Chương 87: Kim Tinh Vạn Hình
godserena
22/12/2019
Trong khi Hùng và Tề Thiên đánh nhau chí chóe, Trường Sinh nhìn sang
hướng khác nơi có một chiếc hộp to màu đen bằng kim loại từ từ chồi lên
khỏi mặt đất.
Trước khi di tản theo lệnh của thành chủ ban xuống, cai ngục đã khởi động một cơ quan bí mật để tung con bài tẩy vào sân nhằm dẹp sạch những tù nhân còn lại.
Hiện tại khán đài không còn một bóng người, cũng có nghĩa là những tù nhân có thể chạy trốn. Nhưng chiếc vòng phong ấn trên cổ vẫn còn và chìa khóa thì không thấy đâu lên Trường Sinh quay sang và quát : " Hai thằng đần!"
Tuy không còn lính canh hay cai ngục nhưng trong đấu trường vẫn đặt ra một kết giới khiến cho tù nhân đang đeo vòng phong ấn không thể ra ngoài.
Hùng và Tề Thiên buông nhau ra khi một thằng thì bầm mắt còn một thằng thì tều mỏ, cả hai cùng nhận ra vấn đề và nhìn về phía chiếc hộp kim loại màu đen với vẻ mặt thận trọng.
"Bọn chúng định xử chúng ta ở trong này luôn sao?" Hùng vu vơ hỏi, sau đó tụ Thiên Hỏa vào tay rồi lao như tên bắn đấm mạnh vào chiếc hộp.
Rầm!
Hùng bị văng ngược lại lăn dài trên đất, miệng nhả đất cát ra và mắng : " Đậu xanh! Phòng ngự chắc quá."
Tề Thiên nhướng mày nhìn Hùng như trẻ trâu nghịch dại, còn Trường Sinh cũng như Hùng lao tới tung chưởng đánh vào chiếc hộp.
Binh! binh! binh!
Liên tiếp là những luồng khí sắc bén đánh vào chiếc hộp và bị dội ra với lực tương đương khiến cả bọn cùng phải né tránh.
Hùng lại lao lên nắm tay tụ Hàn Băng và đóng băng chiếc hộp lại, không phải hắn nghịch dại mà vì hắn biết trong hộp có gì nhờ Tiểu Bảo vừa hoạt động lại cách đây vài giây.
"Kim Tinh Vạn Hình, kim loại biến hình siêu hạng của Lao Thành được chế tạo bởi những giả kim thuật gia thiên tài xuất chúng. Có thể tạo thành mọi hình dạng và có trí tuệ nhân tạo."
Sau khi nghe Tiểu Bảo nói và nhận ra sự nguy hiểm của Kim Tinh Vạn Hình thì Hùng lập tức tung chiêu với mục đích đánh nổ chiếc hộp trước khi Kim Tinh Vạn Năm kịp kích hoạt.
"Cố giữ nó trong chiếc hộp cũng không phải cách hay, mau đi kiếm chìa khóa để mở phong ấn, có như thế chúng ta mới thoát được." Trường Sinh nói.
Nghe những lời của Trường Sinh cũng hợp lý, Tề Thiên và Hùng lập tức hành động.
Những chìa khóa mở phong ấn nằm trong xương của bọn cá ăn thịt nhưng do sự xuất hiện của Minh Thư trong dạng Long Hóa khiến chúng lặn mất tiêu, mặt đất cũng cạn nước nên khó hơn nhiều.
"Để ta!" Hùng lên tiếng, hắn Thiên Hóa rồi vỗ cánh bay đến vị trí một miệng ống lớn đang bịt kín ở vách tường rồi dùng Thiên Hỏa nung nóng nó lên. Miệng ống bằng kim loại, gặp sức nóng khủng khiếp của Thiên Hỏa liền không chịu được mà tan chảy rồi rơi lã tã xuống đất.
"Chuẩn bị!" Hùng gào lên, cùng lúc đó từ trong miệng ống cuồn cuộn nước chảy ra khiến Hùng phải bay lên tránh né vì áp lực nước khủng khiếp.
Nước chảy xuống nền đất như cơn lũ, chợt mặt đất lại chuyển động lần nữa khi những sinh vật kia cuộn mình chuẩn bị xông lên.
Tề Thiên và Trường Sinh đã sẵn sàng trong tư thế chiến đấu, khi những sinh vật kia ngoi lên và gầm thét trong cơn đói khát cũng là lúc một cơn mưa sấm sét phóng xuống rào rào.
