Chương 17: Song kiếm hợp bích
Phong Hiểu Anh Hàn
19/02/2014
Tiếng hét đầy kinh ngạc của Mộ Khinh Hàn nhanh chóng bị những tiếng gầm rú của con rồng khổng lồ vừa xuất hiện nuốt chửng mất.
Bầu trời xám xịt giờ đây đã chuyển sang màu lam trong sáng, hệt như một màu màu lam trên bầu trời bao la ấy dần nhuộm đẫm mọi thứ xung quanh mà trong đó bóng hình của Thanh Long trông tựa như một tia chớp vĩ đại, chỉ trong tích tắc nó đã xé bầu trời ra làm hai nửa thân hình khổng lồ che khuất cả bầu trời. Áp lực tản mát ra từ người nó hệt như một tảng đá cực lớn, rơi thẳng xuống đè trúng con người khiến cho không ai có thể hít thở nổi.
Mộ Khinh Hàn siết chặt thanh Băng Thiên Tuyết Vũ kiếm trong tay, vẻ mặt nàng như đang phải chịu một áp lực cực lớn nhìn sang Loạn Mã Tiên Sinh và Quân Tử Quá Lộ thấy hai người này cũng chẳng khá khẩm hơn mình là bao.
“Đại ca, tôi lạy đại ca đấy lần sau nếu muốn gọi Thanh Long ra thì nhớ thông báo cho mọi người biết trước một câu. Cậu định hù chết người ta à!” Loạn Mã Tiên Sinh đưa tay lên ôm lấy lồng ngực, nơi trái tim hắn vẫn đang đập loạn, tuy hắn làm ra vẻ ta đây vẫn thoải mái lắm nhưng nhìn nụ cười đầy miễn cưỡng kia là có thể dễ dàng nhìn ra ngay tâm trạng kinh hãi của hắn.
Dạ Thanh Hàn nhàn nhạt đưa mắt nhìn Loạn Mã Tiên Sinh một cái, tựa như không một thứ gì có thể tác động đến hắn ánh mắt hắn thản nhiên nhìn thẳng vào Thanh Long. Dường như hiểu ra được mệnh lệnh của vị chủ nhân đang đứng dưới kia thần thú Thanh Long gầm lên một tiếng rồi bay lượn một vòng trên bầu trời bao la, trong tích tắc nó lao người xuống dưới hạ cánh bên cạnh chủ nhân.
Thanh Long ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, hai mắt khép hờ từ sống lưng hơi nghiêng xuống của nó tỏa ra một quầng sáng màu lam ôn hòa và dịu mắt. Có vẻ như chú rồng khổng lồ này không dữ tợn như nàng tưởng Mộ Khinh Hàn tự nhủ trong bụng. Nàng tò mò bước lại gần muốn được nhìn thấy rõ ràng hơn nhưng một bàn tay đã đột nhiên đưa ra trước mắt nàng giọng nói trầm thấp của Dạ Thanh Hàn thoang thoảng bên tai:
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
“Lên đây.”
Hả? Mộ Khinh Hàn nhất thời ngẩn người, trải qua một quãng thời gian ngắn bên nhau, nàng cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa cho nên lập tức cầm lấy tay Dạ Thanh Hàn, mượn lực nhảy lên lưng Thanh Long một cách dễ dàng.
“Ê ê, Dạ, cậu cũng thiên vị quá đó!” Loạn Mã Tiên Sinh bất mãn than thở một câu, rồi vội vàng bám theo sau Quá Lộ Quân Tử bò lên lưng Thanh Long.
Thần thú Thanh Long đang nằm rạp trên mặt đất, hai mắt khép hờ đột ngột mở to, những tia sáng lấp lánh sắc bén lóe ra từ đôi mắt nó. Sau khi gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, Thanh Long bay vụt lên cao sinh ra những luồng gió dữ dội khổng lồ đánh bay tan tác bọn cương thi đang đứng xung quanh.
Trong khoảnh khắc đó Mộ Khinh Hàn chợt cảm thấy tốc độ gió đang tăng lên cao đến đáng sợ, vội vàng túm chặt lấy vạt áo Dạ Thanh Hàn, những cơn gió dữ tợn liên tiếp quất vào mặt đau rát, khiến nàng nhắm nghiền hai mắt lại.
Trong bóng tối, một bàn tay mạnh mẽ và rất đỗi ấm áp nắm chặt lấy lấy tay nàng khiến nàng hơi ngẩn ra, sự sợ hãi chấn động trong lòng cũng theo đó mà giảm đi không ít. Dần dần Mộ Khinh Hàn cảm thấy tốc độ gió đang chậm lại, nàng từ tốn mở mắt ra nhưng lại không thể ngờ được rằng lúc này họ đang lơ lửng trên bầu trời cao vạn trượng, sự sợ hãi khiến cả người nàng chao đảo:
“Á”
“Cẩn thận!” Bàn tay đang nắm chặt lấy tay Mộ Khinh Hàn bỗng nhiên thay đổi lực đạo, kéo một cái cả người nàng đã nhào vào một lồng ngực vô cùng ấm áp.
