Chương 81
Thi Sơ Phong
16/08/2023
Mưu phản là đại tội tru di cửu tộc, tất cả văn võ bá quan trong triều rối rít dâng tấu, yêu cầu Tiêu Loan lập tức bắt Thẩm Chính Bình cùng những đồng đảng và toàn bộ người thân thích của ông ta vào Chiếu ngục.
Nhưng Tiêu Loan đang ở trong cung Di Hoa họa mi trang điểm cho Thẩm Họa đang nằm trong quan tài làm từ gỗ kim ti nam.
Nàng mặc lễ phục của Hoàng hậu, đầu đội phượng quan cửu long chín phụng, lớp trang điểm đậm vừa vặn che đi hết phần xanh tím cho xương cốt vỡ nát của nàng.
Nàng dường như chỉ là đang ngủ mà thôi.
Tiêu Loan không dám ngủ, vừa nhắm mắt hình ảnh Thẩm Họa từ trên cổng thành nhảy xuống lại hiện lên.
Thẩm Họa đã cùng hắn trải qua quá nhiều khoảng thời gian khó khăn.
Lúc mẫu phi qua đời, Thẩm Họa quỳ trên đất ôm lấy hắn vào trong lòng, nói với hắn rằng hắn có thể khóc ở đây, ở nơi này sẽ không có ai chỉ trích hắn không chững chạc, khó gánh nghiệp lớn cả.
Nhưng trên thế gian này đã không còn nơi nào có thể để cho hắn rơi lệ yếu đuối.
Hắn chống lên quan tài dùng sức đứng dậy, mở cánh cửa lăng hoa ngăn lại tiếng xì xào bán của đám thái giám bên ngoài, Quách Phong sợ hãi quỳ xuống: “Bệ hạ, Thẩm Chính Bình ở trong Chiếu ngục vẫn không ngừng phun ra những lời ngôn cuồng, ngài xem…”
“Ông ta nói gì?”
Quách Phong đuổi những tiểu thái giám khác đi, dập đầu nhỏ giọng nói: “Ông ta nói rất nhiều lời bêu xấu Hoàng hậu nương nương, còn nói cái thai trong bụng nương nương, không phải của bệ hạ…”
Tiêu Loan cười lạnh: “Ông ta nóng lòng muốn chết vậy sao?”
Hắn bước qua ngưỡng cửa rồi đóng cửa lại: “Soạn chỉ cho trẫm, Thẩm Chính Bình ý đồ mưu phản, bêu xấu hoàng gia, tội chết không thể tha, lăng trì ba ngàn sáu trăm đao, do trẫm tự mình hành hình!”
Trước khi Hoàng đế giá lâm Chiếu ngục, Quách Phong đã sai người độc câm Thẩm Chính Bình.
Nhìn ông ta đau không muốn sống nữa nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, cuối cùng Tiêu Loan cũng có được một chút khoái cảm.
Hắn sẽ không để cho Thẩm Chính Bình chết một cách dễ dàng, mỗi khi thấy ông ta sắp không chịu nổi nữa, hắn sẽ cho quan hành hình dừng lại, bảo thái y cầm máu chữa trị cho Thẩm Chính Bình, đến khi ông ta tỉnh táo thì lại tiếp tục hành hình.
Ngoại trừ Thẩm Họa, không ai có thể giết được Thẩm Họa. Nàng từ trên cổng thành nhảy xuống, là vì nàng cảm thấy sống không nổi nữa.
Mà người dồn nàng vào ngõ cụt, chính là Thẩm Chính Bình.
Hắn muốn Thẩm Chính Bình khắc ghi nỗi đau của ba ngàn sáu trăm đao này, dùng nó để đền tội lỗi ông ta hành hạ Thẩm Họa gần ba mươi năm!
Sau khi ra khỏi Chiếu ngục, hắn hỏi Quách Phong: “Nghe nói tiểu nhi tử của Tề vương thông minh tuyệt đỉnh, năm tuổi đã đọc hiểu binh pháp phải không?”
