Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ
Quyển 3 - Chương 33
Nhất Bán Công Tử
31/12/2021
Chuyện của Cao Trạch Chu Bình sớm đã có sắp xếp, trời sáng cùng Mộ Dung
Ly Tranh tiến cung, lấy thân phận là nhân chứng. Chỉ mới qua một đêm ở
trong đại lao mà Cao Trạch lại tiều tụy đến mức suýt chút Chu Bình không nhận ra hắn, mặt mũi xám xịt hai mắt đục ngầu không còn tiêu cự, tay
chân xiềng xích tùy ý người ta đẩy ngã.
Hoàng hậu nương nương độc sủng hậu cung nhiều năm, hậu vị căn bản không thể lung lay lại được Đại vương phi thường tín nhiệm, số ít sự vụ trong triều đều chờ nàng thông qua. Vốn Hạ Khuynh không có hứng thú với chuyện ở tiền triều nhưng nếu nàng không giúp một mình Chu Quân khó mà xử lý hết. Chuyện của Cao Trạch cũng xem như nửa hậu cung nửa tiền triều, Hạ Khuynh thân là vương hậu không thể không xuất hiện, cùng với quân thượng cao cao tại thượng nhìn xuống tội thần đang quỳ.
Cao Trạch có oan nhưng không thể giãi bày, liên tục nhìn sang Mộ Dung Ly Tranh khẩn khoản cầu xin nàng có thể hiểu cho hắn, không vì những lời đồn vô căn cứ mà hiểu lầm hắn. Chỉ tiếc trong mắt Mộ Dung Ly Tranh chỉ duy nhất hình ảnh của Yên Thuyện quận chúa, nha đầu đó đắc ý đến nổi liên tục hất hàm bĩu môi nhạo báng hắn. Mọi kế hoạch hắn dày công chuẩn bị suốt bao nhiêu năm qua kết quả lại bị một nha đầu phá hỏng hết, hắn còn mặt mũi gì mà nhìn tướng sĩ?!
Người lên tiếng đầu tiên không phải Đại vương mà là Hoàng hậu nương nương: “Cao tướng quân ngươi đã biết tội của mình chưa?”
Chung thuỷ cắn chặt răng không hé môi nói nửa lời, hắn thà chết cũng không ở trước mặt Mộ Dung Ly Tranh nói chính mình tɦôиɠ ɖâʍ cùng cung nữ.
“Tân phò mã nghe nói ngươi cũng ở đó chứng kiến mọi việc, ngươi kể lại cho bản cung và mọi người nghe.”
Mộ Dung Ly Tranh bị gọi đến tên liền bước lên bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, hôm qua thần thiếp cùng Quận chúa điện hạ đi dạo ở hoa viên, đến Phi Ánh Cung thì nghe có tiếng khóc nên đến xem thử. Không ngờ nhìn thấy Cao tướng quân y phục không chỉnh tề chạy ra theo sau còn có một cung nữ khóc lóc thảm thương. Gặn hỏi mới biết Cao tướng quân cùng Đường tiệp dư từng có tình cảm qua lại, tức cảnh sinh tình nên ở tẩm cung trước đây của nàng không ngừng than khóc. Sau đó có lẽ là vì nhìn nhầm cung nữ kia thành Đường tiệp dư nên cùng nàng làm chuyện xấu hổ rồi chối bỏ trách nhiệm, mưu đồ bỏ trốn.”
Bá quan văn võ hít phải một ngụm lãnh khí, nguyên lai Cao tướng quân lại vô sỉ như vậy?!
Đau đớn dõi mắt nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Ly Tranh, lời nàng đanh thép vững vàng giống như muốn đem hắn dồn vào chỗ chết, từ đầu đến cuối chỉ có hắn ngốc nghếch si tình.
“Cao Trạch ngươi thật to gan! Không chỉ ô nhục Đường tiệp dư khinh thường quân thượng còn dám cùng cung nữ giαи ɖâʍ, ngươi có biết đây là tội chết hay không?”
“Mạt tướng không quen biết Đường tiệp dư sao có thể cùng nàng qua lại nảy sinh tình cảm chứ? Cầu Đại vương tra xét cẩn thận trả lại mạt tướng một cái công đạo!”
“Vậy ngươi nóitại sao ngươi uống say lại vào phòng Đường tiệp dư mà khóc than?” Hạ Khuynh cầm lấy mảnh ngọc bội từ trên khay bạc Tiểu Nhan đưa tới ném thẳng vào người hắn: “Còn ngọc bội của ngươi sao ở trong hộp trang sức của Đường tiệp dư?”
Mặt Cao Trạch nháy mắt biến trắng, vạn vạn không ngờ đến cả ngọc bội tuỳ thân cũng bị lấy đi mà chính hắn lại không biết: “Là có người cố ý đổ tội cho mạt tướng!”
Hoàng hậu giọng nói lại cao thêm một quãng: “Cố ý đổ tội cho ngươi? Một tướng lĩnh ở Mạn Nam cách thiên tử xa xôi vạn dặm đến kinh thành lại bị công hầu khanh tước mưu toan hãm hại, chuyện này có hợp lý hay không? Cao tướng quân, bản cung cho ngươi một cơ hội, nếu có người hãm hại ngươi thì chỉ đích danh cho bản cung và Đại vương được rõ.”
Ánh mắt Cao Trạch từ mê man chuyển sang kiên định: “Yên Thuyên quận chúa chúng ta không thù không oán cớ gì ngươi phải hãm hại ta?”
Chu Bình sớm đoán được hắn sẽ cắn nàng một nhát liền từ trên ghế đứng dậy hướng Đại vương và Hoàng hậu chấp tay bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, Bình nhi oan uổng! Cao tướng quân không bằng không chứng lại dám khẳng định Bình nhi hãm hại hắn, tôn nhi nghi ngờ hắn tâm tư bất chính muốn hãm hại tôn nhi!”
Chu Quân mở miệng xen vào màn tranh cãi giữa hai người: “Cao tướng quân vì sao ngươi nói Yên Thuyên quận chúa muốn hãm hại ngươi? Muốn nói gì cũng phải có bằng chứng, nếu ngươi không có quả nhân sẽ cho ngươi cố ý nhục mạ hoàng thân quốc thích.”
“Mạt tướng vốn cùng Yên Thuyên quận chúa và tân phò mã uống rượu ở tây đình, nhưng khi tỉnh lại thì ở trên giường của Đường tiệp dư. Chuyện này chỉ có thể là Yên Thuyên quận chúa làm, khẩn xin Đại vương tra xét từ đầu trả lại mạt tướng công đạo!”
