Chương 73
Thi Sơ Phong
16/08/2023
Tiêu Linh mặc thường phục đi tuần, bên cạnh chắc chắn có không ít thị vệ và ám vệ mai phục, Thẩm Nghê lập tức kéo Thẩm Chiếu Độ ra sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì mời Tiêu Linh cùng nhau đi xem lễ hội đèn lồng.
"Không cần phải căng thẳng đâu." Tiêu Linh đứng dưới một cái đèn lồng khác, đọc câu đố trên đó, "Ngẩng đầu ngắm trăng sáng." Hắn ta quay đầu hỏi Thẩm Nghê, "Nàng biết đáp án không?"
Tay Thẩm Nghê vẫn còn đang nắm cổ tay Thẩm Chiếu Độ, nàng đang định buông xuống, lập tức bị bàn tay của hắn bọc lại.
Nàng ngẩng đầu lên, Thẩm Chiếu Độ không nhìn nàng, mà ánh mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm Tiêu Linh, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé hắn ta.
Tiêu Linh cũng không cảm thấy bị xúc phạm, tự cầm bút lên viết lên hoa tiên ba chữ "Sẵn lòng": "Hai vị có sẵn lòng đến hồ Lưu Phù ngắm trăng không?"
"Nàng không đi."
Thẩm Nghê còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Chiếu Độ đã thay nàng lên tiếng quyết định.
Thị vệ bên cạnh Tiêu Linh tay đã đặt lên chuôi kiếm, Thẩm Nghê bị dọa sợ vội vàng nối tiếp câu trước: "Đi tới nhân gian, tất nhiên phải nhìn một chút xem quang cảnh khác biệt trong cung thế nào rồi."
Đây là thời điểm náo nhiệt nhất của lễ hội đèn lông, Thẩm Nghê sóng vai cùng Tiêu Linh, lúc nào cũng có thể nhìn thấy dáng người cao ngất của thị vệ xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Linh ra khỏi cung, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, phải chen chúc trong dòng người tấp nập cũng không thấy phiền chán, nhưng Thẩm Nghê đuổi theo bước chân hắn mệt mỏi đến mức cọng tóc rủ hết cả xuống.
"Mẫn Mẫn, lại đây."
Thẩm Nghê mới vừa tìm được một nơi có thể đứng, Tiêu Linh đã ngoắc gọi nàng qua.
Bước chân của nàng mới vừa nhấc lên, sau lưng đột nhiên có một người kéo tay nàng lại.
"Không cho phép đi."
Thẩm Chiếu Độ dùng sức kéo nàng vào trong ngực, giọng nói ấm áp trầm thấp bất mãn vang lên giữa những tiếng ồn ào: “Nàng tới đây để đi cùng ta mà."
Thẩm Nghê ngửa đầu ra sau, ngước mắt nhìn cái cằm đang bạnh ra của hắn, vô tội nói: "Ta cũng không có cách nào mà, ai bảo người ta là Hoàng đế chứ."
Nàng dùng ngón tay gãi gãi cằm hắn: "Nếu như ta hầu hạ ngài ấy vui vẻ, nói không chừng ngài ấy sẽ mang ta về cung làm nương nương..."
"Thẩm Nghê!"
Bàn tay đang khoác ở bên hông nàng đột nhiên siết chặt, Thẩm Nghê bị ép phải dính sát lại với hắn, hơi thở nóng bỏng cùng cảm giác bị áp bách bỗng trói buộc nàng trong lồng ngực rộng lớn này.
Thẩm Nghê một chút cũng không sợ hắn: "Ta vào cung không tốt sao? Đường tỷ của ta vào cung làm phi tử, thậm chí vị công tử bột đường huynh kia của ta cũng đã thăng chức đến tam phẩm, mà ngươi là đệ đệ của ta, lại còn thông minh hơn đường huynh nhiều, chắc chắn..."
"Ta không cần!" Thẩm Chiếu Độ nghiến răng nghiến lợi, "Muốn lấy nàng ra để trao đổi, ta thà không cần gì hết..."
Tiếng trống chiêng inh ỏi vẫn không ngừng vang lên, nhưng vào giờ khắc này Thẩm Nghê chỉ có thể nghe thấy lời cam kết đầy tức giận của hắn.
Ngón tay nàng vuốt ve bàn tay đang vòng qua eo mình: "Vậy ta muốn thành hôn đệ cũng không cho à?"
Thẩm Chiếu Độ sửng sốt, không trả lời.
