Chương 150
Mẫn Nhiên
27/09/2022
Ai lại không thích cậu.
Thời Ý hơi giật mình, nhè nhẹ vỗ về gáy cô, dịu dàng hỏi: "Cậu mơ thấy bác trai cái gì?"
Từ hôm làm lành đến giờ, đây là lần đầu tiên Phó Tư Điềm đơn độc nhắc đến ba mình. Vì sợ gợi lên cảm xúc đau thương của Phó Tư Điềm, cho đến hôm nay, Thời Ý cũng chưa tùy tiện hỏi sâu về chuyện Phó Kiến Trạch.
"Mình mơ thấy ông ấy sống không tốt, vẫn là dáng vẻ gầy trơ xương khi qua đời kia." Âm thanh Phó Tư Điềm rất khẽ, chứa đựng đau khổ rõ rệt: "Ông ấy ngồi trên chiếc giường đã nằm khi qua đời, bụng căng ra, không nói được gì cả, chỉ nhìn mình, lặng lẽ rơi nước mắt..."
Trái tim Thời Ý như bị thứ gì đó hung hăng tóm lại. Hai tay cô ấy ôm siết lấy vai Phó Tư Điềm, cố gắng mang đến cho cô nhiều sự an tâm hơn: "Giấc mơ luôn trái ngược. Hiện tại nhất định bác trai đang sống rất tốt ở thế giới bên kia. Không bệnh không đau, khỏe khoắn mạnh giỏi."
Phó Tư Điềm dán sát vào cô ấy, khép mắt, tay phải nhéo cánh tay trái đang quấn sau lưng Thời Ý của chính mình, mới kiềm chế lại được sự chua xót trong cổ họng, "Ừ" một tiếng.
Thời Ý cho rằng cô ít nhiều cũng đã nghe vào tai, thoáng thả lỏng một chút. Cô ấy không giỏi nói lời an ủi, chỉ tiếp tục ôm lấy Phó Tư Điềm, dùng những cái vuốt ve liên tục vừa nhẹ vừa chậm để vỗ về Phó Tư Điềm.
Dần dần, Phó Tư Điềm có vẻ đã bình phục lại. Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Thời Ý, quan tâm cô ấy: "Cậu có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"
Thời Ý thấy cô đã khôi phục lại chút thần thái, chân mày giãn ra, đáy mắt cũng hiện lên nụ cười nhẹ: "Đói."
Phó Tư Điềm buông cô ấy ra, trông như muốn đứng dậy: "Vậy..."
Còn chưa nói xong, Thời Ý cúi đầu, dùng môi ăn mất những lời phía sau của cô.
Dịu dàng tinh tế, lướt qua rồi dừng.
Phó Tư Điềm không hề dự liệu trước, sửng sốt giây lát mới chuẩn bị đáp lại, Thời Ý đã buông cô ra.
"Ăn cái này là được rồi." Thời Ý kề lên chóp mũi cô cười nhẹ.
Phó Tư Điềm nhìn chăm chú vào đôi con ngươi như hồ sâu mê người của cô ấy, nhịn không được liếm môi, cụng nhẹ trán lên trán Thời Ý, nửa là ngọt ngào nửa là ngượng ngùng khẽ cười theo.
Giống như đã hoàn toàn quên đi những điều không thoải mái vừa rồi.
Thế là Thời Ý cũng yên tâm triệt để, cho rằng đó chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng bình thường mà thôi.
Nào ngờ, vài hôm sau, vào đêm trước ngày về Nịnh Thành tham gia hôn lễ Phó Tư Du, Phó Tư Điềm lại bị ác mộng bao vây một lần nữa. Lần này, cô đánh thức Thời Ý. Thời Ý nghe cô gọi từng tiếng "Ba ơi" vừa dồn dập vừa hoảng sợ, cổ họng cũng thô ráp theo. Cô ấy ôm Phó Tư Điềm, khẽ gọi "Lai Lai", muốn gọi cô tỉnh dậy, cô lại đột nhiên ngừng khóc nức nở, cuộn người vào lòng Thời Ý hệt như một chú mèo con.