“Bằng chứng a? Ngươi không có bằng chứng thì đừng có ngậm máu phun ngươi!” Chu Bình bước ra khỏi chỗ ngồi đến bên cạnh Cao Trạch, duỗi ngón tay xinh đẹp chĩa vào ngực hắn: “Dựa vào ngươi? Ngươi đừng quên bản quận chúa là ai. Bản quận chúa là nhi nữ của Dân Quận vương, tức là hoàng muội của Đại vương, cũng là ân nhân cứu mạng của Hoàng hậu nương nương. Từ nhỏ đến lớn bản quận chúa muốn mưa được mưa muốn gió được gió, Hàm Luân Thành không ai là đối thủ của ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một tướng lĩnh ở Mạn Nam cách thiên tử xa mấy vạn dặm, bản quận chúa cần gì phải hại một tiểu tốt chứ?”
“Quận chúa ngươi…” Cao Trạch giận đến mặt mũi méo mó, hai tay siết chặt thành đấm: “Ngươi là thiên kim quận chúa nhưng ngươi tâm địa nhỏ nhen, chút chuyện cũng không bỏ qua liên tục muốn đẩy ta vào tử lộ! Nữ nhân xấu xa hiểm độc ta gặp không ít nhưng tâm ngoan thủ lạt, ác độc đê tiện như ngươi là lần đầu ta nhìn thấy!”
Chu Bình bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, sợ hãi ngây người rất lâu, nàng từ đỏ đến lớn chưa bị ai mắng qua, tên dã nhân này dám mắng nàng?!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì giữa điện truyền đến tiếng tát tai chát chúa, ai nấy đều nín thở không dám chớp mắt. Mộ Dung Ly Tranh ban cho hắn một cái tát vẫn không hả giận, hai mắt phừng phừng tia lửa muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
“Ngươi là cái thứ gì mà dám nhục mạ Quận chúa điện hạ?”
Cao Trạch không nghĩ sẽ bị Mộ Dung Ly Tranh đánh, một mực đứng ngây người nhìn nàng. Trước đây ở Mạn Nam hắn cùng nàng không thân thích cũng chẳng quen biết nhưng chưa từng chán ghét nhau đến thế. Ngày ngày vọng tưởng, ôm ấp tưởng tư hy vọng có ngày trùng phùng, chỉ là không ngờ có ngày cùng nàng đứng ở hai chiến tuyến.
“Đừng đánh hắn, coi chừng bẩn tay ngươi!”
Chu Quân nhịn không được trầm giọng nhắc nhở: “Cao Trạch ngươi có biết nhục mạ hoàng thân quốc thích là tội gì không?”
Cao Trạch cắn chặt răng quyết không hé môi nói nửa lời. Tâm hắn lạnh rồi, là vì tàn nhẫn của Mộ Dung Ly Tranh mà lạnh lẽo, biện minh với hắn chẳng còn ý nghĩa gì.
“Cho cung nữ đó vào đây.”
Cung nữ bị hai thị vệ áp giải vào, thẳng tay ném xuống sàn.
“Ngươi tên gì?”
Cung nữ đầu cúi thấp, lí nhí mở miệng: “Nô tỳ gọi là Thúy Ngọc.”
“Thúy Ngọc ngươi nói chuyện hôm qua là như thế nào?”
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ vốn là cung nữ được phân quét dọn trong Phi Ánh Cung. Hôm đó nô tỳ vẫn như thường lệ đến quét dọn thì gặp Cao tướng quân đang ôm y phục của Đường tiệp dư khóc than liền sinh nghi, mấy lần bảo hắn đi nhưng hắn không chịu còn… còn làm nhục nô tỳ!”
Hạ Khuynh cao cao tại thượng nhìn xuống Cao Trạch đang sụp đổ: “Ngươi còn gì để nói?”
“Mạt tướng không làm! Mạt tướng không nhận!”
Thúy Ngọc nghe hắn nói xong liền bưng mặt khóc: “Đương nhiên Cao tướng quân không nhận, nô tỳ thân phận thấp hèn không có tư cách dám trèo cao.”
Bên dưới vang lên tiếng xì xào nho nhỏ, ai cũng chỉ trích Cao Trạch phá hủy trong trắng của Thuý Ngọc lại không chịu nhận.
“Ngươi vẫn muốn nói Yên Thuyên quận chúa hãm hại ngươi?”
“Đúng vậy!”
“Yên Thuyên ngươi có muốn giải thích gì không?”
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Bình nhi chút liễu yếu đào tơ lại không có thù oán gì với Cao tướng quân hà cớ phải hãm hại hắn? Thân phận Bình nhi tôn quý, còn được Đại vương và nương nương yêu thương, loại chuyện này Bình nhi không cần thiết phải làm.”
Hạ Khuynh liếc nhìn Mộ Dung Ly Tranh hỏi tiếp: “Chuyện hôm đó ngươi cũng chứng kiến ngươi nói thử xem.”
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, thần thiếp vì Quận chúa điện hạ thân thể không tốt giúp nàng uống ba chén Tuyết Lạc. Mọi người đều biết Tuyết Lạc ba chén khó tỉnh, thần thiếp say rượu được quận chúa đưa về phủ luôn luôn bầu bạn, cam đoan không có chuyện quận chúa mưu hại Cao tướng quân.”
Mộ Dung Ly Tranh nói xong nhiều người hiểu ra liền che miệng hắng giọng ho. Các nàng sắp thành thân, chuyện say rượu quấn quít một ngày một đêm cũng dễ hiểu.
“Cao tướng quân ngài còn gì để nói?”
“Không có bằng chứng, mạt tướng không phục!”
Chu Bình giả vờ ngượng ngùng xoắn xuýt tay áo: “Chuyện phu thê người ta lẽ nào phải phô trương cho người khác thấy?”
Tất cả bá quan văn võ đồng dạng xấu hổ, đúng là Cao Trạch đòi hỏi vô cớ, chuyện phu thê đóng cửa làm với nhau ai lại để cho người khác chứng kiến!?
Chu Túc Nhi suýt chút cười ra tiếng, Chu Bình diễn rất đạt, người ngoài nhìn vào còn tưởng là thật nữa.
Mặt Cao Trạch hết đỏ rồi đen, hắn một lời cũng không nói được.