Thẩm Nghê tiếp tục truy hỏi: "Dù cho thế nào ta vẫn sẽ phải xuất giá, chẳng lẽ đệ không định để cho ta gả đi?" Nàng thoát khỏi xiềng xích và đối mặt với gương mặt lúng túng của hắn, "Thẩm Chiếu Độ, Tôn Viễn là do đệ đẩy xuống núi chứ gì?"
Thẩm Chiếu Độ nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chột dạ né tránh ánh mắt bình tĩnh của nàng, nhưng không nói ra nổi một câu phản bác.
Tiêu Linh đã đi đến trước người bọn họ, tựa như không thấy dáng vẻ thân mật của hai người, nắm lấy tay Thẩm Nghê, đo chiếc vòng đá hoa phù dung mình mới mua: "Màu sắc này quả nhiên rất hợp với nàng."
Thẩm Nghê muốn rút tay về, khóe mắt liếc thấy Thẩm Chiếu Độ đang nhìn chằm chằm tay của Tiêu Linh, lại nhoẻn miệng cười, để cho Tiêu Linh đeo vòng lên tay mình.
"Đẹp không?"
Nàng cố ý quơ quơ trước mặt Thẩm Chiếu Độ.
Hắn hừ mạnh một tiếng, nắm một bên tay khác của nàng đi về phía trước.
*
Tiêu Linh bao một chiếc thuyền hoa trên hồ Lưu Phù, trăng sáng còn chưa treo cao trên bầu trời đêm ba người bọn họ đã đang ngồi trong khoang thuyền uống rượu dùng nữa.
Trên chiếc thuyền hoa đối diện truyền tới tiếng hát du dương, mấy người đào kép ăn mặc lộng lẫy ôm đàn tỳ bà xướng khúc [Đêm trăng hoa xuân giang].
Tiêu Linh mời Thẩm Nghê cùng ra mũi thuyền ngắm trăng.
Thẩm Nghê nhìn Thẩm Chiếu Độ vẫn giữ nguyên một tức thế ngồi nghiêm chỉnh, không ăn không uống, nàng đưa ly rượu mình đã uống đến bên mép hắn: "Giúp ta uống hết, nếu không tối nay ta sẽ không về cùng đệ đâu."
Thẩm Chiếu Độ tức giận bóp cổ tay nàng: "Không về cùng ta, nàng còn muốn đi đâu?"
"Ở lại nơi này..." Thẩm Nghê đã đứng lên, nàng cúi người sát lại gần bên tai hắn, "Thị tẩm."
Nàng nói xong lập tức chạy đi, mặc cho sau lưng vang lên tiếng vỗ bàn cao ngút trời, nàng tuyệt nhiên không thèm quay đầu lại.
Đi ra khỏi khoang thuyền, tiếng đàn cùng tiếng sáo trúc rủ rỉ bên tai, màu đỏ rực tụ đầy trước thuyền.
Tiêu Linh ngồi khoanh chân ở trên mũi thuyền, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hắn ta vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, chờ sau khi Thẩm Nghê ngồi xuống mới nói: "Dám lợi dụng trẫm, nàng to gan thật đấy."
Thẩm Nghê nằm trên boong thuyền, thò tay xuống dòng nước, vốc nước phản chiếu ánh trăng: “Bệ hạ làm chậm trễ ta năm năm, ta lợi dụng ngài một chút thì đã sao?”
Tiêu Linh bật cười một tiếng sảng khoái, cầm bầu rượu lên ngửa đầu ra sau uống ừng ực, phong lưu nhưng rất tao nhã: “Dám suy đoán vu khống thánh ý là tử tội, nhưng vì nàng đoán trúng thánh ý, trẫm sẽ không so đo với nàng nữa.”
Hắn quay đầu nhìn vào trong khoang thuyền, Thẩm Chiếu Độ đang tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, một ly rồi lại một ly rượu hoa vàng vào đặt trên bàn.
“Ban đầu nàng không muốn ở lại trong cung, cũng là bởi vì hắn sao?”
“Lúc đó là vì muốn giữ lời hứa, bây giờ dường như đã không còn giống vậy nữa.” Thẩm Nghê cúi đầu khẽ cười, “Ngày còn bé, ta từng mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó phu quân của ta đầu đội trời chân đạp đất, võ công cái thế, chàng có một gương mặt tràn đầy chí khí phấn khởi. Chàng trầm mặc ít nói, nhưng lại rất cưng chiều ta, đối với người khác thì bụng dạ hẹp hòi, chỉ khi chàng ôm ta vào lòng, tất cả những cái gai nhọn trên người mới thu nhỏ lại thành lồng mềm mại.”