Trái tim Thời Ý thoáng cái vừa mềm vừa đau, không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng chậm lại.
Phó Tư Điềm yên tĩnh lại, như thể cuối cùng đã thoát khỏi cảnh trong mơ, không còn gọi "Ba ơi" nữa, cũng không còn khóc thút thít nữa. Cô níu lấy cổ váy ngủ của Thời Ý, hàng mi ẩm ướt chìm vào giấc ngủ.
Thời Ý nâng tay, cẩn thận lau đi vệt nước đọng ở đuôi mắt cô, xoa nhẹ những sợi tóc mảnh mai bên vành tai cô, đôi mắt tối lại.
Đây hẳn không phải là giấc mơ bình thường.
Giờ khắc này cô ấy mới ý thức được.
Trong lòng Tư Điềm có vấn đề, xác suất rất lớn là chuyện có liên quan đến ba cậu ấy. Nhưng mà, là chuyện gì? Là nhung nhớ và luyến tiếc quá mức hay sao? Cô ấy không xác định được.
Suy đoán lung tung, Thời Ý trông chừng Phó Tư Điềm, không ngủ tiếp nữa.
Màu trắng bạc dần lộ ra đằng chân trời, mặt trời lên, ánh sáng vàng rơi vào căn phòng, Phó Tư Điềm tỉnh lại theo thời gian thức dậy thường ngày.
Thời Ý nhận ra động tĩnh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Đầu Phó Tư Điềm có chút mê man, có chút mơ hồ, không phát hiện, chỉ hôn lên trán Thời Ý một cái như bình thường, rời giường ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị bữa sáng cho Thời Ý.
Lúc bấy giờ Thời Ý mới hoàn toàn buông lỏng tinh thần, nhắm mắt lại, thả mình vào cơn buồn ngủ.
*
Đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là lúc Phó Tư Điềm gọi cô ấy rời giường ăn sáng.
Thời Ý vọt vào tắm, xua đi tất cả cơn buồn ngủ, tràn đầy tinh thần đi đến phòng bếp ăn sáng như bình thường.
Phó Tư Điềm đã dọn sẵn bữa sáng giúp cô ấy, làm nóng nước sốt tưới lên trứng chần cho cô ấy. "Sáng cậu đánh răng rửa mặt hơi lâu nha." Cô đeo tạp dề, vừa nhìn thấy cô ấy liền cười.
Thời Ý cũng mỉm cười, ngồi xuống nói: "Sợ lát nữa gấp gáp sẽ bị sót gì đó, mình kiểm tra lại vali lần nữa."
Giữa trưa 12 giờ rưỡi bọn họ sẽ lên máy bay đi Nịnh Thành chuẩn bị tham gia hôn lễ của Phó Tư Du vào ngày hôm sau.
Phó Tư Điềm không nghi ngờ, cởi tạp dề ngồi xuống theo.
Thời Ý vẫn bình tĩnh quan sát Phó Tư Điềm, trên mặt Phó Tư Điềm không nhìn ra chút dấu vết nào là bị ác mộng quấy nhiễu tối qua. Thời Ý bèn có hơi lưỡng lự.
Nếu là trước đây, có lẽ cuối cùng cô ấy vẫn sẽ có khuynh hướng cứ như vậy mà bỏ qua. Như sau khi trải qua chuyện lúc trước vì không đủ thẳng thắn mới nảy sinh hiểu lầm, rất khó để cô ấy nhắm mắt làm ngơ.
"Tối qua cậu nằm mơ, cậu có nhớ không?" Đắn đo mãi, cô ấy vẫn nói.
Động tác húp cháo của Phó Tư Điềm khựng lại, ngẩng đầu nhìn Thời Ý, lông mi chớp nhanh hai cái, ý cười tiêu tán đi rất nhiều.
"Nhớ." Cô không né tránh được cười cười, có chút ngượng ngùng hỏi: "Là mình nói mớ hay sao?"
