Chương 85
Mẫn Nhiên
22/03/2022
Cậu cũng cưng chiều quá thể rồi.
Loa điện thoại vẫn còn mơ hồ truyền ra tiếng gọi hoang mang của Trần Hi Trúc, cành lá giống như không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng vang lách tách rất nhỏ trong lúc hôn môi, tiếng bước chân đi lại trên con đường gỗ thi thoảng vang lên, giống như đang đến gần, vừa giống như đang đi xa, Phó Tư Điềm lại không thể chú ý nổi bất cứ thứ gì.
Sự ướŧ áŧ mềm mại của Thời Ý đã đoạt lấy tất cả tinh thần cô.
Như đang nhảy điệu Tango, Thời Ý quấn quít lấy cô, khiêu khích cô, đến đến lui lui, từ lúc bắt đầu là càn rỡ càn quét, sau lại là dịu dàng tiếp đón, nhiệt tình ăn ý, khiến người ta đắm say.
Cơn gió phất vào mặt mang theo hơi lạnh, cả người Phó Tư Điềm lại nóng đến toát mồ hôi.
Cô có hơi chịu không nổi, đang định lui ra một chút, tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên ở cự ly gần.
Cơ thể hai người run nhẹ, Phó Tư Điềm còn chưa kịp phản ứng, Thời Ý đã ôm đầu cô, chắn khuôn mặt của cô lại, che chở cho cô vào hõm vai mình.
Phó Tư Điềm ngơ ngác dựa lên vai Thời Ý, sau đó mới nhận ra ý nghĩa trong hành động của Thời Ý, cả người vẫn còn đang căng cứng vì giật mình, trái tim lại mềm thành nước.
Tiếng chuông vẫn đang tiếp tục kêu vang, đặc biệt ồn ào trong không gian yên tĩnh, Phó Tư Điềm nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Thời Ý: "Thời Ý, là điện thoại của mình."
Thời Ý sửng sốt, buông bàn tay đang ôm gáy Phó Tư Điềm ra, hai bên tai trong nháy mắt
nóng lên.
Thật là. Sao cô ấy lại không nhận ra nhỉ.
Cô ấy mím môi, nghiêm mặt, điềm nhiên như không lấy điện thoại di động từ túi áo ra đưa cho Phó Tư Điềm, thuận tiện nhìn lướt qua hiển thị cuộc gọi.
Lại là Trần Hi Trúc.
Phó Tư Điềm nhận lấy, liếm môi dưới, trộm nhìn Thời Ý một cái, xác định rằng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nghe điện thoại. Cô cúp máy, nhanh chóng gửi cho Trần Hi Trúc một tin nhắn: "Hi Trúc, mình có chút việc, mình sẽ gọi lại cho cậu sau."
Trần Hi Trúc nhắn lại ngay lập tức: "Được, không sao. Mình chỉ lo tại tự nhiên cậu im ru."
Phó Tư Điềm mỉm cười, bỏ điện thoại lại vào túi, ngẩng đầu liền thấy Thời Ý đã xoay người ngắm nhìn mặt hồ, sườn mặt quạnh quẽ. Gió nhẹ nhàng lay động mái tóc của Thời Ý, dưới ánh trăng, cô ấy cao ráo xinh đẹp, tựa như nữ thần Aphrodite vừa bước ra từ trong nước, vừa quyến rũ vừa có cảm giác xa cách.
"Thời Ý?" Phó Tư Điềm bước đến nắm lấy tay Thời Ý.
"Muốn về chưa?" Thời Ý không nhìn cô, giọng nói vẫn còn chút khàn sau nụ hôn, rất êm tai, nhưng cảm xúc cũng rất đạm nhạt.
Lông mi Phó Tư Điềm run run, tay còn lại cũng vươn đến ôm lấy bàn tay đang được nắm của Thời Ý, cẩn thận hỏi: "Thời Ý... cậu không vui sao?"
Cô vẫn luôn là người rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Thời Ý nghe ra được sự thấp thỏm, muộn phiền trong giọng nói của cô. Cô ấy xoay người nhìn Phó Tư Điềm, cố ý dịu giọng lại, nhưng khi nói ra khỏi miệng vẫn không khống chế được, không nóng không lạnh, "Cậu với cậu ấy có nhiều chuyện để nói nhỉ."
Cậu ấy? Hi Trúc?
Phó Tư Điềm bối rối nhìn Thời Ý, Thời Ý không né không tránh, đối mặt với cô, đôi môi đỏ mím thành một đường. Phó Tư Điềm chớp chớp mắt, bỗng nhiên sáng dạ ra, khóe môi cong lên, "Thời Ý, cậu... đang ghen đúng không?"
