Chương 23: Định Hải Thần Châm
godserena
12/10/2019
Quân Đội Long cung do Đông Hải Long Vương dẫn đầu, tức tốc di chuyển đến
cổng không gian ở giữa quảng trường Đông Hải. Vừa bước qua cánh cổng,
khung cảnh trước mắt thật khủng khiếp. Từ chỗ một bệ đá cổ niên đại cả
vài nghìn năm, một cơn xoáy nước khổng lồ đang hung hăng phá hủy mọi thứ ở gần nó.
"Khốn khiếp! Mau di tản người dân đến khu vực an toàn." Đông Hải Long Vương tức giận ra lệnh cho quân lính.
Lão bùng phát linh lực cấp Đấu hoàng thượng cấp, lao ra cản cơn xoáy nước lớn chưa từng thấy.Cơn lốc hung hăng đường kính cả một cây số, lực xoáy của nó mạnh đến mức ngoài Đông Hải Long Vương ở cấp Đấu Hoàng ra thì không ai có thể lại gần quá 1 cây số nếu không muốn tan xác.
Phía trên mặt biển, một trận giông tố nổi lên làm nước biển động dữ dội. Một cơn sóng thần cao hàng trăm mét đang tiến về phía Đông Dương Đại Lục
Khe Nứt Lục Địa, một vực đá dưới đáy biển. nơi đặt một bệ đá hoành tráng rộng cả vài nghìn mét vuông. Nơi đây có một Thần Khí được một vị Chiến Thần ném xuống dùng để đo độ nông sâu của nước biển. Tương truyền rằng không ai có thể nhấc nổi nó ngoại trừ người đã ném nó xuống.
Khi cơn lốc hung hăng dần bị Đông Hải Long Vương áp chế rồi nhanh chóng tan biến, lúc này mọi người mới nhìn và không khỏi xót xa trước khung cảnh hoang tàn mà nó để lại. Dù khoảng cánh từ khe nứt đến thị trấn gần nhất dưới Đông hải xa đến 10 cây số nhưng cơn lốc vẫn tàn quá đến tận đây, hàng trăm long nhân chết, hàng nghìn ngôi nhà bị thổi bay.
Đang cật lực hỗ trợ mọi người còn sống sót di tán, Long Vương khuôn mặt hiện một nét bất an bay thẳng về hướng bệ đá cổ, nơi mà đã nứt vỡ toang hoang. Trung tâm của bệ đá có một miệng hố sâu đường kính 50 mét.
"Đại họa! Đại họa rồi!" Long Vương hơi run run nói thầm.
trên đất liền, những ngư dân đánh cá trên thuyền đang dong buồm trở về nhà với đầy ắp cá trong kho thuyền. Chợt mặt biển động dữ dội,
"SÓNG...SÓNG THẦN!!" Một người đàn ông hét lên hoảng hốt, người như chết chân không cử động được.
Những người còn lại cũng nghoảnh mặt về phía biển, một cơn sóng khổng lồ cao đến mức che khuất một phần mặt trời đang tiến về phía họ với tốc độ kinh hoàng
"CHẠY...!!!" Tiếng hét kéo dài như vô vọng, mọi người nháo nhào nhưng khi cơn sóng tiến đến quá gần thì thời gian như ngừng trôi, một người bước ra từ một khe nứt không gian toàn thân phát ra hoàng quang ấm áp. Mái tóc bạc trắng, phất tay một cái rồi rời đi,
Khoảnh khắc người đó xuất hiện và rời đi nhanh hơn cả một cái đập cánh của một con ong bắp cầy.
Người dân như đã biết không thể thoát , nhắm mắt chờ đợi cái chết bất ngờ ập đến nhưng không có gì xảy ra, cơn sóng khổng lồ như có ai điều khiển, lập tức chuyển hướng về phía ngược lại phía biển.
"Chuyện gì vậy! Sao...sao cơn sóng lại đổi hướng đột ngột như vậy?" Người dân tỏ ra hoang mang nhưng cũng mui mừng khi tai họa qua đi trong gang tấc. Họ nhanh chóng vào bờ rồi kể chuyện kì lạ vừa sảy ra cho mọi người nghe.
.............
Đông Hải Long Cung...
"Mau cho người đi lục soát, không cần biết bằng cách nào! Hãy tìm ra tung tích của kẻ đột nhập." Long Vương ra lệnh cho quân lính, sau đó tức tốc rời khỏi Long Cung.
Lúc này tại Khe nứt lục địa, trong một hang đá sâu dưới lòng đại dương có một tên nhóc chỉ 12 - 13 tuổi, quần áo rách rưới như ăn mày , khuôn mặt tái nhợt vì kệt sức. Trên tay hắn lúc này là một vật như cây kim nhỏ phát ra ánh sáng hoàng kim.
"Thật không ngờ ngươi lại nhấc được nó lên!" Linh hồn hư ảo của một lão già râu tóc bạc trắng như ông bụt ngay bên cạnh hắn nói.
"Sư phụ! Chúng ta làm gì tiếp theo đây?"
Tên nhóc hỏi.
"Mau hồi phục rồi nhanh chóng rời khỏi đây kẻo binh lính Long cung bắt được." lão già giục dã.
Tên nhóc gật đầu, ngồi xếp bằng vận lực để hồi phục. Hắn tên Thiên họ Tề, kẻ đã đột nhập Đông Hải để lấy cắp một trong mười Thần Khí của thế giới - Định Hải Thần Trâm.
.......................................................................
Vòng 2 của cuộc thi đã đi được 1/3 thời gian....
Hùng sau khi khôi phục hoàn toàn sức mạnh thì đánh thức Thiên An :
"An An! Dậy thôi nào!"