“Hắn là người như vậy sao?”
Thẩm Nghê gật đầu, thu tay lại nằm xuống nhìn Thẩm Chiếu Độ ở phía ngược lại.
Ánh mắt hung ác rơi trên người Tiêu Linh, một hồi lại phiền muộn chuyển qua người nàng, giống như chú chó nhỏ tủi thân dám nhúc nhích kia chưa được chủ nhân cho phép.
“Đúng vậy.” Thẩm Nghê sờ trâm hoa đào bằng vàng cài trên búi tóc của mình, “Hắn cứ như vậy yên lặng trưởng thành, trở thành dáng vẻ mà ta thích.”
Nàng nhặt được hắn, là duyên phận trời ban.
Tiêu Linh cụp mắt nhìn nụ cười hạnh phúc của nàng, tự rót cho mình một ly ngọc dịch kim lộ, tự giễu: “Không ngờ, năm năm này trẫm thế mà đã giúp nàng may một bộ giá y rồi.”
Mùi rượu nồng nặc từ phía sau bay tới, Thẩm Nghê quay đầu nhìn lại, vò rượu bị lật úp, nhưng không có rượu chảy ra ngoài, Thẩm Chiếu Độ say mèm nằm ra bàn, mặc người ta ức hiếp.
*
Sau khi tiễn Tiêu Linh lên bờ, Thẩm Nghê trở lại trong khoang thuyền, Thẩm Chiếu Độ đã tỉnh rượu, dựa lưng vào thành thuyền nhìn nàng đến gần, giống như con hổ từ trong khu rừng u tối nhìn chằm chằm nề nơi có ánh sáng.
Thẩm Nghê dừng lại ở phía đối diện hắn, cẩn thận quan sát cần cổ lộ ra bên ngoài và gương mặt của hắn, cả người đều đỏ bừng.
“Ta trở lại rồi, đệ còn không vui à?”
Thẩm Chiếu Độ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: “Lại đây.”
Đang cực kỳ không vui nha.
Thẩm Nghê khó khăn nhịn cười, dựa người vào cây cột vững chắc sau lưng: “Đệ uống đến mức cả người nồng mùi rượu, ta còn lâu mới qua đó.”
“Cẩu Hoàng đế cũng thối, sao nàng lại đi qua đó!” Sắc mặt Thẩm Chiếu Độ sa sầm, lập lại lần nữa, “Lại đây.”
“Ta không muốn đấy.”
Thẩm Nghê nói xong thì bỏ chạy, chân vừa mới đặt lên bậc thang đầu tiên đã bị ôm ngang lên.
Mùi rượu hoa quế ập vào mặt, Thẩm Nghê cảm giác mình đã say rồi.
Gương mặt gần ngay trước mắt không trấn tĩnh, ánh mắt lúc nào cũng sáng ngời giờ phút này lại có một tầng sương mù mây trôi che phủ, hoa nở trong sương.
Thẩm Nghê biết hắn sẽ không buông tay, nàng cũng không thèm ôm cổ hắn, nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn, không hề kinh sợ, cũng không có thẹn thùng: “Đệ muốn làm gì?”
Chiếc thuyền hoa đối diện trôi ngược dòng càng hát càng say sưa, đào kép hát từ [Đêm trăng hoa xuân giang] sang đến bài [ Say gió xuân].
“Rượu cạn trước mặt người, đèn nhuyễn ngọc vây quanh. Ánh mắt nhìn lại bao trọn lấy tình, thương thương nhớ nhớ. Khẽ đẩy lang quân, thấm trong tiếng run rẩy, có chút kinh ngạc mặt đỏ hồng.”
Ánh mắt Thẩm Chiếu Độ dần trở nên đục ngầu, yết hầu nơi cổ họng chuyển động lên xuống, bàn tay dán lên vạt áo nàng không ngừng nóng lên.
“... Vòng tay ôm lấy nhau, môi kề môi, lưỡi quấn lấy lưỡi.”
“Thẩm Nghê,” Hắn dường như đã say không biết trời chăng đất hỡi, khẩn trương đến mức ánh mắt hắn phủ một tầng hơi nước lấp lánh như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ Lưu Phù, “Nàng muốn uống rượu không?”
