Chương 13
An Ni Vi
19/08/2022
Hoa Dương mỉm cười, nắm lấy rèm vải, thả người nhảy xuống từ cửa
sổ. Thấy roi ngựa sắp quất xuống, không khí vỡ vụn táp vào mặt khiến
nàng nổi da gà. Lúc Hoa Dương quay đầu, xe ngựa băng băng đã không
phanh được nữa. Mắt thấy mỗi lúc một gần, sắp sửa đâm trúng, phu xe mới
khó tin ghìm chặt dây cương.
Tiếng gió ào ào quét bên tai, cuốn sợi tóc mai, tay áo tung bay, váy đỏ phấp phới, tựa như Lạc Thần đạp trên ngọn lửa mãnh liệt, giáng xuống trần gian. Tên sai vặt đánh xe nhẹ nhàng nhắc nhở, Hoa Dương đành ngồi về trong xe ngựa. “Mẹ nó!” Phu xe nổi điên nhảy xuống xe, quay đầu hùng hùng hổ hổ nói với Hoa Dương: “Mẹ nó mày bị điếc à?! Ông bảo mày cút xéo sang một bên mày có nghe hiểu không?!”
“Roẹt—” Một chỗ lõm nho nhỏ ở huyệt thái dương nhất thời lộ ra trước mắt mọi người. Vết thương có hình tròn, xung quanh bằng phẳng, khuất dưới lớp tóc, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ không chú ý tới.
Sau khi đáp đất, nàng không chút do dự cắt đứt tấm rèm vải mềm buộc thi thể, xoay người để lại cho kẻ trên lầu một nụ cười rực nắng. Trong ánh lửa và tiếng huyên náo, một màu đỏ diễm lệ bỗng chốc bùng lên, thiêu đốt tim người. Lúc Cố Hạnh Chi và Tần Chú chạy đến, hiện trường sớm đã mất kiểm soát.
Người đứng chỗ cửa sổ bình tĩnh nhìn nàng, nheo lại cặp mắt hoa đào xinh đẹp. Ngỗ Tác nhìn theo điểm chàng chỉ, gật đầu đáp: “Quả thật là kinh mạch trọng yếu, sao đại nhân hỏi thế?”
—Nhưng lần này đã được thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng quét đi mọi lo lắng trước đó của nàng. Tâm trạng Hoa Dương tốt, quyết định đi tới “Cửa hàng bánh xốp” kia xem, mua chút bánh ngọt tự thưởng cho mình. Thế là dùng cơm xong, nàng liền dẫn theo gã hầu ra phủ.
Lúc Cố Hạnh Chi và Tần Chú chạy đến, hiện trường sớm đã mất kiểm soát.
Đám người hỗn loạn muốn thoát khỏi biển lửa, đùn đẩy lẫn nhau, bất chấp va đụng phải quan binh. Mà lần này quan phủ cũng chỉ muốn tìm người, không dám gây tai nạn chết người thật. Huống chi khách hàng nơi đây chẳng phải con em quan lại thì cũng là hoàng thân quốc thích, nên tạm thời đành cho cứu hỏa trước. Nàng nhìn lại theo tiếng, trông thấy trên con đường lót phiến đá vốn không rộng rãi gì cho cam, đang có một chiếc xe ngựa chạy như bay lại.
Mãi sang tờ mờ sáng hôm sau trận hỏa hoạn mới được dập tắt.“Khả năng không cao.” Ngỗ tác nói: “Mặc dù trên cổ người chết có dấu vết bị siết, nhưng xét theo mức độ máu bầm thì hẳn được tạo thành sau khi tử vong.”
Cố Hạnh Chi và Tần Chú đều không quay về nha môn, ngồi cả đêm trong quán trà cách lầu Tầm Hoan ít xa. “Đại nhân, tìm được Ngu hầu Điện tiền ti rồi.” Ngoài cửa vang tiếng thông báo của thị vệ, sau đó một thi thể đắp vải trắng được khiêng vào. Nhưng thế thì không khỏi trùng hợp quá.
“Đại nhân, tìm được Ngu hầu Điện tiền ti rồi.” Ngoài cửa vang tiếng thông báo của thị vệ, sau đó một thi thể đắp vải trắng được khiêng vào. “Cẩn thận!”
Vốn trận cháy hôm qua đã rất kỳ lạ, Tần Chú không báo hy vọng có thể tìm được người. Hiện giờ nhìn thứ tìm thấy là một thi thể thì càng thêm kinh ngạc, ngoảnh đầu muốn xem sắc mặt Cố Hạnh Chi lại thấy chàng vẫn trong trạng thái dù trời có sập cũng chả hề hấn gì. Lúc nói, gã giơ roi ngựa trong tay lên quất về phía Hoa Dương.
Cố Hạnh Chi cầm bao tay khám nghiệm tử thi đưa cho hắn, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng lên. May mắn là thi thể không có dấu vết bị lửa thiêu, khám nghiệm một cách dễ dàng. Đầu sợi dây trong đầu bỗng dưng bị giật mạnh một phát! Một mùi rượu trộn lẫn mùi phấn son nháy mắt ngập đầy khoang mũi, thật là khó ngửi. Nhưng nhát roi vẫn cứ hạ xuống, tuy nhiên điểm hạ không phải người nàng.
“Các ngươi lại xem xem, người này có phải Ngu hầu Điện tiền ti không?” Vốn trận cháy hôm qua đã rất kỳ lạ, Tần Chú không báo hy vọng có thể tìm được người. Hiện giờ nhìn thứ tìm thấy là một thi thể thì càng thêm kinh ngạc, ngoảnh đầu muốn xem sắc mặt Cố Hạnh Chi lại thấy chàng vẫn trong trạng thái dù trời có sập cũng chả hề hấn gì. Cố Hạnh Chi phớt lờ hắn, mắt ra hiệu ngỗ tác* bắt đầu khám nghiệm tử thi. “Ừ.” Cố Hạnh Chi đáp một tiếng nhàn nhạt.
Hai người sau lưng chàng bước tới nhìn, kế đó không hẹn mà cùng gật đầu: “Bẩm đại nhân, đúng rồi ạ.” Cố Hạnh Chi cúi người ghé sát vào, xem kỹ vết thương do dao gây ra trên thi thể một lần, sau đó dò hỏi: “Vết thương này nằm ở kinh mạch trọng yếu?” Hoa Dương nghe thấy một tiếng nặng nề, người trước mặt kìm nén rên lên một tiếng. Nàng ổn định lại, cố ý ra vẻ choáng váng. Vừa ngẩng đầu đã thấy một cặp mắt hoa đào tuyệt đẹp ánh quầng sáng vàng rực của hoàng hôn đang nhìn nàng. Một tiếng vút thật dài xé toạc không trung ập đến, Hoa Dương bắt gặp dư ảnh một nhát roi quét qua trước mắt.
“Ừ.” Cố Hạnh Chi đáp một tiếng nhàn nhạt. “Lẽ nào là ngã chết?” Tần Chú không tin được. Nghe vậy, tay Cố Hạnh Chi khựng lại, lật đầu thi thể lại.
Tần Chú thở dài, ghé đến cạnh Cố Hạnh Chi hẵng đang quan sát thi thể, nói giọng tiếc hận: “Phải thì sao, cũng đâu mở miệng nói chuyện được.” “Trâm cài tóc! Một cây trâm cài tóc vừa dài vừa mảnh!”
Cố Hạnh Chi phớt lờ hắn, mắt ra hiệu ngỗ tác* bắt đầu khám nghiệm tử thi. Cố Hạnh Chi lấy dụng cụ của ngỗ tác, đưa áo choàng ngoài của thi thể cho hắn: “Nếu kinh mạch trọng yếu bị thương, vì sao máu lại chảy ít như vậy?”
