Chương 15: Quân Tử Quá Lộ
Phong Hiểu Anh Hàn
19/02/2014
Đập vào mắt nàng lúc này là vầng sáng đỏ rực của lửa cháy. Ngọn lửa lan
ra một cách cực kỳ mạnh mẽ và dữ dội. Hệt như một con rồng bạo tàn, ngọn lửa điên cuồng vùng vẫy trong không trung, thỉnh thoảng lại rướn cao
thân mình, như muốn nuốt chửng cả bầu trời, làm lóe ra vô số tia lửa
bỏng rát.
Một rừng cây rậm rạp và xanh ngắt như thế trong thoáng chốc đã hóa thành biển lửa, từng đụn khói bốc lên cao, nhanh chóng che mờ tầm nhìn của Mộ Khinh Hàn, trong không khí chỉ còn phảng phất mùi cây gỗ và tiếng lửa xém từng gốc cây.
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
Mộ Khinh Hàn đưa mắt nhìn về phía cánh rừng – giờ đang ngập trong lửa và khói, bất giác cảm thấy hơi tiêng tiếc. Cánh rừng hùng vĩ như thế, tòa cung điện nguy nga lộng lẫy tráng lệ là vậy, mà lại bị một mồi lửa tiêu diệt sạch. Nhưng tiếc thì quả là có tiếc thật, có điều nàng vẫn thấy chả có gì phải đau lòng cả. Dù sao cũng chỉ là cảnh do thông số game thôi mà, bên phát hành game có phải mất công tạo dựng lại thì cũng chẳng liên quan gì đến mình ╮( ̄▽ ̄)╭
Ngay lúc ấy, giọng nói đầy nhẹ nhàng dịu dàng khiến người ta vừa yêu vừa hận của hệ thống lại vang lên.
[Hệ thống] : “Chúc mừng người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn và người chơi Dạ Thanh Hàn đã tiêu diệt được tà giáo Cung chủ Hồng Lăng cung trừ hại cho giang hồ. Thưởng 100 điểm danh vọng, 500000 điểm kinh nghiệm, 10000 kim tiền và phong chức hiệu ‘Vì dân trừ hại’.”
Trong Loạn Thế có một chức năng phu thê mà Mộ Khinh Hàn cho rằng rất tốt đó là cho dù không tổ đội với nhau chỉ cần khoảng cách địa lí giữa hai người nằm trong phạm vi cho phép thì vẫn có thể hưởng điểm kinh nghiệm cùng nhau.
Ngần ấy điểm kinh nghiệm đủ để Mộ Khinh Hàn tăng thêm một cấp nhảy thẳng đến lv 90. Không dưng lại nhặt được một món hời hết sức dễ dàng như thế, đó có tính là trong họa có phúc không nhỉ? Cũng may Dạ Thanh Hàn xuất hiện kịp thời, nếu không có lẽ bây giờ mình đã… Nhưng mà sao hắn lại biết nàng đang ở đây?
“Này…” Nàng rời mắt khỏi cánh rừng đang ngập trong biển lửa, định bụng hỏi anh ta về vấn đề vừa nảy ra trong đầu mình lại đột nhiên phát hiện ra, lúc này đây cả người nàng vẫn đang dính sát vào người Dạ Thanh Hàn…
“Á! Tôi xin lỗi, rất xin lỗi…” Khuôn mặt giờ đỏ bừng bừng, tay chân luống cuống giãy dụa muốn thoát ra nhưng lại chỉ cảm thấy đôi tay mạnh mẽ đang quàng lên eo mình ngày càng siết chặt hơn.
“Đừng lộn xộn, ngã bây giờ.” Giọng nói của Dạ Thanh Hàn vẫn rất mực phong khinh vân đạm, tựa hồ như hắn chỉ coi hoàn cảnh hiện giờ là một điều hết sức bình thường, chẳng có gì đáng phải bận tâm. Nhưng chính chất giọng trầm thấp ấy của hắn lại như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm gợn lên những đợt sóng trong lòng Mộ Khinh Hàn.
“Ừ…” Nàng ngượng ngùng cúi đầu, thật may là hàng lông mi dài và rợp đã che mất nét khẩn trương đang hiện lên trong đôi mắt nàng lí nhí hỏi:
“Cái đó, làm sao anh biết tôi ở đây?”
Cô vừa dứt lời, một tia giận dỗi đã vụt lóe lên trong đôi mắt đen thẳm của Dạ Thanh Hàn, nhưng cuối cùng vẫn bị anh kìm nén lại. Lát sau, anh mới hừ khẽ một tiếng lạnh lùng đáp:
“Lão đầu kia tới tìm.”
“Hả?”
“Mỗi lần lão đến tìm ta là thể nào cũng có chuyện chẳng lành, không ngờ, lần này lão…” Hắn dừng lại nhướn mắt nhìn khuôn mặt đang ngập tràn sự khó hiểu mờ mịt của nàng khẽ thở dài:
“Không ngờ lão lại dám đẩy nàng xuống vách núi!”
“Hả?” Mộ Khinh Hàn chẳng hiểu gì cả, suy nghĩ một hồi, cô mới chợt ngộ ra, kích động hét toáng lên:
“Cái gì?? Ý anh là… Lão già Trưởng thôn kia là sư phụ anh?”
“Lão đầu nhàm chán rỗi hơi kia cực kỳ thích giả danh làm các NPC bình thường khác, chuyên đi trêu chọc lừa gạt người chơi, mỗi lần bày ra cục diện rối rắm gì là đều bắt ta phải đến dọn dẹp cho lão!” Giọng nói của Dạ Thanh Hàn đầy tức giận, nhưng vẫn thấm đẫm vẻ bất đắc dĩ.
“…” Mộ Khinh Hàn nghe không chớp mắt, đôi mắt đang trố ra kia của cô đủ khiến cho hắn hiểu cô đang ngạc nhiên đến thế nào. Nghe anh ta nói vậy biết mình vừa bị lão già kia lừa một cú nàng lại thấy tức anh ách…Nhưng mà không lẽ cái chức vị đệ nhất cao thủ của hắn ngày hôm nay đều là do thế mà thành sao? Đột nhiên nàng thấy sao mà thương cảm cho Dạ Thanh Hàn…
Chỗ đuôi mắt xẹt qua một màu đỏ lửa, Mộ Khinh Hàn như chợt nhớ ra điều gì vội vàng chỉ vào rừng lửa đang mãnh liệt dữ dội thiêu rụi hết mọi thứ bên dưới hoảng hốt kêu lên:
“Á, kiếm của anh vẫn còn ở dưới đó mà!” Thanh kiếm ban nãy anh dùng để giết chết Hồng Lăng cung chủ, hình như đâu đã lấy về đâu, mà game Loạn Thế cũng làm gì có chức năng tự động thu lại vũ khí chứ…
“Không cần, chỉ là trang bị màu lam bình thường thôi.” Dạ Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng, cực kỳ thành công trong việc kìm chế cơn kích động của Mộ Khinh Hàn, nhưng câu nói này của anh lại chẳng khiến cô thấy tỉnh táo hơn, mà hoàn toàn ngược lại, cả người nàng đã hóa đá tự lúc nào chẳng hay thâm tâm vẫn như mặt biển với những con sóng cực kỳ dữ dội, không cách nào bình tĩnh lại nổi.!!!
Hắn, hắn vừa nói gì thế…Trang bị màu lam bình thường? Trời đất ơi! Tỷ lệ trang bị màu lam trong Loạn Thế là công kích thấp đến đáng thương đấy! Hơn nữa anh chỉ mới tung ra một chiêu, đã khiến cho cung chủ kia chết ngắc rồi… Mặc dù trước đó quả là bà ta bị mình hạ độc thật nhưng lực công kích của hắn như thế kia chẳng phải là quá biến thái rồi sao?
Quả nhiên đây đúng là sự chênh lệch lớn nhất mà…Tại sao mỗi lần đối mặt với hắn nàng đều có cảm giác khóc không ra nước mắt thế này!!
