Chương 53
Thi Sơ Phong
16/08/2023
Vầng trăng lặn xuống sâu hơn, tiếng chuông bạc tinh đang thay thế tiếng côn trùng hót trong sân tô điểm thêm vẻ kiều diễm cho màn đêm bao la.
Suốt một đêm, Thẩm Nghê bị cơ thể to lớn cường trắng kia đè, hai tay bị giữ chặt ấn lên gối mềm, nghe Thẩm Chiếu Độ gọi nàng một tiếng tỷ tỷ rồi lại tỷ tỷ không biết bao nhiêu lần.
“Tỷ tỷ thật nhiều nước, hay là để cho ta nếm một ngụm nhé?”
“A —— Tỷ tỷ cắn chặt như vậy, là muốn cho ta bắn hết vào trong sao?”
“Tỷ tỷ để cho ta lại cắm vào sâu hơn nữa được không? Nhanh quá sao? Nhưng tỷ tỷ đang rên rỉ rất thoải mái mà…”
“Tỷ tỷ, ta đói rồi, cho ta uống sữa được không?”
Hai tai bị những lời nịnh nọt của hắn làm cho đỏ rực như có thể nhỏ ra máu, Thẩm Nghê nghe hắn khàn khàn trầm đục gọi mình, nơi kết hợp giữa hai người mở ra đóng lại va chạm mãnh liệt.
Cuối cùng trong tiếng cười trầm thấp của Thẩm Chiếu Độ cùng tiếng nức nở do bị ép buộc quá mức của Thẩm Nghê, hắn mới chịu bỏ qua cho nàng, rút côn thịt cứng rắn của mình ra bắn ra ngoài.
“Say này còn bảo ta gọi tỷ tỷ không?”
Thẩm Nghê bị hắn làm rất tàn bạo, hai chân tê dại cứng cứng ngắc giơ lên, dù cây gậy khiến người ta kinh hãi đã rút ra ngoài, nhưng tiểu huyệt vẫn còn hơi hé mở, chất nhầy trong suốt giống như nước mắt nàng chảy ra không ngừng.
Thẩm Chiếu Độ cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên mặt nàng, sau đó trượt xuống giữa hai chân nàng ngậm lấy nguồn nước suối kia, lập tức nhận lấy tiếng khóc nức nở tựa như phản kháng của nàng.
“Vừa mặn vừa ngọt.”
“Chàng còn dám nói!” Nàng cắn cánh tay hắn cho hả giận, “Mau cút ra, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa.”
“Được rồi, không nghịch nàng nữa.” Hắn ôm Thẩm Nghê cả người mềm nhũn nhảy vào trong thùng nước tắm, giúp nàng tẩy rửa chất nhầy nhụa dinh dính trên người.
Phía Đông đã nổi lên tia sáng mờ nhạt, nhuyễn giáp cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thẩm Nghê nhìn hắn trần truồng bước ra khỏi thùng tắm, lau sạch nước trên người, vai rộng eo hẹp cùng với đôi chân dài, mỗi một tấc trên cơ thể hắn đầu là cơ bắp rắn chắc.
“Để ta giúp chàng.”
Nỗi buồn trước khi ly biệt lúc này lại nổi lên, nàng đứng dậy khoác thêm một kiện ngoại sa, buộc qua lao dây thắt lưng rồi bước chân trần tới sau lưng Thẩm Chiếu Độ.
Trên bờ vai rộng lớn vẫn còn vết vèo của nàng, Thẩm Nghê đỏ mặt giúp hắn giũ áo lót trong, vội vàng giúp hắn xỏ tay vào ống tay áo: “Quay người lại, ta giúp chàng thắt dây lưng.”
Thẩm Chiếu Độ nghe lời xoay người lại, trên bờ ngực trần trụi đầy những dấu hôn và vài dấu răng cắn lẻ tẻ, đây đều là những dấu vết nàng vô thức liếm mút rồi cắn tạo thành trong cơn cao triều vừa rồi.
Tất nhiên những dấu nhưng vậy trên người nàng cũng không hề ít, ngay cả bắp chân cũng đầy dấu vết nắn bóp xấu xa của hắn.
