Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ
Quyển 3 - Chương 15
Nhất Bán Công Tử
31/12/2021
Ngày đại hôn Khang vương, Sư Kiên và An Nam đột ngột thất thủ khiến lòng người hoang mang. Tin tức truyền đi khắp các châu huyện, Quang Minh
công chúa lập mưu tạo phản chỉ với một vạn quân ít ỏi, chuyện không ai
ngờ nàng có thể công phá thành công ngũ thành kiên cố nhất của Khương
quốc. Không dừng lại con số một vạn, những người bất mãn với Khương
vương đã cùng nhau đầu nhập dưới trướng công chúa điện hạ. Chẳng mấy
chốc từ một vạn trở thành năm rồi mười vạn tinh binh hùng mạnh, đi đến
đâu càn quét đến đó không chừa đường lui cho quân triều đình.
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng bắt buộc hoàng đế phải ra mặt, Khương vương mặt mũi tái mét đứng trên đài cao nhìn đoàn quân đang tiến vào thành Du Long. Soái kỳ Quang tự bay phấp phới trong gió, uy phong mạnh mẽ như vũ bão cuốn phăng mọi thứ.
Hoàng đế ra lệnh gióng trống nâng cao hoàng kỳ Khương quốc.
Hai bên đứng hai đầu chiến tuyến, Giả Phong ngồi trên lưng xích mã, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía cửu ngũ chí tốn, phía sau là mười vạn tinh binh cùng nàng vào sinh ra tử. Giáp bào ngân sắc thấm đẫm máu tươi, trường thương nồng đậm sát ý đột ngột lóe sáng.
Từ một Quang Minh công chúa không màn thế sự trở thành tướng quân kỳ tài thao lược, liệu có ai biết bao nhiêu nước mắt và máu đã đổ xuống?
“Người Khương không đánh người Khương, quả nhân cho ngươi cơ hội suy nghĩ nếu ngươi chịu quay đầu quả nhân sẽ không trách tội ngươi!”
Giả Phong lạnh lẽo cười khẩy: “Đã đi đến bước đường này phụ hoàng nghĩ thần nhi còn có thể quay đầu nữa sao?”
“Lẽ nào ngươi thật sự muốn tạo phản?”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn, phụ hoàng không làm được nhi thần thay ngài làm, Đại Khương đã đến lúc đổi chủ rồi!”
“Đại Khương đổi chủ! Đại Khương đổi chủ!”
Hoàng đế siết chặt nắm tay phát ra tiếng khanh khách, liếc nhìn sang Khang vương vẫn bần thần bên cạnh: “Ngươi có cách gì?”
Khang vương chau mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi chấp tay đáp: “Phụ hoàng cùng mọi người trở về trước, nhi thần đã có đối sách.”
“Thật?”
“Nhi thần biết mình phải làm gì, phụ hoàng đừng lo.”
Khương vương hài lòng gật đầu, phất tay ra lệnh: “Chuyện này giao cho ngươi.”
Nói xong thì cùng bá quan văn võ rời đi để lại trên đài một mình Khang vương. Hắn trầm mặc rất lâu vẫn chưa tiếp thu hết chuyện vừa xảy ra, liếc mắt nhìn xuống thành binh mã giăng kín bỗng cảm thấy lo lắng, có khi nào hoàng vị của hắn sẽ bị nữ nhân này đoạt mất?
“Mang vương phi ra đây!”
Một lát sau hai tên thị vệ liền mang Hoắc Thư Vũ đến bên cạnh Khang vương.
Chán ghét quát mắt nhìn gương mặt xấu xí của Hoắc Thư Vũ, không chút do dự dùng sức kéo nàng lên đài: “Quang Minh ngươi nhìn cho kĩ nữ nhân này là ai, quay đầu hay tiếp tục tuỳ ngươi lựa chọn!”
Hoắc Thư Vũ thoáng nhìn thấy Giả Phong, nước mắt kiềm không được chảy xuống, thất thanh kêu to một tiếng: “A Phong!”