“Dạ phải, nhưng đã bị Tề vương nuôi thành hư hỏng, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, còn có chứng bệnh thần kinh, lúc phát bệnh còn từng đẩy Tề vương vào trong hồ.”
Tiêu Loan không quá để ý: “Chẳng qua chỉ là tự vệ thôi.”
*
Vĩnh lăng chưa xây xong, linh cữu của Thẩm họa ước chừng đã ở trong cung Di Hoa được sáu năm.
Vào ngày hạ táng, bậc đế vương một đêm đầu bạc trắng ôm lấy quan tài khóc thảm thiết, nhiều lần suýt ngất đi.
Bởi vì Tiêu Loan biết, hắn không thể tự lừa mình dối người được nữa, tự nói với bản thân Thẩm Họa sẽ không còn ở bên cạnh hắn nữa.
Trong một khoảnh khắc, hắn muốn đập đầu vào cái quan tài kia, đi theo Thẩm Họa.
Nhưng trên vai hắn còn có giang sơn vạn dặm, không thể ngã xuống lúc này được, nên hắn không thể làm gì hơn là tiếp tục sống tạm trên cõi đời này.
Trở lại Hoàng cung, hắn dẫn Tiêu Chuẩn đi lên cổng thành của hoàng cung.
“Thái tử.”
Tiêu Chuẩn chắp tay hành lễ: “Có nhi thần.”
“Nếu như năm nay trẫm phải đi đánh Bắc Di, con có thể trấn giữ được những quan viên phản đối con ở trong triều đình kia không?”
Sáu năm trước, trước áp lực của tất quan văn võ trong triều hướng về hắn, hắn đã mang nhi tử nhỏ nhất gần mười tuổi của Tề Vương Tiêu Chuẩn làm nhi tử kế tục dưới danh nghĩa của mình, sắc phong làm Thái tử, từ đó trở đi sẽ không cần phải tuyển phi lập hậu.
Sau khi Thẩm Chiếu Độ chết, hắn trở thành thanh kiếm của chính mình, thu thập tất cả binh quyền vào trong tay mình, thuận trẫm ngươi vinh, nghịch trẫm ngươi chết, dùng chính lôi thần của mình làm rung chuyển mọi tiếng la hét phản đối trong triều đình.
“Trẫm không muốn ở lại trong hoàng cung nữa.” Tiêu Loan sờ lên lan can Thẩm Họa từng giẫm lên, “Như vậy trẫm còn có thể tự lừa dối chính mình rằng nàng còn ở trên đời này với trẫm.”
Tiêu Chuẩn nhận ra đây không phải là dò xét, vội vàng quỳ xuống trả lời: “Nhi thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.”
Trọng Xuân năm thứ hai, Thái tử trị quốc, Tiêu Loan dẫn năm trăm ngàn đại quân quét sách Mạc Bắc, dùng bốn năm san bằng tất cả bộ trong Bắc Di, đã đạt được Lang Cư Tư sơn để tế thiên cáo thành công.
Trở lại kinh thành, hắn ở trong cung Di Hoa, tất cả chính vụ trong triều đình vẫn do Thái tử toàn quyền xử lý.
Thái tử không dám vượt quá giới hạn, chỉ có thể mỗi ngày mang tấu chương quan trọng đến cung Di Hoa thỉnh an.
“Trẫm bảo con thúc đẩy vũ cử chế tiến độ thế nào rồi?”
Từ sau khi trở về từ Mạc Bắc, sức khỏe của hắn càng lúc càng kém, chỉ có thể nằm trên giường La Hán nghe thái tử bẩm báo.
“Bẩm phụ hoàng, vũ cử ba năm tổ chức một lần, bắt đầu phổ biến rộng rãi từ năm người xuất chinh, năm này là năm vũ cử đầu tiên.” Thái tử rút một quyển tấu chương đưa cho Tiêu Loan, “Đây là danh sách ba người đứng đầu trong kỳ thi đình, mời phụ hoàng xem.”
