Chương 69
Thi Sơ Phong
16/08/2023
Hà Nguyệt Tạ là nơi thanh tịnh và cảnh đẹp nhất trong ngự hoa viên.
Thẩm Nghê ngả người trên tháp mỹ nhân, thất thần nhìn đàn cá trong hồ sen chen chúc ngoi đầu lên, ngay cả Thẩm Họa vén mành tiến vào cũng không phát hiện.
"Chỉ nhìn mà không cho ăn, có người nào có sở thích như muội không hả?"
Thẩm Nghê lập tức đứng dậy hành lễ: "Đường tỷ."
Thẩm Họa phất tay cho nàng về chỗ ngồi.
"Hoàng thượng muốn giữ muội lại trong cung?"
Tâm tư mới đó đã bị nhìn thấu, Thẩm Nghê thoáng qua một chút khó chịu: "Sao đường tỷ biết được ạ?"
Ngày đầu tiên vào cung, đại bá đã dẫn nàng đến đây diện kiến bệ hạ.
Mặc dù Tiêu Linh là thiên tử, nhưng không hề dính dáng đến thói quen xa hoa dâm dật, nói năng cử chỉ đều rất nho nhã, tài hoa phong lưu, văn chương hội họa đều tốt, người với nàng có cùng hứng thú, hai người trò chuyện rất vui vẻ, chỉ tiếc nuối không gặp được nhau sớm hơn.
Hôm qua, Tiêu Linh cầm bút lông sói lên hỏi nàng: "Từ khi sinh ra trẫm đã bị giam cầm trong tầng tầng lớp lớp bức tường hoàng cung này, nàng có thể ở lại nói cho trẫm biết, bầu trời bên ngoài cung đẹp như thế nào không?"
Thẩm Nghê do dự một hồi lâu, Tiêu Linh lập tức lùi lại một bước: "Bất luận nàng có quyết định gì, trẫm cũng sẽ vui vẻ đón nhận."
Hôm nay là ngày nàng rời cung.
Thẩm Họa cầm nắp chén trà lên nhấp một ngụm trà, hoa tai minh nguyệt trên dái tai không hề lay động dù chỉ một chút: "Nếu cái gì cũng không biết, ta còn có thể sống sót trong cái cung này sao?"
Bả vai Thẩm Nghê trùng xuống.
Tất nhiên nàng biết, hoàng cung là hơi ăn thịt người, chỉ cần hơi lơ là một chút sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Đường tỷ." Nàng lấy dũng khí lớn mật hỏi Thẩm Họa, "Tỷ tiến cung, là ý của đại bá, hay là tự bản thân tỷ muốn tiên cung?"
Động tác kẹp miếng bánh của Thẩm Họa khựng lại, ngước mắt lên nhìn nàng: "Muội hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì ạ..."
"Tất nhiên là ta muốn tiến cung." Thẩm Họa đặt bánh ngọt xuống, cung nữ ở bên cạnh lập tức cầm một cái khăn tay ướt ra giúp nàng ta lau tay, "Thẩm Họa ta nên là nữ nhân tôn quý nhất Đại Dụ."
Thẩm Nghê không nói gì.
Tiêu Linh đã có Hoàng hậu, là cháu gái ngoại của Thái hậu, Thẩm Họa chẳng qua chỉ là quý phi, nào có thể tính là tôn quý nhất như nàng ta nói.
Nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Nghê, Thẩm Họa khẽ xùy một tiếng: "Muội cứ chờ xem, không mấy năm nữa đâu, chủ nhân của Trung cung sẽ đổi người thôi."
Người cầm quyền mẫu tộc của Hoàng hậu chỉ có mỗi Thái hậu, một khi Thái hậu qua đời, Hoàng hậu còn có thể ngồi vững phượng vị trong Trung cung sao?
Thẩm Nghê nghe ra được sự phức tạp trong đó, bả vai càng co ro lại.
