Chương 9: Sơn phỉ
Lâm Gia Thành
16/11/2016
Lê Thanh cưỡi ngựa đi phía
trước, hắn ngồi thẳng trên ngựa, trên người tỏa ra một cỗ khí chất quý
tộc cao quý, uy nghiêm lẫn sát khí, cũng toát ra một khí thế kiên cường
thứ luôn khiến cho nữ nhân phải rung động. Vân nhi hai mắt rưng rưng
nhìn hắn, bộ dáng cực kỳ thương tâm. Nàng trước kia điềm đạm đáng yêu,
đã làm cho hai bạch y thiếu niên cảm thấy xao xuyến. Vậy nên thấy nàng
thương tâm, hai người lập tức không ngừng liếc nhìn về phía Lê Thanh,
trong ánh mắt mang theo một tia khó chịu.
Tuy nhiên, đương sự, Lê Thanh, lại không hề phát giác điều này. Hắn vẫn cực kỳ ung dung, trên mặt vẫn luôn xuất hiện nụ cười, cùng đại hán áo xanh nói chuyện cực kỳ thoải mái.
Hà Doanh cảm thấy vô cùng hứng thú, đặc biệt khi nhìn thấy Vân nhi như một con chó, con mèo nhỏ bị vứt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lộ vẻ ủy khuất. Nét mặt như thế làm cho ngay cả Hà Doanh nhìn vào cũng cảm thấy mềm lòng. Nhưng cái tên Lê Thanh kia tựa hồ không hề biết điều này.
Lại đi thêm được một lát, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, bốn người đại hán áo xanh cùng hướng Lê Thanh nói khách khí một hồi, sau đó cùng Vân nhi từng người thúc ngựa lao đi.
Đợi cho bọn họ đi xa, Lê Thanh mới lập tức tới gần xe ngựa, cách màn xe lạnh lùng nói: "Đã nhìn đủ chưa? Ta còn tưởng rằng Hà Phi là một nho gia danh tiếng, sẽ dạy dỗ được nữ nhi tài giỏi. Nhưng xem ra, cũng giống như những tên đầu đường xó chợ! Không ra thể thống gì cả!"
Hắn nói lạnh như băng, sắc như dao bổ, làm cho Hoàn nhi vừa nghe thấy, tức giận kéo màn xe sang một bên, quát: "Ngươi, ngươi dám nói tiểu thư như vậy à? Ngươi, ngươi thật sự là quá mức xấu xa!"
Lê Thanh nhìn vào phía bên trong xe, liền thấy Hà Doanh đang lẳng lặng tựa vào vách xe, giống như đang lim dim ngủ, vẻ mặt bình tĩnh. Tựa hồ những lời nói vừa rồi, không ảnh hưởng gì tới nàng, không khỏi chột dạ.
Lúc này, Hoàn nhi cũng thấy được biểu hiện của tiểu thư. Không khỏi kêu nhỏ một tiếng: "Tiểu thư!" Trong giọng nói có mang theo một chút tức giận! Hà Doanh mở mắt ra, ánh mắt trong veo, sáng ngời, không hề có nửa phần thương tâm. Nàng cười nói: "Như thế thì sao?"
Lê Thanh nhìn nàng hừ một tiếng, thấp giọng mắng: "Đúng là không biết nhục nhã!" Hoàn nhi nghe thấy thế càng thêm tức tối, lập tức đem màn xe đóng lại, quay trở vào ngồi cùng tiểu thư.
Đi một lát sau, thời gian đúng giữa trưa, đã đến giờ ăn. Đoàn hộ tống đều cho ngựa ngừng lại, một đám ngồi ở dưới bóng cây ăn lương khô mang theo.
Hà Doanh cũng chỉ có lương khô để ăn. Nàng cùng Hoàn nhi cũng xuống xe ngựa. Khi các nàng xuống, đám hộ vệ này lập tức cúi đầu, không tên nào dám nhìn thẳng vào các nàng.