Tiêu Loan nhìn một lượt, tầm mắt dừng trên tên của Trạng Nguyên.
“Thẩm Đoái?”
Tiêu Chuẩn đáp vâng: “Người này tuổi vẫn chưa qua nhược quán*, nhưng đã đọc đủ loại binh thư, nhi thần còn từng phái Mạnh thượng thư lên bàn sát đối chiến với hắn, Mạnh thượng thư đã chủ động nhận thua.”
*弱冠 Nhược quán: để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.
Tiêu Loan đặt tấu chương xuống, cười nói: “Rất giống phong độ của Lương quốc công năm đó.”
Vào ngày ba người đầu bảng vào cung diện thánh, Tiêu Loan bảo Quách Phong dẫn Thẩm Đoái mặc cả bộ Trạng Nguyên đến ngự thư phòng.
Hắn ngồi trên long ỷ, nhìn tư thế đứng quen thuộc của Thẩm Đoái, và cả ánh mắt ngạo nghễ giống y như đúc kia, cười nói: “Sư phụ và sư mẫu của ngươi vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Đoái cũng không lấy làm ngạc nhiên khi Tiêu Loan hỏi vấn đề này, khẽ cúi người trả lời: “Bẩm bệ hạ, bọn họ rất khỏe ạ.”
Cũng giống cái dáng vẻ không thích nói chuyện đó.
Ánh mắt Tiêu Loan nhu hòa: “Nghe Thái tử nói, những năm qua bọn họ đi khắp nơi mở rất nhiều học đường, cứu trợ những đứa nhóc ăn mày không cha không nương ở địa phương đó, đúng không?”
“Vâng.” Nhắc đến chuyện này, trên mặt Thẩm Đoái lộ ra nụ cười, “Thần là đệ tử đầu tiên của bọn họ, có rất nhiều sư đệ đang chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân năm sau.”
Tiêu Loan muốn cười lớn, nhưng lại ho sặc sụa mấy tiếng, đau thấu tâm can, Quách Phong bị dọa sợ vội vàng tiến lên.
“Không sao đâu.” Hắn bảo Quách Phong lui xuống, đợi đến khi bình thường lại mới nói, “Triều đình đang cần những tướng tài chính trực như sư phụ của ngươi. Trẫm chuẩn bị phái Mạnh thượng thư đến Mạc Bắc nhậm chức Tổng đốc, ngươi và Mạnh thượng thư quan hệ tốt, ngươi đi cùng hắn đi, trợ giúp hắn trấn giữa biên cương, xử lý biên chính*.
*边政 biên chính: Chỉ việc kỷ cương hành chính tại miền biên cương
Thẩm Đoái thụ sủng nhược kinh, quỳ xuống tạ ơn.
“Quách Phong.” Sau khi Thẩm Đoái rời đi, Tiêu Loan run rẩy đứng dậy đi xuống ngai vàng, “Cùng trẫm ra cổng thành ngoài cung nhìn một chút.”
Hôm nay thời tiết không tốt, mưa phùn phấp phới, bầu trời chồng chất mây đen dày đặc.
Bức tường thành bên ngoài cung, trên đường phố ngang dọc chỉ có lác đác vài cái ô giấy quyets dầu đang vội vã chạy đi, chỉ duy nhất có một cái ô trắng trơn đứng dưới màn mưa dừng lại trên ngự nhai.
Có ba người đứng dưới tán ô, nhưng chỉ có hai người là được che kín.
Nam nhân cầm ô mặc trực xuyết màu xanh sẫm mộc mạc, nước mưa thấm ướt nửa người của hắn, nhưng trông hắn không có lấy một chút chật vật, dáng người cao ngất như cây tùng, uy nghiêm không thể coi thường.
Mà nữ nhân đứng dưới ô của hắn mặc bộ nhu quần* màu xanh lơ, tóc đen chỉ dùng một chiếc trâm bạch ngọc búi lên, ngồi xổm bên cạnh một tiểu hài tử co rúm lại thành một khối, vừa kiên nhẫn lại dịu dàng nói chuyện.