Ngồi lâu trong xe ngựa vừa nóng vừa chán, Hoa Dương hết ngồi nổi, bèn nhảy khỏi xe, định bụng cho chân cẳng thư giãn. Nhưng vừa đứng ven đường duỗi eo, thì đã bị một tiếng quát to bất ngờ vang lên sau lưng làm hết hồn nhảy dựng. Mặt Tần Chú nhăn hệt quả mướp đắng, bước tới cạnh Cố Hạnh Chi nói: “Chết kiểu này… sao nghe giống bị tổn thương trong đầu nhỉ?” “Vút—” *Ngỗ tác: tên gọi bác sĩ pháp y thời xưa.Cố Hạnh Chi không lên tiếng, chỉ cúi người, cẩn thận lật đầu người chết: mặt xanh tím, môi lại có màu đỏ đen, đồng tử giãn ra bất động… Hoa Dương lấy danh sách mua sắm từ bên hông ra, đưa cho gã hầu, chỉ chỉ hàng bánh ngọt làm ăn phát đạt bên kia.
“Người chết là nam, tuổi khoảng từ ba mươi đến bốn mươi, nơi phát hiện thi thể là đại sảnh lầu Tầm Hoan ở Phong Thành, thời gian tử vong…” Tiết trời đã dần chuyển từ đầu xuân sang xuân thịnh. Phía Nam Kim Lăng cùng vì vậy mà nóng lên nhanh hơn, trên đường đã có mấy người mặc trang phục mùa hè mỏng manh. Tần Chú cầm đèn tới gần, giúp chàng đẩy đầu thi thể qua một bên. Câu hỏi quẩn quanh trong lòng đã có đáp án, Cố Hạnh Chi nói giọng chắc nịch: “Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hắn ta tử vong.”
Ngỗ vừa tác vừa xem xét thi thể, miệng vừa suy luận. Cố Hạnh Chi ở cạnh lẳng lặng nghe, nhân tiện kiểm tra quần áo người chết. “Một nữ thích khách không vũ khí làm thế nào mới có thể tạo thành tổn thương trong não người chết?” Cố Hạnh Chi không đáp mà hỏi ngược lại. Cố Hạnh Chi chỉ nhìn hắn, chẳng ừ chẳng hử, đôi con ngươi đen láy dần toát vẻ lạnh lẽo.
“Chỗ bụng có vết thương bị lưỡi dao sắc đâm, những chỗ khác không thấy có vết thương, suy đoán bước đầu đây là vết thương trí mạng…”
“Đợi đã.” “…” Gã hầu cảm thấy mí mắt mình đang giật đùng đùng.
Tần thị lang sắp hóa thành tượng đá bị người bên cạnh đánh thức, mông lung quay đầu nhìn chàng. *Ngỗ tác: tên gọi bác sĩ pháp y thời xưa.Cố Hạnh Chi quay lưng lại cởi bao tay, rửa sạch tay trong nước ngải cứu mà nha dịch đang bưng: “Nếu Ngu hầu Điện tiền ti tạm thời giả chết, nhất định là lo người sau màn sẽ giết hắn ta diệt khẩu, nên chắc đã có đề phòng.” Tần Chú “chẹp” một tiếng, tiện thể trợn mắt khinh khỉnh, “Đôi lúc ta thật sự nghi ngờ rốt cuộc ngươi có phải đàn ông hay không, loại chuyện ngại mở miệng muốn chết này nghĩ bằng chân cũng biết, ấy thế mà ngươi cứ chả hiểu cái chi.”
Cố Hạnh Chi cúi người ghé sát vào, xem kỹ vết thương do dao gây ra trên thi thể một lần, sau đó dò hỏi: “Vết thương này nằm ở kinh mạch trọng yếu?” Gã hầu nhận danh sách rồi mở ra, thấy tên của các loại kẹo bánh được viết bằng chữ Khải nhỏ xíu chi chít chừng ba trang giấy.
Ngỗ Tác nhìn theo điểm chàng chỉ, gật đầu đáp: “Quả thật là kinh mạch trọng yếu, sao đại nhân hỏi thế?” Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rải qua con phố dài, chiếu lên cây trâm bạch ngọc đính đóa hải đường rủ xuống được cài nghiêng trên búi tóc, màu sáng long lanh càng làm bật lên khuôn mặt nhu mì trắng nõn nà dưới mái tóc đen.
Cố Hạnh Chi lấy dụng cụ của ngỗ tác, đưa áo choàng ngoài của thi thể cho hắn: “Nếu kinh mạch trọng yếu bị thương, vì sao máu lại chảy ít như vậy?” “Cô nương không sao chứ?”
“Việc này…” Ngỗ tác ngẩn mặt, so sánh vết rách trên y phục với vết thương, trả lời, “Đúng thực, từ vết rách của y phục, có thể khẳng định người chết bị đâm khi mặc quần áo, nhưng lại quá ít vết máu…” Tiếng gió ào ào quét bên tai, cuốn sợi tóc mai, tay áo tung bay, váy đỏ phấp phới, tựa như Lạc Thần đạp trên ngọn lửa mãnh liệt, giáng xuống trần gian.
“Lẽ nào là ngã chết?” Tần Chú không tin được. Tránh thôi, chốn đông người nhất định sẽ bại lộ chuyện mình biết võ công. Không tránh, tự dưng khi không bị tên rác rưởi quất một nhát, nỗi đau thể xác chỉ là chuyện nhỏ, tên tuổi lẫy lừng bị hủy mới là chuyện lớn.
“Khả năng không cao.” Ngỗ tác nói: “Mặc dù trên cổ người chết có dấu vết bị siết, nhưng xét theo mức độ máu bầm thì hẳn được tạo thành sau khi tử vong.” “Có lẽ ta biết hung khí của hung thủ là gì rồi.” Ngữ khí vẫn bình tĩnh mà chắc chắn như cũ.
Cố Hạnh Chi không lên tiếng, chỉ cúi người, cẩn thận lật đầu người chết: mặt xanh tím, môi lại có màu đỏ đen, đồng tử giãn ra bất động… Hoa Dương cầm danh sách trong tay, đưa lại cho hắn vừa kiên định vừa dứt khoát, lắc đầu một cách trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Có lẽ chết do bị ngạt thở.” Cố Hạnh Chi nói, khẽ vén tấm vải trắng lên xem tay chân người chết. “Trừ phi đối phương là người hắn ta nghĩ đơn giản sẽ không uy hiếp được mình.”
“Tay chân tê cứng, có dấu vết vùng vẫy co giật.” Chàng tiếp tục mở miệng người chết, “Hình như còn nôn mửa.”
Mặt Tần Chú nhăn hệt quả mướp đắng, bước tới cạnh Cố Hạnh Chi nói: “Chết kiểu này… sao nghe giống bị tổn thương trong đầu nhỉ?” Cố Hạnh Chi cầm bao tay khám nghiệm tử thi đưa cho hắn, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng lên. May mắn là thi thể không có dấu vết bị lửa thiêu, khám nghiệm một cách dễ dàng.
Nghe vậy, tay Cố Hạnh Chi khựng lại, lật đầu thi thể lại. Mãi sang tờ mờ sáng hôm sau trận hỏa hoạn mới được dập tắt.
Phần đầu cũng có vết thương ngoài mơ hồ, xương đầu cũng hoàn chỉnh, nếu bị thương bên trong, chẳng lẽ người chết đột ngột bộc phát bệnh não rồi chết bất đắc kỳ tử?
Nhưng thế thì không khỏi trùng hợp quá. “Cô nương cẩn thận một chút, đừng thò đầu ra ngoài.”
Tần Chú cũng không hiểu tình hình trước mắt cho lắm, hồi lâu sau mới hỏi, “Vậy hung thủ này, ngươi có manh mối gì không?” —“Có lẽ chết do bị ngạt thở.” Cố Hạnh Chi nói, khẽ vén tấm vải trắng lên xem tay chân người chết.