Hà Doanh cảm thấy buồn cười, lúc này, tiểu Hoàn đã trải ra một mảnh vải bố dưới bóng cây, gọi lớn:"Tiểu thư, ngồi xuống đây đi." Hà Doanh lên tiếng đáp ứng, chậm rãi đi đến. Cầm lương khô trong tay, không chỉ nàng ăn không nổi mà ngay cả tiểu Hoàn cũng cảm thấy khó ăn. Nhưng ngược lại, nhìn đám hộ vệ, ngay cả Lê Thanh đều ăn miếng này rồi tiếp miếng khác, giống như đang ăn một món ăn ngon lành nào đó.
Hà Doanh cũng cố ăn hai cái, liền ngừng lại. Nàng ánh mắt nhìn Lê Thanh ở xa, trong lòng thầm nghĩ: "Xem biểu hiện này của Lê Thanh, cho dù ta tới được kinh thành, hơn phân nửa cũng sẽ bỏ mặc ta. Đến lúc đó, tìm một cơ hội nào đấy để thoát thân là được rồi. Bây giờ đã như vậy, nhất định ta phải đi khắp nơi chơi đùa mới được."
Nàng nghĩ đến say sưa, nghĩ đến cuộc sống tự do tốt đẹp, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười tươi. Lê Thanh vẫn không kìm nổi nhìn trộm nàng vài lần. Lúc này, hắn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, không khỏi lại là ngẩn ra.
Hắn trong lòng thầm nghĩ: "Sợ là ta vĩnh viễn không có cách nào hiểu được nữ nhân này!"
Nghỉ ngơi một hồi, mọi người lại tiếp tục chuẩn bị đi tiếp. Ở trong xe ngựa điều kiện rất không thoải mái, bên trong những bảy tám người, tuy nhiên Hà Doanh đã tu tập nội công nhiều năm, không coi nỗi khổ này ra gì. Nhưng về phần Hoàn nhi, vừa nghe đến vừa muốn ra đi, trên mặt hiện rõ nét thống khổ.
Đi đến chiều tối, phía trước liền xuất hiện một chỗ khe núi. Khe núi này hai bên là hai ngọn núi sừng sững, có một cái đường nho nhỏ chạy thẳng theo hướng nam bắc. Lê Thanh híp mắt nhìn một chút vào đường nhỏ, lặng lẽ cùng thanh niên bên cạnh liếc nhau, gật gật đầu, tiếp tục bình tĩnh hướng về phía trước tiến lên.
Đội ngũ vẫn đang ung dung hướng khe núi đi đến, khi đi đến một nửa thì bỗng nhiên, sườn núi trên đỉnh đầu có một trận huyên náo. Lúc này, một tiếng tiếng hét phẫn nộ nói : "Các huynh đệ, xông lên! Giết hết nam nhân. Còn lại nữ nhân và tiền bạc châu báu, đều sẽ là của chúng ta." Thanh âm như tiếng sấm vang lên ở bên tai. Tiếp theo đó, mấy chục tiếng quát tháo cao thấp không đều từ giữa sườn núi truyền đến. Cùng với đó, còn có thanh âm của những tảng đá to đang lăn xuống.
Tiểu hoàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gắt gao cầm lấy tay Hà Doanh, thân mình không ngừng run rẩy. Hà Doanh nhẹ nhàng vỗ tay làm nàng yên lòng, một bên nhìn qua màn xe để thấy tình hình chiến đấu bên ngoài.
Bên Lê Thanh cũng chỉ có năm sáu người, mà những sơn phỉ đang lao xuống kia, ít nhất cũng phải có năm sáu chục người. Bọn chúng ném đá xuống, cũng đã làm bị thương hai con ngựa. Tình hình đối với bọn Lê Thanh mà nói, thực sự là bất lợi.
Chỉ một lát sau, sơn phỉ đã đem bọn người Lê Thanh bao vây lại. Tên đầu lĩnh trên mặt có hai vết sẹo dài, một đôi mắt ếch cười ha ha, nói: "Bọn nhãi các ngươi, tốt nhất nên ngoan ngoãn đem tiền bạc và nữ nhân toàn bộ giao cho gia gia, gia gia sẽ cho các ngươi chết một cách sảng khoái."