Hơi thở quen thuộc vờn quanh khiến Mộ Khinh Hàn thất thần trong thoáng chốc, nàng luống cuống ngẩng đầu lại bắt gặp ngay đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của Dạ Thanh Hàn, vừa nhìn một cái, tâm trạng nàng lại càng hoảng loạn vội vàng cúi đầu lúng búng phát ra mấy tiếng:
“Cảm… cảm ơn…”
“Hô hô hô, hai người có muốn tán tỉnh nhau thì cũng đừng chọn thời gian, địa điểm mấu chốt như thế này chứ…” Loạn Mã Tiên Sinh vừa nheo mắt thưởng thức cảnh tượng rất là thân mật ngay phía trước, vừa cười một cái rất gian. Quân Tử Quá Lộ thì lúng túng quay mặt đi chỗ khác nhưng thỉnh thoảng vẫn cố ý như vô tình đưa mắt liếc sang đây.
Mộ Khinh Hàn ném cho Loạn Mã Tiên Sinh một ánh mắt khinh bỉ đầy địch ý, rồi âm thầm ghi nhớ món nợ này trong lòng, có cơ hội nhất định nàng sẽ báo thù sau. Còn Dạ Thanh Hàn – đại thần của chúng ta sự ‘vô sỉ’ của hắn đã đạt đến cảnh giới không phải là người rồi, ngay đến cả liếc mắt nhìn Loạn Mã Tiên Sinh một cái cũng không thèm lười phải so đo tính toán với cậu ta.
Bầu trời đã trở lại với màu xám xịt u ám vốn có của nó, bao phủ lấy mảnh đất đen đúa tối tăm. Dưới mặt đất, tất cả những gì hiện hữu chỉ còn là mấy chấm nhỏ đám cương thi liên tiếp hiện ra từ khắp bốn phương tám hướng, chen chúc khắp các con phố lớn lẫn ngõ nhỏ đổ nát điêu tàn, nhưng lại không thể công kích được mấy người chơi đang ở trên trời kia nên dần mất đi phương hướng, dồn lại thành một đống mà chả biết phải làm sao. Từ trên cao nhìn xuống, vùng đất này quả đúng là tòa thành của cương thi.
Thanh Long hướng thẳng về phía trung tâm bay nhanh như tia chớp đó là nơi chính điện thành Thanh Long đang ở trong bảng nhiệm vụ nói chỉ cần đánh bại người đó là có thể giải cứu được tòa thành.
Dải đất nơi thành chủ cư ngụ dần dần hiện lên trước mắt mọi người, còn đang chuẩn bị bay đến đột nhiên lại xảy ra một biến cố mà không ai có thể ngờ tới.
Ầm
Tiếng sấm sét rền vang đinh tai nhức óc, hai tia chớp dữ dội quyết liệt như hai con mãng xà đánh thẳng xuống Thanh Long từ vị trí cách đó khoảng ba mươi thước, khiến thân hình Thanh Long chợt khựng lại, trong thoáng chốc cả người nó như hóa đá giữa không trung.
“Grào…” Một tiếng kêu đầy đau đớn phát ra từ Thanh Long, nó nhìn thẳng về phía hai cột sét vừa đánh vào người nó ánh mắt lóe lên vẻ quái dị.
Loạn Mã Tiên Sinh nhìn lên phía trước, rồi quay lại ngó chằm chằm vào Thanh Long, nghi ngờ hỏi:
“Thanh Long làm sao thế?”
Tựa như nhận ra có điều gì đó bất thường đôi mày Dạ Thanh Hàn khẽ chau lại, bình tĩnh dặn mọi người:
“Chuẩn bị sẵn sàng.”
Vừa mới dứt lời vùng trời phía trước đột nhiên hiện lên một tầng ảo ảnh vị trí nơi hai cột sét vừa biến mất bây giờ đã chuyển thành hình dáng khổng lồ của hai con rồng lớn cả người chúng đều mang một màu đen nhánh, phía sau lưng là đôi cánh đen như của loài quỷ mấy con ngươi lóe ra những tia sáng lạnh lẽo đầy thù địch, nhìn chăm chăm vào những vị khách không mời.
“Hai con rồng!” Quân Tử Quá Lộ kinh hãi kêu lên. Nhưng dù có ngạc nhiên cách mấy, ngay giây sau hắn đã nắm chặt thanh đoản kiếm, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với kẻ địch trước mắt.