Bóng người đã rất gần, mùi rượu nồng đậm, Thẩm Nghê nhắm mắt lại, đôi môi ngọt lịm nóng bỏng kia gấp gáp in lên bờ môi nàng, trằn trọc không dứt.
"Không cần phải căng thẳng đâu." Tiêu Linh đứng dưới một cái đèn lồng khác, đọc câu đố trên đó, "Ngẩng đầu ngắm trăng sáng." Hắn ta quay đầu hỏi Thẩm Nghê, "Nàng biết đáp án không?"
Tay Thẩm Nghê vẫn còn đang nắm cổ tay Thẩm Chiếu Độ, nàng đang định buông xuống, lập tức bị bàn tay của hắn bọc lại.
Nàng ngẩng đầu lên, Thẩm Chiếu Độ không nhìn nàng, mà ánh mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm Tiêu Linh, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé hắn ta.
Tiêu Linh cũng không cảm thấy bị xúc phạm, tự cầm bút lên viết lên hoa tiên ba chữ "Sẵn lòng": "Hai vị có sẵn lòng đến hồ Lưu Phù ngắm trăng không?"
"Nàng không đi."
Thẩm Nghê còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Chiếu Độ đã thay nàng lên tiếng quyết định.
Thị vệ bên cạnh Tiêu Linh tay đã đặt lên chuôi kiếm, Thẩm Nghê bị dọa sợ vội vàng nối tiếp câu trước: "Đi tới nhân gian, tất nhiên phải nhìn một chút xem quang cảnh khác biệt trong cung thế nào rồi."
Đây là thời điểm náo nhiệt nhất của lễ hội đèn lông, Thẩm Nghê sóng vai cùng Tiêu Linh, lúc nào cũng có thể nhìn thấy dáng người cao ngất của thị vệ xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Linh ra khỏi cung, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, phải chen chúc trong dòng người tấp nập cũng không thấy phiền chán, nhưng Thẩm Nghê đuổi theo bước chân hắn mệt mỏi đến mức cọng tóc rủ hết cả xuống.
"Mẫn Mẫn, lại đây."
Thẩm Nghê mới vừa tìm được một nơi có thể đứng, Tiêu Linh đã ngoắc gọi nàng qua.
Bước chân của nàng mới vừa nhấc lên, sau lưng đột nhiên có một người kéo tay nàng lại.
"Không cho phép đi."
Thẩm Chiếu Độ dùng sức kéo nàng vào trong ngực, giọng nói ấm áp trầm thấp bất mãn vang lên giữa những tiếng ồn ào: “Nàng tới đây để đi cùng ta mà."
Thẩm Nghê ngửa đầu ra sau, ngước mắt nhìn cái cằm đang bạnh ra của hắn, vô tội nói: "Ta cũng không có cách nào mà, ai bảo người ta là Hoàng đế chứ."
Nàng dùng ngón tay gãi gãi cằm hắn: "Nếu như ta hầu hạ ngài ấy vui vẻ, nói không chừng ngài ấy sẽ mang ta về cung làm nương nương..."
"Thẩm Nghê!"
Bàn tay đang khoác ở bên hông nàng đột nhiên siết chặt, Thẩm Nghê bị ép phải dính sát lại với hắn, hơi thở nóng bỏng cùng cảm giác bị áp bách bỗng trói buộc nàng trong lồng ngực rộng lớn này.
Thẩm Nghê một chút cũng không sợ hắn: "Ta vào cung không tốt sao? Đường tỷ của ta vào cung làm phi tử, thậm chí vị công tử bột đường huynh kia của ta cũng đã thăng chức đến tam phẩm, mà ngươi là đệ đệ của ta, lại còn thông minh hơn đường huynh nhiều, chắc chắn..."
"Ta không cần!" Thẩm Chiếu Độ nghiến răng nghiến lợi, "Muốn lấy nàng ra để trao đổi, ta thà không cần gì hết..."
Tiếng trống chiêng inh ỏi vẫn không ngừng vang lên, nhưng vào giờ khắc này Thẩm Nghê chỉ có thể nghe thấy lời cam kết đầy tức giận của hắn.
Ngón tay nàng vuốt ve bàn tay đang vòng qua eo mình: "Vậy ta muốn thành hôn đệ cũng không cho à?"
Thẩm Chiếu Độ sửng sốt, không trả lời.