Mi mắt Thời Ý hơi rũ xuống, không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Đi, về thôi."
Cô ấy nhấc chân muốn đi, Phó Tư Điềm không cho, một tay ôm lấy cánh tay cô ấy, một tay vòng qua người cô ấy, ôm lấy eo cô ấy, treo trên vai cô ấy nghẹn cười.
Thời Ý bị cô ôm, nghe thấy tiếng cười của cô, trái tim không khỏi mềm ra, có chút xấu hổ cũng có chút ngọt, không giận nổi nữa.
"Mình thấy cậu hình như còn rất đắc ý?"
Phó Tư Điềm vùi trong bờ vai cô ấy, hàm chứa ý cười trả lời: "Không phải đắc ý, là vui vẻ."
Thời Ý "hừ" một tiếng, không nói gì.
Phó Tư Điềm ôm chặt cô ấy, nghiêm túc nhận lỗi: "Mình xin lỗi, mình không nên nghe điện thoại rồi nói mãi không dứt như vậy. Là do vừa lúc Hi Trúc tìm mình có chút chuyện, nên nói nhiều thêm mấy câu."
Thời Ý bình thản phản bác: "Bình thường các cậu cũng có rất nhiều chuyện để nói." Khoảng thời gian khi hai người các cô chưa ở bên nhau, cô ấy thường nhìn thấy hai người họ như hình với bóng.
Phó Tư Điềm: "...." Thời Ý đây là đang nghiêm túc ghen với Trần Hi Trúc? Phó Tư Điềm cười khanh khách: "Vậy cậu với Lộc Hòa bình thường cũng nói chuyện rất nhiều rất vui vẻ nha."
Thời Ý nhất thời đuối lý. Nhưng cô ấy cũng không thật sự muốn phá hoại tình bạn giữa hai người họ, khiến cho Phó Tư Điềm xấu hổ khi đối mặt với Trần Hi Trúc, vì vậy cô ấy không định kể về việc trước đây khi cãi nhau, cô ấy thấy Trần Hi Trúc ôm Phó Tư Điềm, sau đó lúc hỏi Trần Hi Trúc có phải muốn theo đuổi Phó Tư Điềm không, Trần Hi Trúc cũng không phủ nhận.
Cô ấy im lặng không nói tiếng nào, Phó Tư Điềm bèn tiếp tục dỗ dành, "Thời Ý, đối với mình mà nói Hi Trúc là bạn, là một người bạn rất thân, giống như mối quan hệ của cậu với Lộc Hòa vậy."
"Lộc Hòa không thích con gái."
Phó Tư Điềm kinh ngạc ngẩng đầu: "Cậu biết Hi Trúc thích con gái?!"
Thời Ý: "..." Quả nhiên Trần Hi Trúc thích con gái! Thời Ý cố nén sự ngạc nhiên, ra vẻ bình tĩnh "Ừ" một tiếng.
Phó Tư Điềm bất giác làm nũng, giọng điệu mềm mại thầm thì: "Vậy thì cũng giống mà. Dù sao tụi mình thật sự chỉ là bạn, cậu ấy có người thích rồi, hơn nữa, người kia chắc là cũng thích cậu ấy, có lẽ họ sẽ sớm ở bên nhau thôi."
Thời Ý ngẩn người, sắc mặt đã dịu đi không ít, "Mình cũng đâu có nói hai cậu không chỉ là bạn đâu."
Phó Tư Điềm thuận thế vuốt lông theo, "Ừm, là tự mình muốn giải thích."
Thời Ý bị cô lấy lòng, khóe môi giương lên, "Người cậu ấy thích cậu có quen không?"
"Quen."
"Mình có quen không?"
Phó Tư Điềm cảm thấy đây là việc riêng của Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ, nói nhiều quá cũng không tốt, bèn lươn lẹo mắng yêu: "Thời Ý, cậu bà tám quá nha."
Thời Ý cũng không phải thật sự muốn biết. Xác nhận có người như vậy là được rồi. Tâm trạng cô ấy từ âm u đã hoàn toàn sáng sủa trở lại, ôm lại cơ thể yêu kiều mềm mại của Phó Tư Điềm, cảm giác thỏa mãn tràn ngập cõi lòng.