Lê Thanh không hề động, hắn lạnh lùng nói: "Kẻ nào sai các ngươi cướp của chúng ta?"
Thổ phỉ cầm đầu sửng sốt, hắn cười ha ha, nói: "Ngươi sắp chết đến nơi, còn muốn biết là ai muốn tính mạng của ngươi à? Đáng tiếc gia gia cảm thấy khó chịu với khẩu khí của ngươi, cho nên, sẽ không nói cho ngươi!"
Lê Thanh cười ha ha, bỗng nhiên mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng chỉ bằng những tên rác rưởi các ngươi cũng có thể đối phó được ta sao?"
Tên thổ phỉ cầm đầu sửng sốt, không khỏi lui ra phía sau vài bước, dò xét cẩn thận hắn nửa khắc. Lúc này mới vỗ đùi cười nói: "Được lắm, tiểu tử dám hù đại gia ngươi ! Bằng vào mấy tên nhãi nhép các ngươi mà muốn đối phó với tinh binh này của đại gia ta, đừng có nằm mơ. Nhanh, quỳ xuống lạy gia gia hai cái, để ta xem da thịt ngươi thế nào. Gia gia sẽ tự ra tay lột da ngươi."
Nói tới đây, hắn đắc ý mở rộng miệng nở nụ cười. Nhưng chính lúc này, đột nhiên một vật nhanh như như tia chớp chui vào cái miệng đang mở rộng của hắn. Đại hán bất ngờ chưa biết cái gì nhưng lại lập tức nuốt xuống. Hắn nuốt xong, biết không ổn, lập tức há to miệng, không ngừng phun ra, nhưng lại không phun ra được cái gì.
Sắc mặt hắn trắng bệch, căm tức nhìn Lê Thanh, quát mắng: "Ngươi, ngươi cho gia gia ngươi nuốt cái gì thế?"
Lê Thanh lẳng lặng nhìn hắn, thản nhiên nói: "Còn có thể cái gì được? Đương nhiên là độc dược!"
Tên đầu lĩnh sắc mặt trở nên lúc xám xịt, lúc thì trắng bệch. Lúc này, hắn phất phất tay, một tên sơn phỉ dáng người thư sinh, gầy thấp đi đến phía sau hắn. Tên đầu lĩnh ghé vào lỗ tai thư sinh nói thầm vài câu.
Tuy nhiên, đương sự, Lê Thanh, lại không hề phát giác điều này. Hắn vẫn cực kỳ ung dung, trên mặt vẫn luôn xuất hiện nụ cười, cùng đại hán áo xanh nói chuyện cực kỳ thoải mái.
Hà Doanh cảm thấy vô cùng hứng thú, đặc biệt khi nhìn thấy Vân nhi như một con chó, con mèo nhỏ bị vứt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lộ vẻ ủy khuất. Nét mặt như thế làm cho ngay cả Hà Doanh nhìn vào cũng cảm thấy mềm lòng. Nhưng cái tên Lê Thanh kia tựa hồ không hề biết điều này.
Lại đi thêm được một lát, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, bốn người đại hán áo xanh cùng hướng Lê Thanh nói khách khí một hồi, sau đó cùng Vân nhi từng người thúc ngựa lao đi.
Đợi cho bọn họ đi xa, Lê Thanh mới lập tức tới gần xe ngựa, cách màn xe lạnh lùng nói: "Đã nhìn đủ chưa? Ta còn tưởng rằng Hà Phi là một nho gia danh tiếng, sẽ dạy dỗ được nữ nhi tài giỏi. Nhưng xem ra, cũng giống như những tên đầu đường xó chợ! Không ra thể thống gì cả!"
Hắn nói lạnh như băng, sắc như dao bổ, làm cho Hoàn nhi vừa nghe thấy, tức giận kéo màn xe sang một bên, quát: "Ngươi, ngươi dám nói tiểu thư như vậy à? Ngươi, ngươi thật sự là quá mức xấu xa!"