“Còn nữa” Giọng điệu của Dạ Thanh Hàn đột nhiên thay đổi, dịu dàng đến lạ kỳ, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm đang nhìn Mộ Khinh Hàn của hắn, lúc này giống hệt như một hồ nước phẳng lặng âm trầm:
“Sau này nàng cứ gọi ta là “Dạ” như Loạn vẫn thường gọi đi, gọi là “Này” thì không hay lắm đâu, phu nhân à…”
Mộ Khinh Hàn vừa hồi phục tinh thần được một chút, nghe thấy hai chữ “Phu nhân” kiểu biểu cảm này thốt ra từ miệng anh, cô lại đứng hình luôn trong gió…
“…Dạ!” Nàng kinh ngạc đến ngây cả người, không phải tai mình có vấn đề rồi đấy chứ…
“Đúng, ngoan.” Đôi mắt đen của Dạ Thanh Hàn hơi híp lại, đáy mắt xẹt qua một ý vị thỏa mãn hài lòng mà nàng không thể nào phát hiện ra nổi, nói rồi hắn đưa tay lên xoa nhẹ đầu mình.
Và thế là, Mộ Khinh Hàn lại bị sét đánh…..T___T Được rồi, nàng thừa nhận, đây không phải là ảo giác. Có điều ban nãy hắn nói cứ gọi hắn là “Dạ” như Loạn vẫn thường gọi…Ừm, chỉ cần gọi hắn như cách mà Loạn Mã Tiên Sinh vẫn dùng thôi, chỉ cần thế thôi… Mộ Khinh Hàn ra sức tự an ủi mình lại không phát hiện ra hơi thở của mình đã trở nên rối loạn tự lúc nào chẳng hay.
Mộ Khinh Hàn cúi đầu, giây phút đó không ai trong số họ nói gì thêm, vì thế mà bầu không khí cũng dần trở nên kì dị đến đáng sợ…
Lúc này theo như hoàn cảnh và địa điểm mà hai nhân vật chính của chúng ta đang ở trong tiểu thuyết ngôn tình sẽ được miêu tả như sau:
Dưới bầu trời màu lam xanh và cao vời vợi, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mơn trớn những lọn tóc của nàng, bầu không khí ngập tràn một loại không khí đầy ái muội, ngay cả gió mà cũng trở nên mềm mại ngọt ngào đến vậy…
Nhưng mà, tại sao trong lòng nàng cứ thấy là lạ thế này? Bầu không khí này thật sự rất quái dị đấy…
May mà tình trạng khốn khổ của Mộ Khinh Hàn không phải kéo dài lâu, bởi vì tốc độ bay của Chu Tước đang từ từ giảm xuống, độ cao cũng không còn như ban nãy, cuối cùng con chim lửa khổng lồ vững vàng đáp xuống mặt đất một cách an toàn.
Trong chớp mắt ấy hình bóng Chu Tước đột nhiên trở nên mờ mịt mơ hồ, ngay giây sau nó đã hóa thành một luồng sáng màu hồng, tan biến vào hư vô.
Cuối cùng, hai chân nàng cũng có thể chạm vào mặt đất được rồi.
Không đợi Mộ Khinh Hàn nhìn rõ quang cảnh trước mắt, một bóng đen đã chợt lóe lên, một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đập vào mắt cô:
“Dạ, cậu tìm được chị dâu rồi à?”
Mộ Khinh Hàn trố mắt nhìn người vừa nhảy ra từ chỗ quái quỷ nào đó, khuôn mặt này, điệu cười tí tởn hả hê này chẳng phải của Loạn Mã Tiên Sinh thì còn ai vào đây?
Nhìn Loạn Mã Tiên Sinh đang đứng kia với nụ cười cợt nhả trên môi, bất giác cô nhớ đến đủ thứ chuyện xui xẻo mà mình đã phải trả qua, thù mới chồng thêm hận cũ, khiến cho lửa hận trong lòng cô lại bùng cháy dữ dội, đôi mắt nàng lóe lên tia lạnh không nói hai lời, lập tức rút Băng Thiên Tuyết Vũ kiếm ra, chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa lao về phía trước, nhắm thẳng vào Loạn Mã Tiên Sinh!
“Á, chị dâu, chị đừng thế nữa mà!!” Có vẻ như Loạn Mã Tiên Sinh cũng đã đoán ra hành động của cô từ trước, hắn vội vã khom người về phía sau một góc 90 độ, tránh được một chiêu của nàng, rồi nhanh như chớp, hắn vắt chân lên cổ bỏ chạy trối chết, vừa chạy vừa gào thét ỏm tỏi:
“Quân tử động khẩu không động thủ, có gì thì từ từ nói, từ từ nói…”
“Tôi là nữ tử, chứ quân tử cái nỗi gì! Mà tôi cũng chẳng có gì để nói với cậu hết!” Mộ Khinh Hàn hừ lạnh, mũi kiếm sắc bén tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo đâm thấu cả da thịt, nàng linh động xoay kiếm đâm thẳng về phía Loạn Mã Tiên Sinh như thể muốn dồn hắn ta vào chỗ chết.
Loạn Mã Tiên Sinh khó khăn né tránh những đường kiếm liên tiếp xuất ra của Mộ Khinh Hàn, nhưng dù cố gắng đến thế nào, dù cẩn thận ra sao, hắn vẫn bị mũi kiếm sượt qua người. Nhìn lực công kích cao đến rợn người của Mộ Khinh Hàn, không nhịn nổi, Loạn Mã Tiên Sinh đành run lên bần bật. Bị ép vào đường cùng thế này hắn không còn cách nào khác ngoài việc ném ánh mắt cầu cứu đến cho Dạ Thanh Hàn:
“Cứu mạng! Dạ!”
Ai ngờ, Dạ Thanh Hàn thấy chết mà không cứu lại còn lạnh lùng ra lệnh:
“Loạn, đứng lại.”
Giọng nói lạnh lùng vô cảm của Dạ Thanh Hàn như đâm thẳng vào thần kinh trung ương của Loạn Mã Tiên Sinh, hắn chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh đang thổi vi vu qua người mình, đôi chân như mọc rễ, ghim chặt xuống đất, cả người cứng ngắc không thể cử động nổi.
“Dạ… Tại, tại sao…” Loạn Mã Tiên Sinh dùng ánh mắt ngập tràn u oán của mình ném thẳng vào Dạ Thanh Hàn, nhìn dáng vẻ hắn lúc này hệt như một người vợ đang tức giận vì bị chồng ruồng bỏ vậy, đôi chân nặng như đeo đá cứ run rẩy mãi không thôi.
Dạ Thanh Hàn liếc hắn một cái, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với phản ứng đầy ấm ức kia, mắt hắn nhìn về phía Mộ Khinh Hàn: “Phu nhân, ta thực hiện lời hứa với nàng. Kẻ này… cứ chém giết cho thỏa thích đi.”
Thì ra hắn vẫn còn nhớ! Mộ Khinh Hàn đáp lại bằng một ánh mắt đầy cảm kích rồi quay sang nhìn tia run rẩy sợ hãi lồ lộ trong mắt Loạn Mã Tiên Sinh, nàng nở nụ cười khóe miệng cong cong như vầng trăng non:
“Ha ha, Loạn Mã Tiên Sinh, hôm nay cậu không thoát được đâu…”
Sắc mặt Loạn Mã Tiên Sinh đã trở nên trắng bệch, cắt không còn giọt máu, nhìn thanh tuyết kiếm sắc nhọn đang đung đưa, ngày càng tới gần mình kia, trên người hắn, mồ hôi đã tuôn ra như tắm. Hắn sợ sệt ngó chằm chằm vào Mộ Khinh Hàn đang tiến lên từng bước, run run nói:
“Chị, chị dâu… Chớ… Chớ làm càn…”
“Thôi bỏ đi, không chém cậu nữa, lãng phí cả điểm tinh thần của tôi.” Đương lúc Loạn Mã Tiên Sinh còn chắc mẩm phen này mình chết chắc rồi, thì bỗng nhiên, Mộ Khinh Hàn thu kiếm lại, hừ nhẹ một tiếng, nhàm chán đánh mắt nhìn hắn một cái rồi quay lại bên cạnh Dạ Thanh Hàn.
“Chị dâu, chị thật tốt làm sao…” Ban đầu Loạn Mã Tiên Sinh còn thấy kinh ngạc quá đỗi, mãi sau hắn mới ngớ người, mém chút nữa là nặn ra mấy giọt nước mắt rồi. Nhưng lời hắn vừa thốt ra chưa được bao lâu sau, mây đen đã lại ùn ùn kéo đến xuất ra một tia sét đánh thẳng vào người Loạn Mã Tiên Sinh.