Có lẽ bọn họ đã dừng lại ở đó rất lâu, y phục của nam nhân đã bị nước mưa tạt thành màu đen, nhiều lần không kiên nhẫn bước chân nhúc nhích muốn đi, lại bị bàn tay của nữ nhân kéo trở lại, ngoan ngoãn đứng yên.
Cuối cùng, tiểu hài tử động đậy, chầm chậm nhận lấy bánh bao trong tay nữ nhân.
Nữ nhân kích động quay đầu lại, mà nam nhân đứng phía sau ăn ý đưa ô cho nàng, sau đó cúi người xuống ôm tiểu hài tử lên.
Hành động này tựa như đã được thự hiện vô số lần.
Lúc này cửa cung chậm rãi mở ra, Thẩm Đoái từ bên trong chạy nhanh ra ngoài.
Nữ nhân thấy vậy, vui vẻ nhảy cẫng lên vẫy tay với cậu ta.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, bốn người chỉ có một cái ô, nhưng ai cũng không chịu chiếm nơi nhiều không gian nhất.
Tiêu Loan cười thành tiếng: “Bảo người đưa cho bọn họ hai cái ô đi.”
Quách Phong đáp vâng, tiểu thái giám sau lưng lập tức nhận lệnh rời đi.
Nhìn bốn người ba cái dù đi xa dần, Tiêu Loan ngồi trên ngự liễn lại ho khan mấy tiếng.
“Bệ hạ, chúng ta trở về thôi.”
Tiêu Loan xua tay, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Trẫm muốn ở chỗ này cùng Hoàng hậu.”
Một tiếng sấm rền vang lên, hắn tự mình lầm bầm: “Sau khi hồi kinh, trẫm luôn mơ thấy nàng. Nàng nói nàng ở phương xa xây cho trẫm một tòa phủ đệ, có hồ sen, còn có một chiếc thuyền. Nàng nói bên cạnh nàng có một tiểu hài tử, nhìn rất giống trẫm.”
Quách Phong nghẹn ngào, lặng lẽ dùng tay áo lau đi nước mắt trên khóe mắt: “Bệ hạ đang lúc tráng niên, không cần…”
Bầu trời âm u trước mắt hiện lên dải cầu vồng.
Ở đầu bên kia, Họa Họa của hắn đến đón hắn về nhà rồi.
Cái quạt trong tay Tiêu Loan đột nhiên tuột xuống, rơi xuống nền gạch đã xanh vỡ thành hai nửa.
“Bệ hạ! Bệ hạ —— "
Quách Phong quỳ thụp xuống, Tiêu Loan ngồi trên ngự liễn hai mắt đã vĩnh viễn nhắm lại, trong gióng dường như có một bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài đã bạc phơ của hắn.
Thẩm Chiếu Độ đã đi xa dường như cảm nhận được gì đó, dừng bước chân quay đầu lại trông về thế hoàng thành nguy nga phía xa xa.
“Sao thế?”
Không có gì.” Hắn nghiêng dù về phía Thẩm Nghê, tiếp tục đi về phía trước, “Tối nay ta muốn uống một chút rượu.”
Thẩm Nghê cũng nhìn thấy Tiêu Loan giờ đây đầu tóc đã bạc, biết Thẩm Chiếu Độ đang buồn cho anh hùng tuổi xế chiều.
Nàng khoác cánh tay Thẩm Chiếu Độ kéo hắn lại sát gần mình: “Được thôi, tối nay chúng ta cùng nhau uống.
*
Vĩnh Thái năm thứ mười một, đế vương vì mắc bệnh phổi băng hà, an táng ở trong Vĩnh lăng, miếu hiệu là Vũ Tông, Thái tử Tiêu Chuẩn lên ngôi tại vị.
Bên cạnh Quy Nguyên tự ở Triệu Châu, một tòa học đường mới được hoành thành.