Thẩm Nghê tiếp tục truy hỏi: "Dù cho thế nào ta vẫn sẽ phải xuất giá, chẳng lẽ đệ không định để cho ta gả đi?" Nàng thoát khỏi xiềng xích và đối mặt với gương mặt lúng túng của hắn, "Thẩm Chiếu Độ, Tôn Viễn là do đệ đẩy xuống núi chứ gì?"
Thẩm Chiếu Độ nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chột dạ né tránh ánh mắt bình tĩnh của nàng, nhưng không nói ra nổi một câu phản bác.
Tiêu Linh đã đi đến trước người bọn họ, tựa như không thấy dáng vẻ thân mật của hai người, nắm lấy tay Thẩm Nghê, đo chiếc vòng đá hoa phù dung mình mới mua: "Màu sắc này quả nhiên rất hợp với nàng."
Thẩm Nghê muốn rút tay về, khóe mắt liếc thấy Thẩm Chiếu Độ đang nhìn chằm chằm tay của Tiêu Linh, lại nhoẻn miệng cười, để cho Tiêu Linh đeo vòng lên tay mình.
"Đẹp không?"
Nàng cố ý quơ quơ trước mặt Thẩm Chiếu Độ.
Hắn hừ mạnh một tiếng, nắm một bên tay khác của nàng đi về phía trước.
*
Tiêu Linh bao một chiếc thuyền hoa trên hồ Lưu Phù, trăng sáng còn chưa treo cao trên bầu trời đêm ba người bọn họ đã đang ngồi trong khoang thuyền uống rượu dùng nữa.
Trên chiếc thuyền hoa đối diện truyền tới tiếng hát du dương, mấy người đào kép ăn mặc lộng lẫy ôm đàn tỳ bà xướng khúc [Đêm trăng hoa xuân giang].
Tiêu Linh mời Thẩm Nghê cùng ra mũi thuyền ngắm trăng.
Thẩm Nghê nhìn Thẩm Chiếu Độ vẫn giữ nguyên một tức thế ngồi nghiêm chỉnh, không ăn không uống, nàng đưa ly rượu mình đã uống đến bên mép hắn: "Giúp ta uống hết, nếu không tối nay ta sẽ không về cùng đệ đâu."
Thẩm Chiếu Độ tức giận bóp cổ tay nàng: "Không về cùng ta, nàng còn muốn đi đâu?"
"Ở lại nơi này..." Thẩm Nghê đã đứng lên, nàng cúi người sát lại gần bên tai hắn, "Thị tẩm."
Nàng nói xong lập tức chạy đi, mặc cho sau lưng vang lên tiếng vỗ bàn cao ngút trời, nàng tuyệt nhiên không thèm quay đầu lại.
Đi ra khỏi khoang thuyền, tiếng đàn cùng tiếng sáo trúc rủ rỉ bên tai, màu đỏ rực tụ đầy trước thuyền.
Tiêu Linh ngồi khoanh chân ở trên mũi thuyền, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hắn ta vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, chờ sau khi Thẩm Nghê ngồi xuống mới nói: "Dám lợi dụng trẫm, nàng to gan thật đấy."
Thẩm Nghê nằm trên boong thuyền, thò tay xuống dòng nước, vốc nước phản chiếu ánh trăng: “Bệ hạ làm chậm trễ ta năm năm, ta lợi dụng ngài một chút thì đã sao?”
Tiêu Linh bật cười một tiếng sảng khoái, cầm bầu rượu lên ngửa đầu ra sau uống ừng ực, phong lưu nhưng rất tao nhã: “Dám suy đoán vu khống thánh ý là tử tội, nhưng vì nàng đoán trúng thánh ý, trẫm sẽ không so đo với nàng nữa.”
Hắn quay đầu nhìn vào trong khoang thuyền, Thẩm Chiếu Độ đang tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, một ly rồi lại một ly rượu hoa vàng vào đặt trên bàn.
“Ban đầu nàng không muốn ở lại trong cung, cũng là bởi vì hắn sao?”
“Lúc đó là vì muốn giữ lời hứa, bây giờ dường như đã không còn giống vậy nữa.” Thẩm Nghê cúi đầu khẽ cười, “Ngày còn bé, ta từng mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó phu quân của ta đầu đội trời chân đạp đất, võ công cái thế, chàng có một gương mặt tràn đầy chí khí phấn khởi. Chàng trầm mặc ít nói, nhưng lại rất cưng chiều ta, đối với người khác thì bụng dạ hẹp hòi, chỉ khi chàng ôm ta vào lòng, tất cả những cái gai nhọn trên người mới thu nhỏ lại thành lồng mềm mại.”