Giả Phong ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, tay vô thức siết chặt trường thương đến trắng bệch. Bất chợt phát hiện gương mặt Hoắc Thư Vũ nổi kín những đốm đỏ ngay cả tay chân cũng vậy, lẽ nào nha đầu này nhiễm dịch bệnh?
Khương vương thô lỗ đẩy Hoắc Thư Vũ ra sát mép đài, lớn tiếng rống vào thiên binh vạn mã: “Ngươi biết chuyện gì xảy ra phải không?”
“Không được!”
Chỉ còn một chút nữa là Hoắc Thư Vũ sẽ từ trên thành rơi xuống, nàng không sợ, chỉ cần thấy Giả Phong bình an với nàng nhiêu đó đã đủ rồi.
“Lui binh bằng không nữ nhân này lập tức xương tan thịt nát!!”
Giả Phong cắn chặt răng, không trả lời.
Mười vạn tinh binh bên dưới đồng loạt hô to: “Nhất nhất trung thành, Đại Khương đổi chủ!”
Sớm biết không lung lay được Giả Phong, Khang vương tiếp tục đẩy Hoắc Thư Vũ ra sát mép tường, thân thể gầy yếu tưởng chừngchỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay đi.
Mặt Hoắc Thư Vũ biến trắng, hoảng hốt nhắm chặt mắt lại, thân thể không ngừng run rẩy.
“Ngươi muốn thấy ả từ trên này rơi xuống sao?”
“Không được!” Giả Phong không kịp suy nghĩ đã quát lên: “Ta cùng các ngươi thương lượng!”
Hoắc Thư Vũ kinh hãi mở to mắt, A Phong sao có thể cam lòng chịu thương lượng như vậy?
Chỉ còn có vậy, Khang vương lập tức ném mạnh Hoắc Thư Vũ vào trong: “Ngươi dám trở mặt ta liền ném ả xuống dưới thành!”
“Được, ta sẽ không công thành Du Long cũng không để Khương quốc đổi chủ!”
Phó tướng lập tức đánh gãy lời nàng: “Công chúa!”
“Ngươi cũng phải trả lại ngũ thành cho ta!”
“Không thể!”
“Ngươi muốn ả chết?”
“Nếu nàng chết ngươi cũng phải chết!” Giả Phong mỉa mai cười nhạo: “Khương quốc sẽ đổi chủ!”
Mặt hắn tức thì biến trắng, chỉ sợ nếu còn cứng đối cứng Giả Phong sẽ đẩy hắn vào đường cùng, không còn cách nào khác ngoài gật đầu chấp thuận.
Mười vạn tinh binh nhanh chóng rút về bao vây thành Du Long, Quang Minh công chúa không ở trong cung mà chuyển đến phủ đệ của riêng mình.
Điều này khiến Khang vương lo lắng thấp thỏm, Giả Phong không ở trong cung hắn khó lòng nắm được hành tung của nàng. Nhiều lần sai người lẻn vào phủ do thám nhưng tới nay chưa có một ai quay trở lại, hắn đành từ bỏ không tiếp tục giám sát nàng.
Bất quá vẫn còn một người…
“Ngươi đưa ta đi đâu?”
Khang vương thô lỗ kéo tay Hoắc Thư Vũ rời khỏi ngoạ phòng, giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra tâm tình: “Ta đưa ngươi đến phủ Quang Minh.”
“Quang Minh? Ngươi muốn làm gì!?” Hoắc Thư Vũ liều mạng giãy dụa hòng thoát khỏi kiềm kẹp của Khang vương nhưng bất thành: “Ta sẽ không phản bội A Phong, ngươi đừng hòng lợi dụng ta uy hiếp nàng!”
“Tiện nhân!”
Dứt khoát giáng lên gò má trắng mịn một cái tát, Hoắc Thư Vũ lảo đảo ôm mặt đau rát xuống đất, trong mắt giấu không được tia cuồng nộ.
“Chính bởi tiện nhân nhà ngươi mà bản vương mất hết tất cả! Ngươi đúng là khắc tinh của ta mà!”