Thời Ý gật đầu, "Mình nghe thấy cậu gọi ba."
Cô ấy buông thìa xuống, nhìn Phó Tư Điềm, trong ánh mắt mang theo chút hàm ý hỏi han. Chẳng hề mãnh liệt mà là rất dịu dàng, tựa như đang thỉnh cầu.
Phó Tư Điềm run rẩy, đầu ngón tay cầm thìa ra sức hơn, thẳng thắn: "Mình lại mơ thấy ông ấy."
"Từ sau khi ba mất, mình thường xuyên mơ thấy ông ấy." Cô rũ mi mắt, cả người như rơi vào bóng râm: "Hai năm trước còn gay go hơn nữa, mấy năm nay đã đỡ hơn rất nhiều. Gần đây có thể là vì sắp trở về, cho nên mới lại mất khống chế mà mơ thấy ông ấy."
"Là nhớ ông ấy hay sao?" Thời Ý hỏi dò.
Phó Tư Điềm gật gật đầu, rồi sau đó lại lắc lắc đầu. Cô vô thức khuấy cháo trong bát, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Thời gian quá ngắn."
"Thời Ý, mình có rất nhiều điều hối tiếc, không bù đắp lại được nữa rồi."
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không đợi.
Cô nói rất nhẹ nhàng, lại như một mũi kim, nặng nề đâm vào đáy lòng Thời Ý. Thời Ý thoáng chốc mất đi ngôn ngữ, cổ họng tắc nghẹn.
Cô ấy lướt qua mặt bàn, đầu ngón tay câu lấy ngón tay thon dài đặt cạnh bát của Phó Tư Điềm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phó Tư Điềm cảm nhận được sự an ủi vụng về của Thời Ý, nở một nụ cười thật nhẹ, câu lại ngón tay cô ấy, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Khi nào về, mình dẫn cậu đi gặp ông ấy, cậu bằng lòng không?"
Thời Ý làm sao có lí do không bằng lòng, trịnh trọng gật đầu.
Nụ cười của Phó Tư Điềm liền trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Thời Ý vẫn còn muốn hỏi kỹ hơn, nhưng nhìn nét cười ẩn chứa đau thương của cô lại không đành lòng. Không vội, đợi khi nào đến Nịnh Thành đi gặp bác trai thì lại hỏi, có lẽ sẽ thích hợp hơn. Cô ấy đưa ra quyết định trong lòng, bỏ qua chủ đề này.
Sau khi ăn xong, bỏ bát đũa vào máy rửa chén, hai người tranh thủ thời gian mạnh ai nấy đi vào buồng tắm trong phòng ngủ và bên ngoài gội đầu tắm rửa, trang điểm sửa soạn.
Thời Ý đã tắm ban nãy, chỉ cần gội đầu, sấy tóc, trang điểm nhẹ là được, vì vậy khi phòng tắm bên Phó Tư Điềm vang lên tiếng máy sấy, Thời Ý đã sửa soạn xong xuôi.
Cô ấy chọn một đôi giày bệt màu sáng để thay, mở cửa, đi đến trước cửa phòng tắm của Phó Tư Điềm gõ cửa, hỏi: "Muốn mình giúp cậu sấy tóc không?"
Tiếng ồn của máy sấy lập tức dừng lại, Phó Tư Điềm quấn khăn tắm mở cửa, cười như muốn nói gì đó, ngay khi nhìn rõ Thời Ý lại kẹt lại.
Thời Ý mặc một chiếc váy liền thân thắt eo thuần sắc, tóc dài xõa tung, lộ ra một bên tai và bông tai màu bạc, trang điểm thanh nhã, cả người nhã nhặn dịu dàng tựa như khuê tú xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Phó Tư Điềm ngây người vài giây, gợn sóng thật nhỏ nơi đáy mắt bắt đầu lăn tăn.
Thời Ý duy trì nụ cười, ôn hòa hỏi: "Sao thế?"
Cuối cùng Phó Tư Điềm không nhịn được cười ra tiếng, nói: "Cậu như vậy, thật là có tính lừa gạt."