Thẩm Chiếu Độ biết nàng đang xấu hổ, nhưng cũng không mở miệng trêu chọc nàng, chỉ cụp mắt lẳng lặng nhìn nàng.
“Được rồi.”
Sau khi buộc chặt sợi dây đai cuối cùng của viên bào, Thẩm Nghê đưa phát quan cho hắn.
Bình minh sắp ló dạng, bên ngoài đường có có người tập hợp lại, chờ tướng quân phát hiệu lệnh.
Thẩm Chiếu Độ không nhận lấy, gấp gáp vươn tay ra kéo nàng vào trong ngực, dùng sức ôm nàng thật chặt: “Ta vẫn luôn lo sợ nàng sẽ khóc, nhưng bây giờ nàng bình tĩnh như vậy lại khiến ta thấy không vui.”
“Ta khóc như trời sập thì chàng sẽ vui vẻ sao?”
Thẩm Chiếu Độ suy nghĩ một lúc, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Không phải như vậy, nếu như nàng khóc trận này ta không đánh nữa, ở nhà với nàng.”
Thẩm Nghê còn lâu mới tin lời hoang đường này của hắn, khẽ đẩy hắn ra: “Chàng mau đi đi, chậm trễ giờ sẽ không tốt.”
Tiễn người đi ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng nói lời biệt ly, Thẩm Chiếu Độ thở phào một hơi: “Ta đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi rồi, trời vừa sáng nàng sẽ lên đường luôn, bảo trọng chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để ta phải phân tâm.”
Nói xong, hắn lần nữa ôm nàng thật chặt, sau đó kiên quyết xoay người, cầm bội kiếm lên bước ra ngoài chính đường Noãn các.
“Xuất phát!”
Chưa đến biên giới, nhưng giọng nói của người thiếu niên đã như có gió cát thổi qua, lẫm liệt mà thô ráp, trong sự cởi mở có sự điềm tĩnh của trưởng thành.
Tiếng bước chân đều nhịp càng lúc càng xa, tiếng khóc Thẩm Nghê kìm nén đã lâu cuối cùng cũng tràn bờ đê.
Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân không quan tâm quá nhiều đến Thẩm Chiếu Độ, cho dù biết hắn là Vô Danh năm đó.
Thẩm Chiếu Độ trẻ con, kỳ quặc lại nhỏ nhen, đã thế tính tình còn nóng nảy, không có chỗ nào khiến người ta yêu thích.
Nhưng khi vừa nghĩ đến hắn ở Mạc Bắc chịu khổ đánh giặc, trong lòng nàng không kiềm chế được quặn thắt lại đau nhói.
Người này căn bản không hề biết tự lo cho mình, có bị thương thì chỉ cần không chết thì đều không quá để ý.
Lần này sau khi trở về, trên người hắn sẽ có thêm bao nhiêu vết sẹo dữ tợn?
Nàng không mong chờ hắn có thể phong Lang Cư Tư, thăng quan tiến chức, chỉ cầu mong hắn khải hoàn bình an, dẫn nàng đi ngắn bầu trời đom đóm.
*
Mặt trời cuối cùng cũng bởi bỏ ràng buộc nhảy ra khỏi dãy núi, Thẩm Nghê mang theo hành lý gọn nhẹ ngồi lên chiếc xe ngựa đơn giản do Thẩm Chiếu Độ đặc biệt chuẩn bị trước khi ra trận, một đường thẳng tiến đến Triệu Châu.
Thẩm phủ nằm ở trong nội thành Triệu Châu, ở phía Tây Nam của Triệu Châu, phải đánh xe mất một ngày một đêm mới đến nơi.
Sau khi thuận lợi ra khỏi địa giới của kinh thành, Thẩm Nghê mới thở phào nhẹ nhõm, nàng qua nghỉ ngơi một đêm tại thị trấn nhỏ trong trung tâm của Triệu Châu rồi mới tiếp tục lên đường, lúc đến Thẩm phủ đã là giữa trưa ngày thứ hai.
Đã rất lâu rồi Thẩm Nghê không đi xa như vậy, hai ngày đi đường vất cả khiến cho lúc nàng xuống xe ngựa hai bắp chân tê dại mềm oặt, suýt chút nữa thất lễ ngã sấp xuống.
