Chương 104: Đường Tới Thánh Vực
godserena
16/06/2020
Vừa thay thuốc cho Hùng, hai má ửng đỏ của cô gái không thoát khỏi ánh mắt
tinh tường của chàng trai vàng trong làng ngắm gái. Hùng giả vờ như
không thấy mà hỏi : " Cơ thể ta không cử động được! có phải do tác dụng
của lá thuốc này?"
Cô gái gật đầu : " Đúng vậy! Ngươi chắc hẳn là người trên mặt đất mà sao cũng biết loại thuốc này?"
Hùng lắc đầu : " Không biết! chỉ vô tình đoán trúng mà thôi." Hắn nói như vậy nhưng thực ra khiến thức của hắn về thảo dược khá lớn, với tư cách là nhà vô địch trong đạt hội luyện dược cấp đại lục ở Quỷ Môn Quan thì chỉ cần nhìn sơ qua hắn cũng đoán được tên, công dụng và nơi sinh sống.
Biết thì biết nhưng loại này chỉ sống dưới lòng đất cho nên hắn chưa từng được tiếp xúc, không biết bao lâu sẽ hết bị tê liệt bèn hỏi : " Bao lâu nữa thì ta có thể cử động?"
Cô gái đáp : " Còn đắp thuốc này là còn tê liệt, ngươi ngoan ngoãn nằm một tuần nữa nhé. Với tốc độ hồi phục của ngươi thì ta nghĩ như vậy là đủ."
Hùng thở dài : " Đành vậy! phiền ngươi quá rồi, đến khi ta bình phục chắc chắn sẽ hậu tạ."
Cô gái không tỏ vẻ gì rồi gật đầu, nàng thay thuốc mới xong lại quấn băng cho hắn rồi để hắn nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó, Hùng đang mơ ngủ thì bị một vật gì đó mềm mại đè lên mặt, cảm nhận kĩ lại thì nhận ra đó là bầu ngực đẫy đà của cô gái kia, do ngủ say nên nàng trở mình khiến ngực đè lên mặt Hùng một cách vô tình và đầy kích thích.
Sáng hôm sau, Cô gái tỉnh dậy mà không hay biết đêm qua chính mình là thủ phạm khiến máu mũi Hùng tuôn ra, liền lấy thuốc nhét vào mũi hắn rồi nói : " Đang nhiên đang lành lại chảy máu? chẳng lẽ thuốc hết tác dụng."
Hùng khổ sở nghĩ thầm : " Chắc là tự dưng? không phải tại ngươi sao."
Một tuần sau...
Hùng sau khi được cô gái giúp đỡ tháo bỏ hoàn toàn lớp băng bó cùng thuốc thì đã có thể cử động được tay chân, hắn gượng ngồi dậy và cảm nhận cơ thể khoẻ mạnh tràn đầy sự sống thì hết lòng cảm ơn cô gái.
Cô gái nhìn hắn bình phục như vậy cũng cảm thấy vui trong lòng, nàng tiến đến vỗ vai hắn rồi nói : " Khỏi thì tốt rồi! ngươi còn nhớ lời hứa của mình không?"
Hùng gật đầu : " Nhớ chứ! ta sẽ hậu ta ngươi thật xứng đáng."
Vừa nói Hùng vừa lấy ra từ trong nhẫn vô số món đồ, cô gái mắt sáng lên khi nhìn thấy những vật lấp lánh kia vội cầm lên ngắm nghía. Thấy nàng thích như vậy Hùng nói : " Ngươi có thể lấy chúng, coi như là hậu tạ vì đã cứu ta một mạng."
Cô gái cầm trên tay một chiếc trâm cài tóc được làm từ kim loại quý cùng một đoá hoa được xếp thành hồng ngọc điêu khắc tinh xảo. Món này là Hùng chôm được sau lần vào trong lăng mộ Ngô Quyền.
" Đẹp quá! thứ này dùng làm gì?"