Thời Ý nhướng mày.
Phó Tư Điềm giúp cô ấy kéo cổ váy, chỉnh sửa lại ngay ngắn, tự đáy lòng nói: "Cảm giác hoàn toàn khác với lúc bình thường. Vô cùng dịu dàng, vô cùng tri thức."
Thời Ý bật ra tiếng cười khẽ: "Bình thường mình không dịu dàng, không tri thức?"
Phó Tư Điềm chớp chớp mắt, nhẹ giọng biện bạch: "Cũng không phải, nhưng mà cảm giác không giống như hiện tại."
Thời Ý hừ một tiếng, không nói nữa, cầm máy sấy Phó Tư Điềm đặt trên bồn rửa tay, để Phó Tư Điềm ngồi trước gương, giúp cô sấy tóc.
Mái tóc mềm mại nhẹ bay giữa những ngón tay Thời Ý, lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm lấp ló trong gương.
Thời Ý nhịn không được hỏi: "Cậu cứ cười ngây ngô hoài vậy?"
Phó Tư Điềm nhìn cô ấy trong gương, ý cười thật sâu: "Mình có một cảm giác rất kỳ diệu."
Thời Ý đáp: "Hử?"
Phó Tư Điềm nhỏ giọng nói: "Mình có cảm giác như mình vừa đổi bạn gái vậy."
Thời Ý cười như không cười.
Phó Tư Điềm rùng mình: "Cậu cười như vậy cảm giác lại quay về rồi."
Giọng Thời Ý nhàn nhạt: "Cậu có muốn thổi gió cho tỉnh không?"
Phó Tư Điềm "Hả?" một tiếng.
Thời Ý hạ thấp đầu máy sấy, chỉnh sang gió lạnh, đột ngột thổi lên gương mặt mịn màng của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm còn chưa kịp phản ứng đã bị thổi đến không mở được mắt, vội vội vàng vàng xoay người giấu mặt vào giữa eo Thời Ý, cười run cả người.
Đuôi mày khóe mắt của Thời Ý cũng toàn là ý cười, sự căng thẳng trồi lên trong tiềm thức vì sắp đi gặp Phó Kiến Đào đã tan đi rất nhiều. Cô ấy tắt máy sấy, rũ hai tay xuống, khoác lên vai Phó Tư Điềm, tận hưởng niềm vui tự đáy lòng trong giây phút này cùng cô.
Mười mấy giây sau, rốt cuộc Phó Tư Điềm cười đủ rồi, ngẩng đầu, cằm chọc lên xương ức Thời Ý, đôi mắt sáng ngời: "Thời Ý, chú mình sẽ thích cậu."
"Dù cậu có ăn mặc như thế nào, ông ấy cũng sẽ thích cậu."
"Cậu cứ là chính mình một cách thoải mái nhất là được rồi."
Thời Ý ngẩn người, đầu ngón tay lướt xuống sống mũi cô, mỉm cười: "Có niềm tin với mình đến thế à?"
Phó Tư Điềm nói: "Cũng có niềm tin với mắt nhìn của chú mình nữa."
Cô ngẩng cao đầu, hôn lên đầu ngón tay Thời Ý, vừa nhu tình vừa nhiệt liệt nói: "Sự tốt đẹp của cậu, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy."
"Mình không nghĩ ra được có ai lại không thích cậu."
Trái tim và đầu ngón tay Thời Ý cùng nhau sa vào sự mềm mại ấm áp. Người khác có nhìn thấy hay không cô ấy không biết, cô ấy chỉ biết, Phó Tư Điềm đã nhìn thấy cả rồi.
Xứng đáng.
Một lúc lâu sau, cô ấy hỏi: "Vậy cậu nói xem mặc cái gì thì được?"
Phó Tư Điềm híp mắt cười cười, giảo hoạt nói: "Mặc như bây giờ cũng rất được."
Thời Ý: "....."
Máy sấy tóc trên tay vang lên, Phó Tư Điềm lại bị thổi í ới kêu toáng, tiếng cười tràn ngập căn phòng.
