Chương 62
Mẫn Nhiên
15/02/2022
Đôi mắt Thời Ý sáng lên.
Gần đây Phó Tư Điềm ngủ không nhiều lắm, lại còn thường xuyên nằm mơ. Thỉnh thoảng cô sẽ bị ảo giác không phân biệt rõ được hiện thực và trong mơ. Hiện thực và trong mơ, bầu trời đều âm u, mọi sự mọi vật cũng toàn mang theo không khí trầm lặng, không có bất kỳ niềm vui nào.
Cô tự nhéo mình theo thói quen, là đau, không phải mơ.
Cầm lòng không đặng, tâm hồ vắng ngắt bỗng sinh ra sóng lớn, từng đợt sóng lan ra, Phó Tư Điềm sợ hãi muốn trấn tĩnh lại. Cô nhìn chằm chằm tin nhắn phía trên Thời Ý gửi cho mình, cô không biết mình đã xem đi xem lại câu tuyên bố lạnh lùng đó bao nhiêu lần, tự đâm đau chính mình một lần nữa, nhìn rõ hiện thực một lần nữa, thậm chí cảm thấy nhục nhã và tuyệt vọng vì bản thân mình không tự biết lấy mà lại còn mong đợi.
Cô không biết có nên trả lời Thời Ý hay không.
Đang do dự, câu tiếp theo của Thời Ý lại được gửi qua: "Nếu chưa ngủ thì chúng ta tâm sự. Mình có lời muốn nói với cậu." Gần như là giây tiếp theo, cô ấy nói thẳng: "Mình xin lỗi."
Phó Tư Điềm ngây ra nhìn màn hình, đầu óc trì độn, như thể lúc đó đột nhiên đọc không hiểu ba chữ ngắn gọn trên màn hình.
Sao Thời Ý lại phải xin lỗi? Cậu ấy có lỗi gì với mình? Không thích không có sai, từ chối càng không sai.
Phó Tư Điềm cắn môi, cả trái tim đang lênh đênh trong gió. Đầu ngón tay cô run rẩy, rất muốn gõ xuống màn hình hỏi Thời Ý: "Sao cậu lại phải xin lỗi?"
Nhưng mà cô không dám hỏi.
Thời Ý đã có tình cảm bình thường rồi, dù sao đi chăng nữa cũng sẽ không có câu trả lời mà mình mong muốn. Có lẽ là vì cậu ấy quá tốt bụng, nhìn thấy mình quá đáng thương, cũng có lẽ là cậu ấy đã buông bỏ được, muốn cắt đứt mối ràng buộc nhỏ nhoi cuối cùng với mình...
Bất kể là khả năng nào, cũng sẽ không khiến mình sống tốt hơn so với hiện tại.
Hơi nước làm mờ tầm mắt, đau đớn không khống chế được mà lan tràn thành lũ. Cô biết rằng mình nên biết điều mà trả lời "Không sao đâu", để Thời Ý có thể yên tâm hoàn toàn, nhưng cô không nỡ nói ra khỏi miệng.
Có phải khi câu "Không sao đâu" này nói ra miệng, cô và Thời Ý sẽ thật sự không còn quan hệ gì nữa hay không. Từ nay về sau, Thời Ý hoàn toàn buông bỏ, cô cũng sẽ giống như tất cả những người mà cô ấy từng từ chối, bình thường, không nổi bật, không để lại dấu vết, chìm vào trong dòng sông năm tháng của cô ấy.
Phó Tư Điềm túm chặt trước ngực, nước mắt vô thức ướt đẫm gối đầu. Hai mắt đẫm lệ, cô nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, vẫn tự thuyết phục chính mình.
Chỉ cần Thời Ý nói thêm câu nữa, giải thích thêm câu nữa. Cô sẽ nói với cô ấy là "Không sao đâu", từ nay về sau xem như chưa có gì xảy ra, rời khỏi cuộc đời của cô ấy một cách sạch sẽ.