“Sau này tôi sẽ giải quyết cậu sau.” Mộ Khinh Hàn nhìn hắn, nở một nụ cười vô cùng bình tĩnh thản nhiên, rất hài lòng chiêm ngưỡng vẻ hóa đá ngay tức thì của Loạn Mã Tiên Sinh. Sở dĩ nàng không ra tay với hắn nữa, tất cũng có nguyên nhân đó là bởi vì vừa nãy nàng để ý thấy có một người chơi đang đứng đó nhìn về phía bọn họ với nụ cười tao nhã trên môi.
Nàng quay sang đến người lạ mặt đó một ánh mắt cảnh giác, đồng thời cũng âm thầm đánh giá hắn. Người kia kia có dung mạo tao nhã tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, đặc biệt là đôi mắt đen rất mực đẹp đẽ như dòng nước kia, nếu không quan sát cẩn thận có lẽ nàng đã nhầm hắn là con gái rồi.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, người kia chậm rãi bước lên phía trước, mỉm cười nói:
“Tình cảm của ba vị tốt thật đấy.”
“Huynh đây là…” Trong mắt không có chút địch ý hay thâm ý sâu xa nào, khiến cho sự cảnh giác trong lòng Mộ Khinh Hàn đã giảm đi ít nhiều nhưng nàng vẫn chưa dám thả lỏng bản thân tiếp tục giữ nguyên vẻ đề phòng của mình.
Người kia cười một tiếng, khom người hành lễ cực kỳ phong độ hệt như cổ nhân mà rằng:
“Tại hạ là Quân Tử Quá Lộ.”
“Á! Huynh chính là cái vị Quân Tử Quá Lộ đang xếp thứ tám trên giang hồ đó hả?” Quân Tử Quá Lộ, cao thủ đứng thứ tám trong thiên hạ, vũ khí là một thanh đoản kiếm, am hiểu ám sát và dụng độc, nghe nói là một chàng trai có vẻ ngoài cực kỳ hào hoa phong nhã, hôm nay gặp được hắn mới thấy lời đồn quả là chẳng sai. Hai mắt Mộ Khinh Hàn sáng lên, rồi một tia nghi ngờ xẹt qua, nàng cố ý như vô tình nhìn sang Loạn Mã Tiên Sinh đang đứng bên cạnh: “Nhưng sao huynh lại cùng tên xấu xa… À không, sao huynh lại ở cùng với Loạn Mã Tiên Sinh thế?”
Dạ Thanh Hàn cũng đem ánh mắt nghi hoặc của mình ném cho Loạn Mã Tiên Sinh.
Bốn con mắt đầy vẻ muốn điều tra cho rõ ngọn ngành đó của hai người như chọc thủng tâm can của Loạn Mã Tiên Sinh, khiến cho hắn không thể nào trốn tránh được nữa. Loạn Mã Tiên Sinh ngại ngùng gãi gãi đầu, ngượng ngập cười mấy tiếng:
“Ha ha, lúc nãy tôi bị bà điên Mỉm Cười Đau Đớn kia đuổi giết, gấp quá nên phải xông đại vào gian hàng của một người chơi để trốn, không cẩn thận làm vỡ hết đồ của người ta sau đó lại phát hiện ra mình không đem đủ tiền…May mà gặp được Quá Lộ huynh đây, ừm, là thế đó…” Hắn ngừng lại, rồi đột nhiên gửi mấy lời đề nghị gia nhập tổ đội cho hai kẻ vẫn đang nhìn mình chằm chằm kia, hòng che dấu sự ngượng ngùng.
Mộ Khinh Hàn vừa chấp nhận lời mời, vừa nhìn hắn một cái đầy xem thường:
“À, ra là nợ đào hoa của cậu.”
“Oan cho tôi quá!” Loạn Mã Tiên Sinh kích động nhảy dựng lên, bi phẫn lên án:
“Là do bà điên kia cứ không biết xấu hổ mà sống chết quấn lấy tôi đó chứ, còn nói gì mà muốn tôi đến làm nam quan cho kỹ viện của ả, tôi không đồng ý thì cả ngày cứ đuổi theo đòi chém giết tôi, khiến cho tôi đến ngay cả thời gian giết quái thăng cấp cũng không có. Đã thế lại còn bị bọn người trên diễn đàn bêu riếu là loại đàn ông không chung tình bỏ rơi người ta sao tôi lại phải chịu cảnh oan ức thế chứ…”
Vụt vụt!
Lời còn chưa dứt đã thấy hàn quang chợt lóe, hai cơn gió mạnh mẽ dữ dội cùng lúc ập vào mặt Loạn Mã Tiên Sinh, khiến cho hắn chỉ vừa kịp cảm thấy mặt mình đau rát hai dòng máu tươi đỏ lòm đã rỉ ra từ khóe miệng.
Khuôn mặt tuấn tú vừa vinh quang nhận thêm hai vết thương khiến cho Loạn Mã Tiên Sinh sợ run cả người, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào hai kẻ vừa ra tay là Dạ Thanh Hàn và Quân Tử Quá Lộ với vẻ không thể tin nổi:
“Mấy người… mấy người làm gì thế?”
“Xin lỗi, lỡ tay…” Quân Tử Quá Lộ mỉm cười nhìn hắn, rồi tiến lên phía trước thu thanh đoản kiếm của mình lại, đến lúc quay về bên cạnh Loạn Mã Tiên Sinh đáy mắt hắn xẹt qua một tia gian xảo khó có thể phát hiện ra.
Vẻ mặt Loạn Mã Tiên Sinh u ám như đưa đám, hắn cẩn thận nhìn sang Dạ Thanh Hàn, điệu bộ vô cùng đau khổ:
“Vậy còn cậu?” Không lẽ hắn đã chọc vào vị đại thần này rồi sao? Sao hắn lại bị người ta chém giết liên miên thế này hở trời, mà họ cũng đâu phải người thường gì cho cam, là thập đại cao thủ trên Bài hành bảng đấy… T__T
“Có quái.” Dạ Thanh Hàn nhìn thẳng vào Loạn Mã Tiên Sinh, à không, phải nói là nhìn về phía sau lưng hắn ta đôi mắt híp lại lóe ra những tia sáng sắc nhọn lạnh lùng.
“Hả?” Ba người còn lại nghe thấy vậy, nhất loạt kinh ngạc nhảy dựng lên. Loạn Mã Tiên Sinh là kẻ có phản ứng đầu tiên, vội vã ngoảnh đầu nhìn lại, đến lúc này mới phát hiện ra, cách hắn khoảng ba thước về phía đằng kia là một thanh kiếm, đang cắm thẳng vào một con quái mang hình người.
Nhưng nói hình người thì cũng không hẳn cả người con quái đó hệt như một cây củi khô trên lớp da màu xanh đen quái dị hiện lên vô số nếp nhăn, đôi môi tái nhợt cặp răng nanh lộ cả ra bên ngoài…
“Cương thi?” Loạn Mã Tiên Sinh rùng mình một cái, cả người lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh, may mà còn chưa ngã lăn quay ra đất. Con quái kia đến gần hắn vậy, mà hắn lại chẳng phát hiện ra chút mảy may… Má ơi, không biết loại cương thi này mạnh tới cỡ nào, cấp cao đến bao nhiêu đây!
“Lạ thật, rõ ràng ban nãy chỗ này chẳng có gì cả, hoàn toàn hoang sơ vắng vẻ, sao giờ lại mọc ra một con cương thi thế này?” Mộ Khinh Hàn vừa đánh giá tình huống xung quanh vừa nói ra nghi vấn của mình. Lúc này, mấy người họ đang đứng trên một con đường khá rộng, đủ để nhét được hai cỗ xe ngựa chạy song song nhau, hai bên đường là rừng trúc rậm rạp hoàn toàn vắng vẻ không có bóng người.
“Nhìn kìa! Con cương thi đó…” Tiếng kêu đầy sợ hãi đột ngột vang lên của Quân Tử Quá Lộ thu hút hết mọi sự chú ý của ba người còn lại, họ vội vàng đánh mắt nhìn về phía con quái mà lúc nãy vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất kia.