Cố Hạnh Chi quay lưng lại cởi bao tay, rửa sạch tay trong nước ngải cứu mà nha dịch đang bưng: “Nếu Ngu hầu Điện tiền ti tạm thời giả chết, nhất định là lo người sau màn sẽ giết hắn ta diệt khẩu, nên chắc đã có đề phòng.”
“Chính xác.” Tần Chú tiếp lời, “Muốn giết một người đã có cảnh giác, theo lý thì không dễ dàng như vậy mới đúng. Trừ phi…” “Chỗ bụng có vết thương bị lưỡi dao sắc đâm, những chỗ khác không thấy có vết thương, suy đoán bước đầu đây là vết thương trí mạng…”
“Trừ phi đối phương là người hắn ta nghĩ đơn giản sẽ không uy hiếp được mình.” “Thế này có nhiều quá không?” Gã hầu cau mày.
Cố Hạnh Chi ngưng một lúc, lát sau hỏi, “Tính tình con người hắn ta bình thường ra sao?” Phần đầu cũng có vết thương ngoài mơ hồ, xương đầu cũng hoàn chỉnh, nếu bị thương bên trong, chẳng lẽ người chết đột ngột bộc phát bệnh não rồi chết bất đắc kỳ tử?
“Nghe nói là háo sắc lại còn thô bạo, võ công rất cao cường, nhưng thuyền hoa ở bờ sông Tần Hoài không dám nhận làm ăn với hắn ta.”
“Vì sao?” Cố Hạnh Chi hiếu kỳ bỏ khăn vải trong tay xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía Tần Chú. “Việc này…” Ngỗ tác ngẩn mặt, so sánh vết rách trên y phục với vết thương, trả lời, “Đúng thực, từ vết rách của y phục, có thể khẳng định người chết bị đâm khi mặc quần áo, nhưng lại quá ít vết máu…”
Tần Chú “chẹp” một tiếng, tiện thể trợn mắt khinh khỉnh, “Đôi lúc ta thật sự nghi ngờ rốt cuộc ngươi có phải đàn ông hay không, loại chuyện ngại mở miệng muốn chết này nghĩ bằng chân cũng biết, ấy thế mà ngươi cứ chả hiểu cái chi.”
Cố Hạnh Chi chỉ nhìn hắn, chẳng ừ chẳng hử, đôi con ngươi đen láy dần toát vẻ lạnh lẽo. Người đứng chỗ cửa sổ bình tĩnh nhìn nàng, nheo lại cặp mắt hoa đào xinh đẹp.
“Khụ khụ…” Tần Chú húng hắng, bộ điệu trông chỉ hận rèn sắt không thành thép, hạ thấp giọng bảo: “Mấy trò xiếc của lầu Tầm Hoan ở Phong Thành, kỹ nữ bình thường có ai chịu nổi đâu. Người có thể tới đây có người nào là không đam mê bị hành xác hoặc hành xác người khác. Ngu hầu này từng chơi chết một cô nương ở sông Tần Hoài, Hình Bộ có lập cả hồ sơ.” Hoa Dương híp mắt cười với hắn, nụ cười hết sức vô hại.
Nghe thế, Cố Hạnh Chi hơi đơ, cảm thấy lời Tần Chú nói như một sợi dây đang xâu chuỗi lại từng phát hiện nằm lộn xộn. “Đây là hung khí gì?” Tần Chú nhíu mày, hết sức khó hiểu.
Háo sắc, thô bạo, võ công tốt, có bản án hành hạ kỹ ở sông Tần Hoài… “Dùng…” Tần Chú suy nghĩ, rồi sực bừng tỉnh.
Đầu sợi dây trong đầu bỗng dưng bị giật mạnh một phát!
“Có lẽ ta biết hung khí của hung thủ là gì rồi.” Ngữ khí vẫn bình tĩnh mà chắc chắn như cũ. Sau khi nhiệm vụ đêm qua hoàn thành, nàng đã trở về Cố phủ trước bình minh. Có lẽ do đi đường gấp gáp hao tổn tinh thần, sau một phen tắm rửa chỉnh đốn, nàng vừa ngả đầu đã ngủ thẳng đến canh ba buổi trưa.
Chàng bước qua, vén tấm vải trắng trên mặt người chết lên: “Suy đoán từ tính cách người chết khi còn sống, hung thủ có thể là một nữ tử thoạt trông yếu đuối. Rất có thể người chết đã cho kẻ hầu kiểm tra cô ta trước khi vào cửa. Như vậy, một kẻ võ công cao cường thích hành hạ phụ nữ, đối mặt với một nữ tử không có vũ khí, nghiễm nhiên sẽ lơi là cảnh giác. Cho nên…”*Ngỗ tác: tên gọi bác sĩ pháp y thời xưa.
Cố Hạnh Chi bỗng dừng lời nói, dùng dụng cụ của ngỗ tác gạt tóc mai của thi thể sang.
Một chỗ lõm nho nhỏ ở huyệt thái dương nhất thời lộ ra trước mắt mọi người. Vết thương có hình tròn, xung quanh bằng phẳng, khuất dưới lớp tóc, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ không chú ý tới. “Khụ khụ…” Tần Chú húng hắng, bộ điệu trông chỉ hận rèn sắt không thành thép, hạ thấp giọng bảo: “Mấy trò xiếc của lầu Tầm Hoan ở Phong Thành, kỹ nữ bình thường có ai chịu nổi đâu. Người có thể tới đây có người nào là không đam mê bị hành xác hoặc hành xác người khác. Ngu hầu này từng chơi chết một cô nương ở sông Tần Hoài, Hình Bộ có lập cả hồ sơ.” Con ngựa ngúng nguẩy dừng lại, nhưng vì quán tính nên xe đằng sau không thắng kịp, một xe một ngựa trượt trên mặt đường, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Cũng may vào thời khắc mấu chốt, Hoa Dương rụt về sau theo bản năng, tránh được tai họa bất ngờ trong gang tấc.
“Cầm đèn lại đây.” Sắc mặt chàng thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, thanh âm cũng nhuốm đôi chút lạnh lẽo. “Cầm đèn lại đây.” Sắc mặt chàng thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, thanh âm cũng nhuốm đôi chút lạnh lẽo.
Tần Chú cầm đèn tới gần, giúp chàng đẩy đầu thi thể qua một bên. Câu hỏi quẩn quanh trong lòng đã có đáp án, Cố Hạnh Chi nói giọng chắc nịch: “Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hắn ta tử vong.” “Vì sao?” Cố Hạnh Chi hiếu kỳ bỏ khăn vải trong tay xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía Tần Chú.
“Đây là hung khí gì?” Tần Chú nhíu mày, hết sức khó hiểu. Cố Hạnh Chi bỗng dừng lời nói, dùng dụng cụ của ngỗ tác gạt tóc mai của thi thể sang. *Ngỗ tác: tên gọi bác sĩ pháp y thời xưa.
“Một nữ thích khách không vũ khí làm thế nào mới có thể tạo thành tổn thương trong não người chết?” Cố Hạnh Chi không đáp mà hỏi ngược lại.
“Dùng…” Tần Chú suy nghĩ, rồi sực bừng tỉnh. “Được rồi.” Hắn thỏa hiệp, cầm xấp danh sách xuống xe, dù sao Cố đại nhân cũng sẽ bù vào số bạc đã tiêu thôi mà. Xe ngựa lăn bánh qua phố lớn ngõ nhỏ ở Kim Lăng, cuối cùng đến kịp trước lúc chợ Đông đóng cửa, dừng phía ngoài cửa hàng bánh xốp.
“Trâm cài tóc! Một cây trâm cài tóc vừa dài vừa mảnh!”
—
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rải qua con phố dài, chiếu lên cây trâm bạch ngọc đính đóa hải đường rủ xuống được cài nghiêng trên búi tóc, màu sáng long lanh càng làm bật lên khuôn mặt nhu mì trắng nõn nà dưới mái tóc đen.
“Cô nương cẩn thận một chút, đừng thò đầu ra ngoài.”