Thẩm Họa nhìn nàng giống như con gà con, đẩy chỗ bánh ngọt còn dư lại cho nàng: "Cuộc đời rất ngắn, không cần nghĩ quá nhiều vì người khác, chiếu cố chỉnh mình thật tốt là điều quan trọng nhất."
Nhìn Thẩm Họa thong dong sải bước rời đi, một lúc lâu sau Thẩm Nghê vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Đường tỷ của nàng... Đổi tính rồi sao? Tỷ ấy có vẻ mặt ôn hòa như vậy à?
Kết Ly cũng có cảm giác này, chờ đi ra khỏi ngự hoa viên, nàng ta nhỏ giọng hỏi Thẩm Họa: "Nương nương, ở trong cung có thêm một người giúp người không phải tốt hơn sao?"
Thẩm Họa vịn lấy tay vịn của bộ liễn: "Muội ấy thì giúp được cái gì, giữa nàng lại bổn cung còn sợ bị chó điên cắn đây."
*
Sau khi Tiêu Linh bãi triều đều sẽ đến Hà Nguyệt Tạ vẽ tranh, cung nhân mới vừa bày biện bút giấy nghiên mực ra xong, bên tai đã nghe thấy tiếng hô "Bệ hạ giá lâm" quen thuộc từ bên kia phía hồ sen, chói tai mà vang dội.
Tiêu Linh đi rất nhanh, Thẩm Nghê vừa sửa sang lại nghi dung lập tức quỳ xuống, bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ kia đã đưa đến trước mặt nàng đỡ nàng đứng dậy.
"Trẫm đã nói rồi, lúc chỉ có ta nàng không cần đa lễ."
Thẩm Nghê đứng dậy ngẩng đầu lên, Tiêu Linh vẫn còn mặc triều phục, kim long uy nghiêm cuộn mình trên lồng ngực hắn ta, mà mặt mũi hắn ta vẫn không hề mất đi vẻ thuần khiết hiền hòa, ánh mắt ngậm nước, giống như một khối ngọc ấm, như cắt như giũa thật chăm chỉ, như dùi như mài thật tinh tế.
Nhắc đến cũng kỳ quái, khi nàng vừa bước vào địa giới kinh thành, hai mắt lập tức khỏi một cách thần kỳ.
Hắn ta mời Thẩm Nghê cùng đi đến trước án vẽ tranh, vén tay áo lên chấp bút: "Mẫn Mẫn, nàng đến nhìn xem màu sắc này có đúng không."
Thẩm Nghê đáp lại một tiếng, chậm rãi bước đến, trên giấy tuyên thành quần sơn thả mình trong dòng mực đen, giữa núi non trùng điệp có một ngôi chùa hương khói quấn quanh.
Đó là Quy Nguyên tự.
Trong không khí thoang thoảng hương thơm ngào ngạt của hoa sen, Thẩm Nghê đột nhiên nhìn thấy có người chạy nhanh trên quan đạo chật vật ngã nhào ra đất, nhưng vẫn đang cố ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Nếu trở về muộn, Vô Danh sẽ lại nhìn nàng với ánh mắt u oán cho mà xem.
"Bệ hạ." Thẩm Họa lần nữa cúi đầu hành lễ, "Cảm giác trên giấy dù gì cũng cạn, đợi đến khi bệ hạ có thời gian, nhất định phải đến Triệu Châu nhìn một chút, như vậy mới có thể vẽ ra cảnh xuất thần được."
Tiêu Linh ngẩn người, rất nhanh đã cong khóe môi, ném bút lông nhỏ vào trong bát ngâm mực: "Đến lúc đó, nàng không được không gặp ta đâu đấy."
Hai mắt Thẩm Nghê sáng rực lên, nàng sợ Tiêu Linh hiểu nhầm nên lập tức cúi đầu che giấu, nghiêm túc nói: "Ai có thể không gặp, nhưng bệ hạ nhất định phải gặp."
