Chương 90: Lần Theo Dấu Vết
godserena
06/01/2020
Tố Trinh đang đứng trước một cánh đồng băng lạnh lẽo, nàng cất bước tiến vào sâu bên trong.
Gọi là cánh đồng băng vì dường như cây cỏ cũng hóa thành băng đá, lạnh đến mức có thể đóng băng cả lửa đang cháy. Gió lạnh heo hút thổi mạnh khiến người ra rùng mình nhưng nàng vẫn cất bước.
Bỗng nàng dừng lại khi phía trước có người chặn đường.
"Ngươi là ai! Chẳng lẽ không biết đây là nơi nào sao mà dám đến?" Kẻ chặn đường lạnh lẽo hỏi, hắn cởi trần để lộ thân hình lực lưỡng giữa giá lạnh. Da thịt hắn giống như được kết từ băng đá và cơ thể người, đôi mắt xanh lam phát sáng nhìn rất rợn người. Trên tay hắn cầm một cây rìu cũng làm từ băng và rất lớn, lớn hơn cả cơ thể hắn.
"Ta là ai không quan trọng nhưng ta đến đây không có ý mạo phạm, chỉ là muốn gặp chủ nhân của ngươi chút việc!" Tố Trinh nói, gió lạnh khiến váy áo nàng tung bay phấp phới. Khuôn mặt đẹp không cảm xúc nhìn kẻ trước mặt, ánh mắt cũng vô cảm đến đáng sợ.
Kẻ kia bước tới với sức mạnh bùng phát mạnh mẽ, hắn nói : " Những người muốn gặp chủ nhân của ta rất nhiều nhưng đều dừng chân ngay tại nơi này và ngươi cũng vậy."
Tố Trinh nhắm mắt, cả cơ thể nàng bỗng biến đổi, y phục rách toạc. Biến thành một Mãng Xà khổng lồ với toàn thân vảy trắng lấp lánh.
Đoàn người rước dâu đi đến bờ biển thì bị một người áo đen chặn lại, chưa kịp hỏi gì thì bóng người đó đã lướt đến hạ gục toàn bộ cận vệ tất cả hơn hai mươi người. Sau đó mở cửu kiệu nhưng không thấy ai ở bên trong mà chỉ trống rỗng, Hùng trợn mắt tung chưởng thiêu rụi chiếc kiêu hoa rồi rời đi.
Lúc này, đoàn người rước râu dẫn đầu là Long Kiêu đang đi thẳng về phía trước trên một con đường đầy hoa, Tiểu Thanh ngồi trong xe vì buồn bã quá nên kéo dèm che ra để hóng mát.
Chợt từ xung quanh trong kiệu bỗng thò ra nhiều những chiếc ống kim loại nhỏ, khi Tiểu Thanh kịp nhận ra điều gì thì khói từ những ống kim loại xả ra rồi khiến nàng hôn mê.
Trước khi đôi mắt nàng khép lại, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là vẻ mặt đểu cáng của Long Kiêu cùng điệu cười dâm tà.
Hùng theo hướng mà Tiểu Bảo chỉ điểm, tới một con đường mòn đầy hoa dại ven đường thì mất dấu.
Hắn hỏi lại nhưng Tiểu Bảo bỗng dưng im lặng. Hùng nhìn xung quanh rồi hừ lạnh nói : " Còn không mau ra mặt!".
Sau câu nói như dằn mặt của Hùng, ba người xuất hiện từ ba phía khác nhau bao vây lấy hắn. Mặt tên nào cũng bặm trợn với chiến giáp trên người nhìn vô cùng hầm hố.
Nhìn Hùng với ánh mắt ngạc nhiên, một trong ba kẻ lên tiếng : " Ngươi có thể nhận ra sự có mặt của bọn ta? Thật đáng kinh ngạc."
Hùng liếc nhìn về khoảng không vô định bên cạnh kẻ vừa nói trong giây lát rồi nhìn cả ba kẻ lạ mặt và nói một chữ : " Cút!"
Kẻ kia trợn mắt : " Mày hỗn!"
Không dài dòng đôi co, Hùng nói : " Ta vốn không có ý định đánh với các ngươi."
