Chương 43
Thi Sơ Phong
16/08/2023
Mấy ngày sau đó, Thẩm Nghê tránh Thẩm Chiếu Độ như tránh rắn rết. Mỗi ngày ngoại trừ những việc thiết yếu như đổi thuốc thay y phục, nàng không bước vào Trạc Anh đường nửa bước, khiến Thẩm Chiếu Độ tức giận đến độ lần nào nhìn thấy nào cũng phải cạnh khóe nàng vài câu.
Năm ngày trôi qua, tất cả vết thương trên người hắn đều đã đóng vảy, ngay cả vết kiếm đâm thấu xương trên vai kia cũng đã cầm được máu, chỉ đợi sau khi vết thương khô hoàn toàn sẽ tìm Trần phương trượng cắt chỉ khâu trước đó đã vá lại ra.
Thẩm Nghê thấm ướt khăn tay nhẹ nhàng lau thảo dược lên vết thương của hắn: “Ngươi ở trong quân doanh cũng xử lý vết thương như vậy sao?”
Thẩm Chiếu Độ nằm sấp trên giường, hai tay thì đang nghịch cái tua kiếm nàng vừa mới bện xong, tung lên rồi lại bắt lấy rồi lại tung lên cao rồi đưa tay ra đỡ, chơi không biết chán.
“Ở phía Tây Nam còn có nhiều loại cỏ cây có thể tạm thời điều chế thành sợi chỉ dâu tằm*, nhưng ở Mạc Bắc đất đai cằn cỗi, bọn ta sẽ bẻ gãy hàm trên của những con kiến ta có thể cắn người dùng để làm kìm kẹp miệng vết thương…”
*桑皮线"Sợi dâu tằm" là một trong những loại chỉ khâu thường được sử dụng. Sợi dâu tằm không chỉ dễ làm, dễ đắp, không dễ đứt mà còn có dược tính ôn hòa, thanh nhiệt giải độc, thúc đẩy quá trình lành vết thương.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Thẩm Nghê vội vàng kết thúc câu chuyện của hắn.
Thẩm Chiếu Độ cười cười tựa đầu vào vai nàng: “Này mới có là gì đâu…”
Thẩm Nghê nhúng chiếc khăn tay ngập trong nước, nàng nhớ hắn đã từng nói ——
"Ta đã chịu đựng tất cả những khổ nạn trong địa ngục A Tỳ, mới bước được đến trước mặt nương nương."
“Người của quan phủ nói, ngôi miếu đổ nát đó nửa đêm bốc cháy, người không ngủ ở bên trong thì chạy đi đâu?”
Thẩm Chiếu Độ không trả lời ngày, hắn vùi mặt vào trong tay áo của nàng: “Không ngủ được, leo lên cây hóng mát.”
Sau khi Thẩm Nghê rời đi, mỗi ngày hắn đều quanh quẩn ở gần Thẩm phủ, ngôi miếu đổ nát từ lâu đã không còn là chốn nương thân của hắn, mà là một góc ở ngõ sau Thẩm phủ.
Thẩm Nghê biết tính tình hắn chỉ được cái mạnh miệng, nàng cũng không ép hắn trả lời, bàn tay đè lên mái tóc bù xù của hắn, mặc dù không phải cảm giác châm chích cứng tay, nhưng mái tóc dài đen nhánh của hắn vừa dày vừa cứng, xúc cảm không phải quá tốt, cực kỳ hợp với khí chất bất khuất cứng cỏi của hắn.
Hắn không giống Vô Danh, nhưng hắn thật sự chính là Vô Danh.
Nàng đã bỏ lỡ cuộc phiêu lưu của một cây cỏ dại trưởng thành một cây đại thụ che trời.
“Xin lỗi.” Nàng cúi đầu ôm lấy Thẩm Chiếu Độ đang chôn mình trong tay áo của nàng vào trong lòng, “Nếu như không phải do ta hèn yếu, tùy ý để đại bá địch đoạt, ngươi cũng sẽ không đi trên con đường gian nan như vậy.”