“Ta là khắc tinh vậy ngươi còn giữ ta ở đây làm gì!?”
“Thả ngươi? Ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.” Khang vương chậm rãi thả người ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vung tay vỗ lên gương mặt chằn chịt đốm đỏ: “Ngươi là con cờ quan trọng của bản vương, mất đi ngươi coi như bản vương mất hết tất cả.”
Hoắc Thư Vũ khiếp sợ nghiêng đầu né tránh: “Ta có chết cũng sẽ không giúp ngươi!”
“Chỉ có ngươi bản vương có mới có thể áp chế Giả Phong!”
“Ngươi thật bỉ ổi!”
Lại một cái tát giáng xuống, Hoắc Thư Vũ nghe đầu óc ong ong một trận, suy nhược ngã sõng soài vô pháp cử động. Khang vương tiếp tục dùng sức xốc người nàng lên, rít mấy tiếng trong cổ họng như dã thú bị thương.
“Bản vương hận Giả Phong bao nhiêu càng hận ngươi gấp trăm lần!! Ngươi ngang nhiên dám lừa gạt bản vương còn ả thì cướp đi mọi thứ của ta!”
Vì muốn giữ chân Hoắc Thư Vũ trong cung, Khang vương mặc kệ sống chết bắt nàng uống độc dược, dùng tính mạng nàng khống chế Giả Phong. Trong lúc nộ khí công tâm không thể điều chỉnh tâm tính mà nôn ra một ngụm máu, hình ảnh trước mắt từng chút nhoè đi, lời Khang vương nói nàng căn bản không nghe được nửa chữ.
Còn định mở miệng mắng nhiếc Hoắc Thư Vũ thì đột nhiên xung quanh nổi lên một đợt cuồng phong đánh hắn ngã bật ra sau. Lam thường nữ tử đột ngột xuất hiện, không nói không rằng cúi xuống ôm Hoắc Thư Vũ lên.
Hoắc Thư Vũ yếu ớt mở mắt ra nhìn: “A Phong…”
“Không phải, thuộc hạ là Vân Cẩn, người của Quang Minh công chúa.”
Hoắc Thư Vũ không nghe rõ người đó nói gì, suy nhược ngất trong lòng Vân Cẩn.
Vân Cẩn liếc nhìn Khang vương, không nhanh không chậm nói: “Quang Minh công chúa lệnh thuộc hạ mang vương phi xuất cung, Khang vương không cần lo cho nàng, công chúa sẽ thay ngài chiếu cố nàng thật tốt.”
Nói xong Vân Cẩn liền ôm Hoắc Thư Vũ dùng khinh công rời đi,
Khang vương vừa giận vừa thẹn, người bị bắt đi trước mắt mà hắn không thể làm gì được.
----------------------
“Công chúa đừng lo lắng quá, vương phi bị trúng độc không nghiêm trọng, giải dược có thể cho người đến chỗ ta lấy.”
Giả Phong gật đầu hài lòng: “Vân Cẩn ngươi đi theo thái y đi.”
“Vâng.”
Vân Cẩn cùng thái y nhanh chóng rời đi, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Giả Phong ngồi xuống bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn Hoắc Thư Vũ đang say ngủ. Ký ức trước kia chầm chậm ùa về vây chặt tâm trí, năm tháng hạnh phúc bên nhau nay lại quá đỗi xa vời. Nữ nhân này chịu biết bao ủy khuất nhưng tại sao vẫn kiên quyết gả cho một kẻ không xem đối phương ra gì?
Lẽ nào nàng vẫn chưa đủ tốt?
Nàng làm tất cả đều vì mong Hoắc Thư Vũ quay lại, sẵn sàng hai tay dâng giang sơn cho đối phương, bất quá những chuyện này sớm đã không còn ý nghĩa nữa.
Vô thức đưa tay vuốt ve gương mặt của Hoắc Thư Vũ, những mẫn đỏ này có vẻ như là do trúng độc mà ra. Chợt phát hiện vết mẫn đỏ trên gò má mờ đi, Giả Phong cảnh giác đưa tay lên mũi ngửi, là mùi yên chi.