Chương tiểu thư xinh đẹp từ từ ngồi dậy, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ dụi dụi mắt hỏi : "Người chàng thấy sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
"Ta khá hơn rồi!" Hùng nắm tay nàng đứng dậy rồi tiếp tục đi về hướng vách núi, nơi mà Hùng cảm nhận thấy linh lực tụ lại khá nhiều.
Đi thêm 15 phút thì 2 người nhìn thấy chân núi dựng đứng, Hùng tiến lại gần hướng mắt nhìn phía trên.
"Nơi này tại sao lại xuất hiện nhiều linh lực như vậy?" Hùng nghĩ thầm.
"Chắc chúng ta phải trèo lên trên đó rồi! Ranh rới đang thu hẹp dần." Thiên An cũng đưa mắt nhìn theo Hùng nói.
"Ranh giới gì?" Hùng thắc mắc.
"Lúc trọng tài phổ biến luật có nhắc đến ranh giới mà! Chàng không nhớ à?"
"Éc!" Hùng sực nhớ ra, lúc đó hắn đang mơ tưởng về nàng nên không để ý trọng tài nói gì. Hùng chữa thẹn : "À ừ ta quên mất!"
Rồi Hùng một tay vòng qua hông nàng, một tay vòng xuống đùi nàng nhấc bổng lên khiến nàng bất ngờ xấu hổ : "ấy! Chàng làm gì vậy? Thả ta xuống."
Hùng nhe răng cười trêu trọc : "Chẳng phải nàng muốn lên đỉnh sao? Ta giúp nàng!"
"Xấu xa! Ý ta là lên đỉnh núi...chứ không phải là...là..!" Nàng mặt đỏ bừng trách yêu.
" Ý ta là giúp nàng lên đỉnh núi! Nàng nghĩ bậy gì vậy?" Hùng tỏ vẻ ngây thơ nhìn đáng ghét vô cùng.
"Á! đau" Hùng bị nàng véo vào ngực đau điếng, mặt nàng hiện lên vẻ tức tối nhưng vẫn rất đáng yêu.
"Mà chàng định lên bằng cách nào?" Thiên An hỏi.
"Chúng ta sẽ...bay!" Dứt câu Hùng vận linh lực Thiên Hóa, lưng hắn mọc cánh khiến nàng hết sức bất ngờ.
"Chàng...chàng có cánh?"
"Phải! Nàng không thích à?"
"Ta...ta thích! Dù chàng có là cái gì thì ta vẫn thích." Nàng nép vào ngực hắn e thẹn nói.
Hùng mỉm cười trước vẻ siêu cấp đáng yêu của Thiên An.
"Bám cho chắc nhé!" Hùng nhắc nhở rồi dậm chân lao lên trời, Thiên An thích thú tay vòng qua cổ Hùng bám chặt, mắt đẹp dáo dác nhìn xung quanh nói : "Thích quá! Cảm giác bay là như thế này sao?"
"Thích không! Nếu thích ngày nào ta cũng đưa nàng đi chơi như vậy!" Hùng mỉm cười nói.
"Chàng hứa nhé!" Thiên An cười vui vẻ rồi hôn lên má Hùng làm hắn ngây ngất.
Bay vài vòng lấy le với gái, Hùng nhìn hướng đỉnh núi bay thẳng. Tại đỉnh núi 3 đội còn lại đã tụ tập đông đủ, nhưng không có cuộc chiến nào sảy ra.
Hùng dừng lại nơi gần đỉnh núi rồi thu cánh, cả 2 đi bộ đến chỗ đám người.
"Vậy là ngươi muốn hợp tác?" Văn Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy! Trừ khử tên đó rồi Chương tiểu thư vẫn là của ngươi." Kẻ tên là Phùng Ngọc Hưng đứng đối diện nói.
Lệ Rơi nãy giờ không nói gì, bỗng bước đến tiêu sái nói : "Sao bọn ta lại phải tin ngươi?"
"Tin hay không tùy ngươi, nhưng ta chắc rằng nếu không được hỗ trợ thì hai ngươi liệu có đủ sức?" Phùng Ngọc Hưng nói.
Văn Nguyệt không trả lời, tay nắm chặt mắt liếc nhìn về phía một đôi nam nữ đang tiến đến.
"Chúng đến kìa!" Lệ Rơi nhắc.
Hùng đi trước, Thiên An theo sau thận trọng tiến đến. Hùng nghi ngờ có điều chẳng lành, nói nhỏ với Thiên An : "lát nếu có biến thì hãy dùng đòn phối hợp mà chúng ta chuẩn bị."
"Ưm" Thiên An gật đầu.
"Sao lại chỉ có ba tên?" Hùng nghi vấn.
"Chà chà!Đông vui quá nhỉ!" Một kẻ mặc quần áo đỏ tay cầm kiếm xuất hiện hướng về phía Văn Hoài, Lệ Rơi, Ngọc Hưng, lạnh lùng nói.
"Ngươi đến rồi! Lý Văn Thông." Ngọc Hưng tử tế chào hỏi.
"Mẹ nó! Lũ này quen nhau à?" Hùng nghi hoặc nghĩ thầm.
Thấy Hùng và Thiên An vừa đến, Ngọc Hưng quay sao mỉm cười nói : Thật vinh dự khi được gặp Chương tiểu thư ở đây! Sau đó hắn nhìn Hùng cười khẩy :" Còn thằng kia không tên tuổi không cần xưng cho đỡ tốn bộ nhớ của ta."
"Đù mẹ! Thằng này khinh người vờ lờ. Để lát bố sử mày!" Hùng chửi thầm.