Ấn tượng của nàng về Tiêu Linh khá tốt, nhưng nàng không muốn bị cung quy trói buộc, không muốn cả đời này giúp vì người khác mà làm giá y.
Phủ Thành quốc công suy hay vinh thì có liên quan gì đến nàng, nàng muốn ăn gà ăn mày của Vô Danh làm hơn.
Sau khi mặt dày xin Tiêu Linh hai hộp bánh ngọt, xe ngựa của Thẩm Nghê chạy không ngừng trở về Triệu Châu.
Trải qua cát bụi dặm đường trở lại đến trước cổng Thẩm phủ, Thẩm Nghê vừa nhảy xuống xe ngựa, lập tức bị mẫu thân ôm vào trong lòng: "Người trong cung không khi dễ con chứ? Để nương nhìn một chút xem có gầy đi hay không nào?"
Thẩm Nghê nhéo gương mặt của mình một cái: "Có đường tỷ ở đó, làm sao có người dám bắt nạt con được."
Thẩm phu nhân búng lên trán nàng một cái: "Nếu con thật sự bị bệ hạ nhìn trúng, để xem còn ai che chở cho con."
Thẩm Nghê mở to mắt nói linh tinh: "Đây không phải là không nhìn trúng con rồi sao?"
Nàng không nói chuyện những suy nghĩ dơ bẩn của đại bá ra, nhìn về phía Thẩm Chính Vinh đứng ở một bên: "Cha, mắt con khỏi rồi, nhân lúc còn sáng, hay là đến Quy Nguyên tự tìm Tuệ Giác đại sư nói cảm ơn đi ạ?"
Vô Danh không nói cho nàng biết hắn ở đâu, nàng chỉ có thể đến nơi hai người thường dừng chân thử vận may một phen.
Thẩm Chiếu Vinh gật đầu: "Cũng được, xe ngựa vẫn còn đang đậu ở đây, con đi thay y phục đi rồi chúng ta lên đường."
"Vâng ạ!" Thẩm Nghê xoay người bảo người sai vặt mang đồ của mình xuống, "Một cái hộp đựng đá, rồi cả hộp đựng thức ăn hai tầng, các ngươi cầm xuống cẩn thận một chút, đừng để đổ!"
Thẩm Nghê vừa hô xong, bỗng có một cái gì đó khẽ đập lên trên giày nàng.
Nàng không mấy để ý, tiếp tục chỉ huy người hầu mang tư trang xuống.
Một lúc sau, lại có đồ ném vào váy nàng.
"Ai thế hả!" Thẩm Nghê nổi nóng quay đầu lại, phía sau sư tử đá trước cổng thấp thoáng một bóng hình gầy gò.
Trong nháy mắt nàng lập tức đoán được đó là ai.
"Vô Danh!"
Thẩm Nghê không hề chút ý hình tượng xách váy lên bước bước lớn vòng qua sư tử đá nghẹo vào con hẻm nhỏ, một tay ném lấy cổ áo tả tơi của hắn.
"Đánh ra còn muốn chạy hả!"
Hai người chia xa còn chưa đến mười ngày, Thẩm Nghê cảm thấy tiểu hài tử này đã gầy đi đen đi rất nhiều, điều thú vị nhất là trên thắt lưng của cậu còn đang buộc một cái bánh quai chèo và một con gà nhỏ.
"Buông ta ra!" Hắn ra sức giãy giụa, nhưng bộ y phục trên người không cho phép hắn lúc này cử động quá kịch liệt, "Rẹt" một tiếng, bóng lưng lẻ loi của hắn lộ ra dưới bầu trời xanh thẳm.
Thẩm Nghê sửng sốt, vừa mới bật ra một tiếng cười, đã bị cái trừng mắt hung dữ của Vô Doanh ép trở về.
"Được rồi, đền cho đệ một bộ mới..."
Vành tai Vô Danh đỏ lên hất tay nàng ra: "Ta không cần!"