“Cao tướng quân ngươi không thể thoát tội được đâu tốt nhất là nên nhận tội đi.”
Chu Quân thong thả mở miệng: “Nể tình Cao tướng quân mấy năm qua cùng chúng tướng sĩ vào sinh ra tử bảo vệ Liên Hạ. Quả nhân không gϊếŧ chết ngươi nhưng hổ phù phải giao lại, từ nay về sau không còn là Mạn Nam tướng quân nữa. Về phần cung nữ Thuý Ngọc, ngươi cũng phải trả nàng một cái công đạo.”
Trăm lời ngàn lời lúc này cũng không thể giúp hắn rửa sạch oan tình, Cao Trạch nén xuống chua xót cúi đầu nhận mệnh. Trần công công bước đến nhận lấy hổ phù từ tay Cao Trạch kính cẩn dâng lên cho Đại vương.
“Lần trước quả nhân đáp ứng Trương khanh gia để Cao Trạch làm tế tử nay đoạn hôn sự này không thành, chi bằng Trương khanh gia hãy nhận Thúy Ngọc làm nghĩa nữ. Ngươi vừa có tế tử vừa có nghĩa nữ, quả nhân quyết định như vậy có bất mãn hay không?”
Trương thái phó cung kính chấp tay đáp: “Vi thần không dám, tạ ơn đại vương.”
“Hôm nay đến đây thôi.”
Trần công công hô lớn: “Bãi triều!”
Đợi khi Chu Quân và Hạ Khuynh đi rồi bá quan văn võ mới lần lượt lui xuống thay nhau chúc mừng Trương thái phó.
Chu Bình xong việc vui vẻ vươn vai một cái, đấu trí với Cao Trạch từ nãy đến giờ đã đủ mệt mỏi rồi. Chỉ là lúc này Cao Trạch vẫn còn quỳ trên sàn, đăm đăm nhìn Chu Bình.
Chu Bình làm như không thấy hắn tự nhiên ôm eo Mộ Dung Ly Tranh làm nũng: “Ái phi, chúng ta về thôi!”
Vốn dĩ Chu Bình nhỏ hơn Mộ Dung Ly Tranh những một cái đầu, ôm đối phương chẳng khác nào gấu leo cây. Đúng lúc này Cao Trạch lại vươn tay nắm lấy cổ tay Mộ Dung Ly Tranh. Theo bản năng Mộ Dung Ly Tranh rút tay về, lạnh lùng ném cho hắn một cái liếc mắt.
“Ly Tranh nàng thật sự quên ta rồi sao?”
“Chúng ta không tính là quen biết, Cao Trạch ngươi thỉnh tự trọng.”
“Ta có chuyện muốn nói với nàng, chỉ hai chúng ta mà thôi!”
“Ngươi xem bản quận chúa vô hình chắc!?” Chu Bình nổi giận đùng đùng rống vào mặt hắn: “Ly Tranh sớm đã là người của ta, ngươi đừng ôm tâm tư vọng tưởng nữa!”
Mộ Dung Ly Tranh ôn nhu tri kỉ kéo Chu Bình vào lòng mình: “Ta thật sự không có gì để nói với ngươi.”
“Nếu nàng không chịu nghe ta nói những lời này vậy thì ta trực tiếp từ trên thành Hàm Luân nhảy xuống. Để máu tươi vấy bẩn giá y của nàng, xương cốt của ta làm hào chắn, linh hồn của ta vĩnh viễn không siêu thoát mà quấn quít lấy nàng cả đời này!”
“Ngươi vô sỉ!”
Biết Cao Trạch không được như sở nguyện sẽ không từ bỏ, Mộ Dung Ly Tranh đành nhỏ giọng khuyên nhủ Chu Bình: “Nàng ở bên ngoài đợi ta.”
“Nhưng…”
“Ở đây thủ vệ nghiêm ngặt hắn có thể làm gì?”
Chu Bình biết có nhiều chuyện Mộ Dung Ly Tranh không muốn nói với nàng, cũng biết đó là chuyện riêng của đối phương nhưng nàng thật sự không cam tâm. Ném cho Cao Trạch một cái liếc mắt, Chu Bình miễn cưỡng xoay người rời đi.
“Quận chúa cưỡng ép nàng phải không?”
Mộ Dung Ly Tranh không hứng thú với câu hỏi của hắn: “Mộ Dung Ly Tranh ta nếu không muốn không ai có thể ép được ta.”
“Nàng vốn dĩ không phải người thích nữ nhân.”
“Phải, ta không thích nữ nhân.”
“Vậy…”
Mộ Dung Ly Tranh lạnh lùng cắt lời hắn: “Nhưng ta thích Bình nhi.”
Cao Trạch cười gượng: “Nàng đừng đùa.”
“Ta đùa với ngươi làm gì?”
“Ta yêu nàng, chỉ cần nàng chấp nhận theo ta, ta lập tức điều quân Mạn Nam xông vào chiếm thành Hàm Luân. Trong triều vây cánh của ta thật sự không ít chỉ cần ta hô một tiếng Liên Hạ liền đổi chủ. Đến lúc đó ta làm Đại vương, nàng làm vương hậu của ta, chúng ta hạnh phúc sống bên nhau cả đời có được không?”
“Chỉ cần ta hô một tiếng cái đầu của ngươi sẽ rơi xuống.”
“N-Nàng tuyệt tình đến thế sao?”
“Ta cùng ngươi nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần ngươi quy thuận triều đình thì sẽ có được phú quý vinh hoa, còn nếu dám tạo phản ta lập tức lấy đầu ngươi bái tế thiên địa!”
“Lẽ nào nàng không có chút tình cảm nào với ta?!”
“Tim ta chỉ có chỗ cho một người, Bình nhi đã chiếm lấy vị trí đó rồi.”
Nói xong Mộ Dung Ly Tranh liền xoay người đi chưa từng ngoảnh đầu nhìn lại.
Cao Trạch suy sụp đổ xuống đất, hắn thua rồi, ngay từ đầu đã thua rồi/
Mộ Dung Ly Tranh đi ra đã không thấy Chu Bình đâu nữa, hỏi ra mới biết nàng sớm đi về rồi. Mộ Dung Ly Tranh biết rõ Chu Bình ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng thực chất lại không vui vẻ.
Một mình hồi phủ Chu Bình ngồi thêu tiếp đôi uyên ương hôm trước, nhìn thấy Mộ Dung Ly Tranh đi vào cũng không có hỏi gì.