" Để cài lên tóc, phái nữ rất thích những thứ như vậy." Hùng giải đáp, tiện tay nhận lấy chiếc trâm rồi cài lên tóc cô gái. Khoảng cách giữa hai người gần lại một chút, cô gái nhìn thẳng vào gương mặt nam nhân đầu tiên trong đời nàng gặp còn Hùng thì khẽ mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên trán nàng : " Xong rồi đó! ngươi xem có đẹp không?" Hùng cầm chiếc gương đưa lên cho nàng soi và hỏi.
Cô gái ngắm nhìn gương mặt mình trong gương, ngắm cây trâm cài tóc trên đầu mình rồi khẽ nói : " Nó rất đẹp."
"A nếu vậy thì ngươi cứ giữ lấy, đằng nào ta cũng không dùng đến."
Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn như tiếng nổ, đồng thời là tiếng các sinh vật bên ngoài gầm rú. Bạch Ngọc từ bên ngoài chạy vào nhảy bổ vào lòng Hùng rồi kêu lên như mách lẻo. Hùng cùng cô gái tiến ra cửa hang xem xét tình hình bên ngoài thì một quả cầu dung nham to như chiếc ô tô 4 chỗ đang lao như đạn bắn về phía bọn hắn.
"MAU TRÁNH!" Hùng gầm lên rồi vận linh Lực trong cơ thể, Tâm Lãnh Hàn Băng kết thành một bức tường băng kiên cố rồi hắn lao tới nắm tay kéo cô gái cùng Bạch Ngọc ra xa khỏi cửa hang thì cũng là lúc quả cầu dung nham va chạm với bức tường băng.
RẦM!
Bức tường băng vỡ vụn, mảnh vỡ dung nham cùng băng bắn toé ra khắp nơi, hang động rung chuyển dữ dội. Hùng bị một vài tảng dung nham bắn vào lưng nhưng có linh lực phòng ngự nên không hề hấn gì, hắn đứng dậy để lộ cô gái cùng Bạch Ngọc đang được hắn bảo vệ vẫn bình yên vô sự. Cô gái sợ hãi , miệng run run : " Kinh khủng quá! Ngươi không sao chứ?"
Hùng lắc đầu, đỡ cô gái dậy rồi nhìn miệng hang bị dung nham bịt kín định tung chưởng đánh vỡ hang để thoát ra ngoài thì những tiếng nổ ầm ầm lại vang lên, trần hang rung chuyển rồi bắt đầu xụp xuống.
"Không ổn!" Hùng nghiêm trọng nói, dẫn cô gái ra phía cửa hang để tránh đá rơi trúng rồi vận đòn Hoả Thiết Quyền đấm vách hang sau đó kéo cả hai ra ngoài, trần hang cũng sụp xuống hoàn toàn.
Đập vào mắt Hùng là khung cảnh hỗn độn bên ngoài, từng dòng dung nham nóng đỏ chảy thành sông, cây cối héo rũ vì sức nóng, xung quanh bốc lên mùi xác động vật cháy khét. Trên cao là hàng hàng lối lối những quả cầu dung nham lao xuống tàn phá xung quanh, một trong số chúng đang lao thẳng về phía bọn hắn đang đứng.
Hùng ngay lập tức vận Thiên Hoá rồi ôm lấy cô gái dùng Bạch Ngọc rồi vỗ cánh lao vút đi tránh né, quả cầu dung nham lần này to gấp mấy lần quả trước, làm sập luôn cả nửa ngọn đồi cùng hang động. Cô gái nhìn xuống với ánh mắt bi ai : " Nhà của ta!"
Hùng dừng lại giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh như là tận thế, phía xa xa có một ngọn núi lửa khổng lồ đang không ngừng tuôn ra những dòng dung nham nóng chảy, khói bụi cũng theo đó bốc lên thành một cột khổng lồ có thể quan sát được từ khắp mọi vị trí.
Hiện giờ phải tìm một nơi an toàn để đáp xuống, Hùng lao vút đi khoảng hơn mười phút thì dừng lại ở một mảng rừng nhỏ. Mảng rừng này chưa bị dung nham chảy tới nên vẫn còn khá xanh tốt nhưng động vật thì đang di dời đi nơi khác.
Đặt cô gái xuống một bãi cỏ xanh, Hùng trở lại bình thường rồi nhìn về phía cột khói xa xa chân trời rồi nói : " Ta và ngươi chia tay từ đây, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình."
