Chương 37:
An Ni Vi
27/12/2023
Gần như thì Hoa Dương ngã úp mặt xuống dưới sông.
Lúc ở dưới nước, ý thức nhất thời trống rỗng, đầu óc đau nhức, bên tai vang lên một âm thanh mơ hồ không rõ, ấy thế mà Cố Hạnh Chi thực sự đã bắn nàng một tên.
Mặc dù Hoa Dương hành động tùy tiện, tính tình ngang ngược, trông không giống như người có tính toán. Nhưng từ trước đến nay, bản thân nàng luôn phán đoán và nhìn rõ người khác một cách chuẩn xác.
Sống trên đời này, Cố Hạnh Chi là người đầu tiên có thể làm tổn thương nàng đến vậy.
“Bên này! Đuổi theo.”
Bên sông có tiếng bước chân vội vã, tia nắng cuối cùng của mặt trời cũng khuất dạng sau bóng tối, trên mặt nước phản chiếu những ngọn đuốc rực rỡ trên bờ mờ mờ ảo ảo như ngọn lửa U Minh.
Cuối cùng, chính mong muốn sống sót đã khiến Hoa Dương nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nghiến răng nghiến lợi bơi ra xa sông.
Cách nơi nàng vừa rơi xuống nước không xa có một cái đập thoát nước. Hoa Dương nghĩ rằng các quan binh sẽ không đuổi đến tận đây nên lặng lẽ đứng dậy ra khỏi mặt nước.
Không biết là do mất máu quá nhiều hay do không đủ thể lực, nên khi tiếp đất nàng bị trượt chân ngã xuống bờ sông, làm cho mũi tên đang cắm trên vai nàng sâu thêm một tấc, một cú này đau đến mức thái dương nàng nhảy dựng lên.
Đau dài không không bằng đau ngắn.
Nàng dứt khoát rút mũi tên ra, tùy tiện ném xuống dòng sông Tần Hoài gợn sóng.
“Các ngươi lục soát ở nơi này. Còn các ngươi theo ta qua bên kia.”
Tiếng binh lính đuổi đến ngày càng gần, Hoa Dương không có thời gian so đo, cắn chặt răng dùng tay trèo lên bờ, nghiêng người trốn vào trong cái hang tối đen như mực.
Tuy nhiên, trước khi nàng tiến vào bên trong, lối vào hang động đã được thắp sáng bởi những ngọn đuốc. Lúc này nàng mới nhận ra rằng cái hang động nàng trốn chạy trong lúc hoảng loạn thực chất là một cái hang bị bỏ hoang.
“Đại nhân.” Phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo của tên nha dịch, ánh lửa chiếu vào cửa hang.
Hoa Dương nghe thấy giọng nói trong trẻo như ngọc “Ừm” một tiếng, tiếp theo đó là tiếng ào ào do có người lội nước mà đến.
Vết thương trên vai đau đến mức mất hết cảm giác, chỉ còn tiếng máu tí tách rỉ xuống phiến đá dưới chân, chẳng mấy chốc đã trở thành một vũng máu nhỏ.
“Khoan đã.”
Trong lúc hốt hoảng, Hoa Dương nghe thấy giọng nói của Cố Hạnh Chi cách đó không xa, nghe trong đấy có chút lo lắng không dễ thấy được trên người chàng.
Mọi người đều nín thở chờ mệnh lệnh.
Xung quanh lập tức trở thành một mảnh yên tĩnh, xung quanh chỉ còn nghe tiếng đuốc cháy và tiếng hít thở hòa cùng với gió lạnh trên dòng sông vắng.
Tích tắc — tích tắc — tích tắc
Hoa Dương giật mình, vội vàng băng lại vết thương trên vai nhưng máu vẫn chảy không ngừng.
Chắc Cố Hạnh Chi cũng đã nghe thấy rồi.
Cho nên mới ra lệnh mọi người giữ im lặng, cho nên mới muốn qua âm thanh để xác định được vị trí của mình.
Tim Hoa Dương đập thình thịch, đột nhiên ánh lửa đổi phương hướng quay về phía nàng.
A…
Thật sự là tên tiểu bạch kiểm đó.
Ánh lửa cháy càng lớn, suýt chút nữa là rơi xuống chân nàng. Hoa Dương nghiến răng, nín thở để tiến gần bức tường đá bên sông thêm một tấc.
Ngay sau đó, ngọn đuốc chợt lóe lên, để lộ ra bậc đá trống trải cùng một vũng máu nhỏ.
Cố Hạnh Chi giật mình, đôi môi tái nhợt mím lại thành một đường thẳng.
“Có lẽ là đã thoát ra từ con đường phụ này.” Tần Chú đi tới, vung cây đuốc trong tay.
Con đường phụ này rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một nữ tử nhỏ bé qua.
“Con đường này thông đến nơi nào?” Cố Hạnh Chi lạnh lùng hỏi.