Một khung cảnh quỷ quái kỳ dị đập ngay vào mắt họ: con cương thi không biến mất như mọi loại quái khác mà hóa thành một làn khói trắng, bay lên không trung rồi từ từ ngưng tụ lại tạo thành một dung mạo mờ ảo như màn sương, rồi dần dần làn khói kết lại thành hình người…
“Rốt cục cũng tìm được các vị rồi…Rốt cục cũng đã đợi được người có thể đến cứu chúng tôi…Rốt cục cũng chờ được đến ngày này…” Một giọng nói mơ hồ phát ra từ hình người mờ ảo giữa không trung, giọng điệu khàn khàn nhưng đầy vẻ kích động:
“Các vị thiếu niên anh hùng, các vị có bằng lòng giải cứu tòa thành của chúng tôi, giải cứu linh hồn của chúng tôi…?”
“Giải cứu? Vậy ra đang chờ bọn tôi ư? Làm sao ông biết người ông muốn gặp là bọn tôi? Có phải ông nhầm lẫn gì rồi không?” Mộ Khinh Hàn nghi hoặc ngó chằm chằm vào màn sương, cả người căng cứng không dám thả lỏng.
“Chớ có vội, xin các vị hãy nghe tôi kể một câu chuyện đã…” Trong màn sương, hình người kia thở dài một hơi, tựa như ẩn chứa một nỗi cô đơn tịch mịch và đau thương không nói nổi nên lời. Lát sau, bọn Mộ Khinh Hàn nghe thấy âm thanh của giọng nói đó truyền tới:
“…Ba trăm năm trước thành Thanh Long từng là nơi phồn hoa nhất, người dân sống một cuộc sống bình an vui vẻ… Nhưng kể từ sau khi tân thành chủ kế vị tất cả đều đã thay đổi. Hắn điên cuồng phá hủy hết cốt lõi của thành Thanh Long, hắn niêm phong linh hồn của thần vào một con ấn, rồi thả nó ra giữa lòng sông, thành Thanh Long mất đi thần thú bảo hộ, dần dần biến thành vùng đất chết, người dân ở đây phải chịu một lời nguyền khủng khiếp đó là hóa thành bộ xương khô, giống như tôi…”
Giọng nói kia đã nhuốm mấy vẻ nghẹn ngào: “Thành Thanh Long huy hoàng tráng lệ ngày xưa, nay trở thành một tòa thành u ám và chết chóc, bị chôn vùi trong bóng đêm. Linh hồn của chúng tôi lại bị giam cầm, không cách nào giải thoát nổi. Tôi vẫn biết, nhất định có một ngày chủ nhân của thần thú Thanh Long sẽ tới đây cứu vớt tòa thành, rốt cục tôi cũng chờ được rồi…”
Nghe ông ta nói vậy, tâm trạng của mọi người không khỏi chùng xuống, mặc dù vẫn biết đây chỉ là một câu chuyện hư cấu do người chế tác game tạo ra mà thôi, nhưng ai nấy vẫn không nén được một tiếng thở dài.
“Ý ông muốn nói đến vật này?” Trên khuôn mặt Dạ Thanh Hàn lúc này mang theo một vẻ nghiêm túc khó nói, rồi anh lấy ra từ trong không trung một con ấn có chạm khắc hoa văn hình rồng trắng, đưa lên cao để người trong màn sương phía trước có thể nhìn thấy rõ. Mộ Khinh Hàn vừa liếc một cái đã nhận ra ngay, đó là thứ đồ mà ngày trước họ “cướp” được của nhóc thần trộm Tri Liễu, nhưng điều làm nàng khiếp sợ nhất là không ngờ vật đó lại chính là “Thần thú Thanh Long”.
“Dạ, chẳng lẽ… Thanh Long cũng là sủng vật của huynh?” Mộ Khinh Hàn kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, ban đầu khi nàng nhìn thấy Chu Tước đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc rồi, sao một người lại có thể có đến hai con sủng vật là thần thú như thế được, thật không ngờ…
Loạn Mã Tiên Sinh lên tiếng trước mang theo vẻ nịnh nọt lấy lòng, nhìn nàng giải thích:
“Ha ha, chị dâu à, chị không cần phải ngạc nhiên thế đâu, Dạ đích thị là một tên biến thái, bởi vì thần thú tứ phương đều là sủng vật của cậu ta…”
“…” Mộ Khinh Hàn hung hăng trợn mắt lườm Loạn Mã Tiên Sinh một cái, nhưng không nói tiếng nào. Nàng đang cảm thấy cực kỳ khiếp sợ đại khái là không từ nào có thể hình dung nổi.
Loạn Mã Tiên Sinh bị cái lườm không có chút thiện cảm nào của Mộ Khinh Hàn làm cho hoảng hồn, phải lùi về phía sau mấy bước, ai oán ngậm miệng đứng sang một bên. Quân Tử Quá Lộ nhìn vẻ ấm ức của hắn ta, chỉ mỉm cười không nói.
“Đúng, chính là vật này… là ngọc ấn niêm phong hồn phách của Thần thú Thanh Long…” Giọng nói đầy kích động lại một lần nữa vang lên trong màn sương mù dày đặc:
“Cầu xin các vị, nhất định phải cứu lấy thành Thanh Long!”
Dạ Thanh Hàn vẫn trầm tư, thần sắc nghiêm túc lạnh lùng.
“Nhưng mà Thanh Long thành… Thì ra trong Loạn Thế này, có sự tồn tại của Thanh Long thành thật sao?” Mộ Khinh Hàn khẽ lẩm bẩm, chẳng phải màn sương trước mắt cũng chỉ là một bóng hình mờ ảo đấy thôi.
Sự kinh ngạc của nàng hoàn toàn có nguyên do của nó.
Trong giang hồ Loạn Thế này được xây dựng tương tự như thế giới Trung Hoa thời cổ đại, ở đây vốn có ba tòa thành theo thứ tự là Bạch Hổ phía Tây, Chu Tước phía Nam và Huyền Vũ phía Bắc.
Duy chỉ không có Thanh Long ở phía Đông. Đó là một nơi nguy hiểm, khiến người chơi nào lạc vào đó sẽ bị mê hoặc và không cách nào thoát ra. Có người từng hỏi công ty phát hành game liệu đây có phải là lỗi không? Đáng nhẽ ra có tứ đại thần thú thì cũng phải có bốn thành mới đúng, sao ở đây lại chỉ có ba?
Ai ngờ bên phía nhà phát hành game lại trả lời rằng: Đó không phải là Bug tất cả đều dựa vào sự tim hiểu của người chơi.
Chuyện đó cũng lâu lắm rồi, một số người chơi đã hoàn toàn cho nó chìm sâu vào quên lãng, phần lớn mọi người hiện nay đều cho rằng, Loạn Thế chỉ có ba thành là Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Không ngờ rằng thành Thanh Long lại thật sự tồn tại, chỉ là tòa thành này bị chôn vùi trong “lịch sử” đầy bụi bặm, biến thành một tòa thành chết… Đông phương Thanh Long, cứ như thế mà ngủ say trong bóng tối, chờ đợi chủ nhân đến đánh thức…
“Sao thế? Chẳng lẽ… Ngài không muốn nhận lời sao?” “Làn sương trắng” nhìn Dạ Thanh Hàn vẫn đang im lặng từ nãy giờ mà chưa lên tiếng rằng có đồng ý hay không, ông không khỏi cảm thấy lo lắng khẩn trương, ngay cả giọng nói cũng nhuốm phần khổ sở: “Cầu xin mọi người, chỉ cần đồng ý…”
“Không” Dạ Thanh Hàn lên tiếng cắt ngang lời ông ta, đôi mắt đen của hắn vẫn trầm tĩnh và bình lặng như mặt hồ, ngữ khí toát lên vẻ hòa hoãn:
“Nhiệm vụ này tôi nhận.”
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói đã vang lên.
[Hệ thống]: “Người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn, người chơi Loạn Mã Tiên Sinh và người chơi Quân Tử Quá Lộ đã tiếp nhận nhiệm vụ liên hoàn thứ hai: giải cứu Thanh Long thành.”