Ban đầu, khi Mộ Khinh Hàn nhìn thấy hai con ác long kia nàng cũng cảm thấy rất kinh hãi, nhưng nhớ tới cử động và ánh mắt quái dị của Thanh Long đại khái cũng đã hiểu được phần nào:
“Có lẽ là do Thanh Long nhìn thấy đồng loại, cho nên nó mới…”
“Thanh Long bay qua đi! Bọn chúng là kẻ thù.” Ánh mắt Dạ Thanh Hàn khẽ dao động, dùng một giọng nói cực kỳ đáng tin cậy để ra lệnh cho Thanh Long.
“Grào~” Mặc dù Thanh Long có vẻ như không tình nguyện lắm nhưng nó đâu thể cãi lệnh chủ nhân. Nó vung đuôi một cái nhằm thẳng hướng hai con rồng kia mà lao tới.
Hai con Ác Long đã giương sẵn những bộ móng vuốt sắc nhọn của chúng, chúng gồng người lên cũng lao thẳng về phía Thanh Long, tựa như muốn xé nát những vị khách không mời bằng cặp móng vuốt ghê rợn kia.
Bốn người ngồi trên lưng rồng đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tại thời khắc khi hai con rồng chuẩn bị đâm vào nhau thì một ánh hàn quang chợt lóe lên, làn mưa tên bắn thẳng xuống phía con Ác Long, cắm sâu vào người nó khiến máu tuôn ra xối xả hóa thành một trận mưa máu, rơi từ trên trời cao xuống dưới mặt đất.
Con Ác long tru lên một tiếng đầy đau đớn, giãy dụa mấy cái giữa không trung cuối cùng hóa thành một luồng sáng trắng tan vào hư vô.
Trong khi đó ba người còn lại là Dạ Thanh Hàn, Lạc Tuyết Khinh Hàn và Quân Tử Quá Lộ nhất loạt quay sang tiến hành màn “chào hỏi” với con Ác Long còn lại khiến nó chưa kịp phản ứng đã biến thành luồng sáng trắng trong tích tắc.
Khi lúc tất thảy mọi người đều cảm thấy kỳ lạ vì sao lại dễ dàng đến thế thì con Ác Long vừa bị màn mưa tên xử đẹp kia nay bỗng hiện lên giữa không trung.
Loạn Mã Tiên Sinh kinh hãi tột độ bật thốt lên một tiếng:
“Sao có thể?” Trong lúc ai nấy đều đang tỏ ra hết sức ngạc nhiên, thì con Ác long thứ hai vừa bị giết chết cũng nhảy ra ngay trước mắt họ.
“Sao lại thế này?!”
Lần này thì hai con Ác long không chần chờ nữa, chúng gầm lên những tiếng đầy hung ác rồi nhất loạt xông thẳng về phía Loạn Mã Tiên Sinh vẫn còn đang run rẩy sợ hãi trên lưng Thanh Long.
“Loạn!”
Phập! Một ánh hàn quang chợt lóe lên, khiến cho suối máu tươi phun thẳng lên người Loạn Mã Tiên Sinh một mùi hôi thối xộc thẳng vào trong mũi. Loạn Mã Tiên Sinh nắm chặt cung tên kinh ngạc nhìn Quân Tử Quá Lộ đang chắn trước mặt mình đến độ quên béng luôn cả việc cảm ơn người ta, thất thần tự lẩm bẩm một mình:
“Chẳng lẽ phải giết chết bọn chúng cùng một lúc mới được sao?”
Con Ác Long bị trọng thương phải lùi về sau mấy trượng, rồi nó vung đuôi lên, lao thẳng tới phía trước một lần nữa.
Bên này, tất thảy mọi người cũng đều giương sẵn vũ khí lên nghênh đón.
Nhưng mà vấn đề tiếp theo đã vội nảy ra.
Tuy rằng chỉ có hai con rồng nhưng bọn Ác long này hễ cứ chết thì lại hồi sinh ra hai con mới khiến cho đám người Mộ Khinh Hàn dần dần tiêu hao hết điểm tinh thần, điểm thể lực cũng giảm gần đến đáy khiến sức lực giết quái cũng từ từ tiêu tan hết.
Mộ Khinh Hàn sau khi giết chết một con Ác long đến lần thứ n, vội vàng ném vào miệng một viên thuốc hồi phục điểm tinh thần, rồi lắc đầu đầy bất lực:
“Không được rồi! Phải đồng thời giết chết hai con rồng đó nếu không chúng sẽ lại tiếp tục chết mất.”
