Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ
Quyển 3 - Chương 22
Nhất Bán Công Tử
31/12/2021
Nắng sớm rọi vào trong tẩm cung hoa lệ, hôn lên suối tóc dài như mây,
điểm trang đôi mi xinh đẹp như cánh bướm. Vô tình đánh thức Hạ Khuynh
đang ngủ say, miễn cưỡng chuyển thân hé mắt nhìn sang bên cạnh, phu quân của nàng vẫn còn đang ngủ.
Vì không muốn tỉnh lại không nhìn thấy Chu Quân, Hạ Khuynh tập được thói quen thức dậy trước giờ lâm triều. Từ từ chồm người sang vén mấy lọn tóc lòa xòa của đối phương sang một bên, phát hiện hai chân mày nàng không ngừng nhíu chặt lại, đau lòng giúp nàng xoa nhẹ mi tâm.
Chu Quân bị động giật mình choàng tỉnh, trông thấy Hạ Khuynh đang lo lắng quan sát mình liền nổi tà tâm không đứng đắn trêu cợt: “Mới sáng sớm đã muốn làm gì? Tối qua chưa đủ sao?”
Mặt Hạ Khuynh nháy mắt phát hồng, vung tay đánh mạnh vào người Chu Quân: “Người là đại vương ăn nói không kiên kị không sợ người ta cười nhạo sao?”
Chu Quân chồm người sang ấn Hạ Khuynh ngã xuống giường, ngả ngớn cười đùa: “Còn không phải nàng sáng sớm phi lễ quả nhân?”
Bản thân Hạ Khuynh thật sự không hiểu Chu Quân tại sao càng lớn tuổi lại càng không đứng đắn, nhiều lúc không biết Chu Quân điềm tĩnh ôn nhu, phong nhã tuyệt luân ngày trước đi đâu mất rồi?
Mà Hạ Khuynh lại không biết Chu Quân chỉ lộ ra dáng vẻ không đứng đắn này trước mặt nàng, nếu để người khác nhìn thấy nói không chừng sẽ bị doạ sợ mà ngất xỉu.
Mắt thấy không còn sớm, Chu Quân ngừng trò đùa vô bổ của mình, chầm chậm bước xuống giường đem y phục mặc lại cẩn thận.
“Hôm qua xem tấu chương đến khuya hôm nay thượng triều trễ một chút cũng không sao đâu.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên Túc Nhi hồi kinh sau khi thống nhất tiểu quốc, quả nhân đương nhiên phải thượng triều sớm xem ngốc hài đó trưởng thành chút nào chưa.”
Hạ Khuynh uyển chuyển đem y phục mặc lại cẩn thận, chủ động bước xuống giường hầu hạ Chu Quân thay y phục: “Đi sớm về sớm, thần thiếp đợi người cùng dùng tảo thiện.”
“Quả nhân sẽ về sớm.”
Ôn nhu hôn lên đỉnh đầu Hạ Khuynh: “Nếu đói thì phải ăn trước đấy nhé.”
“Biết rồi, người mau đi đi.”
Hạ Khuynh tự mình tiễn Chu Quân ra đến cửa, luyến tiếc nhìn theo thánh giá khuất xa mới quay về phòng rửa mặt súc miệng. Tiểu Nhan theo thường lệ bưng lên một bình trà sen, trước đây Hạ Khuynh là một con sâu rượu, sáng sớm uống hết một vù rượu là chuyện bình thường. Nhưng vì thời gian gần đây sức khỏe của quân thượng ngày một yếu, Hạ Khuynh lo lắng đêm ngủ không yên, kiếm nàng tự tay huỷ đi, quyết tâm ăn chay niệm phật thành tâm cầu mong quân thượng trường an khoái lạc.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, sức khỏe của quân thượng ngày một cải thiện. Hạ Khuynh càng thêm tin tưởng dành nhiều thời gian tụng kinh niệm phật, dần dà cũng quên mất trước đây bản thân là một sát thủ gϊếŧ người vô tình.
A Lệ từ bên ngoài chầm chậm đi vào: “Nương nương, Thái tử phi cầu kiến.”
“Tuyên.”
A Lệ liền nhanh chóng đi ra ngoài mời Thái tử phi Tô thị tiến vào.
Tiểu Tuyết trước đây luôn giữ thói quen mỗi sáng đến vấn an mẫu hậu, lần này đi lâu như vậy cũng không quên đến vấn an nàng.
“Thần nhi Tô thị bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu thiên phúc thiên an.”
“Miễn lễ.” Hạ Khuynh chỉ tay vào ghế trống bên cạnh: “Ban tọa.”
“Đa tạ mẫu hậu.”