Rốt cuộc Hoắc Thư Vũ thoa yên chi lên mặt để làm gì?
Hoắc Thư Vũ đột nhiên giật mình choàng tỉnh, phát hiện bên cạnh là Giả Phong, cứ như vậy ngồi ngây ra nhìn đối phương không chớp mắt.
Giả Phong nhìn ra nghi hoặc trong mắt Hoắc Thư Vũ liền đáp: “Vân Cẩn đưa nàng đến đây.”
“Vân Cẩn?”
Hoắc Thư Vũ nhíu mày, nàng chưa từng nghe qua cái tên này.
“À, bây giờ phải gọi là tẩu tẩu mới đúng.”
Trong lòng Hoắc Thư Vũ nổi lên một trận chua xót, tẩu tẩu, nàng cần hai tiếng này sao!?
“Hôn lễ hai người bản công chúa không kịp uống rượu mừng, tẩu tẩu cũng đừng trách ta.”
“A Phong… ta…”
“Cuộc sống mới thế nào? Có danh phận đàng hoàng, Khang vương phi, nghe cũng rất hay.”
Gương mặt Hoắc Thư Vũ nháy mắt trắng bệch như giấu, trước mặt Giả Phong nàng luôn không khống chế được cảm xúc của mình, bất tri bất giác lệ châu tuôn rơi như mưa.
“Khóc cái gì? Đây chẳng phải là những thứ tẩu tẩu mong muốn sao?”
“A Phong… đừng nói nữa …”
“Bản công chúa vẫn cứ muốn nói! Nàng ủy khuất lắm sao? Tại sao phải khóc?”
“Đừng hỏi ta, làm ơn… ta không biết…”
“Hoắc Thư Vũ!”
Giả Phong đẩy mạnh Hoắc Thư Vũ xuống giường, hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc: “Nàng nghĩ dáng vẻ ủy khuất này của nàng sẽ khiến ta động tâm lần nữa sao?”
Biết rõ bản thân nàng không còn xứng đáng với Giả Phong cũng không mong nàng ấy lần nữa động chân tâm, nhưng nghe những lời tuyệt tình như vậy ít nhiều cũng cảm thấy đau lòng.
Chợt phát hiện bàn tay Giả Phong lần xuống thắt lưng, Hoắc Thư Vũ hoảng hốt ngăn lại.
“Đừng!”
Giả Phong vuốt dọc ngón tay trên tháp cổ trắng mịn, nặng nề mỉa mai: “Đừng giả vờ, thân thể của nàng không phải ta chưa từng chạm qua. Không biết hoàng huynh nghĩ sao khi muội muội của hắn là người khiến tẩu tẩu thất thân?”
Hoắc Thư Vũ run rẩy cắn chặt môi: “Đừng…”
Nàng sợ Giả Phong sẽ xem thường nàng, sẽ chán ghét nàng, càng sợ chạm vào cơ thể nàng chỉ để trả thù hoàn toàn không còn một tia ái ý. Hoắc Thư Vũ sợ hãi nhưng lại không dám nói ra, đem tất cả suy nghĩ chôn chặt trong lòng.
Thế nhưng Giả Phong lại không hay biết gì, cho rằng nàng không tình nguyện lại càng tức giận: “Nàng như vậy là vì giữ thân cho hắn sao?”
Hoắc Thư Vũ khiếp đảm mím chặt môi không dám trả lời.
Không nói hai lời trực tiếp đem y phục Hoắc Thư Vũ xé rách ném xuống đất, chiếm lấy nàng, muốn nàng hiểu mỗi tấc da thịt trân quý này chỉ có bản thân Giả Phong mới có thể chạm vào.
Trong cơn thống khổ tột bậc lại cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ ấm áp, Hoắc Thư Vũ như tìm lại được chính bản thân mình, tìm lại được tình yêu của cuộc đời mình.