Tề Thiên sau một đòn toàn lực và nhìn rất nhiều xác cá bị sấm sét nướng chín thì liền gấp gáp nói : " Mau tìm viên đó để mở phong ấn."
Trường Sinh liền mắng : " Bà mẹ! Mày không thông báo trước được một câu à, suýt chút nữa tao bị nướng chín cùng bọn cá kia đấy."
Hai chân Trường Sinh đang đứng trên một khúc gỗ được hắn cắm sâu xuống nước làm chỗ đứng, quả thật nếu vừa nãy hắn còn không nhanh chân thì đã bị nướng chín bởi lôi của Tề Thiên. Không phải vì Tề Thiên có sức mạnh hủy thiên diệt địa mà vì Trường Sinh không có khả năng phòng ngự khi bị phong ấn linh lực ở mức này.
Rào....rào.....rào!
Mặt nước đang nổi đầy xác cá bỗng động dữ dội không ngừng, là bọn cá còn lại không bị đòn đánh của Tề Thiên giết chết đang hung hăng cắn xé đồng loại của mình, mặt nước một lần nữa nhuộm màu máu ghê rợn.
Hùng nhận ra bọn cá kia muốn làm gì liền cảnh báo : " Không được để bọn nó ăn! Nếu không chúng ta sẽ chết."
Phải, sẽ chết. Hùng không nói quá vì từ khi Tề Thiên tung đòn để tàn sát thì hắn đã nhận ra, không phải vì Tề Thiên thừa linh lực mà vì những con cá có giữ chìa khóa đều có một thiết bị nhỏ trên lưng và thiết bị này dẫn điện. Những con cá chết nổi trên mặt nước đều mang chìa khóa và bọn cá còn lại cũng không thông minh đến mức nhận ra đồng loại của mình mang chìa khóa mà đến ăn để giấu đi. Đơn giản là chúng quá đói nên tất cả thứ gì ăn được lọt vào mắt chúng đều không thể thoát.
Vô tình những cũng cố ý, những con cá kia ăn thịt đồng loại của chúng là ăn luôn cả chìa khóa mà bọn Hùng đang cần nên hắn mới tỏ ra nghiêm trọng như vậy.
Ngay lập tức Hùng, Tề Thiên và Trường Sinh cùng lao xuống mặt nước và tìm kiếm chìa khóa.
Xoẹt!
Hùng mạnh mẽ thò tay vào thân con cá đang dãy giụa điên cuồng rồi rút xương sống nó ra như hung thần. Một viên kim loại lấp lánh trên tay hắn được hắn nhét vào lỗ hổng trên vòng cổ, một tầng phong ấn nữa được phá giải.
Cùng lúc đó, tề Thiên và Trường Sinh mỗi tên cũng tìm được một viên kim loại và cũng phá giải được thêm một tầng phong ấn.
Sức mạnh tăng lên khiến Hùng cảm thấy như sự sống trong người cuộn trào, linh hồn như muốn xông phá ra sau bấy lâu kìm hãm. Nhưng tạm thời chưa thể vì với sức mạnh hiện tại hắn chỉ mạnh ngang Đấu Úy trung cấp, vẫn còn quá yếu so với thực lực cũ của bản thân.
Trên khán đài, ở một khóc khuất vẫn có kẻ đứng đó và theo dõi toàn bộ. Kẻ này là một cô gái bịt kín mặt, nàng nhíu đôi lông mày lá liễu lại và vui mừng nói thầm.
: " Huynh vẫn còn sống!".
Nhìn Tề Thiên đang chiến đấu dũng mãnh như một chiến thần, Nguyệt Anh đưa tay giữ lấy ngực mình để ngăn tim đập nhanh hơn vì cảm xúc ùa về. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn chiến đấu, hắn đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc trước.
"Oai phong quá!" Nguyệt Anh thầm cảm thán và ngưỡng mộ nói.
Nàng đến đây truy tìm tung tích Tề Thiên theo lệnh của giáo chủ Huyết Khải, mặc dù chỉ là không chắc chắn nhưng nàng vẫn quyết tâm đi với hy vọng sẽ tìm thấy hắn và niềm tin của nàng đã được đền đáp.
Nguyệt Anh vẫn đứng đó mà không hề lộ diện, một phần vì nàng muốn nhìn hắn thêm lúc nữa và biết rằng tù nhân đều bị phong ấn sức mạnh và không thể ra khỏi đấu trường trừ khi phá hết toàn bộ phong ấn. Người ngoài cũng không thể tiến vào trong đấu trường nếu dưới cấp Đế, vì thế nàng chọn ở một chỗ quan sát Tề Thiên và đồng bọn chiến đấu.