Nếu như có Thẩm Chính Vinh dìu dắt, với ưu thế thiên phú của hắn, muốn có một vị trí phi thường trên quân doanh chắc chắn chỉ cần phải bỏ ra một nửa công sức so với hiện tại.
“Ta tình nguyện đi trên con đường như bây giờ.”
Thẩm Chiếu Độ từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, không hề che giấu sự bướng bỉnh và độc chiếm trong ánh mắt: “Nàng và ta chỉ có thể có một loại quan hệ, ai muốn không được cái lợi cao nhất cũng phải làm tỷ đệ thì người đó đi mà làm.”
Hắn sinh ra từ trong bùn đất, hèn mọn như hạt bụi, việc hắn muốn làm ô uế vầng trăng sáng trên bầu trời kia là tội nghiệt rất nặng, sẽ bị đọa xuống địa ngục sâu không thấy đáy, trải qua hàng triệu tỷ kiếp.
Đức Phật dạy: Có ba thứ vô hạn, thời gian vô hạn, không gian vô hạn, người chịu phạt là vô hạn, người phạm phải năm nghịch tội vĩnh viễn sẽ bị đọa vào cõi này, đời đời chịu đựng những đau khổ tận cùng.
Mà hắn chỉ mất mấy năm khổ nạn đã có thể đứng bên cạnh Thẩm Nghê, hắn còn cầu mong gì hơn nữa?
Hắn thấy Thẩm Nghê lại nghiêm mặt muốn phản bác, thì ra đòn phủ đầu trước, ngồi thẳng người dậy hôn lên môi nàng: “Nàng còn nhắc đến Vô Danh một lần nữa, ta sẽ lại một lần làm kẻ Bá Vương, không quan tâm nàng kêu cha gọi nương gì ta cũng phải đi vào trong nàng.”
Gương mặt Thẩm Nghê nóng lên, chọc chọc giữa hai chân mày của hắn quở trách: “Có ai tự tranh với bản thân như ngươi không? Trẻ con thế không biết?”
Thẩm Chiếu Độ ngửa đầu lên ngậm lấy đầu ngón tay nàng, cái lưỡi linh hoạt quấn lấy đầu ngón tay nàng, mút một cái thật sâu ngậm cả ngón tay nàng vào trong miệng.
Cảm giác ướt át bao phủ lấy ngón tay mảnh khảnh, Thẩm Nghê xấu hổ vội vàng muốn rút ra, Thẩm Chiếu Độ nhận ra lập tức quấn lấy nàng càng chặt hơn, dùng răng năng nhẹ nhàng mài qua bụng ngón tay nàng, vẻ cà lơ phất phơ trong mắt dần dần bị vẻ xâm lược che lấp, giống như con sói nham hiểm đang rình con mồi trước khi đi săn.
Hắn càng dựa sát lại gần, Thẩm Nghê theo bản năng muốn lùi lại, khi nàng suýt chút nữa ngã xuống khỏi mép giường, lập tức bị một cánh tay rắn chắc ôm trở lại trên giường, rồi bị bao vây giữa hai cánh tay và lồng ngực.
Hai người sát lại gần đến mức, cách một lớp vải trắng Thẩm Nghê vẫn có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng của hắn, từng tiết tấu tấn công bức tường trong lòng nàng.
“Thẩm Nghê.”
Hai bàn tay to lớn đặt sau lưng nàng trượt xuống bờ mông của nàng, nhẹ nhàng nhấc lên một cái, nàng mất trọng tâm lập tức ngã vào trong lòng Thẩm Chiếu Độ, hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng tay của hắn.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng nắn bóp mông nàng, khóa chặt nàng trong vòng tay hắn, mặc hắn xâm lược.