Chợt trước mặt tất cả mọi người hiện ra một màn hình như màn hình máy chiếu.
Trên đó ghi tên và cấp bậc của các thí sinh có mặt tại đây.
Hùng nhìn vào màn hình mà lòng lo lắng không thôi : "trừ thằng Gia Long và thằng Không Biết ra thì đáng nhẽ phải có 8 người chứ, mình cũng cảm nhận được ở đây có 8 người bao gồm cả mình, nhưng sao trên bảng chỉ ghi 6."
"2 cái tên cuối cùng để trống, cũng không ghi cấp bậc?" Văn Nguyệt cũng nghi ngờ nghĩ thầm.
Chợt trên trời bỗng hiện ra 4 con số 0, khi cả đám đang khó hiểu nhìn nhau thì con số cuối cùng bắt đầu nhẩy số 1...2....3.....4.
"Ý gì vậy? Sao không thấy có ghi ở ngoài lúc bước vào đây?" Phùng Ngọc Hưng gãi đầu.
"Chúng ta phải chiến đấu!" Hùng và Văn Nguyệt cùng thốt lên rồi nhìn nhau vẻ chẳng ưa chút nào.
Hệ thống trên màn hình bỗng hiện ra mỗi một người có một vạch dài màu xanh bằng nhau. Mọi người đều hiểu rằng đó là linh lực của từng người. Khi cạn sẽ chuyển màu đỏ.
Hùng là thánh game lên mấy cái này là đồ vớ vẩn với hắn.
Lý Văn Thông nhếch mép : "vậy thì chiến thôi!"
Không ai nói với ai câu nào, đỉnh núi trở lên hỗn loạn khi tất cả lao vào nhau khiến cát bụi bay mù mịt.
Thiên An nhảy lên cao tạo ra một cơn cuồng phong làm tất cả mọi người bao gồm cả Hùng giảm khả năng quan sát. Nhưng cũng là cơ hội tuyệt vời để dùng giác quan nhạy bén của hắn.
Hùng nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh thì lập tức một tấm bản đồ không màu hiện lên trong đầu hắn như hình ảnh ba chiều. Tất cả mọi người đều hiện hình dưới dạng một đám khói và hư ảnh của họ nên Hùng có thể nhận ra từng người.
Tuy rất có ích trong một số tình cảnh như tình cảnh hiện tại nhưng khả năng này của Hùng có một điểm yếu chí mạng. Hùng cảm nhận xung quanh thấy 2 đám khói một màu vàng một màu đỏ đang trao đổi chiêu thức với nhau. Hùng nhận ra đó là Văn Nguyệt và Lý Thông.
"Bà mẹ! Thằng này là tình địch! Xử đẹp nó trước." Hùng tụ linh lực vào tay, lao về phía 2 đám khói.
Phía trên Thiên An vẫn đang vận lực tạo cuồng phong thì phát hiện có kẻ ám toán phía sau liền nhảy lên tránh lé. Lệ Rơi trượt mục tiêu thì mất hứng, tay vẫn cầm bông hoa nói : "Đã bảo ngay từ đầu! Theo ta thì đâu có bị biến thành mục tiêu của tất cả bọn chúng."
"Theo ngươi?" Nàng nhếch môi khinh bỉ nói.
"Chắc hẳn Chương tiểu thư cũng biết! Ngoại trừ ta ra không ai xứng đáng với chức vô địch." Lệ Rơi nói, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
"Dựa vào mình ngươi? Ngươi có thể đả bại tất cả chúng ta sao?" Thiên An nói bằng giọng mỉa mai.
"Ta có thể!" dứt câu, bông hoa trên tay Lệ Rơi héo dần rồi trở lên khô khốc. Mắt hắn chuyển sang màu tím, cả người bùng phát một làn khói tím ma mị.
"Ngươi...đó là thứ sức mạnh gì?" Thiên An ngạc nhiên.
Hùng sau khi ám toán Văn Nguyệt thất bại thì phát hiện một sức mạnh khủng hơn hẳn những kẻ còn lại, tử khí phát ra đầy chết chóc.
"Thằng này linh lực hệ băng mà? Sao giờ lại có thêm một thuộc tính khác?" Hùng nghi hoặc
"Tử Vong hệ!" Hùng rùng mình khi cảm nhận được sức mạnh đến từ Lệ Rơi, vội lao đến phía hắn ngăn cản. Văn Nguyệt cũng lao theo với cùng một mục đích.
Vừa chạy đến nơi thì Thiên An bị một chưởng mang Tử vong khí của Lệ Rơi đánh bay về phía Hùng, hắn nhảy lên đỡ lấy nàng.
"An An nàng không sao chứ?" Hùng lo lắng hỏi.
Văn Nguyệt cũng lo lắng không kém nhưng không dám lại gần khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng mà nàng dành cho hắn. Sau đó nàng ngẩng mặt lên nhìn Hùng khó khăn nói : "Ta...ta không sao!"
"Để ta sử hắn!" Hùng đặt nàng xuống, nhìn vết rách hình bàn tay màu tím trên vai nàng Hùng tức giận, máu nóng nổi lên.
"Kìa kìa! Tên phế vật đã tức giận rồi sao?" Lệ Rơi mỉa mai khi thấy dáng vẻ của Hùng.
Văn Nguyệt cũng bước ra đứng ngang hàng với Hùng, giọng tức giận quát : "Tại sao ngươi làm vậy? Nó không đúng kế hoạch."
"Kế hoạch?" Hùng đảo mắt sang Văn Nguyệt trừng trừng nhìn hắn.