Tô Tiểu Tuyết ưu nhã vén váy ngồi xuống, nâng tay nhấc chân lộ rõ quý khí, dáng điệu thanh cao phong thái đoan chính giống hệt Hạ Khuynh lúc còn trẻ. Từ nhỏ nàng đã đi theo mẫu học học tập lễ nghi hoàng thất, dần dần từ phong thái đến cách ăn nói cũng giống Hạ Khuynh tám phần, có người khoa trương nói các nàng từ một khuôn đúc ra.
“Nhi thần nghe thái y nói bệnh tì vị của mẫu hậu lại tái phát nên cô ý mang về từ Khương quốc một loại tử liên, vị thanh ngọt mát rất tốt cho việc chữa trị bệnh tì vị.”
Cung nữ Thu Dung bước lên đem gói hạt sen đưa cho Tiểu Nhan.
Đúng là Hạ Khuynh dạo gần đây thân thể không khoẻ, dù sao tuổi cũng đã cao không thể giống lúc trẻ bay nhảy không biết mệt: “Thái tử phi khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà không cần lúc nào đến vấn an đều mang lễ vật. Phần tâm tư này ngươi nên đặt trên người Thái tử, nàng tương lai là Liên Hạ chi chủ, thân thể sức khoẻ của nàng liên quan đến vận mệnh quốc gia không thể không lưu tâm.”
“Mẫu hậu dạy phải, thần nhi nhất định chiếu cố tốt cho Thái tử điện hạ.” Tiểu Tuyết nhìn thấy ván cờ dang dở, nhịn không được cười nói: “Lâu rồi nhi thần chưa được đánh cờ cùng mẫu hậu, nhi thần có thể cùng mẫu hậu đánh một ván được không?”
“Tiểu Nhan lấy bàn cờ ra đây đi.”
Tiểu Nhan cúi người nhân lệnh đi lấy bàn cờ, mỗi lần cùng Thái tử phi đánh cờ tâm trạng của Hoàng hậu nương nương cũng sẽ tốt hơn.
Hạ Khuynh chầm chậm mở miệng: “Thái tử phi ngươi đi trước.”
Tiểu Tuyết cầm một con cờ trắng, tìm một vị trí thích hợp đặt xuống.
“Đi lâu như vậy không những không thụt lùi mà còn có chút tiến bộ.”
Dứt câu liền hạ xuống một con cờ đen.
“Đi chuyến này nhi thần mới biết mình hiểu biết nông cạn.”
“Có ngươi bên cạnh Túc Nhi, bản cung cũng yên tâm hơn. Nàng bản tính lương thiện lại thiếu quyết đoán, từ nhỏ đến lớn chỉ biết dựa dẫm vào đại thụ là mẫu hoàng của nàng, lần này xuất sử một chút hẳn đã ăn không ít khổ.”
Động tác tay của Tô Tiểu Tuyết thoáng khựng lại, trăn trở nhiều ngày cuối cùng cũng không kiềm được mà lên tiếng: “Mẫu hậu, nhi thần gần đây luôn cảm thấy điện hạ không phải một người tầm thường.”
“Bản cung dạy dỗ ngươi thế nào? Ngươi là thê, nàng là phu, đánh giá phu quân không phải việc một hiền thê nên làm. Chưa nói đến nàng tương lai là quân thượng, là thiên tử, ngươi càng phải kính nàng sợ nàng mới đúng.”
Tiểu Tuyết vội rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống đất dập đầu: “Thần nhi biết sai, thần nhi vốn không nên nói Thái tử điện hạ như vậy. Nhưng trong lòng thần nhi cảm thấy không yên tâm, thường ngày Thái tử luôn ngây ngây ngốc ngốc, làm chuyện gì cũng không suông sẻ. Mẫu hoàng từng nói không hy vọng Thái tử là quân thượng trí dũng song toàn, chỉ hy vọng nàng trở thành minh quân đức độ. Nhưng thần nhi lại cảm thấy Thái tử đang giấu tài, nàng vốn thông minh linh hoạt chỉ là không biết tại sao lại không chịu bộc lộ ra ngoài, có khi nào là do tình thế ép buộc?”
“Xem ra ngươi cũng nhận ra rồi.” Hạ Khuynh chậm rãi đặt con cờ đen xuống, như cười như không trả lời câu hỏi của nàng: “Bản thân Túc Nhi không mang huyết mạch Chu thị, cũng không phải hoàng tử hoàng tôn, việc nàng được chọn làm Thái tử đã là không hợp lẽ. Đại vương tài năng hơn người từng bước thâu tóm thập tam quốc, nàng không chỉ là Thái tử Liên Hạ mà còn là Thái tử Bắc Phàm, Thái tử Thái Phồn quyền khuynh thiên hạ. Đại vị cao quý như vậy có mấy ai không động tà tâm? Kẻ muốn ám hại Túc Nhi càng ngày càng nhiều, mà nàng lúc ấy tuổi nhỏ vô tri, bản cung không nghĩ nàng sớm như vậy nhận ra còn dùng cách giả vờ ngốc nghếch để bảo toàn bản thân gần mười năm nay.”