Nhưng cô không biết, trong bóng đêm, Thời Ý cũng đang chờ cô, chờ cô trả lời lại cô ấy một câu, thậm chí không cần trả lời, chỉ cần trạng thái "đang nhập" hiện lên, để cô ấy biết rằng cô vẫn bằng lòng để ý đến cô ấy, đến sự tồn tại của cô ấy, lời xin lỗi của cô ấy không phải dư thừa theo thời gian qua đi, cô ấy có thể tiếp tục lấy hết can đảm, mặt dày bày tỏ với cô tất cả tấm lòng của mình.
Nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, màn hình tối dần, màn hình cũng không hề sáng lên lại. Trời đã sáng, Phó Tư Điềm hẳn đã thức dậy, màn hình vẫn tối như trước.
Một chút mong mỏi lừa mình dối người của Thời Ý cũng bị dập tắt. Tiếng bước chân của Phương Nhược Hoa ngoài cửa vang lên, Thời Ý mệt mỏi chôn đầu lên đầu gối đang co lại, nhắm mắt một lát, cô ấy đứng dậy rời khỏi giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cả khuôn mặt bị ngâm trong nước lạnh buốt, lạnh đến tê tái, Thời Ý cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, điềm nhiên như không ra ngoài ăn sáng cùng Phương Nhược Hoa.
Tối cùng ngày, rạng sáng một giờ hơn, Thời Ý không phát hiện động thái của Phó Tư Điềm trên weibo, trong lúc vô tình lướt wechat, lại phát hiện mười mấy phút trước Phó Tư Điềm chia sẻ đồng bộ điểm danh phần mềm học thuộc từ vựng trong vòng bạn bè.
Sắc mặt Thời Ý trầm đi, đầu ngón tay để yên trên nút thích hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, khóa màn hình.
Thứ hai hai tuần liên tục không có nghi thức kéo cờ, Thời Ý lại phá lệ đến lớp sớm, giành vị trí ở giữa hàng cuối cùng.
Phó Tư Điềm đi cùng Giản Lộc Hòa, Doãn Phồn Lộ. Giản Lộc Hòa đi thẳng đến chỗ Thời Ý như thường lệ, nhưng Phó Tư Điềm lại không chọn chỗ trống hàng hai ba như bình thường mà đi đến hàng đầu. Thời Ý hoàn toàn không tìm được cơ hội đối mặt với cô, chỉ thấy được khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay lóe lên trước mặt mình, sau đó là bóng lưng lặng lẽ.
Đầu ngón tay cầm bút của Thời Ý trắng bệch.
Giản Lộc Hòa lau bàn hỏi: "Sao dạo này cậu thích ngồi hàng cuối vậy?"
Thời Ý chậm rãi hít một hơi, thấp giọng nói: "Thích hợp để phân tâm."
"Hả?" Giản Lộc Hòa bật cười, "Tiết này là Đại số tuyến tính đó nha. Bộ cậu tích điểm đủ xài rồi hay gì? Không giống cậu chút nào."
Thời Ý lướt qua từng cái đầu người, dõi theo bóng lưng của Phó Tư Điềm, lơ đễnh không yên. Cô ấy nghiêng đầu muốn nói gì đó với Giản Lộc Hòa, ngẫm nghĩ, đổi thành mở vở ra, im lặng viết lên giấy.
"Cậu có để ý xem tâm trạng của Tư Điềm gần đây như thế nào không?" Cô ấy đưa vở cho Giản Lộc Hòa.
Giản Lộc Hòa lắc đầu, đặt bút viết: "Mình không đặc biệt chú ý, nhưng cảm giác cậu ấy không vui lắm."
"Có còn nghe thấy cậu ấy khóc không?"
"Không có."
Giữa đôi mày lạnh lùng của Thời Ý treo một tầng mây đen, Giản Lộc Hòa lo lắng: "Có chuyện gì sao?"
"Cậu ấy hẳn là bị mất ngủ rất lâu rồi. Nếu có cơ hội," Ngòi bút cô ấy dừng lại một chút, tiếp tục viết xuống: "Nói cho Trần Hi Trúc biết chuyện này đi." Ba chữ "Trần Hi Trúc" dường như viết rất mạnh, nét chữ hằn sâu, mực đen đặc.
Giản Lộc Hòa ngạc nhiên: "Sao cậu biết vậy?"
Đôi môi mỏng của Thời Ý mím lại thành một đường thẳng tắp, lông mi dài rũ xuống, không nói lời nào.