Tiếng đọc sách vang vẳng, tiếng quyền phong kiếm khí thổi rơi vô số cánh hoa hồng, những ân oán tình cừu đã đi qua đều bị chôn vùi trong núi hoa mai, chờ đợi một chương mới.
— Kết thúc —
Nhưng Tiêu Loan đang ở trong cung Di Hoa họa mi trang điểm cho Thẩm Họa đang nằm trong quan tài làm từ gỗ kim ti nam.
Nàng mặc lễ phục của Hoàng hậu, đầu đội phượng quan cửu long chín phụng, lớp trang điểm đậm vừa vặn che đi hết phần xanh tím cho xương cốt vỡ nát của nàng.
Nàng dường như chỉ là đang ngủ mà thôi.
Tiêu Loan không dám ngủ, vừa nhắm mắt hình ảnh Thẩm Họa từ trên cổng thành nhảy xuống lại hiện lên.
Thẩm Họa đã cùng hắn trải qua quá nhiều khoảng thời gian khó khăn.
Lúc mẫu phi qua đời, Thẩm Họa quỳ trên đất ôm lấy hắn vào trong lòng, nói với hắn rằng hắn có thể khóc ở đây, ở nơi này sẽ không có ai chỉ trích hắn không chững chạc, khó gánh nghiệp lớn cả.
Nhưng trên thế gian này đã không còn nơi nào có thể để cho hắn rơi lệ yếu đuối.
Hắn chống lên quan tài dùng sức đứng dậy, mở cánh cửa lăng hoa ngăn lại tiếng xì xào bán của đám thái giám bên ngoài, Quách Phong sợ hãi quỳ xuống: “Bệ hạ, Thẩm Chính Bình ở trong Chiếu ngục vẫn không ngừng phun ra những lời ngôn cuồng, ngài xem…”
“Ông ta nói gì?”
Quách Phong đuổi những tiểu thái giám khác đi, dập đầu nhỏ giọng nói: “Ông ta nói rất nhiều lời bêu xấu Hoàng hậu nương nương, còn nói cái thai trong bụng nương nương, không phải của bệ hạ…”
Tiêu Loan cười lạnh: “Ông ta nóng lòng muốn chết vậy sao?”
Hắn bước qua ngưỡng cửa rồi đóng cửa lại: “Soạn chỉ cho trẫm, Thẩm Chính Bình ý đồ mưu phản, bêu xấu hoàng gia, tội chết không thể tha, lăng trì ba ngàn sáu trăm đao, do trẫm tự mình hành hình!”
Trước khi Hoàng đế giá lâm Chiếu ngục, Quách Phong đã sai người độc câm Thẩm Chính Bình.
Nhìn ông ta đau không muốn sống nữa nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, cuối cùng Tiêu Loan cũng có được một chút khoái cảm.
Hắn sẽ không để cho Thẩm Chính Bình chết một cách dễ dàng, mỗi khi thấy ông ta sắp không chịu nổi nữa, hắn sẽ cho quan hành hình dừng lại, bảo thái y cầm máu chữa trị cho Thẩm Chính Bình, đến khi ông ta tỉnh táo thì lại tiếp tục hành hình.
Ngoại trừ Thẩm Họa, không ai có thể giết được Thẩm Họa. Nàng từ trên cổng thành nhảy xuống, là vì nàng cảm thấy sống không nổi nữa.
Mà người dồn nàng vào ngõ cụt, chính là Thẩm Chính Bình.
Hắn muốn Thẩm Chính Bình khắc ghi nỗi đau của ba ngàn sáu trăm đao này, dùng nó để đền tội lỗi ông ta hành hạ Thẩm Họa gần ba mươi năm!
Sau khi ra khỏi Chiếu ngục, hắn hỏi Quách Phong: “Nghe nói tiểu nhi tử của Tề vương thông minh tuyệt đỉnh, năm tuổi đã đọc hiểu binh pháp phải không?”
“Dạ phải, nhưng đã bị Tề vương nuôi thành hư hỏng, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, còn có chứng bệnh thần kinh, lúc phát bệnh còn từng đẩy Tề vương vào trong hồ.”