Tiểu Tuyết kinh ngạc làm rơi cả con cờ, nàng cùng Chu Túc Nhi phu thê ân ái gần mười năm lại không hề phát hiện đối phương vốn là một người túc trí đa mưu. Ngày trước nàng luôn nghĩ phu quân là một Thái tử vô năng, cái gì cũng không quan tâm thì ra nàng chính là đang tính từng bước để bảo toàn bản thân.
“Bản cung không nghĩ Túc Nhi có thể cơ linh như vậy, nhưng dần dần ta phát hiện đại vương cũng biết chuyện này, thậm chí còn giúp nàng che mắt quần thần trong triều.”
“Nguyên lai thần nhi trước nay đều bị Thái tử lừa gạt, mười năm phu thê luôn tự cho rằng ân ân ái ái không ngờ lại đồng sàng dị mộng.”
“Bản cung cũng bị đại vương lừa gạt, nhưng không phải đồng sàng dị mộng mà là mưu toan đại nghiệp không thể không phòng trừ tai mắt xung quanh.”
“Mẫu hoàng mưu tính như thần, thần nhi thẹn không đủ năng lực phân biệt thị phi.”
Tiểu Nhan đứng một bên nghe toàn bộ câu chuyện, hơi ngẩng đầu nhìn trời. Thái tử cả ngày đều giống như kẻ si ngốc chỉ biết theo sau Thái tử phi nguyên lai lại là người tâm cơ khó dò, thông minh xuất chúng, quả nhiên Chu gia không bao giờ có phàm nhân mà!!!
Bàn cờ đánh được một nửa chưa phân định được thắng thua lại nghe Tiểu Nhan nhắc nhở: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, có Yên Thuyên quận chúa cầu kiến.”
“Tiểu Tuyết ngươi đoán xem nàng là vì chuyện gì mà đến?”
“Thần nhi nghe các vị công chúa nói với nhau Yên Thuyên gần đây sầu khổ vì chuyện Mộ Dung thị, đến đây hẳn muốn cầu xin mẫu hậu cho nàng gả vào Mộ Dung gia.”
Hạ Khuynh lắc lắc đầu: “Ngươi vẫn còn non trẻ lắm.”
“Nhi thần ngu dốt không biết thỉnh mẫu hậu chỉ dạy.”
Thoáng thấy bóng bạch y đang tiến vào, Hạ Khuynh nhịn không được nhếch khoé môi: “Bình nhi không phải người tầm thường, đáng tiếc vẫn chưa kịp trưởng thành.”
Vừa dứt lời Chu Bình đã tiến vào điện, hướng hai người đang đánh cờ kính cẩn hành lễ: “Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi tẩu tẩu thiên phúc thiên an.”
“Ban tọa.”
Chu Bình không nhanh không chậm ngồi xuống, vui vẻ cong mắt cười nói: “Hoàng hậu nương nương đã dùng tảo thiện chưa?”
“Vẫn chưa.” Hạ Khuynh hơi cười: “Đói rồi sao?”
“Cũng không phải, chỉ là Bình nhi vốn định cùng hoàng hậu nương nương vừa dùng tảo thiện vừa trò chuyện. Nhưng nghĩ lại đại vương vẫn chưa hồi cung, hẳn hoàng hậu nương nương vẫn chưa muốn ăn.”
“Ngươi có gì cứ nói.”
“Hoàng hậu nương nương cùng mẫu vương Bình nhi nhiều năm giao hảo hẳn cũng hiểu được vài phần tính khí của nàng, có thể hay không giúp Bình nhi cầu tình?”
“Bản cung nghĩ ngươi đã tự có quyết định của mình, hôm nay đến đây vốn không phải muốn bản cung cầu tình.”
“Hoàng hậu nương nương không hổ là đệ nhất tài nữ, Bình nhi cũng không dám úp mở nữa. Mặc dù Bình nhi không phải thân sinh cốt nhục của mẫu vương nhưng may mắn được mẫu vương sủng ái, nay đến tuổi thành thân lập thất mẫu vương vẫn không nỡ gả Bình nhi đi. Bản thân Bình nhi cũng hiểu nhi nữ xuất giá như bát nước đổ đi, từ nay về sau không còn ai chiếu cố các nàng. Nghĩ đi nghĩ lại không còn cách nào khác nên đành mạo muội đến đây xin nương nương giúp Bình nhi chủ trì một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Chu Bình chớp chớp mắt, thản nhiên cười đáp: “Bình nhi muốn dùng tam thư lục lễ nghênh giá Ly Tranh qua cửa.”