Tần Chú thản nhiên đáp: "Chuyện liên quan đến đường sông một Hình bộ như ta làm sao mà biết được, chuyện này phải hỏi Công bộ.”
Sau khi nói xong, y thấy lông mày Cố Hạnh Chi nhíu lại, bộ dạng như hồn vía trên mây.
Tần Chú nghĩ rằng chàng lo lắng chuyện phạm nhân bỏ chạy, liền vội vàng an ủi: “Chẳng qua nàng ta đã bị thương nặng, không thể tự mình chạy xa được, ta sẽ đến Thành Phòng Ty và Hình bộ điều thêm người qua đây, truy bắt toàn thành.”
“Đóng cổng thành trước.” Cố Hạnh Chi nói với ngữ điệu độc đoán.
“Hả… Được thôi.” Tần Chú dừng lại, sau đó lại nói thêm: “Nhưng chỉ vì bắt được thích khách, ngươi đã phong tỏa toàn bộ thành Kim Lăng. Nếu như phía trên có trách tội xuống…”
“Tự ta chịu trách nhiệm.” Cố Hạnh Chi thờ ơ: “Sự việc liên quan đến Trần tướng, ta sẽ vào cung xin chỉ thị.”
Tuy nhiên, vừa đi được một bước chân, chàng dường như nghĩ đến điều gì, nghiêng người dặn dò: “Đi gọi đại phu, có lẽ sẽ cần dùng tới.”
“Cái gì? Đại phu sao?”
Tần Chú suýt chút nữa tưởng mình gặp ảo giác. Sau bao nhiêu năm ở Hình bộ, đây là lần đầu tiên y nghe được mệnh lệnh chuẩn bị đại phu trong việc bắt thích khách. Đang định hỏi cho rõ ràng thì lại nghe Cố Hạnh Chi nói: “Giữ lại tính mạng nàng ấy, có lẽ chúng ta có thể từ trong miệng nàng ấy tìm ra một vài manh mối.”
“À…” Tần Chú gật đầu: "Vậy nếu nàng ta không hợp tác thì sao?”
Người trước mặt im lặng, xung quanh cũng một mảnh yên tĩnh. Gió đêm gào rít khiến ánh đuốc đung đưa, tựa như chúng đang có một cuộc giao tranh với nhau.
Phải mất một lúc lâu sau, y mới nghe thấy Cố Hạnh Chi hờ hững phun ra mấy chữ:
“Giết không cần hỏi.”
Lúc ở dưới nước, ý thức nhất thời trống rỗng, đầu óc đau nhức, bên tai vang lên một âm thanh mơ hồ không rõ, ấy thế mà Cố Hạnh Chi thực sự đã bắn nàng một tên.
Mặc dù Hoa Dương hành động tùy tiện, tính tình ngang ngược, trông không giống như người có tính toán. Nhưng từ trước đến nay, bản thân nàng luôn phán đoán và nhìn rõ người khác một cách chuẩn xác.
Sống trên đời này, Cố Hạnh Chi là người đầu tiên có thể làm tổn thương nàng đến vậy.
“Bên này! Đuổi theo.”
Bên sông có tiếng bước chân vội vã, tia nắng cuối cùng của mặt trời cũng khuất dạng sau bóng tối, trên mặt nước phản chiếu những ngọn đuốc rực rỡ trên bờ mờ mờ ảo ảo như ngọn lửa U Minh.
Cuối cùng, chính mong muốn sống sót đã khiến Hoa Dương nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nghiến răng nghiến lợi bơi ra xa sông.
Cách nơi nàng vừa rơi xuống nước không xa có một cái đập thoát nước. Hoa Dương nghĩ rằng các quan binh sẽ không đuổi đến tận đây nên lặng lẽ đứng dậy ra khỏi mặt nước.
Không biết là do mất máu quá nhiều hay do không đủ thể lực, nên khi tiếp đất nàng bị trượt chân ngã xuống bờ sông, làm cho mũi tên đang cắm trên vai nàng sâu thêm một tấc, một cú này đau đến mức thái dương nàng nhảy dựng lên.
Đau dài không không bằng đau ngắn.
Nàng dứt khoát rút mũi tên ra, tùy tiện ném xuống dòng sông Tần Hoài gợn sóng.
“Các ngươi lục soát ở nơi này. Còn các ngươi theo ta qua bên kia.”
Tiếng binh lính đuổi đến ngày càng gần, Hoa Dương không có thời gian so đo, cắn chặt răng dùng tay trèo lên bờ, nghiêng người trốn vào trong cái hang tối đen như mực.
Tuy nhiên, trước khi nàng tiến vào bên trong, lối vào hang động đã được thắp sáng bởi những ngọn đuốc. Lúc này nàng mới nhận ra rằng cái hang động nàng trốn chạy trong lúc hoảng loạn thực chất là một cái hang bị bỏ hoang.