Nàng có lo lắng cho hắn? Rất lo và nhớ nhung nhưng nàng biết không thể làm gì để giúp hắn trong lúc này.
Chiếc hộp kim loại bị nhấn chìm gần hết trong làn nước đỏ ngầu, nó vẫn nằm im đó mà không hề có động tĩnh. Chợt nó chuyển động, chuyển động giống như có thứ gì đó bên trong đang vùng vẫy
muốn xông ra ngoài
Ầm!
Cả bọn đều nhìn về hướng chiếc hộp đã biến mất trong làn nước do mực nước ngày càng dâng lên. Ngay tại vị trí đó, một cánh tay bằng kim loại đưa lên như kêu cứu nhưng không phải. Rồi từ từ tới cái đầu rồi toàn thân kẻ đó cùng hiện ra và đứng thẳng người trên chiếc hộp kim loại.
Hùng nhíu mày nhìn kẻ trước mặt, không phải người mà là một khối kim loại hình người được cấu tạo từ hàng trăm hàng ngàn quả bóng kim loại nhỏ như viên bi màu đen tuyền.
"Nó là cái gì thế?" Cả Trường Sinh và Tề Thiên cùng quay sang hỏi Hùng khi nhìn thấy thứ lạ lẫm lần đầu tiên trong đời nhìn thấy.
Hùng cũng hơi ngạc nhiên khi hai tên kia cùng hỏi mình với một câu hỏi, hai thằng trời đánh này trước giờ nào chịu mở miệng hỏi hắn về những thứ chúng không biết. Nhưng có một sự thật rằng cả Tề Thiên và Trường Sinh đều biết Hùng rất thông minh, thông minh một cách đáng ngờ đến nỗi cái gì cũng biết.
"Kim Tinh Vạn Hình! Hợp kim có thể biến thành muôn hình vạn trạng một cách tùy ý, trong trường hợp này là có người điều khiển." Hùng đáp, vẻ mặt hắn càng lúc càng căng thẳng lại.
Trường Sinh gật đầu, lúc mới nhìn thấy chiếc hộp hắn chỉ mơ hồ đoán rằng trong đó chứa vũ khí hoặc linh thú mạnh mẽ có thể gây khó dễ, ai ngờ còn kinh khủng hơn những gì hắn nghĩ.
Người kim loại kia vẫn đứng đó, hốc mắt trống rỗng nhìn về phía Hùng rồi lao tới với tốc độ cực nhanh và tung một đấm cực mạnh vào bụng Hùng khiến tên này chỉ kịp đưa linh lực xuống phòng ngự và bị đánh văng xuống nước.
Thấy Hùng ngã lộn cổ xuống nước, Tề Thiên trợn mắt rồi tiến lên phía trước bùng phát chiến ý. Mắt nhìn người kim loại nhưng miệng nói với Trường Sinh : " Bọn cá còn lại mày lo đi, thằng người sắt này để tao."
"Mơ đi! Mày đi đánh bọn cá, thằng người kim loại này để tao lo được rồi." Trường Sinh trừng mắt nói, hắn dồn phong linh lực vào chân để tạo đà rồi bật nhảy về phía người kim loại.
Tề Thiên cũng không chịu thua, Ánh Minh Địa Lôi tụ lại bao quanh nắm đấm rồi cũng lao tới người kim loại. Tốc độ ra đòn của cả hai là tương đương nhau, vô tình mà như cố tình hai đòn đánh mang dị phong và dị lôi cực mạnh mẽ phóng như đạn bắn đến phía người kim loại.
Binh!
Tiếng va chạm với kim loại vang lên, đòn đánh của cả hai đều bị chặn đứng bởi người kim loại. Hai tay của người kim loại chụp lấy hai tay của Tề Thiên và Trường Sinh dễ dàng như chụp một con thú, đồng thời đòn đánh mang dị lôi dị phong của cả hai cũng tan biến ngay lập tức.
Rầm!
Tề Thiên và Trường Sinh bị đánh bật ra xa và cùng rơi xuống nước. Lúc này mặt nước sáo động khủng khiếp, một cột nước bắn thẳng lên trời cao đến hàng chục mét. Trong làn nước tung tóe xuất hiện một thân ảnh mang cánh trên lưng, Hùng cầm một viên kim loại trên tay đặt lên lỗ hổng của chiếc vòng trên cổ hắn và một tầng phong ấn nữa được giải phóng.
