Chương 48:
An Ni Vi
27/12/2023
Sau khi đào thoát khỏi vụ ám sát ngày hôm đó, nàng lợi dụng lúc hỗn loạn mà trốn thoát dưới sự yểm hộ của Hoa Thiêm. Sau đó, nàng vốn dĩ muốn tìm một chỗ để ngủ cho thật ngon cho qua mấy ngày, nhưng kết quả thì, đêm đó, Hoa Thiêm lại một mình xông vào, vừa vào đã tung mê hương làm cho nàng choáng váng, sau đó liền vác nàng đến đây rồi giấu đi.
Hoa Thiêm nói là 'giấu', nhưng Hoa Dương cho rằng đây là 'nhốt' thì đúng hơn.
Ngay cả khi ăn cơm lẫn lúc đi ngủ cũng bị trói lại bằng xích sắt thôi không nó đi, ngay đến việc đi vệ sinh và tắm rửa nàng cũng chẳng được tự do.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Hoa Thiêm bước vào với một hộp thức ăn, nàng ta cau mày khi nhìn thấy chiếc chăn bị Hoa Dương đạp ra khỏi giường.
Nàng ta đi tới, tiện tay nhặt cái chăn đó lên rồi vứt nó chụp lên đầu Hoa Dương, giọng điệu nhàn nhạt, nói: "Ăn cơm."
Hoa Dương bị cái chăn kia ném tới ngả đầu về sau, sau đó nàng lại lắc lư ngọ nguậy cái cổ của mình, giãy dụa hồi lâu mới ngoi ra được, tiếp tục để cả cái đầu bù tóc rối, nhìn về phía Hoa Thiêm, và kêu lên một tiếng yếu mềm, đầy tủi thân: "Sư tỷ ~"
Bàn tay đang cầm bát khựng lại một lúc, Hoa Thiêm vừa chuẩn bị đồ ăn cho nàng như thường lệ, vừa nói: "Muội tốt nhất là hãy yên phận ở đây qua một đoạn thời gian, đợi khi nào mấy lời đồn đại trong lâu bớt đi rồi hẵng ra ngoài."
Hoa Dương bĩu môi, làm ra vẻ mặt oan ức đáng thương: "Nhưng ta đã ngây ngốc ở đây gần bảy ngày rồi, tóm lại thì một đoạn thời gian mà sư tỷ nói là bao lâu?"
"Muội còn có mặt mũi mở miệng hỏi ta?" Hoa Thiêm bị nàng chọc cho tức giận tới mức dùng sức lên tay, bát cơm vừa mới đơm xong đã bay luôn ra ngoài. Nàng ta cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn Hoa Dương mà nghiêm nghị nói: "Bây giờ muội thử ra ngoài mà xem, Hình bộ, Đại Lý tự, Bách Hoa Lâu, có kẻ nào không muốn bắt muội hay không?!"
Nói xong rồi vẫn cảm thấy chưa hả giận, nàng ta vỗ cái đũa trong tay, tức giận nói: "Muội có năng lực mà! Chỉ dựa vào sức lực của một mình muội làm nháo loạn cả triều đình lẫn giang hồ đều không được yên bình! Tuy rằng trước kia muội hành sự ngang ngược, nhưng cũng không có vượt quá giới hạn, nhưng kể từ sau khi muội gặp Cố Hạnh Chi ... "
"A——"
Những lời than phiền bị át đi bởi tiếng gào thét kinh thiên động địa của Hoa Dương. Hoa Thiêm thỏa hiệp, biết rằng không thể nào giảng đạo lý với người này được nên cũng không miễn cưỡng nàng nữa, gắp một miếng rau xanh bỏ vào thìa đưa lên trước miệng nàng.
Hoa Dương quay đầu đi, oán giận mà nói: "Tại sao lại không có thịt?"
"Muội còn giữ được cái đầu mà ăn cơm đã là tốt lắm rồi, lại còn đòi ăn thịt?" Hoa Thiêm mặc kệ nàng, bóp cằm để Hoa Dương phải mở miệng ra, đút cả thìa rau xanh kia vào trong
Vẻ mặt của Hoa Dương đầy đau khổ, vừa nhai đồ ăn vừa lẩm bẩm nói: "Ta mới mười tám tuổi, còn cần phải phát triển thân thể, không có thịt thì làm sao mà lớn được?!"
