Chương 24:
An Ni Vi
27/12/2023
Theo âm thanh tuyên chỉ cuối cùng của Đại thái giám này, chuyện đêm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người đứng dậy đưa tiễn Đại thái giám, lúc hắn đi ngang qua Cố Hạnh Chi nghiêng đầu nhỏ giọng nói với chàng: “Hoàng thượng vốn đang bệnh, nhưng vừa nghe thấy chuyện của Cố thị lang, không màng long thể đang có bệnh nhẹ mà lập tức hạ thánh chỉ này, sai lão nô nhanh chóng đưa tới. Thiên ân quân sủng mênh mông cuồn cuộn như thế, Cố thị lang chớ làm cho hoàng thượng thất vọng.”
Cố Hạnh Chi nghe vậy trầm mặc, cúi người xuống chào Đại thái giám một cái.
Trận khôi hài này đã kết thúc, mọi người tốp ba tốp năm rời khỏi Hình Bộ. Lúc Lâm Hoài Cảnh rời đi, y còn nhìn xem Cố Hạnh Chi một cái, lưu lại ánh mắt “Chúng ta cứ chờ xem” rồi mới xám xịt lên xe ngựa.
Trong công đường trống không, hiện tại Cố Hạnh Chi mới phát hiện từ lúc thẩm vấn lúc nãy đã không thấy Tần Chú đâu cả. Có thể là sau khi mang Cố Hạnh Chi tới Hình Bộ, y đã lặng lẽ đi vào hoàng cung.
Không thể ngờ được người này cũng có lúc đáng tin cậy như vậy.
Cố Hạnh Chi xoa xoa thái dương, cười nhẹ hai tiếng.
“Đại nhân.” Phúc bá giơ đèn lồng từ phía sau đi tới, Hoa Dương ngoan ngoãn đi đằng sau ông ấy, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Chuyện tối nay có lẽ đã làm nàng thật sự sợ hãi.
Cố Hạnh Chi thấy biểu tình trên mặt nàng không mấy vui vẻ, nhất thời lại cảm thấy rất áy náy, chàng giơ tay cởi áo choàng trên người ra rồi khoác lên vai nàng, thấp giọng nói một câu: “Về thôi.”
Trên đường phố yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa lọc cọc.
Lúc bọn họ trở về Cố phủ đã quá nửa đêm. Tiểu cô nương suốt một đường vô cùng tĩnh lặng, lúc xuống xe Cố Hạnh Chi không yên tâm, chàng tự mình đưa nàng tới trước cửa phòng.
Phúc bá đi vào phòng thắp đèn lên, Cố Hạnh Chi đứng ngoài cửa từ biệt nàng. Tiểu cô nương dùng đôi mắt ướt át nhìn chàng, một bộ muốn nói lại thôi, lưu luyến không rời.
Mới xảy ra chuyện như vậy, Cố Hạnh Chi nào dám lại làm nàng liên lụy. Lần này, Cố Hạnh Chi hành sự nói một không nói hai rốt cuộc cũng nhẫn tâm một lần, nhận lấy áo choàng từ tay nàng, xoay người dứt khoát rời đi.
Ban đêm trong Cố phủ yên tĩnh lạnh lẽo, trên hành lang rộng rãi vắng vẻ chỉ có tiếng bước chân cô độc của Cố Hạnh Chi.
Con đường này chàng đã tự đi một mình suốt hai mươi sau năm, từ lúc nhìn thấy bi kịch của mẫu thân chàng đã cho rằng bản thân mình vẫn sẽ luôn một mình như vậy. Nhưng đến bây giờ chàng mới phát hiện ra, nếu có thể có một người cùng đi với chàng, xem ra cũng không tệ lắm.
Chàng tự giễu mà cười kẽ một tiếng, bật nửa ngọn nến trong phòng lên.
Phúc bá đã chuẩn bị nước tắm cho chàng, hơi nước mờ mịt trong tịnh thất(1) chậm rãi xoa dịu cảm xúc vẫn luôn căng chặt của chàng. Cố Hạnh Chi nhắm mắt ngâm mình trong thau tắm một lát, mãi cho tới khi chàng nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài mới ngồi dậy.
Có thể là Phúc bá mang thuốc tới cho chàng.
Cố Hạnh Chi day day thái dương đau nhức, đứng dậy khoác áo đi ra ngoài.
Đêm khuya đen tối, Hoa Dương mặc một bộ bạch y đứng trong hành lang gấp khúc, không biết là do nàng lạnh hay khẩn trương, cả người hơi co rúm lại. Nàng cầm một hòm thuốc nhở trong tay, thấy Cố Hạnh Chi ra mở cửa cũng không dám nhìn chàng, chỉ cúi đầu nâng đồ vật lên quơ quơ trước mặt chàng.