"Mày nghĩ mày đủ tư cách? Anh em lên!"
Dứt câu, cả ba người lao về phía Hùng tung chưởng vào người thân thể hắn.
Binh! Binh! Binh!
Hùng phản xạ nhanh nhẹn, tung chưởng đáp trả lại khiến tất cả lui lại nhưng hắn chỉ có hai tay nên lãnh chọn một chưởng rồi văng xa nhất và ọc máu.
Hùng nghiến răng nói : " Ba thằng Đấu Linh cấp 5! Linh lực vô hệ."
Ba kẻ kia mặt cũng thay đổi thái độ, một người muốn đo cấp bậc của người khác thì phải đạt cấp Đấu Vương trở lên. Mà một thằng Đấu Linh Cấp 1 lại có khả năng này khiến bọn chúng hơi ngạc nhiên.
"Mày có bảo vật đo cấp độ? Mau giao ra thì bọn anh sẽ tha cho." kẻ kia không nghĩ rằng Hùng nghịch thiên đến độ như vậy mà chỉ nghĩ rằng hắn có bảo vật hỗ trợ khả năng này thì liền tham lam trấn lột vì bảo vật dạng này vô cùng hiếm.
Hùng gãi đầu cười hề hề : " Các anh quả là tinh tường! Biết em có bảo vật loại này nữa. Chẳng dấu gì các anh cái này em hôi của đứa khác mà sợ nó tìm đòi giết nên tặng cho các anh đấy."
Hùng dứt câu, lấy ra một chiếc vòng kim loại rồi trịnh trọng đưa cho gã kia. Thấy bọn chúng còn chưa tin lắm liền nói thêm vào : " Các anh yên tâm! Hàng xịn một trăm phần trăm. Các anh bá vậy em nào dám nói xạo."
Thấy thái độ thay đổi nhanh như người yêu cũ của Hùng, ba kẻ kia tuy có nghi ngờ rằng hắn nói láo nhưng lại nghĩ rằng hắn chỉ là tên Đấu Linh cấp 1 yếu đuối muốn xử gọn thì cũng không tốn sức nên nghi ngờ nhanh chóng bị gạt bỏ.
Tiến đến nhận lấy chiếc vòng từ tay Hùng, kẻ kia tung chưởng vào ngực hắn khiến Hùng lăn lộn trên đất mấy vòng nhìn rất thảm thì kinh ngạc : " Hóa ra là vậy? Thứ này ngoài giúp ngươi đo được cấp bậc kẻ khác thì còn giúp lực lực tăng mạnh. Nhiều công dụng như vậy xem ra cũng phải Thánh bảo trở lên."
Nghe thấy hai từ Thánh bảo, hai kẻ còn lại cũng không chịu thua bèn tiến đến tranh dành. Một món thánh bảo bán đi lấy tiền thì tiền đó đủ ăn sung mặc sướng cả đời, hơn nữa có ai ngu mà đi bán Thánh Bảo loại này cơ chứ, thế là một màn to tiếng xảy ra.
Thấy Hùng nằm trên đất, cả ba đều nghĩ hắn không phải mối nguy. Tên cầm được chiếc vòng nhanh chóng đoạt lại chiếc vòng rồi đeo vào tay và cười sảng khoái : " Có cái này rồi thì tao mạnh hơn hai chúng mày! Xem chúng mày định tranh dành với tao kiểu gì..."
Đúng là tham thì thâm, Hùng chờ đúng lúc này mà lao đến với cánh tay bốc hỏa. Hai tên kia liền lui ra phòng thủ khi thấy năng lượng khủng bố từ tay Hùng, một kẻ mà vừa nãy như con giun đất chỉ cần xéo cái là chết mà giờ cả người toát ra linh lực mạnh đến vậy.
Trước mặt Hùng chỉ còn duy nhất tên đeo vòng trên tay, hắn không tránh mà cười nhếch vẻ đắc ý : " Xem sức mạnh của ta..o!"
Binh!
Nắm đấm của Hùng bay thẳng vào mặt gã khiến tên này văng xa hàng chục mét rồi va vào tảng đá lớn khiến tảng đá nứt vỡ.