“Kế này là ngươi nghĩ ra hay Ly Tranh nghĩ ra?”
“Đây không phải là kế, Bình nhi cùng Ly Tranh đồng là nữ tử, ai gả cho ai cũng như nhau mà thôi.”
Hạ Khuynh bật cười thành tiếng, chỉ tay vào chóp mũi Chu Bình khen ngợi: “Thông minh đấy, ngươi nghênh giá Mộ Dung Ly Tranh vừa có chỗ yên bề gia thất vừa có người nguyện ý giúp ngươi bảo vệ cơ đồ trăm năm của Chu gia, nhất cử lưỡng tiện.”
Chu Bình đắc ý cười lộ răng nanh nhỏ: “Bình nhi muốn nương nương nói với đại vương một tiếng, chỉ sợ mẫu vương đổi ý xem như uổng công Bình nhi thuyết phục Ly Tranh rồi.”
“Bản cung sẽ bàn lại với đại vương.”
“Không phải bàn, mà là yêu cầu!”
Hạ Khuynh nâng mắt: “Ngươi đang yêu cầu bản cung?”
“Phải!”
Hạ Khuynh liếc nhìn Chu Bình từ trên xuống dưới, không hổ con cháu Chu gia, từ tính cách đến hành động cương quyết này y hệt như Chu Tĩnh.
“Hảo, bản cung chấp nhận yêu cầu của ngươi.”
“Đa tạ nương nương~”
Tiểu Tuyết nghe hai người nói chuyện, chỉ hơi lắc đầu, mẫu hậu nói không sai, Ly Tranh lợi hại đến mấy cũng bị tiểu hồ ly Chu Bình gài vào tròng.
Mà Chu Bình vốn không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ cần có thể ở bên Mộ Dung Ly Tranh là đủ, nhưng không ngờ tính toán lại cao hơn một bậc. Người thú là nàng không sợ Ly Tranh thay lòng đổi dạ, đồng nghĩa Ly Tranh ở thế hạ phong chịu trận. Mà Ly Tranh lại là người có võ công xuất chúng, gả cho nàng đương nhiên phải phụng sự giang sơn nhà ‘chồng’, một lòng một dạ giúp đỡ Thái tử biểu tỷ lên ngôi. Kì thật nàng không muốn Mộ Dung Ly Tranh quá lo cho Chu gia, đối phương chỉ cần giúp Thái tử biểu tỷ một tay là được. Các nàng sau khi giúp Thái tử biểu tỷ thống nhất thập tam quốc sẽ quay về Liên Hạ tìm một nơi nào đó sơn thủy hữu tình sống hết quãng đời còn lại.
Cảm thấy tính toán của mình không tệ, Chu Bình trong lòng đắc ý cười thầm, xem ra làm trượng phu của Mộ Dung Ly Tranh đúng là không tồi nhỉ!?
Thấy cũng không còn sớm, Chu Bình vội đứng lên cáo biệt, một đường từ hoàng cung chạy về nhà. Vừa vặn lúc đó Chu Quân cùng Chu Túc Nhi cũng vừa trở thấy, trông thấy Chu Bình nhảy chân sáo rời đi không khỏi nghi hoặc.
“Đại vương về muộn thế?”
Chu Quân liếc nhìn Chu Túc Nhi.
Chu Túc Nhi cười gượng hai tiếng, gãi đầu lí nhí đáp: “Nhi thần nói hăng say quá nên về trễ.”
“Ngốc tử, vào trong thôi.”
Chu Quân đi cạnh Hạ Khuynh, thấp giọng hỏi: “Bình nhi đến đây làm gì?”
“Đoán thử.”
“Hướng Khâm!”
Hướng Khâm từ bên ngoài cung đẩy cửa bước vào: “Đại vương có gì phân phó?”
“Chuẩn bị kiệu, nửa canh giờ nữa quả nhân và hoàng hậu sẽ đến phủ Tĩnh quận vương.”
Hướng Khâm vâng dạ rồi chạy đi chuẩn bị kiệu.
Hạ Khuynh trong lòng có chút cảm khái, đối phương sao có thể dễ dàng đoán ra như thế a?
Bên tai vang lên tiếng nói châm chọc: “Ta nói rồi, nàng sẽ luôn thua ta.”