Gà mái nhỏ bị dọa sợ đập cánh phập phập, Thẩm Nghê lơ đễnh liếc nhìn một cái, Vô Danh lập tức ngồi xuống che kín con gà vào trong lòng, giấu đầu hở đuôi phô trương thanh thế của con gà: "Không phải mua cho ngươi đâu!"
Thẩm Nghê nhéo gương mặt của hắn: "Tiểu quỷ khẩu thị tâm phi này!"
Vô Danh hừ một tiếng.
Với đôi mắt sáng rõ, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của Vô Danh.
Trên gương mặt gầy nhom nhỏ hẹp là một đôi mắt to sáng ngời cực kỳ có thần, đôi môi hơi tái nhợt, ngũ quan chưa nảy nở, nhưng đã có thể nhìn ra dáng vẻ anh khí hào phóng sáng sủa.
Nuôi dưỡng thật tốt chắc chắn sẽ có rất nhiều tiểu cô nương thích đây.
"Con heo nhỏ mới kêu hừ hừ." Hai tay Thẩm Nghê ôm lấy gương mặt của hắn nhào nặn, "Ta mang rất nhiều bánh ngọt từ trong cung về, đệ không cho ta ăn gà ăn mày nướng của đệ ta cũng sẽ không cho đệ ăn bánh ngọt đâu."
"Mẫn Mẫn, con chạy đi đâu vậy?"
Giọng nói của Thẩm Chiếu Vinh đến gần, Vô Danh giật mình, vội vàng muốn chạy.
"Chờ đã!" Thẩm Nghê vươn tay túm lấy vạt áo rách nát của hắn, quay ra bên ngoài hét lớn: "A Đa, con làm rách y phục của tiểu hài tử này rồi, bây giờ hắn muốn đòi con chịu trách nhiệm!"
Vô Danh: "???!!!"
——
Vô Danh: Không ổn rồi, phương thức lừa gạt buôn bán trẻ con mới, ngươi có thấy xấu hổ không hả!
Thẩm Nghê: Đây là Thẩm Nghê nguyên bản mà đệ muốn đó!
Thẩm Nghê ngả người trên tháp mỹ nhân, thất thần nhìn đàn cá trong hồ sen chen chúc ngoi đầu lên, ngay cả Thẩm Họa vén mành tiến vào cũng không phát hiện.
"Chỉ nhìn mà không cho ăn, có người nào có sở thích như muội không hả?"
Thẩm Nghê lập tức đứng dậy hành lễ: "Đường tỷ."
Thẩm Họa phất tay cho nàng về chỗ ngồi.
"Hoàng thượng muốn giữ muội lại trong cung?"
Tâm tư mới đó đã bị nhìn thấu, Thẩm Nghê thoáng qua một chút khó chịu: "Sao đường tỷ biết được ạ?"
Ngày đầu tiên vào cung, đại bá đã dẫn nàng đến đây diện kiến bệ hạ.
Mặc dù Tiêu Linh là thiên tử, nhưng không hề dính dáng đến thói quen xa hoa dâm dật, nói năng cử chỉ đều rất nho nhã, tài hoa phong lưu, văn chương hội họa đều tốt, người với nàng có cùng hứng thú, hai người trò chuyện rất vui vẻ, chỉ tiếc nuối không gặp được nhau sớm hơn.
Hôm qua, Tiêu Linh cầm bút lông sói lên hỏi nàng: "Từ khi sinh ra trẫm đã bị giam cầm trong tầng tầng lớp lớp bức tường hoàng cung này, nàng có thể ở lại nói cho trẫm biết, bầu trời bên ngoài cung đẹp như thế nào không?"
Thẩm Nghê do dự một hồi lâu, Tiêu Linh lập tức lùi lại một bước: "Bất luận nàng có quyết định gì, trẫm cũng sẽ vui vẻ đón nhận."
Hôm nay là ngày nàng rời cung.