Trên đường lát gỗ lại vang lên tiếng bước chân, Thời Ý và Phó Tư Điềm đứng thẳng người, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lần này có người đến đây thật. Một đôi nam nữ cánh tay dán vào nhau hận không thể liền thành một thể quẹo qua khỏi điểm mù bị cây lớn che khuất, xuất hiện trong tầm mắt Phó Tư Điềm và Thời Ý. Phó Tư Điềm và Thời Ý nhìn thấy bọn họ, bọn họ hiển nhiên cũng nhìn thấy các cô. Tiếng bước chân đột ngột biến mất, bầu không khí im lặng hai giây, đôi nam nữ giữa đường nhanh chóng tách nhau ra, xoay người, biến mất như một cơn gió trước mắt Phó Tư Điềm và Thời Ý.
Phó Tư Điềm và Thời Ý: "..." Nhìn là biết chuẩn bị "Làm chuyện xấu" mà bị phá đám.
Thời Ý dắt tay cô: "Đi thôi, chúng ta về, trả chỗ lại cho người cần hơn."
Phó Tư Điềm phì cười: "Ừ."
Trên đường cô chọc Thời Ý, hỏi Thời Ý bắt đầu ghen với Trần Hi Trúc từ lúc nào, Thời Ý ngại ngùng, giả vờ bình tĩnh, nhìn trái nhìn phải nói lảng sang chuyện khác, không chịu trả lời.
Phó Tư Điềm không hỏi được đáp án, nhưng vẫn bị phản ứng của cô ấy làm cho ngọt ngào.
Về đến ký túc xá, tắm rửa xong xuôi cũng sắp đến giờ tắt đèn. Thời Ý đau lòng Phó Tư Điềm hiếm khi được ngủ sớm, cũng không dính lấy cô nữa, tắt đèn xong liền chúc cô ngủ ngon, để yên cho cô ngủ.
Nhưng không biết có phải do trong đầu vẫn bị áp lực thời gian giao bản thảo hay không, cứ nhớ đến bản thảo mãi, sức lực Phó Tư Điềm đã cạn kiệt từ sớm, buồn ngủ cực kỳ nhưng không có cách nào ngủ yên được. Rạng sáng ba giờ hơn, cô tỉnh dậy sớm hơn bình thường.
Xung quanh yên tĩnh, trên giường sát bên, gương mặt say ngủ của Thời Ý điềm tĩnh xinh đẹp.
Phó Tư Điềm chống tay, nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ nhỏ lẳng lặng ngắm nhìn, đôi mắt như nước. Số phận đã ban tặng cho cô điều tốt đẹp đến thế, cô còn lí do gì để không mang lòng biết ơn, không quý trọng, không cố gắng nữa.
Chỉ khi độc lập về tài chính, cô mới có thể có thêm sức mạnh để chống lại bà nội; chỉ khi tài chính trong tay dư dả, cô mới có thể không làm liên lụy Thời Ý, không làm giảm chất lượng cuộc sống của cô ấy.
Cô ngồi dậy, rón ra rón rén rũ màn giường đang mở rộng hai bên xuống.
Mở đèn bàn lên, xê dịch bàn gỗ nhỏ phía cuối giường ra giữa giường, Phó Tư Điềm ngáp một cái bắt đầu làm việc.
Rạng sáng bốn giờ hơn, Thời Ý vô thức tỉnh lại, tầm nhìn tối đen như mực. Cô ấy xoay người nhìn về phía Phó Tư Điềm theo thói quen, như thường lệ, có một tia sáng mơ hồ dọc theo vách tường xuyên thấu qua.
Như thường lệ?
Thời Ý chợt tỉnh táo hẳn lên.
Không phải nói đã giao bản thảo rồi hay sao? Sao lại dậy rồi? Ngay sau đó, cô ấy nhanh chóng hiểu ra, Phó Tư Điềm đang lừa cô ấy, hay nói cách khác, đang dỗ dành cô ấy.
Khoảnh khắc đó cô ấy không rõ là đau lòng hay là bất lực, ngực nghẹn đến khó chịu, đầu óc rối tung cả lên. Cô ấy không phải là người thích dây dưa dài dòng, làm khó chính mình, nhưng toàn bộ sự lựa chọn, một khi gặp phải Phó Tư Điềm, cô ấy liền không có cách nào để không thận trọng, không chần chừ.
Rốt cuộc nên nói hay là không, có thể nói được hay không? Không nói mà trơ mắt nhìn Tư Điềm không ngừng tổn thương thân thể như vậy, cô ấy không chịu nổi; nói ra có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Tư Điềm, cô ấy nên nói như thế nào.
