Chương 112: Mảnh Ghép Còn Thiếu
godserena
03/12/2020
Nhìn mặt sông không gợn sóng, Đông Trùng nghĩ gì đó rồi nói : " Hình như đây chỉ là ảo ảnh...phía bên kia....!"
Đông Trùng chưa nói hết câu thì thanh niên mặt sẹo kia quay mặt nhìn hắn chừng chừng nói : " Tới lúc ngươi thể hiện rồi đấy người đi nhờ."
"Ặc!"
Lấy hết can đảm mình, Đông Trùng tiến tới sát mép nước đưa bàn tay ra run run đưa xuống mặt sông.
...Xuyên qua
Một lực hút mạnh mẽ kéo lấy bàn tay của hắn rồi kéo cả người Đông Trùng xuống mặt sông trong tiếng la thất thanh của hắn : "A...A!"
Nữ nhân áo trắng nãy giờ rất chăm chú quan sát, thấy có biến liền lao theo. Thanh niên mặt sẹo vội vàng thốt lên :
"Y Lạc đừng!"
Nhưng quá muộn, hai người đó biến mất không một chút dấu vết trên mặt sông tĩnh lặng.
" Mọi người theo ta...phải tìm được Y Lạc tiểu thư." Thanh niên mặt sẹo ra lệnh cho đám người rồi lối đuôi nhau nhảy xuống mặt sông.
Thì ra mặt sông kia là cánh cổ dẫn tới một vùng khác tại lòng đất, chẳng hiểu thằng cha mất dạy nào đã đặt cổng không gian ở đó và mục đích là gì?
Đông Trùng và thiếu nữ áo trắng rơi từ trên cao xuống một về mặt bằng phẳng phủ đầy lá khô, thiếu nữ với thân thủ nhanh nhẹn uyển chuyển tiếp đất bằng hai chân dáng vẻ xuất trần. Còn Đông Trùng cùi bắp rơi đập mặt xuống đất, hắn ngẩng lên nhổ hết lá trong miệng ra rồi nhìn quanh thì thấy cả hai đang trong một khu rừng chết, cây cối khô khốc trơ trọi cùng làn sương mù mờ ảo.
Hắn quay sang thiếu nữ áo trắng, vừa nãy trong lúc hỗn loạn có nghe thanh niên mặt sẹo gọi tên nàng bèn thừa cơ hỏi : " Ngươi và ta cũng thật là có duyên...lại ở chung một chỗ như vậy chi bằng xưng danh ra cho dễ bề giao tiếp."
Hắn vỗ ngực giới thiệu trước : " Ta tên Đông Trùng, là một Nhị Luyện Dược Sư...còn ngươi!"
Thiếu nữ ánh mắt xinh đẹp hơi nhíu lại, phân vân một chút rồi nói : " Ta tên Nghị Y Lạc...tên đầy đủ của Ngô Thiên Nghị Y Lạc."
"Nghị Y Lạc...tên thật đẹp!" Đông Trùng khen ngợi, chợt mắt híp lại khi nghe cái tên họ đầy đủ của nàng...Ngô Thiên, hắn thầm suy nghĩ : " Họ Ngô Thiên sao? Họ này hình như có nghe qua rồi...à đúng rồi họ của em rể (Do hắn tự nhận)."
Không biết hai người này có quan hệ gì với nhau không nhưng Đông Trùng không tiện hỏi, lúc này Y Lạc nhìn quanh rồi chọn đại một hướng mà đi, đi được vài bước thì quay lại đem giọng nói ngọt ngào cuốn hút nhưng lạnh lùng : " Không biết nơi này thế nào...cứ đi đại một hướng."
Đông Trùng như trúng tiếng sét ái tình, hắn ngây người một lúc mới hoàn hồn lại đáp : " Theo ý ngươi đi."
Khu rừng chết này cũng không lớn lắm, đi khoảng nửa giờ đã thoát ra. Sau khi thoát ra thì cả hai nhận ra đây là nơi bờ sông ban nãy đứng lúc chưa rơi xuống mặt sông, nhưng khác là nơi hiện tại không có tý cỏ cây hoa lá gì giống như một nơi tràn đầy sức sống còn một nơi đầy chết tróc.
Y Lạc tiến đến sát mép nước, nàng nhặt một hòn đá lên rồi ném xuống và lần này mặt nước đã gợn sóng còn nghe rõ cả tiếng ' tõm!'
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cho Đông Trùng thoáng nhìn thấy cũng là tim đập thình thịch. Y Lạc đưa cánh tay trắng ngọc lên, ngón tay nhẹ điểm lên không khí trước mặt tạo ra một lỗ hổng không gian nhỏ như cái đĩa.
"Thao túng không gian? Ngươi là Đấu Hoàng sao....ngươi nhìn trẻ vậy mà...?" Đông Trùng không tin vào mắt mình run run hỏi, lùi lại mấy bước vì lo lắng.
Y Lạc khẽ lắc đầu, nàng dùng linh lực vẽ lên không trung hai chữ ' Bất Động ' rồi điều khiển hai chữ này bay tới nhập vào cơ thể của Đông Trùng, ngay lập tức Đông Trùng co cứng như khô mực rồi đổ xuống đất chỉ còn ánh mắt là đảo như rang lạc vì sự bất lực này.
Những người tu luyện không gian hệ ở cấp thấp cũng có thể thao túng không gian nhưng rất nhiều mặt hạn chế, hạn chế đầu tiên là giới hạn về thời gian và số người có thể di chuyển qua không gian đó . Còn cách dùng linh lực viết chữ rồi cho nhập vào cơ thể người khác đấy là một linh thuật riêng độc nhất vô nhị của Y Lạc.