Hoa Thiêm hiếm thấy bộ dạng chịu thiệt mà không cãi được của nàng, nhịn không nổi bật cười ra thành tiếng. Nàng ta không nhớ nổi lần cuối cùng mình nhìn thấy Hoa Dương ngây thơ hồn nhiên như vậy là vào lúc nào, Hoa Dương thật sự không mấy khi biểu hiện ra một bộ mặt như vậy.
Cả hai đều là cô nhi, được Bách Hoa Lâu thu dưỡng khi còn rất nhỏ, năm đó nàng ta mười tuổi, Hoa Dương sáu tuổi.
Một đứa bé gái với dáng người nhỏ nhắn, thương tích đầy mình, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Ấn tượng của Hoa Thiêm đối với Hoa Dương lúc đó là lầm lì quái gở.
Vào thời điểm đó, bọn họ thậm chí còn không biết Bách Hoa Lâu là gì và tại sao họ lại được nhận nuôi, vì thế cho nên tất cả những đứa trẻ cùng tuổi đều có thể chơi cùng nhau, ngoại trừ Hoa Dương.
Trong khoảng sân nhỏ, nơi mà bọn trẻ con nô đùa ồn ào, nàng luôn lặng lẽ ngồi một mình, như một người ngoài cuộc không thể chen chân vào.
Hoa Thiêm là con cả trong gia đình, trước khi cửa mất nhà tan, nàng còn có một người muội muội nên luôn dành sự quan tâm đặc biệt đối với Hoa Dương.
Lần đầu tiên hai người nói chuyện là vào một buổi chiều mùa hạ, trong tiếng ve kêu râm ran, nàng ta lấy ra một chiếc kẹo mạch nha mà mình đã lén lút giấu đi đưa cho nàng, hỏi nàng tên là gì.
Hoa Dương ấy vậy mà chẳng hề khách khí, vươn tay ra giật lấy kẹo của Hoa Thiêm rồi ăn nó một cách im lặng.
Hoa Thiêm hỏi nàng tại sao lại không chơi với những đứa trẻ khác.
Tiểu cô nương dừng lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Hoa Thiêm, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt của Hoa Dương đang tỏa sáng trong nắng hè rực rỡ, xinh đẹp một cách khó tả.
Hoa Thiêm sẽ vĩnh viễn ghi nhớ những gì nàng đã nói với chính mình: "Đừng qua lại thân thiết quá mức với bất cứ kẻ nào, bởi vì không biết vào lúc nào đó, lập trường giữa hai người sẽ trở thành ngươi chết ta sống."
Nàng đã rất sững sờ, bởi vì câu nói này không nên là lời nói phát ra từ miệng của một đứa trẻ sáu tuổi.
Nhưng mọi thứ đúng như lời Hoa Dương nói, Bách Hoa Lâu đã bồi dưỡng họ võ thuật, ám khí, chế tạo độc dược, cuối cùng đưa họ đến một khu rừng cằn cỗi rồi để cho bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Nàng ta và Hoa Dương là những người duy nhất may mắn còn sống sót.
Nhưng nàng ta biết rằng người sống sót duy nhất trong cuộc thảm sát này đáng lẽ phải là Hoa Dương.
Hoa Thiêm nhớ rõ ràng thanh kiếm dài đẫm máu đó đã kề sát vào cổ họng của nàng ta, máu tanh đỏ tươi chảy từ mặt của nàng ta xuống cổ, từ cổ lại chảy xuống cánh tay, rồi chảy dọc theo mũi kiếm băng giá và cuối cùng nhuộm đỏ cả tay áo của nàng.
Vẻ mặt của người trước mặt nàng ta rất thờ ơ, đôi mắt nhạt màu sáng lấp lánh vì việc đồ sát mà ảm đạm dần đi, một lúc sau, nàng mới trầm giọng nói: "Ta sẽ không giết tỷ."
Cho đến tận bây giờ, Hoa Thiêm vẫn không biết tại sao mình lại có thể nhặt lại được một cái mạng.
Thậm chí nàng ta còn nghi ngờ một cách nực cười rằng sở dĩ Hoa Dương không giết nàng ta là bởi vì viên kẹo mạch nha kia đã mang đến cho nàng hương vị ngọt ngào duy nhất trong thời ấu thơ năm sáu tuổi ấy?