“Tiểu thư cẩn thận.”
Tên sai vặt đang giúp nàng giữ ghế con vội vàng đứng lên muốn đỡ nàng, nhưng thị nữ nàng mang theo từ phủ Chiêu vũ hầu đã lập tức tiến lên ngăn cản hắn ta đỡ nàng.
“Ngươi có hiểu quy củ không thế, thân thể cành vàng lá ngọc của tiểu thư ngươi có thể đụng vào sao!”
Thẩm Nghê nhìn tên sai vặt lỗ mãng này một cái.
“Ngươi là người mới tới à?”
Tên sai vặt trông thanh tú trẻ trung xấu hổ gãi gãi má, nở nụ cười nịnh nọt: “Dạ, hôm qua lão gia và phu nhân nhận được tin tức tiểu thư sắp trở về, sợ trong phủ không đủ hạ người hầu hạ, nên đã cất công tìm nha bà* mua tiểu nhân về làm chân sai vặt.”
*牙婆 Nha bà: Mẹ mìn, bà buôn người.
Nhắc đến phụ thân phụ mẫu, sự mệt mỏi trên người Thẩm Nghê lập tức bị cuốn trôi, nâng làn váy lên sải bước về phía ngưỡng cửa.
Thẩm Chính Vinh chỉ là một võ quan tam phẩm, nhưng với sự giúp đỡ từ gia sản được phân cho từ phủ Thành quốc công, cộng thêm mười năm Thẩm Nghê vinh sủng, Tiêu Linh ban thưởng vô số đồ vật, nên tòa tam viện lạc này được xây dựng cũng rất ra hình ra dáng.
“A Đa, A Nương đang ở Bắc Lạc đường sao?”
“Dạ không thư tiểu thư.” Tên sai vặt đi trước dẫn đường cho nàng trả lời, “Phòng của tiểu thư bỏ trống đã lâu, lão gia phu nhân sợ người không thoải mái nên tự mình tới đó trang hoàng.”
Đi vào trong hậu viện, tên sai vặt vẫn luôn đi phía trước Thẩm Nghê, nàng đang định quát hắn ta dừng lại, đột nhiên phát hiện trong phủ rộng lớn như vậy lại không thấy nô bộ nào khác.
“Chờ chút.”
Thẩm Nghê chợt dừng bước, dùng ánh mắt bình tĩnh đánh giá tên sai vặt này.
Người này không tính là trắng trẻo, mặc dù lưng hơi gù, nhưng mặc bộ y phục vải thô sơ trên người lại không hề có vẻ chán nản, thắt lưng một bó, eo ong lưng vượn.
Người có thể có được vóc dáng như vậy, nàng mới chỉ từng gặp một người là Thẩm Chiếu Độ —— Đây là kiểu thân thể cường tráng mà chỉ những người đánh trận lâu năm trên sa trường mới có.
Tên sai vặt bị nàng quan sát một lúc lâu cũng không thấy chột dạ, còn hỏi ngược lại: “Tiểu thư có gì phân phó?”
“Rời nhà mười năm, ta hơi nhớ mùi vị vịt hầm ô mai.” Thẩm Nghê giả vờ trấn định, “Cái người tên Đỗ Phương Ninh biết nếu món vịt hầm ô mai trong phòng bếp còn ở không?”
Đỗ Phương Ninh này là do nàng bịa ra, cho dù người này trả lời còn ở hay không thì đều là đang nói dối.
Nhưng mà tên sai vặt này lại đi đường vòng với nàng: “Tiểu nhân mới đến, làm sao biết ông ấy còn ở hay không.”
Hắn nói xong đứng thẳng người dậy, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn một con mồi đã rơi vào lưới.
Thăm dò đã bại lộ, sắc mặt Thẩm Nghê đột nhiên thay đổi, nàng xoay người định chạy đi.
Nhưng thoáng một cái một bóng người nhanh nhẹn đứng chặn ở trước mặt nàng, giơ tay lên bóp cổ nàng, nở nụ cười tháo chiếc trâm ngọc hoa trà trên đầu nàng.
“Ngươi đi rồi, ta lấy gì ra uy hiếp Thẩm Chiếu Độ đây?”