Cô ấy nhìn ra được gia đình hiện tại của Phó Tư Điềm hẳn là không giàu có, nhưng Phó Tư Điềm cũng không xin trợ cấp nghèo khó cũng như các khoản cho vay sinh viên, vì vậy cô ấy không biết rốt cuộc tình huống của Phó Tư Điềm là như thế nào. Cố gắng làm thêm như vậy, là vì học phí, hay là phí sinh hoạt, hay là cái gì khác nữa?
Cô ấy muốn Phó Tư Điềm đừng bán mạng như vậy nữa, rốt cuộc là đang quan tâm cô, hay chỉ là gây thêm áp lực cho cô? Cô ấy có thể nói với cô rằng, cô ấy sẵn lòng gánh vác cùng cô hay không?
Thời Ý không nghĩ ra được giải pháp tốt nhất.
Trời đã sáng, trên giá đỡ giường truyền đến tiếng vang lách cách. Thời Ý nhắm mắt lại, cảm nhận được một làn gió nhẹ.
Cô ấy mở mắt ra, ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ phủ đầy không gian hai giường – màn giường đã được vén lên lại.
Như thể chưa từng tỉnh dậy, Phó Tư Điềm thiếp đi, ôm thỏ bông, ngoan ngoãn đi ngủ.
Dưới vành mắt lộ ra quầng thâm nhàn nhạt.
Cổ họng Thời Ý bỗng dưng nghẹn lại, trái tim như bị một cây giũa mạnh mẽ ma sát. Cô ấy ngồi dậy, lặng lẽ nhìn một lúc lâu, vươn tay lấy điện thoại di động Phó Tư Điềm đặt bên gối qua, ấn tắt máy.
Sáu giờ rưỡi, màn hình điện thoại vẫn sáng lên, Thời Ý tắt báo thức trước khi tiếng rung vang lên. Phó Tư Điềm ngủ rất say, ánh mắt Thời Ý vô cùng mềm dịu, lấy điện thoại đặt lại bên gối cô, kéo màn giường xuống cho cô, không để chút ánh sáng nào lọt vào, sau đó nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ lần lượt rời giường, Thời Ý hạ giọng chào hỏi bọn họ: "Có thể Tư Điềm ngủ quên rồi. Lớp sáng mình với cậu ấy sẽ không đi, nếu giáo viên có điểm danh thì các cậu nói tụi mình xin phép rồi, tiết sau sẽ nộp bù đơn xin phép nghỉ."
Giản Lộc Hòa trêu chọc: "Thời Ý, cậu cũng cưng chiều quá thể rồi."
Doãn Phồn Lộ trái lại vô cùng thấu hiểu: "Tư Điềm nên ngủ bù. Mấy ngày trước Hi Trúc còn hỏi mình, gần đây có phải Tư Điềm thường xuyên thức thâu đêm hay không, cậu ấy lo khối lượng công việc Tư Điềm nhận quá lớn, có rất nhiều công việc đều là việc cần phải hoàn thành gấp mà người khác không chịu làm."
Hai mắt Thời Ý tối sầm, dưới đáy lòng nặng nề thở dài một hơi.
Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ xuất phát đi căn tin, Thời Ý rửa mặt xong ngồi trước bàn học, chuẩn bị gọi giao hai phần thức ăn. Món ăn đã chọn xong, trước khi đặt, cô ấy nhìn số tiền phải thanh toán, nghĩ đến Phó Tư Điềm làm lụng thâu đêm suốt sáng, bỗng nhiên không còn tư vị gì, đặt không nổi nữa.
Cô ấy không còn lòng dạ gọi thức ăn, dùng sữa bột ngâm với ngũ cốc.
Trong lúc chờ nguội bớt, cô ấy bấm vào ảnh đại diện đã lâu không thấy của Trần Hi Trúc.
Cô ấy hỏi Trần Hi Trúc: "Hi Trúc, gần đây Tư Điềm thường hay thức thâu đêm. Mình không tiện hỏi thẳng, sợ gây thêm áp lực cho cậu ấy. Khối lượng công việc của cậu ấy trước đây cũng nhiều như vậy sao?"
Trần Hi Trúc trả lời lại rất nhanh: "Không có. Trước đây cậu ấy cũng nhận làm bán thời gian, nhưng không có khoa trương như hiện tại."
"Vậy cậu có biết tại sao không?"
Trần Hi Trúc dường như đang do dự điều gì đó, khung đối thoại im lặng một lúc lâu mới hiển thị trạng thái "Đang nhập", đang nhập lâu thật lâu, lại biến mất.
Một phút trôi qua, suýt chút nữa Thời Ý cho rằng Trần Hi Trúc sẽ không trả lời lại, thì popup của Trần Hi Trúc cuối cùng cũng nhảy ra:
"Cậu thông minh như vậy, thử ngẫm lại một chút hẳn là có thể biết được."