Thẩm Họa cầm nắp chén trà lên nhấp một ngụm trà, hoa tai minh nguyệt trên dái tai không hề lay động dù chỉ một chút: "Nếu cái gì cũng không biết, ta còn có thể sống sót trong cái cung này sao?"
Bả vai Thẩm Nghê trùng xuống.
Tất nhiên nàng biết, hoàng cung là hơi ăn thịt người, chỉ cần hơi lơ là một chút sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Đường tỷ." Nàng lấy dũng khí lớn mật hỏi Thẩm Họa, "Tỷ tiến cung, là ý của đại bá, hay là tự bản thân tỷ muốn tiên cung?"
Động tác kẹp miếng bánh của Thẩm Họa khựng lại, ngước mắt lên nhìn nàng: "Muội hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì ạ..."
"Tất nhiên là ta muốn tiến cung." Thẩm Họa đặt bánh ngọt xuống, cung nữ ở bên cạnh lập tức cầm một cái khăn tay ướt ra giúp nàng ta lau tay, "Thẩm Họa ta nên là nữ nhân tôn quý nhất Đại Dụ."
Thẩm Nghê không nói gì.
Tiêu Linh đã có Hoàng hậu, là cháu gái ngoại của Thái hậu, Thẩm Họa chẳng qua chỉ là quý phi, nào có thể tính là tôn quý nhất như nàng ta nói.
Nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Nghê, Thẩm Họa khẽ xùy một tiếng: "Muội cứ chờ xem, không mấy năm nữa đâu, chủ nhân của Trung cung sẽ đổi người thôi."
Người cầm quyền mẫu tộc của Hoàng hậu chỉ có mỗi Thái hậu, một khi Thái hậu qua đời, Hoàng hậu còn có thể ngồi vững phượng vị trong Trung cung sao?
Thẩm Nghê nghe ra được sự phức tạp trong đó, bả vai càng co ro lại.
Thẩm Họa nhìn nàng giống như con gà con, đẩy chỗ bánh ngọt còn dư lại cho nàng: "Cuộc đời rất ngắn, không cần nghĩ quá nhiều vì người khác, chiếu cố chỉnh mình thật tốt là điều quan trọng nhất."
Nhìn Thẩm Họa thong dong sải bước rời đi, một lúc lâu sau Thẩm Nghê vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Đường tỷ của nàng... Đổi tính rồi sao? Tỷ ấy có vẻ mặt ôn hòa như vậy à?
Kết Ly cũng có cảm giác này, chờ đi ra khỏi ngự hoa viên, nàng ta nhỏ giọng hỏi Thẩm Họa: "Nương nương, ở trong cung có thêm một người giúp người không phải tốt hơn sao?"
Thẩm Họa vịn lấy tay vịn của bộ liễn: "Muội ấy thì giúp được cái gì, giữa nàng lại bổn cung còn sợ bị chó điên cắn đây."
*
Sau khi Tiêu Linh bãi triều đều sẽ đến Hà Nguyệt Tạ vẽ tranh, cung nhân mới vừa bày biện bút giấy nghiên mực ra xong, bên tai đã nghe thấy tiếng hô "Bệ hạ giá lâm" quen thuộc từ bên kia phía hồ sen, chói tai mà vang dội.
Tiêu Linh đi rất nhanh, Thẩm Nghê vừa sửa sang lại nghi dung lập tức quỳ xuống, bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ kia đã đưa đến trước mặt nàng đỡ nàng đứng dậy.
"Trẫm đã nói rồi, lúc chỉ có ta nàng không cần đa lễ."
Thẩm Nghê đứng dậy ngẩng đầu lên, Tiêu Linh vẫn còn mặc triều phục, kim long uy nghiêm cuộn mình trên lồng ngực hắn ta, mà mặt mũi hắn ta vẫn không hề mất đi vẻ thuần khiết hiền hòa, ánh mắt ngậm nước, giống như một khối ngọc ấm, như cắt như giũa thật chăm chỉ, như dùi như mài thật tinh tế.
