngồi dậy theo.
Quả nhiên, Thời Ý cúp máy, bất đắc dĩ nói: "Đánh thức cậu rồi. Công ty xảy ra chút chuyện, mình phải đi công tác mấy ngày ở Lâm Thành, lát nữa sẽ đi."
Trong lòng Phó Tư Điềm có chút lưu luyến, nhưng không phải người không biết phân nặng nhẹ. Cô xốc chăn xuống giường, săn sóc trả lời: "Ừ, vậy để mình đi tìm quần áo cho cậu."
Quần áo để thay Thời Ý mang đi Hội Châu chơi đều đã bẩn, váy ngủ hiện tại đang mặc trên người cũng là của cô.
Thời Ý không khách sáo với Phó Tư Điềm, ngồi bên giường nhìn bóng dáng Phó Tư Điềm chọn quần áo trong tủ giúp mình, ánh mắt ấm áp, mở danh bạ điện thoại ra, gọi cho đồng nghiệp và trợ lý thông báo cho bọn họ chuẩn bị đi công tác.
Khi Phó Tư Điềm ôm đồ lót, áo sơ mi và quần tây quay lại giường, Thời Ý đang gọi điện cho cộng sự Dung Ánh.
Phó Tư Điềm cầm quần áo so cho Thời Ý, dùng ánh mắt hỏi ý kiến Thời Ý.
Thời Ý thấy trên quần áo không có mác, hẳn là đồ Phó Tư Điềm đã mặc qua, trong lòng lại dâng lên nỗi ngọt ngào thầm kín. Cô ấy gật đầu, vô thức siết chặt điện thoại, tỏ ra tự nhiên kéo hai dây áo trên vai xuống, cởi váy ngủ ra, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ đứng trước mặt Phó Tư Điềm.
Trắng tinh không tỳ vết, vai thẳng eo thon, hai điểm anh đào phấn hồng như hoa mai mùa đông nở rộ trong tuyết trắng, trên bụng là rãnh bụng như ẩn như hiện, đường cong hoàn mỹ tựa như bức tượng nữ thần được chạm khắc tỉ mỉ qua đôi bàn tay của nhà điêu khắc kiệt xuất nhất Hy Lạp cổ đại.
Hơi thở Phó Tư Điềm ngưng đọng một chút, sóng mắt xao động, hai má không khỏi ửng hồng.
Thời Ý thỏa mãn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Cô ấy gọi điện thoại, hất hất cằm, rồi lại giơ giơ tay, ý bảo Phó Tư Điềm mặc cho mình.
Phó Tư Điềm có chút bất ngờ, nhưng vẫn chỉ cong cong mặt mày, đôi mắt tràn ngập tình ý mặc áσ ɭóŧ, áo sơ mi vào thay cô ấy, vén tóc, cẩn thận cài từng nút từng nút áo lại cho cô ấy.
Có phần mới lạ, lại không tính là xa lạ. Ngày xưa thi thoảng Thời Ý lên cơn lười biếng, sẽ thích làm nũng đòi cô mặc quần áo cho giống như thế này.
Cài đến nút thứ hai từ trên đếm xuống, Phó Tư Điềm chỉnh lại cổ áo cho Thời Ý, Thời Ý cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt tập trung của cô gần trong gang tấc, căn bản không nghe rõ Dung Ánh ở đầu dây bên kia đang nói cái gì.
Thật muốn ôm Phó Tư Điềm ngủ thêm một giấc.
Lần đầu tiên cô ấy có cảm giác quyến luyến và thân thuộc mãnh liệt đối với thành phố đã ở sáu năm nhưng vẫn thấy xa lạ này.
Không muốn đi chút nào.
Thời Ý ôm Phó Tư Điềm bằng một tay, tựa vào cơ thể cô, càng xác định được suy nghĩ phải lừa Phó Tư Điềm về nhà càng sớm càng tốt.
Phó Tư Điềm để cô ấy ôm, một lúc lâu sau thấy cô ấy cúp máy mới nói: "Đến nơi thì gọi cho mình nhé?"