Mặt Hạ Khuynh đỏ phừng phừng, trừng Chu Quân một cái sắc lẻm.
Túc Nhi và Tiểu Tuyết cảm thấy sát khí lởn vởn khắp tẩm cung liền rùng mình một cái~
Vì không muốn tỉnh lại không nhìn thấy Chu Quân, Hạ Khuynh tập được thói quen thức dậy trước giờ lâm triều. Từ từ chồm người sang vén mấy lọn tóc lòa xòa của đối phương sang một bên, phát hiện hai chân mày nàng không ngừng nhíu chặt lại, đau lòng giúp nàng xoa nhẹ mi tâm.
Chu Quân bị động giật mình choàng tỉnh, trông thấy Hạ Khuynh đang lo lắng quan sát mình liền nổi tà tâm không đứng đắn trêu cợt: “Mới sáng sớm đã muốn làm gì? Tối qua chưa đủ sao?”
Mặt Hạ Khuynh nháy mắt phát hồng, vung tay đánh mạnh vào người Chu Quân: “Người là đại vương ăn nói không kiên kị không sợ người ta cười nhạo sao?”
Chu Quân chồm người sang ấn Hạ Khuynh ngã xuống giường, ngả ngớn cười đùa: “Còn không phải nàng sáng sớm phi lễ quả nhân?”
Bản thân Hạ Khuynh thật sự không hiểu Chu Quân tại sao càng lớn tuổi lại càng không đứng đắn, nhiều lúc không biết Chu Quân điềm tĩnh ôn nhu, phong nhã tuyệt luân ngày trước đi đâu mất rồi?
Mà Hạ Khuynh lại không biết Chu Quân chỉ lộ ra dáng vẻ không đứng đắn này trước mặt nàng, nếu để người khác nhìn thấy nói không chừng sẽ bị doạ sợ mà ngất xỉu.
Mắt thấy không còn sớm, Chu Quân ngừng trò đùa vô bổ của mình, chầm chậm bước xuống giường đem y phục mặc lại cẩn thận.
“Hôm qua xem tấu chương đến khuya hôm nay thượng triều trễ một chút cũng không sao đâu.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên Túc Nhi hồi kinh sau khi thống nhất tiểu quốc, quả nhân đương nhiên phải thượng triều sớm xem ngốc hài đó trưởng thành chút nào chưa.”
Hạ Khuynh uyển chuyển đem y phục mặc lại cẩn thận, chủ động bước xuống giường hầu hạ Chu Quân thay y phục: “Đi sớm về sớm, thần thiếp đợi người cùng dùng tảo thiện.”
“Quả nhân sẽ về sớm.”
Ôn nhu hôn lên đỉnh đầu Hạ Khuynh: “Nếu đói thì phải ăn trước đấy nhé.”
“Biết rồi, người mau đi đi.”
Hạ Khuynh tự mình tiễn Chu Quân ra đến cửa, luyến tiếc nhìn theo thánh giá khuất xa mới quay về phòng rửa mặt súc miệng. Tiểu Nhan theo thường lệ bưng lên một bình trà sen, trước đây Hạ Khuynh là một con sâu rượu, sáng sớm uống hết một vù rượu là chuyện bình thường. Nhưng vì thời gian gần đây sức khỏe của quân thượng ngày một yếu, Hạ Khuynh lo lắng đêm ngủ không yên, kiếm nàng tự tay huỷ đi, quyết tâm ăn chay niệm phật thành tâm cầu mong quân thượng trường an khoái lạc.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, sức khỏe của quân thượng ngày một cải thiện. Hạ Khuynh càng thêm tin tưởng dành nhiều thời gian tụng kinh niệm phật, dần dà cũng quên mất trước đây bản thân là một sát thủ gϊếŧ người vô tình.
A Lệ từ bên ngoài chầm chậm đi vào: “Nương nương, Thái tử phi cầu kiến.”
“Tuyên.”
A Lệ liền nhanh chóng đi ra ngoài mời Thái tử phi Tô thị tiến vào.
Tiểu Tuyết trước đây luôn giữ thói quen mỗi sáng đến vấn an mẫu hậu, lần này đi lâu như vậy cũng không quên đến vấn an nàng.
“Thần nhi Tô thị bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu thiên phúc thiên an.”
“Miễn lễ.” Hạ Khuynh chỉ tay vào ghế trống bên cạnh: “Ban tọa.”
“Đa tạ mẫu hậu.”