Loa điện thoại vẫn còn mơ hồ truyền ra tiếng gọi hoang mang của Trần Hi Trúc, cành lá giống như không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng vang lách tách rất nhỏ trong lúc hôn môi, tiếng bước chân đi lại trên con đường gỗ thi thoảng vang lên, giống như đang đến gần, vừa giống như đang đi xa, Phó Tư Điềm lại không thể chú ý nổi bất cứ thứ gì.
Sự ướŧ áŧ mềm mại của Thời Ý đã đoạt lấy tất cả tinh thần cô.
Như đang nhảy điệu Tango, Thời Ý quấn quít lấy cô, khiêu khích cô, đến đến lui lui, từ lúc bắt đầu là càn rỡ càn quét, sau lại là dịu dàng tiếp đón, nhiệt tình ăn ý, khiến người ta đắm say.
Cơn gió phất vào mặt mang theo hơi lạnh, cả người Phó Tư Điềm lại nóng đến toát mồ hôi.
Cô có hơi chịu không nổi, đang định lui ra một chút, tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên ở cự ly gần.
Cơ thể hai người run nhẹ, Phó Tư Điềm còn chưa kịp phản ứng, Thời Ý đã ôm đầu cô, chắn khuôn mặt của cô lại, che chở cho cô vào hõm vai mình.
Phó Tư Điềm ngơ ngác dựa lên vai Thời Ý, sau đó mới nhận ra ý nghĩa trong hành động của Thời Ý, cả người vẫn còn đang căng cứng vì giật mình, trái tim lại mềm thành nước.
Tiếng chuông vẫn đang tiếp tục kêu vang, đặc biệt ồn ào trong không gian yên tĩnh, Phó Tư Điềm nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Thời Ý: "Thời Ý, là điện thoại của mình."
Thời Ý sửng sốt, buông bàn tay đang ôm gáy Phó Tư Điềm ra, hai bên tai trong nháy mắt
nóng lên.
Thật là. Sao cô ấy lại không nhận ra nhỉ.
Cô ấy mím môi, nghiêm mặt, điềm nhiên như không lấy điện thoại di động từ túi áo ra đưa cho Phó Tư Điềm, thuận tiện nhìn lướt qua hiển thị cuộc gọi.
Lại là Trần Hi Trúc.
Phó Tư Điềm nhận lấy, liếm môi dưới, trộm nhìn Thời Ý một cái, xác định rằng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nghe điện thoại. Cô cúp máy, nhanh chóng gửi cho Trần Hi Trúc một tin nhắn: "Hi Trúc, mình có chút việc, mình sẽ gọi lại cho cậu sau."
Trần Hi Trúc nhắn lại ngay lập tức: "Được, không sao. Mình chỉ lo tại tự nhiên cậu im ru."
Phó Tư Điềm mỉm cười, bỏ điện thoại lại vào túi, ngẩng đầu liền thấy Thời Ý đã xoay người ngắm nhìn mặt hồ, sườn mặt quạnh quẽ. Gió nhẹ nhàng lay động mái tóc của Thời Ý, dưới ánh trăng, cô ấy cao ráo xinh đẹp, tựa như nữ thần Aphrodite vừa bước ra từ trong nước, vừa quyến rũ vừa có cảm giác xa cách.
"Thời Ý?" Phó Tư Điềm bước đến nắm lấy tay Thời Ý.
"Muốn về chưa?" Thời Ý không nhìn cô, giọng nói vẫn còn chút khàn sau nụ hôn, rất êm tai, nhưng cảm xúc cũng rất đạm nhạt.
Lông mi Phó Tư Điềm run run, tay còn lại cũng vươn đến ôm lấy bàn tay đang được nắm của Thời Ý, cẩn thận hỏi: "Thời Ý... cậu không vui sao?"
Cô vẫn luôn là người rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Thời Ý nghe ra được sự thấp thỏm, muộn phiền trong giọng nói của cô. Cô ấy xoay người nhìn Phó Tư Điềm, cố ý dịu giọng lại, nhưng khi nói ra khỏi miệng vẫn không khống chế được, không nóng không lạnh, "Cậu với cậu ấy có nhiều chuyện để nói nhỉ."
Cậu ấy? Hi Trúc?
Phó Tư Điềm bối rối nhìn Thời Ý, Thời Ý không né không tránh, đối mặt với cô, đôi môi đỏ mím thành một đường. Phó Tư Điềm chớp chớp mắt, bỗng nhiên sáng dạ ra, khóe môi cong lên, "Thời Ý, cậu... đang ghen đúng không?"