“Nàng cho rằng, nàng nuôi dưỡng Vô Danh ở bên cạnh mình thì hắn sẽ không biến thành nam nhân thối sao?” Thẩm Chiếu Độ dùng sức nâng nàng lên, vùi mặt vào nơi tròn trịa ngẩng cao dưới lớp xiêm áo kia, chuẩn xác cắn đỉnh nhũ hoa đã dựng đứng lên của nàng, xấu xa nói, “Vào đêm trước khi nàng xuất giá, hắn sẽ đè nàng xuống giường, dùng tinh dịch đặc sệt rót đầy cái huyệt nhỏ của nàng, cuối cùng sẽ giam cầm nàng ở bên cạnh, cả đời chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn.”
Cánh tay hắn siết lại, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ: “Tỷ tỷ thích một Vô Danh như vậy sao?”
Ngón tay mạnh mẽ vuốt ve đường cong uốn lượn nơi hõm lưng, Thẩm Nghê không khỏi run rẩy, nhưng lại không thể không bám lấy bả vai hắn, yếu ớt phản bác: “Ngươi gạt người.”
“Ta lừa gạt nàng lúc nào?” Thẩm Chiêu Độ sợ thật sự dọa đến nàng, hắn buông tay thả Thẩm Nghê xuống, lười biếng dán mặt lên bụng nàng, “Vậy nên nàng nên vui mừng bây giờ ta đã là Thẩm Chiếu Độ.”
Muốn hắn tận mắt nhìn Thẩm Nghê thuộc về một nam nhân khác, hắn thật sự sẽ mất khống chế mà giết người, độc chiếm Thẩm Nghê làm của riêng của một mình hắn.
Tiếng nước chảy của đồng hồ nước vang vọng trong không gian nghiêm nghị, tích tắc không ngừng, khiến cho bốn phía bao quanh Trạc Anh đường cảm giác càng thêm chật chội ngột ngạt.
Mà người đang ôm lấy vòng eo thon của nàng càng muốn thu hẹp không gian này lại, chóp mũi hắn trượt xuống một đường, dừng lại ở giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng dụi dụi.
Tỉnh dậy với cây kiếm giết người trong tay, đối đầu nằm bên gối mỹ nhân.
Tiếng sốt soạt trên mái ngói làm xáo trộn âm thanh vang vọng của tiếng nước kêu, Thẩm Chiếu Độ mới vừa nhắm mắt lại, lần nữa lại mở mắt ra.
Giữa trưa, một tia nắng như thiêu đốt từ trên mái nhà chiếu xuống, một ống trúc nhỏ nhanh chóng rơi xuống theo tia nắng, rơi xuống ván chân giường phát ra tiếng lạch cạch.
Thẩm Chiếu Độ đưa tay qua nhặt ống tre dài lên, rút cuộn giấy lớn được cuộn tròn lại ở bên trong ra.
Đọc một hồi lông mày hắn nhíu lại.
“Sao thế?”
Hắn có thể mở mật hàm ra xem ở trước mặt nàng, điều này chứng tỏ hắn không có ý định lừa dối nàng.
Thẩm Chiếu Độ lắc đầu, đặt tờ giấy dưới ngọn nến đến khi cháy hết rồi mới nói: “Nàng biết Hạ Hồng không?”
Hạ Hồng là người được Tiêu Linh tự mình cất nhắc, tất nhiên nàng có biết.
“Hai người đang đấu đá nhau à?”
“Ông ta xứng sao?” Sự kiêu ngạo không giấu được cũng không thèm che giấu càng bành trướng, Thẩm Chiếu Độ nhặt trường bào tuột xuống khỏi cánh tay lên, đi đến trước án thư cầm bút hồi âm, “Tiêu Loan vì để chèn ép ta, phái ông ta đến Mạc Bắc nắm giữ ấn soái, còn mang theo cả hai phó tướng của ta.”
Mật hàm là do phó tướng gửi về, Hạ Hồng mới vừa vào biên giới đã bị Man Di đánh lén, còn bị đốt sạch nửa tháng quân lương.