Thời Ý hơi giật mình, nhè nhẹ vỗ về gáy cô, dịu dàng hỏi: "Cậu mơ thấy bác trai cái gì?"
Từ hôm làm lành đến giờ, đây là lần đầu tiên Phó Tư Điềm đơn độc nhắc đến ba mình. Vì sợ gợi lên cảm xúc đau thương của Phó Tư Điềm, cho đến hôm nay, Thời Ý cũng chưa tùy tiện hỏi sâu về chuyện Phó Kiến Trạch.
"Mình mơ thấy ông ấy sống không tốt, vẫn là dáng vẻ gầy trơ xương khi qua đời kia." Âm thanh Phó Tư Điềm rất khẽ, chứa đựng đau khổ rõ rệt: "Ông ấy ngồi trên chiếc giường đã nằm khi qua đời, bụng căng ra, không nói được gì cả, chỉ nhìn mình, lặng lẽ rơi nước mắt..."
Trái tim Thời Ý như bị thứ gì đó hung hăng tóm lại. Hai tay cô ấy ôm siết lấy vai Phó Tư Điềm, cố gắng mang đến cho cô nhiều sự an tâm hơn: "Giấc mơ luôn trái ngược. Hiện tại nhất định bác trai đang sống rất tốt ở thế giới bên kia. Không bệnh không đau, khỏe khoắn mạnh giỏi."
Phó Tư Điềm dán sát vào cô ấy, khép mắt, tay phải nhéo cánh tay trái đang quấn sau lưng Thời Ý của chính mình, mới kiềm chế lại được sự chua xót trong cổ họng, "Ừ" một tiếng.
Thời Ý cho rằng cô ít nhiều cũng đã nghe vào tai, thoáng thả lỏng một chút. Cô ấy không giỏi nói lời an ủi, chỉ tiếp tục ôm lấy Phó Tư Điềm, dùng những cái vuốt ve liên tục vừa nhẹ vừa chậm để vỗ về Phó Tư Điềm.
Dần dần, Phó Tư Điềm có vẻ đã bình phục lại. Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Thời Ý, quan tâm cô ấy: "Cậu có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"
Thời Ý thấy cô đã khôi phục lại chút thần thái, chân mày giãn ra, đáy mắt cũng hiện lên nụ cười nhẹ: "Đói."
Phó Tư Điềm buông cô ấy ra, trông như muốn đứng dậy: "Vậy..."
Còn chưa nói xong, Thời Ý cúi đầu, dùng môi ăn mất những lời phía sau của cô.
Dịu dàng tinh tế, lướt qua rồi dừng.
Phó Tư Điềm không hề dự liệu trước, sửng sốt giây lát mới chuẩn bị đáp lại, Thời Ý đã buông cô ra.
"Ăn cái này là được rồi." Thời Ý kề lên chóp mũi cô cười nhẹ.
Phó Tư Điềm nhìn chăm chú vào đôi con ngươi như hồ sâu mê người của cô ấy, nhịn không được liếm môi, cụng nhẹ trán lên trán Thời Ý, nửa là ngọt ngào nửa là ngượng ngùng khẽ cười theo.
Giống như đã hoàn toàn quên đi những điều không thoải mái vừa rồi.
Thế là Thời Ý cũng yên tâm triệt để, cho rằng đó chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng bình thường mà thôi.
Nào ngờ, vài hôm sau, vào đêm trước ngày về Nịnh Thành tham gia hôn lễ Phó Tư Du, Phó Tư Điềm lại bị ác mộng bao vây một lần nữa. Lần này, cô đánh thức Thời Ý. Thời Ý nghe cô gọi từng tiếng "Ba ơi" vừa dồn dập vừa hoảng sợ, cổ họng cũng thô ráp theo. Cô ấy ôm Phó Tư Điềm, khẽ gọi "Lai Lai", muốn gọi cô tỉnh dậy, cô lại đột nhiên ngừng khóc nức nở, cuộn người vào lòng Thời Ý hệt như một chú mèo con.