*
Trải qua bảy ngày hành quân gấp rút gần như không ngủ nghỉ, đoàn người của Thẩm Chiếu Độ cuối cùng cũng đến biên giới Lũng Châu, thành công gặp được những tướng sĩ trong thành phái tới.
Bọn họ dựng doanh trướng ở ngoài thành, khi màn đêm vừa buông xuống, cuồng phong nổi lên, hạt cát thô thổi mạnh vào lớp vải lều dày làm bằng da bò kêu xào xạc,
Trong thoáng chốc cảm giác như ngoài kia mưa gió mịt mù.
Thẩm Chiếu Độ nhìn bàn bàn cát cắm đầy lá cờ, ánh mắt lười biếng nghe người của Lũng Châu báo cáo tình hình: “Mấy ngày nay thành Gia không có động tĩnh gì lớn, nhưng vẫn luôn quấy rối đội quân hậu cần của chúng ta.”
“Cắt chức Hạ Hồng chưa?” Hắn dùng cành khô dời tảng đá về phía Tây Bắc, “Tiền tuyến hiện đang nghe ai chỉ huy?”
“Cắt chức rồi ạ, bây giờ tất cả đều nghe Hữu phó tướng của Đô đốc ngài chỉ huy.”
Thẩm Chiếu Độ đáp lại “Ừm” một tiếng, đang định đuổi người đi, bên ngoài lại có người cầu kiến.
“Đô đốc, lúc chúng ta ở ngoài nhặt củi khô nhặt được một hộp gỗ, trên đó bị niêm phong lại, viết muốn đích thân ngài mở ra.”
Nhanh như vậy đã có người biết hắn đến Lũng Châu rồi?
"Trình lên."
Người dám giở trò khiêu khích như vậy hắn đã thấy nhiều rồi, nhưng không một ai có thể thoát được kết cục trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của hắn cả.
Hắn nhìn hộp gỗ một cái, tay nghề thợ làm ra nó rất tinh xảo, mặt trên còn có chạm khắc Đào lý Hỉ thước.
Lòe loẹt.
Hắn xé rách niêm phong bên trong, mở nắp ra, bên trong là một chiếc trâm bạch ngọc hình hoa trà bị gãy làm đôi, nằm trơ trọi giữa đống ngọc vỡ.
Suốt một đêm, Thẩm Nghê bị cơ thể to lớn cường trắng kia đè, hai tay bị giữ chặt ấn lên gối mềm, nghe Thẩm Chiếu Độ gọi nàng một tiếng tỷ tỷ rồi lại tỷ tỷ không biết bao nhiêu lần.
“Tỷ tỷ thật nhiều nước, hay là để cho ta nếm một ngụm nhé?”
“A —— Tỷ tỷ cắn chặt như vậy, là muốn cho ta bắn hết vào trong sao?”
“Tỷ tỷ để cho ta lại cắm vào sâu hơn nữa được không? Nhanh quá sao? Nhưng tỷ tỷ đang rên rỉ rất thoải mái mà…”
“Tỷ tỷ, ta đói rồi, cho ta uống sữa được không?”
Hai tai bị những lời nịnh nọt của hắn làm cho đỏ rực như có thể nhỏ ra máu, Thẩm Nghê nghe hắn khàn khàn trầm đục gọi mình, nơi kết hợp giữa hai người mở ra đóng lại va chạm mãnh liệt.
Cuối cùng trong tiếng cười trầm thấp của Thẩm Chiếu Độ cùng tiếng nức nở do bị ép buộc quá mức của Thẩm Nghê, hắn mới chịu bỏ qua cho nàng, rút côn thịt cứng rắn của mình ra bắn ra ngoài.
“Say này còn bảo ta gọi tỷ tỷ không?”
Thẩm Nghê bị hắn làm rất tàn bạo, hai chân tê dại cứng cứng ngắc giơ lên, dù cây gậy khiến người ta kinh hãi đã rút ra ngoài, nhưng tiểu huyệt vẫn còn hơi hé mở, chất nhầy trong suốt giống như nước mắt nàng chảy ra không ngừng.
Thẩm Chiếu Độ cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên mặt nàng, sau đó trượt xuống giữa hai chân nàng ngậm lấy nguồn nước suối kia, lập tức nhận lấy tiếng khóc nức nở tựa như phản kháng của nàng.