“Bộ lạc của bọn người Man Di rất đông đảo, phương thức tác chiến của mỗi một bộ lạc không giống nhau, hơn nữa thủ lĩnh của bọn họ đổi cực kỳ nhanh, sau một hai tháng sẽ có phương thức chiến đấu mới xuất hiện, khó lòng phòng bị được, tướng lĩnh không có kinh nghiệm căn bản là không thể chiếm thế thượng phong.”
Thẩm Nghê cũng từng nghe Tiêu Linh đánh giá về con người của Hạ Hồng này, nói ông ta là một người trung thành, nhưng lại bảo thủ không chịu thay đổi, hơn nữa vì tuổi tác và chiến công vẫn còn bày ở đó, nên về cơ bản là không chịu nghe lời khuyên bảo của người khác.
Mà Hạ Hồng chưa từng tiếp xúc với chiến dịch ở Mạc Bắc, cũng không chịu nghe ý kiến của các tướng sĩ đóng góp, vì vậy chuyện thất thế bại trận là chuyện không có gì phải nghi ngờ cả.
Thẩm Nghê đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, đưa tay qua giúp hắn cầm lấy thỏi mực mài: “Nếu như Hạ Hồng liên tục thua trận, ngươi sẽ thay thế ông ta đi Mạc Bắc sao?”
Đây là nguyên nhân Thẩm Chiếu Độ cau mày.
Tiêu Loan không thiếu võ tướng, nhưng nếu như Hạ Hồng thật sự bị đánh đến mức người chết ngựa đổ, người được coi là khiến đám Man di nghe thấy tên là phải khiếp sợ như hắn chắc chắn sẽ phải ra tiền tuyến chấn định lòng quân.
Chuyện phủ Chiêu vũ hầu bị tập kích đã được báo lên ngự thư phòng từ lâu, nhưng đến hôm nay Tiêu Loan vẫn không cho thấy bất kỳ thái độ gì.
Nhưng không ngoài dự đoán, thánh ý sắp đến rồi.
Hắn đặt bút xuống, nắm tay Thẩm Nghê đi đến trước cửa, gã sai vặt đang canh giữ ở cửa sau ôm cái mũ gấp gáp chạy về phía hắn.
“Hầu gia,” Cậu ta thở hồng hộc dừng lại trước bậc thang, “Một vị Trương công công đến truyền đạt, nói bệ hạ đã đi qua phường Quang Đức rồi, sắp đến Hầu phủ.”
Năm ngày trôi qua, tất cả vết thương trên người hắn đều đã đóng vảy, ngay cả vết kiếm đâm thấu xương trên vai kia cũng đã cầm được máu, chỉ đợi sau khi vết thương khô hoàn toàn sẽ tìm Trần phương trượng cắt chỉ khâu trước đó đã vá lại ra.
Thẩm Nghê thấm ướt khăn tay nhẹ nhàng lau thảo dược lên vết thương của hắn: “Ngươi ở trong quân doanh cũng xử lý vết thương như vậy sao?”
Thẩm Chiếu Độ nằm sấp trên giường, hai tay thì đang nghịch cái tua kiếm nàng vừa mới bện xong, tung lên rồi lại bắt lấy rồi lại tung lên cao rồi đưa tay ra đỡ, chơi không biết chán.
“Ở phía Tây Nam còn có nhiều loại cỏ cây có thể tạm thời điều chế thành sợi chỉ dâu tằm*, nhưng ở Mạc Bắc đất đai cằn cỗi, bọn ta sẽ bẻ gãy hàm trên của những con kiến ta có thể cắn người dùng để làm kìm kẹp miệng vết thương…”
*桑皮线"Sợi dâu tằm" là một trong những loại chỉ khâu thường được sử dụng. Sợi dâu tằm không chỉ dễ làm, dễ đắp, không dễ đứt mà còn có dược tính ôn hòa, thanh nhiệt giải độc, thúc đẩy quá trình lành vết thương.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Thẩm Nghê vội vàng kết thúc câu chuyện của hắn.
Thẩm Chiếu Độ cười cười tựa đầu vào vai nàng: “Này mới có là gì đâu…”
Thẩm Nghê nhúng chiếc khăn tay ngập trong nước, nàng nhớ hắn đã từng nói ——
"Ta đã chịu đựng tất cả những khổ nạn trong địa ngục A Tỳ, mới bước được đến trước mặt nương nương."