“Nhưng lực công kích và thời gian tấn công của mọi người lại không đồng nhất thì phải làm sao?” Quân Tử Quá Lộ vừa nói vừa xoay người né tránh bộ móng vuốt của con Ác long, tiện tay rắc một đống độc dược lên người nó rồi tiếp tục ca thán:
“Trời, tôi hết thuốc rồi, có ai cho tôi một ít với?”
“Loạn, ngay cả mưa tên của cậu cũng không giải quyết được chúng sao?” Dạ Thanh Hàn nhướn mày hỏi thần sắc trong đôi mắt hắn ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Loạn Mã Tiên Sinh thừa dịp con Ác long đang hồi sinh mà ném cho Quá Lộ Quân Tử một ít thuốc hồi phục nghe thấy câu hỏi của Dạ Thanh Hàn, hắn liền than thở:
“Không được đâu, mưa tên của tôi chỉ có thể giết chết một con, tuy rằng một lần có thể bắn ra rất nhiều,nhưng vẫn cần thời gian phục hồi… Trừ phi có một chiêu liên hợp nào đó…”
“Chiêu liên hợp?”
Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên. Mộ Khinh Hàn và Dạ Thanh Hàn nhất loạt đưa mắt nhìn nhau trao đổi suy nghĩ một cách cực kỳ ăn ý.
Mộ Khinh Hàn vội vàng lôi từ trong túi trang bị ra cuốn Bỉ Dực Song Phi kiếm pháp vốn được nàng cất giữ trong đó từ lâu. Đây cũng chính là phần thưởng từ nhiệm vụ kết hôn lần ấy của hai người, nếu không phải đột nhiên nhớ tới có lẽ nàng cũng đã ném cuốn kiếm pháp này lên tận chín tầng mây từ đời tám oánh nào rồi.
[Hệ thống]: “Bạn có muốn học Bỉ Dực Song Phi kiếm pháp không? Đây là kỹ năng yêu cầu vợ chồng phải đồng thời sử dụng, nếu không sẽ không thể hiệu nghiệm.”
Đương nhiên là “Có” rồi!
[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn đã học xong Bỉ Dực Song Phi kiếm pháp, độ ăn ý trong lực công kích giữa vợ chồng được gia tăng.”
Nhìn thấy hai con Ác Long chuẩn bị hồi sinh, Mộ Khinh Hàn không còn thời gian đâu mà nhìn bảng thông tin kiếm pháp nữa, cô luống cuống tay chân rút thanh kiếm Bỉ Dực Song Phi từ trong túi trang bị ra.
Chỉ nghe Dạ Thanh Hàn đột nhiên hét lên một tiếng:
“Lạc Tuyết!”, rồi nhanh như chớp tung người lên không trung.
“Ok!” Mộ Khinh Hàn gật đầu đáp lại, lập tức nhảy lên không trung theo Dạ Thanh Hàn lòng đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, vung thanh kiếm trong tay lên phối hợp với Dạ Thanh Hàn cùng nhau thi triển kiếm pháp, nhất loạt đâm thẳng vào hai con Ác long kia!
Song kiếm xuất ra Bỉ Dực Song Phi! Một tia sáng trắng dữ dội cùng lúc lóe lên!
Trên bầu trời, một đôi cánh rực rỡ đầy sắc màu đột ngột hiện ra, rồi trong tích tắc đôi cánh ấy hóa thành hai luồng kiếm khí sắc nhọn, hệt như vệt sao băng luồng khí đâm xuyên qua người hai con Ác Long!
-9999999
Những con số màu hồng chói mắt ngay lập tức nhảy ra từ trên đầu hai con Ác long như thể muốn tuyên cáo chiến tích của hai người. Lần này Ác long ngay cả cơ hội dãy dụa cũng không có lập tức biến thành vụn hòa vào không trung.
Lúc hai người nhẹ nhàng đặt chân xuống lưng Thanh Long, thì giọng nói đáng yêu của hệ thống cũng cùng lúc vang lên.
[Hệ thống] : “Chúc mừng người chơi Dạ Thanh Hàn và người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn đã đạt đến độ ăn ý 99%, kỹ năng Bỉ Dực Song Phi tăng lên cấp 2.”
Quân Tử Quá Lộ kìm lòng không đậu vỗ vỗ tay, tấm tắc khen: “Đẹp thật!”
“Quả nhiên…Dạ và chị dâu đúng là một đôi trời sinh mà!” Loạn Mã Tiên Sinh kích động huýt sáo một tràng dài, kết quả là bị ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Dạ Thanh Hàn làm cho tắt điện ngay tắp lự.
Lần này đôi Ác Long không hồi sinh nữa, nhưng bỗng nhiên một giọng nói đầy vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự chợt vang lên từ trong vùng đất nơi thành chủ cư ngụ, mạnh mẽ và rất đỗi to lớn, như một tiếng rền vang kinh thiên động địa.