Thời Ý không trả lời được hay không được, hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
Phó Tư Điềm ngẩn ra giây lát, bỗng nhiên phản ứng lại được, buồn cười hứa hẹn: "Mình sẽ gọi cho cậu mỗi ngày."
Lúc bấy giờ Thời Ý mới hài lòng phì cười, buông Phó Tư Điềm ra, để Phó Tư Điềm mặc quần vào cho mình.
Mười phút sau, Phó Tư Điềm tiễn Thời Ý ra cửa, Thời Ý không muốn cô phải lên xuống một chuyến, tự mình đi xuống.
Sau khi Thời Ý đi, Phó Tư Điềm đóng cửa lại, đi đến bên cạnh sofa, nhặt quần áσ ɭóŧ và áo khoác ngoài của Thời Ý trên mặt đất lên, đôi mắt sâu thẳm, cúi đầu cọ cọ đôi má, lặng lẽ cười.
*
Thời Ý đi công tác năm ngày, trong năm ngày, cứ mỗi tối vào lúc mười giờ Phó Tư Điềm đều sẽ gọi đến, nói vài câu dù dài hay ngắn. Có lúc Thời Ý đang nghỉ ngơi trong phòng mình, có lúc Thời Ý vẫn còn đang chỉnh sửa kế hoạch cùng đội ngũ, nhưng cho dù Thời Ý đang làm gì, có trả lời hay không trả lời ngay tại chỗ, chỉ cần cú điện thoại lúc mười giờ này vang lên, vẻ mặt của Thời Ý đều sẽ sáng lại ngay lập tức.
Trợ lý Kiều Mạn là người đầu tiên phát hiện chuyện này, kinh ngạc như thể phát hiện ra châu lục mới, lại khổ tâm vì không có ai để kể, không có ai để hỏi, chỉ có thể âm thầm giữ trong lòng.
Ngày cuối cùng, vấn đề được giải quyết ổn thỏa sớm hơn dự tính, mọi việc tiếp theo giao cho người ở lại bên chi nhánh Lâm Thành là được. Trên đường quay về khách sạn, Kiều Mạn hỏi Thời Ý đặt vé máy bay trưa mai được không? Kiều Mạn cho rằng Thời Ý sẽ muốn nghỉ ngơi một đêm.
Nào ngờ, Thời Ý nói: "Đặt vé sớm nhất đi, về sớm chút."
Kiều Mạn kinh ngạc.
Thời Ý nhìn Kiều Mạn một cái, ánh mắt bỗng nhiên mềm mại, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Trong tích tắc, Kiều Mạn thông suốt, trong lòng như có gắn một con gà gào thét, điên cuồng gào lên "Áaaaaa".
Là ai, thế mà lại im hơi lặng tiếng đoạt mất đóa hoa cao lãnh của tụi này!!!
Kiều Mạn mở miệng muốn hỏi, hiếm khi Thời Ý có tâm trạng đùa giỡn với cấp dưới, chọc Kiều Mạn: "Không được nói với người khác, đặc biệt là sếp Cận."
Mặt Kiều Mạn sa sầm lại ngay lập tức, như sắp khóc đến nơi. Hóng hớt được mà lại không thể đi nhiều chuyện được, cũng quá tra tấn người ta rồi.
Tâm trạng Thời Ý rất tốt, nhắm mắt lại, trong lòng thầm tưởng tượng, trưa mai, thỏ con trông sẽ vui vẻ kinh ngạc ra sao khi đột nhiên nhìn thấy cô ấy đây.
Đáng tiếc, tính toán của cô ấy thất bại.
Ngày kế tiếp sau khi hạ cánh chưa được bao lâu, Thời Ý vẫn còn ở công ty, chuẩn bị xử lý xong công văn khẩn sẽ đến Nam Nguyên tìm Phó Tư Điềm, Phó Tư Du gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi: "Chị Thời có ở công ty không? Bây giờ em qua gửi thiệp cưới cho chị có tiện không?"