Tên sai vặt đánh xe nhẹ nhàng nhắc nhở, Hoa Dương đành ngồi về trong xe ngựa.
Sau khi nhiệm vụ đêm qua hoàn thành, nàng đã trở về Cố phủ trước bình minh. Có lẽ do đi đường gấp gáp hao tổn tinh thần, sau một phen tắm rửa chỉnh đốn, nàng vừa ngả đầu đã ngủ thẳng đến canh ba buổi trưa.
Nhưng lần này đã được thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng quét đi mọi lo lắng trước đó của nàng. Tâm trạng Hoa Dương tốt, quyết định đi tới “Cửa hàng Tô Tô Ký” kia xem, mua chút bánh ngọt tự thưởng cho mình. Thế là dùng cơm xong, nàng liền dẫn theo gã hầu ra phủ. “Tránh ra! Tránh ra!” Gương mặt tên lái xe hằn vẻ độc ác, vừa múa may roi ngựa, vừa cao giọng gầm lên với Hoa Dương, chẳng hề có ý giảm tốc độ.
Xe ngựa lăn bánh qua phố lớn ngõ nhỏ ở Kim Lăng, cuối cùng đến kịp trước lúc chợ Đông đóng cửa, dừng phía ngoài cửa hàng Tô Tô Ký.
Hoa Dương lấy danh sách mua sắm từ bên hông ra, đưa cho gã hầu, chỉ chỉ hàng bánh ngọt làm ăn phát đạt bên kia.
Gã hầu nhận danh sách rồi mở ra, thấy tên của các loại kẹo bánh được viết bằng chữ Khải nhỏ xíu chi chít chừng ba trang giấy.
“Thế này có nhiều quá không?” Gã hầu cau mày.
Hoa Dương cầm danh sách trong tay, đưa lại cho hắn vừa kiên định vừa dứt khoát, lắc đầu một cách trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc. Tần Chú cũng không hiểu tình hình trước mắt cho lắm, hồi lâu sau mới hỏi, “Vậy hung thủ này, ngươi có manh mối gì không?” Nhát này, khiến nàng bức bối muốn chết.
“…” Gã hầu cảm thấy mí mắt mình đang giật đùng đùng.
“Được rồi.” Hắn thỏa hiệp, cầm xấp danh sách xuống xe, dù sao Cố đại nhân cũng sẽ bù vào số bạc đã tiêu thôi mà. Cánh tay bị siết chặt, đúng lúc ấy có người kéo Hoa Dương ra, sức lực to lớn làm nàng lảo đảo mấy bước, suýt nữa mất trọng tâm, cả người ngã vào vòng tay người đó.
Hoa Dương híp mắt cười với hắn, nụ cười hết sức vô hại.
Tiết trời đã dần chuyển từ đầu xuân sang xuân thịnh. Phía Nam Kim Lăng cùng vì vậy mà nóng lên nhanh hơn, trên đường đã có mấy người mặc trang phục mùa hè mỏng manh.
Ngồi lâu trong xe ngựa vừa nóng vừa chán, Hoa Dương hết ngồi nổi, bèn nhảy khỏi xe, định bụng cho chân cẳng thư giãn. Nhưng vừa đứng ven đường duỗi eo, thì đã bị một tiếng quát to bất ngờ vang lên sau lưng làm hết hồn nhảy dựng. “Nghe nói là háo sắc lại còn thô bạo, võ công rất cao cường, nhưng thuyền hoa ở bờ sông Tần Hoài không dám nhận làm ăn với hắn ta.”
Nàng nhìn lại theo tiếng, trông thấy trên con đường lót phiến đá vốn không rộng rãi gì cho cam, đang có một chiếc xe ngựa chạy như bay lại.
“Tránh ra! Tránh ra!” Gương mặt tên lái xe hằn vẻ độc ác, vừa múa may roi ngựa, vừa cao giọng gầm lên với Hoa Dương, chẳng hề có ý giảm tốc độ. Ngỗ vừa tác vừa xem xét thi thể, miệng vừa suy luận. Cố Hạnh Chi ở cạnh lẳng lặng nghe, nhân tiện kiểm tra quần áo người chết.
Lúc Hoa Dương quay đầu, xe ngựa băng băng đã không phanh được nữa. Mắt thấy mỗi lúc một gần, sắp sửa đâm trúng, phu xe mới khó tin ghìm chặt dây cương. Đám người hỗn loạn muốn thoát khỏi biển lửa, đùn đẩy lẫn nhau, bất chấp va đụng phải quan binh. Mà lần này quan phủ cũng chỉ muốn tìm người, không dám gây tai nạn chết người thật. Huống chi khách hàng nơi đây chẳng phải con em quan lại thì cũng là hoàng thân quốc thích, nên tạm thời đành cho cứu hỏa trước.
Con ngựa ngúng nguẩy dừng lại, nhưng vì quán tính nên xe đằng sau không thắng kịp, một xe một ngựa trượt trên mặt đường, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Cũng may vào thời khắc mấu chốt, Hoa Dương rụt về sau theo bản năng, tránh được tai họa bất ngờ trong gang tấc. Sau khi đáp đất, nàng không chút do dự cắt đứt tấm rèm vải mềm buộc thi thể, xoay người để lại cho kẻ trên lầu một nụ cười rực nắng. Trong ánh lửa và tiếng huyên náo, một màu đỏ diễm lệ bỗng chốc bùng lên, thiêu đốt tim người.
“Mẹ nó!” Phu xe nổi điên nhảy xuống xe, quay đầu hùng hùng hổ hổ nói với Hoa Dương: “Mẹ nó mày bị điếc à?! Ông bảo mày cút xéo sang một bên mày có nghe hiểu không?!” Cố Hạnh Chi và Tần Chú đều không quay về nha môn, ngồi cả đêm trong quán trà cách lầu Tầm Hoan ít xa.
Lúc nói, gã giơ roi ngựa trong tay lên quất về phía Hoa Dương. “Người chết là nam, tuổi khoảng từ ba mươi đến bốn mươi, nơi phát hiện thi thể là đại sảnh lầu Tầm Hoan ở Phong Thành, thời gian tử vong…”
“Vút—”
Một tiếng vút thật dài xé toạc không trung ập đến, Hoa Dương bắt gặp dư ảnh một nhát roi quét qua trước mắt.
Nhát này, khiến nàng bức bối muốn chết.
Tránh thôi, chốn đông người nhất định sẽ bại lộ chuyện mình biết võ công. Không tránh, tự dưng khi không bị tên rác rưởi quất một nhát, nỗi đau thể xác chỉ là chuyện nhỏ, tên tuổi lẫy lừng bị hủy mới là chuyện lớn.
Thấy roi ngựa sắp quất xuống, không khí vỡ vụn táp vào mặt khiến nàng nổi da gà. Cố Hạnh Chi ngưng một lúc, lát sau hỏi, “Tính tình con người hắn ta bình thường ra sao?”
“Cẩn thận!”
Cánh tay bị siết chặt, đúng lúc ấy có người kéo Hoa Dương ra, sức lực to lớn làm nàng lảo đảo mấy bước, suýt nữa mất trọng tâm, cả người ngã vào vòng tay người đó.
Một mùi rượu trộn lẫn mùi phấn son nháy mắt ngập đầy khoang mũi, thật là khó ngửi. Nhưng nhát roi vẫn cứ hạ xuống, tuy nhiên điểm hạ không phải người nàng.
Hoa Dương nghe thấy một tiếng nặng nề, người trước mặt kìm nén rên lên một tiếng. Nàng ổn định lại, cố ý ra vẻ choáng váng. Vừa ngẩng đầu đã thấy một cặp mắt hoa đào tuyệt đẹp ánh quầng sáng vàng rực của hoàng hôn đang nhìn nàng. Háo sắc, thô bạo, võ công tốt, có bản án hành hạ kỹ ở sông Tần Hoài… “Các ngươi lại xem xem, người này có phải Ngu hầu Điện tiền ti không?”