Tiêu Loan không quá để ý: “Chẳng qua chỉ là tự vệ thôi.”
*
Vĩnh lăng chưa xây xong, linh cữu của Thẩm họa ước chừng đã ở trong cung Di Hoa được sáu năm.
Vào ngày hạ táng, bậc đế vương một đêm đầu bạc trắng ôm lấy quan tài khóc thảm thiết, nhiều lần suýt ngất đi.
Bởi vì Tiêu Loan biết, hắn không thể tự lừa mình dối người được nữa, tự nói với bản thân Thẩm Họa sẽ không còn ở bên cạnh hắn nữa.
Trong một khoảnh khắc, hắn muốn đập đầu vào cái quan tài kia, đi theo Thẩm Họa.
Nhưng trên vai hắn còn có giang sơn vạn dặm, không thể ngã xuống lúc này được, nên hắn không thể làm gì hơn là tiếp tục sống tạm trên cõi đời này.
Trở lại Hoàng cung, hắn dẫn Tiêu Chuẩn đi lên cổng thành của hoàng cung.
“Thái tử.”
Tiêu Chuẩn chắp tay hành lễ: “Có nhi thần.”
“Nếu như năm nay trẫm phải đi đánh Bắc Di, con có thể trấn giữ được những quan viên phản đối con ở trong triều đình kia không?”
Sáu năm trước, trước áp lực của tất quan văn võ trong triều hướng về hắn, hắn đã mang nhi tử nhỏ nhất gần mười tuổi của Tề Vương Tiêu Chuẩn làm nhi tử kế tục dưới danh nghĩa của mình, sắc phong làm Thái tử, từ đó trở đi sẽ không cần phải tuyển phi lập hậu.
Sau khi Thẩm Chiếu Độ chết, hắn trở thành thanh kiếm của chính mình, thu thập tất cả binh quyền vào trong tay mình, thuận trẫm ngươi vinh, nghịch trẫm ngươi chết, dùng chính lôi thần của mình làm rung chuyển mọi tiếng la hét phản đối trong triều đình.
“Trẫm không muốn ở lại trong hoàng cung nữa.” Tiêu Loan sờ lên lan can Thẩm Họa từng giẫm lên, “Như vậy trẫm còn có thể tự lừa dối chính mình rằng nàng còn ở trên đời này với trẫm.”
Tiêu Chuẩn nhận ra đây không phải là dò xét, vội vàng quỳ xuống trả lời: “Nhi thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.”
Trọng Xuân năm thứ hai, Thái tử trị quốc, Tiêu Loan dẫn năm trăm ngàn đại quân quét sách Mạc Bắc, dùng bốn năm san bằng tất cả bộ trong Bắc Di, đã đạt được Lang Cư Tư sơn để tế thiên cáo thành công.
Trở lại kinh thành, hắn ở trong cung Di Hoa, tất cả chính vụ trong triều đình vẫn do Thái tử toàn quyền xử lý.
Thái tử không dám vượt quá giới hạn, chỉ có thể mỗi ngày mang tấu chương quan trọng đến cung Di Hoa thỉnh an.
“Trẫm bảo con thúc đẩy vũ cử chế tiến độ thế nào rồi?”
Từ sau khi trở về từ Mạc Bắc, sức khỏe của hắn càng lúc càng kém, chỉ có thể nằm trên giường La Hán nghe thái tử bẩm báo.
“Bẩm phụ hoàng, vũ cử ba năm tổ chức một lần, bắt đầu phổ biến rộng rãi từ năm người xuất chinh, năm này là năm vũ cử đầu tiên.” Thái tử rút một quyển tấu chương đưa cho Tiêu Loan, “Đây là danh sách ba người đứng đầu trong kỳ thi đình, mời phụ hoàng xem.”
Tiêu Loan nhìn một lượt, tầm mắt dừng trên tên của Trạng Nguyên.
“Thẩm Đoái?”