Tô Tiểu Tuyết ưu nhã vén váy ngồi xuống, nâng tay nhấc chân lộ rõ quý khí, dáng điệu thanh cao phong thái đoan chính giống hệt Hạ Khuynh lúc còn trẻ. Từ nhỏ nàng đã đi theo mẫu học học tập lễ nghi hoàng thất, dần dần từ phong thái đến cách ăn nói cũng giống Hạ Khuynh tám phần, có người khoa trương nói các nàng từ một khuôn đúc ra.
“Nhi thần nghe thái y nói bệnh tì vị của mẫu hậu lại tái phát nên cô ý mang về từ Khương quốc một loại tử liên, vị thanh ngọt mát rất tốt cho việc chữa trị bệnh tì vị.”
Cung nữ Thu Dung bước lên đem gói hạt sen đưa cho Tiểu Nhan.
Đúng là Hạ Khuynh dạo gần đây thân thể không khoẻ, dù sao tuổi cũng đã cao không thể giống lúc trẻ bay nhảy không biết mệt: “Thái tử phi khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà không cần lúc nào đến vấn an đều mang lễ vật. Phần tâm tư này ngươi nên đặt trên người Thái tử, nàng tương lai là Liên Hạ chi chủ, thân thể sức khoẻ của nàng liên quan đến vận mệnh quốc gia không thể không lưu tâm.”
“Mẫu hậu dạy phải, thần nhi nhất định chiếu cố tốt cho Thái tử điện hạ.” Tiểu Tuyết nhìn thấy ván cờ dang dở, nhịn không được cười nói: “Lâu rồi nhi thần chưa được đánh cờ cùng mẫu hậu, nhi thần có thể cùng mẫu hậu đánh một ván được không?”
“Tiểu Nhan lấy bàn cờ ra đây đi.”
Tiểu Nhan cúi người nhân lệnh đi lấy bàn cờ, mỗi lần cùng Thái tử phi đánh cờ tâm trạng của Hoàng hậu nương nương cũng sẽ tốt hơn.
Hạ Khuynh chầm chậm mở miệng: “Thái tử phi ngươi đi trước.”
Tiểu Tuyết cầm một con cờ trắng, tìm một vị trí thích hợp đặt xuống.
“Đi lâu như vậy không những không thụt lùi mà còn có chút tiến bộ.”
Dứt câu liền hạ xuống một con cờ đen.
“Đi chuyến này nhi thần mới biết mình hiểu biết nông cạn.”
“Có ngươi bên cạnh Túc Nhi, bản cung cũng yên tâm hơn. Nàng bản tính lương thiện lại thiếu quyết đoán, từ nhỏ đến lớn chỉ biết dựa dẫm vào đại thụ là mẫu hoàng của nàng, lần này xuất sử một chút hẳn đã ăn không ít khổ.”
Động tác tay của Tô Tiểu Tuyết thoáng khựng lại, trăn trở nhiều ngày cuối cùng cũng không kiềm được mà lên tiếng: “Mẫu hậu, nhi thần gần đây luôn cảm thấy điện hạ không phải một người tầm thường.”
“Bản cung dạy dỗ ngươi thế nào? Ngươi là thê, nàng là phu, đánh giá phu quân không phải việc một hiền thê nên làm. Chưa nói đến nàng tương lai là quân thượng, là thiên tử, ngươi càng phải kính nàng sợ nàng mới đúng.”
Tiểu Tuyết vội rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống đất dập đầu: “Thần nhi biết sai, thần nhi vốn không nên nói Thái tử điện hạ như vậy. Nhưng trong lòng thần nhi cảm thấy không yên tâm, thường ngày Thái tử luôn ngây ngây ngốc ngốc, làm chuyện gì cũng không suông sẻ. Mẫu hoàng từng nói không hy vọng Thái tử là quân thượng trí dũng song toàn, chỉ hy vọng nàng trở thành minh quân đức độ. Nhưng thần nhi lại cảm thấy Thái tử đang giấu tài, nàng vốn thông minh linh hoạt chỉ là không biết tại sao lại không chịu bộc lộ ra ngoài, có khi nào là do tình thế ép buộc?”
“Xem ra ngươi cũng nhận ra rồi.” Hạ Khuynh chậm rãi đặt con cờ đen xuống, như cười như không trả lời câu hỏi của nàng: “Bản thân Túc Nhi không mang huyết mạch Chu thị, cũng không phải hoàng tử hoàng tôn, việc nàng được chọn làm Thái tử đã là không hợp lẽ. Đại vương tài năng hơn người từng bước thâu tóm thập tam quốc, nàng không chỉ là Thái tử Liên Hạ mà còn là Thái tử Bắc Phàm, Thái tử Thái Phồn quyền khuynh thiên hạ. Đại vị cao quý như vậy có mấy ai không động tà tâm? Kẻ muốn ám hại Túc Nhi càng ngày càng nhiều, mà nàng lúc ấy tuổi nhỏ vô tri, bản cung không nghĩ nàng sớm như vậy nhận ra còn dùng cách giả vờ ngốc nghếch để bảo toàn bản thân gần mười năm nay.”