Mộ Dung Ly Tranh ngồi xuống bên cạnh ân cần hỏi: “Thêu gì thế?”
“Uyên ương.”
Tuy tay nghề không tốt lên được bao nhiêu nhưng đã nhìn ra đây là hai con uyên ương. Chu Bình ít khi yên lặng đến thế, nàng chỉ chú tâm thêu uyên ương ngoài ra không nói bất kỳ điều gì. Mái tóc dài như thác đổ xuống đôi vai gầy có hơi run rẩy, dù cố gắng lảnh tránh nhưng vẫn không thoát được tầm mắt Mộ Dung Ly Tranh.
Lòng Chu Bình lúc này rất rối loạn, nàng không biết cũng không muốn biết giữa Mộ Dung Ly Tranh và Cao Trạch có mối quan hệ gì. Cao Trạch có tình ý với Ly Tranh nhưng đối phương lại không phản ứng chỉ một mực yên lặng từ đầu đến cuối, không thừa nhận cũng không phủ định. Chu Bình là một người rõ ràng, hắc bạch phân minh không thể lẫn lộn, nàng có thể đối Mộ Dung Ly Tranh nhân nhượng hết lần này đến lần khác, phớt lờ như không thấy nhưng không phải nàng không để tâm.
Nữ nhân vốn rất ích kỷ, để có thể chiếm được Mộ Dung Ly Tranh, Chu Bình sẵn sàng đối đầu với mãnh hổ Cao Trạch. Nàng không ngại khổ, không sợ bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm, nàng chỉ biết phải làm như vậy nếu không sẽ mất đi tình nhân. Mà Ly Tranh lại có quá nhiều điều không muốn cho nàng biết, quá nhiều bí mật, dần dà Chu Bình bắt đầu không hiểu nàng ấy.
Mộ Dung Ly Tranh lại hiểu Chu Bình hơn ai hết, nàng không nói là trong lòng nàng có phiền muộn, một khi không vui sẽ phớt lờ mọi thứ xung quanh. Mặc dù tính cách có hơi cổ quái thất thường nhưng Chu Bình chung quy vẫn là tiểu hài tử, nha đầu cần rõ ràng nhất là chuyện tình cảm. Có thể trước đây từng ngộ nhận bản thân yêu Bạch Vân Phi, sau này Chu Bình sẵn sàng ngồi giải thích với Bạch Vân Phi còn đem chuyện đó nói lại cho nàng. Đến cả Bạch Vân Phi không ngờ Chu Bình thẳng thắng đến vậy, chính nàng cũng không nghĩ đến yêu trong mắt của Chu Bình rất đơn thuần, không đến được thì không đến được chẳng sao cả.
Bất kể chuyện gì Chu Bình đều đem nói cho nàng hỏi ý kiến nàng, tôn trọng quyết định của nàng, hoàn toàn không che giấu mập mờ bất kỳ điều gì. Nhưng hôm nay nàng lại chọn đơn độc nói chuyện với Cao Trạch chẳng khác nào có chuyện muốn che giấu, chẳng trách sao Chu Bình hiểu lầm.
“Bình nhi nàng có muốn biết hắn nói gì với ta không?”
Chu Bình không ngẩng đầu lên tiếp tục thêu uyên ương: “Chuyện riêng của ngươi ta cũng không muốn xen vào, nếu không muốn nói thì không cần phải nói, ta cũng không muốn nghe.”
Mộ Dung Ly Tranh làm như không nghe thấy, hơi ngửa người ra sau thì thầm: “Hắn nói với ta nếu ta theo hắn ta sẽ là vương hậu.”
Trên mảnh vài trắng xuất hiện đốm máu đỏ tươi, Chu Bình rút vội tay lại, sắc mặt trắng bệt, trong lúc thất thần không cẩn thận bị kim đâm trúng.
Mộ Dung Ly Tranh vội giữ lấy tay Chu Bình: “Sao nàng không cẩn thận gì hết vậy?”
Chu Bình rút tay về, đem mảnh vải đang thêu dang dở ném xuống đất, xoay người tìm vải sạch cầm máu. Vết kim đâm dù không cẩn thận mấy cũng chỉ chảy một chút máu rồi thôi, nhưng vết thương lòng khó mà lành lại được.
Lời Mộ Dung Ly Tranh nói Chu Bình nghe rất rõ, không thiếu một chữ. Ý đồ mưu phản của Cao Trạch quá rõ ràng, hắn dòm ngó cả hoàng vị đáng chịu thiên đao vạn quả. Thế nhưng giọng điệu của Mộ Dung Ly Tranh rất thản nhiên giống như nàng ấy đã có tính toán, vậy tính toán đó là gì?
Nghĩ đến có thể các nàng sau này đứng hai trận tuyến khác nhau trở thành kẻ thù của nhau, tâm can như thắt lại, nước mắt muốn rơi xuống nhưng bướng bỉnh ngăn lại.
Giọng nói Chu Bình nặng nề đầy mỉa mai: “Hắn muốn làm hoàng đế? Mơ tưởng! Chỉ cần ta còn sống đừng nói đến quan cao tước lớn, ta sẽ khiến hắn thân bại danh liệt chết không chỗ chôn!”
Lời này của Chu Bình mang hàm ý, nếu thật Mộ Dung Ly Tranh có tình cảm với Cao Trạch đây cũng xem là một lời cảnh cáo đến nàng. Mộ Dung Ly Tranh đương nhiên hiểu, nàng đứng lên lấy vải sạch trong giúp nàng cầm máu.
Chu Bình một chút cảm kích cũng không có, lạnh lùng rút tay lại: “Không cần.”
Mộ Dung Ly Tranh chụp lại tay Chu Bình: “Để yên.”
Chu Bình căm ghét nhất là sự phản bội, dù người đó có là Mộ Dung Ly Tranh, nếu đối phương dám làm chuyện gì ảnh hưởng đến Chu gia nàng không ngại cùng tình nhân trở mặt.
Mộ Dung Ly Tranh nhìn thấy nét cười mỉa mai trên môi Chu Bình trong lòng có chút lo lắng, giả như nàng phản bội Chu Bình đi theo Cao Trạch, có lẽ sẽ không thể toàn mạng để rời khỏi đây. Chu Bình chính là như vậy, yêu thì yêu đến cuồng si, hận cũng hận đến điên cuồng sẵn sàng khiến kẻ thù chết không được sống cũng không xong.