"Theo kế hoạch sao? Haha..." Lệ Rơi cười lớn, hắn tiếp tục nói : "một đám phế vật lại dám bảo ta làm theo kế hoạch vớ vẩn đó sao? Nó chỉ xứng tầm với các ngươi thôi."
"Xấc xược! Khiêu ngạo! Hống hách! Ta gét nhất là ba thứ đó." Văn Nguyệt nói xong, lao về phía Lệ Rơi. Hùng cũng lao theo, cả hai vẫn cùng một mục đích.
Ngọc Hưng và Lý Thông dừng chiến, xem xét tình hình phía bên kia.
"Không biết tự lượng sức." Lệ Rơi hống hách quát lên, khi Văn Nguyệt và Hùng lao đến còn chưa kịp làm gì đã bị Lệ Rơi đánh bật ra, lăn vài vòng dưới đất.
"Thật kinh khủng!" Ngọc Hưng cảm thán.
"Sao đây? Sử hắn trước hay gì?" Lý Thông hỏi, vẻ mặt lo lắng.
"Đập nó trước! Nếu không chúng ta khó toàn mạng." Ngọc Hưng dứt khoát nói.
"Được!" dứt câu, cả Lý Thông và Ngọc Hưng cùng lao đến phía Lệ Rơi.
"Lại thêm hai tên thích liều mạng!" Lệ Rơi hừ nhẹ, Tử Vong khí truyền vào hai cánh tay tung ra phía trước tóm cổ hai tên đang lao đến. Nhưng không, cả Ngọc Hưng và Lý Thông đều lé được vội nhảy ra tránh đòn. Lý Thông nhảy ra sau lưng Lệ Rơi chĩa mũi kiếm thẳng về phía hắn.Ngọc Hưng tung cước nhằm mặt Lệ Rơi, tưởng chừng ngon ăn ai ngờ Lệ Rơi đã nhảy lên không từ lúc nào.
Cả hai hoảng loạn định thu chiêu nhưng đã muộn, kiếm của Lý Thông đâm xuyên qua vai Ngọc Hưng còn chân Ngọc Hưng đá thẳng vào mặt Lý Thông. Cả hai đau đớn khụy xuống thì bị Lệ Rơi từ trên cao dẫm mạnh xuống đầu hai người khiến cả hai cắm mặt xuống đất, máu me be bét.
Hùng gượng dây sau cú đau điếng, nhìn xung quanh thấy tất cả đã gục. Thiên An thì đang thoi thóp khó thở, mặt mày tái nhợt.
Hùng nết thân tàn về phía nàng, cố ngồi dậy một cách khó khăn ôm lấy Thiên An đang bị mất dần sự sống do Tử vong khí trên vết thương đã ăn vào cơ thể nàng. Tuy chỉ là một lượng rất nhỏ nhưng với cấp Đấu úy trở xuống thì cũng cực kì nguy hiểm.
"Ta...ta sắp không xong...rồi!" Thiên An thều thào nói.Mặt nàng tái nhợt.
"Không...nàng không được chết! Nhất định sẽ có cách cứu nàng." Hùng đau đớn an ủi nàng, lòng hắn thắt lại từng cơn.
"Tiểu Bảo! Có cách nào cứu được nàng không?" Hùng gào lên suy nghĩ.
"Có một cách nhưng rất nguy hiểm cho ngươi."
"Cách gì nói mau!" Hùng giục dã.
"Hấp thụ nó bằng Thiên phú của ngươi."
"Được!" Hùng vận lực sau đó đặt tay lên vết thương của nàng, từ từ hấp thụ Tử vong khí.
"Chàng...chàng đang làm gì vậy?"
"Ta đang cứu nàng đây!"
"KHÔNG...ĐƯỢC MAU DỪNG LẠI!" nàng dùng chút sức lực gào lên.
Hùng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi tái nhợt nhưng vẫn quyến rũ của nàng, sau đó dịu dàng nói : "Ta phải cứu được nàng! Hãy để ta dùng chút sức mọn này bảo vệ lấy người ta yêu thương."
Sau đó hắn gồng mình đem toàn bộ tử vong khí hấp thụ vào cơ thể sau đó gục bên cạnh nàng.
Lệ Rơi chứng kiến tất cả, bước đến vỗ tay mấy cái miệng cười đểu nói : "Tình yêu! Nó khiến con người ta mù quáng."
Tóm cổ Hùng nhấc bổng lên, Thiên An hốt hoảng níu lấy Hùng nhưng vô lực.
"Đừng làm hại chàng...Ta xin ngươi!"
"Cầu xin cho hắn ư!" dứt câu Lệ Rơi ném Hùng đập vào tảng đá như ném một con thú ngồi bông.
"KHÔNG!" Thiên An gào lên trong tuyệt vọng, nàng không còn đủ sức để đứng dậy. Mắt đẹp lệ bắt đầu tuôn rơi, lòng nàng thắt lại khi chứng kiến người yêu bị hành xác.
Lệ Rơi nắm chân Hùng kéo lê hắn trên mặt đất tiến đến trước mặt Thiên An.
"Nàng không muốn hắn chết?"
Thiên An vội gật đầu
Bụp!
Lệ Rơi đấm thẳng vào mặt Hùng khiến miệng hắn hộc máu khi vẫn đang bất tỉnh.
"Nàng có tình cảm với hắn?" Lệ Rơi lạnh lùng tiếp tục hỏi.
Nàng vội gật đầu, mặt sợ sệt khi thấy Hùng bị đấm.
Bụp!
Lại thêm một cú đấm mà Lệ Rơi tặng cho Hùng.