Giản Lộc Hòa kéo vở sang, lại hỏi: "Cậu quan tâm cậu ấy như vậy, sao không tự mình hỏi đi."
Thời Ý lườm Giản Lộc Hòa, ánh mắt đạm nhạt, chỉ thiếu điều viết trên mặt mấy chữ khinh bỉ "Cậu lắm lời quá".
Nếu là người bình thường có thể đã bị mặt lạnh của Thời Ý dọa té khói, nhưng Giản Lộc Hòa hiểu tính cách cô ấy, biết rõ đây không phải bộ dạng thật sự tức giận, không sợ hãi chút nào, từ xoang mũi phát ra tiếng cười, hỏi tiếp: "Cậu muốn làm hòa nhưng mà sĩ diện chứ gì?"
Thời Ý im lặng, tầm mắt lại dừng trên bóng lưng tú lệ của Phó Tư Điềm một lần nữa, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhìn là đủ hiểu.
Ý cười trên khóe môi Giản Lộc Hòa sắp tràn ra, gồng mình kiềm lại, rất hiểu ý người ta: "Mình giúp cậu."
Tim Thời Ý đập một cái, hoài nghi nhìn Giản Lộc Hòa.
Giản Lộc Hòa đắc ý nhướng mày.
Đôi môi đỏ của Thời Ý mấp máy. Lý trí bảo rằng nên từ chối, nếu Phó Tư Điềm đã không cần nữa, thì cô ấy cũng nên thuận theo tự nhiên. Nhưng một lúc lâu sau, đôi mày cô ấy thả lỏng, nặn ra một nụ cười rất nhẹ, tựa như thỏa hiệp, cũng tựa như bất đắc dĩ, thích mà còn làm giá, "Cậu đừng có làm ẩu đó."
Giản Lộc Hòa giật mình, đáy lòng dâng lên một cảm giác thật kỳ diệu.
Thời Ý trước giờ vẫn luôn thích che giấu cảm xúc, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Thời Ý có biểu cảm như vậy. Giống như nữ thần bị nhiễm khói lửa nhân gian, rơi vào phàm trần.
Vô thức, cô ấy cảm khái trong lòng: "Tư Điềm quá lợi hại rồi."
Cô ấy hứa với Thời Ý: "Cậu cứ yên tâm, mình làm ẩu gì đâu chứ? Mình là loại người này à?"
Thời Ý nhàn nhạt mỉm cười, cuối cùng dáng vẻ trông cũng thoải mái hơn.
Giản Lộc Hòa nói giúp cô ấy, liền thật sự nhanh chóng triển khai hành động.
Lớp Thống kê sáng thứ ba, giáo viên giao bài tập nhóm nhỏ đầu tiên trong học kỳ này. Một nhóm bảy đến tám người, phân tích thống kê số liệu của mấy doanh nghiệp, làm thành bản báo cáo và ppt nộp lên.Giản Lộc Hòa nhanh chóng lập nhóm làm bài tập, kéo Phó Tư Điềm, Doãn Phồn Lộ, Thời Ý và bốn người bên ký túc xá của Lôi Y Lâm vào.
Tất cả mọi người đều rất quen thuộc, Giản Lộc Hòa trực tiếp tiến hành phân chia công việc, phân Phó Tư Điềm và Thời Ý vào một nhóm, phụ trách sắp xếp số liệu của một trong số các mô đun.
Không ai có ý kiến, Phó Tư Điềm không trả lời, nhưng cũng không từ chối. Thời Ý len lén thở phào một hơi.
Buổi tối cô ấy tắm rửa xong, vừa sấy tóc vừa nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Phó Tư Điềm trên danh sách trò chuyện, muốn tìm Phó Tư Điềm thảo luận về chuyện bài tập nhưng lại có chút hồi hộp.
Ảnh đại diện của Lôi Y Lâm bỗng nhiên nhảy lên.
Không biết tại sao, trái tim Thời Ý chùng xuống, có một dự cảm không lành.