Tiểu Tuyết kinh ngạc làm rơi cả con cờ, nàng cùng Chu Túc Nhi phu thê ân ái gần mười năm lại không hề phát hiện đối phương vốn là một người túc trí đa mưu. Ngày trước nàng luôn nghĩ phu quân là một Thái tử vô năng, cái gì cũng không quan tâm thì ra nàng chính là đang tính từng bước để bảo toàn bản thân.
“Bản cung không nghĩ Túc Nhi có thể cơ linh như vậy, nhưng dần dần ta phát hiện đại vương cũng biết chuyện này, thậm chí còn giúp nàng che mắt quần thần trong triều.”
“Nguyên lai thần nhi trước nay đều bị Thái tử lừa gạt, mười năm phu thê luôn tự cho rằng ân ân ái ái không ngờ lại đồng sàng dị mộng.”
“Bản cung cũng bị đại vương lừa gạt, nhưng không phải đồng sàng dị mộng mà là mưu toan đại nghiệp không thể không phòng trừ tai mắt xung quanh.”
“Mẫu hoàng mưu tính như thần, thần nhi thẹn không đủ năng lực phân biệt thị phi.”
Tiểu Nhan đứng một bên nghe toàn bộ câu chuyện, hơi ngẩng đầu nhìn trời. Thái tử cả ngày đều giống như kẻ si ngốc chỉ biết theo sau Thái tử phi nguyên lai lại là người tâm cơ khó dò, thông minh xuất chúng, quả nhiên Chu gia không bao giờ có phàm nhân mà!!!
Bàn cờ đánh được một nửa chưa phân định được thắng thua lại nghe Tiểu Nhan nhắc nhở: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, có Yên Thuyên quận chúa cầu kiến.”
“Tiểu Tuyết ngươi đoán xem nàng là vì chuyện gì mà đến?”
“Thần nhi nghe các vị công chúa nói với nhau Yên Thuyên gần đây sầu khổ vì chuyện Mộ Dung thị, đến đây hẳn muốn cầu xin mẫu hậu cho nàng gả vào Mộ Dung gia.”
Hạ Khuynh lắc lắc đầu: “Ngươi vẫn còn non trẻ lắm.”
“Nhi thần ngu dốt không biết thỉnh mẫu hậu chỉ dạy.”
Thoáng thấy bóng bạch y đang tiến vào, Hạ Khuynh nhịn không được nhếch khoé môi: “Bình nhi không phải người tầm thường, đáng tiếc vẫn chưa kịp trưởng thành.”
Vừa dứt lời Chu Bình đã tiến vào điện, hướng hai người đang đánh cờ kính cẩn hành lễ: “Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi tẩu tẩu thiên phúc thiên an.”
“Ban tọa.”
Chu Bình không nhanh không chậm ngồi xuống, vui vẻ cong mắt cười nói: “Hoàng hậu nương nương đã dùng tảo thiện chưa?”
“Vẫn chưa.” Hạ Khuynh hơi cười: “Đói rồi sao?”
“Cũng không phải, chỉ là Bình nhi vốn định cùng hoàng hậu nương nương vừa dùng tảo thiện vừa trò chuyện. Nhưng nghĩ lại đại vương vẫn chưa hồi cung, hẳn hoàng hậu nương nương vẫn chưa muốn ăn.”
“Ngươi có gì cứ nói.”
“Hoàng hậu nương nương cùng mẫu vương Bình nhi nhiều năm giao hảo hẳn cũng hiểu được vài phần tính khí của nàng, có thể hay không giúp Bình nhi cầu tình?”
“Bản cung nghĩ ngươi đã tự có quyết định của mình, hôm nay đến đây vốn không phải muốn bản cung cầu tình.”
“Hoàng hậu nương nương không hổ là đệ nhất tài nữ, Bình nhi cũng không dám úp mở nữa. Mặc dù Bình nhi không phải thân sinh cốt nhục của mẫu vương nhưng may mắn được mẫu vương sủng ái, nay đến tuổi thành thân lập thất mẫu vương vẫn không nỡ gả Bình nhi đi. Bản thân Bình nhi cũng hiểu nhi nữ xuất giá như bát nước đổ đi, từ nay về sau không còn ai chiếu cố các nàng. Nghĩ đi nghĩ lại không còn cách nào khác nên đành mạo muội đến đây xin nương nương giúp Bình nhi chủ trì một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Chu Bình chớp chớp mắt, thản nhiên cười đáp: “Bình nhi muốn dùng tam thư lục lễ nghênh giá Ly Tranh qua cửa.”