Chiếc vòng Hùng đem ra dụ dỗ có công hiệu phong ấn linh lực trong một khoảng thời gian ngắn, và gã kia ảo tưởng rằng nó sẽ giúp tăng sức mạnh như khi Hùng tháo nó ra liền yếu đuối bất thường.
"Thằng chó!" Gã kia mắng một câu rồi bất tỉnh nhân sự, mồm hộc ra toàn máu tươi.
Nhìn thấy Hùng một đòn hạ đồng đội mình, hai tên còn lại run rẫy nhưng vẫn cố lao tới tấn công nhằm hoàn thành nhiệm vụ được giao là giết tất cả những ai tới gần nơi này.
Khi hai kẻ kia lướt thần tốc về phía mình, Hùng co chân lên rồi dẵm mạnh xuống đất khiến Hàn Băng Khí lan ra xung quanh làm giảm tốc độ của hai kẻ kia đến mức Hùng có thể dễ dàng hạ gục hai tên này bất kể tên nào tới chỉ một đòn.
Nhưng Hùng không ra tay vì hai tên kia đã run lẩy bẩy đưa tay xin đầu hàng, một trong hai tên run sợ nói không ra lời :
" Ngươi...ngươi không phải Đấu Linh! Mà...mà là cấp Vương."
"Đại ca tha cho bọn em, bọn em không có mắt như mù...hiu hiu!"
Một người sở hữu cùng lúc hai dị thuộc tính băng hỏa thì tuyệt đối không phải người thường. Tuy tin đồn về Hùng ở Lao Thành chưa lan đến đây nhưng đến đứa nhóc 8 tuổi cũng biết rằng để dung hợp hai loại nguyên tố đối nghịch trong cơ thể thì trừ khi đạt cấp Vương trở lên nếu không cơ thể có thể tan nát, cho dù ngươi có thể lực xung mãn cỡ nào đi nữa.
Chỉ thế đã đủ chứng minh rằng kẻ trước mặt tuyệt đối không phải người thường lại nhìn vô cùng trẻ tuổi chỉ khoảng 17 đến 18 tuổi, độ tuổi mà người ta vẫn chật vật đột phá Đấu Úy. Tư chất cao hơn thì cũng chỉ là Đấu Úy trung cấp, nghịch thiên nữa thì là chờ đột phá Đấu Sư.
Công thêm với việc Hùng một đấm hạ gục tên Đấu Linh cấp 5 thì điều bọn họ suy nghĩ hoàn toàn có thể xảy ra. Hai tên này liền run như chó con chờ xẻ thịt.
Nhưng thực ra chúng không biết chiếc vòng kia phong ấn linh lực của tên đồng bọn giúp Hùng dễ dàng hạ gục hắn mà không tốn nhiều sức vì chính Hùng hiện tại cũng không còn nhiều sức. Từ lúc cùng Tề Thiên và Trường Sinh chiến người kim loại đến nay cũng chỉ vỏn vẹn có 5 tiếng, lại còn phải đi một đoạn đường rất xa mà không nghỉ ngơi nên sau khi tung đòn đó thì hắn cũng gần như kiệt sức.
Nhưng trong đầu hắn đã tính từ trước, và hiệu quả đã rõ. Chỉ cần hạ một tên là hai tên còn lại sẽ ngoan như chó cún, ngược lại nếu bọn này có máu liều thì Hùng mới là kẻ bị bán hành, giống như một ván cược vậy.
Ném cho hai kẻ kia ánh mắt lạnh lùng tàn ác : " Cút trước khi tao đổi ý!".
So với việc hoàn thành nhiệm vụ thì dữ lại mạng sống quan trọng hơn.
Nghe vậy hai tên kia mừng ra mặt vội cúi đầu khép nép kính chào rồi mang tên đồng đội đã bất tỉnh rời đi sau khi Hùng thu lại chiếc vòng tay cất vào nhẫn.
Lúc này Hùng mới bước đến vị trí ban nãy hắn nhìn chăm chú, tay hắn đưa lên phía trước khoảng không vô định và chạm vào một mặt phẳng trong suốt như thủy tinh.