Nói rồi Hùng cất bước rời đi, Bạch Ngọc lưu luyến cô gái một lát rồi nhảy lên vai Hùng, còn cô gái im lặng trong giây lát rồi gọi : " Ta muốn đi cùng ngươi!"
" Không được! quá nguy hiểm."
"Mặc kệ ngươi! dù sao thì nhà của ta cũng đã bị phá huỷ rồi."
Hùng gắt lên : " Không là không! ngươi đi theo chỉ làm vướng chân ta thôi. Ta còn nhiều thứ phải lo hơn đấy." Thực ra hắn không có ý gắt gỏng nhưng thực sự dẫn nàng đi quá nguy hiểm và hắn chẳng thể đảm bảo nàng an toàn cho nên hắn cự tuyệt.
Cô gái ngang bướng nói : " Ta còn mạnh hơn ngươi! Cho ta đi cùng ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Được thôi! ngươi nhắm mắt lại đi." Hùng giả vờ nói.
" Làm gì?"
Thì nhắm lại đi! Ta tặng ngươi thứ này."
Hự!
Hùng một chiêu đánh ngất nàng, sau đó tìm một nơi an toàn đặt nàng ở đó rồi từ biệt : " Xin lỗi! Nhưng ta đang dấn thân vào tìm chỗ chết và nàng không đáng chết, thứ lỗi cho ta."
Hùng dò xét xung quanh để chắc chắn nàng an toàn trong khoảng nửa tiếng, sau đó hắn ôm lấy Bạch Ngọc rồi cất bước đi.
Theo Bản đồ của Tiểu Bảo vẽ trong đầu thì nơi này rất rộng lớn, diện tích thậm trí còn vượt trội hơn cả Đông Dương Đại Lục. Nhưng nơi này bị chia làm hai phần và Thánh Vực chính là nơi Hùng cần đến. Dựa vào thông tin có được thì khoảng cách giữa hắn và Thánh Vực bằng khoảng cách từ Hà Nội vào Sài Gòn, không để kéo dài thời gian Hùng vừa đi vừa tìm hiểu thêm những thông tin khác về lòng đất.
Lòng đất này có từ thời xa xưa và đương nhiên sẽ có vô vàn chủng loài kì lạ, ví dụ như con thằn lằn mẹ đã nuốt Hùng vào bụng chẳng hạn. Bởi vậy mà việc tìm hiểu kĩ về nơi này sẽ giúp hắn sống sót trong những trường hợp nguy hiểm.
Và nguy hiểm ập tới ngay khi Hùng đi tới một vùng đất xanh tốt với đầy rẫy những cây ăn quả. Hắn tiện tay leo lên cây hái một trái táo xuống cắn ròn rã, công nhận đã ghê. Trong lúc đó một con khỉ đầu chó to lớn nhảy từ trên cây xuống đất, đối mặt với Hùng rồi gầm lên sau đó lao về phía hắn.
" Khỉ đầu chó, linh lực Đấu sư cấp 7!"
Hùng vung tay lên rồi đấm mạnh vào đầu con khỉ đang lao tới khiến nó cắm đầu xuống đất, răng nanh trong miệng gãy văng hết ra ngoài. Sau đó Hùng lại thong thả cắn thêm một miếng táo rồi đá vào bụng con khỉ khiến nó bị văng vào thân cây. Rồi sau đó là nhiều tiếng khỉ kêu vang vọng khắp cả rừng cây, một con rồi mười con khỉ, dần dần bao vây lấy Hùng rồi gầm rú lên vì thấy có kẻ cả gan xâm phạm lãnh thổ và đánh trọng thương đồng loại.
"Bỏ mẹ rồi!" Hùng giật mình nói, Tuy bọn khỉ trước mặt chỉ là Đấu Sư nhưng chúng có tới hàng trăm con.
Hùng nuốt nước bọt căng thẳng nhìn bọn khỉ trước mặt, sau đó gầm lên một tiếng : " LONG HOÁ!"
