Loan Phượng Thác: Tụ Thủ Thiên Hạ
Chương 34: Chương 32 : Trở về, tan nát từng mảnh (2)
Sở Thanh
23/03/2022
Ngoại trừ việc chờ đợi, Phó Tranh không còn cách nào. Mặc dù thân thể nhơ nhớp khiến nàng buồn nôn nhưng cũng không thể vì vậy mà kinh động những người khác trong dịch quán. Sau khi tĩnh tâm suy nghĩ lại, dù có đáng ghét thế nào thì nàng phải đành tuân theo ý đồ của tên dâm tặc đó, giấu chuyện này thật kĩ không cho ai biết, tất cả mọi khổ sở cứ để nàng một mình im lặng gánh chịu.
Ở dịch quán, thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt, vậy mà người đó có thể đi lại tự do, lại không kinh động bất kỳ thủ vệ nào cả, công khai bắt cóc nàng dễ dàng, không có chút e ngại cường bạo nàng thì người đó có thân phận như thế nào đây? Chắc chắn không phải dân chúng bình thường, bọn họ chẳng thể nào có lá gan bắt cóc công chúa của hoàng tộc thế đâu. Vậy thì người đó là ai?
Nếu như phân chia theo cấp bậc quan, dân, thương nhân, dám trêu chọc Diệp Tích Linh hẳn thì tước vị của người đó hẳn phải cao hơn Cung thân vương. Song, Cung thân vương đã là tước vị của hoàng thân rồi, trong triều đình Đại Nghiệp còn có người cao hơn Diệp Tích Linh sao?
Theo lời tên dâm tặc kia nói, nếu như nàng tố giác y, tiết lộ hết chuyện đêm nay thì khả năng y đem bình thuốc của Tiêu Dạ dâng lên triều đình là rất cao. Lúc ấy, chuyện sẽ càng bị xé to ra hơn nữa, không thể nào kết thúc được, cho nên. . . . . . Nàng chỉ có thể tạm thời nhịn nhục. Nhưng ngẫm nghĩ lại, khi nàng và Tiêu Dạ bàn bạc, giọng nói vô cùng nhỏ, chung quanh lại không có ai, tên Nhâm Nam Nghê kia làm sao biết được nhỉ?
Suy nghĩ nhiều quá đâm ra đau đầu, Phó Tranh day day huyệt thái dương, bất lực nhắm mắt lại.
"Công chúa, người uống chút nước ấm đi." Hải Tĩnh bưng chén nước, nhìn Phó Tranh mà đau lòng.
"Ừ."
Uống liên tiếp cả hai chén nước, nàng ngửa mặt ngã xuống giường, tâm nhuốm màu xám xịt.
"Công chúa, người ngủ tiếp đi. Tụi nô tỳ sẽ ở bên cạnh hầu hạ người, bảo vệ người!" Nặc Nghiên nhỏ giọng mở miệng, đang muốn đưa tay giúp Phó Tranh cởi bỏ y phục trên người, nhưng hình như nàng phản xạ có điều kiện, vội vã hét lên: "Không được chạm vào ta!"
"Công chúa. . . . . ." Hai nha hoàn bị kinh hãi không biết làm sao, lặng đi chút xíu rồi vội quỳ xuống đất nói: "Nô tỳ đáng chết! Xin công chúa thứ tội!"
". . . . . . Không sao, hai em đứng lên đi." Phó Tranh hít sâu, giọng nói khô khốc, mặt quay vào trong giường không buồn ngoảnh lại, chỉ nhắm mắt thật chặt.
Hải Tĩnh và Nặc Nghiên liếc mắt nhìn nhau, chần chờ đứng dậy, đắp kín chăn cho Phó Tranh, lại nghe thấy Phó Tranh lên tiếng: "Hai em ngủ tiếp đi, canh năm hãy gọi ta, nhớ chuẩn bị thêm nước nóng."
"Công chúa, nô tỳ không ngủ, ở đây canh chừng cho người." Hải Tĩnh kiên quyết.
"Lui hết đi!"
"Vâng!"
Khổ sở cúi đầu, hai nha hoàn chỉ đành cúi người lui ra, tuy nằm trên chiếc giường nhỏ bên ngoài nhưng hai người vẫn không chợp mắt, chăm chú lắng nghe mọi động tĩnh phía phòng trong, trong đầu nghĩ ngợi lung tung: rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với công chúa?
Phó Tranh mất ngủ, nàng muốn chợp một giấc thật say nhưng cứ năm lần bốn lượt ngồi dậy, sau đó lệ lại rơi đầy mặt.
Nàng muốn chuyện ấy chỉ là một giấc mộng, nhưng cảm giác đau đớn rõ ràng phía dưới nhắc nhở nàng rằng hết thảy đều không phải mộng, chính là sự thật tàn nhẫn. Thậm chí mỗi một câu, một lời người nam nhân đó nói đều không ngừng vang vọng trong đầu nàng, làm nàng khắc cốt ghi tâm.
Tiêu Dạ vốn muốn giúp nàng, ngược lại không ngờ rằng chính là hại nàng. . . . . .
Đêm hôm nay xảy chuyện kinh thiên động địa, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của nàng. Nàng không biết cuộc đời nàng có còn ánh sáng nữa hay không. Trời sắp sáng rồi, chuyện gì sẽ đón chờ nàng nữa đây?