“Ta không sao…”
Không chờ Cố Hạnh Chi nói lời từ chối, Hoa Dương đã im lặng chui vào trong phòng ngủ của chàng. Trong phòng chàng bày trí đơn giản, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, Hoa Dương chỉ có thể ngồi xuống trên giường chàng, vỗ vỗ vào hòm thuốc, lấy hết can đảm mà ra vẻ hung ác nhìn về phía Cố Hạnh Chi đang đứng ngốc ra ở cửa.
Cố Hạnh Chi bị bộ dạng vừa hung ác vừa đáng yêu này của nàng chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu cười, trở tay đóng cửa phòng ngủ lại.
“Ta thật sự không…” Không đợi Cố Hạnh Chi nói xong, Hoa Dương đã xụ mặt túm chặt tay áo chàng.
Tiểu cô nương này không biết là vì sao mà tính tình càng lúc càng lớn, không hề rụt rè sợ hãi như lúc trước mà càng thêm tùy hứng lên.
Nhưng so với bộ dạng nhu nhược khiếp đảm trước đây, Cố Hạnh Chi càng thích bộ dáng trương dương tùy ý giống như hiện tại này của nàng.
Chàng thỏa hiệp mà ngồi xuống mép giường.
Người đối diện lại nhíu ni mím chặt môi lại, vừa tức giận lại vừa chua xót nhìn chàng. Sau đó nàng chỉ chỉ vào sau lưng Cố Hạnh Chi, ý bảo chàng cởi áo ngủ ra.
Cố Hạnh Chi ngẩn ngơ.
Trong lòng chàng bỗng nhiên như bị ánh lửa thiêu đốt, làm cho suy nghĩ của chàng trở nên nhộn nhạo, dường như tất cả những ý tưởng xằng bậy vừa bị hơi nước áp xuống hiện giờ lại ồn ào lên, bên tai chàng chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Nhưng mà Hoa Dương không để cho chàng có thời gian suy nghĩ kỹ càng, nàng thấy Cố Hạnh Chi ngồi im bất động bèn tự mình động thủ, xoay người Cố Hạnh Chi lại.
Vạt áo vốn hơi lỏng lẻo bị kéo ra, Cố Hạnh Chi cảm thấy phía sau chợt lạnh lẽo.
Rồi sau đó, đầu ngón tay lành lạnh của Hoa Dương chạm lên lưng chàng.
__________
(1): phòng tắm, thay đồ
Mọi người đứng dậy đưa tiễn Đại thái giám, lúc hắn đi ngang qua Cố Hạnh Chi nghiêng đầu nhỏ giọng nói với chàng: “Hoàng thượng vốn đang bệnh, nhưng vừa nghe thấy chuyện của Cố thị lang, không màng long thể đang có bệnh nhẹ mà lập tức hạ thánh chỉ này, sai lão nô nhanh chóng đưa tới. Thiên ân quân sủng mênh mông cuồn cuộn như thế, Cố thị lang chớ làm cho hoàng thượng thất vọng.”
Cố Hạnh Chi nghe vậy trầm mặc, cúi người xuống chào Đại thái giám một cái.
Trận khôi hài này đã kết thúc, mọi người tốp ba tốp năm rời khỏi Hình Bộ. Lúc Lâm Hoài Cảnh rời đi, y còn nhìn xem Cố Hạnh Chi một cái, lưu lại ánh mắt “Chúng ta cứ chờ xem” rồi mới xám xịt lên xe ngựa.
Trong công đường trống không, hiện tại Cố Hạnh Chi mới phát hiện từ lúc thẩm vấn lúc nãy đã không thấy Tần Chú đâu cả. Có thể là sau khi mang Cố Hạnh Chi tới Hình Bộ, y đã lặng lẽ đi vào hoàng cung.
Không thể ngờ được người này cũng có lúc đáng tin cậy như vậy.
Cố Hạnh Chi xoa xoa thái dương, cười nhẹ hai tiếng.
“Đại nhân.” Phúc bá giơ đèn lồng từ phía sau đi tới, Hoa Dương ngoan ngoãn đi đằng sau ông ấy, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Chuyện tối nay có lẽ đã làm nàng thật sự sợ hãi.
Cố Hạnh Chi thấy biểu tình trên mặt nàng không mấy vui vẻ, nhất thời lại cảm thấy rất áy náy, chàng giơ tay cởi áo choàng trên người ra rồi khoác lên vai nàng, thấp giọng nói một câu: “Về thôi.”
Trên đường phố yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa lọc cọc.
Lúc bọn họ trở về Cố phủ đã quá nửa đêm. Tiểu cô nương suốt một đường vô cùng tĩnh lặng, lúc xuống xe Cố Hạnh Chi không yên tâm, chàng tự mình đưa nàng tới trước cửa phòng.