"Không! Dừng lại...dừng lại đi! ngươi muốn gì?" Nàng đau đớn hỏi, lòng nàng thắt từng cơn.
"Muốn gì à?" Lệ Rơi vứt Hùng lại rồi tiến sát đến nàng, ghẽ nâng gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt lên nói khẽ : "Ta muốn nàng!"
"Khốn khiếp! Mau di tản người dân đến khu vực an toàn." Đông Hải Long Vương tức giận ra lệnh cho quân lính.
Lão bùng phát linh lực cấp Đấu hoàng thượng cấp, lao ra cản cơn xoáy nước lớn chưa từng thấy.Cơn lốc hung hăng đường kính cả một cây số, lực xoáy của nó mạnh đến mức ngoài Đông Hải Long Vương ở cấp Đấu Hoàng ra thì không ai có thể lại gần quá 1 cây số nếu không muốn tan xác.
Phía trên mặt biển, một trận giông tố nổi lên làm nước biển động dữ dội. Một cơn sóng thần cao hàng trăm mét đang tiến về phía Đông Dương Đại Lục
Khe Nứt Lục Địa, một vực đá dưới đáy biển. nơi đặt một bệ đá hoành tráng rộng cả vài nghìn mét vuông. Nơi đây có một Thần Khí được một vị Chiến Thần ném xuống dùng để đo độ nông sâu của nước biển. Tương truyền rằng không ai có thể nhấc nổi nó ngoại trừ người đã ném nó xuống.
Khi cơn lốc hung hăng dần bị Đông Hải Long Vương áp chế rồi nhanh chóng tan biến, lúc này mọi người mới nhìn và không khỏi xót xa trước khung cảnh hoang tàn mà nó để lại. Dù khoảng cánh từ khe nứt đến thị trấn gần nhất dưới Đông hải xa đến 10 cây số nhưng cơn lốc vẫn tàn quá đến tận đây, hàng trăm long nhân chết, hàng nghìn ngôi nhà bị thổi bay.
Đang cật lực hỗ trợ mọi người còn sống sót di tán, Long Vương khuôn mặt hiện một nét bất an bay thẳng về hướng bệ đá cổ, nơi mà đã nứt vỡ toang hoang. Trung tâm của bệ đá có một miệng hố sâu đường kính 50 mét.
"Đại họa! Đại họa rồi!" Long Vương hơi run run nói thầm.
trên đất liền, những ngư dân đánh cá trên thuyền đang dong buồm trở về nhà với đầy ắp cá trong kho thuyền. Chợt mặt biển động dữ dội,
"SÓNG...SÓNG THẦN!!" Một người đàn ông hét lên hoảng hốt, người như chết chân không cử động được.
Những người còn lại cũng nghoảnh mặt về phía biển, một cơn sóng khổng lồ cao đến mức che khuất một phần mặt trời đang tiến về phía họ với tốc độ kinh hoàng
"CHẠY...!!!" Tiếng hét kéo dài như vô vọng, mọi người nháo nhào nhưng khi cơn sóng tiến đến quá gần thì thời gian như ngừng trôi, một người bước ra từ một khe nứt không gian toàn thân phát ra hoàng quang ấm áp. Mái tóc bạc trắng, phất tay một cái rồi rời đi,
Khoảnh khắc người đó xuất hiện và rời đi nhanh hơn cả một cái đập cánh của một con ong bắp cầy.
Người dân như đã biết không thể thoát , nhắm mắt chờ đợi cái chết bất ngờ ập đến nhưng không có gì xảy ra, cơn sóng khổng lồ như có ai điều khiển, lập tức chuyển hướng về phía ngược lại phía biển.
"Chuyện gì vậy! Sao...sao cơn sóng lại đổi hướng đột ngột như vậy?" Người dân tỏ ra hoang mang nhưng cũng mui mừng khi tai họa qua đi trong gang tấc. Họ nhanh chóng vào bờ rồi kể chuyện kì lạ vừa sảy ra cho mọi người nghe.
.............
Đông Hải Long Cung...
"Mau cho người đi lục soát, không cần biết bằng cách nào! Hãy tìm ra tung tích của kẻ đột nhập." Long Vương ra lệnh cho quân lính, sau đó tức tốc rời khỏi Long Cung.
Lúc này tại Khe nứt lục địa, trong một hang đá sâu dưới lòng đại dương có một tên nhóc chỉ 12 - 13 tuổi, quần áo rách rưới như ăn mày , khuôn mặt tái nhợt vì kệt sức. Trên tay hắn lúc này là một vật như cây kim nhỏ phát ra ánh sáng hoàng kim.
"Thật không ngờ ngươi lại nhấc được nó lên!" Linh hồn hư ảo của một lão già râu tóc bạc trắng như ông bụt ngay bên cạnh hắn nói.
"Sư phụ! Chúng ta làm gì tiếp theo đây?"
Tên nhóc hỏi.
"Mau hồi phục rồi nhanh chóng rời khỏi đây kẻo binh lính Long cung bắt được." lão già giục dã.
Tên nhóc gật đầu, ngồi xếp bằng vận lực để hồi phục. Hắn tên Thiên họ Tề, kẻ đã đột nhập Đông Hải để lấy cắp một trong mười Thần Khí của thế giới - Định Hải Thần Trâm.
.......................................................................
Vòng 2 của cuộc thi đã đi được 1/3 thời gian....
Hùng sau khi khôi phục hoàn toàn sức mạnh thì đánh thức Thiên An :
"An An! Dậy thôi nào!"
Chương tiểu thư xinh đẹp từ từ ngồi dậy, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ dụi dụi mắt hỏi : "Người chàng thấy sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
"Ta khá hơn rồi!" Hùng nắm tay nàng đứng dậy rồi tiếp tục đi về hướng vách núi, nơi mà Hùng cảm nhận thấy linh lực tụ lại khá nhiều.