Bọn khỉ này tuy không nói được nhưng vẫn hiểu đôi chút tiếng người. Nghe hai từ Long Hoá thì cả đám run rẩy mà cúi xuống ôm đầu, nhưng vài giây sau không thấy động tĩnh gì xảy ra bèn ngẩng đầu lên thì chẳng thấy con rồng nào xuất hiện mà chỉ thấy một bóng người đang cắm đầu chạy vào sâu trong khu rừng.
Điên tiết, bọn khỉ đầu chó lại gầm rú lên rồi ào ạt đuổi theo. Tất nhiên với tốc độ của bọn chúng không thể theo chân Hùng nhưng chúng có số lượng. Các con phía bên ngoài toả ra đi lối tắ để chặn đầu còn những con thực lực mạnh nhất thì hợp sức đuổi theo hòng bắt bằng được kẻ xâm phạm lãnh thổ.
Tề Thiên đang lang thang trong rừng tìm quả ngon để cất đi dự trữ cho chuyến đi kế tiếp, chợt nghe tiếng khỉ gầm rú không ngừng thì nghi hoặc : " Chẳng lẽ có thằng ngu nào trọc vào đám khỉ đầu chó đó rồi?"
Biết được sự nguy hiểm của đám khỉ đó, Tề Thiên nhanh tay vơ vét quả ngọt nhiều nhất có thể rồi cắm đầu chạy.
Bên trong Tề Thiên, lão khỉ già thư thái nói : " Xem ra cuối cùng cũng có đứa trọc giận bầy khỉ, để lát ta xem đó là kẻ nào."
Tề Thiên vừa chạy vừ nói : " Cuối cùng thì bao giờ mới tới chỗ đó hả sư phụ?"
Lão khỉ già đáp : " Còn khá xa, ngươi cứ đánh nhau cho thoả thích đi đã."
" Con muốn đánh với mấy con Boss thôi! dăm ba loại quái tém riu này nhường thằng Hùng với thằng Sinh."
Một con khỉ đột to lớn đang ngồi ăn trái cây, thấy Tề Thiên chạy qua liền hung hăng xông tới chặn đường rồi gầm lên thị uy khiến Tề Thiên dừng chân rồi hỏi : " Sư phụ! con này cấp bậc ra sao? thuộc loại nào?"
lão khỉ già vuốt râu đáp : " Bạch Ngu Nhung! Đấu Vương đỉnh cấp, linh lực vô hệ, Đúng ý ngươi rồi nhé, muốn Boss là có Boss."
Cô gái gật đầu : " Đúng vậy! Ngươi chắc hẳn là người trên mặt đất mà sao cũng biết loại thuốc này?"
Hùng lắc đầu : " Không biết! chỉ vô tình đoán trúng mà thôi." Hắn nói như vậy nhưng thực ra khiến thức của hắn về thảo dược khá lớn, với tư cách là nhà vô địch trong đạt hội luyện dược cấp đại lục ở Quỷ Môn Quan thì chỉ cần nhìn sơ qua hắn cũng đoán được tên, công dụng và nơi sinh sống.
Biết thì biết nhưng loại này chỉ sống dưới lòng đất cho nên hắn chưa từng được tiếp xúc, không biết bao lâu sẽ hết bị tê liệt bèn hỏi : " Bao lâu nữa thì ta có thể cử động?"
Cô gái đáp : " Còn đắp thuốc này là còn tê liệt, ngươi ngoan ngoãn nằm một tuần nữa nhé. Với tốc độ hồi phục của ngươi thì ta nghĩ như vậy là đủ."
Hùng thở dài : " Đành vậy! phiền ngươi quá rồi, đến khi ta bình phục chắc chắn sẽ hậu tạ."
Cô gái không tỏ vẻ gì rồi gật đầu, nàng thay thuốc mới xong lại quấn băng cho hắn rồi để hắn nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó, Hùng đang mơ ngủ thì bị một vật gì đó mềm mại đè lên mặt, cảm nhận kĩ lại thì nhận ra đó là bầu ngực đẫy đà của cô gái kia, do ngủ say nên nàng trở mình khiến ngực đè lên mặt Hùng một cách vô tình và đầy kích thích.
Sáng hôm sau, Cô gái tỉnh dậy mà không hay biết đêm qua chính mình là thủ phạm khiến máu mũi Hùng tuôn ra, liền lấy thuốc nhét vào mũi hắn rồi nói : " Đang nhiên đang lành lại chảy máu? chẳng lẽ thuốc hết tác dụng."