Tiêu Chuẩn đáp vâng: “Người này tuổi vẫn chưa qua nhược quán*, nhưng đã đọc đủ loại binh thư, nhi thần còn từng phái Mạnh thượng thư lên bàn sát đối chiến với hắn, Mạnh thượng thư đã chủ động nhận thua.”
*弱冠 Nhược quán: để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.
Tiêu Loan đặt tấu chương xuống, cười nói: “Rất giống phong độ của Lương quốc công năm đó.”
Vào ngày ba người đầu bảng vào cung diện thánh, Tiêu Loan bảo Quách Phong dẫn Thẩm Đoái mặc cả bộ Trạng Nguyên đến ngự thư phòng.
Hắn ngồi trên long ỷ, nhìn tư thế đứng quen thuộc của Thẩm Đoái, và cả ánh mắt ngạo nghễ giống y như đúc kia, cười nói: “Sư phụ và sư mẫu của ngươi vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Đoái cũng không lấy làm ngạc nhiên khi Tiêu Loan hỏi vấn đề này, khẽ cúi người trả lời: “Bẩm bệ hạ, bọn họ rất khỏe ạ.”
Cũng giống cái dáng vẻ không thích nói chuyện đó.
Ánh mắt Tiêu Loan nhu hòa: “Nghe Thái tử nói, những năm qua bọn họ đi khắp nơi mở rất nhiều học đường, cứu trợ những đứa nhóc ăn mày không cha không nương ở địa phương đó, đúng không?”
“Vâng.” Nhắc đến chuyện này, trên mặt Thẩm Đoái lộ ra nụ cười, “Thần là đệ tử đầu tiên của bọn họ, có rất nhiều sư đệ đang chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân năm sau.”
Tiêu Loan muốn cười lớn, nhưng lại ho sặc sụa mấy tiếng, đau thấu tâm can, Quách Phong bị dọa sợ vội vàng tiến lên.
“Không sao đâu.” Hắn bảo Quách Phong lui xuống, đợi đến khi bình thường lại mới nói, “Triều đình đang cần những tướng tài chính trực như sư phụ của ngươi. Trẫm chuẩn bị phái Mạnh thượng thư đến Mạc Bắc nhậm chức Tổng đốc, ngươi và Mạnh thượng thư quan hệ tốt, ngươi đi cùng hắn đi, trợ giúp hắn trấn giữa biên cương, xử lý biên chính*.
*边政 biên chính: Chỉ việc kỷ cương hành chính tại miền biên cương
Thẩm Đoái thụ sủng nhược kinh, quỳ xuống tạ ơn.
“Quách Phong.” Sau khi Thẩm Đoái rời đi, Tiêu Loan run rẩy đứng dậy đi xuống ngai vàng, “Cùng trẫm ra cổng thành ngoài cung nhìn một chút.”
Hôm nay thời tiết không tốt, mưa phùn phấp phới, bầu trời chồng chất mây đen dày đặc.
Bức tường thành bên ngoài cung, trên đường phố ngang dọc chỉ có lác đác vài cái ô giấy quyets dầu đang vội vã chạy đi, chỉ duy nhất có một cái ô trắng trơn đứng dưới màn mưa dừng lại trên ngự nhai.
Có ba người đứng dưới tán ô, nhưng chỉ có hai người là được che kín.
Nam nhân cầm ô mặc trực xuyết màu xanh sẫm mộc mạc, nước mưa thấm ướt nửa người của hắn, nhưng trông hắn không có lấy một chút chật vật, dáng người cao ngất như cây tùng, uy nghiêm không thể coi thường.
Mà nữ nhân đứng dưới ô của hắn mặc bộ nhu quần* màu xanh lơ, tóc đen chỉ dùng một chiếc trâm bạch ngọc búi lên, ngồi xổm bên cạnh một tiểu hài tử co rúm lại thành một khối, vừa kiên nhẫn lại dịu dàng nói chuyện.