Bốn mắt nhìn nhau, ban đầu người đó hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười, ôn tồn hỏi: Bốn mắt nhìn nhau, ban đầu người đó hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười, ôn tồn hỏi:
“Cô nương không sao chứ?”
Tiếng gió ào ào quét bên tai, cuốn sợi tóc mai, tay áo tung bay, váy đỏ phấp phới, tựa như Lạc Thần đạp trên ngọn lửa mãnh liệt, giáng xuống trần gian. Tên sai vặt đánh xe nhẹ nhàng nhắc nhở, Hoa Dương đành ngồi về trong xe ngựa. “Mẹ nó!” Phu xe nổi điên nhảy xuống xe, quay đầu hùng hùng hổ hổ nói với Hoa Dương: “Mẹ nó mày bị điếc à?! Ông bảo mày cút xéo sang một bên mày có nghe hiểu không?!”
“Roẹt—” Một chỗ lõm nho nhỏ ở huyệt thái dương nhất thời lộ ra trước mắt mọi người. Vết thương có hình tròn, xung quanh bằng phẳng, khuất dưới lớp tóc, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ không chú ý tới.
Sau khi đáp đất, nàng không chút do dự cắt đứt tấm rèm vải mềm buộc thi thể, xoay người để lại cho kẻ trên lầu một nụ cười rực nắng. Trong ánh lửa và tiếng huyên náo, một màu đỏ diễm lệ bỗng chốc bùng lên, thiêu đốt tim người. Lúc Cố Hạnh Chi và Tần Chú chạy đến, hiện trường sớm đã mất kiểm soát.
Người đứng chỗ cửa sổ bình tĩnh nhìn nàng, nheo lại cặp mắt hoa đào xinh đẹp. Ngỗ Tác nhìn theo điểm chàng chỉ, gật đầu đáp: “Quả thật là kinh mạch trọng yếu, sao đại nhân hỏi thế?”
—Nhưng lần này đã được thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng quét đi mọi lo lắng trước đó của nàng. Tâm trạng Hoa Dương tốt, quyết định đi tới “Cửa hàng bánh xốp” kia xem, mua chút bánh ngọt tự thưởng cho mình. Thế là dùng cơm xong, nàng liền dẫn theo gã hầu ra phủ.
Lúc Cố Hạnh Chi và Tần Chú chạy đến, hiện trường sớm đã mất kiểm soát.
Đám người hỗn loạn muốn thoát khỏi biển lửa, đùn đẩy lẫn nhau, bất chấp va đụng phải quan binh. Mà lần này quan phủ cũng chỉ muốn tìm người, không dám gây tai nạn chết người thật. Huống chi khách hàng nơi đây chẳng phải con em quan lại thì cũng là hoàng thân quốc thích, nên tạm thời đành cho cứu hỏa trước. Nàng nhìn lại theo tiếng, trông thấy trên con đường lót phiến đá vốn không rộng rãi gì cho cam, đang có một chiếc xe ngựa chạy như bay lại.
Mãi sang tờ mờ sáng hôm sau trận hỏa hoạn mới được dập tắt.“Khả năng không cao.” Ngỗ tác nói: “Mặc dù trên cổ người chết có dấu vết bị siết, nhưng xét theo mức độ máu bầm thì hẳn được tạo thành sau khi tử vong.”
Cố Hạnh Chi và Tần Chú đều không quay về nha môn, ngồi cả đêm trong quán trà cách lầu Tầm Hoan ít xa. “Đại nhân, tìm được Ngu hầu Điện tiền ti rồi.” Ngoài cửa vang tiếng thông báo của thị vệ, sau đó một thi thể đắp vải trắng được khiêng vào. Nhưng thế thì không khỏi trùng hợp quá.
“Đại nhân, tìm được Ngu hầu Điện tiền ti rồi.” Ngoài cửa vang tiếng thông báo của thị vệ, sau đó một thi thể đắp vải trắng được khiêng vào. “Cẩn thận!”
Vốn trận cháy hôm qua đã rất kỳ lạ, Tần Chú không báo hy vọng có thể tìm được người. Hiện giờ nhìn thứ tìm thấy là một thi thể thì càng thêm kinh ngạc, ngoảnh đầu muốn xem sắc mặt Cố Hạnh Chi lại thấy chàng vẫn trong trạng thái dù trời có sập cũng chả hề hấn gì. Lúc nói, gã giơ roi ngựa trong tay lên quất về phía Hoa Dương.
Cố Hạnh Chi cầm bao tay khám nghiệm tử thi đưa cho hắn, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng lên. May mắn là thi thể không có dấu vết bị lửa thiêu, khám nghiệm một cách dễ dàng. Đầu sợi dây trong đầu bỗng dưng bị giật mạnh một phát! Một mùi rượu trộn lẫn mùi phấn son nháy mắt ngập đầy khoang mũi, thật là khó ngửi. Nhưng nhát roi vẫn cứ hạ xuống, tuy nhiên điểm hạ không phải người nàng.
“Các ngươi lại xem xem, người này có phải Ngu hầu Điện tiền ti không?” Vốn trận cháy hôm qua đã rất kỳ lạ, Tần Chú không báo hy vọng có thể tìm được người. Hiện giờ nhìn thứ tìm thấy là một thi thể thì càng thêm kinh ngạc, ngoảnh đầu muốn xem sắc mặt Cố Hạnh Chi lại thấy chàng vẫn trong trạng thái dù trời có sập cũng chả hề hấn gì. Cố Hạnh Chi phớt lờ hắn, mắt ra hiệu ngỗ tác* bắt đầu khám nghiệm tử thi. “Ừ.” Cố Hạnh Chi đáp một tiếng nhàn nhạt.
Hai người sau lưng chàng bước tới nhìn, kế đó không hẹn mà cùng gật đầu: “Bẩm đại nhân, đúng rồi ạ.” Cố Hạnh Chi cúi người ghé sát vào, xem kỹ vết thương do dao gây ra trên thi thể một lần, sau đó dò hỏi: “Vết thương này nằm ở kinh mạch trọng yếu?” Hoa Dương nghe thấy một tiếng nặng nề, người trước mặt kìm nén rên lên một tiếng. Nàng ổn định lại, cố ý ra vẻ choáng váng. Vừa ngẩng đầu đã thấy một cặp mắt hoa đào tuyệt đẹp ánh quầng sáng vàng rực của hoàng hôn đang nhìn nàng. Một tiếng vút thật dài xé toạc không trung ập đến, Hoa Dương bắt gặp dư ảnh một nhát roi quét qua trước mắt.
“Ừ.” Cố Hạnh Chi đáp một tiếng nhàn nhạt. “Lẽ nào là ngã chết?” Tần Chú không tin được. Nghe vậy, tay Cố Hạnh Chi khựng lại, lật đầu thi thể lại.
Tần Chú thở dài, ghé đến cạnh Cố Hạnh Chi hẵng đang quan sát thi thể, nói giọng tiếc hận: “Phải thì sao, cũng đâu mở miệng nói chuyện được.” “Trâm cài tóc! Một cây trâm cài tóc vừa dài vừa mảnh!”
Cố Hạnh Chi phớt lờ hắn, mắt ra hiệu ngỗ tác* bắt đầu khám nghiệm tử thi. Cố Hạnh Chi lấy dụng cụ của ngỗ tác, đưa áo choàng ngoài của thi thể cho hắn: “Nếu kinh mạch trọng yếu bị thương, vì sao máu lại chảy ít như vậy?”