Mi mắt Thời Ý hơi rũ xuống, không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Đi, về thôi."
Cô ấy nhấc chân muốn đi, Phó Tư Điềm không cho, một tay ôm lấy cánh tay cô ấy, một tay vòng qua người cô ấy, ôm lấy eo cô ấy, treo trên vai cô ấy nghẹn cười.
Thời Ý bị cô ôm, nghe thấy tiếng cười của cô, trái tim không khỏi mềm ra, có chút xấu hổ cũng có chút ngọt, không giận nổi nữa.
"Mình thấy cậu hình như còn rất đắc ý?"
Phó Tư Điềm vùi trong bờ vai cô ấy, hàm chứa ý cười trả lời: "Không phải đắc ý, là vui vẻ."
Thời Ý "hừ" một tiếng, không nói gì.
Phó Tư Điềm ôm chặt cô ấy, nghiêm túc nhận lỗi: "Mình xin lỗi, mình không nên nghe điện thoại rồi nói mãi không dứt như vậy. Là do vừa lúc Hi Trúc tìm mình có chút chuyện, nên nói nhiều thêm mấy câu."
Thời Ý bình thản phản bác: "Bình thường các cậu cũng có rất nhiều chuyện để nói." Khoảng thời gian khi hai người các cô chưa ở bên nhau, cô ấy thường nhìn thấy hai người họ như hình với bóng.
Phó Tư Điềm: "...." Thời Ý đây là đang nghiêm túc ghen với Trần Hi Trúc? Phó Tư Điềm cười khanh khách: "Vậy cậu với Lộc Hòa bình thường cũng nói chuyện rất nhiều rất vui vẻ nha."
Thời Ý nhất thời đuối lý. Nhưng cô ấy cũng không thật sự muốn phá hoại tình bạn giữa hai người họ, khiến cho Phó Tư Điềm xấu hổ khi đối mặt với Trần Hi Trúc, vì vậy cô ấy không định kể về việc trước đây khi cãi nhau, cô ấy thấy Trần Hi Trúc ôm Phó Tư Điềm, sau đó lúc hỏi Trần Hi Trúc có phải muốn theo đuổi Phó Tư Điềm không, Trần Hi Trúc cũng không phủ nhận.
Cô ấy im lặng không nói tiếng nào, Phó Tư Điềm bèn tiếp tục dỗ dành, "Thời Ý, đối với mình mà nói Hi Trúc là bạn, là một người bạn rất thân, giống như mối quan hệ của cậu với Lộc Hòa vậy."
"Lộc Hòa không thích con gái."
Phó Tư Điềm kinh ngạc ngẩng đầu: "Cậu biết Hi Trúc thích con gái?!"
Thời Ý: "..." Quả nhiên Trần Hi Trúc thích con gái! Thời Ý cố nén sự ngạc nhiên, ra vẻ bình tĩnh "Ừ" một tiếng.
Phó Tư Điềm bất giác làm nũng, giọng điệu mềm mại thầm thì: "Vậy thì cũng giống mà. Dù sao tụi mình thật sự chỉ là bạn, cậu ấy có người thích rồi, hơn nữa, người kia chắc là cũng thích cậu ấy, có lẽ họ sẽ sớm ở bên nhau thôi."
Thời Ý ngẩn người, sắc mặt đã dịu đi không ít, "Mình cũng đâu có nói hai cậu không chỉ là bạn đâu."
Phó Tư Điềm thuận thế vuốt lông theo, "Ừm, là tự mình muốn giải thích."
Thời Ý bị cô lấy lòng, khóe môi giương lên, "Người cậu ấy thích cậu có quen không?"
"Quen."
"Mình có quen không?"
Phó Tư Điềm cảm thấy đây là việc riêng của Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ, nói nhiều quá cũng không tốt, bèn lươn lẹo mắng yêu: "Thời Ý, cậu bà tám quá nha."
Thời Ý cũng không phải thật sự muốn biết. Xác nhận có người như vậy là được rồi. Tâm trạng cô ấy từ âm u đã hoàn toàn sáng sủa trở lại, ôm lại cơ thể yêu kiều mềm mại của Phó Tư Điềm, cảm giác thỏa mãn tràn ngập cõi lòng.