Trái tim Thời Ý thoáng cái vừa mềm vừa đau, không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng chậm lại.
Phó Tư Điềm yên tĩnh lại, như thể cuối cùng đã thoát khỏi cảnh trong mơ, không còn gọi "Ba ơi" nữa, cũng không còn khóc thút thít nữa. Cô níu lấy cổ váy ngủ của Thời Ý, hàng mi ẩm ướt chìm vào giấc ngủ.
Thời Ý nâng tay, cẩn thận lau đi vệt nước đọng ở đuôi mắt cô, xoa nhẹ những sợi tóc mảnh mai bên vành tai cô, đôi mắt tối lại.
Đây hẳn không phải là giấc mơ bình thường.
Giờ khắc này cô ấy mới ý thức được.
Trong lòng Tư Điềm có vấn đề, xác suất rất lớn là chuyện có liên quan đến ba cậu ấy. Nhưng mà, là chuyện gì? Là nhung nhớ và luyến tiếc quá mức hay sao? Cô ấy không xác định được.
Suy đoán lung tung, Thời Ý trông chừng Phó Tư Điềm, không ngủ tiếp nữa.
Màu trắng bạc dần lộ ra đằng chân trời, mặt trời lên, ánh sáng vàng rơi vào căn phòng, Phó Tư Điềm tỉnh lại theo thời gian thức dậy thường ngày.
Thời Ý nhận ra động tĩnh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Đầu Phó Tư Điềm có chút mê man, có chút mơ hồ, không phát hiện, chỉ hôn lên trán Thời Ý một cái như bình thường, rời giường ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị bữa sáng cho Thời Ý.
Lúc bấy giờ Thời Ý mới hoàn toàn buông lỏng tinh thần, nhắm mắt lại, thả mình vào cơn buồn ngủ.
*
Đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là lúc Phó Tư Điềm gọi cô ấy rời giường ăn sáng.
Thời Ý vọt vào tắm, xua đi tất cả cơn buồn ngủ, tràn đầy tinh thần đi đến phòng bếp ăn sáng như bình thường.
Phó Tư Điềm đã dọn sẵn bữa sáng giúp cô ấy, làm nóng nước sốt tưới lên trứng chần cho cô ấy. "Sáng cậu đánh răng rửa mặt hơi lâu nha." Cô đeo tạp dề, vừa nhìn thấy cô ấy liền cười.
Thời Ý cũng mỉm cười, ngồi xuống nói: "Sợ lát nữa gấp gáp sẽ bị sót gì đó, mình kiểm tra lại vali lần nữa."
Giữa trưa 12 giờ rưỡi bọn họ sẽ lên máy bay đi Nịnh Thành chuẩn bị tham gia hôn lễ của Phó Tư Du vào ngày hôm sau.
Phó Tư Điềm không nghi ngờ, cởi tạp dề ngồi xuống theo.
Thời Ý vẫn bình tĩnh quan sát Phó Tư Điềm, trên mặt Phó Tư Điềm không nhìn ra chút dấu vết nào là bị ác mộng quấy nhiễu tối qua. Thời Ý bèn có hơi lưỡng lự.
Nếu là trước đây, có lẽ cuối cùng cô ấy vẫn sẽ có khuynh hướng cứ như vậy mà bỏ qua. Như sau khi trải qua chuyện lúc trước vì không đủ thẳng thắn mới nảy sinh hiểu lầm, rất khó để cô ấy nhắm mắt làm ngơ.
"Tối qua cậu nằm mơ, cậu có nhớ không?" Đắn đo mãi, cô ấy vẫn nói.
Động tác húp cháo của Phó Tư Điềm khựng lại, ngẩng đầu nhìn Thời Ý, lông mi chớp nhanh hai cái, ý cười tiêu tán đi rất nhiều.
"Nhớ." Cô không né tránh được cười cười, có chút ngượng ngùng hỏi: "Là mình nói mớ hay sao?"
Thời Ý gật đầu, "Mình nghe thấy cậu gọi ba."