Chìm đắm trong hạnh phúc hoang đường, quyến luyến day dưa, cánh tay không ngừng ôm siết lấy nhau sợ lại lần nữa đánh mất.
Giả Phong trầm mê trong ánh mắt mị tình của Hoắc Thư Vũ, đắm chìm trong những nụ hôn dịu dàng, dần quên mất bản thân chỉ muốn được ở bên nữ nhân này mãi mãi.
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng bắt buộc hoàng đế phải ra mặt, Khương vương mặt mũi tái mét đứng trên đài cao nhìn đoàn quân đang tiến vào thành Du Long. Soái kỳ Quang tự bay phấp phới trong gió, uy phong mạnh mẽ như vũ bão cuốn phăng mọi thứ.
Hoàng đế ra lệnh gióng trống nâng cao hoàng kỳ Khương quốc.
Hai bên đứng hai đầu chiến tuyến, Giả Phong ngồi trên lưng xích mã, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía cửu ngũ chí tốn, phía sau là mười vạn tinh binh cùng nàng vào sinh ra tử. Giáp bào ngân sắc thấm đẫm máu tươi, trường thương nồng đậm sát ý đột ngột lóe sáng.
Từ một Quang Minh công chúa không màn thế sự trở thành tướng quân kỳ tài thao lược, liệu có ai biết bao nhiêu nước mắt và máu đã đổ xuống?
“Người Khương không đánh người Khương, quả nhân cho ngươi cơ hội suy nghĩ nếu ngươi chịu quay đầu quả nhân sẽ không trách tội ngươi!”
Giả Phong lạnh lẽo cười khẩy: “Đã đi đến bước đường này phụ hoàng nghĩ thần nhi còn có thể quay đầu nữa sao?”
“Lẽ nào ngươi thật sự muốn tạo phản?”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn, phụ hoàng không làm được nhi thần thay ngài làm, Đại Khương đã đến lúc đổi chủ rồi!”
“Đại Khương đổi chủ! Đại Khương đổi chủ!”
Hoàng đế siết chặt nắm tay phát ra tiếng khanh khách, liếc nhìn sang Khang vương vẫn bần thần bên cạnh: “Ngươi có cách gì?”
Khang vương chau mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi chấp tay đáp: “Phụ hoàng cùng mọi người trở về trước, nhi thần đã có đối sách.”
“Thật?”
“Nhi thần biết mình phải làm gì, phụ hoàng đừng lo.”
Khương vương hài lòng gật đầu, phất tay ra lệnh: “Chuyện này giao cho ngươi.”
Nói xong thì cùng bá quan văn võ rời đi để lại trên đài một mình Khang vương. Hắn trầm mặc rất lâu vẫn chưa tiếp thu hết chuyện vừa xảy ra, liếc mắt nhìn xuống thành binh mã giăng kín bỗng cảm thấy lo lắng, có khi nào hoàng vị của hắn sẽ bị nữ nhân này đoạt mất?
“Mang vương phi ra đây!”
Một lát sau hai tên thị vệ liền mang Hoắc Thư Vũ đến bên cạnh Khang vương.
Chán ghét quát mắt nhìn gương mặt xấu xí của Hoắc Thư Vũ, không chút do dự dùng sức kéo nàng lên đài: “Quang Minh ngươi nhìn cho kĩ nữ nhân này là ai, quay đầu hay tiếp tục tuỳ ngươi lựa chọn!”
Hoắc Thư Vũ thoáng nhìn thấy Giả Phong, nước mắt kiềm không được chảy xuống, thất thanh kêu to một tiếng: “A Phong!”
Giả Phong ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, tay vô thức siết chặt trường thương đến trắng bệch. Bất chợt phát hiện gương mặt Hoắc Thư Vũ nổi kín những đốm đỏ ngay cả tay chân cũng vậy, lẽ nào nha đầu này nhiễm dịch bệnh?
Khương vương thô lỗ đẩy Hoắc Thư Vũ ra sát mép đài, lớn tiếng rống vào thiên binh vạn mã: “Ngươi biết chuyện gì xảy ra phải không?”