Trên đường lát gỗ lại vang lên tiếng bước chân, Thời Ý và Phó Tư Điềm đứng thẳng người, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lần này có người đến đây thật. Một đôi nam nữ cánh tay dán vào nhau hận không thể liền thành một thể quẹo qua khỏi điểm mù bị cây lớn che khuất, xuất hiện trong tầm mắt Phó Tư Điềm và Thời Ý. Phó Tư Điềm và Thời Ý nhìn thấy bọn họ, bọn họ hiển nhiên cũng nhìn thấy các cô. Tiếng bước chân đột ngột biến mất, bầu không khí im lặng hai giây, đôi nam nữ giữa đường nhanh chóng tách nhau ra, xoay người, biến mất như một cơn gió trước mắt Phó Tư Điềm và Thời Ý.
Phó Tư Điềm và Thời Ý: "..." Nhìn là biết chuẩn bị "Làm chuyện xấu" mà bị phá đám.
Thời Ý dắt tay cô: "Đi thôi, chúng ta về, trả chỗ lại cho người cần hơn."
Phó Tư Điềm phì cười: "Ừ."
Trên đường cô chọc Thời Ý, hỏi Thời Ý bắt đầu ghen với Trần Hi Trúc từ lúc nào, Thời Ý ngại ngùng, giả vờ bình tĩnh, nhìn trái nhìn phải nói lảng sang chuyện khác, không chịu trả lời.
Phó Tư Điềm không hỏi được đáp án, nhưng vẫn bị phản ứng của cô ấy làm cho ngọt ngào.
Về đến ký túc xá, tắm rửa xong xuôi cũng sắp đến giờ tắt đèn. Thời Ý đau lòng Phó Tư Điềm hiếm khi được ngủ sớm, cũng không dính lấy cô nữa, tắt đèn xong liền chúc cô ngủ ngon, để yên cho cô ngủ.
Nhưng không biết có phải do trong đầu vẫn bị áp lực thời gian giao bản thảo hay không, cứ nhớ đến bản thảo mãi, sức lực Phó Tư Điềm đã cạn kiệt từ sớm, buồn ngủ cực kỳ nhưng không có cách nào ngủ yên được. Rạng sáng ba giờ hơn, cô tỉnh dậy sớm hơn bình thường.
Xung quanh yên tĩnh, trên giường sát bên, gương mặt say ngủ của Thời Ý điềm tĩnh xinh đẹp.
Phó Tư Điềm chống tay, nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ nhỏ lẳng lặng ngắm nhìn, đôi mắt như nước. Số phận đã ban tặng cho cô điều tốt đẹp đến thế, cô còn lí do gì để không mang lòng biết ơn, không quý trọng, không cố gắng nữa.
Chỉ khi độc lập về tài chính, cô mới có thể có thêm sức mạnh để chống lại bà nội; chỉ khi tài chính trong tay dư dả, cô mới có thể không làm liên lụy Thời Ý, không làm giảm chất lượng cuộc sống của cô ấy.
Cô ngồi dậy, rón ra rón rén rũ màn giường đang mở rộng hai bên xuống.
Mở đèn bàn lên, xê dịch bàn gỗ nhỏ phía cuối giường ra giữa giường, Phó Tư Điềm ngáp một cái bắt đầu làm việc.
Rạng sáng bốn giờ hơn, Thời Ý vô thức tỉnh lại, tầm nhìn tối đen như mực. Cô ấy xoay người nhìn về phía Phó Tư Điềm theo thói quen, như thường lệ, có một tia sáng mơ hồ dọc theo vách tường xuyên thấu qua.
Như thường lệ?
Thời Ý chợt tỉnh táo hẳn lên.
Không phải nói đã giao bản thảo rồi hay sao? Sao lại dậy rồi? Ngay sau đó, cô ấy nhanh chóng hiểu ra, Phó Tư Điềm đang lừa cô ấy, hay nói cách khác, đang dỗ dành cô ấy.
Khoảnh khắc đó cô ấy không rõ là đau lòng hay là bất lực, ngực nghẹn đến khó chịu, đầu óc rối tung cả lên. Cô ấy không phải là người thích dây dưa dài dòng, làm khó chính mình, nhưng toàn bộ sự lựa chọn, một khi gặp phải Phó Tư Điềm, cô ấy liền không có cách nào để không thận trọng, không chần chừ.
Rốt cuộc nên nói hay là không, có thể nói được hay không? Không nói mà trơ mắt nhìn Tư Điềm không ngừng tổn thương thân thể như vậy, cô ấy không chịu nổi; nói ra có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Tư Điềm, cô ấy nên nói như thế nào.
Cô ấy nhìn ra được gia đình hiện tại của Phó Tư Điềm hẳn là không giàu có, nhưng Phó Tư Điềm cũng không xin trợ cấp nghèo khó cũng như các khoản cho vay sinh viên, vì vậy cô ấy không biết rốt cuộc tình huống của Phó Tư Điềm là như thế nào. Cố gắng làm thêm như vậy, là vì học phí, hay là phí sinh hoạt, hay là cái gì khác nữa?