Không phải cổng linh cảnh mà là một dạng bảo vật không gian và bóng tối giúp nó ẩn mình không ai phát hiện, Hùng đưa tay vẽ mã khóa rồi bước qua cánh cổng. Khi Hùng qua hết, cánh cổng như mặt nước lăn tăn gợn sóng rồi yên lặng.
Bước qua cánh cổng, trước mặt Hùng là một vườn hoa đào tuyệt đẹp. Mặc dù là ban đêm nhưng với thị giác của rồng hắn vẫn dễ dàng quan sát được.
"Đây là đâu?" Hùng hỏi Tiểu Bảo.
"Đây là một hòn đảo khác trên biển đông gọi là Đào Hoa Đảo, trước là nơi một vị cao thủ ẩn cư. Sau này vị cao thủ đó đột phá thành thần và đem phong ấn Đào Hoa Đảo vào không gian riêng. Tuy là không gian riêng nhưng vẫn ở nguyên vị trí cũ, người ngoài không thể nhìn thấy hoặc tiến vào mà chỉ có người ở trong tiến ra được.
Sau đó vì không muốn Đào Hoa Đảo trở thành đảo chết nên vị Thần đó đã nhờ người tạo ra một bảo vật không gian độc quyền và trao nó lại cho Long tộc và nhờ họ đưa người vào chăm sóc hoa đào. Bảo vật này tên gọi là Âm Thánh Thủy Gương, được truyền đời cho các Tộc trưởng Long tộc ở Đông Hải."
"Đông Hải!" Hùng nhíu mày, việc này có liên quan đến người của Long tộc.
Không suy nghĩ thêm, Hùng nhanh chân đi tìm Tiểu Thanh.
Vẫn cánh rừng hoa đào nhưng ở địa điểm khác, Long Kiêu bước từng bước về phía một ngôi nhà gỗ nhỏ giữa rừng hoa. Trên tay hắn bế Tiểu Thanh đang hôn mê, cả người nàng mềm nhũn bất động.
Khăn chùm đầu đã bị Long Kiêu tháo xuống để lộ nhan sắc lộng lẫy, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn. Những cánh hoa đào xung quanh như tự xấu hổ mà rung rinh theo gió như ghen tị với sắc đẹp ấy.
Long Kiêu nhìn muốn lòi con mắt, hắn vừa đi vừa liếc nhìn ngắm nghía trong lòng thầm cảm ơn thần linh phù hộ vì sắp chiếm đoạt được nàng.
"Haha! Ngay đêm nay ta sẽ khiến nàng quên hắn mãi mãi. Vì chỉ Long tộc thực sự mới đưa nàng lên mây." Long Kiêu tự kỉ nói, sau đó đạp cửa rồi đặt Tiểu Thanh lên chiếc giường nhỏ. Hắn lấy dây trói tay chân nàng lại, sau đó lấy ra một lọ thủy tinh trong có chứa một loại chất lỏng. Hắn mở nắp, đổ vào miệng nàng một giọt rồi cất đi.
"Với dâm dược này thì nàng sẽ thành con điếm mà cầu xin ta chịch nàng thôi...haha!"
Hùng từ lúc đặt chân vào đây thì dường như kết nối với hắn và Tiểu Bảo cũng kém đi nhiều, hắn lo lắng hỏi : " Ngươi có sao không?"
Tiểu Bảo không đáp mà chỉ im lặng chứng tỏ rằng ở nơi này có thứ gì đó khiến Tiểu Bảo bị áp chế giống như lần nhược linh bị Ma lực áp chế ở Luyện Ngục khi hắn tham gia hội thi luyện dược ở Quỷ Môn Quan.
Do không còn Tiểu Bảo chỉ điểm, Hùng tự mình đi tìm theo mùi hương thoang thoảng quen thuộc mà hắn ngửi thấy.
Từ phía xa xa, một căn nhà gỗ thấp thoáng trong màn đêm cô tịnh. Một ánh đèn mờ ảo, Hùng chắc chắn Tiểu Thanh ở đây vì càng tiến lại gần thì mùi của nàng càng đậm. Hùng nghe rõ tiếng cười của một thằng có lẽ dâm dê hơn cả mình.