Đi thêm 15 phút thì 2 người nhìn thấy chân núi dựng đứng, Hùng tiến lại gần hướng mắt nhìn phía trên.
"Nơi này tại sao lại xuất hiện nhiều linh lực như vậy?" Hùng nghĩ thầm.
"Chắc chúng ta phải trèo lên trên đó rồi! Ranh rới đang thu hẹp dần." Thiên An cũng đưa mắt nhìn theo Hùng nói.
"Ranh giới gì?" Hùng thắc mắc.
"Lúc trọng tài phổ biến luật có nhắc đến ranh giới mà! Chàng không nhớ à?"
"Éc!" Hùng sực nhớ ra, lúc đó hắn đang mơ tưởng về nàng nên không để ý trọng tài nói gì. Hùng chữa thẹn : "À ừ ta quên mất!"
Rồi Hùng một tay vòng qua hông nàng, một tay vòng xuống đùi nàng nhấc bổng lên khiến nàng bất ngờ xấu hổ : "ấy! Chàng làm gì vậy? Thả ta xuống."
Hùng nhe răng cười trêu trọc : "Chẳng phải nàng muốn lên đỉnh sao? Ta giúp nàng!"
"Xấu xa! Ý ta là lên đỉnh núi...chứ không phải là...là..!" Nàng mặt đỏ bừng trách yêu.
" Ý ta là giúp nàng lên đỉnh núi! Nàng nghĩ bậy gì vậy?" Hùng tỏ vẻ ngây thơ nhìn đáng ghét vô cùng.
"Á! đau" Hùng bị nàng véo vào ngực đau điếng, mặt nàng hiện lên vẻ tức tối nhưng vẫn rất đáng yêu.
"Mà chàng định lên bằng cách nào?" Thiên An hỏi.
"Chúng ta sẽ...bay!" Dứt câu Hùng vận linh lực Thiên Hóa, lưng hắn mọc cánh khiến nàng hết sức bất ngờ.
"Chàng...chàng có cánh?"
"Phải! Nàng không thích à?"
"Ta...ta thích! Dù chàng có là cái gì thì ta vẫn thích." Nàng nép vào ngực hắn e thẹn nói.
Hùng mỉm cười trước vẻ siêu cấp đáng yêu của Thiên An.
"Bám cho chắc nhé!" Hùng nhắc nhở rồi dậm chân lao lên trời, Thiên An thích thú tay vòng qua cổ Hùng bám chặt, mắt đẹp dáo dác nhìn xung quanh nói : "Thích quá! Cảm giác bay là như thế này sao?"
"Thích không! Nếu thích ngày nào ta cũng đưa nàng đi chơi như vậy!" Hùng mỉm cười nói.
"Chàng hứa nhé!" Thiên An cười vui vẻ rồi hôn lên má Hùng làm hắn ngây ngất.
Bay vài vòng lấy le với gái, Hùng nhìn hướng đỉnh núi bay thẳng. Tại đỉnh núi 3 đội còn lại đã tụ tập đông đủ, nhưng không có cuộc chiến nào sảy ra.
Hùng dừng lại nơi gần đỉnh núi rồi thu cánh, cả 2 đi bộ đến chỗ đám người.
"Vậy là ngươi muốn hợp tác?" Văn Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy! Trừ khử tên đó rồi Chương tiểu thư vẫn là của ngươi." Kẻ tên là Phùng Ngọc Hưng đứng đối diện nói.
Lệ Rơi nãy giờ không nói gì, bỗng bước đến tiêu sái nói : "Sao bọn ta lại phải tin ngươi?"
"Tin hay không tùy ngươi, nhưng ta chắc rằng nếu không được hỗ trợ thì hai ngươi liệu có đủ sức?" Phùng Ngọc Hưng nói.
Văn Nguyệt không trả lời, tay nắm chặt mắt liếc nhìn về phía một đôi nam nữ đang tiến đến.
"Chúng đến kìa!" Lệ Rơi nhắc.
Hùng đi trước, Thiên An theo sau thận trọng tiến đến. Hùng nghi ngờ có điều chẳng lành, nói nhỏ với Thiên An : "lát nếu có biến thì hãy dùng đòn phối hợp mà chúng ta chuẩn bị."
"Ưm" Thiên An gật đầu.
"Sao lại chỉ có ba tên?" Hùng nghi vấn.
"Chà chà!Đông vui quá nhỉ!" Một kẻ mặc quần áo đỏ tay cầm kiếm xuất hiện hướng về phía Văn Hoài, Lệ Rơi, Ngọc Hưng, lạnh lùng nói.
"Ngươi đến rồi! Lý Văn Thông." Ngọc Hưng tử tế chào hỏi.
"Mẹ nó! Lũ này quen nhau à?" Hùng nghi hoặc nghĩ thầm.
Thấy Hùng và Thiên An vừa đến, Ngọc Hưng quay sao mỉm cười nói : Thật vinh dự khi được gặp Chương tiểu thư ở đây! Sau đó hắn nhìn Hùng cười khẩy :" Còn thằng kia không tên tuổi không cần xưng cho đỡ tốn bộ nhớ của ta."
"Đù mẹ! Thằng này khinh người vờ lờ. Để lát bố sử mày!" Hùng chửi thầm.
Chợt trước mặt tất cả mọi người hiện ra một màn hình như màn hình máy chiếu.
Trên đó ghi tên và cấp bậc của các thí sinh có mặt tại đây.