Đây là lần đầu tiên Phó Tư Du gửi tin nhắn cho cô ấy sau khi thêm Wechat, Thời Ý phỏng đoán, Phó Tư Du hoàn toàn có thể đưa thiệp mời nhờ Phó Tư Điềm gửi cho mình, lại cố ý đến đưa, phải chăng có chuyện gì khác, bèn không nói mình sắp phải đi ra ngoài, trả lời "Tiện", ở lại chờ Phó Tư Du.
Phó Tư Du đến rất nhanh, chưa tới nửa tiếng, Kiều Mạn đã dẫn Phó Tư Du vào.
So với sự bó buộc giữ kẽ khi đến văn phòng Thời Ý hai tuần trước, lần này rõ ràng Phó Tư Du đã thả lỏng hơn nhiều.
"Chị Thời." Phó Tư Du mỉm cười ngồi lên ghế sofa của Thời Ý, đưa hai tấm thiệp mời cho Thời Ý, nói: "Tổ chức hai đợt, một đợt là vào Thất Tịch, ở quê nhà Nịnh Thành, một đợt là hai ngày sau Thất Tịch, ở dinh thự Bách Nam, chị Thời đến cả hai đợt được không?"
Quê nhà Nịnh Thành? Thời Ý giật mình, có phần bất ngờ, nhưng vẫn đáp lại không ngập ngừng: "Nhất định sẽ đến."
"Nông thôn có thể sẽ hơi đơn sơ." Phó Tư Du rào trước.
Thời Ý mỉm cười: "Không sao. Chị vẫn luôn muốn mở mang tầm mắt về tiệc nước chảy (*) trong truyền thuyết."
Quan trọng hơn, cô ấy cũng muốn xem thử nơi mà Phó Tư Điềm trưởng thành sau này.
----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đuôi mắt thỏ con chút chít nhuộm màu hoa đào, giọng nói khàn khàn: Vậy còn... còn 5% còn lại thì sao.
Thời · gian thương · 11 cười nhẹ: Đương nhiên là giữ lại, sinh lời.....
Thỏ con chút chít: 0.0
----------------------------------------------------
(*) Tiệc nước chảy: Đám cưới, đám hỏi ở nông thôn, thay vì đãi tiệc trong nhà hàng như dân thành thị, người ta sẽ dựng sạp ở sân nhà, dựng bếp, mời hai đầu bếp trong làng, tự tay làm tiệc chiêu đãi tất cả người thân và bạn bè. Ăn xong một món sẽ lên liền món sau, giống như nước chảy mây trôi nên gọi là "tiệc nước chảy".
Phó Tư Điềm bất ngờ, đôi môi đỏ mấp máy, bỗng chốc không có cách nào đưa ra câu trả lời ngay lập tức được.
Không phải không muốn, mà là nhanh quá, cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Hôn lễ của Phó Tư Du sắp tới, thời gian quay về Nịnh Thành tế tổ càng sát nút hơn, vấn đề mất ngủ của cô cũng càng nghiêm trọng hơn. Hai ngày nay vì đồng thời vừa bị hoảng sợ vừa vui sướng, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, do đó chất lượng giấc ngủ có vẻ tốt, nhưng nếu ngủ cùng nhau trong thời gian dài, cô hoài nghi sẽ lại bị lộ ra giống như trước, ảnh hưởng đến giấc ngủ và tâm trạng của Thời Ý.
Cô định mấy ngày nữa tìm thời gian đi khám bác sĩ.
Thời Ý nhận ra được cảm xúc khó xử qua biểu cảm mơ hồ của cô, có chút thất vọng, nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn. Quả thật là có hơi gấp quá. Cô ấy quệt nhẹ lên mũi Phó Tư Điềm, phá vỡ bầu không khí thinh lặng nặng nề, nhẹ nhàng nói: "Không sao, cũng không phải bắt cậu trả lời ngay lập tức. Cậu hiểu trong lòng, biết mình ở nhà chờ cậu là được rồi."
Phó Tư Điềm cảm động.