“Người của quan phủ nói, ngôi miếu đổ nát đó nửa đêm bốc cháy, người không ngủ ở bên trong thì chạy đi đâu?”
Thẩm Chiếu Độ không trả lời ngày, hắn vùi mặt vào trong tay áo của nàng: “Không ngủ được, leo lên cây hóng mát.”
Sau khi Thẩm Nghê rời đi, mỗi ngày hắn đều quanh quẩn ở gần Thẩm phủ, ngôi miếu đổ nát từ lâu đã không còn là chốn nương thân của hắn, mà là một góc ở ngõ sau Thẩm phủ.
Thẩm Nghê biết tính tình hắn chỉ được cái mạnh miệng, nàng cũng không ép hắn trả lời, bàn tay đè lên mái tóc bù xù của hắn, mặc dù không phải cảm giác châm chích cứng tay, nhưng mái tóc dài đen nhánh của hắn vừa dày vừa cứng, xúc cảm không phải quá tốt, cực kỳ hợp với khí chất bất khuất cứng cỏi của hắn.
Hắn không giống Vô Danh, nhưng hắn thật sự chính là Vô Danh.
Nàng đã bỏ lỡ cuộc phiêu lưu của một cây cỏ dại trưởng thành một cây đại thụ che trời.
“Xin lỗi.” Nàng cúi đầu ôm lấy Thẩm Chiếu Độ đang chôn mình trong tay áo của nàng vào trong lòng, “Nếu như không phải do ta hèn yếu, tùy ý để đại bá địch đoạt, ngươi cũng sẽ không đi trên con đường gian nan như vậy.”
Nếu như có Thẩm Chính Vinh dìu dắt, với ưu thế thiên phú của hắn, muốn có một vị trí phi thường trên quân doanh chắc chắn chỉ cần phải bỏ ra một nửa công sức so với hiện tại.
“Ta tình nguyện đi trên con đường như bây giờ.”
Thẩm Chiếu Độ từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, không hề che giấu sự bướng bỉnh và độc chiếm trong ánh mắt: “Nàng và ta chỉ có thể có một loại quan hệ, ai muốn không được cái lợi cao nhất cũng phải làm tỷ đệ thì người đó đi mà làm.”
Hắn sinh ra từ trong bùn đất, hèn mọn như hạt bụi, việc hắn muốn làm ô uế vầng trăng sáng trên bầu trời kia là tội nghiệt rất nặng, sẽ bị đọa xuống địa ngục sâu không thấy đáy, trải qua hàng triệu tỷ kiếp.
Đức Phật dạy: Có ba thứ vô hạn, thời gian vô hạn, không gian vô hạn, người chịu phạt là vô hạn, người phạm phải năm nghịch tội vĩnh viễn sẽ bị đọa vào cõi này, đời đời chịu đựng những đau khổ tận cùng.
Mà hắn chỉ mất mấy năm khổ nạn đã có thể đứng bên cạnh Thẩm Nghê, hắn còn cầu mong gì hơn nữa?
Hắn thấy Thẩm Nghê lại nghiêm mặt muốn phản bác, thì ra đòn phủ đầu trước, ngồi thẳng người dậy hôn lên môi nàng: “Nàng còn nhắc đến Vô Danh một lần nữa, ta sẽ lại một lần làm kẻ Bá Vương, không quan tâm nàng kêu cha gọi nương gì ta cũng phải đi vào trong nàng.”
Gương mặt Thẩm Nghê nóng lên, chọc chọc giữa hai chân mày của hắn quở trách: “Có ai tự tranh với bản thân như ngươi không? Trẻ con thế không biết?”
Thẩm Chiếu Độ ngửa đầu lên ngậm lấy đầu ngón tay nàng, cái lưỡi linh hoạt quấn lấy đầu ngón tay nàng, mút một cái thật sâu ngậm cả ngón tay nàng vào trong miệng.