"Tao đem mày về bán ve chai!" Hùng nghiến răng nói, nắm tay hắn bùng cháy trong Thiên Hỏa rồi xông thẳng về phía người kim loại đấm đá túi bụi.
Binh! Binh! Binh!
Liên tiếp những cú đấm mang hỏa hệ của mình bị người kim loại dễ dàng một tay đánh bật ra. Hùng trợn mắt khó tin, không phải vì người kim loại dễ dàng đánh bật đòn đánh của hắn mà là vì người kim loại kia không hề có một chút linh lực nào, hoàn toàn là sát thương vật lý.
"Không thể nào!" Hùng thầm nói, sau khi đấm liên tiếp nhưng đều bị đánh bật ra khiến hắn lùi lại thủ thế.
Đúng lúc này, trên cánh tay kim loại của người kim loại đột nhiên xuất hiện những tia lôi màu vàng kim. Cánh tay còn lại của người kim loại mơ hồ hiện ra những luồng khí trong suốt nhưng tinh mắt vẫn có thể quan sát được.
"Dị lôi và dị phong?" Hùng ngạc nhiên tột độ nói, mới một giây trước người kim loại này không hề có một tý linh lực nào vậy mà giờ lại dùng được dị lôi và dị phong, lại còn có cảm giác quen quen với hai loại bị thuộc tính này, hình như có gặp ở đâu rồi.
"Khoan đã! Là sức mạnh của hai thằng kia, tên người sắt này có thể hấp thụ linh lực lẫn dị thuộc tính của kẻ địch." Hùng thốt ra kết luận, lòng tham bỗng nổi lên trong hắn. Nếu hạ tên người kim loại này xong đem về chế tạp lại một chút là có thể làm của riêng rồi.
Trên trời cao, trong khuê phòng của mình ở Thiên Cung. Thiên Cửu Huyền đang ngồi vắt chéo chân bên cửa sổ, nắng sớm ban mai xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh mơ hồ lộ ra làn eo cong vút cùng bộ ngực tròn trịa đẫy đà.
Đôi mắt đẹp long lanh khẽ chớp nhẹ, một dòng cảm xúc vui vẻ khó tả ùa về khiến môi hồng khẽ cười một cái.
Rồi nàng đứng dậy, uyển chuyển bước về phía phòng tắm nơi bồn tắm đã được đổ đầy nước cùng cánh hoa hồng đang tỏa khói mê hoặc.
Lớp áo ngủ mỏng manh khẽ rơi xuống để lộ tấm lưng hoàn mỹ, mái tóc búi cao khẽ buông xuống như thác đổ mềm mượt và óng ả. Bờ mông căng tròn đầy sức sống đung đưa theo nhịp chân của nàng rồi biến mất trong làn nước khi nàng hạ thân thể ngọc ngà xuống bồn tắm.
Ngọc thủ đưa lên tưới từng giọt nước vào bờ vai quyến rũ, Cửu Huyền khép hờ đôi mắt đẹp, cả người thả lỏng tận hưởng cảm giác thư thái. Trong khí ức của nàng bỗng mơ hồ hiện lên một đoạn quá khứ, khi ấy là lần đầu tiên nàng và hắn gặp mặt.
Lúc này, Cửu Huyền của mười năm về trước đang đứng trước hồ nước trong xanh bên cạnh vườn đào. Đôi mắt tinh nghịch đảo quanh để chắc chắn không có ai ở đây để nàng thực hiện điều nàng muốn làm.
Khi khẳng định rằng không còn ai có thể ra vào nơi này, y phục trên người nàng từ từ rơi xuống khỏi thân thể thiếu nữ vừa tròn 16 tuổi phơi phới động lòng người. Đôi chân dài trắng như ngọc thạch từng bước xuống hồ nước trong xanh, mặt hồ khẽ động theo cơ thể uyển chuyển của nàng.
"Mát quá! Tắm ở đây thật là thích." Cửu Huyền hài lòng nói, sau đó đưa tay tưới nước lên cơ thể mình. Nước này không phải nước thường mà là nước trong hồ ngàn năm của vườn đào tiên. Giúp làm đẹp da, chống thâm, ngăn ngừa lão hóa. Các tiên nữ vẫn thường tới đây tắm rửa nô đùa.
Đang tận hưởng, đột nhiên nàng cảm nhận có người đến liền hạ người xuống chỉ còn duy nhất đầu nàng ở trên mặt nước. Đôi mắt khẽ nhíu lại nhìn về phía bờ bên kia của hồ nước cách đó khá xa.
Có tiếng nước chả tò tò!