Hùng nhìn vào màn hình mà lòng lo lắng không thôi : "trừ thằng Gia Long và thằng Không Biết ra thì đáng nhẽ phải có 8 người chứ, mình cũng cảm nhận được ở đây có 8 người bao gồm cả mình, nhưng sao trên bảng chỉ ghi 6."
"2 cái tên cuối cùng để trống, cũng không ghi cấp bậc?" Văn Nguyệt cũng nghi ngờ nghĩ thầm.
Chợt trên trời bỗng hiện ra 4 con số 0, khi cả đám đang khó hiểu nhìn nhau thì con số cuối cùng bắt đầu nhẩy số 1...2....3.....4.
"Ý gì vậy? Sao không thấy có ghi ở ngoài lúc bước vào đây?" Phùng Ngọc Hưng gãi đầu.
"Chúng ta phải chiến đấu!" Hùng và Văn Nguyệt cùng thốt lên rồi nhìn nhau vẻ chẳng ưa chút nào.
Hệ thống trên màn hình bỗng hiện ra mỗi một người có một vạch dài màu xanh bằng nhau. Mọi người đều hiểu rằng đó là linh lực của từng người. Khi cạn sẽ chuyển màu đỏ.
Hùng là thánh game lên mấy cái này là đồ vớ vẩn với hắn.
Lý Văn Thông nhếch mép : "vậy thì chiến thôi!"
Không ai nói với ai câu nào, đỉnh núi trở lên hỗn loạn khi tất cả lao vào nhau khiến cát bụi bay mù mịt.
Thiên An nhảy lên cao tạo ra một cơn cuồng phong làm tất cả mọi người bao gồm cả Hùng giảm khả năng quan sát. Nhưng cũng là cơ hội tuyệt vời để dùng giác quan nhạy bén của hắn.
Hùng nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh thì lập tức một tấm bản đồ không màu hiện lên trong đầu hắn như hình ảnh ba chiều. Tất cả mọi người đều hiện hình dưới dạng một đám khói và hư ảnh của họ nên Hùng có thể nhận ra từng người.
Tuy rất có ích trong một số tình cảnh như tình cảnh hiện tại nhưng khả năng này của Hùng có một điểm yếu chí mạng. Hùng cảm nhận xung quanh thấy 2 đám khói một màu vàng một màu đỏ đang trao đổi chiêu thức với nhau. Hùng nhận ra đó là Văn Nguyệt và Lý Thông.
"Bà mẹ! Thằng này là tình địch! Xử đẹp nó trước." Hùng tụ linh lực vào tay, lao về phía 2 đám khói.
Phía trên Thiên An vẫn đang vận lực tạo cuồng phong thì phát hiện có kẻ ám toán phía sau liền nhảy lên tránh lé. Lệ Rơi trượt mục tiêu thì mất hứng, tay vẫn cầm bông hoa nói : "Đã bảo ngay từ đầu! Theo ta thì đâu có bị biến thành mục tiêu của tất cả bọn chúng."
"Theo ngươi?" Nàng nhếch môi khinh bỉ nói.
"Chắc hẳn Chương tiểu thư cũng biết! Ngoại trừ ta ra không ai xứng đáng với chức vô địch." Lệ Rơi nói, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
"Dựa vào mình ngươi? Ngươi có thể đả bại tất cả chúng ta sao?" Thiên An nói bằng giọng mỉa mai.
"Ta có thể!" dứt câu, bông hoa trên tay Lệ Rơi héo dần rồi trở lên khô khốc. Mắt hắn chuyển sang màu tím, cả người bùng phát một làn khói tím ma mị.
"Ngươi...đó là thứ sức mạnh gì?" Thiên An ngạc nhiên.
Hùng sau khi ám toán Văn Nguyệt thất bại thì phát hiện một sức mạnh khủng hơn hẳn những kẻ còn lại, tử khí phát ra đầy chết chóc.
"Thằng này linh lực hệ băng mà? Sao giờ lại có thêm một thuộc tính khác?" Hùng nghi hoặc
"Tử Vong hệ!" Hùng rùng mình khi cảm nhận được sức mạnh đến từ Lệ Rơi, vội lao đến phía hắn ngăn cản. Văn Nguyệt cũng lao theo với cùng một mục đích.
Vừa chạy đến nơi thì Thiên An bị một chưởng mang Tử vong khí của Lệ Rơi đánh bay về phía Hùng, hắn nhảy lên đỡ lấy nàng.
"An An nàng không sao chứ?" Hùng lo lắng hỏi.
Văn Nguyệt cũng lo lắng không kém nhưng không dám lại gần khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng mà nàng dành cho hắn. Sau đó nàng ngẩng mặt lên nhìn Hùng khó khăn nói : "Ta...ta không sao!"
"Để ta sử hắn!" Hùng đặt nàng xuống, nhìn vết rách hình bàn tay màu tím trên vai nàng Hùng tức giận, máu nóng nổi lên.
"Kìa kìa! Tên phế vật đã tức giận rồi sao?" Lệ Rơi mỉa mai khi thấy dáng vẻ của Hùng.
Văn Nguyệt cũng bước ra đứng ngang hàng với Hùng, giọng tức giận quát : "Tại sao ngươi làm vậy? Nó không đúng kế hoạch."
"Kế hoạch?" Hùng đảo mắt sang Văn Nguyệt trừng trừng nhìn hắn.
"Theo kế hoạch sao? Haha..." Lệ Rơi cười lớn, hắn tiếp tục nói : "một đám phế vật lại dám bảo ta làm theo kế hoạch vớ vẩn đó sao? Nó chỉ xứng tầm với các ngươi thôi."