Ngồi lâu trong xe ngựa vừa nóng vừa chán, Hoa Dương hết ngồi nổi, bèn nhảy khỏi xe, định bụng cho chân cẳng thư giãn. Nhưng vừa đứng ven đường duỗi eo, thì đã bị một tiếng quát to bất ngờ vang lên sau lưng làm hết hồn nhảy dựng. Mặt Tần Chú nhăn hệt quả mướp đắng, bước tới cạnh Cố Hạnh Chi nói: “Chết kiểu này… sao nghe giống bị tổn thương trong đầu nhỉ?” “Vút—” *Ngỗ tác: tên gọi bác sĩ pháp y thời xưa.Cố Hạnh Chi không lên tiếng, chỉ cúi người, cẩn thận lật đầu người chết: mặt xanh tím, môi lại có màu đỏ đen, đồng tử giãn ra bất động… Hoa Dương lấy danh sách mua sắm từ bên hông ra, đưa cho gã hầu, chỉ chỉ hàng bánh ngọt làm ăn phát đạt bên kia.
“Người chết là nam, tuổi khoảng từ ba mươi đến bốn mươi, nơi phát hiện thi thể là đại sảnh lầu Tầm Hoan ở Phong Thành, thời gian tử vong…” Tiết trời đã dần chuyển từ đầu xuân sang xuân thịnh. Phía Nam Kim Lăng cùng vì vậy mà nóng lên nhanh hơn, trên đường đã có mấy người mặc trang phục mùa hè mỏng manh. Tần Chú cầm đèn tới gần, giúp chàng đẩy đầu thi thể qua một bên. Câu hỏi quẩn quanh trong lòng đã có đáp án, Cố Hạnh Chi nói giọng chắc nịch: “Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hắn ta tử vong.”
Ngỗ vừa tác vừa xem xét thi thể, miệng vừa suy luận. Cố Hạnh Chi ở cạnh lẳng lặng nghe, nhân tiện kiểm tra quần áo người chết. “Một nữ thích khách không vũ khí làm thế nào mới có thể tạo thành tổn thương trong não người chết?” Cố Hạnh Chi không đáp mà hỏi ngược lại. Cố Hạnh Chi chỉ nhìn hắn, chẳng ừ chẳng hử, đôi con ngươi đen láy dần toát vẻ lạnh lẽo.
“Chỗ bụng có vết thương bị lưỡi dao sắc đâm, những chỗ khác không thấy có vết thương, suy đoán bước đầu đây là vết thương trí mạng…”
“Đợi đã.” “…” Gã hầu cảm thấy mí mắt mình đang giật đùng đùng.
Tần thị lang sắp hóa thành tượng đá bị người bên cạnh đánh thức, mông lung quay đầu nhìn chàng. *Ngỗ tác: tên gọi bác sĩ pháp y thời xưa.Cố Hạnh Chi quay lưng lại cởi bao tay, rửa sạch tay trong nước ngải cứu mà nha dịch đang bưng: “Nếu Ngu hầu Điện tiền ti tạm thời giả chết, nhất định là lo người sau màn sẽ giết hắn ta diệt khẩu, nên chắc đã có đề phòng.” Tần Chú “chẹp” một tiếng, tiện thể trợn mắt khinh khỉnh, “Đôi lúc ta thật sự nghi ngờ rốt cuộc ngươi có phải đàn ông hay không, loại chuyện ngại mở miệng muốn chết này nghĩ bằng chân cũng biết, ấy thế mà ngươi cứ chả hiểu cái chi.”
Cố Hạnh Chi cúi người ghé sát vào, xem kỹ vết thương do dao gây ra trên thi thể một lần, sau đó dò hỏi: “Vết thương này nằm ở kinh mạch trọng yếu?” Gã hầu nhận danh sách rồi mở ra, thấy tên của các loại kẹo bánh được viết bằng chữ Khải nhỏ xíu chi chít chừng ba trang giấy.
Ngỗ Tác nhìn theo điểm chàng chỉ, gật đầu đáp: “Quả thật là kinh mạch trọng yếu, sao đại nhân hỏi thế?” Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rải qua con phố dài, chiếu lên cây trâm bạch ngọc đính đóa hải đường rủ xuống được cài nghiêng trên búi tóc, màu sáng long lanh càng làm bật lên khuôn mặt nhu mì trắng nõn nà dưới mái tóc đen.
Cố Hạnh Chi lấy dụng cụ của ngỗ tác, đưa áo choàng ngoài của thi thể cho hắn: “Nếu kinh mạch trọng yếu bị thương, vì sao máu lại chảy ít như vậy?” “Cô nương không sao chứ?”
“Việc này…” Ngỗ tác ngẩn mặt, so sánh vết rách trên y phục với vết thương, trả lời, “Đúng thực, từ vết rách của y phục, có thể khẳng định người chết bị đâm khi mặc quần áo, nhưng lại quá ít vết máu…” Tiếng gió ào ào quét bên tai, cuốn sợi tóc mai, tay áo tung bay, váy đỏ phấp phới, tựa như Lạc Thần đạp trên ngọn lửa mãnh liệt, giáng xuống trần gian.
“Lẽ nào là ngã chết?” Tần Chú không tin được. Tránh thôi, chốn đông người nhất định sẽ bại lộ chuyện mình biết võ công. Không tránh, tự dưng khi không bị tên rác rưởi quất một nhát, nỗi đau thể xác chỉ là chuyện nhỏ, tên tuổi lẫy lừng bị hủy mới là chuyện lớn.
“Khả năng không cao.” Ngỗ tác nói: “Mặc dù trên cổ người chết có dấu vết bị siết, nhưng xét theo mức độ máu bầm thì hẳn được tạo thành sau khi tử vong.” “Có lẽ ta biết hung khí của hung thủ là gì rồi.” Ngữ khí vẫn bình tĩnh mà chắc chắn như cũ.
Cố Hạnh Chi không lên tiếng, chỉ cúi người, cẩn thận lật đầu người chết: mặt xanh tím, môi lại có màu đỏ đen, đồng tử giãn ra bất động… Hoa Dương cầm danh sách trong tay, đưa lại cho hắn vừa kiên định vừa dứt khoát, lắc đầu một cách trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Có lẽ chết do bị ngạt thở.” Cố Hạnh Chi nói, khẽ vén tấm vải trắng lên xem tay chân người chết. “Trừ phi đối phương là người hắn ta nghĩ đơn giản sẽ không uy hiếp được mình.”
“Tay chân tê cứng, có dấu vết vùng vẫy co giật.” Chàng tiếp tục mở miệng người chết, “Hình như còn nôn mửa.”
Mặt Tần Chú nhăn hệt quả mướp đắng, bước tới cạnh Cố Hạnh Chi nói: “Chết kiểu này… sao nghe giống bị tổn thương trong đầu nhỉ?” Cố Hạnh Chi cầm bao tay khám nghiệm tử thi đưa cho hắn, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng lên. May mắn là thi thể không có dấu vết bị lửa thiêu, khám nghiệm một cách dễ dàng.
Nghe vậy, tay Cố Hạnh Chi khựng lại, lật đầu thi thể lại. Mãi sang tờ mờ sáng hôm sau trận hỏa hoạn mới được dập tắt.
Phần đầu cũng có vết thương ngoài mơ hồ, xương đầu cũng hoàn chỉnh, nếu bị thương bên trong, chẳng lẽ người chết đột ngột bộc phát bệnh não rồi chết bất đắc kỳ tử?
Nhưng thế thì không khỏi trùng hợp quá. “Cô nương cẩn thận một chút, đừng thò đầu ra ngoài.”
Tần Chú cũng không hiểu tình hình trước mắt cho lắm, hồi lâu sau mới hỏi, “Vậy hung thủ này, ngươi có manh mối gì không?” —“Có lẽ chết do bị ngạt thở.” Cố Hạnh Chi nói, khẽ vén tấm vải trắng lên xem tay chân người chết.
Cố Hạnh Chi quay lưng lại cởi bao tay, rửa sạch tay trong nước ngải cứu mà nha dịch đang bưng: “Nếu Ngu hầu Điện tiền ti tạm thời giả chết, nhất định là lo người sau màn sẽ giết hắn ta diệt khẩu, nên chắc đã có đề phòng.”