Gọi là cánh đồng băng vì dường như cây cỏ cũng hóa thành băng đá, lạnh đến mức có thể đóng băng cả lửa đang cháy. Gió lạnh heo hút thổi mạnh khiến người ra rùng mình nhưng nàng vẫn cất bước.
Bỗng nàng dừng lại khi phía trước có người chặn đường.
"Ngươi là ai! Chẳng lẽ không biết đây là nơi nào sao mà dám đến?" Kẻ chặn đường lạnh lẽo hỏi, hắn cởi trần để lộ thân hình lực lưỡng giữa giá lạnh. Da thịt hắn giống như được kết từ băng đá và cơ thể người, đôi mắt xanh lam phát sáng nhìn rất rợn người. Trên tay hắn cầm một cây rìu cũng làm từ băng và rất lớn, lớn hơn cả cơ thể hắn.
"Ta là ai không quan trọng nhưng ta đến đây không có ý mạo phạm, chỉ là muốn gặp chủ nhân của ngươi chút việc!" Tố Trinh nói, gió lạnh khiến váy áo nàng tung bay phấp phới. Khuôn mặt đẹp không cảm xúc nhìn kẻ trước mặt, ánh mắt cũng vô cảm đến đáng sợ.
Kẻ kia bước tới với sức mạnh bùng phát mạnh mẽ, hắn nói : " Những người muốn gặp chủ nhân của ta rất nhiều nhưng đều dừng chân ngay tại nơi này và ngươi cũng vậy."
Tố Trinh nhắm mắt, cả cơ thể nàng bỗng biến đổi, y phục rách toạc. Biến thành một Mãng Xà khổng lồ với toàn thân vảy trắng lấp lánh.
Đoàn người rước dâu đi đến bờ biển thì bị một người áo đen chặn lại, chưa kịp hỏi gì thì bóng người đó đã lướt đến hạ gục toàn bộ cận vệ tất cả hơn hai mươi người. Sau đó mở cửu kiệu nhưng không thấy ai ở bên trong mà chỉ trống rỗng, Hùng trợn mắt tung chưởng thiêu rụi chiếc kiêu hoa rồi rời đi.
Lúc này, đoàn người rước râu dẫn đầu là Long Kiêu đang đi thẳng về phía trước trên một con đường đầy hoa, Tiểu Thanh ngồi trong xe vì buồn bã quá nên kéo dèm che ra để hóng mát.
Chợt từ xung quanh trong kiệu bỗng thò ra nhiều những chiếc ống kim loại nhỏ, khi Tiểu Thanh kịp nhận ra điều gì thì khói từ những ống kim loại xả ra rồi khiến nàng hôn mê.
Trước khi đôi mắt nàng khép lại, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là vẻ mặt đểu cáng của Long Kiêu cùng điệu cười dâm tà.
Hùng theo hướng mà Tiểu Bảo chỉ điểm, tới một con đường mòn đầy hoa dại ven đường thì mất dấu.
Hắn hỏi lại nhưng Tiểu Bảo bỗng dưng im lặng. Hùng nhìn xung quanh rồi hừ lạnh nói : " Còn không mau ra mặt!".
Sau câu nói như dằn mặt của Hùng, ba người xuất hiện từ ba phía khác nhau bao vây lấy hắn. Mặt tên nào cũng bặm trợn với chiến giáp trên người nhìn vô cùng hầm hố.
Nhìn Hùng với ánh mắt ngạc nhiên, một trong ba kẻ lên tiếng : " Ngươi có thể nhận ra sự có mặt của bọn ta? Thật đáng kinh ngạc."
Hùng liếc nhìn về khoảng không vô định bên cạnh kẻ vừa nói trong giây lát rồi nhìn cả ba kẻ lạ mặt và nói một chữ : " Cút!"
Kẻ kia trợn mắt : " Mày hỗn!"
Không dài dòng đôi co, Hùng nói : " Ta vốn không có ý định đánh với các ngươi."
"Mày nghĩ mày đủ tư cách? Anh em lên!"