Phúc bá đi vào phòng thắp đèn lên, Cố Hạnh Chi đứng ngoài cửa từ biệt nàng. Tiểu cô nương dùng đôi mắt ướt át nhìn chàng, một bộ muốn nói lại thôi, lưu luyến không rời.
Mới xảy ra chuyện như vậy, Cố Hạnh Chi nào dám lại làm nàng liên lụy. Lần này, Cố Hạnh Chi hành sự nói một không nói hai rốt cuộc cũng nhẫn tâm một lần, nhận lấy áo choàng từ tay nàng, xoay người dứt khoát rời đi.
Ban đêm trong Cố phủ yên tĩnh lạnh lẽo, trên hành lang rộng rãi vắng vẻ chỉ có tiếng bước chân cô độc của Cố Hạnh Chi.
Con đường này chàng đã tự đi một mình suốt hai mươi sau năm, từ lúc nhìn thấy bi kịch của mẫu thân chàng đã cho rằng bản thân mình vẫn sẽ luôn một mình như vậy. Nhưng đến bây giờ chàng mới phát hiện ra, nếu có thể có một người cùng đi với chàng, xem ra cũng không tệ lắm.
Chàng tự giễu mà cười kẽ một tiếng, bật nửa ngọn nến trong phòng lên.
Phúc bá đã chuẩn bị nước tắm cho chàng, hơi nước mờ mịt trong tịnh thất(1) chậm rãi xoa dịu cảm xúc vẫn luôn căng chặt của chàng. Cố Hạnh Chi nhắm mắt ngâm mình trong thau tắm một lát, mãi cho tới khi chàng nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài mới ngồi dậy.
Có thể là Phúc bá mang thuốc tới cho chàng.
Cố Hạnh Chi day day thái dương đau nhức, đứng dậy khoác áo đi ra ngoài.
Đêm khuya đen tối, Hoa Dương mặc một bộ bạch y đứng trong hành lang gấp khúc, không biết là do nàng lạnh hay khẩn trương, cả người hơi co rúm lại. Nàng cầm một hòm thuốc nhở trong tay, thấy Cố Hạnh Chi ra mở cửa cũng không dám nhìn chàng, chỉ cúi đầu nâng đồ vật lên quơ quơ trước mặt chàng.
“Ta không sao…”
Không chờ Cố Hạnh Chi nói lời từ chối, Hoa Dương đã im lặng chui vào trong phòng ngủ của chàng. Trong phòng chàng bày trí đơn giản, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, Hoa Dương chỉ có thể ngồi xuống trên giường chàng, vỗ vỗ vào hòm thuốc, lấy hết can đảm mà ra vẻ hung ác nhìn về phía Cố Hạnh Chi đang đứng ngốc ra ở cửa.
Cố Hạnh Chi bị bộ dạng vừa hung ác vừa đáng yêu này của nàng chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu cười, trở tay đóng cửa phòng ngủ lại.
“Ta thật sự không…” Không đợi Cố Hạnh Chi nói xong, Hoa Dương đã xụ mặt túm chặt tay áo chàng.
Tiểu cô nương này không biết là vì sao mà tính tình càng lúc càng lớn, không hề rụt rè sợ hãi như lúc trước mà càng thêm tùy hứng lên.
Nhưng so với bộ dạng nhu nhược khiếp đảm trước đây, Cố Hạnh Chi càng thích bộ dáng trương dương tùy ý giống như hiện tại này của nàng.
Chàng thỏa hiệp mà ngồi xuống mép giường.
Người đối diện lại nhíu ni mím chặt môi lại, vừa tức giận lại vừa chua xót nhìn chàng. Sau đó nàng chỉ chỉ vào sau lưng Cố Hạnh Chi, ý bảo chàng cởi áo ngủ ra.
Cố Hạnh Chi ngẩn ngơ.
Trong lòng chàng bỗng nhiên như bị ánh lửa thiêu đốt, làm cho suy nghĩ của chàng trở nên nhộn nhạo, dường như tất cả những ý tưởng xằng bậy vừa bị hơi nước áp xuống hiện giờ lại ồn ào lên, bên tai chàng chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Nhưng mà Hoa Dương không để cho chàng có thời gian suy nghĩ kỹ càng, nàng thấy Cố Hạnh Chi ngồi im bất động bèn tự mình động thủ, xoay người Cố Hạnh Chi lại.
Vạt áo vốn hơi lỏng lẻo bị kéo ra, Cố Hạnh Chi cảm thấy phía sau chợt lạnh lẽo.
Rồi sau đó, đầu ngón tay lành lạnh của Hoa Dương chạm lên lưng chàng.
__________
(1): phòng tắm, thay đồ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.