Vừa mở ra xem, quả nhiên Lôi Y Lâm nói: "10ee, mới nãy Tư Điềm nói cậu ấy muốn làm phần phân tích mô đun của mình, có thể đổi hay không, mình không thành vấn đề, đồng ý rồi. Mình có nhìn sơ qua số liệu của nhóm tụi mình, khá đơn giản, tụi mình một đứa phân tích, viết báo cáo, một đứa làm ppt, cậu thấy được không?"
Cổ họng Thời Ý đắng nghét, chậm chạp trả lời một chữ "Được".
Cô ấy tắt nguồn, tay cầm máy sấy vô lực rơi xuống, lặng lẽ ngòi bên giường. Cả căn phòng tĩnh lặng, giống như đang tôn lên thêm âm thanh trái tim vỡ nát của cô ấy khiến nó trở nên vô cùng rõ ràng, vô cùng nực cười.
Một lúc sau, cô ấy quay lại, nhìn con thỏ nằm bên cạnh gối đầu trên giường, chán nản thở dài.
Thôi bỏ đi. Cô ấy bóp trán, một lần nữa tự thuyết phục chính mình, Phó Tư Điềm không cần cô ấy nữa, chớ nên miễn cưỡng, thuận theo tự nhiên đi.
Nhưng hằng đêm, cô ấy vẫn không cầm lòng được mà mở tài khoản phụ của Phó Tư Điềm ra, chú ý động thái của Phó Tư Điềm, cùng cô mất ngủ.
Thứ sáu ngày 22 tháng 11, sinh nhật dương lịch của Thời Ý.
Vì không dám mời Phó Tư Điềm, không muốn bị Phó Tư Điềm từ chối thêm lần nữa, lại lo rằng không mời Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm mà biết sẽ hiểu lầm. Thời Ý gạt bỏ tất cả ý định muốn giúp cô ấy tổ chức sinh nhật của bạn bè, lặng lẽ trôi qua một mình.
Khuya 11 giờ 55 phút, đêm lạnh như nước. Trong phòng chiếu phim, Thời Ý co một chân, ngồi trên thảm dựa vào sofa. Sao dày như biển, nhưng lại không mang đến chút ánh sáng nào trong ánh mắt cô ấy. Cô ấy ngẩng đầu nhìn trời sao, khuôn mặt thanh tú nặng nề hơn cả màn đêm.
Trong lòng cô ấy phảng phất chút xao động và đợi mong.
Lòng tự trọng của cô ấy không cho phép cô ấy nghĩ nữa. Nhưng cô ấy không khống chế được.
Mỗi một ngôi sao mỗi một giây đồng hồ, cô ấy đếm đủ 300 ngôi sao, 0 giờ rồi, sự thấp thỏm dài dằng dặc kết thúc rồi. Màn hình điện thoại sáng lên, tiếng rung không dứt, tin nhắn chúc mừng ùn ùn kéo đến.
Thời Ý lướt nhanh một lượt những cái tên ở SMS, Wechat, QQ, nhóm chat lớp, đột nhiên, cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Quả nhiên, sẽ không có nữa rồi.
Cô ấy tắt máy chiếu sao, thất hồn lạc phách ngồi thật lâu trong bóng đêm, cười khổ một tiếng, đứng lên chuẩn bị trở về phòng.
Chợt cô ấy nhớ ra cái gì đó, sinh ra một chút hi vọng cuối cùng. Một tay cô ấy vô thức nắm chặt tấm thảm, một tay, ngập ngừng bấm vào tài khoản phụ của Phó Tư Điềm.
Hơi thở chậm lại, từ trang chủ vuốt sang phải đến giao diện tất cả weibo.
Tất cả weibo, 206 cái.
Trong phút chốc, đôi mắt ảm đạm của Thời Ý sáng lên, trái tim đập thình thịch.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ con chút chít gồng qua được một chương!
Trần Hi Trúc chống nạnh cười to: Thời Ý, mi cũng có ngày hôm nay!
Giây tiếp theo, từ xa xa cô ấy nhìn thấy thỏ con nằm trong lòng Thời Ý – sắp sửa đỏ bừng, nụ cười của Trần Hi Trúc cứng đờ: Thỏ chút chít, con nghị lực lên cho mẹ xem!!!
Thỏ con chút chít nắm chặt cổ áo Thời Ý, huhuhu, nói không nên lời.