“Là người phương nào dám xông vào lãnh địa của ta??”
Bầu trời xám xịt giờ đây đã chuyển sang màu lam trong sáng, hệt như một màu màu lam trên bầu trời bao la ấy dần nhuộm đẫm mọi thứ xung quanh mà trong đó bóng hình của Thanh Long trông tựa như một tia chớp vĩ đại, chỉ trong tích tắc nó đã xé bầu trời ra làm hai nửa thân hình khổng lồ che khuất cả bầu trời. Áp lực tản mát ra từ người nó hệt như một tảng đá cực lớn, rơi thẳng xuống đè trúng con người khiến cho không ai có thể hít thở nổi.
Mộ Khinh Hàn siết chặt thanh Băng Thiên Tuyết Vũ kiếm trong tay, vẻ mặt nàng như đang phải chịu một áp lực cực lớn nhìn sang Loạn Mã Tiên Sinh và Quân Tử Quá Lộ thấy hai người này cũng chẳng khá khẩm hơn mình là bao.
“Đại ca, tôi lạy đại ca đấy lần sau nếu muốn gọi Thanh Long ra thì nhớ thông báo cho mọi người biết trước một câu. Cậu định hù chết người ta à!” Loạn Mã Tiên Sinh đưa tay lên ôm lấy lồng ngực, nơi trái tim hắn vẫn đang đập loạn, tuy hắn làm ra vẻ ta đây vẫn thoải mái lắm nhưng nhìn nụ cười đầy miễn cưỡng kia là có thể dễ dàng nhìn ra ngay tâm trạng kinh hãi của hắn.
Dạ Thanh Hàn nhàn nhạt đưa mắt nhìn Loạn Mã Tiên Sinh một cái, tựa như không một thứ gì có thể tác động đến hắn ánh mắt hắn thản nhiên nhìn thẳng vào Thanh Long. Dường như hiểu ra được mệnh lệnh của vị chủ nhân đang đứng dưới kia thần thú Thanh Long gầm lên một tiếng rồi bay lượn một vòng trên bầu trời bao la, trong tích tắc nó lao người xuống dưới hạ cánh bên cạnh chủ nhân.
Thanh Long ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, hai mắt khép hờ từ sống lưng hơi nghiêng xuống của nó tỏa ra một quầng sáng màu lam ôn hòa và dịu mắt. Có vẻ như chú rồng khổng lồ này không dữ tợn như nàng tưởng Mộ Khinh Hàn tự nhủ trong bụng. Nàng tò mò bước lại gần muốn được nhìn thấy rõ ràng hơn nhưng một bàn tay đã đột nhiên đưa ra trước mắt nàng giọng nói trầm thấp của Dạ Thanh Hàn thoang thoảng bên tai:
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
“Lên đây.”
Hả? Mộ Khinh Hàn nhất thời ngẩn người, trải qua một quãng thời gian ngắn bên nhau, nàng cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa cho nên lập tức cầm lấy tay Dạ Thanh Hàn, mượn lực nhảy lên lưng Thanh Long một cách dễ dàng.
“Ê ê, Dạ, cậu cũng thiên vị quá đó!” Loạn Mã Tiên Sinh bất mãn than thở một câu, rồi vội vàng bám theo sau Quá Lộ Quân Tử bò lên lưng Thanh Long.
Thần thú Thanh Long đang nằm rạp trên mặt đất, hai mắt khép hờ đột ngột mở to, những tia sáng lấp lánh sắc bén lóe ra từ đôi mắt nó. Sau khi gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, Thanh Long bay vụt lên cao sinh ra những luồng gió dữ dội khổng lồ đánh bay tan tác bọn cương thi đang đứng xung quanh.
Trong khoảnh khắc đó Mộ Khinh Hàn chợt cảm thấy tốc độ gió đang tăng lên cao đến đáng sợ, vội vàng túm chặt lấy vạt áo Dạ Thanh Hàn, những cơn gió dữ tợn liên tiếp quất vào mặt đau rát, khiến nàng nhắm nghiền hai mắt lại.
Trong bóng tối, một bàn tay mạnh mẽ và rất đỗi ấm áp nắm chặt lấy lấy tay nàng khiến nàng hơi ngẩn ra, sự sợ hãi chấn động trong lòng cũng theo đó mà giảm đi không ít. Dần dần Mộ Khinh Hàn cảm thấy tốc độ gió đang chậm lại, nàng từ tốn mở mắt ra nhưng lại không thể ngờ được rằng lúc này họ đang lơ lửng trên bầu trời cao vạn trượng, sự sợ hãi khiến cả người nàng chao đảo:
“Á”
“Cẩn thận!” Bàn tay đang nắm chặt lấy tay Mộ Khinh Hàn bỗng nhiên thay đổi lực đạo, kéo một cái cả người nàng đã nhào vào một lồng ngực vô cùng ấm áp.