Cảm giác ướt át bao phủ lấy ngón tay mảnh khảnh, Thẩm Nghê xấu hổ vội vàng muốn rút ra, Thẩm Chiếu Độ nhận ra lập tức quấn lấy nàng càng chặt hơn, dùng răng năng nhẹ nhàng mài qua bụng ngón tay nàng, vẻ cà lơ phất phơ trong mắt dần dần bị vẻ xâm lược che lấp, giống như con sói nham hiểm đang rình con mồi trước khi đi săn.
Hắn càng dựa sát lại gần, Thẩm Nghê theo bản năng muốn lùi lại, khi nàng suýt chút nữa ngã xuống khỏi mép giường, lập tức bị một cánh tay rắn chắc ôm trở lại trên giường, rồi bị bao vây giữa hai cánh tay và lồng ngực.
Hai người sát lại gần đến mức, cách một lớp vải trắng Thẩm Nghê vẫn có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng của hắn, từng tiết tấu tấn công bức tường trong lòng nàng.
“Thẩm Nghê.”
Hai bàn tay to lớn đặt sau lưng nàng trượt xuống bờ mông của nàng, nhẹ nhàng nhấc lên một cái, nàng mất trọng tâm lập tức ngã vào trong lòng Thẩm Chiếu Độ, hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng tay của hắn.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng nắn bóp mông nàng, khóa chặt nàng trong vòng tay hắn, mặc hắn xâm lược.
“Nàng cho rằng, nàng nuôi dưỡng Vô Danh ở bên cạnh mình thì hắn sẽ không biến thành nam nhân thối sao?” Thẩm Chiếu Độ dùng sức nâng nàng lên, vùi mặt vào nơi tròn trịa ngẩng cao dưới lớp xiêm áo kia, chuẩn xác cắn đỉnh nhũ hoa đã dựng đứng lên của nàng, xấu xa nói, “Vào đêm trước khi nàng xuất giá, hắn sẽ đè nàng xuống giường, dùng tinh dịch đặc sệt rót đầy cái huyệt nhỏ của nàng, cuối cùng sẽ giam cầm nàng ở bên cạnh, cả đời chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn.”
Cánh tay hắn siết lại, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ: “Tỷ tỷ thích một Vô Danh như vậy sao?”
Ngón tay mạnh mẽ vuốt ve đường cong uốn lượn nơi hõm lưng, Thẩm Nghê không khỏi run rẩy, nhưng lại không thể không bám lấy bả vai hắn, yếu ớt phản bác: “Ngươi gạt người.”
“Ta lừa gạt nàng lúc nào?” Thẩm Chiêu Độ sợ thật sự dọa đến nàng, hắn buông tay thả Thẩm Nghê xuống, lười biếng dán mặt lên bụng nàng, “Vậy nên nàng nên vui mừng bây giờ ta đã là Thẩm Chiếu Độ.”
Muốn hắn tận mắt nhìn Thẩm Nghê thuộc về một nam nhân khác, hắn thật sự sẽ mất khống chế mà giết người, độc chiếm Thẩm Nghê làm của riêng của một mình hắn.
Tiếng nước chảy của đồng hồ nước vang vọng trong không gian nghiêm nghị, tích tắc không ngừng, khiến cho bốn phía bao quanh Trạc Anh đường cảm giác càng thêm chật chội ngột ngạt.
Mà người đang ôm lấy vòng eo thon của nàng càng muốn thu hẹp không gian này lại, chóp mũi hắn trượt xuống một đường, dừng lại ở giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng dụi dụi.
Tỉnh dậy với cây kiếm giết người trong tay, đối đầu nằm bên gối mỹ nhân.
Tiếng sốt soạt trên mái ngói làm xáo trộn âm thanh vang vọng của tiếng nước kêu, Thẩm Chiếu Độ mới vừa nhắm mắt lại, lần nữa lại mở mắt ra.