Có lẽ bọn họ đã dừng lại ở đó rất lâu, y phục của nam nhân đã bị nước mưa tạt thành màu đen, nhiều lần không kiên nhẫn bước chân nhúc nhích muốn đi, lại bị bàn tay của nữ nhân kéo trở lại, ngoan ngoãn đứng yên.
Cuối cùng, tiểu hài tử động đậy, chầm chậm nhận lấy bánh bao trong tay nữ nhân.
Nữ nhân kích động quay đầu lại, mà nam nhân đứng phía sau ăn ý đưa ô cho nàng, sau đó cúi người xuống ôm tiểu hài tử lên.
Hành động này tựa như đã được thự hiện vô số lần.
Lúc này cửa cung chậm rãi mở ra, Thẩm Đoái từ bên trong chạy nhanh ra ngoài.
Nữ nhân thấy vậy, vui vẻ nhảy cẫng lên vẫy tay với cậu ta.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, bốn người chỉ có một cái ô, nhưng ai cũng không chịu chiếm nơi nhiều không gian nhất.
Tiêu Loan cười thành tiếng: “Bảo người đưa cho bọn họ hai cái ô đi.”
Quách Phong đáp vâng, tiểu thái giám sau lưng lập tức nhận lệnh rời đi.
Nhìn bốn người ba cái dù đi xa dần, Tiêu Loan ngồi trên ngự liễn lại ho khan mấy tiếng.
“Bệ hạ, chúng ta trở về thôi.”
Tiêu Loan xua tay, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Trẫm muốn ở chỗ này cùng Hoàng hậu.”
Một tiếng sấm rền vang lên, hắn tự mình lầm bầm: “Sau khi hồi kinh, trẫm luôn mơ thấy nàng. Nàng nói nàng ở phương xa xây cho trẫm một tòa phủ đệ, có hồ sen, còn có một chiếc thuyền. Nàng nói bên cạnh nàng có một tiểu hài tử, nhìn rất giống trẫm.”
Quách Phong nghẹn ngào, lặng lẽ dùng tay áo lau đi nước mắt trên khóe mắt: “Bệ hạ đang lúc tráng niên, không cần…”
Bầu trời âm u trước mắt hiện lên dải cầu vồng.
Ở đầu bên kia, Họa Họa của hắn đến đón hắn về nhà rồi.
Cái quạt trong tay Tiêu Loan đột nhiên tuột xuống, rơi xuống nền gạch đã xanh vỡ thành hai nửa.
“Bệ hạ! Bệ hạ —— "
Quách Phong quỳ thụp xuống, Tiêu Loan ngồi trên ngự liễn hai mắt đã vĩnh viễn nhắm lại, trong gióng dường như có một bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài đã bạc phơ của hắn.
Thẩm Chiếu Độ đã đi xa dường như cảm nhận được gì đó, dừng bước chân quay đầu lại trông về thế hoàng thành nguy nga phía xa xa.
“Sao thế?”
Không có gì.” Hắn nghiêng dù về phía Thẩm Nghê, tiếp tục đi về phía trước, “Tối nay ta muốn uống một chút rượu.”
Thẩm Nghê cũng nhìn thấy Tiêu Loan giờ đây đầu tóc đã bạc, biết Thẩm Chiếu Độ đang buồn cho anh hùng tuổi xế chiều.
Nàng khoác cánh tay Thẩm Chiếu Độ kéo hắn lại sát gần mình: “Được thôi, tối nay chúng ta cùng nhau uống.
*
Vĩnh Thái năm thứ mười một, đế vương vì mắc bệnh phổi băng hà, an táng ở trong Vĩnh lăng, miếu hiệu là Vũ Tông, Thái tử Tiêu Chuẩn lên ngôi tại vị.
Bên cạnh Quy Nguyên tự ở Triệu Châu, một tòa học đường mới được hoành thành.
Tiếng đọc sách vang vẳng, tiếng quyền phong kiếm khí thổi rơi vô số cánh hoa hồng, những ân oán tình cừu đã đi qua đều bị chôn vùi trong núi hoa mai, chờ đợi một chương mới.
— Kết thúc —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.