Mắt thấy đã băng bó xong Chu Bình thu tay lại: “Ta đi ra ngoài, nếu ngươi muốn thì có thể về phủ.”
“Bình nhi, chuyện vừa nãy chúng ta chưa nói xong.”
“Ta bận rồi.”
Nói xong Chu Bình liền rời đi, hướng đến hoàng cung.
Hoàng hậu nương nương độc sủng hậu cung nhiều năm, hậu vị căn bản không thể lung lay lại được Đại vương phi thường tín nhiệm, số ít sự vụ trong triều đều chờ nàng thông qua. Vốn Hạ Khuynh không có hứng thú với chuyện ở tiền triều nhưng nếu nàng không giúp một mình Chu Quân khó mà xử lý hết. Chuyện của Cao Trạch cũng xem như nửa hậu cung nửa tiền triều, Hạ Khuynh thân là vương hậu không thể không xuất hiện, cùng với quân thượng cao cao tại thượng nhìn xuống tội thần đang quỳ.
Cao Trạch có oan nhưng không thể giãi bày, liên tục nhìn sang Mộ Dung Ly Tranh khẩn khoản cầu xin nàng có thể hiểu cho hắn, không vì những lời đồn vô căn cứ mà hiểu lầm hắn. Chỉ tiếc trong mắt Mộ Dung Ly Tranh chỉ duy nhất hình ảnh của Yên Thuyện quận chúa, nha đầu đó đắc ý đến nổi liên tục hất hàm bĩu môi nhạo báng hắn. Mọi kế hoạch hắn dày công chuẩn bị suốt bao nhiêu năm qua kết quả lại bị một nha đầu phá hỏng hết, hắn còn mặt mũi gì mà nhìn tướng sĩ?!
Người lên tiếng đầu tiên không phải Đại vương mà là Hoàng hậu nương nương: “Cao tướng quân ngươi đã biết tội của mình chưa?”
Chung thuỷ cắn chặt răng không hé môi nói nửa lời, hắn thà chết cũng không ở trước mặt Mộ Dung Ly Tranh nói chính mình tɦôиɠ ɖâʍ cùng cung nữ.
“Tân phò mã nghe nói ngươi cũng ở đó chứng kiến mọi việc, ngươi kể lại cho bản cung và mọi người nghe.”
Mộ Dung Ly Tranh bị gọi đến tên liền bước lên bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, hôm qua thần thiếp cùng Quận chúa điện hạ đi dạo ở hoa viên, đến Phi Ánh Cung thì nghe có tiếng khóc nên đến xem thử. Không ngờ nhìn thấy Cao tướng quân y phục không chỉnh tề chạy ra theo sau còn có một cung nữ khóc lóc thảm thương. Gặn hỏi mới biết Cao tướng quân cùng Đường tiệp dư từng có tình cảm qua lại, tức cảnh sinh tình nên ở tẩm cung trước đây của nàng không ngừng than khóc. Sau đó có lẽ là vì nhìn nhầm cung nữ kia thành Đường tiệp dư nên cùng nàng làm chuyện xấu hổ rồi chối bỏ trách nhiệm, mưu đồ bỏ trốn.”
Bá quan văn võ hít phải một ngụm lãnh khí, nguyên lai Cao tướng quân lại vô sỉ như vậy?!
Đau đớn dõi mắt nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Ly Tranh, lời nàng đanh thép vững vàng giống như muốn đem hắn dồn vào chỗ chết, từ đầu đến cuối chỉ có hắn ngốc nghếch si tình.
“Cao Trạch ngươi thật to gan! Không chỉ ô nhục Đường tiệp dư khinh thường quân thượng còn dám cùng cung nữ giαи ɖâʍ, ngươi có biết đây là tội chết hay không?”
“Mạt tướng không quen biết Đường tiệp dư sao có thể cùng nàng qua lại nảy sinh tình cảm chứ? Cầu Đại vương tra xét cẩn thận trả lại mạt tướng một cái công đạo!”
“Vậy ngươi nóitại sao ngươi uống say lại vào phòng Đường tiệp dư mà khóc than?” Hạ Khuynh cầm lấy mảnh ngọc bội từ trên khay bạc Tiểu Nhan đưa tới ném thẳng vào người hắn: “Còn ngọc bội của ngươi sao ở trong hộp trang sức của Đường tiệp dư?”
Mặt Cao Trạch nháy mắt biến trắng, vạn vạn không ngờ đến cả ngọc bội tuỳ thân cũng bị lấy đi mà chính hắn lại không biết: “Là có người cố ý đổ tội cho mạt tướng!”
Hoàng hậu giọng nói lại cao thêm một quãng: “Cố ý đổ tội cho ngươi? Một tướng lĩnh ở Mạn Nam cách thiên tử xa xôi vạn dặm đến kinh thành lại bị công hầu khanh tước mưu toan hãm hại, chuyện này có hợp lý hay không? Cao tướng quân, bản cung cho ngươi một cơ hội, nếu có người hãm hại ngươi thì chỉ đích danh cho bản cung và Đại vương được rõ.”
Ánh mắt Cao Trạch từ mê man chuyển sang kiên định: “Yên Thuyên quận chúa chúng ta không thù không oán cớ gì ngươi phải hãm hại ta?”
Chu Bình sớm đoán được hắn sẽ cắn nàng một nhát liền từ trên ghế đứng dậy hướng Đại vương và Hoàng hậu chấp tay bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, Bình nhi oan uổng! Cao tướng quân không bằng không chứng lại dám khẳng định Bình nhi hãm hại hắn, tôn nhi nghi ngờ hắn tâm tư bất chính muốn hãm hại tôn nhi!”
Chu Quân mở miệng xen vào màn tranh cãi giữa hai người: “Cao tướng quân vì sao ngươi nói Yên Thuyên quận chúa muốn hãm hại ngươi? Muốn nói gì cũng phải có bằng chứng, nếu ngươi không có quả nhân sẽ cho ngươi cố ý nhục mạ hoàng thân quốc thích.”
“Mạt tướng vốn cùng Yên Thuyên quận chúa và tân phò mã uống rượu ở tây đình, nhưng khi tỉnh lại thì ở trên giường của Đường tiệp dư. Chuyện này chỉ có thể là Yên Thuyên quận chúa làm, khẩn xin Đại vương tra xét từ đầu trả lại mạt tướng công đạo!”