Hùng khổ sở nghĩ thầm : " Chắc là tự dưng? không phải tại ngươi sao."
Một tuần sau...
Hùng sau khi được cô gái giúp đỡ tháo bỏ hoàn toàn lớp băng bó cùng thuốc thì đã có thể cử động được tay chân, hắn gượng ngồi dậy và cảm nhận cơ thể khoẻ mạnh tràn đầy sự sống thì hết lòng cảm ơn cô gái.
Cô gái nhìn hắn bình phục như vậy cũng cảm thấy vui trong lòng, nàng tiến đến vỗ vai hắn rồi nói : " Khỏi thì tốt rồi! ngươi còn nhớ lời hứa của mình không?"
Hùng gật đầu : " Nhớ chứ! ta sẽ hậu ta ngươi thật xứng đáng."
Vừa nói Hùng vừa lấy ra từ trong nhẫn vô số món đồ, cô gái mắt sáng lên khi nhìn thấy những vật lấp lánh kia vội cầm lên ngắm nghía. Thấy nàng thích như vậy Hùng nói : " Ngươi có thể lấy chúng, coi như là hậu tạ vì đã cứu ta một mạng."
Cô gái cầm trên tay một chiếc trâm cài tóc được làm từ kim loại quý cùng một đoá hoa được xếp thành hồng ngọc điêu khắc tinh xảo. Món này là Hùng chôm được sau lần vào trong lăng mộ Ngô Quyền.
" Đẹp quá! thứ này dùng làm gì?"
" Để cài lên tóc, phái nữ rất thích những thứ như vậy." Hùng giải đáp, tiện tay nhận lấy chiếc trâm rồi cài lên tóc cô gái. Khoảng cách giữa hai người gần lại một chút, cô gái nhìn thẳng vào gương mặt nam nhân đầu tiên trong đời nàng gặp còn Hùng thì khẽ mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên trán nàng : " Xong rồi đó! ngươi xem có đẹp không?" Hùng cầm chiếc gương đưa lên cho nàng soi và hỏi.
Cô gái ngắm nhìn gương mặt mình trong gương, ngắm cây trâm cài tóc trên đầu mình rồi khẽ nói : " Nó rất đẹp."
"A nếu vậy thì ngươi cứ giữ lấy, đằng nào ta cũng không dùng đến."
Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn như tiếng nổ, đồng thời là tiếng các sinh vật bên ngoài gầm rú. Bạch Ngọc từ bên ngoài chạy vào nhảy bổ vào lòng Hùng rồi kêu lên như mách lẻo. Hùng cùng cô gái tiến ra cửa hang xem xét tình hình bên ngoài thì một quả cầu dung nham to như chiếc ô tô 4 chỗ đang lao như đạn bắn về phía bọn hắn.
"MAU TRÁNH!" Hùng gầm lên rồi vận linh Lực trong cơ thể, Tâm Lãnh Hàn Băng kết thành một bức tường băng kiên cố rồi hắn lao tới nắm tay kéo cô gái cùng Bạch Ngọc ra xa khỏi cửa hang thì cũng là lúc quả cầu dung nham va chạm với bức tường băng.
RẦM!
Bức tường băng vỡ vụn, mảnh vỡ dung nham cùng băng bắn toé ra khắp nơi, hang động rung chuyển dữ dội. Hùng bị một vài tảng dung nham bắn vào lưng nhưng có linh lực phòng ngự nên không hề hấn gì, hắn đứng dậy để lộ cô gái cùng Bạch Ngọc đang được hắn bảo vệ vẫn bình yên vô sự. Cô gái sợ hãi , miệng run run : " Kinh khủng quá! Ngươi không sao chứ?"
Hùng lắc đầu, đỡ cô gái dậy rồi nhìn miệng hang bị dung nham bịt kín định tung chưởng đánh vỡ hang để thoát ra ngoài thì những tiếng nổ ầm ầm lại vang lên, trần hang rung chuyển rồi bắt đầu xụp xuống.