“Vừa mặn vừa ngọt.”
“Chàng còn dám nói!” Nàng cắn cánh tay hắn cho hả giận, “Mau cút ra, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa.”
“Được rồi, không nghịch nàng nữa.” Hắn ôm Thẩm Nghê cả người mềm nhũn nhảy vào trong thùng nước tắm, giúp nàng tẩy rửa chất nhầy nhụa dinh dính trên người.
Phía Đông đã nổi lên tia sáng mờ nhạt, nhuyễn giáp cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thẩm Nghê nhìn hắn trần truồng bước ra khỏi thùng tắm, lau sạch nước trên người, vai rộng eo hẹp cùng với đôi chân dài, mỗi một tấc trên cơ thể hắn đầu là cơ bắp rắn chắc.
“Để ta giúp chàng.”
Nỗi buồn trước khi ly biệt lúc này lại nổi lên, nàng đứng dậy khoác thêm một kiện ngoại sa, buộc qua lao dây thắt lưng rồi bước chân trần tới sau lưng Thẩm Chiếu Độ.
Trên bờ vai rộng lớn vẫn còn vết vèo của nàng, Thẩm Nghê đỏ mặt giúp hắn giũ áo lót trong, vội vàng giúp hắn xỏ tay vào ống tay áo: “Quay người lại, ta giúp chàng thắt dây lưng.”
Thẩm Chiếu Độ nghe lời xoay người lại, trên bờ ngực trần trụi đầy những dấu hôn và vài dấu răng cắn lẻ tẻ, đây đều là những dấu vết nàng vô thức liếm mút rồi cắn tạo thành trong cơn cao triều vừa rồi.
Tất nhiên những dấu nhưng vậy trên người nàng cũng không hề ít, ngay cả bắp chân cũng đầy dấu vết nắn bóp xấu xa của hắn.
Thẩm Chiếu Độ biết nàng đang xấu hổ, nhưng cũng không mở miệng trêu chọc nàng, chỉ cụp mắt lẳng lặng nhìn nàng.
“Được rồi.”
Sau khi buộc chặt sợi dây đai cuối cùng của viên bào, Thẩm Nghê đưa phát quan cho hắn.
Bình minh sắp ló dạng, bên ngoài đường có có người tập hợp lại, chờ tướng quân phát hiệu lệnh.
Thẩm Chiếu Độ không nhận lấy, gấp gáp vươn tay ra kéo nàng vào trong ngực, dùng sức ôm nàng thật chặt: “Ta vẫn luôn lo sợ nàng sẽ khóc, nhưng bây giờ nàng bình tĩnh như vậy lại khiến ta thấy không vui.”
“Ta khóc như trời sập thì chàng sẽ vui vẻ sao?”
Thẩm Chiếu Độ suy nghĩ một lúc, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Không phải như vậy, nếu như nàng khóc trận này ta không đánh nữa, ở nhà với nàng.”
Thẩm Nghê còn lâu mới tin lời hoang đường này của hắn, khẽ đẩy hắn ra: “Chàng mau đi đi, chậm trễ giờ sẽ không tốt.”
Tiễn người đi ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng nói lời biệt ly, Thẩm Chiếu Độ thở phào một hơi: “Ta đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi rồi, trời vừa sáng nàng sẽ lên đường luôn, bảo trọng chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để ta phải phân tâm.”
Nói xong, hắn lần nữa ôm nàng thật chặt, sau đó kiên quyết xoay người, cầm bội kiếm lên bước ra ngoài chính đường Noãn các.
“Xuất phát!”
Chưa đến biên giới, nhưng giọng nói của người thiếu niên đã như có gió cát thổi qua, lẫm liệt mà thô ráp, trong sự cởi mở có sự điềm tĩnh của trưởng thành.
Tiếng bước chân đều nhịp càng lúc càng xa, tiếng khóc Thẩm Nghê kìm nén đã lâu cuối cùng cũng tràn bờ đê.
Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân không quan tâm quá nhiều đến Thẩm Chiếu Độ, cho dù biết hắn là Vô Danh năm đó.