“Bằng chứng a? Ngươi không có bằng chứng thì đừng có ngậm máu phun ngươi!” Chu Bình bước ra khỏi chỗ ngồi đến bên cạnh Cao Trạch, duỗi ngón tay xinh đẹp chĩa vào ngực hắn: “Dựa vào ngươi? Ngươi đừng quên bản quận chúa là ai. Bản quận chúa là nhi nữ của Dân Quận vương, tức là hoàng muội của Đại vương, cũng là ân nhân cứu mạng của Hoàng hậu nương nương. Từ nhỏ đến lớn bản quận chúa muốn mưa được mưa muốn gió được gió, Hàm Luân Thành không ai là đối thủ của ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một tướng lĩnh ở Mạn Nam cách thiên tử xa mấy vạn dặm, bản quận chúa cần gì phải hại một tiểu tốt chứ?”
“Quận chúa ngươi…” Cao Trạch giận đến mặt mũi méo mó, hai tay siết chặt thành đấm: “Ngươi là thiên kim quận chúa nhưng ngươi tâm địa nhỏ nhen, chút chuyện cũng không bỏ qua liên tục muốn đẩy ta vào tử lộ! Nữ nhân xấu xa hiểm độc ta gặp không ít nhưng tâm ngoan thủ lạt, ác độc đê tiện như ngươi là lần đầu ta nhìn thấy!”
Chu Bình bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, sợ hãi ngây người rất lâu, nàng từ đỏ đến lớn chưa bị ai mắng qua, tên dã nhân này dám mắng nàng?!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì giữa điện truyền đến tiếng tát tai chát chúa, ai nấy đều nín thở không dám chớp mắt. Mộ Dung Ly Tranh ban cho hắn một cái tát vẫn không hả giận, hai mắt phừng phừng tia lửa muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
“Ngươi là cái thứ gì mà dám nhục mạ Quận chúa điện hạ?”
Cao Trạch không nghĩ sẽ bị Mộ Dung Ly Tranh đánh, một mực đứng ngây người nhìn nàng. Trước đây ở Mạn Nam hắn cùng nàng không thân thích cũng chẳng quen biết nhưng chưa từng chán ghét nhau đến thế. Ngày ngày vọng tưởng, ôm ấp tưởng tư hy vọng có ngày trùng phùng, chỉ là không ngờ có ngày cùng nàng đứng ở hai chiến tuyến.
“Đừng đánh hắn, coi chừng bẩn tay ngươi!”
Chu Quân nhịn không được trầm giọng nhắc nhở: “Cao Trạch ngươi có biết nhục mạ hoàng thân quốc thích là tội gì không?”
Cao Trạch cắn chặt răng quyết không hé môi nói nửa lời. Tâm hắn lạnh rồi, là vì tàn nhẫn của Mộ Dung Ly Tranh mà lạnh lẽo, biện minh với hắn chẳng còn ý nghĩa gì.
“Cho cung nữ đó vào đây.”
Cung nữ bị hai thị vệ áp giải vào, thẳng tay ném xuống sàn.
“Ngươi tên gì?”
Cung nữ đầu cúi thấp, lí nhí mở miệng: “Nô tỳ gọi là Thúy Ngọc.”
“Thúy Ngọc ngươi nói chuyện hôm qua là như thế nào?”
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ vốn là cung nữ được phân quét dọn trong Phi Ánh Cung. Hôm đó nô tỳ vẫn như thường lệ đến quét dọn thì gặp Cao tướng quân đang ôm y phục của Đường tiệp dư khóc than liền sinh nghi, mấy lần bảo hắn đi nhưng hắn không chịu còn… còn làm nhục nô tỳ!”
Hạ Khuynh cao cao tại thượng nhìn xuống Cao Trạch đang sụp đổ: “Ngươi còn gì để nói?”
“Mạt tướng không làm! Mạt tướng không nhận!”
Thúy Ngọc nghe hắn nói xong liền bưng mặt khóc: “Đương nhiên Cao tướng quân không nhận, nô tỳ thân phận thấp hèn không có tư cách dám trèo cao.”
Bên dưới vang lên tiếng xì xào nho nhỏ, ai cũng chỉ trích Cao Trạch phá hủy trong trắng của Thuý Ngọc lại không chịu nhận.
“Ngươi vẫn muốn nói Yên Thuyên quận chúa hãm hại ngươi?”
“Đúng vậy!”
“Yên Thuyên ngươi có muốn giải thích gì không?”
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Bình nhi chút liễu yếu đào tơ lại không có thù oán gì với Cao tướng quân hà cớ phải hãm hại hắn? Thân phận Bình nhi tôn quý, còn được Đại vương và nương nương yêu thương, loại chuyện này Bình nhi không cần thiết phải làm.”
Hạ Khuynh liếc nhìn Mộ Dung Ly Tranh hỏi tiếp: “Chuyện hôm đó ngươi cũng chứng kiến ngươi nói thử xem.”
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, thần thiếp vì Quận chúa điện hạ thân thể không tốt giúp nàng uống ba chén Tuyết Lạc. Mọi người đều biết Tuyết Lạc ba chén khó tỉnh, thần thiếp say rượu được quận chúa đưa về phủ luôn luôn bầu bạn, cam đoan không có chuyện quận chúa mưu hại Cao tướng quân.”
Mộ Dung Ly Tranh nói xong nhiều người hiểu ra liền che miệng hắng giọng ho. Các nàng sắp thành thân, chuyện say rượu quấn quít một ngày một đêm cũng dễ hiểu.
“Cao tướng quân ngài còn gì để nói?”
“Không có bằng chứng, mạt tướng không phục!”
Chu Bình giả vờ ngượng ngùng xoắn xuýt tay áo: “Chuyện phu thê người ta lẽ nào phải phô trương cho người khác thấy?”
Tất cả bá quan văn võ đồng dạng xấu hổ, đúng là Cao Trạch đòi hỏi vô cớ, chuyện phu thê đóng cửa làm với nhau ai lại để cho người khác chứng kiến!?
Chu Túc Nhi suýt chút cười ra tiếng, Chu Bình diễn rất đạt, người ngoài nhìn vào còn tưởng là thật nữa.
Mặt Cao Trạch hết đỏ rồi đen, hắn một lời cũng không nói được.
“Cao tướng quân ngươi không thể thoát tội được đâu tốt nhất là nên nhận tội đi.”