Hơi thở quen thuộc vờn quanh khiến Mộ Khinh Hàn thất thần trong thoáng chốc, nàng luống cuống ngẩng đầu lại bắt gặp ngay đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của Dạ Thanh Hàn, vừa nhìn một cái, tâm trạng nàng lại càng hoảng loạn vội vàng cúi đầu lúng búng phát ra mấy tiếng:
“Cảm… cảm ơn…”
“Hô hô hô, hai người có muốn tán tỉnh nhau thì cũng đừng chọn thời gian, địa điểm mấu chốt như thế này chứ…” Loạn Mã Tiên Sinh vừa nheo mắt thưởng thức cảnh tượng rất là thân mật ngay phía trước, vừa cười một cái rất gian. Quân Tử Quá Lộ thì lúng túng quay mặt đi chỗ khác nhưng thỉnh thoảng vẫn cố ý như vô tình đưa mắt liếc sang đây.
Mộ Khinh Hàn ném cho Loạn Mã Tiên Sinh một ánh mắt khinh bỉ đầy địch ý, rồi âm thầm ghi nhớ món nợ này trong lòng, có cơ hội nhất định nàng sẽ báo thù sau. Còn Dạ Thanh Hàn – đại thần của chúng ta sự ‘vô sỉ’ của hắn đã đạt đến cảnh giới không phải là người rồi, ngay đến cả liếc mắt nhìn Loạn Mã Tiên Sinh một cái cũng không thèm lười phải so đo tính toán với cậu ta.
Bầu trời đã trở lại với màu xám xịt u ám vốn có của nó, bao phủ lấy mảnh đất đen đúa tối tăm. Dưới mặt đất, tất cả những gì hiện hữu chỉ còn là mấy chấm nhỏ đám cương thi liên tiếp hiện ra từ khắp bốn phương tám hướng, chen chúc khắp các con phố lớn lẫn ngõ nhỏ đổ nát điêu tàn, nhưng lại không thể công kích được mấy người chơi đang ở trên trời kia nên dần mất đi phương hướng, dồn lại thành một đống mà chả biết phải làm sao. Từ trên cao nhìn xuống, vùng đất này quả đúng là tòa thành của cương thi.
Thanh Long hướng thẳng về phía trung tâm bay nhanh như tia chớp đó là nơi chính điện thành Thanh Long đang ở trong bảng nhiệm vụ nói chỉ cần đánh bại người đó là có thể giải cứu được tòa thành.
Dải đất nơi thành chủ cư ngụ dần dần hiện lên trước mắt mọi người, còn đang chuẩn bị bay đến đột nhiên lại xảy ra một biến cố mà không ai có thể ngờ tới.
Ầm
Tiếng sấm sét rền vang đinh tai nhức óc, hai tia chớp dữ dội quyết liệt như hai con mãng xà đánh thẳng xuống Thanh Long từ vị trí cách đó khoảng ba mươi thước, khiến thân hình Thanh Long chợt khựng lại, trong thoáng chốc cả người nó như hóa đá giữa không trung.
“Grào…” Một tiếng kêu đầy đau đớn phát ra từ Thanh Long, nó nhìn thẳng về phía hai cột sét vừa đánh vào người nó ánh mắt lóe lên vẻ quái dị.
Loạn Mã Tiên Sinh nhìn lên phía trước, rồi quay lại ngó chằm chằm vào Thanh Long, nghi ngờ hỏi:
“Thanh Long làm sao thế?”
Tựa như nhận ra có điều gì đó bất thường đôi mày Dạ Thanh Hàn khẽ chau lại, bình tĩnh dặn mọi người:
“Chuẩn bị sẵn sàng.”
Vừa mới dứt lời vùng trời phía trước đột nhiên hiện lên một tầng ảo ảnh vị trí nơi hai cột sét vừa biến mất bây giờ đã chuyển thành hình dáng khổng lồ của hai con rồng lớn cả người chúng đều mang một màu đen nhánh, phía sau lưng là đôi cánh đen như của loài quỷ mấy con ngươi lóe ra những tia sáng lạnh lẽo đầy thù địch, nhìn chăm chăm vào những vị khách không mời.
“Hai con rồng!” Quân Tử Quá Lộ kinh hãi kêu lên. Nhưng dù có ngạc nhiên cách mấy, ngay giây sau hắn đã nắm chặt thanh đoản kiếm, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với kẻ địch trước mắt.