Thẩm Chiếu Độ trẻ con, kỳ quặc lại nhỏ nhen, đã thế tính tình còn nóng nảy, không có chỗ nào khiến người ta yêu thích.
Nhưng khi vừa nghĩ đến hắn ở Mạc Bắc chịu khổ đánh giặc, trong lòng nàng không kiềm chế được quặn thắt lại đau nhói.
Người này căn bản không hề biết tự lo cho mình, có bị thương thì chỉ cần không chết thì đều không quá để ý.
Lần này sau khi trở về, trên người hắn sẽ có thêm bao nhiêu vết sẹo dữ tợn?
Nàng không mong chờ hắn có thể phong Lang Cư Tư, thăng quan tiến chức, chỉ cầu mong hắn khải hoàn bình an, dẫn nàng đi ngắn bầu trời đom đóm.
*
Mặt trời cuối cùng cũng bởi bỏ ràng buộc nhảy ra khỏi dãy núi, Thẩm Nghê mang theo hành lý gọn nhẹ ngồi lên chiếc xe ngựa đơn giản do Thẩm Chiếu Độ đặc biệt chuẩn bị trước khi ra trận, một đường thẳng tiến đến Triệu Châu.
Thẩm phủ nằm ở trong nội thành Triệu Châu, ở phía Tây Nam của Triệu Châu, phải đánh xe mất một ngày một đêm mới đến nơi.
Sau khi thuận lợi ra khỏi địa giới của kinh thành, Thẩm Nghê mới thở phào nhẹ nhõm, nàng qua nghỉ ngơi một đêm tại thị trấn nhỏ trong trung tâm của Triệu Châu rồi mới tiếp tục lên đường, lúc đến Thẩm phủ đã là giữa trưa ngày thứ hai.
Đã rất lâu rồi Thẩm Nghê không đi xa như vậy, hai ngày đi đường vất cả khiến cho lúc nàng xuống xe ngựa hai bắp chân tê dại mềm oặt, suýt chút nữa thất lễ ngã sấp xuống.
“Tiểu thư cẩn thận.”
Tên sai vặt đang giúp nàng giữ ghế con vội vàng đứng lên muốn đỡ nàng, nhưng thị nữ nàng mang theo từ phủ Chiêu vũ hầu đã lập tức tiến lên ngăn cản hắn ta đỡ nàng.
“Ngươi có hiểu quy củ không thế, thân thể cành vàng lá ngọc của tiểu thư ngươi có thể đụng vào sao!”
Thẩm Nghê nhìn tên sai vặt lỗ mãng này một cái.
“Ngươi là người mới tới à?”
Tên sai vặt trông thanh tú trẻ trung xấu hổ gãi gãi má, nở nụ cười nịnh nọt: “Dạ, hôm qua lão gia và phu nhân nhận được tin tức tiểu thư sắp trở về, sợ trong phủ không đủ hạ người hầu hạ, nên đã cất công tìm nha bà* mua tiểu nhân về làm chân sai vặt.”
*牙婆 Nha bà: Mẹ mìn, bà buôn người.
Nhắc đến phụ thân phụ mẫu, sự mệt mỏi trên người Thẩm Nghê lập tức bị cuốn trôi, nâng làn váy lên sải bước về phía ngưỡng cửa.
Thẩm Chính Vinh chỉ là một võ quan tam phẩm, nhưng với sự giúp đỡ từ gia sản được phân cho từ phủ Thành quốc công, cộng thêm mười năm Thẩm Nghê vinh sủng, Tiêu Linh ban thưởng vô số đồ vật, nên tòa tam viện lạc này được xây dựng cũng rất ra hình ra dáng.
“A Đa, A Nương đang ở Bắc Lạc đường sao?”
“Dạ không thư tiểu thư.” Tên sai vặt đi trước dẫn đường cho nàng trả lời, “Phòng của tiểu thư bỏ trống đã lâu, lão gia phu nhân sợ người không thoải mái nên tự mình tới đó trang hoàng.”
Đi vào trong hậu viện, tên sai vặt vẫn luôn đi phía trước Thẩm Nghê, nàng đang định quát hắn ta dừng lại, đột nhiên phát hiện trong phủ rộng lớn như vậy lại không thấy nô bộ nào khác.