Ánh nắng ban mai ấm áp len lỏi qua cửa sổ đánh thức Phó Tranh. Nàng mơ hồ nghe tiếng của Nặc Nghiên sai người đem thùng tắm tới phòng, đổ nước nóng vào thùng. Khắp nơi đều vang lên tiếng động bận rộn. . . . . .
Ở dịch quán, thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt, vậy mà người đó có thể đi lại tự do, lại không kinh động bất kỳ thủ vệ nào cả, công khai bắt cóc nàng dễ dàng, không có chút e ngại cường bạo nàng thì người đó có thân phận như thế nào đây? Chắc chắn không phải dân chúng bình thường, bọn họ chẳng thể nào có lá gan bắt cóc công chúa của hoàng tộc thế đâu. Vậy thì người đó là ai?
Nếu như phân chia theo cấp bậc quan, dân, thương nhân, dám trêu chọc Diệp Tích Linh hẳn thì tước vị của người đó hẳn phải cao hơn Cung thân vương. Song, Cung thân vương đã là tước vị của hoàng thân rồi, trong triều đình Đại Nghiệp còn có người cao hơn Diệp Tích Linh sao?
Theo lời tên dâm tặc kia nói, nếu như nàng tố giác y, tiết lộ hết chuyện đêm nay thì khả năng y đem bình thuốc của Tiêu Dạ dâng lên triều đình là rất cao. Lúc ấy, chuyện sẽ càng bị xé to ra hơn nữa, không thể nào kết thúc được, cho nên. . . . . . Nàng chỉ có thể tạm thời nhịn nhục. Nhưng ngẫm nghĩ lại, khi nàng và Tiêu Dạ bàn bạc, giọng nói vô cùng nhỏ, chung quanh lại không có ai, tên Nhâm Nam Nghê kia làm sao biết được nhỉ?
Suy nghĩ nhiều quá đâm ra đau đầu, Phó Tranh day day huyệt thái dương, bất lực nhắm mắt lại.
"Công chúa, người uống chút nước ấm đi." Hải Tĩnh bưng chén nước, nhìn Phó Tranh mà đau lòng.
"Ừ."
Uống liên tiếp cả hai chén nước, nàng ngửa mặt ngã xuống giường, tâm nhuốm màu xám xịt.
"Công chúa, người ngủ tiếp đi. Tụi nô tỳ sẽ ở bên cạnh hầu hạ người, bảo vệ người!" Nặc Nghiên nhỏ giọng mở miệng, đang muốn đưa tay giúp Phó Tranh cởi bỏ y phục trên người, nhưng hình như nàng phản xạ có điều kiện, vội vã hét lên: "Không được chạm vào ta!"
"Công chúa. . . . . ." Hai nha hoàn bị kinh hãi không biết làm sao, lặng đi chút xíu rồi vội quỳ xuống đất nói: "Nô tỳ đáng chết! Xin công chúa thứ tội!"
". . . . . . Không sao, hai em đứng lên đi." Phó Tranh hít sâu, giọng nói khô khốc, mặt quay vào trong giường không buồn ngoảnh lại, chỉ nhắm mắt thật chặt.
Hải Tĩnh và Nặc Nghiên liếc mắt nhìn nhau, chần chờ đứng dậy, đắp kín chăn cho Phó Tranh, lại nghe thấy Phó Tranh lên tiếng: "Hai em ngủ tiếp đi, canh năm hãy gọi ta, nhớ chuẩn bị thêm nước nóng."
"Công chúa, nô tỳ không ngủ, ở đây canh chừng cho người." Hải Tĩnh kiên quyết.
"Lui hết đi!"
"Vâng!"
Khổ sở cúi đầu, hai nha hoàn chỉ đành cúi người lui ra, tuy nằm trên chiếc giường nhỏ bên ngoài nhưng hai người vẫn không chợp mắt, chăm chú lắng nghe mọi động tĩnh phía phòng trong, trong đầu nghĩ ngợi lung tung: rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với công chúa?
Phó Tranh mất ngủ, nàng muốn chợp một giấc thật say nhưng cứ năm lần bốn lượt ngồi dậy, sau đó lệ lại rơi đầy mặt.
Nàng muốn chuyện ấy chỉ là một giấc mộng, nhưng cảm giác đau đớn rõ ràng phía dưới nhắc nhở nàng rằng hết thảy đều không phải mộng, chính là sự thật tàn nhẫn. Thậm chí mỗi một câu, một lời người nam nhân đó nói đều không ngừng vang vọng trong đầu nàng, làm nàng khắc cốt ghi tâm.
Tiêu Dạ vốn muốn giúp nàng, ngược lại không ngờ rằng chính là hại nàng. . . . . .
Đêm hôm nay xảy chuyện kinh thiên động địa, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của nàng. Nàng không biết cuộc đời nàng có còn ánh sáng nữa hay không. Trời sắp sáng rồi, chuyện gì sẽ đón chờ nàng nữa đây?
Ánh nắng ban mai ấm áp len lỏi qua cửa sổ đánh thức Phó Tranh. Nàng mơ hồ nghe tiếng của Nặc Nghiên sai người đem thùng tắm tới phòng, đổ nước nóng vào thùng. Khắp nơi đều vang lên tiếng động bận rộn. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.