Cô ấy buông thìa xuống, nhìn Phó Tư Điềm, trong ánh mắt mang theo chút hàm ý hỏi han. Chẳng hề mãnh liệt mà là rất dịu dàng, tựa như đang thỉnh cầu.
Phó Tư Điềm run rẩy, đầu ngón tay cầm thìa ra sức hơn, thẳng thắn: "Mình lại mơ thấy ông ấy."
"Từ sau khi ba mất, mình thường xuyên mơ thấy ông ấy." Cô rũ mi mắt, cả người như rơi vào bóng râm: "Hai năm trước còn gay go hơn nữa, mấy năm nay đã đỡ hơn rất nhiều. Gần đây có thể là vì sắp trở về, cho nên mới lại mất khống chế mà mơ thấy ông ấy."
"Là nhớ ông ấy hay sao?" Thời Ý hỏi dò.
Phó Tư Điềm gật gật đầu, rồi sau đó lại lắc lắc đầu. Cô vô thức khuấy cháo trong bát, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Thời gian quá ngắn."
"Thời Ý, mình có rất nhiều điều hối tiếc, không bù đắp lại được nữa rồi."
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không đợi.
Cô nói rất nhẹ nhàng, lại như một mũi kim, nặng nề đâm vào đáy lòng Thời Ý. Thời Ý thoáng chốc mất đi ngôn ngữ, cổ họng tắc nghẹn.
Cô ấy lướt qua mặt bàn, đầu ngón tay câu lấy ngón tay thon dài đặt cạnh bát của Phó Tư Điềm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phó Tư Điềm cảm nhận được sự an ủi vụng về của Thời Ý, nở một nụ cười thật nhẹ, câu lại ngón tay cô ấy, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Khi nào về, mình dẫn cậu đi gặp ông ấy, cậu bằng lòng không?"
Thời Ý làm sao có lí do không bằng lòng, trịnh trọng gật đầu.
Nụ cười của Phó Tư Điềm liền trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Thời Ý vẫn còn muốn hỏi kỹ hơn, nhưng nhìn nét cười ẩn chứa đau thương của cô lại không đành lòng. Không vội, đợi khi nào đến Nịnh Thành đi gặp bác trai thì lại hỏi, có lẽ sẽ thích hợp hơn. Cô ấy đưa ra quyết định trong lòng, bỏ qua chủ đề này.
Sau khi ăn xong, bỏ bát đũa vào máy rửa chén, hai người tranh thủ thời gian mạnh ai nấy đi vào buồng tắm trong phòng ngủ và bên ngoài gội đầu tắm rửa, trang điểm sửa soạn.
Thời Ý đã tắm ban nãy, chỉ cần gội đầu, sấy tóc, trang điểm nhẹ là được, vì vậy khi phòng tắm bên Phó Tư Điềm vang lên tiếng máy sấy, Thời Ý đã sửa soạn xong xuôi.
Cô ấy chọn một đôi giày bệt màu sáng để thay, mở cửa, đi đến trước cửa phòng tắm của Phó Tư Điềm gõ cửa, hỏi: "Muốn mình giúp cậu sấy tóc không?"
Tiếng ồn của máy sấy lập tức dừng lại, Phó Tư Điềm quấn khăn tắm mở cửa, cười như muốn nói gì đó, ngay khi nhìn rõ Thời Ý lại kẹt lại.
Thời Ý mặc một chiếc váy liền thân thắt eo thuần sắc, tóc dài xõa tung, lộ ra một bên tai và bông tai màu bạc, trang điểm thanh nhã, cả người nhã nhặn dịu dàng tựa như khuê tú xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Phó Tư Điềm ngây người vài giây, gợn sóng thật nhỏ nơi đáy mắt bắt đầu lăn tăn.
Thời Ý duy trì nụ cười, ôn hòa hỏi: "Sao thế?"
Cuối cùng Phó Tư Điềm không nhịn được cười ra tiếng, nói: "Cậu như vậy, thật là có tính lừa gạt."