“Cảm ơn các vị, rốt cục tôi cũng đã có thể… an tâm ra đi rồi…” Hình bóng mờ ảo kia phát ra một tiếng thở dài đầy cảm động, ngay giây sau, thân hình ông ta ngã xuống mặt đất, hóa thành khói bụi rồi tan đi…
Một rừng cây rậm rạp và xanh ngắt như thế trong thoáng chốc đã hóa thành biển lửa, từng đụn khói bốc lên cao, nhanh chóng che mờ tầm nhìn của Mộ Khinh Hàn, trong không khí chỉ còn phảng phất mùi cây gỗ và tiếng lửa xém từng gốc cây.
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
Mộ Khinh Hàn đưa mắt nhìn về phía cánh rừng – giờ đang ngập trong lửa và khói, bất giác cảm thấy hơi tiêng tiếc. Cánh rừng hùng vĩ như thế, tòa cung điện nguy nga lộng lẫy tráng lệ là vậy, mà lại bị một mồi lửa tiêu diệt sạch. Nhưng tiếc thì quả là có tiếc thật, có điều nàng vẫn thấy chả có gì phải đau lòng cả. Dù sao cũng chỉ là cảnh do thông số game thôi mà, bên phát hành game có phải mất công tạo dựng lại thì cũng chẳng liên quan gì đến mình ╮( ̄▽ ̄)╭
Ngay lúc ấy, giọng nói đầy nhẹ nhàng dịu dàng khiến người ta vừa yêu vừa hận của hệ thống lại vang lên.
[Hệ thống] : “Chúc mừng người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn và người chơi Dạ Thanh Hàn đã tiêu diệt được tà giáo Cung chủ Hồng Lăng cung trừ hại cho giang hồ. Thưởng 100 điểm danh vọng, 500000 điểm kinh nghiệm, 10000 kim tiền và phong chức hiệu ‘Vì dân trừ hại’.”
Trong Loạn Thế có một chức năng phu thê mà Mộ Khinh Hàn cho rằng rất tốt đó là cho dù không tổ đội với nhau chỉ cần khoảng cách địa lí giữa hai người nằm trong phạm vi cho phép thì vẫn có thể hưởng điểm kinh nghiệm cùng nhau.
Ngần ấy điểm kinh nghiệm đủ để Mộ Khinh Hàn tăng thêm một cấp nhảy thẳng đến lv 90. Không dưng lại nhặt được một món hời hết sức dễ dàng như thế, đó có tính là trong họa có phúc không nhỉ? Cũng may Dạ Thanh Hàn xuất hiện kịp thời, nếu không có lẽ bây giờ mình đã… Nhưng mà sao hắn lại biết nàng đang ở đây?
“Này…” Nàng rời mắt khỏi cánh rừng đang ngập trong biển lửa, định bụng hỏi anh ta về vấn đề vừa nảy ra trong đầu mình lại đột nhiên phát hiện ra, lúc này đây cả người nàng vẫn đang dính sát vào người Dạ Thanh Hàn…
“Á! Tôi xin lỗi, rất xin lỗi…” Khuôn mặt giờ đỏ bừng bừng, tay chân luống cuống giãy dụa muốn thoát ra nhưng lại chỉ cảm thấy đôi tay mạnh mẽ đang quàng lên eo mình ngày càng siết chặt hơn.
“Đừng lộn xộn, ngã bây giờ.” Giọng nói của Dạ Thanh Hàn vẫn rất mực phong khinh vân đạm, tựa hồ như hắn chỉ coi hoàn cảnh hiện giờ là một điều hết sức bình thường, chẳng có gì đáng phải bận tâm. Nhưng chính chất giọng trầm thấp ấy của hắn lại như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm gợn lên những đợt sóng trong lòng Mộ Khinh Hàn.
“Ừ…” Nàng ngượng ngùng cúi đầu, thật may là hàng lông mi dài và rợp đã che mất nét khẩn trương đang hiện lên trong đôi mắt nàng lí nhí hỏi:
“Cái đó, làm sao anh biết tôi ở đây?”
Cô vừa dứt lời, một tia giận dỗi đã vụt lóe lên trong đôi mắt đen thẳm của Dạ Thanh Hàn, nhưng cuối cùng vẫn bị anh kìm nén lại. Lát sau, anh mới hừ khẽ một tiếng lạnh lùng đáp:
“Lão đầu kia tới tìm.”
“Hả?”
“Mỗi lần lão đến tìm ta là thể nào cũng có chuyện chẳng lành, không ngờ, lần này lão…” Hắn dừng lại nhướn mắt nhìn khuôn mặt đang ngập tràn sự khó hiểu mờ mịt của nàng khẽ thở dài:
“Không ngờ lão lại dám đẩy nàng xuống vách núi!”
“Hả?” Mộ Khinh Hàn chẳng hiểu gì cả, suy nghĩ một hồi, cô mới chợt ngộ ra, kích động hét toáng lên:
“Cái gì?? Ý anh là… Lão già Trưởng thôn kia là sư phụ anh?”
“Lão đầu nhàm chán rỗi hơi kia cực kỳ thích giả danh làm các NPC bình thường khác, chuyên đi trêu chọc lừa gạt người chơi, mỗi lần bày ra cục diện rối rắm gì là đều bắt ta phải đến dọn dẹp cho lão!” Giọng nói của Dạ Thanh Hàn đầy tức giận, nhưng vẫn thấm đẫm vẻ bất đắc dĩ.
“…” Mộ Khinh Hàn nghe không chớp mắt, đôi mắt đang trố ra kia của cô đủ khiến cho hắn hiểu cô đang ngạc nhiên đến thế nào. Nghe anh ta nói vậy biết mình vừa bị lão già kia lừa một cú nàng lại thấy tức anh ách…Nhưng mà không lẽ cái chức vị đệ nhất cao thủ của hắn ngày hôm nay đều là do thế mà thành sao? Đột nhiên nàng thấy sao mà thương cảm cho Dạ Thanh Hàn…
Chỗ đuôi mắt xẹt qua một màu đỏ lửa, Mộ Khinh Hàn như chợt nhớ ra điều gì vội vàng chỉ vào rừng lửa đang mãnh liệt dữ dội thiêu rụi hết mọi thứ bên dưới hoảng hốt kêu lên:
“Á, kiếm của anh vẫn còn ở dưới đó mà!” Thanh kiếm ban nãy anh dùng để giết chết Hồng Lăng cung chủ, hình như đâu đã lấy về đâu, mà game Loạn Thế cũng làm gì có chức năng tự động thu lại vũ khí chứ…
“Không cần, chỉ là trang bị màu lam bình thường thôi.” Dạ Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng, cực kỳ thành công trong việc kìm chế cơn kích động của Mộ Khinh Hàn, nhưng câu nói này của anh lại chẳng khiến cô thấy tỉnh táo hơn, mà hoàn toàn ngược lại, cả người nàng đã hóa đá tự lúc nào chẳng hay thâm tâm vẫn như mặt biển với những con sóng cực kỳ dữ dội, không cách nào bình tĩnh lại nổi.!!!
Hắn, hắn vừa nói gì thế…Trang bị màu lam bình thường? Trời đất ơi! Tỷ lệ trang bị màu lam trong Loạn Thế là công kích thấp đến đáng thương đấy! Hơn nữa anh chỉ mới tung ra một chiêu, đã khiến cho cung chủ kia chết ngắc rồi… Mặc dù trước đó quả là bà ta bị mình hạ độc thật nhưng lực công kích của hắn như thế kia chẳng phải là quá biến thái rồi sao?
Quả nhiên đây đúng là sự chênh lệch lớn nhất mà…Tại sao mỗi lần đối mặt với hắn nàng đều có cảm giác khóc không ra nước mắt thế này!!
“Còn nữa” Giọng điệu của Dạ Thanh Hàn đột nhiên thay đổi, dịu dàng đến lạ kỳ, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm đang nhìn Mộ Khinh Hàn của hắn, lúc này giống hệt như một hồ nước phẳng lặng âm trầm:
“Sau này nàng cứ gọi ta là “Dạ” như Loạn vẫn thường gọi đi, gọi là “Này” thì không hay lắm đâu, phu nhân à…”
Mộ Khinh Hàn vừa hồi phục tinh thần được một chút, nghe thấy hai chữ “Phu nhân” kiểu biểu cảm này thốt ra từ miệng anh, cô lại đứng hình luôn trong gió…
“…Dạ!” Nàng kinh ngạc đến ngây cả người, không phải tai mình có vấn đề rồi đấy chứ…
“Đúng, ngoan.” Đôi mắt đen của Dạ Thanh Hàn hơi híp lại, đáy mắt xẹt qua một ý vị thỏa mãn hài lòng mà nàng không thể nào phát hiện ra nổi, nói rồi hắn đưa tay lên xoa nhẹ đầu mình.