Dứt câu, cả ba người lao về phía Hùng tung chưởng vào người thân thể hắn.
Binh! Binh! Binh!
Hùng phản xạ nhanh nhẹn, tung chưởng đáp trả lại khiến tất cả lui lại nhưng hắn chỉ có hai tay nên lãnh chọn một chưởng rồi văng xa nhất và ọc máu.
Hùng nghiến răng nói : " Ba thằng Đấu Linh cấp 5! Linh lực vô hệ."
Ba kẻ kia mặt cũng thay đổi thái độ, một người muốn đo cấp bậc của người khác thì phải đạt cấp Đấu Vương trở lên. Mà một thằng Đấu Linh Cấp 1 lại có khả năng này khiến bọn chúng hơi ngạc nhiên.
"Mày có bảo vật đo cấp độ? Mau giao ra thì bọn anh sẽ tha cho." kẻ kia không nghĩ rằng Hùng nghịch thiên đến độ như vậy mà chỉ nghĩ rằng hắn có bảo vật hỗ trợ khả năng này thì liền tham lam trấn lột vì bảo vật dạng này vô cùng hiếm.
Hùng gãi đầu cười hề hề : " Các anh quả là tinh tường! Biết em có bảo vật loại này nữa. Chẳng dấu gì các anh cái này em hôi của đứa khác mà sợ nó tìm đòi giết nên tặng cho các anh đấy."
Hùng dứt câu, lấy ra một chiếc vòng kim loại rồi trịnh trọng đưa cho gã kia. Thấy bọn chúng còn chưa tin lắm liền nói thêm vào : " Các anh yên tâm! Hàng xịn một trăm phần trăm. Các anh bá vậy em nào dám nói xạo."
Thấy thái độ thay đổi nhanh như người yêu cũ của Hùng, ba kẻ kia tuy có nghi ngờ rằng hắn nói láo nhưng lại nghĩ rằng hắn chỉ là tên Đấu Linh cấp 1 yếu đuối muốn xử gọn thì cũng không tốn sức nên nghi ngờ nhanh chóng bị gạt bỏ.
Tiến đến nhận lấy chiếc vòng từ tay Hùng, kẻ kia tung chưởng vào ngực hắn khiến Hùng lăn lộn trên đất mấy vòng nhìn rất thảm thì kinh ngạc : " Hóa ra là vậy? Thứ này ngoài giúp ngươi đo được cấp bậc kẻ khác thì còn giúp lực lực tăng mạnh. Nhiều công dụng như vậy xem ra cũng phải Thánh bảo trở lên."
Nghe thấy hai từ Thánh bảo, hai kẻ còn lại cũng không chịu thua bèn tiến đến tranh dành. Một món thánh bảo bán đi lấy tiền thì tiền đó đủ ăn sung mặc sướng cả đời, hơn nữa có ai ngu mà đi bán Thánh Bảo loại này cơ chứ, thế là một màn to tiếng xảy ra.
Thấy Hùng nằm trên đất, cả ba đều nghĩ hắn không phải mối nguy. Tên cầm được chiếc vòng nhanh chóng đoạt lại chiếc vòng rồi đeo vào tay và cười sảng khoái : " Có cái này rồi thì tao mạnh hơn hai chúng mày! Xem chúng mày định tranh dành với tao kiểu gì..."
Đúng là tham thì thâm, Hùng chờ đúng lúc này mà lao đến với cánh tay bốc hỏa. Hai tên kia liền lui ra phòng thủ khi thấy năng lượng khủng bố từ tay Hùng, một kẻ mà vừa nãy như con giun đất chỉ cần xéo cái là chết mà giờ cả người toát ra linh lực mạnh đến vậy.
Trước mặt Hùng chỉ còn duy nhất tên đeo vòng trên tay, hắn không tránh mà cười nhếch vẻ đắc ý : " Xem sức mạnh của ta..o!"
Binh!
Nắm đấm của Hùng bay thẳng vào mặt gã khiến tên này văng xa hàng chục mét rồi va vào tảng đá lớn khiến tảng đá nứt vỡ.