Thời Ý nhướng mày.
Phó Tư Điềm giúp cô ấy kéo cổ váy, chỉnh sửa lại ngay ngắn, tự đáy lòng nói: "Cảm giác hoàn toàn khác với lúc bình thường. Vô cùng dịu dàng, vô cùng tri thức."
Thời Ý bật ra tiếng cười khẽ: "Bình thường mình không dịu dàng, không tri thức?"
Phó Tư Điềm chớp chớp mắt, nhẹ giọng biện bạch: "Cũng không phải, nhưng mà cảm giác không giống như hiện tại."
Thời Ý hừ một tiếng, không nói nữa, cầm máy sấy Phó Tư Điềm đặt trên bồn rửa tay, để Phó Tư Điềm ngồi trước gương, giúp cô sấy tóc.
Mái tóc mềm mại nhẹ bay giữa những ngón tay Thời Ý, lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm lấp ló trong gương.
Thời Ý nhịn không được hỏi: "Cậu cứ cười ngây ngô hoài vậy?"
Phó Tư Điềm nhìn cô ấy trong gương, ý cười thật sâu: "Mình có một cảm giác rất kỳ diệu."
Thời Ý đáp: "Hử?"
Phó Tư Điềm nhỏ giọng nói: "Mình có cảm giác như mình vừa đổi bạn gái vậy."
Thời Ý cười như không cười.
Phó Tư Điềm rùng mình: "Cậu cười như vậy cảm giác lại quay về rồi."
Giọng Thời Ý nhàn nhạt: "Cậu có muốn thổi gió cho tỉnh không?"
Phó Tư Điềm "Hả?" một tiếng.
Thời Ý hạ thấp đầu máy sấy, chỉnh sang gió lạnh, đột ngột thổi lên gương mặt mịn màng của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm còn chưa kịp phản ứng đã bị thổi đến không mở được mắt, vội vội vàng vàng xoay người giấu mặt vào giữa eo Thời Ý, cười run cả người.
Đuôi mày khóe mắt của Thời Ý cũng toàn là ý cười, sự căng thẳng trồi lên trong tiềm thức vì sắp đi gặp Phó Kiến Đào đã tan đi rất nhiều. Cô ấy tắt máy sấy, rũ hai tay xuống, khoác lên vai Phó Tư Điềm, tận hưởng niềm vui tự đáy lòng trong giây phút này cùng cô.
Mười mấy giây sau, rốt cuộc Phó Tư Điềm cười đủ rồi, ngẩng đầu, cằm chọc lên xương ức Thời Ý, đôi mắt sáng ngời: "Thời Ý, chú mình sẽ thích cậu."
"Dù cậu có ăn mặc như thế nào, ông ấy cũng sẽ thích cậu."
"Cậu cứ là chính mình một cách thoải mái nhất là được rồi."
Thời Ý ngẩn người, đầu ngón tay lướt xuống sống mũi cô, mỉm cười: "Có niềm tin với mình đến thế à?"
Phó Tư Điềm nói: "Cũng có niềm tin với mắt nhìn của chú mình nữa."
Cô ngẩng cao đầu, hôn lên đầu ngón tay Thời Ý, vừa nhu tình vừa nhiệt liệt nói: "Sự tốt đẹp của cậu, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy."
"Mình không nghĩ ra được có ai lại không thích cậu."
Trái tim và đầu ngón tay Thời Ý cùng nhau sa vào sự mềm mại ấm áp. Người khác có nhìn thấy hay không cô ấy không biết, cô ấy chỉ biết, Phó Tư Điềm đã nhìn thấy cả rồi.
Xứng đáng.
Một lúc lâu sau, cô ấy hỏi: "Vậy cậu nói xem mặc cái gì thì được?"
Phó Tư Điềm híp mắt cười cười, giảo hoạt nói: "Mặc như bây giờ cũng rất được."
Thời Ý: "....."
Máy sấy tóc trên tay vang lên, Phó Tư Điềm lại bị thổi í ới kêu toáng, tiếng cười tràn ngập căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.