Và thế là, Mộ Khinh Hàn lại bị sét đánh…..T___T Được rồi, nàng thừa nhận, đây không phải là ảo giác. Có điều ban nãy hắn nói cứ gọi hắn là “Dạ” như Loạn vẫn thường gọi…Ừm, chỉ cần gọi hắn như cách mà Loạn Mã Tiên Sinh vẫn dùng thôi, chỉ cần thế thôi… Mộ Khinh Hàn ra sức tự an ủi mình lại không phát hiện ra hơi thở của mình đã trở nên rối loạn tự lúc nào chẳng hay.
Mộ Khinh Hàn cúi đầu, giây phút đó không ai trong số họ nói gì thêm, vì thế mà bầu không khí cũng dần trở nên kì dị đến đáng sợ…
Lúc này theo như hoàn cảnh và địa điểm mà hai nhân vật chính của chúng ta đang ở trong tiểu thuyết ngôn tình sẽ được miêu tả như sau:
Dưới bầu trời màu lam xanh và cao vời vợi, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mơn trớn những lọn tóc của nàng, bầu không khí ngập tràn một loại không khí đầy ái muội, ngay cả gió mà cũng trở nên mềm mại ngọt ngào đến vậy…
Nhưng mà, tại sao trong lòng nàng cứ thấy là lạ thế này? Bầu không khí này thật sự rất quái dị đấy…
May mà tình trạng khốn khổ của Mộ Khinh Hàn không phải kéo dài lâu, bởi vì tốc độ bay của Chu Tước đang từ từ giảm xuống, độ cao cũng không còn như ban nãy, cuối cùng con chim lửa khổng lồ vững vàng đáp xuống mặt đất một cách an toàn.
Trong chớp mắt ấy hình bóng Chu Tước đột nhiên trở nên mờ mịt mơ hồ, ngay giây sau nó đã hóa thành một luồng sáng màu hồng, tan biến vào hư vô.
Cuối cùng, hai chân nàng cũng có thể chạm vào mặt đất được rồi.
Không đợi Mộ Khinh Hàn nhìn rõ quang cảnh trước mắt, một bóng đen đã chợt lóe lên, một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đập vào mắt cô:
“Dạ, cậu tìm được chị dâu rồi à?”
Mộ Khinh Hàn trố mắt nhìn người vừa nhảy ra từ chỗ quái quỷ nào đó, khuôn mặt này, điệu cười tí tởn hả hê này chẳng phải của Loạn Mã Tiên Sinh thì còn ai vào đây?
Nhìn Loạn Mã Tiên Sinh đang đứng kia với nụ cười cợt nhả trên môi, bất giác cô nhớ đến đủ thứ chuyện xui xẻo mà mình đã phải trả qua, thù mới chồng thêm hận cũ, khiến cho lửa hận trong lòng cô lại bùng cháy dữ dội, đôi mắt nàng lóe lên tia lạnh không nói hai lời, lập tức rút Băng Thiên Tuyết Vũ kiếm ra, chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa lao về phía trước, nhắm thẳng vào Loạn Mã Tiên Sinh!
“Á, chị dâu, chị đừng thế nữa mà!!” Có vẻ như Loạn Mã Tiên Sinh cũng đã đoán ra hành động của cô từ trước, hắn vội vã khom người về phía sau một góc 90 độ, tránh được một chiêu của nàng, rồi nhanh như chớp, hắn vắt chân lên cổ bỏ chạy trối chết, vừa chạy vừa gào thét ỏm tỏi:
“Quân tử động khẩu không động thủ, có gì thì từ từ nói, từ từ nói…”
“Tôi là nữ tử, chứ quân tử cái nỗi gì! Mà tôi cũng chẳng có gì để nói với cậu hết!” Mộ Khinh Hàn hừ lạnh, mũi kiếm sắc bén tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo đâm thấu cả da thịt, nàng linh động xoay kiếm đâm thẳng về phía Loạn Mã Tiên Sinh như thể muốn dồn hắn ta vào chỗ chết.
Loạn Mã Tiên Sinh khó khăn né tránh những đường kiếm liên tiếp xuất ra của Mộ Khinh Hàn, nhưng dù cố gắng đến thế nào, dù cẩn thận ra sao, hắn vẫn bị mũi kiếm sượt qua người. Nhìn lực công kích cao đến rợn người của Mộ Khinh Hàn, không nhịn nổi, Loạn Mã Tiên Sinh đành run lên bần bật. Bị ép vào đường cùng thế này hắn không còn cách nào khác ngoài việc ném ánh mắt cầu cứu đến cho Dạ Thanh Hàn:
“Cứu mạng! Dạ!”
Ai ngờ, Dạ Thanh Hàn thấy chết mà không cứu lại còn lạnh lùng ra lệnh:
“Loạn, đứng lại.”
Giọng nói lạnh lùng vô cảm của Dạ Thanh Hàn như đâm thẳng vào thần kinh trung ương của Loạn Mã Tiên Sinh, hắn chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh đang thổi vi vu qua người mình, đôi chân như mọc rễ, ghim chặt xuống đất, cả người cứng ngắc không thể cử động nổi.
“Dạ… Tại, tại sao…” Loạn Mã Tiên Sinh dùng ánh mắt ngập tràn u oán của mình ném thẳng vào Dạ Thanh Hàn, nhìn dáng vẻ hắn lúc này hệt như một người vợ đang tức giận vì bị chồng ruồng bỏ vậy, đôi chân nặng như đeo đá cứ run rẩy mãi không thôi.
Dạ Thanh Hàn liếc hắn một cái, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với phản ứng đầy ấm ức kia, mắt hắn nhìn về phía Mộ Khinh Hàn: “Phu nhân, ta thực hiện lời hứa với nàng. Kẻ này… cứ chém giết cho thỏa thích đi.”
Thì ra hắn vẫn còn nhớ! Mộ Khinh Hàn đáp lại bằng một ánh mắt đầy cảm kích rồi quay sang nhìn tia run rẩy sợ hãi lồ lộ trong mắt Loạn Mã Tiên Sinh, nàng nở nụ cười khóe miệng cong cong như vầng trăng non:
“Ha ha, Loạn Mã Tiên Sinh, hôm nay cậu không thoát được đâu…”
Sắc mặt Loạn Mã Tiên Sinh đã trở nên trắng bệch, cắt không còn giọt máu, nhìn thanh tuyết kiếm sắc nhọn đang đung đưa, ngày càng tới gần mình kia, trên người hắn, mồ hôi đã tuôn ra như tắm. Hắn sợ sệt ngó chằm chằm vào Mộ Khinh Hàn đang tiến lên từng bước, run run nói:
“Chị, chị dâu… Chớ… Chớ làm càn…”
“Thôi bỏ đi, không chém cậu nữa, lãng phí cả điểm tinh thần của tôi.” Đương lúc Loạn Mã Tiên Sinh còn chắc mẩm phen này mình chết chắc rồi, thì bỗng nhiên, Mộ Khinh Hàn thu kiếm lại, hừ nhẹ một tiếng, nhàm chán đánh mắt nhìn hắn một cái rồi quay lại bên cạnh Dạ Thanh Hàn.
“Chị dâu, chị thật tốt làm sao…” Ban đầu Loạn Mã Tiên Sinh còn thấy kinh ngạc quá đỗi, mãi sau hắn mới ngớ người, mém chút nữa là nặn ra mấy giọt nước mắt rồi. Nhưng lời hắn vừa thốt ra chưa được bao lâu sau, mây đen đã lại ùn ùn kéo đến xuất ra một tia sét đánh thẳng vào người Loạn Mã Tiên Sinh.