Nhắc đến cũng kỳ quái, khi nàng vừa bước vào địa giới kinh thành, hai mắt lập tức khỏi một cách thần kỳ.
Hắn ta mời Thẩm Nghê cùng đi đến trước án vẽ tranh, vén tay áo lên chấp bút: "Mẫn Mẫn, nàng đến nhìn xem màu sắc này có đúng không."
Thẩm Nghê đáp lại một tiếng, chậm rãi bước đến, trên giấy tuyên thành quần sơn thả mình trong dòng mực đen, giữa núi non trùng điệp có một ngôi chùa hương khói quấn quanh.
Đó là Quy Nguyên tự.
Trong không khí thoang thoảng hương thơm ngào ngạt của hoa sen, Thẩm Nghê đột nhiên nhìn thấy có người chạy nhanh trên quan đạo chật vật ngã nhào ra đất, nhưng vẫn đang cố ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Nếu trở về muộn, Vô Danh sẽ lại nhìn nàng với ánh mắt u oán cho mà xem.
"Bệ hạ." Thẩm Họa lần nữa cúi đầu hành lễ, "Cảm giác trên giấy dù gì cũng cạn, đợi đến khi bệ hạ có thời gian, nhất định phải đến Triệu Châu nhìn một chút, như vậy mới có thể vẽ ra cảnh xuất thần được."
Tiêu Linh ngẩn người, rất nhanh đã cong khóe môi, ném bút lông nhỏ vào trong bát ngâm mực: "Đến lúc đó, nàng không được không gặp ta đâu đấy."
Hai mắt Thẩm Nghê sáng rực lên, nàng sợ Tiêu Linh hiểu nhầm nên lập tức cúi đầu che giấu, nghiêm túc nói: "Ai có thể không gặp, nhưng bệ hạ nhất định phải gặp."
Ấn tượng của nàng về Tiêu Linh khá tốt, nhưng nàng không muốn bị cung quy trói buộc, không muốn cả đời này giúp vì người khác mà làm giá y.
Phủ Thành quốc công suy hay vinh thì có liên quan gì đến nàng, nàng muốn ăn gà ăn mày của Vô Danh làm hơn.
Sau khi mặt dày xin Tiêu Linh hai hộp bánh ngọt, xe ngựa của Thẩm Nghê chạy không ngừng trở về Triệu Châu.
Trải qua cát bụi dặm đường trở lại đến trước cổng Thẩm phủ, Thẩm Nghê vừa nhảy xuống xe ngựa, lập tức bị mẫu thân ôm vào trong lòng: "Người trong cung không khi dễ con chứ? Để nương nhìn một chút xem có gầy đi hay không nào?"
Thẩm Nghê nhéo gương mặt của mình một cái: "Có đường tỷ ở đó, làm sao có người dám bắt nạt con được."
Thẩm phu nhân búng lên trán nàng một cái: "Nếu con thật sự bị bệ hạ nhìn trúng, để xem còn ai che chở cho con."
Thẩm Nghê mở to mắt nói linh tinh: "Đây không phải là không nhìn trúng con rồi sao?"
Nàng không nói chuyện những suy nghĩ dơ bẩn của đại bá ra, nhìn về phía Thẩm Chính Vinh đứng ở một bên: "Cha, mắt con khỏi rồi, nhân lúc còn sáng, hay là đến Quy Nguyên tự tìm Tuệ Giác đại sư nói cảm ơn đi ạ?"
Vô Danh không nói cho nàng biết hắn ở đâu, nàng chỉ có thể đến nơi hai người thường dừng chân thử vận may một phen.
Thẩm Chiếu Vinh gật đầu: "Cũng được, xe ngựa vẫn còn đang đậu ở đây, con đi thay y phục đi rồi chúng ta lên đường."
"Vâng ạ!" Thẩm Nghê xoay người bảo người sai vặt mang đồ của mình xuống, "Một cái hộp đựng đá, rồi cả hộp đựng thức ăn hai tầng, các ngươi cầm xuống cẩn thận một chút, đừng để đổ!"