Thời Ý phạm quy, huhuhu ~
Gần đây Phó Tư Điềm ngủ không nhiều lắm, lại còn thường xuyên nằm mơ. Thỉnh thoảng cô sẽ bị ảo giác không phân biệt rõ được hiện thực và trong mơ. Hiện thực và trong mơ, bầu trời đều âm u, mọi sự mọi vật cũng toàn mang theo không khí trầm lặng, không có bất kỳ niềm vui nào.
Cô tự nhéo mình theo thói quen, là đau, không phải mơ.
Cầm lòng không đặng, tâm hồ vắng ngắt bỗng sinh ra sóng lớn, từng đợt sóng lan ra, Phó Tư Điềm sợ hãi muốn trấn tĩnh lại. Cô nhìn chằm chằm tin nhắn phía trên Thời Ý gửi cho mình, cô không biết mình đã xem đi xem lại câu tuyên bố lạnh lùng đó bao nhiêu lần, tự đâm đau chính mình một lần nữa, nhìn rõ hiện thực một lần nữa, thậm chí cảm thấy nhục nhã và tuyệt vọng vì bản thân mình không tự biết lấy mà lại còn mong đợi.
Cô không biết có nên trả lời Thời Ý hay không.
Đang do dự, câu tiếp theo của Thời Ý lại được gửi qua: "Nếu chưa ngủ thì chúng ta tâm sự. Mình có lời muốn nói với cậu." Gần như là giây tiếp theo, cô ấy nói thẳng: "Mình xin lỗi."
Phó Tư Điềm ngây ra nhìn màn hình, đầu óc trì độn, như thể lúc đó đột nhiên đọc không hiểu ba chữ ngắn gọn trên màn hình.
Sao Thời Ý lại phải xin lỗi? Cậu ấy có lỗi gì với mình? Không thích không có sai, từ chối càng không sai.
Phó Tư Điềm cắn môi, cả trái tim đang lênh đênh trong gió. Đầu ngón tay cô run rẩy, rất muốn gõ xuống màn hình hỏi Thời Ý: "Sao cậu lại phải xin lỗi?"
Nhưng mà cô không dám hỏi.
Thời Ý đã có tình cảm bình thường rồi, dù sao đi chăng nữa cũng sẽ không có câu trả lời mà mình mong muốn. Có lẽ là vì cậu ấy quá tốt bụng, nhìn thấy mình quá đáng thương, cũng có lẽ là cậu ấy đã buông bỏ được, muốn cắt đứt mối ràng buộc nhỏ nhoi cuối cùng với mình...
Bất kể là khả năng nào, cũng sẽ không khiến mình sống tốt hơn so với hiện tại.
Hơi nước làm mờ tầm mắt, đau đớn không khống chế được mà lan tràn thành lũ. Cô biết rằng mình nên biết điều mà trả lời "Không sao đâu", để Thời Ý có thể yên tâm hoàn toàn, nhưng cô không nỡ nói ra khỏi miệng.
Có phải khi câu "Không sao đâu" này nói ra miệng, cô và Thời Ý sẽ thật sự không còn quan hệ gì nữa hay không. Từ nay về sau, Thời Ý hoàn toàn buông bỏ, cô cũng sẽ giống như tất cả những người mà cô ấy từng từ chối, bình thường, không nổi bật, không để lại dấu vết, chìm vào trong dòng sông năm tháng của cô ấy.
Phó Tư Điềm túm chặt trước ngực, nước mắt vô thức ướt đẫm gối đầu. Hai mắt đẫm lệ, cô nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, vẫn tự thuyết phục chính mình.
Chỉ cần Thời Ý nói thêm câu nữa, giải thích thêm câu nữa. Cô sẽ nói với cô ấy là "Không sao đâu", từ nay về sau xem như chưa có gì xảy ra, rời khỏi cuộc đời của cô ấy một cách sạch sẽ.
Nhưng cô không biết, trong bóng đêm, Thời Ý cũng đang chờ cô, chờ cô trả lời lại cô ấy một câu, thậm chí không cần trả lời, chỉ cần trạng thái "đang nhập" hiện lên, để cô ấy biết rằng cô vẫn bằng lòng để ý đến cô ấy, đến sự tồn tại của cô ấy, lời xin lỗi của cô ấy không phải dư thừa theo thời gian qua đi, cô ấy có thể tiếp tục lấy hết can đảm, mặt dày bày tỏ với cô tất cả tấm lòng của mình.
Nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, màn hình tối dần, màn hình cũng không hề sáng lên lại. Trời đã sáng, Phó Tư Điềm hẳn đã thức dậy, màn hình vẫn tối như trước.
Một chút mong mỏi lừa mình dối người của Thời Ý cũng bị dập tắt. Tiếng bước chân của Phương Nhược Hoa ngoài cửa vang lên, Thời Ý mệt mỏi chôn đầu lên đầu gối đang co lại, nhắm mắt một lát, cô ấy đứng dậy rời khỏi giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cả khuôn mặt bị ngâm trong nước lạnh buốt, lạnh đến tê tái, Thời Ý cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, điềm nhiên như không ra ngoài ăn sáng cùng Phương Nhược Hoa.
Tối cùng ngày, rạng sáng một giờ hơn, Thời Ý không phát hiện động thái của Phó Tư Điềm trên weibo, trong lúc vô tình lướt wechat, lại phát hiện mười mấy phút trước Phó Tư Điềm chia sẻ đồng bộ điểm danh phần mềm học thuộc từ vựng trong vòng bạn bè.
Sắc mặt Thời Ý trầm đi, đầu ngón tay để yên trên nút thích hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, khóa màn hình.
Thứ hai hai tuần liên tục không có nghi thức kéo cờ, Thời Ý lại phá lệ đến lớp sớm, giành vị trí ở giữa hàng cuối cùng.
Phó Tư Điềm đi cùng Giản Lộc Hòa, Doãn Phồn Lộ. Giản Lộc Hòa đi thẳng đến chỗ Thời Ý như thường lệ, nhưng Phó Tư Điềm lại không chọn chỗ trống hàng hai ba như bình thường mà đi đến hàng đầu. Thời Ý hoàn toàn không tìm được cơ hội đối mặt với cô, chỉ thấy được khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay lóe lên trước mặt mình, sau đó là bóng lưng lặng lẽ.
Đầu ngón tay cầm bút của Thời Ý trắng bệch.
Giản Lộc Hòa lau bàn hỏi: "Sao dạo này cậu thích ngồi hàng cuối vậy?"
Thời Ý chậm rãi hít một hơi, thấp giọng nói: "Thích hợp để phân tâm."
"Hả?" Giản Lộc Hòa bật cười, "Tiết này là Đại số tuyến tính đó nha. Bộ cậu tích điểm đủ xài rồi hay gì? Không giống cậu chút nào."
Thời Ý lướt qua từng cái đầu người, dõi theo bóng lưng của Phó Tư Điềm, lơ đễnh không yên. Cô ấy nghiêng đầu muốn nói gì đó với Giản Lộc Hòa, ngẫm nghĩ, đổi thành mở vở ra, im lặng viết lên giấy.
"Cậu có để ý xem tâm trạng của Tư Điềm gần đây như thế nào không?" Cô ấy đưa vở cho Giản Lộc Hòa.
Giản Lộc Hòa lắc đầu, đặt bút viết: "Mình không đặc biệt chú ý, nhưng cảm giác cậu ấy không vui lắm."
"Có còn nghe thấy cậu ấy khóc không?"
"Không có."
Giữa đôi mày lạnh lùng của Thời Ý treo một tầng mây đen, Giản Lộc Hòa lo lắng: "Có chuyện gì sao?"
"Cậu ấy hẳn là bị mất ngủ rất lâu rồi. Nếu có cơ hội," Ngòi bút cô ấy dừng lại một chút, tiếp tục viết xuống: "Nói cho Trần Hi Trúc biết chuyện này đi." Ba chữ "Trần Hi Trúc" dường như viết rất mạnh, nét chữ hằn sâu, mực đen đặc.
Giản Lộc Hòa ngạc nhiên: "Sao cậu biết vậy?"
Đôi môi mỏng của Thời Ý mím lại thành một đường thẳng tắp, lông mi dài rũ xuống, không nói lời nào.