Bên kia bờ, Hùng của mười năm trước đang đứng vạch quần ra cho thằng em xả lũ. Một tay cầm trái đào tiên đưa lên miệng cắn rồi nhai với vẻ mặt phê pha.
Trước khi di tản theo lệnh của thành chủ ban xuống, cai ngục đã khởi động một cơ quan bí mật để tung con bài tẩy vào sân nhằm dẹp sạch những tù nhân còn lại.
Hiện tại khán đài không còn một bóng người, cũng có nghĩa là những tù nhân có thể chạy trốn. Nhưng chiếc vòng phong ấn trên cổ vẫn còn và chìa khóa thì không thấy đâu lên Trường Sinh quay sang và quát : " Hai thằng đần!"
Tuy không còn lính canh hay cai ngục nhưng trong đấu trường vẫn đặt ra một kết giới khiến cho tù nhân đang đeo vòng phong ấn không thể ra ngoài.
Hùng và Tề Thiên buông nhau ra khi một thằng thì bầm mắt còn một thằng thì tều mỏ, cả hai cùng nhận ra vấn đề và nhìn về phía chiếc hộp kim loại màu đen với vẻ mặt thận trọng.
"Bọn chúng định xử chúng ta ở trong này luôn sao?" Hùng vu vơ hỏi, sau đó tụ Thiên Hỏa vào tay rồi lao như tên bắn đấm mạnh vào chiếc hộp.
Rầm!
Hùng bị văng ngược lại lăn dài trên đất, miệng nhả đất cát ra và mắng : " Đậu xanh! Phòng ngự chắc quá."
Tề Thiên nhướng mày nhìn Hùng như trẻ trâu nghịch dại, còn Trường Sinh cũng như Hùng lao tới tung chưởng đánh vào chiếc hộp.
Binh! binh! binh!
Liên tiếp là những luồng khí sắc bén đánh vào chiếc hộp và bị dội ra với lực tương đương khiến cả bọn cùng phải né tránh.
Hùng lại lao lên nắm tay tụ Hàn Băng và đóng băng chiếc hộp lại, không phải hắn nghịch dại mà vì hắn biết trong hộp có gì nhờ Tiểu Bảo vừa hoạt động lại cách đây vài giây.
"Kim Tinh Vạn Hình, kim loại biến hình siêu hạng của Lao Thành được chế tạo bởi những giả kim thuật gia thiên tài xuất chúng. Có thể tạo thành mọi hình dạng và có trí tuệ nhân tạo."
Sau khi nghe Tiểu Bảo nói và nhận ra sự nguy hiểm của Kim Tinh Vạn Hình thì Hùng lập tức tung chiêu với mục đích đánh nổ chiếc hộp trước khi Kim Tinh Vạn Năm kịp kích hoạt.
"Cố giữ nó trong chiếc hộp cũng không phải cách hay, mau đi kiếm chìa khóa để mở phong ấn, có như thế chúng ta mới thoát được." Trường Sinh nói.
Nghe những lời của Trường Sinh cũng hợp lý, Tề Thiên và Hùng lập tức hành động.
Những chìa khóa mở phong ấn nằm trong xương của bọn cá ăn thịt nhưng do sự xuất hiện của Minh Thư trong dạng Long Hóa khiến chúng lặn mất tiêu, mặt đất cũng cạn nước nên khó hơn nhiều.
"Để ta!" Hùng lên tiếng, hắn Thiên Hóa rồi vỗ cánh bay đến vị trí một miệng ống lớn đang bịt kín ở vách tường rồi dùng Thiên Hỏa nung nóng nó lên. Miệng ống bằng kim loại, gặp sức nóng khủng khiếp của Thiên Hỏa liền không chịu được mà tan chảy rồi rơi lã tã xuống đất.
"Chuẩn bị!" Hùng gào lên, cùng lúc đó từ trong miệng ống cuồn cuộn nước chảy ra khiến Hùng phải bay lên tránh né vì áp lực nước khủng khiếp.
Nước chảy xuống nền đất như cơn lũ, chợt mặt đất lại chuyển động lần nữa khi những sinh vật kia cuộn mình chuẩn bị xông lên.
Tề Thiên và Trường Sinh đã sẵn sàng trong tư thế chiến đấu, khi những sinh vật kia ngoi lên và gầm thét trong cơn đói khát cũng là lúc một cơn mưa sấm sét phóng xuống rào rào.
Tề Thiên sau một đòn toàn lực và nhìn rất nhiều xác cá bị sấm sét nướng chín thì liền gấp gáp nói : " Mau tìm viên đó để mở phong ấn."