"Nhà"... Cô lại có nhà rồi.
Đôi mắt Phó Tư Điềm nổi lên một tầng sương mờ, bên môi lại gợn lên lúm đồng tiền nhỏ. Cô kề trán lên trán Thời Ý, nhắm mắt lại, quyến luyến dụi dụi, khẽ thì thầm: "Đợi mình thêm một thời gian nữa. Ít nhất... Đợi Tiểu Ngư kết hôn xong."
"Đến lúc đó mẹ với ba dượng mình cũng tới tham dự hôn lễ, có thể sẽ phải ở bên này."
Trong lòng Thời Ý cảm thấy hai chuyện này không hề xung đột, nhưng cô ấy không vạch trần, chỉ ôn hòa đáp lại: "Được."
Cô ấy có kiên nhẫn, cũng có lòng tin.
"Chỉ là..." Thời Ý chuyển đề tài, hừ nhẹ một tiếng.
Phó Tư Điềm mở mắt ra, hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thời Ý.
Trong mắt Thời Ý hiện lên vẻ trêu chọc: "Kiểu Kiểu?" Còn cố tình nhấn nhá học theo Phó Tư Điềm, từng chữ từng chữ được đọc lên một cách hết sức thân thiết.
Phó Tư Điềm bật cười. Chuyện này vẫn chưa qua nữa à. Cô lộ ra vẻ mặt làm nũng "Tha cho mình đi", học theo dáng vẻ hay quệt lên mũi cô của Thời Ý, quệt lại một cái nhẹ lên mũi Thời Ý, giả bộ vô tội: "Cô bé tên là Trịnh Kiểu Kiểu mà."
Không phải nhũ danh à. Thời Ý hưởng thụ, ý cười dưới đáy mắt rõ ràng hơn. Nhưng vẫn chưa đủ, cô ấy nắm lấy ngón tay Phó Tư Điềm, đè lên đùi Phó Tư Điềm, được voi đòi tiên: "Sau này không được mời cô bé vào nữa."
Phó Tư Điềm cười nhẹ, định trả lời "Được" với Thời Ý, đột nhiên nhớ ra gì đó, liếm môi, do dự một chốc vẫn hỏi ra miệng: "Vậy cậu cũng trả lời mình một vấn đề được không?"
Thời Ý nhướng mày, còn dám ra điều kiện?
Phó Tư Điềm có phần mất tự nhiên: "Cô Triệu...Triệu Tịnh là ai?"
Thời Ý bị bất ngờ không kịp đề phòng, ngẩn người, ngay sau đó nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Phó Tư Điềm, cũng khe khẽ cười thành tiếng. Cô ấy hùng hồn: "Mình hỏi trước, cậu trả lời trước."
Phó Tư Điềm giằng co với cô ấy hai giây, cuối cùng bại trận, cưng chiều trả lời: "Được, mình đồng ý với cậu."
Thời Ý nhếch môi, hài lòng thỏa dạ, lại chồm lên hôn Phó Tư Điềm một cái.
"Một người chưa từng đáng để cậu phải căng thẳng." Cô ấy nghiêm túc trả lời.
Ngay lập tức trong mắt Phó Tư Điềm trào ra niềm vui khó mà kiềm chế.
Trái tim Thời Ý cũng nóng lên theo niềm vui của cô.
"Có điều, mình rất thích dáng vẻ căng thẳng của cậu." Cơ thể cô ấy chen vào kẽ hở giữa hai chân Phó Tư Điềm, dán lên vành tai Phó Tư Điềm, dùng giọng gió nói.
Phó Tư Điềm không có sức chống cự.
10% còn lại, cuối cùng lại bị Thời Ý đòi về 5%.
Đến gần giữa trưa, hai người mới tắm xong, ăn hết tô mì, kéo rèm cửa, dính vào giường là ngủ ngay.
Theo dự tính sẽ ngủ thẳng đến khi nào tự động thức giấc thì thôi, không ngờ vừa mới ngủ chưa được bao lâu, hai người đã bị đánh thức bởi tiếng chuông chói tai.