Ban đầu, khi Mộ Khinh Hàn nhìn thấy hai con ác long kia nàng cũng cảm thấy rất kinh hãi, nhưng nhớ tới cử động và ánh mắt quái dị của Thanh Long đại khái cũng đã hiểu được phần nào:
“Có lẽ là do Thanh Long nhìn thấy đồng loại, cho nên nó mới…”
“Thanh Long bay qua đi! Bọn chúng là kẻ thù.” Ánh mắt Dạ Thanh Hàn khẽ dao động, dùng một giọng nói cực kỳ đáng tin cậy để ra lệnh cho Thanh Long.
“Grào~” Mặc dù Thanh Long có vẻ như không tình nguyện lắm nhưng nó đâu thể cãi lệnh chủ nhân. Nó vung đuôi một cái nhằm thẳng hướng hai con rồng kia mà lao tới.
Hai con Ác Long đã giương sẵn những bộ móng vuốt sắc nhọn của chúng, chúng gồng người lên cũng lao thẳng về phía Thanh Long, tựa như muốn xé nát những vị khách không mời bằng cặp móng vuốt ghê rợn kia.
Bốn người ngồi trên lưng rồng đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tại thời khắc khi hai con rồng chuẩn bị đâm vào nhau thì một ánh hàn quang chợt lóe lên, làn mưa tên bắn thẳng xuống phía con Ác Long, cắm sâu vào người nó khiến máu tuôn ra xối xả hóa thành một trận mưa máu, rơi từ trên trời cao xuống dưới mặt đất.
Con Ác long tru lên một tiếng đầy đau đớn, giãy dụa mấy cái giữa không trung cuối cùng hóa thành một luồng sáng trắng tan vào hư vô.
Trong khi đó ba người còn lại là Dạ Thanh Hàn, Lạc Tuyết Khinh Hàn và Quân Tử Quá Lộ nhất loạt quay sang tiến hành màn “chào hỏi” với con Ác Long còn lại khiến nó chưa kịp phản ứng đã biến thành luồng sáng trắng trong tích tắc.
Khi lúc tất thảy mọi người đều cảm thấy kỳ lạ vì sao lại dễ dàng đến thế thì con Ác Long vừa bị màn mưa tên xử đẹp kia nay bỗng hiện lên giữa không trung.
Loạn Mã Tiên Sinh kinh hãi tột độ bật thốt lên một tiếng:
“Sao có thể?” Trong lúc ai nấy đều đang tỏ ra hết sức ngạc nhiên, thì con Ác long thứ hai vừa bị giết chết cũng nhảy ra ngay trước mắt họ.
“Sao lại thế này?!”
Lần này thì hai con Ác long không chần chờ nữa, chúng gầm lên những tiếng đầy hung ác rồi nhất loạt xông thẳng về phía Loạn Mã Tiên Sinh vẫn còn đang run rẩy sợ hãi trên lưng Thanh Long.
“Loạn!”
Phập! Một ánh hàn quang chợt lóe lên, khiến cho suối máu tươi phun thẳng lên người Loạn Mã Tiên Sinh một mùi hôi thối xộc thẳng vào trong mũi. Loạn Mã Tiên Sinh nắm chặt cung tên kinh ngạc nhìn Quân Tử Quá Lộ đang chắn trước mặt mình đến độ quên béng luôn cả việc cảm ơn người ta, thất thần tự lẩm bẩm một mình:
“Chẳng lẽ phải giết chết bọn chúng cùng một lúc mới được sao?”
Con Ác Long bị trọng thương phải lùi về sau mấy trượng, rồi nó vung đuôi lên, lao thẳng tới phía trước một lần nữa.
Bên này, tất thảy mọi người cũng đều giương sẵn vũ khí lên nghênh đón.
Nhưng mà vấn đề tiếp theo đã vội nảy ra.
Tuy rằng chỉ có hai con rồng nhưng bọn Ác long này hễ cứ chết thì lại hồi sinh ra hai con mới khiến cho đám người Mộ Khinh Hàn dần dần tiêu hao hết điểm tinh thần, điểm thể lực cũng giảm gần đến đáy khiến sức lực giết quái cũng từ từ tiêu tan hết.
Mộ Khinh Hàn sau khi giết chết một con Ác long đến lần thứ n, vội vàng ném vào miệng một viên thuốc hồi phục điểm tinh thần, rồi lắc đầu đầy bất lực:
“Không được rồi! Phải đồng thời giết chết hai con rồng đó nếu không chúng sẽ lại tiếp tục chết mất.”
“Nhưng lực công kích và thời gian tấn công của mọi người lại không đồng nhất thì phải làm sao?” Quân Tử Quá Lộ vừa nói vừa xoay người né tránh bộ móng vuốt của con Ác long, tiện tay rắc một đống độc dược lên người nó rồi tiếp tục ca thán:
“Trời, tôi hết thuốc rồi, có ai cho tôi một ít với?”