“Sau này tôi sẽ giải quyết cậu sau.” Mộ Khinh Hàn nhìn hắn, nở một nụ cười vô cùng bình tĩnh thản nhiên, rất hài lòng chiêm ngưỡng vẻ hóa đá ngay tức thì của Loạn Mã Tiên Sinh. Sở dĩ nàng không ra tay với hắn nữa, tất cũng có nguyên nhân đó là bởi vì vừa nãy nàng để ý thấy có một người chơi đang đứng đó nhìn về phía bọn họ với nụ cười tao nhã trên môi.
Nàng quay sang đến người lạ mặt đó một ánh mắt cảnh giác, đồng thời cũng âm thầm đánh giá hắn. Người kia kia có dung mạo tao nhã tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, đặc biệt là đôi mắt đen rất mực đẹp đẽ như dòng nước kia, nếu không quan sát cẩn thận có lẽ nàng đã nhầm hắn là con gái rồi.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, người kia chậm rãi bước lên phía trước, mỉm cười nói:
“Tình cảm của ba vị tốt thật đấy.”
“Huynh đây là…” Trong mắt không có chút địch ý hay thâm ý sâu xa nào, khiến cho sự cảnh giác trong lòng Mộ Khinh Hàn đã giảm đi ít nhiều nhưng nàng vẫn chưa dám thả lỏng bản thân tiếp tục giữ nguyên vẻ đề phòng của mình.
Người kia cười một tiếng, khom người hành lễ cực kỳ phong độ hệt như cổ nhân mà rằng:
“Tại hạ là Quân Tử Quá Lộ.”
“Á! Huynh chính là cái vị Quân Tử Quá Lộ đang xếp thứ tám trên giang hồ đó hả?” Quân Tử Quá Lộ, cao thủ đứng thứ tám trong thiên hạ, vũ khí là một thanh đoản kiếm, am hiểu ám sát và dụng độc, nghe nói là một chàng trai có vẻ ngoài cực kỳ hào hoa phong nhã, hôm nay gặp được hắn mới thấy lời đồn quả là chẳng sai. Hai mắt Mộ Khinh Hàn sáng lên, rồi một tia nghi ngờ xẹt qua, nàng cố ý như vô tình nhìn sang Loạn Mã Tiên Sinh đang đứng bên cạnh: “Nhưng sao huynh lại cùng tên xấu xa… À không, sao huynh lại ở cùng với Loạn Mã Tiên Sinh thế?”
Dạ Thanh Hàn cũng đem ánh mắt nghi hoặc của mình ném cho Loạn Mã Tiên Sinh.
Bốn con mắt đầy vẻ muốn điều tra cho rõ ngọn ngành đó của hai người như chọc thủng tâm can của Loạn Mã Tiên Sinh, khiến cho hắn không thể nào trốn tránh được nữa. Loạn Mã Tiên Sinh ngại ngùng gãi gãi đầu, ngượng ngập cười mấy tiếng:
“Ha ha, lúc nãy tôi bị bà điên Mỉm Cười Đau Đớn kia đuổi giết, gấp quá nên phải xông đại vào gian hàng của một người chơi để trốn, không cẩn thận làm vỡ hết đồ của người ta sau đó lại phát hiện ra mình không đem đủ tiền…May mà gặp được Quá Lộ huynh đây, ừm, là thế đó…” Hắn ngừng lại, rồi đột nhiên gửi mấy lời đề nghị gia nhập tổ đội cho hai kẻ vẫn đang nhìn mình chằm chằm kia, hòng che dấu sự ngượng ngùng.
Mộ Khinh Hàn vừa chấp nhận lời mời, vừa nhìn hắn một cái đầy xem thường:
“À, ra là nợ đào hoa của cậu.”
“Oan cho tôi quá!” Loạn Mã Tiên Sinh kích động nhảy dựng lên, bi phẫn lên án:
“Là do bà điên kia cứ không biết xấu hổ mà sống chết quấn lấy tôi đó chứ, còn nói gì mà muốn tôi đến làm nam quan cho kỹ viện của ả, tôi không đồng ý thì cả ngày cứ đuổi theo đòi chém giết tôi, khiến cho tôi đến ngay cả thời gian giết quái thăng cấp cũng không có. Đã thế lại còn bị bọn người trên diễn đàn bêu riếu là loại đàn ông không chung tình bỏ rơi người ta sao tôi lại phải chịu cảnh oan ức thế chứ…”
Vụt vụt!
Lời còn chưa dứt đã thấy hàn quang chợt lóe, hai cơn gió mạnh mẽ dữ dội cùng lúc ập vào mặt Loạn Mã Tiên Sinh, khiến cho hắn chỉ vừa kịp cảm thấy mặt mình đau rát hai dòng máu tươi đỏ lòm đã rỉ ra từ khóe miệng.
Khuôn mặt tuấn tú vừa vinh quang nhận thêm hai vết thương khiến cho Loạn Mã Tiên Sinh sợ run cả người, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào hai kẻ vừa ra tay là Dạ Thanh Hàn và Quân Tử Quá Lộ với vẻ không thể tin nổi:
“Mấy người… mấy người làm gì thế?”
“Xin lỗi, lỡ tay…” Quân Tử Quá Lộ mỉm cười nhìn hắn, rồi tiến lên phía trước thu thanh đoản kiếm của mình lại, đến lúc quay về bên cạnh Loạn Mã Tiên Sinh đáy mắt hắn xẹt qua một tia gian xảo khó có thể phát hiện ra.
Vẻ mặt Loạn Mã Tiên Sinh u ám như đưa đám, hắn cẩn thận nhìn sang Dạ Thanh Hàn, điệu bộ vô cùng đau khổ:
“Vậy còn cậu?” Không lẽ hắn đã chọc vào vị đại thần này rồi sao? Sao hắn lại bị người ta chém giết liên miên thế này hở trời, mà họ cũng đâu phải người thường gì cho cam, là thập đại cao thủ trên Bài hành bảng đấy… T__T
“Có quái.” Dạ Thanh Hàn nhìn thẳng vào Loạn Mã Tiên Sinh, à không, phải nói là nhìn về phía sau lưng hắn ta đôi mắt híp lại lóe ra những tia sáng sắc nhọn lạnh lùng.
“Hả?” Ba người còn lại nghe thấy vậy, nhất loạt kinh ngạc nhảy dựng lên. Loạn Mã Tiên Sinh là kẻ có phản ứng đầu tiên, vội vã ngoảnh đầu nhìn lại, đến lúc này mới phát hiện ra, cách hắn khoảng ba thước về phía đằng kia là một thanh kiếm, đang cắm thẳng vào một con quái mang hình người.
Nhưng nói hình người thì cũng không hẳn cả người con quái đó hệt như một cây củi khô trên lớp da màu xanh đen quái dị hiện lên vô số nếp nhăn, đôi môi tái nhợt cặp răng nanh lộ cả ra bên ngoài…
“Cương thi?” Loạn Mã Tiên Sinh rùng mình một cái, cả người lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh, may mà còn chưa ngã lăn quay ra đất. Con quái kia đến gần hắn vậy, mà hắn lại chẳng phát hiện ra chút mảy may… Má ơi, không biết loại cương thi này mạnh tới cỡ nào, cấp cao đến bao nhiêu đây!
“Lạ thật, rõ ràng ban nãy chỗ này chẳng có gì cả, hoàn toàn hoang sơ vắng vẻ, sao giờ lại mọc ra một con cương thi thế này?” Mộ Khinh Hàn vừa đánh giá tình huống xung quanh vừa nói ra nghi vấn của mình. Lúc này, mấy người họ đang đứng trên một con đường khá rộng, đủ để nhét được hai cỗ xe ngựa chạy song song nhau, hai bên đường là rừng trúc rậm rạp hoàn toàn vắng vẻ không có bóng người.
“Nhìn kìa! Con cương thi đó…” Tiếng kêu đầy sợ hãi đột ngột vang lên của Quân Tử Quá Lộ thu hút hết mọi sự chú ý của ba người còn lại, họ vội vàng đánh mắt nhìn về phía con quái mà lúc nãy vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất kia.