Trường Sinh liền mắng : " Bà mẹ! Mày không thông báo trước được một câu à, suýt chút nữa tao bị nướng chín cùng bọn cá kia đấy."
Hai chân Trường Sinh đang đứng trên một khúc gỗ được hắn cắm sâu xuống nước làm chỗ đứng, quả thật nếu vừa nãy hắn còn không nhanh chân thì đã bị nướng chín bởi lôi của Tề Thiên. Không phải vì Tề Thiên có sức mạnh hủy thiên diệt địa mà vì Trường Sinh không có khả năng phòng ngự khi bị phong ấn linh lực ở mức này.
Rào....rào.....rào!
Mặt nước đang nổi đầy xác cá bỗng động dữ dội không ngừng, là bọn cá còn lại không bị đòn đánh của Tề Thiên giết chết đang hung hăng cắn xé đồng loại của mình, mặt nước một lần nữa nhuộm màu máu ghê rợn.
Hùng nhận ra bọn cá kia muốn làm gì liền cảnh báo : " Không được để bọn nó ăn! Nếu không chúng ta sẽ chết."
Phải, sẽ chết. Hùng không nói quá vì từ khi Tề Thiên tung đòn để tàn sát thì hắn đã nhận ra, không phải vì Tề Thiên thừa linh lực mà vì những con cá có giữ chìa khóa đều có một thiết bị nhỏ trên lưng và thiết bị này dẫn điện. Những con cá chết nổi trên mặt nước đều mang chìa khóa và bọn cá còn lại cũng không thông minh đến mức nhận ra đồng loại của mình mang chìa khóa mà đến ăn để giấu đi. Đơn giản là chúng quá đói nên tất cả thứ gì ăn được lọt vào mắt chúng đều không thể thoát.
Vô tình những cũng cố ý, những con cá kia ăn thịt đồng loại của chúng là ăn luôn cả chìa khóa mà bọn Hùng đang cần nên hắn mới tỏ ra nghiêm trọng như vậy.
Ngay lập tức Hùng, Tề Thiên và Trường Sinh cùng lao xuống mặt nước và tìm kiếm chìa khóa.
Xoẹt!
Hùng mạnh mẽ thò tay vào thân con cá đang dãy giụa điên cuồng rồi rút xương sống nó ra như hung thần. Một viên kim loại lấp lánh trên tay hắn được hắn nhét vào lỗ hổng trên vòng cổ, một tầng phong ấn nữa được phá giải.
Cùng lúc đó, tề Thiên và Trường Sinh mỗi tên cũng tìm được một viên kim loại và cũng phá giải được thêm một tầng phong ấn.
Sức mạnh tăng lên khiến Hùng cảm thấy như sự sống trong người cuộn trào, linh hồn như muốn xông phá ra sau bấy lâu kìm hãm. Nhưng tạm thời chưa thể vì với sức mạnh hiện tại hắn chỉ mạnh ngang Đấu Úy trung cấp, vẫn còn quá yếu so với thực lực cũ của bản thân.
Trên khán đài, ở một khóc khuất vẫn có kẻ đứng đó và theo dõi toàn bộ. Kẻ này là một cô gái bịt kín mặt, nàng nhíu đôi lông mày lá liễu lại và vui mừng nói thầm.
: " Huynh vẫn còn sống!".
Nhìn Tề Thiên đang chiến đấu dũng mãnh như một chiến thần, Nguyệt Anh đưa tay giữ lấy ngực mình để ngăn tim đập nhanh hơn vì cảm xúc ùa về. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn chiến đấu, hắn đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc trước.
"Oai phong quá!" Nguyệt Anh thầm cảm thán và ngưỡng mộ nói.
Nàng đến đây truy tìm tung tích Tề Thiên theo lệnh của giáo chủ Huyết Khải, mặc dù chỉ là không chắc chắn nhưng nàng vẫn quyết tâm đi với hy vọng sẽ tìm thấy hắn và niềm tin của nàng đã được đền đáp.
Nguyệt Anh vẫn đứng đó mà không hề lộ diện, một phần vì nàng muốn nhìn hắn thêm lúc nữa và biết rằng tù nhân đều bị phong ấn sức mạnh và không thể ra khỏi đấu trường trừ khi phá hết toàn bộ phong ấn. Người ngoài cũng không thể tiến vào trong đấu trường nếu dưới cấp Đế, vì thế nàng chọn ở một chỗ quan sát Tề Thiên và đồng bọn chiến đấu.
Nàng có lo lắng cho hắn? Rất lo và nhớ nhung nhưng nàng biết không thể làm gì để giúp hắn trong lúc này.