Nếu đúng thật là như vậy thì...
Nghĩ đến đây, Hoa Thiêm chỉ cảm thấy trong lòng lộ ra một tia lo lắng.
Người trước mặt nàng ta có thể chỉ vì một viên kẹo mà tha cho nàng ta một mạng, vậy nếu như giữa Hoa Dương và Cố Hạnh Chi thực sự có sự dây dưa nào đặc biệt thì Hoa Dương lại có thể vì Cố Hạnh Chi mà làm ra những gì đây?
Trái tim Hoa Thiêm như đông cứng lại, căn bản không dám nghĩ tiếp nữa.
"Sư tỷ," người trước mặt đang chọc chọc chiếc thìa trong tay, nghiêm túc nói: "Thật ra, ta vẫn khá là thích sư tỷ đấy."
Hoa Thiêm sửng sốt, không hiểu được lời nói không đầu không đuôi của nàng.
"Chỉ là cách thể hiện sự yêu thích của ta rất độc đáo và khác với những người khác mà thôi." Hoa Dương dừng lại một lúc, trong mắt hiện lên sự chân thành hiếm có: "Tỷ có hiểu không?"
Trái tim Hoa Thiêm mềm nhũn, nàng ta liếc mắt nhìn nàng một cái, đưa tay qua xoa xoa đầu nàng.
Thế nhưng, bàn tay của nàng ta dừng lại giữa khoảng không, nàng ta cảm thấy gáy mình bị người dùng đầu gối thúc cho một phát cực kỳ nhanh gọn, xung quanh ngay lập tức trở nên quay cuồng.
Trước khi bất tỉnh, trong lòng Hoa Thiêm thầm mắng Hoa Dương một vạn lần.
Cách người này thể hiện sự yêu thích của mình thực sự rất đặc biệt.
Nhưng nàng ta không hiểu.
Cả đời này nàng ta cũng không bao giờ muốn hiểu.
——————
Tống Dục: Cố hòa thượng, miệng của huynh có phải là bị ai đó gặm rồi không?
Cố đại nhân: Ừ, là thích khách gặm đấy.
Tống Dục: Thích khách? Tại sao thích khách lại gặm miệng của huynh?
Cố đại nhân: Ám khí.
Hoa Thiêm: Ờ, người này giả bộ ngoan ngoãn nhận sai, chính là thứ ám khí nguy hiểm nhất.
Hoa Thiêm nói là 'giấu', nhưng Hoa Dương cho rằng đây là 'nhốt' thì đúng hơn.
Ngay cả khi ăn cơm lẫn lúc đi ngủ cũng bị trói lại bằng xích sắt thôi không nó đi, ngay đến việc đi vệ sinh và tắm rửa nàng cũng chẳng được tự do.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Hoa Thiêm bước vào với một hộp thức ăn, nàng ta cau mày khi nhìn thấy chiếc chăn bị Hoa Dương đạp ra khỏi giường.
Nàng ta đi tới, tiện tay nhặt cái chăn đó lên rồi vứt nó chụp lên đầu Hoa Dương, giọng điệu nhàn nhạt, nói: "Ăn cơm."
Hoa Dương bị cái chăn kia ném tới ngả đầu về sau, sau đó nàng lại lắc lư ngọ nguậy cái cổ của mình, giãy dụa hồi lâu mới ngoi ra được, tiếp tục để cả cái đầu bù tóc rối, nhìn về phía Hoa Thiêm, và kêu lên một tiếng yếu mềm, đầy tủi thân: "Sư tỷ ~"
Bàn tay đang cầm bát khựng lại một lúc, Hoa Thiêm vừa chuẩn bị đồ ăn cho nàng như thường lệ, vừa nói: "Muội tốt nhất là hãy yên phận ở đây qua một đoạn thời gian, đợi khi nào mấy lời đồn đại trong lâu bớt đi rồi hẵng ra ngoài."
Hoa Dương bĩu môi, làm ra vẻ mặt oan ức đáng thương: "Nhưng ta đã ngây ngốc ở đây gần bảy ngày rồi, tóm lại thì một đoạn thời gian mà sư tỷ nói là bao lâu?"