Chu Quân thong thả mở miệng: “Nể tình Cao tướng quân mấy năm qua cùng chúng tướng sĩ vào sinh ra tử bảo vệ Liên Hạ. Quả nhân không gϊếŧ chết ngươi nhưng hổ phù phải giao lại, từ nay về sau không còn là Mạn Nam tướng quân nữa. Về phần cung nữ Thuý Ngọc, ngươi cũng phải trả nàng một cái công đạo.”
Trăm lời ngàn lời lúc này cũng không thể giúp hắn rửa sạch oan tình, Cao Trạch nén xuống chua xót cúi đầu nhận mệnh. Trần công công bước đến nhận lấy hổ phù từ tay Cao Trạch kính cẩn dâng lên cho Đại vương.
“Lần trước quả nhân đáp ứng Trương khanh gia để Cao Trạch làm tế tử nay đoạn hôn sự này không thành, chi bằng Trương khanh gia hãy nhận Thúy Ngọc làm nghĩa nữ. Ngươi vừa có tế tử vừa có nghĩa nữ, quả nhân quyết định như vậy có bất mãn hay không?”
Trương thái phó cung kính chấp tay đáp: “Vi thần không dám, tạ ơn đại vương.”
“Hôm nay đến đây thôi.”
Trần công công hô lớn: “Bãi triều!”
Đợi khi Chu Quân và Hạ Khuynh đi rồi bá quan văn võ mới lần lượt lui xuống thay nhau chúc mừng Trương thái phó.
Chu Bình xong việc vui vẻ vươn vai một cái, đấu trí với Cao Trạch từ nãy đến giờ đã đủ mệt mỏi rồi. Chỉ là lúc này Cao Trạch vẫn còn quỳ trên sàn, đăm đăm nhìn Chu Bình.
Chu Bình làm như không thấy hắn tự nhiên ôm eo Mộ Dung Ly Tranh làm nũng: “Ái phi, chúng ta về thôi!”
Vốn dĩ Chu Bình nhỏ hơn Mộ Dung Ly Tranh những một cái đầu, ôm đối phương chẳng khác nào gấu leo cây. Đúng lúc này Cao Trạch lại vươn tay nắm lấy cổ tay Mộ Dung Ly Tranh. Theo bản năng Mộ Dung Ly Tranh rút tay về, lạnh lùng ném cho hắn một cái liếc mắt.
“Ly Tranh nàng thật sự quên ta rồi sao?”
“Chúng ta không tính là quen biết, Cao Trạch ngươi thỉnh tự trọng.”
“Ta có chuyện muốn nói với nàng, chỉ hai chúng ta mà thôi!”
“Ngươi xem bản quận chúa vô hình chắc!?” Chu Bình nổi giận đùng đùng rống vào mặt hắn: “Ly Tranh sớm đã là người của ta, ngươi đừng ôm tâm tư vọng tưởng nữa!”
Mộ Dung Ly Tranh ôn nhu tri kỉ kéo Chu Bình vào lòng mình: “Ta thật sự không có gì để nói với ngươi.”
“Nếu nàng không chịu nghe ta nói những lời này vậy thì ta trực tiếp từ trên thành Hàm Luân nhảy xuống. Để máu tươi vấy bẩn giá y của nàng, xương cốt của ta làm hào chắn, linh hồn của ta vĩnh viễn không siêu thoát mà quấn quít lấy nàng cả đời này!”
“Ngươi vô sỉ!”
Biết Cao Trạch không được như sở nguyện sẽ không từ bỏ, Mộ Dung Ly Tranh đành nhỏ giọng khuyên nhủ Chu Bình: “Nàng ở bên ngoài đợi ta.”
“Nhưng…”
“Ở đây thủ vệ nghiêm ngặt hắn có thể làm gì?”
Chu Bình biết có nhiều chuyện Mộ Dung Ly Tranh không muốn nói với nàng, cũng biết đó là chuyện riêng của đối phương nhưng nàng thật sự không cam tâm. Ném cho Cao Trạch một cái liếc mắt, Chu Bình miễn cưỡng xoay người rời đi.
“Quận chúa cưỡng ép nàng phải không?”
Mộ Dung Ly Tranh không hứng thú với câu hỏi của hắn: “Mộ Dung Ly Tranh ta nếu không muốn không ai có thể ép được ta.”
“Nàng vốn dĩ không phải người thích nữ nhân.”
“Phải, ta không thích nữ nhân.”
“Vậy…”
Mộ Dung Ly Tranh lạnh lùng cắt lời hắn: “Nhưng ta thích Bình nhi.”
Cao Trạch cười gượng: “Nàng đừng đùa.”
“Ta đùa với ngươi làm gì?”
“Ta yêu nàng, chỉ cần nàng chấp nhận theo ta, ta lập tức điều quân Mạn Nam xông vào chiếm thành Hàm Luân. Trong triều vây cánh của ta thật sự không ít chỉ cần ta hô một tiếng Liên Hạ liền đổi chủ. Đến lúc đó ta làm Đại vương, nàng làm vương hậu của ta, chúng ta hạnh phúc sống bên nhau cả đời có được không?”
“Chỉ cần ta hô một tiếng cái đầu của ngươi sẽ rơi xuống.”
“N-Nàng tuyệt tình đến thế sao?”
“Ta cùng ngươi nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần ngươi quy thuận triều đình thì sẽ có được phú quý vinh hoa, còn nếu dám tạo phản ta lập tức lấy đầu ngươi bái tế thiên địa!”
“Lẽ nào nàng không có chút tình cảm nào với ta?!”
“Tim ta chỉ có chỗ cho một người, Bình nhi đã chiếm lấy vị trí đó rồi.”
Nói xong Mộ Dung Ly Tranh liền xoay người đi chưa từng ngoảnh đầu nhìn lại.
Cao Trạch suy sụp đổ xuống đất, hắn thua rồi, ngay từ đầu đã thua rồi/
Mộ Dung Ly Tranh đi ra đã không thấy Chu Bình đâu nữa, hỏi ra mới biết nàng sớm đi về rồi. Mộ Dung Ly Tranh biết rõ Chu Bình ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng thực chất lại không vui vẻ.
Một mình hồi phủ Chu Bình ngồi thêu tiếp đôi uyên ương hôm trước, nhìn thấy Mộ Dung Ly Tranh đi vào cũng không có hỏi gì.
Mộ Dung Ly Tranh ngồi xuống bên cạnh ân cần hỏi: “Thêu gì thế?”
“Uyên ương.”