Là điện thoại công việc của Thời Ý.
Thời Ý ngủ chưa đủ giấc, không nghe máy thì lại không yên tâm, ôm một bụng khó chịu khi bị đánh thức mà ngồi dậy.
Phó Tư Điềm vẫn còn mơ màng, nhưng nhìn ra được Thời Ý đang cáu kỉnh, sợ cô ấy nghe điện thoại với thái độ không tốt dọa người vô tội ở đầu dây bên kia, bèn vươn tay dán lên cổ tay Thời Ý, xoa nhè nhẹ như vỗ về.
Thời Ý nghe máy, liếc sang bên cạnh nhìn thấy Phó Tư Điềm đầu tóc rồi bời nằm trên gối, ngái ngủ cười với mình, vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Trong tích tắc mọi tức giận đều chẳng còn.
Lông mày Thời Ý vô thức giãn ra, mỉm cười đáp lại Phó Tư Điềm, lại mở miệng, giọng điệu đã dịu lại.
"Ừ, được, tôi biết rồi, chậm nhất là tối nay, tôi với sếp Trần sang cùng nhau."
Nghe giọng hình như là chuyện đàm phán hợp tác ở Lâm Thành trước đó của công ty Thời Ý xảy ra vấn đề, Thời Ý phải đi công tác? Phó Tư Điềm hết cả buồn ngủ, dụi dụi mắt, ngồi dậy theo.
Quả nhiên, Thời Ý cúp máy, bất đắc dĩ nói: "Đánh thức cậu rồi. Công ty xảy ra chút chuyện, mình phải đi công tác mấy ngày ở Lâm Thành, lát nữa sẽ đi."
Trong lòng Phó Tư Điềm có chút lưu luyến, nhưng không phải người không biết phân nặng nhẹ. Cô xốc chăn xuống giường, săn sóc trả lời: "Ừ, vậy để mình đi tìm quần áo cho cậu."
Quần áo để thay Thời Ý mang đi Hội Châu chơi đều đã bẩn, váy ngủ hiện tại đang mặc trên người cũng là của cô.
Thời Ý không khách sáo với Phó Tư Điềm, ngồi bên giường nhìn bóng dáng Phó Tư Điềm chọn quần áo trong tủ giúp mình, ánh mắt ấm áp, mở danh bạ điện thoại ra, gọi cho đồng nghiệp và trợ lý thông báo cho bọn họ chuẩn bị đi công tác.
Khi Phó Tư Điềm ôm đồ lót, áo sơ mi và quần tây quay lại giường, Thời Ý đang gọi điện cho cộng sự Dung Ánh.
Phó Tư Điềm cầm quần áo so cho Thời Ý, dùng ánh mắt hỏi ý kiến Thời Ý.
Thời Ý thấy trên quần áo không có mác, hẳn là đồ Phó Tư Điềm đã mặc qua, trong lòng lại dâng lên nỗi ngọt ngào thầm kín. Cô ấy gật đầu, vô thức siết chặt điện thoại, tỏ ra tự nhiên kéo hai dây áo trên vai xuống, cởi váy ngủ ra, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ đứng trước mặt Phó Tư Điềm.
Trắng tinh không tỳ vết, vai thẳng eo thon, hai điểm anh đào phấn hồng như hoa mai mùa đông nở rộ trong tuyết trắng, trên bụng là rãnh bụng như ẩn như hiện, đường cong hoàn mỹ tựa như bức tượng nữ thần được chạm khắc tỉ mỉ qua đôi bàn tay của nhà điêu khắc kiệt xuất nhất Hy Lạp cổ đại.
Hơi thở Phó Tư Điềm ngưng đọng một chút, sóng mắt xao động, hai má không khỏi ửng hồng.
Thời Ý thỏa mãn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Cô ấy gọi điện thoại, hất hất cằm, rồi lại giơ giơ tay, ý bảo Phó Tư Điềm mặc cho mình.