Chiếc vòng Hùng đem ra dụ dỗ có công hiệu phong ấn linh lực trong một khoảng thời gian ngắn, và gã kia ảo tưởng rằng nó sẽ giúp tăng sức mạnh như khi Hùng tháo nó ra liền yếu đuối bất thường.
"Thằng chó!" Gã kia mắng một câu rồi bất tỉnh nhân sự, mồm hộc ra toàn máu tươi.
Nhìn thấy Hùng một đòn hạ đồng đội mình, hai tên còn lại run rẫy nhưng vẫn cố lao tới tấn công nhằm hoàn thành nhiệm vụ được giao là giết tất cả những ai tới gần nơi này.
Khi hai kẻ kia lướt thần tốc về phía mình, Hùng co chân lên rồi dẵm mạnh xuống đất khiến Hàn Băng Khí lan ra xung quanh làm giảm tốc độ của hai kẻ kia đến mức Hùng có thể dễ dàng hạ gục hai tên này bất kể tên nào tới chỉ một đòn.
Nhưng Hùng không ra tay vì hai tên kia đã run lẩy bẩy đưa tay xin đầu hàng, một trong hai tên run sợ nói không ra lời :
" Ngươi...ngươi không phải Đấu Linh! Mà...mà là cấp Vương."
"Đại ca tha cho bọn em, bọn em không có mắt như mù...hiu hiu!"
Một người sở hữu cùng lúc hai dị thuộc tính băng hỏa thì tuyệt đối không phải người thường. Tuy tin đồn về Hùng ở Lao Thành chưa lan đến đây nhưng đến đứa nhóc 8 tuổi cũng biết rằng để dung hợp hai loại nguyên tố đối nghịch trong cơ thể thì trừ khi đạt cấp Vương trở lên nếu không cơ thể có thể tan nát, cho dù ngươi có thể lực xung mãn cỡ nào đi nữa.
Chỉ thế đã đủ chứng minh rằng kẻ trước mặt tuyệt đối không phải người thường lại nhìn vô cùng trẻ tuổi chỉ khoảng 17 đến 18 tuổi, độ tuổi mà người ta vẫn chật vật đột phá Đấu Úy. Tư chất cao hơn thì cũng chỉ là Đấu Úy trung cấp, nghịch thiên nữa thì là chờ đột phá Đấu Sư.
Công thêm với việc Hùng một đấm hạ gục tên Đấu Linh cấp 5 thì điều bọn họ suy nghĩ hoàn toàn có thể xảy ra. Hai tên này liền run như chó con chờ xẻ thịt.
Nhưng thực ra chúng không biết chiếc vòng kia phong ấn linh lực của tên đồng bọn giúp Hùng dễ dàng hạ gục hắn mà không tốn nhiều sức vì chính Hùng hiện tại cũng không còn nhiều sức. Từ lúc cùng Tề Thiên và Trường Sinh chiến người kim loại đến nay cũng chỉ vỏn vẹn có 5 tiếng, lại còn phải đi một đoạn đường rất xa mà không nghỉ ngơi nên sau khi tung đòn đó thì hắn cũng gần như kiệt sức.
Nhưng trong đầu hắn đã tính từ trước, và hiệu quả đã rõ. Chỉ cần hạ một tên là hai tên còn lại sẽ ngoan như chó cún, ngược lại nếu bọn này có máu liều thì Hùng mới là kẻ bị bán hành, giống như một ván cược vậy.
Ném cho hai kẻ kia ánh mắt lạnh lùng tàn ác : " Cút trước khi tao đổi ý!".
So với việc hoàn thành nhiệm vụ thì dữ lại mạng sống quan trọng hơn.
Nghe vậy hai tên kia mừng ra mặt vội cúi đầu khép nép kính chào rồi mang tên đồng đội đã bất tỉnh rời đi sau khi Hùng thu lại chiếc vòng tay cất vào nhẫn.
Lúc này Hùng mới bước đến vị trí ban nãy hắn nhìn chăm chú, tay hắn đưa lên phía trước khoảng không vô định và chạm vào một mặt phẳng trong suốt như thủy tinh.