Chiếc hộp kim loại bị nhấn chìm gần hết trong làn nước đỏ ngầu, nó vẫn nằm im đó mà không hề có động tĩnh. Chợt nó chuyển động, chuyển động giống như có thứ gì đó bên trong đang vùng vẫy
muốn xông ra ngoài
Ầm!
Cả bọn đều nhìn về hướng chiếc hộp đã biến mất trong làn nước do mực nước ngày càng dâng lên. Ngay tại vị trí đó, một cánh tay bằng kim loại đưa lên như kêu cứu nhưng không phải. Rồi từ từ tới cái đầu rồi toàn thân kẻ đó cùng hiện ra và đứng thẳng người trên chiếc hộp kim loại.
Hùng nhíu mày nhìn kẻ trước mặt, không phải người mà là một khối kim loại hình người được cấu tạo từ hàng trăm hàng ngàn quả bóng kim loại nhỏ như viên bi màu đen tuyền.
"Nó là cái gì thế?" Cả Trường Sinh và Tề Thiên cùng quay sang hỏi Hùng khi nhìn thấy thứ lạ lẫm lần đầu tiên trong đời nhìn thấy.
Hùng cũng hơi ngạc nhiên khi hai tên kia cùng hỏi mình với một câu hỏi, hai thằng trời đánh này trước giờ nào chịu mở miệng hỏi hắn về những thứ chúng không biết. Nhưng có một sự thật rằng cả Tề Thiên và Trường Sinh đều biết Hùng rất thông minh, thông minh một cách đáng ngờ đến nỗi cái gì cũng biết.
"Kim Tinh Vạn Hình! Hợp kim có thể biến thành muôn hình vạn trạng một cách tùy ý, trong trường hợp này là có người điều khiển." Hùng đáp, vẻ mặt hắn càng lúc càng căng thẳng lại.
Trường Sinh gật đầu, lúc mới nhìn thấy chiếc hộp hắn chỉ mơ hồ đoán rằng trong đó chứa vũ khí hoặc linh thú mạnh mẽ có thể gây khó dễ, ai ngờ còn kinh khủng hơn những gì hắn nghĩ.
Người kim loại kia vẫn đứng đó, hốc mắt trống rỗng nhìn về phía Hùng rồi lao tới với tốc độ cực nhanh và tung một đấm cực mạnh vào bụng Hùng khiến tên này chỉ kịp đưa linh lực xuống phòng ngự và bị đánh văng xuống nước.
Thấy Hùng ngã lộn cổ xuống nước, Tề Thiên trợn mắt rồi tiến lên phía trước bùng phát chiến ý. Mắt nhìn người kim loại nhưng miệng nói với Trường Sinh : " Bọn cá còn lại mày lo đi, thằng người sắt này để tao."
"Mơ đi! Mày đi đánh bọn cá, thằng người kim loại này để tao lo được rồi." Trường Sinh trừng mắt nói, hắn dồn phong linh lực vào chân để tạo đà rồi bật nhảy về phía người kim loại.
Tề Thiên cũng không chịu thua, Ánh Minh Địa Lôi tụ lại bao quanh nắm đấm rồi cũng lao tới người kim loại. Tốc độ ra đòn của cả hai là tương đương nhau, vô tình mà như cố tình hai đòn đánh mang dị phong và dị lôi cực mạnh mẽ phóng như đạn bắn đến phía người kim loại.
Binh!
Tiếng va chạm với kim loại vang lên, đòn đánh của cả hai đều bị chặn đứng bởi người kim loại. Hai tay của người kim loại chụp lấy hai tay của Tề Thiên và Trường Sinh dễ dàng như chụp một con thú, đồng thời đòn đánh mang dị lôi dị phong của cả hai cũng tan biến ngay lập tức.
Rầm!
Tề Thiên và Trường Sinh bị đánh bật ra xa và cùng rơi xuống nước. Lúc này mặt nước sáo động khủng khiếp, một cột nước bắn thẳng lên trời cao đến hàng chục mét. Trong làn nước tung tóe xuất hiện một thân ảnh mang cánh trên lưng, Hùng cầm một viên kim loại trên tay đặt lên lỗ hổng của chiếc vòng trên cổ hắn và một tầng phong ấn nữa được giải phóng.
"Tao đem mày về bán ve chai!" Hùng nghiến răng nói, nắm tay hắn bùng cháy trong Thiên Hỏa rồi xông thẳng về phía người kim loại đấm đá túi bụi.
Binh! Binh! Binh!