"Muội còn có mặt mũi mở miệng hỏi ta?" Hoa Thiêm bị nàng chọc cho tức giận tới mức dùng sức lên tay, bát cơm vừa mới đơm xong đã bay luôn ra ngoài. Nàng ta cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn Hoa Dương mà nghiêm nghị nói: "Bây giờ muội thử ra ngoài mà xem, Hình bộ, Đại Lý tự, Bách Hoa Lâu, có kẻ nào không muốn bắt muội hay không?!"
Nói xong rồi vẫn cảm thấy chưa hả giận, nàng ta vỗ cái đũa trong tay, tức giận nói: "Muội có năng lực mà! Chỉ dựa vào sức lực của một mình muội làm nháo loạn cả triều đình lẫn giang hồ đều không được yên bình! Tuy rằng trước kia muội hành sự ngang ngược, nhưng cũng không có vượt quá giới hạn, nhưng kể từ sau khi muội gặp Cố Hạnh Chi ... "
"A——"
Những lời than phiền bị át đi bởi tiếng gào thét kinh thiên động địa của Hoa Dương. Hoa Thiêm thỏa hiệp, biết rằng không thể nào giảng đạo lý với người này được nên cũng không miễn cưỡng nàng nữa, gắp một miếng rau xanh bỏ vào thìa đưa lên trước miệng nàng.
Hoa Dương quay đầu đi, oán giận mà nói: "Tại sao lại không có thịt?"
"Muội còn giữ được cái đầu mà ăn cơm đã là tốt lắm rồi, lại còn đòi ăn thịt?" Hoa Thiêm mặc kệ nàng, bóp cằm để Hoa Dương phải mở miệng ra, đút cả thìa rau xanh kia vào trong
Vẻ mặt của Hoa Dương đầy đau khổ, vừa nhai đồ ăn vừa lẩm bẩm nói: "Ta mới mười tám tuổi, còn cần phải phát triển thân thể, không có thịt thì làm sao mà lớn được?!"
Hoa Thiêm hiếm thấy bộ dạng chịu thiệt mà không cãi được của nàng, nhịn không nổi bật cười ra thành tiếng. Nàng ta không nhớ nổi lần cuối cùng mình nhìn thấy Hoa Dương ngây thơ hồn nhiên như vậy là vào lúc nào, Hoa Dương thật sự không mấy khi biểu hiện ra một bộ mặt như vậy.
Cả hai đều là cô nhi, được Bách Hoa Lâu thu dưỡng khi còn rất nhỏ, năm đó nàng ta mười tuổi, Hoa Dương sáu tuổi.
Một đứa bé gái với dáng người nhỏ nhắn, thương tích đầy mình, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Ấn tượng của Hoa Thiêm đối với Hoa Dương lúc đó là lầm lì quái gở.
Vào thời điểm đó, bọn họ thậm chí còn không biết Bách Hoa Lâu là gì và tại sao họ lại được nhận nuôi, vì thế cho nên tất cả những đứa trẻ cùng tuổi đều có thể chơi cùng nhau, ngoại trừ Hoa Dương.
Trong khoảng sân nhỏ, nơi mà bọn trẻ con nô đùa ồn ào, nàng luôn lặng lẽ ngồi một mình, như một người ngoài cuộc không thể chen chân vào.
Hoa Thiêm là con cả trong gia đình, trước khi cửa mất nhà tan, nàng còn có một người muội muội nên luôn dành sự quan tâm đặc biệt đối với Hoa Dương.
Lần đầu tiên hai người nói chuyện là vào một buổi chiều mùa hạ, trong tiếng ve kêu râm ran, nàng ta lấy ra một chiếc kẹo mạch nha mà mình đã lén lút giấu đi đưa cho nàng, hỏi nàng tên là gì.
Hoa Dương ấy vậy mà chẳng hề khách khí, vươn tay ra giật lấy kẹo của Hoa Thiêm rồi ăn nó một cách im lặng.
Hoa Thiêm hỏi nàng tại sao lại không chơi với những đứa trẻ khác.
Tiểu cô nương dừng lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Hoa Thiêm, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt của Hoa Dương đang tỏa sáng trong nắng hè rực rỡ, xinh đẹp một cách khó tả.