Tuy tay nghề không tốt lên được bao nhiêu nhưng đã nhìn ra đây là hai con uyên ương. Chu Bình ít khi yên lặng đến thế, nàng chỉ chú tâm thêu uyên ương ngoài ra không nói bất kỳ điều gì. Mái tóc dài như thác đổ xuống đôi vai gầy có hơi run rẩy, dù cố gắng lảnh tránh nhưng vẫn không thoát được tầm mắt Mộ Dung Ly Tranh.
Lòng Chu Bình lúc này rất rối loạn, nàng không biết cũng không muốn biết giữa Mộ Dung Ly Tranh và Cao Trạch có mối quan hệ gì. Cao Trạch có tình ý với Ly Tranh nhưng đối phương lại không phản ứng chỉ một mực yên lặng từ đầu đến cuối, không thừa nhận cũng không phủ định. Chu Bình là một người rõ ràng, hắc bạch phân minh không thể lẫn lộn, nàng có thể đối Mộ Dung Ly Tranh nhân nhượng hết lần này đến lần khác, phớt lờ như không thấy nhưng không phải nàng không để tâm.
Nữ nhân vốn rất ích kỷ, để có thể chiếm được Mộ Dung Ly Tranh, Chu Bình sẵn sàng đối đầu với mãnh hổ Cao Trạch. Nàng không ngại khổ, không sợ bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm, nàng chỉ biết phải làm như vậy nếu không sẽ mất đi tình nhân. Mà Ly Tranh lại có quá nhiều điều không muốn cho nàng biết, quá nhiều bí mật, dần dà Chu Bình bắt đầu không hiểu nàng ấy.
Mộ Dung Ly Tranh lại hiểu Chu Bình hơn ai hết, nàng không nói là trong lòng nàng có phiền muộn, một khi không vui sẽ phớt lờ mọi thứ xung quanh. Mặc dù tính cách có hơi cổ quái thất thường nhưng Chu Bình chung quy vẫn là tiểu hài tử, nha đầu cần rõ ràng nhất là chuyện tình cảm. Có thể trước đây từng ngộ nhận bản thân yêu Bạch Vân Phi, sau này Chu Bình sẵn sàng ngồi giải thích với Bạch Vân Phi còn đem chuyện đó nói lại cho nàng. Đến cả Bạch Vân Phi không ngờ Chu Bình thẳng thắng đến vậy, chính nàng cũng không nghĩ đến yêu trong mắt của Chu Bình rất đơn thuần, không đến được thì không đến được chẳng sao cả.
Bất kể chuyện gì Chu Bình đều đem nói cho nàng hỏi ý kiến nàng, tôn trọng quyết định của nàng, hoàn toàn không che giấu mập mờ bất kỳ điều gì. Nhưng hôm nay nàng lại chọn đơn độc nói chuyện với Cao Trạch chẳng khác nào có chuyện muốn che giấu, chẳng trách sao Chu Bình hiểu lầm.
“Bình nhi nàng có muốn biết hắn nói gì với ta không?”
Chu Bình không ngẩng đầu lên tiếp tục thêu uyên ương: “Chuyện riêng của ngươi ta cũng không muốn xen vào, nếu không muốn nói thì không cần phải nói, ta cũng không muốn nghe.”
Mộ Dung Ly Tranh làm như không nghe thấy, hơi ngửa người ra sau thì thầm: “Hắn nói với ta nếu ta theo hắn ta sẽ là vương hậu.”
Trên mảnh vài trắng xuất hiện đốm máu đỏ tươi, Chu Bình rút vội tay lại, sắc mặt trắng bệt, trong lúc thất thần không cẩn thận bị kim đâm trúng.
Mộ Dung Ly Tranh vội giữ lấy tay Chu Bình: “Sao nàng không cẩn thận gì hết vậy?”
Chu Bình rút tay về, đem mảnh vải đang thêu dang dở ném xuống đất, xoay người tìm vải sạch cầm máu. Vết kim đâm dù không cẩn thận mấy cũng chỉ chảy một chút máu rồi thôi, nhưng vết thương lòng khó mà lành lại được.
Lời Mộ Dung Ly Tranh nói Chu Bình nghe rất rõ, không thiếu một chữ. Ý đồ mưu phản của Cao Trạch quá rõ ràng, hắn dòm ngó cả hoàng vị đáng chịu thiên đao vạn quả. Thế nhưng giọng điệu của Mộ Dung Ly Tranh rất thản nhiên giống như nàng ấy đã có tính toán, vậy tính toán đó là gì?
Nghĩ đến có thể các nàng sau này đứng hai trận tuyến khác nhau trở thành kẻ thù của nhau, tâm can như thắt lại, nước mắt muốn rơi xuống nhưng bướng bỉnh ngăn lại.
Giọng nói Chu Bình nặng nề đầy mỉa mai: “Hắn muốn làm hoàng đế? Mơ tưởng! Chỉ cần ta còn sống đừng nói đến quan cao tước lớn, ta sẽ khiến hắn thân bại danh liệt chết không chỗ chôn!”
Lời này của Chu Bình mang hàm ý, nếu thật Mộ Dung Ly Tranh có tình cảm với Cao Trạch đây cũng xem là một lời cảnh cáo đến nàng. Mộ Dung Ly Tranh đương nhiên hiểu, nàng đứng lên lấy vải sạch trong giúp nàng cầm máu.
Chu Bình một chút cảm kích cũng không có, lạnh lùng rút tay lại: “Không cần.”
Mộ Dung Ly Tranh chụp lại tay Chu Bình: “Để yên.”
Chu Bình căm ghét nhất là sự phản bội, dù người đó có là Mộ Dung Ly Tranh, nếu đối phương dám làm chuyện gì ảnh hưởng đến Chu gia nàng không ngại cùng tình nhân trở mặt.
Mộ Dung Ly Tranh nhìn thấy nét cười mỉa mai trên môi Chu Bình trong lòng có chút lo lắng, giả như nàng phản bội Chu Bình đi theo Cao Trạch, có lẽ sẽ không thể toàn mạng để rời khỏi đây. Chu Bình chính là như vậy, yêu thì yêu đến cuồng si, hận cũng hận đến điên cuồng sẵn sàng khiến kẻ thù chết không được sống cũng không xong.
Mắt thấy đã băng bó xong Chu Bình thu tay lại: “Ta đi ra ngoài, nếu ngươi muốn thì có thể về phủ.”
“Bình nhi, chuyện vừa nãy chúng ta chưa nói xong.”
“Ta bận rồi.”
Nói xong Chu Bình liền rời đi, hướng đến hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.