Lê Thanh nhìn vào phía bên trong xe, liền thấy Hà Doanh đang lẳng lặng tựa vào vách xe, giống như đang lim dim ngủ, vẻ mặt bình tĩnh. Tựa hồ những lời nói vừa rồi, không ảnh hưởng gì tới nàng, không khỏi chột dạ.
Lúc này, Hoàn nhi cũng thấy được biểu hiện của tiểu thư. Không khỏi kêu nhỏ một tiếng: "Tiểu thư!" Trong giọng nói có mang theo một chút tức giận! Hà Doanh mở mắt ra, ánh mắt trong veo, sáng ngời, không hề có nửa phần thương tâm. Nàng cười nói: "Như thế thì sao?"
Lê Thanh nhìn nàng hừ một tiếng, thấp giọng mắng: "Đúng là không biết nhục nhã!" Hoàn nhi nghe thấy thế càng thêm tức tối, lập tức đem màn xe đóng lại, quay trở vào ngồi cùng tiểu thư.
Đi một lát sau, thời gian đúng giữa trưa, đã đến giờ ăn. Đoàn hộ tống đều cho ngựa ngừng lại, một đám ngồi ở dưới bóng cây ăn lương khô mang theo.
Hà Doanh cũng chỉ có lương khô để ăn. Nàng cùng Hoàn nhi cũng xuống xe ngựa. Khi các nàng xuống, đám hộ vệ này lập tức cúi đầu, không tên nào dám nhìn thẳng vào các nàng.
Hà Doanh cảm thấy buồn cười, lúc này, tiểu Hoàn đã trải ra một mảnh vải bố dưới bóng cây, gọi lớn:"Tiểu thư, ngồi xuống đây đi." Hà Doanh lên tiếng đáp ứng, chậm rãi đi đến. Cầm lương khô trong tay, không chỉ nàng ăn không nổi mà ngay cả tiểu Hoàn cũng cảm thấy khó ăn. Nhưng ngược lại, nhìn đám hộ vệ, ngay cả Lê Thanh đều ăn miếng này rồi tiếp miếng khác, giống như đang ăn một món ăn ngon lành nào đó.
Hà Doanh cũng cố ăn hai cái, liền ngừng lại. Nàng ánh mắt nhìn Lê Thanh ở xa, trong lòng thầm nghĩ: "Xem biểu hiện này của Lê Thanh, cho dù ta tới được kinh thành, hơn phân nửa cũng sẽ bỏ mặc ta. Đến lúc đó, tìm một cơ hội nào đấy để thoát thân là được rồi. Bây giờ đã như vậy, nhất định ta phải đi khắp nơi chơi đùa mới được."
Nàng nghĩ đến say sưa, nghĩ đến cuộc sống tự do tốt đẹp, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười tươi. Lê Thanh vẫn không kìm nổi nhìn trộm nàng vài lần. Lúc này, hắn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, không khỏi lại là ngẩn ra.
Hắn trong lòng thầm nghĩ: "Sợ là ta vĩnh viễn không có cách nào hiểu được nữ nhân này!"
Nghỉ ngơi một hồi, mọi người lại tiếp tục chuẩn bị đi tiếp. Ở trong xe ngựa điều kiện rất không thoải mái, bên trong những bảy tám người, tuy nhiên Hà Doanh đã tu tập nội công nhiều năm, không coi nỗi khổ này ra gì. Nhưng về phần Hoàn nhi, vừa nghe đến vừa muốn ra đi, trên mặt hiện rõ nét thống khổ.
Đi đến chiều tối, phía trước liền xuất hiện một chỗ khe núi. Khe núi này hai bên là hai ngọn núi sừng sững, có một cái đường nho nhỏ chạy thẳng theo hướng nam bắc. Lê Thanh híp mắt nhìn một chút vào đường nhỏ, lặng lẽ cùng thanh niên bên cạnh liếc nhau, gật gật đầu, tiếp tục bình tĩnh hướng về phía trước tiến lên.