Cô ấy muốn Phó Tư Điềm đừng bán mạng như vậy nữa, rốt cuộc là đang quan tâm cô, hay chỉ là gây thêm áp lực cho cô? Cô ấy có thể nói với cô rằng, cô ấy sẵn lòng gánh vác cùng cô hay không?
Thời Ý không nghĩ ra được giải pháp tốt nhất.
Trời đã sáng, trên giá đỡ giường truyền đến tiếng vang lách cách. Thời Ý nhắm mắt lại, cảm nhận được một làn gió nhẹ.
Cô ấy mở mắt ra, ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ phủ đầy không gian hai giường – màn giường đã được vén lên lại.
Như thể chưa từng tỉnh dậy, Phó Tư Điềm thiếp đi, ôm thỏ bông, ngoan ngoãn đi ngủ.
Dưới vành mắt lộ ra quầng thâm nhàn nhạt.
Cổ họng Thời Ý bỗng dưng nghẹn lại, trái tim như bị một cây giũa mạnh mẽ ma sát. Cô ấy ngồi dậy, lặng lẽ nhìn một lúc lâu, vươn tay lấy điện thoại di động Phó Tư Điềm đặt bên gối qua, ấn tắt máy.
Sáu giờ rưỡi, màn hình điện thoại vẫn sáng lên, Thời Ý tắt báo thức trước khi tiếng rung vang lên. Phó Tư Điềm ngủ rất say, ánh mắt Thời Ý vô cùng mềm dịu, lấy điện thoại đặt lại bên gối cô, kéo màn giường xuống cho cô, không để chút ánh sáng nào lọt vào, sau đó nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ lần lượt rời giường, Thời Ý hạ giọng chào hỏi bọn họ: "Có thể Tư Điềm ngủ quên rồi. Lớp sáng mình với cậu ấy sẽ không đi, nếu giáo viên có điểm danh thì các cậu nói tụi mình xin phép rồi, tiết sau sẽ nộp bù đơn xin phép nghỉ."
Giản Lộc Hòa trêu chọc: "Thời Ý, cậu cũng cưng chiều quá thể rồi."
Doãn Phồn Lộ trái lại vô cùng thấu hiểu: "Tư Điềm nên ngủ bù. Mấy ngày trước Hi Trúc còn hỏi mình, gần đây có phải Tư Điềm thường xuyên thức thâu đêm hay không, cậu ấy lo khối lượng công việc Tư Điềm nhận quá lớn, có rất nhiều công việc đều là việc cần phải hoàn thành gấp mà người khác không chịu làm."
Hai mắt Thời Ý tối sầm, dưới đáy lòng nặng nề thở dài một hơi.
Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ xuất phát đi căn tin, Thời Ý rửa mặt xong ngồi trước bàn học, chuẩn bị gọi giao hai phần thức ăn. Món ăn đã chọn xong, trước khi đặt, cô ấy nhìn số tiền phải thanh toán, nghĩ đến Phó Tư Điềm làm lụng thâu đêm suốt sáng, bỗng nhiên không còn tư vị gì, đặt không nổi nữa.
Cô ấy không còn lòng dạ gọi thức ăn, dùng sữa bột ngâm với ngũ cốc.
Trong lúc chờ nguội bớt, cô ấy bấm vào ảnh đại diện đã lâu không thấy của Trần Hi Trúc.
Cô ấy hỏi Trần Hi Trúc: "Hi Trúc, gần đây Tư Điềm thường hay thức thâu đêm. Mình không tiện hỏi thẳng, sợ gây thêm áp lực cho cậu ấy. Khối lượng công việc của cậu ấy trước đây cũng nhiều như vậy sao?"
Trần Hi Trúc trả lời lại rất nhanh: "Không có. Trước đây cậu ấy cũng nhận làm bán thời gian, nhưng không có khoa trương như hiện tại."
"Vậy cậu có biết tại sao không?"
Trần Hi Trúc dường như đang do dự điều gì đó, khung đối thoại im lặng một lúc lâu mới hiển thị trạng thái "Đang nhập", đang nhập lâu thật lâu, lại biến mất.
Một phút trôi qua, suýt chút nữa Thời Ý cho rằng Trần Hi Trúc sẽ không trả lời lại, thì popup của Trần Hi Trúc cuối cùng cũng nhảy ra:
"Cậu thông minh như vậy, thử ngẫm lại một chút hẳn là có thể biết được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.