“Chính xác.” Tần Chú tiếp lời, “Muốn giết một người đã có cảnh giác, theo lý thì không dễ dàng như vậy mới đúng. Trừ phi…” “Chỗ bụng có vết thương bị lưỡi dao sắc đâm, những chỗ khác không thấy có vết thương, suy đoán bước đầu đây là vết thương trí mạng…”
“Trừ phi đối phương là người hắn ta nghĩ đơn giản sẽ không uy hiếp được mình.” “Thế này có nhiều quá không?” Gã hầu cau mày.
Cố Hạnh Chi ngưng một lúc, lát sau hỏi, “Tính tình con người hắn ta bình thường ra sao?” Phần đầu cũng có vết thương ngoài mơ hồ, xương đầu cũng hoàn chỉnh, nếu bị thương bên trong, chẳng lẽ người chết đột ngột bộc phát bệnh não rồi chết bất đắc kỳ tử?
“Nghe nói là háo sắc lại còn thô bạo, võ công rất cao cường, nhưng thuyền hoa ở bờ sông Tần Hoài không dám nhận làm ăn với hắn ta.”
“Vì sao?” Cố Hạnh Chi hiếu kỳ bỏ khăn vải trong tay xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía Tần Chú. “Việc này…” Ngỗ tác ngẩn mặt, so sánh vết rách trên y phục với vết thương, trả lời, “Đúng thực, từ vết rách của y phục, có thể khẳng định người chết bị đâm khi mặc quần áo, nhưng lại quá ít vết máu…”
Tần Chú “chẹp” một tiếng, tiện thể trợn mắt khinh khỉnh, “Đôi lúc ta thật sự nghi ngờ rốt cuộc ngươi có phải đàn ông hay không, loại chuyện ngại mở miệng muốn chết này nghĩ bằng chân cũng biết, ấy thế mà ngươi cứ chả hiểu cái chi.”
Cố Hạnh Chi chỉ nhìn hắn, chẳng ừ chẳng hử, đôi con ngươi đen láy dần toát vẻ lạnh lẽo. Người đứng chỗ cửa sổ bình tĩnh nhìn nàng, nheo lại cặp mắt hoa đào xinh đẹp.
“Khụ khụ…” Tần Chú húng hắng, bộ điệu trông chỉ hận rèn sắt không thành thép, hạ thấp giọng bảo: “Mấy trò xiếc của lầu Tầm Hoan ở Phong Thành, kỹ nữ bình thường có ai chịu nổi đâu. Người có thể tới đây có người nào là không đam mê bị hành xác hoặc hành xác người khác. Ngu hầu này từng chơi chết một cô nương ở sông Tần Hoài, Hình Bộ có lập cả hồ sơ.” Hoa Dương híp mắt cười với hắn, nụ cười hết sức vô hại.
Nghe thế, Cố Hạnh Chi hơi đơ, cảm thấy lời Tần Chú nói như một sợi dây đang xâu chuỗi lại từng phát hiện nằm lộn xộn. “Đây là hung khí gì?” Tần Chú nhíu mày, hết sức khó hiểu.
Háo sắc, thô bạo, võ công tốt, có bản án hành hạ kỹ ở sông Tần Hoài… “Dùng…” Tần Chú suy nghĩ, rồi sực bừng tỉnh.
Đầu sợi dây trong đầu bỗng dưng bị giật mạnh một phát!
“Có lẽ ta biết hung khí của hung thủ là gì rồi.” Ngữ khí vẫn bình tĩnh mà chắc chắn như cũ. Sau khi nhiệm vụ đêm qua hoàn thành, nàng đã trở về Cố phủ trước bình minh. Có lẽ do đi đường gấp gáp hao tổn tinh thần, sau một phen tắm rửa chỉnh đốn, nàng vừa ngả đầu đã ngủ thẳng đến canh ba buổi trưa.
Chàng bước qua, vén tấm vải trắng trên mặt người chết lên: “Suy đoán từ tính cách người chết khi còn sống, hung thủ có thể là một nữ tử thoạt trông yếu đuối. Rất có thể người chết đã cho kẻ hầu kiểm tra cô ta trước khi vào cửa. Như vậy, một kẻ võ công cao cường thích hành hạ phụ nữ, đối mặt với một nữ tử không có vũ khí, nghiễm nhiên sẽ lơi là cảnh giác. Cho nên…”*Ngỗ tác: tên gọi bác sĩ pháp y thời xưa.
Cố Hạnh Chi bỗng dừng lời nói, dùng dụng cụ của ngỗ tác gạt tóc mai của thi thể sang.
Một chỗ lõm nho nhỏ ở huyệt thái dương nhất thời lộ ra trước mắt mọi người. Vết thương có hình tròn, xung quanh bằng phẳng, khuất dưới lớp tóc, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ không chú ý tới. “Khụ khụ…” Tần Chú húng hắng, bộ điệu trông chỉ hận rèn sắt không thành thép, hạ thấp giọng bảo: “Mấy trò xiếc của lầu Tầm Hoan ở Phong Thành, kỹ nữ bình thường có ai chịu nổi đâu. Người có thể tới đây có người nào là không đam mê bị hành xác hoặc hành xác người khác. Ngu hầu này từng chơi chết một cô nương ở sông Tần Hoài, Hình Bộ có lập cả hồ sơ.” Con ngựa ngúng nguẩy dừng lại, nhưng vì quán tính nên xe đằng sau không thắng kịp, một xe một ngựa trượt trên mặt đường, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Cũng may vào thời khắc mấu chốt, Hoa Dương rụt về sau theo bản năng, tránh được tai họa bất ngờ trong gang tấc.
“Cầm đèn lại đây.” Sắc mặt chàng thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, thanh âm cũng nhuốm đôi chút lạnh lẽo. “Cầm đèn lại đây.” Sắc mặt chàng thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, thanh âm cũng nhuốm đôi chút lạnh lẽo.
Tần Chú cầm đèn tới gần, giúp chàng đẩy đầu thi thể qua một bên. Câu hỏi quẩn quanh trong lòng đã có đáp án, Cố Hạnh Chi nói giọng chắc nịch: “Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hắn ta tử vong.” “Vì sao?” Cố Hạnh Chi hiếu kỳ bỏ khăn vải trong tay xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía Tần Chú.
“Đây là hung khí gì?” Tần Chú nhíu mày, hết sức khó hiểu. Cố Hạnh Chi bỗng dừng lời nói, dùng dụng cụ của ngỗ tác gạt tóc mai của thi thể sang. *Ngỗ tác: tên gọi bác sĩ pháp y thời xưa.
“Một nữ thích khách không vũ khí làm thế nào mới có thể tạo thành tổn thương trong não người chết?” Cố Hạnh Chi không đáp mà hỏi ngược lại.
“Dùng…” Tần Chú suy nghĩ, rồi sực bừng tỉnh. “Được rồi.” Hắn thỏa hiệp, cầm xấp danh sách xuống xe, dù sao Cố đại nhân cũng sẽ bù vào số bạc đã tiêu thôi mà. Xe ngựa lăn bánh qua phố lớn ngõ nhỏ ở Kim Lăng, cuối cùng đến kịp trước lúc chợ Đông đóng cửa, dừng phía ngoài cửa hàng bánh xốp.
“Trâm cài tóc! Một cây trâm cài tóc vừa dài vừa mảnh!”
—
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rải qua con phố dài, chiếu lên cây trâm bạch ngọc đính đóa hải đường rủ xuống được cài nghiêng trên búi tóc, màu sáng long lanh càng làm bật lên khuôn mặt nhu mì trắng nõn nà dưới mái tóc đen.
“Cô nương cẩn thận một chút, đừng thò đầu ra ngoài.”
Tên sai vặt đánh xe nhẹ nhàng nhắc nhở, Hoa Dương đành ngồi về trong xe ngựa.