Không phải cổng linh cảnh mà là một dạng bảo vật không gian và bóng tối giúp nó ẩn mình không ai phát hiện, Hùng đưa tay vẽ mã khóa rồi bước qua cánh cổng. Khi Hùng qua hết, cánh cổng như mặt nước lăn tăn gợn sóng rồi yên lặng.
Bước qua cánh cổng, trước mặt Hùng là một vườn hoa đào tuyệt đẹp. Mặc dù là ban đêm nhưng với thị giác của rồng hắn vẫn dễ dàng quan sát được.
"Đây là đâu?" Hùng hỏi Tiểu Bảo.
"Đây là một hòn đảo khác trên biển đông gọi là Đào Hoa Đảo, trước là nơi một vị cao thủ ẩn cư. Sau này vị cao thủ đó đột phá thành thần và đem phong ấn Đào Hoa Đảo vào không gian riêng. Tuy là không gian riêng nhưng vẫn ở nguyên vị trí cũ, người ngoài không thể nhìn thấy hoặc tiến vào mà chỉ có người ở trong tiến ra được.
Sau đó vì không muốn Đào Hoa Đảo trở thành đảo chết nên vị Thần đó đã nhờ người tạo ra một bảo vật không gian độc quyền và trao nó lại cho Long tộc và nhờ họ đưa người vào chăm sóc hoa đào. Bảo vật này tên gọi là Âm Thánh Thủy Gương, được truyền đời cho các Tộc trưởng Long tộc ở Đông Hải."
"Đông Hải!" Hùng nhíu mày, việc này có liên quan đến người của Long tộc.
Không suy nghĩ thêm, Hùng nhanh chân đi tìm Tiểu Thanh.
Vẫn cánh rừng hoa đào nhưng ở địa điểm khác, Long Kiêu bước từng bước về phía một ngôi nhà gỗ nhỏ giữa rừng hoa. Trên tay hắn bế Tiểu Thanh đang hôn mê, cả người nàng mềm nhũn bất động.
Khăn chùm đầu đã bị Long Kiêu tháo xuống để lộ nhan sắc lộng lẫy, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn. Những cánh hoa đào xung quanh như tự xấu hổ mà rung rinh theo gió như ghen tị với sắc đẹp ấy.
Long Kiêu nhìn muốn lòi con mắt, hắn vừa đi vừa liếc nhìn ngắm nghía trong lòng thầm cảm ơn thần linh phù hộ vì sắp chiếm đoạt được nàng.
"Haha! Ngay đêm nay ta sẽ khiến nàng quên hắn mãi mãi. Vì chỉ Long tộc thực sự mới đưa nàng lên mây." Long Kiêu tự kỉ nói, sau đó đạp cửa rồi đặt Tiểu Thanh lên chiếc giường nhỏ. Hắn lấy dây trói tay chân nàng lại, sau đó lấy ra một lọ thủy tinh trong có chứa một loại chất lỏng. Hắn mở nắp, đổ vào miệng nàng một giọt rồi cất đi.
"Với dâm dược này thì nàng sẽ thành con điếm mà cầu xin ta chịch nàng thôi...haha!"
Hùng từ lúc đặt chân vào đây thì dường như kết nối với hắn và Tiểu Bảo cũng kém đi nhiều, hắn lo lắng hỏi : " Ngươi có sao không?"
Tiểu Bảo không đáp mà chỉ im lặng chứng tỏ rằng ở nơi này có thứ gì đó khiến Tiểu Bảo bị áp chế giống như lần nhược linh bị Ma lực áp chế ở Luyện Ngục khi hắn tham gia hội thi luyện dược ở Quỷ Môn Quan.
Do không còn Tiểu Bảo chỉ điểm, Hùng tự mình đi tìm theo mùi hương thoang thoảng quen thuộc mà hắn ngửi thấy.
Từ phía xa xa, một căn nhà gỗ thấp thoáng trong màn đêm cô tịnh. Một ánh đèn mờ ảo, Hùng chắc chắn Tiểu Thanh ở đây vì càng tiến lại gần thì mùi của nàng càng đậm. Hùng nghe rõ tiếng cười của một thằng có lẽ dâm dê hơn cả mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.