"Không ổn!" Hùng nghiêm trọng nói, dẫn cô gái ra phía cửa hang để tránh đá rơi trúng rồi vận đòn Hoả Thiết Quyền đấm vách hang sau đó kéo cả hai ra ngoài, trần hang cũng sụp xuống hoàn toàn.
Đập vào mắt Hùng là khung cảnh hỗn độn bên ngoài, từng dòng dung nham nóng đỏ chảy thành sông, cây cối héo rũ vì sức nóng, xung quanh bốc lên mùi xác động vật cháy khét. Trên cao là hàng hàng lối lối những quả cầu dung nham lao xuống tàn phá xung quanh, một trong số chúng đang lao thẳng về phía bọn hắn đang đứng.
Hùng ngay lập tức vận Thiên Hoá rồi ôm lấy cô gái dùng Bạch Ngọc rồi vỗ cánh lao vút đi tránh né, quả cầu dung nham lần này to gấp mấy lần quả trước, làm sập luôn cả nửa ngọn đồi cùng hang động. Cô gái nhìn xuống với ánh mắt bi ai : " Nhà của ta!"
Hùng dừng lại giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh như là tận thế, phía xa xa có một ngọn núi lửa khổng lồ đang không ngừng tuôn ra những dòng dung nham nóng chảy, khói bụi cũng theo đó bốc lên thành một cột khổng lồ có thể quan sát được từ khắp mọi vị trí.
Hiện giờ phải tìm một nơi an toàn để đáp xuống, Hùng lao vút đi khoảng hơn mười phút thì dừng lại ở một mảng rừng nhỏ. Mảng rừng này chưa bị dung nham chảy tới nên vẫn còn khá xanh tốt nhưng động vật thì đang di dời đi nơi khác.
Đặt cô gái xuống một bãi cỏ xanh, Hùng trở lại bình thường rồi nhìn về phía cột khói xa xa chân trời rồi nói : " Ta và ngươi chia tay từ đây, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình."
Nói rồi Hùng cất bước rời đi, Bạch Ngọc lưu luyến cô gái một lát rồi nhảy lên vai Hùng, còn cô gái im lặng trong giây lát rồi gọi : " Ta muốn đi cùng ngươi!"
" Không được! quá nguy hiểm."
"Mặc kệ ngươi! dù sao thì nhà của ta cũng đã bị phá huỷ rồi."
Hùng gắt lên : " Không là không! ngươi đi theo chỉ làm vướng chân ta thôi. Ta còn nhiều thứ phải lo hơn đấy." Thực ra hắn không có ý gắt gỏng nhưng thực sự dẫn nàng đi quá nguy hiểm và hắn chẳng thể đảm bảo nàng an toàn cho nên hắn cự tuyệt.
Cô gái ngang bướng nói : " Ta còn mạnh hơn ngươi! Cho ta đi cùng ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Được thôi! ngươi nhắm mắt lại đi." Hùng giả vờ nói.
" Làm gì?"
Thì nhắm lại đi! Ta tặng ngươi thứ này."
Hự!
Hùng một chiêu đánh ngất nàng, sau đó tìm một nơi an toàn đặt nàng ở đó rồi từ biệt : " Xin lỗi! Nhưng ta đang dấn thân vào tìm chỗ chết và nàng không đáng chết, thứ lỗi cho ta."
Hùng dò xét xung quanh để chắc chắn nàng an toàn trong khoảng nửa tiếng, sau đó hắn ôm lấy Bạch Ngọc rồi cất bước đi.
Theo Bản đồ của Tiểu Bảo vẽ trong đầu thì nơi này rất rộng lớn, diện tích thậm trí còn vượt trội hơn cả Đông Dương Đại Lục. Nhưng nơi này bị chia làm hai phần và Thánh Vực chính là nơi Hùng cần đến. Dựa vào thông tin có được thì khoảng cách giữa hắn và Thánh Vực bằng khoảng cách từ Hà Nội vào Sài Gòn, không để kéo dài thời gian Hùng vừa đi vừa tìm hiểu thêm những thông tin khác về lòng đất.