Phó Tư Điềm có chút bất ngờ, nhưng vẫn chỉ cong cong mặt mày, đôi mắt tràn ngập tình ý mặc áσ ɭóŧ, áo sơ mi vào thay cô ấy, vén tóc, cẩn thận cài từng nút từng nút áo lại cho cô ấy.
Có phần mới lạ, lại không tính là xa lạ. Ngày xưa thi thoảng Thời Ý lên cơn lười biếng, sẽ thích làm nũng đòi cô mặc quần áo cho giống như thế này.
Cài đến nút thứ hai từ trên đếm xuống, Phó Tư Điềm chỉnh lại cổ áo cho Thời Ý, Thời Ý cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt tập trung của cô gần trong gang tấc, căn bản không nghe rõ Dung Ánh ở đầu dây bên kia đang nói cái gì.
Thật muốn ôm Phó Tư Điềm ngủ thêm một giấc.
Lần đầu tiên cô ấy có cảm giác quyến luyến và thân thuộc mãnh liệt đối với thành phố đã ở sáu năm nhưng vẫn thấy xa lạ này.
Không muốn đi chút nào.
Thời Ý ôm Phó Tư Điềm bằng một tay, tựa vào cơ thể cô, càng xác định được suy nghĩ phải lừa Phó Tư Điềm về nhà càng sớm càng tốt.
Phó Tư Điềm để cô ấy ôm, một lúc lâu sau thấy cô ấy cúp máy mới nói: "Đến nơi thì gọi cho mình nhé?"
Thời Ý không trả lời được hay không được, hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
Phó Tư Điềm ngẩn ra giây lát, bỗng nhiên phản ứng lại được, buồn cười hứa hẹn: "Mình sẽ gọi cho cậu mỗi ngày."
Lúc bấy giờ Thời Ý mới hài lòng phì cười, buông Phó Tư Điềm ra, để Phó Tư Điềm mặc quần vào cho mình.
Mười phút sau, Phó Tư Điềm tiễn Thời Ý ra cửa, Thời Ý không muốn cô phải lên xuống một chuyến, tự mình đi xuống.
Sau khi Thời Ý đi, Phó Tư Điềm đóng cửa lại, đi đến bên cạnh sofa, nhặt quần áσ ɭóŧ và áo khoác ngoài của Thời Ý trên mặt đất lên, đôi mắt sâu thẳm, cúi đầu cọ cọ đôi má, lặng lẽ cười.
*
Thời Ý đi công tác năm ngày, trong năm ngày, cứ mỗi tối vào lúc mười giờ Phó Tư Điềm đều sẽ gọi đến, nói vài câu dù dài hay ngắn. Có lúc Thời Ý đang nghỉ ngơi trong phòng mình, có lúc Thời Ý vẫn còn đang chỉnh sửa kế hoạch cùng đội ngũ, nhưng cho dù Thời Ý đang làm gì, có trả lời hay không trả lời ngay tại chỗ, chỉ cần cú điện thoại lúc mười giờ này vang lên, vẻ mặt của Thời Ý đều sẽ sáng lại ngay lập tức.
Trợ lý Kiều Mạn là người đầu tiên phát hiện chuyện này, kinh ngạc như thể phát hiện ra châu lục mới, lại khổ tâm vì không có ai để kể, không có ai để hỏi, chỉ có thể âm thầm giữ trong lòng.
Ngày cuối cùng, vấn đề được giải quyết ổn thỏa sớm hơn dự tính, mọi việc tiếp theo giao cho người ở lại bên chi nhánh Lâm Thành là được. Trên đường quay về khách sạn, Kiều Mạn hỏi Thời Ý đặt vé máy bay trưa mai được không? Kiều Mạn cho rằng Thời Ý sẽ muốn nghỉ ngơi một đêm.
Nào ngờ, Thời Ý nói: "Đặt vé sớm nhất đi, về sớm chút."
Kiều Mạn kinh ngạc.