"Xấc xược! Khiêu ngạo! Hống hách! Ta gét nhất là ba thứ đó." Văn Nguyệt nói xong, lao về phía Lệ Rơi. Hùng cũng lao theo, cả hai vẫn cùng một mục đích.
Ngọc Hưng và Lý Thông dừng chiến, xem xét tình hình phía bên kia.
"Không biết tự lượng sức." Lệ Rơi hống hách quát lên, khi Văn Nguyệt và Hùng lao đến còn chưa kịp làm gì đã bị Lệ Rơi đánh bật ra, lăn vài vòng dưới đất.
"Thật kinh khủng!" Ngọc Hưng cảm thán.
"Sao đây? Sử hắn trước hay gì?" Lý Thông hỏi, vẻ mặt lo lắng.
"Đập nó trước! Nếu không chúng ta khó toàn mạng." Ngọc Hưng dứt khoát nói.
"Được!" dứt câu, cả Lý Thông và Ngọc Hưng cùng lao đến phía Lệ Rơi.
"Lại thêm hai tên thích liều mạng!" Lệ Rơi hừ nhẹ, Tử Vong khí truyền vào hai cánh tay tung ra phía trước tóm cổ hai tên đang lao đến. Nhưng không, cả Ngọc Hưng và Lý Thông đều lé được vội nhảy ra tránh đòn. Lý Thông nhảy ra sau lưng Lệ Rơi chĩa mũi kiếm thẳng về phía hắn.Ngọc Hưng tung cước nhằm mặt Lệ Rơi, tưởng chừng ngon ăn ai ngờ Lệ Rơi đã nhảy lên không từ lúc nào.
Cả hai hoảng loạn định thu chiêu nhưng đã muộn, kiếm của Lý Thông đâm xuyên qua vai Ngọc Hưng còn chân Ngọc Hưng đá thẳng vào mặt Lý Thông. Cả hai đau đớn khụy xuống thì bị Lệ Rơi từ trên cao dẫm mạnh xuống đầu hai người khiến cả hai cắm mặt xuống đất, máu me be bét.
Hùng gượng dây sau cú đau điếng, nhìn xung quanh thấy tất cả đã gục. Thiên An thì đang thoi thóp khó thở, mặt mày tái nhợt.
Hùng nết thân tàn về phía nàng, cố ngồi dậy một cách khó khăn ôm lấy Thiên An đang bị mất dần sự sống do Tử vong khí trên vết thương đã ăn vào cơ thể nàng. Tuy chỉ là một lượng rất nhỏ nhưng với cấp Đấu úy trở xuống thì cũng cực kì nguy hiểm.
"Ta...ta sắp không xong...rồi!" Thiên An thều thào nói.Mặt nàng tái nhợt.
"Không...nàng không được chết! Nhất định sẽ có cách cứu nàng." Hùng đau đớn an ủi nàng, lòng hắn thắt lại từng cơn.
"Tiểu Bảo! Có cách nào cứu được nàng không?" Hùng gào lên suy nghĩ.
"Có một cách nhưng rất nguy hiểm cho ngươi."
"Cách gì nói mau!" Hùng giục dã.
"Hấp thụ nó bằng Thiên phú của ngươi."
"Được!" Hùng vận lực sau đó đặt tay lên vết thương của nàng, từ từ hấp thụ Tử vong khí.
"Chàng...chàng đang làm gì vậy?"
"Ta đang cứu nàng đây!"
"KHÔNG...ĐƯỢC MAU DỪNG LẠI!" nàng dùng chút sức lực gào lên.
Hùng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi tái nhợt nhưng vẫn quyến rũ của nàng, sau đó dịu dàng nói : "Ta phải cứu được nàng! Hãy để ta dùng chút sức mọn này bảo vệ lấy người ta yêu thương."
Sau đó hắn gồng mình đem toàn bộ tử vong khí hấp thụ vào cơ thể sau đó gục bên cạnh nàng.
Lệ Rơi chứng kiến tất cả, bước đến vỗ tay mấy cái miệng cười đểu nói : "Tình yêu! Nó khiến con người ta mù quáng."
Tóm cổ Hùng nhấc bổng lên, Thiên An hốt hoảng níu lấy Hùng nhưng vô lực.
"Đừng làm hại chàng...Ta xin ngươi!"
"Cầu xin cho hắn ư!" dứt câu Lệ Rơi ném Hùng đập vào tảng đá như ném một con thú ngồi bông.
"KHÔNG!" Thiên An gào lên trong tuyệt vọng, nàng không còn đủ sức để đứng dậy. Mắt đẹp lệ bắt đầu tuôn rơi, lòng nàng thắt lại khi chứng kiến người yêu bị hành xác.
Lệ Rơi nắm chân Hùng kéo lê hắn trên mặt đất tiến đến trước mặt Thiên An.
"Nàng không muốn hắn chết?"
Thiên An vội gật đầu
Bụp!
Lệ Rơi đấm thẳng vào mặt Hùng khiến miệng hắn hộc máu khi vẫn đang bất tỉnh.
"Nàng có tình cảm với hắn?" Lệ Rơi lạnh lùng tiếp tục hỏi.
Nàng vội gật đầu, mặt sợ sệt khi thấy Hùng bị đấm.
Bụp!
Lại thêm một cú đấm mà Lệ Rơi tặng cho Hùng.
"Không! Dừng lại...dừng lại đi! ngươi muốn gì?" Nàng đau đớn hỏi, lòng nàng thắt từng cơn.
"Muốn gì à?" Lệ Rơi vứt Hùng lại rồi tiến sát đến nàng, ghẽ nâng gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt lên nói khẽ : "Ta muốn nàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.