Đội ngũ vẫn đang ung dung hướng khe núi đi đến, khi đi đến một nửa thì bỗng nhiên, sườn núi trên đỉnh đầu có một trận huyên náo. Lúc này, một tiếng tiếng hét phẫn nộ nói : "Các huynh đệ, xông lên! Giết hết nam nhân. Còn lại nữ nhân và tiền bạc châu báu, đều sẽ là của chúng ta." Thanh âm như tiếng sấm vang lên ở bên tai. Tiếp theo đó, mấy chục tiếng quát tháo cao thấp không đều từ giữa sườn núi truyền đến. Cùng với đó, còn có thanh âm của những tảng đá to đang lăn xuống.
Tiểu hoàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gắt gao cầm lấy tay Hà Doanh, thân mình không ngừng run rẩy. Hà Doanh nhẹ nhàng vỗ tay làm nàng yên lòng, một bên nhìn qua màn xe để thấy tình hình chiến đấu bên ngoài.
Bên Lê Thanh cũng chỉ có năm sáu người, mà những sơn phỉ đang lao xuống kia, ít nhất cũng phải có năm sáu chục người. Bọn chúng ném đá xuống, cũng đã làm bị thương hai con ngựa. Tình hình đối với bọn Lê Thanh mà nói, thực sự là bất lợi.
Chỉ một lát sau, sơn phỉ đã đem bọn người Lê Thanh bao vây lại. Tên đầu lĩnh trên mặt có hai vết sẹo dài, một đôi mắt ếch cười ha ha, nói: "Bọn nhãi các ngươi, tốt nhất nên ngoan ngoãn đem tiền bạc và nữ nhân toàn bộ giao cho gia gia, gia gia sẽ cho các ngươi chết một cách sảng khoái."
Lê Thanh không hề động, hắn lạnh lùng nói: "Kẻ nào sai các ngươi cướp của chúng ta?"
Thổ phỉ cầm đầu sửng sốt, hắn cười ha ha, nói: "Ngươi sắp chết đến nơi, còn muốn biết là ai muốn tính mạng của ngươi à? Đáng tiếc gia gia cảm thấy khó chịu với khẩu khí của ngươi, cho nên, sẽ không nói cho ngươi!"
Lê Thanh cười ha ha, bỗng nhiên mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng chỉ bằng những tên rác rưởi các ngươi cũng có thể đối phó được ta sao?"
Tên thổ phỉ cầm đầu sửng sốt, không khỏi lui ra phía sau vài bước, dò xét cẩn thận hắn nửa khắc. Lúc này mới vỗ đùi cười nói: "Được lắm, tiểu tử dám hù đại gia ngươi ! Bằng vào mấy tên nhãi nhép các ngươi mà muốn đối phó với tinh binh này của đại gia ta, đừng có nằm mơ. Nhanh, quỳ xuống lạy gia gia hai cái, để ta xem da thịt ngươi thế nào. Gia gia sẽ tự ra tay lột da ngươi."
Nói tới đây, hắn đắc ý mở rộng miệng nở nụ cười. Nhưng chính lúc này, đột nhiên một vật nhanh như như tia chớp chui vào cái miệng đang mở rộng của hắn. Đại hán bất ngờ chưa biết cái gì nhưng lại lập tức nuốt xuống. Hắn nuốt xong, biết không ổn, lập tức há to miệng, không ngừng phun ra, nhưng lại không phun ra được cái gì.
Sắc mặt hắn trắng bệch, căm tức nhìn Lê Thanh, quát mắng: "Ngươi, ngươi cho gia gia ngươi nuốt cái gì thế?"
Lê Thanh lẳng lặng nhìn hắn, thản nhiên nói: "Còn có thể cái gì được? Đương nhiên là độc dược!"
Tên đầu lĩnh sắc mặt trở nên lúc xám xịt, lúc thì trắng bệch. Lúc này, hắn phất phất tay, một tên sơn phỉ dáng người thư sinh, gầy thấp đi đến phía sau hắn. Tên đầu lĩnh ghé vào lỗ tai thư sinh nói thầm vài câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.