Liên tiếp những cú đấm mang hỏa hệ của mình bị người kim loại dễ dàng một tay đánh bật ra. Hùng trợn mắt khó tin, không phải vì người kim loại dễ dàng đánh bật đòn đánh của hắn mà là vì người kim loại kia không hề có một chút linh lực nào, hoàn toàn là sát thương vật lý.
"Không thể nào!" Hùng thầm nói, sau khi đấm liên tiếp nhưng đều bị đánh bật ra khiến hắn lùi lại thủ thế.
Đúng lúc này, trên cánh tay kim loại của người kim loại đột nhiên xuất hiện những tia lôi màu vàng kim. Cánh tay còn lại của người kim loại mơ hồ hiện ra những luồng khí trong suốt nhưng tinh mắt vẫn có thể quan sát được.
"Dị lôi và dị phong?" Hùng ngạc nhiên tột độ nói, mới một giây trước người kim loại này không hề có một tý linh lực nào vậy mà giờ lại dùng được dị lôi và dị phong, lại còn có cảm giác quen quen với hai loại bị thuộc tính này, hình như có gặp ở đâu rồi.
"Khoan đã! Là sức mạnh của hai thằng kia, tên người sắt này có thể hấp thụ linh lực lẫn dị thuộc tính của kẻ địch." Hùng thốt ra kết luận, lòng tham bỗng nổi lên trong hắn. Nếu hạ tên người kim loại này xong đem về chế tạp lại một chút là có thể làm của riêng rồi.
Trên trời cao, trong khuê phòng của mình ở Thiên Cung. Thiên Cửu Huyền đang ngồi vắt chéo chân bên cửa sổ, nắng sớm ban mai xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh mơ hồ lộ ra làn eo cong vút cùng bộ ngực tròn trịa đẫy đà.
Đôi mắt đẹp long lanh khẽ chớp nhẹ, một dòng cảm xúc vui vẻ khó tả ùa về khiến môi hồng khẽ cười một cái.
Rồi nàng đứng dậy, uyển chuyển bước về phía phòng tắm nơi bồn tắm đã được đổ đầy nước cùng cánh hoa hồng đang tỏa khói mê hoặc.
Lớp áo ngủ mỏng manh khẽ rơi xuống để lộ tấm lưng hoàn mỹ, mái tóc búi cao khẽ buông xuống như thác đổ mềm mượt và óng ả. Bờ mông căng tròn đầy sức sống đung đưa theo nhịp chân của nàng rồi biến mất trong làn nước khi nàng hạ thân thể ngọc ngà xuống bồn tắm.
Ngọc thủ đưa lên tưới từng giọt nước vào bờ vai quyến rũ, Cửu Huyền khép hờ đôi mắt đẹp, cả người thả lỏng tận hưởng cảm giác thư thái. Trong khí ức của nàng bỗng mơ hồ hiện lên một đoạn quá khứ, khi ấy là lần đầu tiên nàng và hắn gặp mặt.
Lúc này, Cửu Huyền của mười năm về trước đang đứng trước hồ nước trong xanh bên cạnh vườn đào. Đôi mắt tinh nghịch đảo quanh để chắc chắn không có ai ở đây để nàng thực hiện điều nàng muốn làm.
Khi khẳng định rằng không còn ai có thể ra vào nơi này, y phục trên người nàng từ từ rơi xuống khỏi thân thể thiếu nữ vừa tròn 16 tuổi phơi phới động lòng người. Đôi chân dài trắng như ngọc thạch từng bước xuống hồ nước trong xanh, mặt hồ khẽ động theo cơ thể uyển chuyển của nàng.
"Mát quá! Tắm ở đây thật là thích." Cửu Huyền hài lòng nói, sau đó đưa tay tưới nước lên cơ thể mình. Nước này không phải nước thường mà là nước trong hồ ngàn năm của vườn đào tiên. Giúp làm đẹp da, chống thâm, ngăn ngừa lão hóa. Các tiên nữ vẫn thường tới đây tắm rửa nô đùa.
Đang tận hưởng, đột nhiên nàng cảm nhận có người đến liền hạ người xuống chỉ còn duy nhất đầu nàng ở trên mặt nước. Đôi mắt khẽ nhíu lại nhìn về phía bờ bên kia của hồ nước cách đó khá xa.
Có tiếng nước chả tò tò!
Bên kia bờ, Hùng của mười năm trước đang đứng vạch quần ra cho thằng em xả lũ. Một tay cầm trái đào tiên đưa lên miệng cắn rồi nhai với vẻ mặt phê pha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.