Lòng đất này có từ thời xa xưa và đương nhiên sẽ có vô vàn chủng loài kì lạ, ví dụ như con thằn lằn mẹ đã nuốt Hùng vào bụng chẳng hạn. Bởi vậy mà việc tìm hiểu kĩ về nơi này sẽ giúp hắn sống sót trong những trường hợp nguy hiểm.
Và nguy hiểm ập tới ngay khi Hùng đi tới một vùng đất xanh tốt với đầy rẫy những cây ăn quả. Hắn tiện tay leo lên cây hái một trái táo xuống cắn ròn rã, công nhận đã ghê. Trong lúc đó một con khỉ đầu chó to lớn nhảy từ trên cây xuống đất, đối mặt với Hùng rồi gầm lên sau đó lao về phía hắn.
" Khỉ đầu chó, linh lực Đấu sư cấp 7!"
Hùng vung tay lên rồi đấm mạnh vào đầu con khỉ đang lao tới khiến nó cắm đầu xuống đất, răng nanh trong miệng gãy văng hết ra ngoài. Sau đó Hùng lại thong thả cắn thêm một miếng táo rồi đá vào bụng con khỉ khiến nó bị văng vào thân cây. Rồi sau đó là nhiều tiếng khỉ kêu vang vọng khắp cả rừng cây, một con rồi mười con khỉ, dần dần bao vây lấy Hùng rồi gầm rú lên vì thấy có kẻ cả gan xâm phạm lãnh thổ và đánh trọng thương đồng loại.
"Bỏ mẹ rồi!" Hùng giật mình nói, Tuy bọn khỉ trước mặt chỉ là Đấu Sư nhưng chúng có tới hàng trăm con.
Hùng nuốt nước bọt căng thẳng nhìn bọn khỉ trước mặt, sau đó gầm lên một tiếng : " LONG HOÁ!"
Bọn khỉ này tuy không nói được nhưng vẫn hiểu đôi chút tiếng người. Nghe hai từ Long Hoá thì cả đám run rẩy mà cúi xuống ôm đầu, nhưng vài giây sau không thấy động tĩnh gì xảy ra bèn ngẩng đầu lên thì chẳng thấy con rồng nào xuất hiện mà chỉ thấy một bóng người đang cắm đầu chạy vào sâu trong khu rừng.
Điên tiết, bọn khỉ đầu chó lại gầm rú lên rồi ào ạt đuổi theo. Tất nhiên với tốc độ của bọn chúng không thể theo chân Hùng nhưng chúng có số lượng. Các con phía bên ngoài toả ra đi lối tắ để chặn đầu còn những con thực lực mạnh nhất thì hợp sức đuổi theo hòng bắt bằng được kẻ xâm phạm lãnh thổ.
Tề Thiên đang lang thang trong rừng tìm quả ngon để cất đi dự trữ cho chuyến đi kế tiếp, chợt nghe tiếng khỉ gầm rú không ngừng thì nghi hoặc : " Chẳng lẽ có thằng ngu nào trọc vào đám khỉ đầu chó đó rồi?"
Biết được sự nguy hiểm của đám khỉ đó, Tề Thiên nhanh tay vơ vét quả ngọt nhiều nhất có thể rồi cắm đầu chạy.
Bên trong Tề Thiên, lão khỉ già thư thái nói : " Xem ra cuối cùng cũng có đứa trọc giận bầy khỉ, để lát ta xem đó là kẻ nào."
Tề Thiên vừa chạy vừ nói : " Cuối cùng thì bao giờ mới tới chỗ đó hả sư phụ?"
Lão khỉ già đáp : " Còn khá xa, ngươi cứ đánh nhau cho thoả thích đi đã."
" Con muốn đánh với mấy con Boss thôi! dăm ba loại quái tém riu này nhường thằng Hùng với thằng Sinh."
Một con khỉ đột to lớn đang ngồi ăn trái cây, thấy Tề Thiên chạy qua liền hung hăng xông tới chặn đường rồi gầm lên thị uy khiến Tề Thiên dừng chân rồi hỏi : " Sư phụ! con này cấp bậc ra sao? thuộc loại nào?"
lão khỉ già vuốt râu đáp : " Bạch Ngu Nhung! Đấu Vương đỉnh cấp, linh lực vô hệ, Đúng ý ngươi rồi nhé, muốn Boss là có Boss."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.