“Không được!”
Chỉ còn một chút nữa là Hoắc Thư Vũ sẽ từ trên thành rơi xuống, nàng không sợ, chỉ cần thấy Giả Phong bình an với nàng nhiêu đó đã đủ rồi.
“Lui binh bằng không nữ nhân này lập tức xương tan thịt nát!!”
Giả Phong cắn chặt răng, không trả lời.
Mười vạn tinh binh bên dưới đồng loạt hô to: “Nhất nhất trung thành, Đại Khương đổi chủ!”
Sớm biết không lung lay được Giả Phong, Khang vương tiếp tục đẩy Hoắc Thư Vũ ra sát mép tường, thân thể gầy yếu tưởng chừngchỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay đi.
Mặt Hoắc Thư Vũ biến trắng, hoảng hốt nhắm chặt mắt lại, thân thể không ngừng run rẩy.
“Ngươi muốn thấy ả từ trên này rơi xuống sao?”
“Không được!” Giả Phong không kịp suy nghĩ đã quát lên: “Ta cùng các ngươi thương lượng!”
Hoắc Thư Vũ kinh hãi mở to mắt, A Phong sao có thể cam lòng chịu thương lượng như vậy?
Chỉ còn có vậy, Khang vương lập tức ném mạnh Hoắc Thư Vũ vào trong: “Ngươi dám trở mặt ta liền ném ả xuống dưới thành!”
“Được, ta sẽ không công thành Du Long cũng không để Khương quốc đổi chủ!”
Phó tướng lập tức đánh gãy lời nàng: “Công chúa!”
“Ngươi cũng phải trả lại ngũ thành cho ta!”
“Không thể!”
“Ngươi muốn ả chết?”
“Nếu nàng chết ngươi cũng phải chết!” Giả Phong mỉa mai cười nhạo: “Khương quốc sẽ đổi chủ!”
Mặt hắn tức thì biến trắng, chỉ sợ nếu còn cứng đối cứng Giả Phong sẽ đẩy hắn vào đường cùng, không còn cách nào khác ngoài gật đầu chấp thuận.
Mười vạn tinh binh nhanh chóng rút về bao vây thành Du Long, Quang Minh công chúa không ở trong cung mà chuyển đến phủ đệ của riêng mình.
Điều này khiến Khang vương lo lắng thấp thỏm, Giả Phong không ở trong cung hắn khó lòng nắm được hành tung của nàng. Nhiều lần sai người lẻn vào phủ do thám nhưng tới nay chưa có một ai quay trở lại, hắn đành từ bỏ không tiếp tục giám sát nàng.
Bất quá vẫn còn một người…
“Ngươi đưa ta đi đâu?”
Khang vương thô lỗ kéo tay Hoắc Thư Vũ rời khỏi ngoạ phòng, giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra tâm tình: “Ta đưa ngươi đến phủ Quang Minh.”
“Quang Minh? Ngươi muốn làm gì!?” Hoắc Thư Vũ liều mạng giãy dụa hòng thoát khỏi kiềm kẹp của Khang vương nhưng bất thành: “Ta sẽ không phản bội A Phong, ngươi đừng hòng lợi dụng ta uy hiếp nàng!”
“Tiện nhân!”
Dứt khoát giáng lên gò má trắng mịn một cái tát, Hoắc Thư Vũ lảo đảo ôm mặt đau rát xuống đất, trong mắt giấu không được tia cuồng nộ.
“Chính bởi tiện nhân nhà ngươi mà bản vương mất hết tất cả! Ngươi đúng là khắc tinh của ta mà!”
“Ta là khắc tinh vậy ngươi còn giữ ta ở đây làm gì!?”
“Thả ngươi? Ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.” Khang vương chậm rãi thả người ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vung tay vỗ lên gương mặt chằn chịt đốm đỏ: “Ngươi là con cờ quan trọng của bản vương, mất đi ngươi coi như bản vương mất hết tất cả.”