Giản Lộc Hòa kéo vở sang, lại hỏi: "Cậu quan tâm cậu ấy như vậy, sao không tự mình hỏi đi."
Thời Ý lườm Giản Lộc Hòa, ánh mắt đạm nhạt, chỉ thiếu điều viết trên mặt mấy chữ khinh bỉ "Cậu lắm lời quá".
Nếu là người bình thường có thể đã bị mặt lạnh của Thời Ý dọa té khói, nhưng Giản Lộc Hòa hiểu tính cách cô ấy, biết rõ đây không phải bộ dạng thật sự tức giận, không sợ hãi chút nào, từ xoang mũi phát ra tiếng cười, hỏi tiếp: "Cậu muốn làm hòa nhưng mà sĩ diện chứ gì?"
Thời Ý im lặng, tầm mắt lại dừng trên bóng lưng tú lệ của Phó Tư Điềm một lần nữa, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhìn là đủ hiểu.
Ý cười trên khóe môi Giản Lộc Hòa sắp tràn ra, gồng mình kiềm lại, rất hiểu ý người ta: "Mình giúp cậu."
Tim Thời Ý đập một cái, hoài nghi nhìn Giản Lộc Hòa.
Giản Lộc Hòa đắc ý nhướng mày.
Đôi môi đỏ của Thời Ý mấp máy. Lý trí bảo rằng nên từ chối, nếu Phó Tư Điềm đã không cần nữa, thì cô ấy cũng nên thuận theo tự nhiên. Nhưng một lúc lâu sau, đôi mày cô ấy thả lỏng, nặn ra một nụ cười rất nhẹ, tựa như thỏa hiệp, cũng tựa như bất đắc dĩ, thích mà còn làm giá, "Cậu đừng có làm ẩu đó."
Giản Lộc Hòa giật mình, đáy lòng dâng lên một cảm giác thật kỳ diệu.
Thời Ý trước giờ vẫn luôn thích che giấu cảm xúc, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Thời Ý có biểu cảm như vậy. Giống như nữ thần bị nhiễm khói lửa nhân gian, rơi vào phàm trần.
Vô thức, cô ấy cảm khái trong lòng: "Tư Điềm quá lợi hại rồi."
Cô ấy hứa với Thời Ý: "Cậu cứ yên tâm, mình làm ẩu gì đâu chứ? Mình là loại người này à?"
Thời Ý nhàn nhạt mỉm cười, cuối cùng dáng vẻ trông cũng thoải mái hơn.
Giản Lộc Hòa nói giúp cô ấy, liền thật sự nhanh chóng triển khai hành động.
Lớp Thống kê sáng thứ ba, giáo viên giao bài tập nhóm nhỏ đầu tiên trong học kỳ này. Một nhóm bảy đến tám người, phân tích thống kê số liệu của mấy doanh nghiệp, làm thành bản báo cáo và ppt nộp lên.Giản Lộc Hòa nhanh chóng lập nhóm làm bài tập, kéo Phó Tư Điềm, Doãn Phồn Lộ, Thời Ý và bốn người bên ký túc xá của Lôi Y Lâm vào.
Tất cả mọi người đều rất quen thuộc, Giản Lộc Hòa trực tiếp tiến hành phân chia công việc, phân Phó Tư Điềm và Thời Ý vào một nhóm, phụ trách sắp xếp số liệu của một trong số các mô đun.
Không ai có ý kiến, Phó Tư Điềm không trả lời, nhưng cũng không từ chối. Thời Ý len lén thở phào một hơi.
Buổi tối cô ấy tắm rửa xong, vừa sấy tóc vừa nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Phó Tư Điềm trên danh sách trò chuyện, muốn tìm Phó Tư Điềm thảo luận về chuyện bài tập nhưng lại có chút hồi hộp.
Ảnh đại diện của Lôi Y Lâm bỗng nhiên nhảy lên.
Không biết tại sao, trái tim Thời Ý chùng xuống, có một dự cảm không lành.