Thời Ý nhìn Kiều Mạn một cái, ánh mắt bỗng nhiên mềm mại, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Trong tích tắc, Kiều Mạn thông suốt, trong lòng như có gắn một con gà gào thét, điên cuồng gào lên "Áaaaaa".
Là ai, thế mà lại im hơi lặng tiếng đoạt mất đóa hoa cao lãnh của tụi này!!!
Kiều Mạn mở miệng muốn hỏi, hiếm khi Thời Ý có tâm trạng đùa giỡn với cấp dưới, chọc Kiều Mạn: "Không được nói với người khác, đặc biệt là sếp Cận."
Mặt Kiều Mạn sa sầm lại ngay lập tức, như sắp khóc đến nơi. Hóng hớt được mà lại không thể đi nhiều chuyện được, cũng quá tra tấn người ta rồi.
Tâm trạng Thời Ý rất tốt, nhắm mắt lại, trong lòng thầm tưởng tượng, trưa mai, thỏ con trông sẽ vui vẻ kinh ngạc ra sao khi đột nhiên nhìn thấy cô ấy đây.
Đáng tiếc, tính toán của cô ấy thất bại.
Ngày kế tiếp sau khi hạ cánh chưa được bao lâu, Thời Ý vẫn còn ở công ty, chuẩn bị xử lý xong công văn khẩn sẽ đến Nam Nguyên tìm Phó Tư Điềm, Phó Tư Du gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi: "Chị Thời có ở công ty không? Bây giờ em qua gửi thiệp cưới cho chị có tiện không?"
Đây là lần đầu tiên Phó Tư Du gửi tin nhắn cho cô ấy sau khi thêm Wechat, Thời Ý phỏng đoán, Phó Tư Du hoàn toàn có thể đưa thiệp mời nhờ Phó Tư Điềm gửi cho mình, lại cố ý đến đưa, phải chăng có chuyện gì khác, bèn không nói mình sắp phải đi ra ngoài, trả lời "Tiện", ở lại chờ Phó Tư Du.
Phó Tư Du đến rất nhanh, chưa tới nửa tiếng, Kiều Mạn đã dẫn Phó Tư Du vào.
So với sự bó buộc giữ kẽ khi đến văn phòng Thời Ý hai tuần trước, lần này rõ ràng Phó Tư Du đã thả lỏng hơn nhiều.
"Chị Thời." Phó Tư Du mỉm cười ngồi lên ghế sofa của Thời Ý, đưa hai tấm thiệp mời cho Thời Ý, nói: "Tổ chức hai đợt, một đợt là vào Thất Tịch, ở quê nhà Nịnh Thành, một đợt là hai ngày sau Thất Tịch, ở dinh thự Bách Nam, chị Thời đến cả hai đợt được không?"
Quê nhà Nịnh Thành? Thời Ý giật mình, có phần bất ngờ, nhưng vẫn đáp lại không ngập ngừng: "Nhất định sẽ đến."
"Nông thôn có thể sẽ hơi đơn sơ." Phó Tư Du rào trước.
Thời Ý mỉm cười: "Không sao. Chị vẫn luôn muốn mở mang tầm mắt về tiệc nước chảy (*) trong truyền thuyết."
Quan trọng hơn, cô ấy cũng muốn xem thử nơi mà Phó Tư Điềm trưởng thành sau này.
----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đuôi mắt thỏ con chút chít nhuộm màu hoa đào, giọng nói khàn khàn: Vậy còn... còn 5% còn lại thì sao.
Thời · gian thương · 11 cười nhẹ: Đương nhiên là giữ lại, sinh lời.....
Thỏ con chút chít: 0.0
----------------------------------------------------
(*) Tiệc nước chảy: Đám cưới, đám hỏi ở nông thôn, thay vì đãi tiệc trong nhà hàng như dân thành thị, người ta sẽ dựng sạp ở sân nhà, dựng bếp, mời hai đầu bếp trong làng, tự tay làm tiệc chiêu đãi tất cả người thân và bạn bè. Ăn xong một món sẽ lên liền món sau, giống như nước chảy mây trôi nên gọi là "tiệc nước chảy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.