Hoắc Thư Vũ khiếp sợ nghiêng đầu né tránh: “Ta có chết cũng sẽ không giúp ngươi!”
“Chỉ có ngươi bản vương có mới có thể áp chế Giả Phong!”
“Ngươi thật bỉ ổi!”
Lại một cái tát giáng xuống, Hoắc Thư Vũ nghe đầu óc ong ong một trận, suy nhược ngã sõng soài vô pháp cử động. Khang vương tiếp tục dùng sức xốc người nàng lên, rít mấy tiếng trong cổ họng như dã thú bị thương.
“Bản vương hận Giả Phong bao nhiêu càng hận ngươi gấp trăm lần!! Ngươi ngang nhiên dám lừa gạt bản vương còn ả thì cướp đi mọi thứ của ta!”
Vì muốn giữ chân Hoắc Thư Vũ trong cung, Khang vương mặc kệ sống chết bắt nàng uống độc dược, dùng tính mạng nàng khống chế Giả Phong. Trong lúc nộ khí công tâm không thể điều chỉnh tâm tính mà nôn ra một ngụm máu, hình ảnh trước mắt từng chút nhoè đi, lời Khang vương nói nàng căn bản không nghe được nửa chữ.
Còn định mở miệng mắng nhiếc Hoắc Thư Vũ thì đột nhiên xung quanh nổi lên một đợt cuồng phong đánh hắn ngã bật ra sau. Lam thường nữ tử đột ngột xuất hiện, không nói không rằng cúi xuống ôm Hoắc Thư Vũ lên.
Hoắc Thư Vũ yếu ớt mở mắt ra nhìn: “A Phong…”
“Không phải, thuộc hạ là Vân Cẩn, người của Quang Minh công chúa.”
Hoắc Thư Vũ không nghe rõ người đó nói gì, suy nhược ngất trong lòng Vân Cẩn.
Vân Cẩn liếc nhìn Khang vương, không nhanh không chậm nói: “Quang Minh công chúa lệnh thuộc hạ mang vương phi xuất cung, Khang vương không cần lo cho nàng, công chúa sẽ thay ngài chiếu cố nàng thật tốt.”
Nói xong Vân Cẩn liền ôm Hoắc Thư Vũ dùng khinh công rời đi,
Khang vương vừa giận vừa thẹn, người bị bắt đi trước mắt mà hắn không thể làm gì được.
----------------------
“Công chúa đừng lo lắng quá, vương phi bị trúng độc không nghiêm trọng, giải dược có thể cho người đến chỗ ta lấy.”
Giả Phong gật đầu hài lòng: “Vân Cẩn ngươi đi theo thái y đi.”
“Vâng.”
Vân Cẩn cùng thái y nhanh chóng rời đi, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Giả Phong ngồi xuống bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn Hoắc Thư Vũ đang say ngủ. Ký ức trước kia chầm chậm ùa về vây chặt tâm trí, năm tháng hạnh phúc bên nhau nay lại quá đỗi xa vời. Nữ nhân này chịu biết bao ủy khuất nhưng tại sao vẫn kiên quyết gả cho một kẻ không xem đối phương ra gì?
Lẽ nào nàng vẫn chưa đủ tốt?
Nàng làm tất cả đều vì mong Hoắc Thư Vũ quay lại, sẵn sàng hai tay dâng giang sơn cho đối phương, bất quá những chuyện này sớm đã không còn ý nghĩa nữa.
Vô thức đưa tay vuốt ve gương mặt của Hoắc Thư Vũ, những mẫn đỏ này có vẻ như là do trúng độc mà ra. Chợt phát hiện vết mẫn đỏ trên gò má mờ đi, Giả Phong cảnh giác đưa tay lên mũi ngửi, là mùi yên chi.
Rốt cuộc Hoắc Thư Vũ thoa yên chi lên mặt để làm gì?
Hoắc Thư Vũ đột nhiên giật mình choàng tỉnh, phát hiện bên cạnh là Giả Phong, cứ như vậy ngồi ngây ra nhìn đối phương không chớp mắt.