Thẩm Nghê vừa hô xong, bỗng có một cái gì đó khẽ đập lên trên giày nàng.
Nàng không mấy để ý, tiếp tục chỉ huy người hầu mang tư trang xuống.
Một lúc sau, lại có đồ ném vào váy nàng.
"Ai thế hả!" Thẩm Nghê nổi nóng quay đầu lại, phía sau sư tử đá trước cổng thấp thoáng một bóng hình gầy gò.
Trong nháy mắt nàng lập tức đoán được đó là ai.
"Vô Danh!"
Thẩm Nghê không hề chút ý hình tượng xách váy lên bước bước lớn vòng qua sư tử đá nghẹo vào con hẻm nhỏ, một tay ném lấy cổ áo tả tơi của hắn.
"Đánh ra còn muốn chạy hả!"
Hai người chia xa còn chưa đến mười ngày, Thẩm Nghê cảm thấy tiểu hài tử này đã gầy đi đen đi rất nhiều, điều thú vị nhất là trên thắt lưng của cậu còn đang buộc một cái bánh quai chèo và một con gà nhỏ.
"Buông ta ra!" Hắn ra sức giãy giụa, nhưng bộ y phục trên người không cho phép hắn lúc này cử động quá kịch liệt, "Rẹt" một tiếng, bóng lưng lẻ loi của hắn lộ ra dưới bầu trời xanh thẳm.
Thẩm Nghê sửng sốt, vừa mới bật ra một tiếng cười, đã bị cái trừng mắt hung dữ của Vô Doanh ép trở về.
"Được rồi, đền cho đệ một bộ mới..."
Vành tai Vô Danh đỏ lên hất tay nàng ra: "Ta không cần!"
Gà mái nhỏ bị dọa sợ đập cánh phập phập, Thẩm Nghê lơ đễnh liếc nhìn một cái, Vô Danh lập tức ngồi xuống che kín con gà vào trong lòng, giấu đầu hở đuôi phô trương thanh thế của con gà: "Không phải mua cho ngươi đâu!"
Thẩm Nghê nhéo gương mặt của hắn: "Tiểu quỷ khẩu thị tâm phi này!"
Vô Danh hừ một tiếng.
Với đôi mắt sáng rõ, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của Vô Danh.
Trên gương mặt gầy nhom nhỏ hẹp là một đôi mắt to sáng ngời cực kỳ có thần, đôi môi hơi tái nhợt, ngũ quan chưa nảy nở, nhưng đã có thể nhìn ra dáng vẻ anh khí hào phóng sáng sủa.
Nuôi dưỡng thật tốt chắc chắn sẽ có rất nhiều tiểu cô nương thích đây.
"Con heo nhỏ mới kêu hừ hừ." Hai tay Thẩm Nghê ôm lấy gương mặt của hắn nhào nặn, "Ta mang rất nhiều bánh ngọt từ trong cung về, đệ không cho ta ăn gà ăn mày nướng của đệ ta cũng sẽ không cho đệ ăn bánh ngọt đâu."
"Mẫn Mẫn, con chạy đi đâu vậy?"
Giọng nói của Thẩm Chiếu Vinh đến gần, Vô Danh giật mình, vội vàng muốn chạy.
"Chờ đã!" Thẩm Nghê vươn tay túm lấy vạt áo rách nát của hắn, quay ra bên ngoài hét lớn: "A Đa, con làm rách y phục của tiểu hài tử này rồi, bây giờ hắn muốn đòi con chịu trách nhiệm!"
Vô Danh: "???!!!"
——
Vô Danh: Không ổn rồi, phương thức lừa gạt buôn bán trẻ con mới, ngươi có thấy xấu hổ không hả!
Thẩm Nghê: Đây là Thẩm Nghê nguyên bản mà đệ muốn đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.