Một khung cảnh quỷ quái kỳ dị đập ngay vào mắt họ: con cương thi không biến mất như mọi loại quái khác mà hóa thành một làn khói trắng, bay lên không trung rồi từ từ ngưng tụ lại tạo thành một dung mạo mờ ảo như màn sương, rồi dần dần làn khói kết lại thành hình người…
“Rốt cục cũng tìm được các vị rồi…Rốt cục cũng đã đợi được người có thể đến cứu chúng tôi…Rốt cục cũng chờ được đến ngày này…” Một giọng nói mơ hồ phát ra từ hình người mờ ảo giữa không trung, giọng điệu khàn khàn nhưng đầy vẻ kích động:
“Các vị thiếu niên anh hùng, các vị có bằng lòng giải cứu tòa thành của chúng tôi, giải cứu linh hồn của chúng tôi…?”
“Giải cứu? Vậy ra đang chờ bọn tôi ư? Làm sao ông biết người ông muốn gặp là bọn tôi? Có phải ông nhầm lẫn gì rồi không?” Mộ Khinh Hàn nghi hoặc ngó chằm chằm vào màn sương, cả người căng cứng không dám thả lỏng.
“Chớ có vội, xin các vị hãy nghe tôi kể một câu chuyện đã…” Trong màn sương, hình người kia thở dài một hơi, tựa như ẩn chứa một nỗi cô đơn tịch mịch và đau thương không nói nổi nên lời. Lát sau, bọn Mộ Khinh Hàn nghe thấy âm thanh của giọng nói đó truyền tới:
“…Ba trăm năm trước thành Thanh Long từng là nơi phồn hoa nhất, người dân sống một cuộc sống bình an vui vẻ… Nhưng kể từ sau khi tân thành chủ kế vị tất cả đều đã thay đổi. Hắn điên cuồng phá hủy hết cốt lõi của thành Thanh Long, hắn niêm phong linh hồn của thần vào một con ấn, rồi thả nó ra giữa lòng sông, thành Thanh Long mất đi thần thú bảo hộ, dần dần biến thành vùng đất chết, người dân ở đây phải chịu một lời nguyền khủng khiếp đó là hóa thành bộ xương khô, giống như tôi…”
Giọng nói kia đã nhuốm mấy vẻ nghẹn ngào: “Thành Thanh Long huy hoàng tráng lệ ngày xưa, nay trở thành một tòa thành u ám và chết chóc, bị chôn vùi trong bóng đêm. Linh hồn của chúng tôi lại bị giam cầm, không cách nào giải thoát nổi. Tôi vẫn biết, nhất định có một ngày chủ nhân của thần thú Thanh Long sẽ tới đây cứu vớt tòa thành, rốt cục tôi cũng chờ được rồi…”
Nghe ông ta nói vậy, tâm trạng của mọi người không khỏi chùng xuống, mặc dù vẫn biết đây chỉ là một câu chuyện hư cấu do người chế tác game tạo ra mà thôi, nhưng ai nấy vẫn không nén được một tiếng thở dài.
“Ý ông muốn nói đến vật này?” Trên khuôn mặt Dạ Thanh Hàn lúc này mang theo một vẻ nghiêm túc khó nói, rồi anh lấy ra từ trong không trung một con ấn có chạm khắc hoa văn hình rồng trắng, đưa lên cao để người trong màn sương phía trước có thể nhìn thấy rõ. Mộ Khinh Hàn vừa liếc một cái đã nhận ra ngay, đó là thứ đồ mà ngày trước họ “cướp” được của nhóc thần trộm Tri Liễu, nhưng điều làm nàng khiếp sợ nhất là không ngờ vật đó lại chính là “Thần thú Thanh Long”.
“Dạ, chẳng lẽ… Thanh Long cũng là sủng vật của huynh?” Mộ Khinh Hàn kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, ban đầu khi nàng nhìn thấy Chu Tước đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc rồi, sao một người lại có thể có đến hai con sủng vật là thần thú như thế được, thật không ngờ…
Loạn Mã Tiên Sinh lên tiếng trước mang theo vẻ nịnh nọt lấy lòng, nhìn nàng giải thích:
“Ha ha, chị dâu à, chị không cần phải ngạc nhiên thế đâu, Dạ đích thị là một tên biến thái, bởi vì thần thú tứ phương đều là sủng vật của cậu ta…”
“…” Mộ Khinh Hàn hung hăng trợn mắt lườm Loạn Mã Tiên Sinh một cái, nhưng không nói tiếng nào. Nàng đang cảm thấy cực kỳ khiếp sợ đại khái là không từ nào có thể hình dung nổi.
Loạn Mã Tiên Sinh bị cái lườm không có chút thiện cảm nào của Mộ Khinh Hàn làm cho hoảng hồn, phải lùi về phía sau mấy bước, ai oán ngậm miệng đứng sang một bên. Quân Tử Quá Lộ nhìn vẻ ấm ức của hắn ta, chỉ mỉm cười không nói.
“Đúng, chính là vật này… là ngọc ấn niêm phong hồn phách của Thần thú Thanh Long…” Giọng nói đầy kích động lại một lần nữa vang lên trong màn sương mù dày đặc:
“Cầu xin các vị, nhất định phải cứu lấy thành Thanh Long!”
Dạ Thanh Hàn vẫn trầm tư, thần sắc nghiêm túc lạnh lùng.
“Nhưng mà Thanh Long thành… Thì ra trong Loạn Thế này, có sự tồn tại của Thanh Long thành thật sao?” Mộ Khinh Hàn khẽ lẩm bẩm, chẳng phải màn sương trước mắt cũng chỉ là một bóng hình mờ ảo đấy thôi.
Sự kinh ngạc của nàng hoàn toàn có nguyên do của nó.
Trong giang hồ Loạn Thế này được xây dựng tương tự như thế giới Trung Hoa thời cổ đại, ở đây vốn có ba tòa thành theo thứ tự là Bạch Hổ phía Tây, Chu Tước phía Nam và Huyền Vũ phía Bắc.
Duy chỉ không có Thanh Long ở phía Đông. Đó là một nơi nguy hiểm, khiến người chơi nào lạc vào đó sẽ bị mê hoặc và không cách nào thoát ra. Có người từng hỏi công ty phát hành game liệu đây có phải là lỗi không? Đáng nhẽ ra có tứ đại thần thú thì cũng phải có bốn thành mới đúng, sao ở đây lại chỉ có ba?
Ai ngờ bên phía nhà phát hành game lại trả lời rằng: Đó không phải là Bug tất cả đều dựa vào sự tim hiểu của người chơi.
Chuyện đó cũng lâu lắm rồi, một số người chơi đã hoàn toàn cho nó chìm sâu vào quên lãng, phần lớn mọi người hiện nay đều cho rằng, Loạn Thế chỉ có ba thành là Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Không ngờ rằng thành Thanh Long lại thật sự tồn tại, chỉ là tòa thành này bị chôn vùi trong “lịch sử” đầy bụi bặm, biến thành một tòa thành chết… Đông phương Thanh Long, cứ như thế mà ngủ say trong bóng tối, chờ đợi chủ nhân đến đánh thức…
“Sao thế? Chẳng lẽ… Ngài không muốn nhận lời sao?” “Làn sương trắng” nhìn Dạ Thanh Hàn vẫn đang im lặng từ nãy giờ mà chưa lên tiếng rằng có đồng ý hay không, ông không khỏi cảm thấy lo lắng khẩn trương, ngay cả giọng nói cũng nhuốm phần khổ sở: “Cầu xin mọi người, chỉ cần đồng ý…”
“Không” Dạ Thanh Hàn lên tiếng cắt ngang lời ông ta, đôi mắt đen của hắn vẫn trầm tĩnh và bình lặng như mặt hồ, ngữ khí toát lên vẻ hòa hoãn:
“Nhiệm vụ này tôi nhận.”
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói đã vang lên.
[Hệ thống]: “Người chơi Dạ Thanh Hàn, người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn, người chơi Loạn Mã Tiên Sinh và người chơi Quân Tử Quá Lộ đã tiếp nhận nhiệm vụ liên hoàn thứ hai: giải cứu Thanh Long thành.”
“Cảm ơn các vị, rốt cục tôi cũng đã có thể… an tâm ra đi rồi…” Hình bóng mờ ảo kia phát ra một tiếng thở dài đầy cảm động, ngay giây sau, thân hình ông ta ngã xuống mặt đất, hóa thành khói bụi rồi tan đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.