Giả Phong nhìn ra nghi hoặc trong mắt Hoắc Thư Vũ liền đáp: “Vân Cẩn đưa nàng đến đây.”
“Vân Cẩn?”
Hoắc Thư Vũ nhíu mày, nàng chưa từng nghe qua cái tên này.
“À, bây giờ phải gọi là tẩu tẩu mới đúng.”
Trong lòng Hoắc Thư Vũ nổi lên một trận chua xót, tẩu tẩu, nàng cần hai tiếng này sao!?
“Hôn lễ hai người bản công chúa không kịp uống rượu mừng, tẩu tẩu cũng đừng trách ta.”
“A Phong… ta…”
“Cuộc sống mới thế nào? Có danh phận đàng hoàng, Khang vương phi, nghe cũng rất hay.”
Gương mặt Hoắc Thư Vũ nháy mắt trắng bệch như giấu, trước mặt Giả Phong nàng luôn không khống chế được cảm xúc của mình, bất tri bất giác lệ châu tuôn rơi như mưa.
“Khóc cái gì? Đây chẳng phải là những thứ tẩu tẩu mong muốn sao?”
“A Phong… đừng nói nữa …”
“Bản công chúa vẫn cứ muốn nói! Nàng ủy khuất lắm sao? Tại sao phải khóc?”
“Đừng hỏi ta, làm ơn… ta không biết…”
“Hoắc Thư Vũ!”
Giả Phong đẩy mạnh Hoắc Thư Vũ xuống giường, hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc: “Nàng nghĩ dáng vẻ ủy khuất này của nàng sẽ khiến ta động tâm lần nữa sao?”
Biết rõ bản thân nàng không còn xứng đáng với Giả Phong cũng không mong nàng ấy lần nữa động chân tâm, nhưng nghe những lời tuyệt tình như vậy ít nhiều cũng cảm thấy đau lòng.
Chợt phát hiện bàn tay Giả Phong lần xuống thắt lưng, Hoắc Thư Vũ hoảng hốt ngăn lại.
“Đừng!”
Giả Phong vuốt dọc ngón tay trên tháp cổ trắng mịn, nặng nề mỉa mai: “Đừng giả vờ, thân thể của nàng không phải ta chưa từng chạm qua. Không biết hoàng huynh nghĩ sao khi muội muội của hắn là người khiến tẩu tẩu thất thân?”
Hoắc Thư Vũ run rẩy cắn chặt môi: “Đừng…”
Nàng sợ Giả Phong sẽ xem thường nàng, sẽ chán ghét nàng, càng sợ chạm vào cơ thể nàng chỉ để trả thù hoàn toàn không còn một tia ái ý. Hoắc Thư Vũ sợ hãi nhưng lại không dám nói ra, đem tất cả suy nghĩ chôn chặt trong lòng.
Thế nhưng Giả Phong lại không hay biết gì, cho rằng nàng không tình nguyện lại càng tức giận: “Nàng như vậy là vì giữ thân cho hắn sao?”
Hoắc Thư Vũ khiếp đảm mím chặt môi không dám trả lời.
Không nói hai lời trực tiếp đem y phục Hoắc Thư Vũ xé rách ném xuống đất, chiếm lấy nàng, muốn nàng hiểu mỗi tấc da thịt trân quý này chỉ có bản thân Giả Phong mới có thể chạm vào.
Trong cơn thống khổ tột bậc lại cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ ấm áp, Hoắc Thư Vũ như tìm lại được chính bản thân mình, tìm lại được tình yêu của cuộc đời mình.
Chìm đắm trong hạnh phúc hoang đường, quyến luyến day dưa, cánh tay không ngừng ôm siết lấy nhau sợ lại lần nữa đánh mất.
Giả Phong trầm mê trong ánh mắt mị tình của Hoắc Thư Vũ, đắm chìm trong những nụ hôn dịu dàng, dần quên mất bản thân chỉ muốn được ở bên nữ nhân này mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.