“Đại nhân.” Phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo của tên nha dịch, ánh lửa chiếu vào cửa hang.
Hoa Dương nghe thấy giọng nói trong trẻo như ngọc “Ừm” một tiếng, tiếp theo đó là tiếng ào ào do có người lội nước mà đến.
Vết thương trên vai đau đến mức mất hết cảm giác, chỉ còn tiếng máu tí tách rỉ xuống phiến đá dưới chân, chẳng mấy chốc đã trở thành một vũng máu nhỏ.
“Khoan đã.”
Trong lúc hốt hoảng, Hoa Dương nghe thấy giọng nói của Cố Hạnh Chi cách đó không xa, nghe trong đấy có chút lo lắng không dễ thấy được trên người chàng.
Mọi người đều nín thở chờ mệnh lệnh.
Xung quanh lập tức trở thành một mảnh yên tĩnh, xung quanh chỉ còn nghe tiếng đuốc cháy và tiếng hít thở hòa cùng với gió lạnh trên dòng sông vắng.
Tích tắc — tích tắc — tích tắc
Hoa Dương giật mình, vội vàng băng lại vết thương trên vai nhưng máu vẫn chảy không ngừng.
Chắc Cố Hạnh Chi cũng đã nghe thấy rồi.
Cho nên mới ra lệnh mọi người giữ im lặng, cho nên mới muốn qua âm thanh để xác định được vị trí của mình.
Tim Hoa Dương đập thình thịch, đột nhiên ánh lửa đổi phương hướng quay về phía nàng.
A…
Thật sự là tên tiểu bạch kiểm đó.
Ánh lửa cháy càng lớn, suýt chút nữa là rơi xuống chân nàng. Hoa Dương nghiến răng, nín thở để tiến gần bức tường đá bên sông thêm một tấc.
Ngay sau đó, ngọn đuốc chợt lóe lên, để lộ ra bậc đá trống trải cùng một vũng máu nhỏ.
Cố Hạnh Chi giật mình, đôi môi tái nhợt mím lại thành một đường thẳng.
“Có lẽ là đã thoát ra từ con đường phụ này.” Tần Chú đi tới, vung cây đuốc trong tay.
Con đường phụ này rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một nữ tử nhỏ bé qua.
“Con đường này thông đến nơi nào?” Cố Hạnh Chi lạnh lùng hỏi.
Tần Chú thản nhiên đáp: "Chuyện liên quan đến đường sông một Hình bộ như ta làm sao mà biết được, chuyện này phải hỏi Công bộ.”
Sau khi nói xong, y thấy lông mày Cố Hạnh Chi nhíu lại, bộ dạng như hồn vía trên mây.
Tần Chú nghĩ rằng chàng lo lắng chuyện phạm nhân bỏ chạy, liền vội vàng an ủi: “Chẳng qua nàng ta đã bị thương nặng, không thể tự mình chạy xa được, ta sẽ đến Thành Phòng Ty và Hình bộ điều thêm người qua đây, truy bắt toàn thành.”
“Đóng cổng thành trước.” Cố Hạnh Chi nói với ngữ điệu độc đoán.
“Hả… Được thôi.” Tần Chú dừng lại, sau đó lại nói thêm: “Nhưng chỉ vì bắt được thích khách, ngươi đã phong tỏa toàn bộ thành Kim Lăng. Nếu như phía trên có trách tội xuống…”
“Tự ta chịu trách nhiệm.” Cố Hạnh Chi thờ ơ: “Sự việc liên quan đến Trần tướng, ta sẽ vào cung xin chỉ thị.”
Tuy nhiên, vừa đi được một bước chân, chàng dường như nghĩ đến điều gì, nghiêng người dặn dò: “Đi gọi đại phu, có lẽ sẽ cần dùng tới.”
“Cái gì? Đại phu sao?”
Tần Chú suýt chút nữa tưởng mình gặp ảo giác. Sau bao nhiêu năm ở Hình bộ, đây là lần đầu tiên y nghe được mệnh lệnh chuẩn bị đại phu trong việc bắt thích khách. Đang định hỏi cho rõ ràng thì lại nghe Cố Hạnh Chi nói: “Giữ lại tính mạng nàng ấy, có lẽ chúng ta có thể từ trong miệng nàng ấy tìm ra một vài manh mối.”
“À…” Tần Chú gật đầu: "Vậy nếu nàng ta không hợp tác thì sao?”
Người trước mặt im lặng, xung quanh cũng một mảnh yên tĩnh. Gió đêm gào rít khiến ánh đuốc đung đưa, tựa như chúng đang có một cuộc giao tranh với nhau.
Phải mất một lúc lâu sau, y mới nghe thấy Cố Hạnh Chi hờ hững phun ra mấy chữ:
“Giết không cần hỏi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.