“Hắn là người như vậy sao?”
Thẩm Nghê gật đầu, thu tay lại nằm xuống nhìn Thẩm Chiếu Độ ở phía ngược lại.
Ánh mắt hung ác rơi trên người Tiêu Linh, một hồi lại phiền muộn chuyển qua người nàng, giống như chú chó nhỏ tủi thân dám nhúc nhích kia chưa được chủ nhân cho phép.
“Đúng vậy.” Thẩm Nghê sờ trâm hoa đào bằng vàng cài trên búi tóc của mình, “Hắn cứ như vậy yên lặng trưởng thành, trở thành dáng vẻ mà ta thích.”
Nàng nhặt được hắn, là duyên phận trời ban.
Tiêu Linh cụp mắt nhìn nụ cười hạnh phúc của nàng, tự rót cho mình một ly ngọc dịch kim lộ, tự giễu: “Không ngờ, năm năm này trẫm thế mà đã giúp nàng may một bộ giá y rồi.”
Mùi rượu nồng nặc từ phía sau bay tới, Thẩm Nghê quay đầu nhìn lại, vò rượu bị lật úp, nhưng không có rượu chảy ra ngoài, Thẩm Chiếu Độ say mèm nằm ra bàn, mặc người ta ức hiếp.
*
Sau khi tiễn Tiêu Linh lên bờ, Thẩm Nghê trở lại trong khoang thuyền, Thẩm Chiếu Độ đã tỉnh rượu, dựa lưng vào thành thuyền nhìn nàng đến gần, giống như con hổ từ trong khu rừng u tối nhìn chằm chằm nề nơi có ánh sáng.
Thẩm Nghê dừng lại ở phía đối diện hắn, cẩn thận quan sát cần cổ lộ ra bên ngoài và gương mặt của hắn, cả người đều đỏ bừng.
“Ta trở lại rồi, đệ còn không vui à?”
Thẩm Chiếu Độ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: “Lại đây.”
Đang cực kỳ không vui nha.
Thẩm Nghê khó khăn nhịn cười, dựa người vào cây cột vững chắc sau lưng: “Đệ uống đến mức cả người nồng mùi rượu, ta còn lâu mới qua đó.”
“Cẩu Hoàng đế cũng thối, sao nàng lại đi qua đó!” Sắc mặt Thẩm Chiếu Độ sa sầm, lập lại lần nữa, “Lại đây.”
“Ta không muốn đấy.”
Thẩm Nghê nói xong thì bỏ chạy, chân vừa mới đặt lên bậc thang đầu tiên đã bị ôm ngang lên.
Mùi rượu hoa quế ập vào mặt, Thẩm Nghê cảm giác mình đã say rồi.
Gương mặt gần ngay trước mắt không trấn tĩnh, ánh mắt lúc nào cũng sáng ngời giờ phút này lại có một tầng sương mù mây trôi che phủ, hoa nở trong sương.
Thẩm Nghê biết hắn sẽ không buông tay, nàng cũng không thèm ôm cổ hắn, nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn, không hề kinh sợ, cũng không có thẹn thùng: “Đệ muốn làm gì?”
Chiếc thuyền hoa đối diện trôi ngược dòng càng hát càng say sưa, đào kép hát từ [Đêm trăng hoa xuân giang] sang đến bài [ Say gió xuân].
“Rượu cạn trước mặt người, đèn nhuyễn ngọc vây quanh. Ánh mắt nhìn lại bao trọn lấy tình, thương thương nhớ nhớ. Khẽ đẩy lang quân, thấm trong tiếng run rẩy, có chút kinh ngạc mặt đỏ hồng.”
Ánh mắt Thẩm Chiếu Độ dần trở nên đục ngầu, yết hầu nơi cổ họng chuyển động lên xuống, bàn tay dán lên vạt áo nàng không ngừng nóng lên.
“... Vòng tay ôm lấy nhau, môi kề môi, lưỡi quấn lấy lưỡi.”
“Thẩm Nghê,” Hắn dường như đã say không biết trời chăng đất hỡi, khẩn trương đến mức ánh mắt hắn phủ một tầng hơi nước lấp lánh như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ Lưu Phù, “Nàng muốn uống rượu không?”
Bóng người đã rất gần, mùi rượu nồng đậm, Thẩm Nghê nhắm mắt lại, đôi môi ngọt lịm nóng bỏng kia gấp gáp in lên bờ môi nàng, trằn trọc không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.