Sau khi nhiệm vụ đêm qua hoàn thành, nàng đã trở về Cố phủ trước bình minh. Có lẽ do đi đường gấp gáp hao tổn tinh thần, sau một phen tắm rửa chỉnh đốn, nàng vừa ngả đầu đã ngủ thẳng đến canh ba buổi trưa.
Nhưng lần này đã được thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng quét đi mọi lo lắng trước đó của nàng. Tâm trạng Hoa Dương tốt, quyết định đi tới “Cửa hàng Tô Tô Ký” kia xem, mua chút bánh ngọt tự thưởng cho mình. Thế là dùng cơm xong, nàng liền dẫn theo gã hầu ra phủ. “Tránh ra! Tránh ra!” Gương mặt tên lái xe hằn vẻ độc ác, vừa múa may roi ngựa, vừa cao giọng gầm lên với Hoa Dương, chẳng hề có ý giảm tốc độ.
Xe ngựa lăn bánh qua phố lớn ngõ nhỏ ở Kim Lăng, cuối cùng đến kịp trước lúc chợ Đông đóng cửa, dừng phía ngoài cửa hàng Tô Tô Ký.
Hoa Dương lấy danh sách mua sắm từ bên hông ra, đưa cho gã hầu, chỉ chỉ hàng bánh ngọt làm ăn phát đạt bên kia.
Gã hầu nhận danh sách rồi mở ra, thấy tên của các loại kẹo bánh được viết bằng chữ Khải nhỏ xíu chi chít chừng ba trang giấy.
“Thế này có nhiều quá không?” Gã hầu cau mày.
Hoa Dương cầm danh sách trong tay, đưa lại cho hắn vừa kiên định vừa dứt khoát, lắc đầu một cách trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc. Tần Chú cũng không hiểu tình hình trước mắt cho lắm, hồi lâu sau mới hỏi, “Vậy hung thủ này, ngươi có manh mối gì không?” Nhát này, khiến nàng bức bối muốn chết.
“…” Gã hầu cảm thấy mí mắt mình đang giật đùng đùng.
“Được rồi.” Hắn thỏa hiệp, cầm xấp danh sách xuống xe, dù sao Cố đại nhân cũng sẽ bù vào số bạc đã tiêu thôi mà. Cánh tay bị siết chặt, đúng lúc ấy có người kéo Hoa Dương ra, sức lực to lớn làm nàng lảo đảo mấy bước, suýt nữa mất trọng tâm, cả người ngã vào vòng tay người đó.
Hoa Dương híp mắt cười với hắn, nụ cười hết sức vô hại.
Tiết trời đã dần chuyển từ đầu xuân sang xuân thịnh. Phía Nam Kim Lăng cùng vì vậy mà nóng lên nhanh hơn, trên đường đã có mấy người mặc trang phục mùa hè mỏng manh.
Ngồi lâu trong xe ngựa vừa nóng vừa chán, Hoa Dương hết ngồi nổi, bèn nhảy khỏi xe, định bụng cho chân cẳng thư giãn. Nhưng vừa đứng ven đường duỗi eo, thì đã bị một tiếng quát to bất ngờ vang lên sau lưng làm hết hồn nhảy dựng. “Nghe nói là háo sắc lại còn thô bạo, võ công rất cao cường, nhưng thuyền hoa ở bờ sông Tần Hoài không dám nhận làm ăn với hắn ta.”
Nàng nhìn lại theo tiếng, trông thấy trên con đường lót phiến đá vốn không rộng rãi gì cho cam, đang có một chiếc xe ngựa chạy như bay lại.
“Tránh ra! Tránh ra!” Gương mặt tên lái xe hằn vẻ độc ác, vừa múa may roi ngựa, vừa cao giọng gầm lên với Hoa Dương, chẳng hề có ý giảm tốc độ. Ngỗ vừa tác vừa xem xét thi thể, miệng vừa suy luận. Cố Hạnh Chi ở cạnh lẳng lặng nghe, nhân tiện kiểm tra quần áo người chết.
Lúc Hoa Dương quay đầu, xe ngựa băng băng đã không phanh được nữa. Mắt thấy mỗi lúc một gần, sắp sửa đâm trúng, phu xe mới khó tin ghìm chặt dây cương. Đám người hỗn loạn muốn thoát khỏi biển lửa, đùn đẩy lẫn nhau, bất chấp va đụng phải quan binh. Mà lần này quan phủ cũng chỉ muốn tìm người, không dám gây tai nạn chết người thật. Huống chi khách hàng nơi đây chẳng phải con em quan lại thì cũng là hoàng thân quốc thích, nên tạm thời đành cho cứu hỏa trước.
Con ngựa ngúng nguẩy dừng lại, nhưng vì quán tính nên xe đằng sau không thắng kịp, một xe một ngựa trượt trên mặt đường, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Cũng may vào thời khắc mấu chốt, Hoa Dương rụt về sau theo bản năng, tránh được tai họa bất ngờ trong gang tấc. Sau khi đáp đất, nàng không chút do dự cắt đứt tấm rèm vải mềm buộc thi thể, xoay người để lại cho kẻ trên lầu một nụ cười rực nắng. Trong ánh lửa và tiếng huyên náo, một màu đỏ diễm lệ bỗng chốc bùng lên, thiêu đốt tim người.
“Mẹ nó!” Phu xe nổi điên nhảy xuống xe, quay đầu hùng hùng hổ hổ nói với Hoa Dương: “Mẹ nó mày bị điếc à?! Ông bảo mày cút xéo sang một bên mày có nghe hiểu không?!” Cố Hạnh Chi và Tần Chú đều không quay về nha môn, ngồi cả đêm trong quán trà cách lầu Tầm Hoan ít xa.
Lúc nói, gã giơ roi ngựa trong tay lên quất về phía Hoa Dương. “Người chết là nam, tuổi khoảng từ ba mươi đến bốn mươi, nơi phát hiện thi thể là đại sảnh lầu Tầm Hoan ở Phong Thành, thời gian tử vong…”
“Vút—”
Một tiếng vút thật dài xé toạc không trung ập đến, Hoa Dương bắt gặp dư ảnh một nhát roi quét qua trước mắt.
Nhát này, khiến nàng bức bối muốn chết.
Tránh thôi, chốn đông người nhất định sẽ bại lộ chuyện mình biết võ công. Không tránh, tự dưng khi không bị tên rác rưởi quất một nhát, nỗi đau thể xác chỉ là chuyện nhỏ, tên tuổi lẫy lừng bị hủy mới là chuyện lớn.
Thấy roi ngựa sắp quất xuống, không khí vỡ vụn táp vào mặt khiến nàng nổi da gà. Cố Hạnh Chi ngưng một lúc, lát sau hỏi, “Tính tình con người hắn ta bình thường ra sao?”
“Cẩn thận!”
Cánh tay bị siết chặt, đúng lúc ấy có người kéo Hoa Dương ra, sức lực to lớn làm nàng lảo đảo mấy bước, suýt nữa mất trọng tâm, cả người ngã vào vòng tay người đó.
Một mùi rượu trộn lẫn mùi phấn son nháy mắt ngập đầy khoang mũi, thật là khó ngửi. Nhưng nhát roi vẫn cứ hạ xuống, tuy nhiên điểm hạ không phải người nàng.
Hoa Dương nghe thấy một tiếng nặng nề, người trước mặt kìm nén rên lên một tiếng. Nàng ổn định lại, cố ý ra vẻ choáng váng. Vừa ngẩng đầu đã thấy một cặp mắt hoa đào tuyệt đẹp ánh quầng sáng vàng rực của hoàng hôn đang nhìn nàng. Háo sắc, thô bạo, võ công tốt, có bản án hành hạ kỹ ở sông Tần Hoài… “Các ngươi lại xem xem, người này có phải Ngu hầu Điện tiền ti không?”
Bốn mắt nhìn nhau, ban đầu người đó hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười, ôn tồn hỏi: Bốn mắt nhìn nhau, ban đầu người đó hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười, ôn tồn hỏi:
“Cô nương không sao chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.