Giữa trưa, một tia nắng như thiêu đốt từ trên mái nhà chiếu xuống, một ống trúc nhỏ nhanh chóng rơi xuống theo tia nắng, rơi xuống ván chân giường phát ra tiếng lạch cạch.
Thẩm Chiếu Độ đưa tay qua nhặt ống tre dài lên, rút cuộn giấy lớn được cuộn tròn lại ở bên trong ra.
Đọc một hồi lông mày hắn nhíu lại.
“Sao thế?”
Hắn có thể mở mật hàm ra xem ở trước mặt nàng, điều này chứng tỏ hắn không có ý định lừa dối nàng.
Thẩm Chiếu Độ lắc đầu, đặt tờ giấy dưới ngọn nến đến khi cháy hết rồi mới nói: “Nàng biết Hạ Hồng không?”
Hạ Hồng là người được Tiêu Linh tự mình cất nhắc, tất nhiên nàng có biết.
“Hai người đang đấu đá nhau à?”
“Ông ta xứng sao?” Sự kiêu ngạo không giấu được cũng không thèm che giấu càng bành trướng, Thẩm Chiếu Độ nhặt trường bào tuột xuống khỏi cánh tay lên, đi đến trước án thư cầm bút hồi âm, “Tiêu Loan vì để chèn ép ta, phái ông ta đến Mạc Bắc nắm giữ ấn soái, còn mang theo cả hai phó tướng của ta.”
Mật hàm là do phó tướng gửi về, Hạ Hồng mới vừa vào biên giới đã bị Man Di đánh lén, còn bị đốt sạch nửa tháng quân lương.
“Bộ lạc của bọn người Man Di rất đông đảo, phương thức tác chiến của mỗi một bộ lạc không giống nhau, hơn nữa thủ lĩnh của bọn họ đổi cực kỳ nhanh, sau một hai tháng sẽ có phương thức chiến đấu mới xuất hiện, khó lòng phòng bị được, tướng lĩnh không có kinh nghiệm căn bản là không thể chiếm thế thượng phong.”
Thẩm Nghê cũng từng nghe Tiêu Linh đánh giá về con người của Hạ Hồng này, nói ông ta là một người trung thành, nhưng lại bảo thủ không chịu thay đổi, hơn nữa vì tuổi tác và chiến công vẫn còn bày ở đó, nên về cơ bản là không chịu nghe lời khuyên bảo của người khác.
Mà Hạ Hồng chưa từng tiếp xúc với chiến dịch ở Mạc Bắc, cũng không chịu nghe ý kiến của các tướng sĩ đóng góp, vì vậy chuyện thất thế bại trận là chuyện không có gì phải nghi ngờ cả.
Thẩm Nghê đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, đưa tay qua giúp hắn cầm lấy thỏi mực mài: “Nếu như Hạ Hồng liên tục thua trận, ngươi sẽ thay thế ông ta đi Mạc Bắc sao?”
Đây là nguyên nhân Thẩm Chiếu Độ cau mày.
Tiêu Loan không thiếu võ tướng, nhưng nếu như Hạ Hồng thật sự bị đánh đến mức người chết ngựa đổ, người được coi là khiến đám Man di nghe thấy tên là phải khiếp sợ như hắn chắc chắn sẽ phải ra tiền tuyến chấn định lòng quân.
Chuyện phủ Chiêu vũ hầu bị tập kích đã được báo lên ngự thư phòng từ lâu, nhưng đến hôm nay Tiêu Loan vẫn không cho thấy bất kỳ thái độ gì.
Nhưng không ngoài dự đoán, thánh ý sắp đến rồi.
Hắn đặt bút xuống, nắm tay Thẩm Nghê đi đến trước cửa, gã sai vặt đang canh giữ ở cửa sau ôm cái mũ gấp gáp chạy về phía hắn.
“Hầu gia,” Cậu ta thở hồng hộc dừng lại trước bậc thang, “Một vị Trương công công đến truyền đạt, nói bệ hạ đã đi qua phường Quang Đức rồi, sắp đến Hầu phủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.