“Chờ chút.”
Thẩm Nghê chợt dừng bước, dùng ánh mắt bình tĩnh đánh giá tên sai vặt này.
Người này không tính là trắng trẻo, mặc dù lưng hơi gù, nhưng mặc bộ y phục vải thô sơ trên người lại không hề có vẻ chán nản, thắt lưng một bó, eo ong lưng vượn.
Người có thể có được vóc dáng như vậy, nàng mới chỉ từng gặp một người là Thẩm Chiếu Độ —— Đây là kiểu thân thể cường tráng mà chỉ những người đánh trận lâu năm trên sa trường mới có.
Tên sai vặt bị nàng quan sát một lúc lâu cũng không thấy chột dạ, còn hỏi ngược lại: “Tiểu thư có gì phân phó?”
“Rời nhà mười năm, ta hơi nhớ mùi vị vịt hầm ô mai.” Thẩm Nghê giả vờ trấn định, “Cái người tên Đỗ Phương Ninh biết nếu món vịt hầm ô mai trong phòng bếp còn ở không?”
Đỗ Phương Ninh này là do nàng bịa ra, cho dù người này trả lời còn ở hay không thì đều là đang nói dối.
Nhưng mà tên sai vặt này lại đi đường vòng với nàng: “Tiểu nhân mới đến, làm sao biết ông ấy còn ở hay không.”
Hắn nói xong đứng thẳng người dậy, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn một con mồi đã rơi vào lưới.
Thăm dò đã bại lộ, sắc mặt Thẩm Nghê đột nhiên thay đổi, nàng xoay người định chạy đi.
Nhưng thoáng một cái một bóng người nhanh nhẹn đứng chặn ở trước mặt nàng, giơ tay lên bóp cổ nàng, nở nụ cười tháo chiếc trâm ngọc hoa trà trên đầu nàng.
“Ngươi đi rồi, ta lấy gì ra uy hiếp Thẩm Chiếu Độ đây?”
*
Trải qua bảy ngày hành quân gấp rút gần như không ngủ nghỉ, đoàn người của Thẩm Chiếu Độ cuối cùng cũng đến biên giới Lũng Châu, thành công gặp được những tướng sĩ trong thành phái tới.
Bọn họ dựng doanh trướng ở ngoài thành, khi màn đêm vừa buông xuống, cuồng phong nổi lên, hạt cát thô thổi mạnh vào lớp vải lều dày làm bằng da bò kêu xào xạc,
Trong thoáng chốc cảm giác như ngoài kia mưa gió mịt mù.
Thẩm Chiếu Độ nhìn bàn bàn cát cắm đầy lá cờ, ánh mắt lười biếng nghe người của Lũng Châu báo cáo tình hình: “Mấy ngày nay thành Gia không có động tĩnh gì lớn, nhưng vẫn luôn quấy rối đội quân hậu cần của chúng ta.”
“Cắt chức Hạ Hồng chưa?” Hắn dùng cành khô dời tảng đá về phía Tây Bắc, “Tiền tuyến hiện đang nghe ai chỉ huy?”
“Cắt chức rồi ạ, bây giờ tất cả đều nghe Hữu phó tướng của Đô đốc ngài chỉ huy.”
Thẩm Chiếu Độ đáp lại “Ừm” một tiếng, đang định đuổi người đi, bên ngoài lại có người cầu kiến.
“Đô đốc, lúc chúng ta ở ngoài nhặt củi khô nhặt được một hộp gỗ, trên đó bị niêm phong lại, viết muốn đích thân ngài mở ra.”
Nhanh như vậy đã có người biết hắn đến Lũng Châu rồi?
"Trình lên."
Người dám giở trò khiêu khích như vậy hắn đã thấy nhiều rồi, nhưng không một ai có thể thoát được kết cục trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của hắn cả.
Hắn nhìn hộp gỗ một cái, tay nghề thợ làm ra nó rất tinh xảo, mặt trên còn có chạm khắc Đào lý Hỉ thước.
Lòe loẹt.
Hắn xé rách niêm phong bên trong, mở nắp ra, bên trong là một chiếc trâm bạch ngọc hình hoa trà bị gãy làm đôi, nằm trơ trọi giữa đống ngọc vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.