“Kế này là ngươi nghĩ ra hay Ly Tranh nghĩ ra?”
“Đây không phải là kế, Bình nhi cùng Ly Tranh đồng là nữ tử, ai gả cho ai cũng như nhau mà thôi.”
Hạ Khuynh bật cười thành tiếng, chỉ tay vào chóp mũi Chu Bình khen ngợi: “Thông minh đấy, ngươi nghênh giá Mộ Dung Ly Tranh vừa có chỗ yên bề gia thất vừa có người nguyện ý giúp ngươi bảo vệ cơ đồ trăm năm của Chu gia, nhất cử lưỡng tiện.”
Chu Bình đắc ý cười lộ răng nanh nhỏ: “Bình nhi muốn nương nương nói với đại vương một tiếng, chỉ sợ mẫu vương đổi ý xem như uổng công Bình nhi thuyết phục Ly Tranh rồi.”
“Bản cung sẽ bàn lại với đại vương.”
“Không phải bàn, mà là yêu cầu!”
Hạ Khuynh nâng mắt: “Ngươi đang yêu cầu bản cung?”
“Phải!”
Hạ Khuynh liếc nhìn Chu Bình từ trên xuống dưới, không hổ con cháu Chu gia, từ tính cách đến hành động cương quyết này y hệt như Chu Tĩnh.
“Hảo, bản cung chấp nhận yêu cầu của ngươi.”
“Đa tạ nương nương~”
Tiểu Tuyết nghe hai người nói chuyện, chỉ hơi lắc đầu, mẫu hậu nói không sai, Ly Tranh lợi hại đến mấy cũng bị tiểu hồ ly Chu Bình gài vào tròng.
Mà Chu Bình vốn không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ cần có thể ở bên Mộ Dung Ly Tranh là đủ, nhưng không ngờ tính toán lại cao hơn một bậc. Người thú là nàng không sợ Ly Tranh thay lòng đổi dạ, đồng nghĩa Ly Tranh ở thế hạ phong chịu trận. Mà Ly Tranh lại là người có võ công xuất chúng, gả cho nàng đương nhiên phải phụng sự giang sơn nhà ‘chồng’, một lòng một dạ giúp đỡ Thái tử biểu tỷ lên ngôi. Kì thật nàng không muốn Mộ Dung Ly Tranh quá lo cho Chu gia, đối phương chỉ cần giúp Thái tử biểu tỷ một tay là được. Các nàng sau khi giúp Thái tử biểu tỷ thống nhất thập tam quốc sẽ quay về Liên Hạ tìm một nơi nào đó sơn thủy hữu tình sống hết quãng đời còn lại.
Cảm thấy tính toán của mình không tệ, Chu Bình trong lòng đắc ý cười thầm, xem ra làm trượng phu của Mộ Dung Ly Tranh đúng là không tồi nhỉ!?
Thấy cũng không còn sớm, Chu Bình vội đứng lên cáo biệt, một đường từ hoàng cung chạy về nhà. Vừa vặn lúc đó Chu Quân cùng Chu Túc Nhi cũng vừa trở thấy, trông thấy Chu Bình nhảy chân sáo rời đi không khỏi nghi hoặc.
“Đại vương về muộn thế?”
Chu Quân liếc nhìn Chu Túc Nhi.
Chu Túc Nhi cười gượng hai tiếng, gãi đầu lí nhí đáp: “Nhi thần nói hăng say quá nên về trễ.”
“Ngốc tử, vào trong thôi.”
Chu Quân đi cạnh Hạ Khuynh, thấp giọng hỏi: “Bình nhi đến đây làm gì?”
“Đoán thử.”
“Hướng Khâm!”
Hướng Khâm từ bên ngoài cung đẩy cửa bước vào: “Đại vương có gì phân phó?”
“Chuẩn bị kiệu, nửa canh giờ nữa quả nhân và hoàng hậu sẽ đến phủ Tĩnh quận vương.”
Hướng Khâm vâng dạ rồi chạy đi chuẩn bị kiệu.
Hạ Khuynh trong lòng có chút cảm khái, đối phương sao có thể dễ dàng đoán ra như thế a?
Bên tai vang lên tiếng nói châm chọc: “Ta nói rồi, nàng sẽ luôn thua ta.”
Mặt Hạ Khuynh đỏ phừng phừng, trừng Chu Quân một cái sắc lẻm.
Túc Nhi và Tiểu Tuyết cảm thấy sát khí lởn vởn khắp tẩm cung liền rùng mình một cái~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.