“Loạn, ngay cả mưa tên của cậu cũng không giải quyết được chúng sao?” Dạ Thanh Hàn nhướn mày hỏi thần sắc trong đôi mắt hắn ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Loạn Mã Tiên Sinh thừa dịp con Ác long đang hồi sinh mà ném cho Quá Lộ Quân Tử một ít thuốc hồi phục nghe thấy câu hỏi của Dạ Thanh Hàn, hắn liền than thở:
“Không được đâu, mưa tên của tôi chỉ có thể giết chết một con, tuy rằng một lần có thể bắn ra rất nhiều,nhưng vẫn cần thời gian phục hồi… Trừ phi có một chiêu liên hợp nào đó…”
“Chiêu liên hợp?”
Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên. Mộ Khinh Hàn và Dạ Thanh Hàn nhất loạt đưa mắt nhìn nhau trao đổi suy nghĩ một cách cực kỳ ăn ý.
Mộ Khinh Hàn vội vàng lôi từ trong túi trang bị ra cuốn Bỉ Dực Song Phi kiếm pháp vốn được nàng cất giữ trong đó từ lâu. Đây cũng chính là phần thưởng từ nhiệm vụ kết hôn lần ấy của hai người, nếu không phải đột nhiên nhớ tới có lẽ nàng cũng đã ném cuốn kiếm pháp này lên tận chín tầng mây từ đời tám oánh nào rồi.
[Hệ thống]: “Bạn có muốn học Bỉ Dực Song Phi kiếm pháp không? Đây là kỹ năng yêu cầu vợ chồng phải đồng thời sử dụng, nếu không sẽ không thể hiệu nghiệm.”
Đương nhiên là “Có” rồi!
[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn đã học xong Bỉ Dực Song Phi kiếm pháp, độ ăn ý trong lực công kích giữa vợ chồng được gia tăng.”
Nhìn thấy hai con Ác Long chuẩn bị hồi sinh, Mộ Khinh Hàn không còn thời gian đâu mà nhìn bảng thông tin kiếm pháp nữa, cô luống cuống tay chân rút thanh kiếm Bỉ Dực Song Phi từ trong túi trang bị ra.
Chỉ nghe Dạ Thanh Hàn đột nhiên hét lên một tiếng:
“Lạc Tuyết!”, rồi nhanh như chớp tung người lên không trung.
“Ok!” Mộ Khinh Hàn gật đầu đáp lại, lập tức nhảy lên không trung theo Dạ Thanh Hàn lòng đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, vung thanh kiếm trong tay lên phối hợp với Dạ Thanh Hàn cùng nhau thi triển kiếm pháp, nhất loạt đâm thẳng vào hai con Ác long kia!
Song kiếm xuất ra Bỉ Dực Song Phi! Một tia sáng trắng dữ dội cùng lúc lóe lên!
Trên bầu trời, một đôi cánh rực rỡ đầy sắc màu đột ngột hiện ra, rồi trong tích tắc đôi cánh ấy hóa thành hai luồng kiếm khí sắc nhọn, hệt như vệt sao băng luồng khí đâm xuyên qua người hai con Ác Long!
-9999999
Những con số màu hồng chói mắt ngay lập tức nhảy ra từ trên đầu hai con Ác long như thể muốn tuyên cáo chiến tích của hai người. Lần này Ác long ngay cả cơ hội dãy dụa cũng không có lập tức biến thành vụn hòa vào không trung.
Lúc hai người nhẹ nhàng đặt chân xuống lưng Thanh Long, thì giọng nói đáng yêu của hệ thống cũng cùng lúc vang lên.
[Hệ thống] : “Chúc mừng người chơi Dạ Thanh Hàn và người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn đã đạt đến độ ăn ý 99%, kỹ năng Bỉ Dực Song Phi tăng lên cấp 2.”
Quân Tử Quá Lộ kìm lòng không đậu vỗ vỗ tay, tấm tắc khen: “Đẹp thật!”
“Quả nhiên…Dạ và chị dâu đúng là một đôi trời sinh mà!” Loạn Mã Tiên Sinh kích động huýt sáo một tràng dài, kết quả là bị ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Dạ Thanh Hàn làm cho tắt điện ngay tắp lự.
Lần này đôi Ác Long không hồi sinh nữa, nhưng bỗng nhiên một giọng nói đầy vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự chợt vang lên từ trong vùng đất nơi thành chủ cư ngụ, mạnh mẽ và rất đỗi to lớn, như một tiếng rền vang kinh thiên động địa.
“Là người phương nào dám xông vào lãnh địa của ta??”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.