Vừa mở ra xem, quả nhiên Lôi Y Lâm nói: "10ee, mới nãy Tư Điềm nói cậu ấy muốn làm phần phân tích mô đun của mình, có thể đổi hay không, mình không thành vấn đề, đồng ý rồi. Mình có nhìn sơ qua số liệu của nhóm tụi mình, khá đơn giản, tụi mình một đứa phân tích, viết báo cáo, một đứa làm ppt, cậu thấy được không?"
Cổ họng Thời Ý đắng nghét, chậm chạp trả lời một chữ "Được".
Cô ấy tắt nguồn, tay cầm máy sấy vô lực rơi xuống, lặng lẽ ngòi bên giường. Cả căn phòng tĩnh lặng, giống như đang tôn lên thêm âm thanh trái tim vỡ nát của cô ấy khiến nó trở nên vô cùng rõ ràng, vô cùng nực cười.
Một lúc sau, cô ấy quay lại, nhìn con thỏ nằm bên cạnh gối đầu trên giường, chán nản thở dài.
Thôi bỏ đi. Cô ấy bóp trán, một lần nữa tự thuyết phục chính mình, Phó Tư Điềm không cần cô ấy nữa, chớ nên miễn cưỡng, thuận theo tự nhiên đi.
Nhưng hằng đêm, cô ấy vẫn không cầm lòng được mà mở tài khoản phụ của Phó Tư Điềm ra, chú ý động thái của Phó Tư Điềm, cùng cô mất ngủ.
Thứ sáu ngày 22 tháng 11, sinh nhật dương lịch của Thời Ý.
Vì không dám mời Phó Tư Điềm, không muốn bị Phó Tư Điềm từ chối thêm lần nữa, lại lo rằng không mời Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm mà biết sẽ hiểu lầm. Thời Ý gạt bỏ tất cả ý định muốn giúp cô ấy tổ chức sinh nhật của bạn bè, lặng lẽ trôi qua một mình.
Khuya 11 giờ 55 phút, đêm lạnh như nước. Trong phòng chiếu phim, Thời Ý co một chân, ngồi trên thảm dựa vào sofa. Sao dày như biển, nhưng lại không mang đến chút ánh sáng nào trong ánh mắt cô ấy. Cô ấy ngẩng đầu nhìn trời sao, khuôn mặt thanh tú nặng nề hơn cả màn đêm.
Trong lòng cô ấy phảng phất chút xao động và đợi mong.
Lòng tự trọng của cô ấy không cho phép cô ấy nghĩ nữa. Nhưng cô ấy không khống chế được.
Mỗi một ngôi sao mỗi một giây đồng hồ, cô ấy đếm đủ 300 ngôi sao, 0 giờ rồi, sự thấp thỏm dài dằng dặc kết thúc rồi. Màn hình điện thoại sáng lên, tiếng rung không dứt, tin nhắn chúc mừng ùn ùn kéo đến.
Thời Ý lướt nhanh một lượt những cái tên ở SMS, Wechat, QQ, nhóm chat lớp, đột nhiên, cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Quả nhiên, sẽ không có nữa rồi.
Cô ấy tắt máy chiếu sao, thất hồn lạc phách ngồi thật lâu trong bóng đêm, cười khổ một tiếng, đứng lên chuẩn bị trở về phòng.
Chợt cô ấy nhớ ra cái gì đó, sinh ra một chút hi vọng cuối cùng. Một tay cô ấy vô thức nắm chặt tấm thảm, một tay, ngập ngừng bấm vào tài khoản phụ của Phó Tư Điềm.
Hơi thở chậm lại, từ trang chủ vuốt sang phải đến giao diện tất cả weibo.
Tất cả weibo, 206 cái.
Trong phút chốc, đôi mắt ảm đạm của Thời Ý sáng lên, trái tim đập thình thịch.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ con chút chít gồng qua được một chương!
Trần Hi Trúc chống nạnh cười to: Thời Ý, mi cũng có ngày hôm nay!
Giây tiếp theo, từ xa xa cô ấy nhìn thấy thỏ con nằm trong lòng Thời Ý – sắp sửa đỏ bừng, nụ cười của Trần Hi Trúc cứng đờ: Thỏ chút chít, con nghị lực lên cho mẹ xem!!!
Thỏ con chút chít nắm chặt cổ áo Thời Ý, huhuhu, nói không nên lời.
Thời Ý phạm quy, huhuhu ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.