Hoa Thiêm sẽ vĩnh viễn ghi nhớ những gì nàng đã nói với chính mình: "Đừng qua lại thân thiết quá mức với bất cứ kẻ nào, bởi vì không biết vào lúc nào đó, lập trường giữa hai người sẽ trở thành ngươi chết ta sống."
Nàng đã rất sững sờ, bởi vì câu nói này không nên là lời nói phát ra từ miệng của một đứa trẻ sáu tuổi.
Nhưng mọi thứ đúng như lời Hoa Dương nói, Bách Hoa Lâu đã bồi dưỡng họ võ thuật, ám khí, chế tạo độc dược, cuối cùng đưa họ đến một khu rừng cằn cỗi rồi để cho bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Nàng ta và Hoa Dương là những người duy nhất may mắn còn sống sót.
Nhưng nàng ta biết rằng người sống sót duy nhất trong cuộc thảm sát này đáng lẽ phải là Hoa Dương.
Hoa Thiêm nhớ rõ ràng thanh kiếm dài đẫm máu đó đã kề sát vào cổ họng của nàng ta, máu tanh đỏ tươi chảy từ mặt của nàng ta xuống cổ, từ cổ lại chảy xuống cánh tay, rồi chảy dọc theo mũi kiếm băng giá và cuối cùng nhuộm đỏ cả tay áo của nàng.
Vẻ mặt của người trước mặt nàng ta rất thờ ơ, đôi mắt nhạt màu sáng lấp lánh vì việc đồ sát mà ảm đạm dần đi, một lúc sau, nàng mới trầm giọng nói: "Ta sẽ không giết tỷ."
Cho đến tận bây giờ, Hoa Thiêm vẫn không biết tại sao mình lại có thể nhặt lại được một cái mạng.
Thậm chí nàng ta còn nghi ngờ một cách nực cười rằng sở dĩ Hoa Dương không giết nàng ta là bởi vì viên kẹo mạch nha kia đã mang đến cho nàng hương vị ngọt ngào duy nhất trong thời ấu thơ năm sáu tuổi ấy?
Nếu đúng thật là như vậy thì...
Nghĩ đến đây, Hoa Thiêm chỉ cảm thấy trong lòng lộ ra một tia lo lắng.
Người trước mặt nàng ta có thể chỉ vì một viên kẹo mà tha cho nàng ta một mạng, vậy nếu như giữa Hoa Dương và Cố Hạnh Chi thực sự có sự dây dưa nào đặc biệt thì Hoa Dương lại có thể vì Cố Hạnh Chi mà làm ra những gì đây?
Trái tim Hoa Thiêm như đông cứng lại, căn bản không dám nghĩ tiếp nữa.
"Sư tỷ," người trước mặt đang chọc chọc chiếc thìa trong tay, nghiêm túc nói: "Thật ra, ta vẫn khá là thích sư tỷ đấy."
Hoa Thiêm sửng sốt, không hiểu được lời nói không đầu không đuôi của nàng.
"Chỉ là cách thể hiện sự yêu thích của ta rất độc đáo và khác với những người khác mà thôi." Hoa Dương dừng lại một lúc, trong mắt hiện lên sự chân thành hiếm có: "Tỷ có hiểu không?"
Trái tim Hoa Thiêm mềm nhũn, nàng ta liếc mắt nhìn nàng một cái, đưa tay qua xoa xoa đầu nàng.
Thế nhưng, bàn tay của nàng ta dừng lại giữa khoảng không, nàng ta cảm thấy gáy mình bị người dùng đầu gối thúc cho một phát cực kỳ nhanh gọn, xung quanh ngay lập tức trở nên quay cuồng.
Trước khi bất tỉnh, trong lòng Hoa Thiêm thầm mắng Hoa Dương một vạn lần.
Cách người này thể hiện sự yêu thích của mình thực sự rất đặc biệt.
Nhưng nàng ta không hiểu.
Cả đời này nàng ta cũng không bao giờ muốn hiểu.
——————
Tống Dục: Cố hòa thượng, miệng của huynh có phải là bị ai đó gặm rồi không?
Cố đại nhân: Ừ, là thích khách gặm đấy.
Tống Dục: Thích khách? Tại sao thích khách lại gặm miệng của huynh?
Cố đại nhân: Ám khí.
Hoa Thiêm: Ờ, người này giả bộ ngoan ngoãn nhận sai, chính là thứ ám khí nguy hiểm nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.