Mang theo Đông Trùng, Y Lạc từ từ tiến vào lỗ hổng do mình vừa tạo ra. Tuy nhỏ như vậy nhưng vẫn có thể tiến vào chỉ là hơi lâu một chút, sau khi bước vào không gian giống như vũ trụ tinh không thì Y Lạc lại phải cảm nhận điểm tới mà điểm ngón tay tạo ra một lỗ hổng khác đem hai người ra bên ngoài, bên kia của bờ sông tĩnh lặng.
Nàng giải bỏ linh thuật yểm lên người Đông Trùng cho hắn cử động được bình thường, vừa được giải thuật thì Đông Trùng thở hắt một hơi vuốt vuốt ngực :
"Lần đầu di chuyển qua không gian...cảm giác tệ hơn cả say tàu xe vậy...ọe!"
Khoảng cách giữa bờ bên này và bờ bên kia không quá lớn, bơi qua cũng được hà tất gì phải đi qua không gian cho mệt đầu? Đây là thắc mắc trong đầu Đông Trùng, hắn bèn hỏi : " Sao không bơi qua cho lẹ?"
Hắn ngậm ngay miệng lại không nói thêm lời nào nữa khi Y Lạc lấy một cành cây khô dưới đất ném thẳng xuống mặt nước, do cành cây nổi nên nó nhẹ nhàng trôi đi, trôi được vài giây thì bị một con cá to khủng khiếp ngoi lên há miệng táp lấy làm mặt sông tung bọt trắng xóa. Con cá kia ít nhất cũng là cấp Vương và với thân xác to lớn như nó thì chỉ cần là ai đó không may rớt xuống sông thì sẽ thành bữa ăn nhẹ cho con thủy quái này.
Y Lạc không cần giải thích gì nữa, nhẹ nhàng bước tiếp nói : " Tìm chỗ nghỉ ngơi chờ người của ta qua đây rồi đi tiếp."
Đông Trùng gật đầu, vội xách mông theo sau nàng.
Đi được một đoạn, Đông Trùng chợt nhìn thấy trong làn sương mờ xuất hiện một con cóc khổng lồ cực kì khinh tởm đang nhảy về phía hai người.
" Cẩn thận mau tránh đi!" Đông Trùng chạy tới xô ngã Y Lạc, cả hai đè lên nhau lăn lộn vài vòng trước khi hắn bị nàng một chưởng đánh văng sang một bên.
" Biến thái!" Y Lạc chừng mắt một cái nói, sau đó nhìn quanh rồi dần hồi phục tinh thần trở lại, thở nhẹ nhàng.
" Rõ ràng khi nãy có con cóc to lắm, nó định tấn công chúng ta." Đông Trùng ôm ngực giải thích, nhưng vì không chứng minh được sự tồn tại của con cóc kia nên lý do đó coi như bác bỏ, Đông Trùng giờ chẳng khác nào thằng biến thái cố tình tiếp cận con gái nhà lành để lợi dụng động chạm xác thịt.
Y Lạc sờ lên vòng eo của mình thì phát hiện thiếu một vật, nàng vội vã cúi xuống tìm kiếm dưới đất sau đó thở phào nhẹ nhõm cầm lên một mảnh ngọc bội màu ngọc bích nhưng hình như không hoàn thiện.
Thấy mảnh ngọc tinh xảo đẹp đẽ, Đông Trùng nghi hoặc hỏi : " Thứ đó của ngươi à?"
" Đúng vậy, là của ta."
" Chẳng lẽ nào...không thể tuyệt đối không thể."
" Nàng cho ta ngắm thiên đàng vội vàng qua chốc lát......
...Như thanh âm chứa bao lời gọi mời trong khúc hát!"
Câu hát được ngân nga bởi giọng hát đầy nội lực của Võ Phi Phàm, giọng ca có thể hạ gục cả một con trâu nước khi vừa nghe được.
Nhân vật mà hắn mơ tưởng tới khi hát những câu hát này cũng chính là người hắn thầm thương trộm nhớ : " Nghị Y Lạc! Chờ đấy chúng ta sẽ tái ngộ tại Thánh Vực. Khi đó nàng có chạy đằng trời cũng không thoát kiếp làm vợ ta...haha." Vừa nói Phi Phàm vừa cười như dở hơi khi trong đầu đang xây dựng một màn tỏ tình thật hoành tráng cho nàng lác mắt.
Đang đi thì Phi Phàm chợt nhận ra mình đi vào một vùng u ám khác thường, sương mù che khuất tầm nhìn.
" Thật kì lạ!" Phi Phàm đánh giá tình hình, sau đó thận trọng quan sát xung quanh rồi chọn đại một lối đi.
Đi được nửa tiếng thì hắn nghe có tiếng người, tiếng một nam một nữ nói chuyện với nhau. Mà giọng nữ nghe cực quen khiến Phi Phàm liên tưởng đến người trong mộng của hắn " Nghị Y Lạc."
Trong làn sương mờ ảo, Phi Phàm dụi dụi mắt tiến về phía trước thấy cảnh tượng rõ ràng chính là hình bóng thướt tha của Y Lạc đang đồng hành cùng một tên nào đó nhìn rất tầm thường. Nhưng hắn nhận ra một vấn đề, tên đi phía sau của Y Lạc đang lén lút lấy con dao trong ống tay áo ra đưa lên định đâm lén nàng, Phi Phàm trợn mắt vừa quát vừa lao như tên bắn đến.
" Y Lạc cẩn thận!" Phi Phàm như một cơn gió đen lướt đến tung cước đá bay tên có ý định ra tay với Y Lạc. Sau đó quay sang lo lắng hỏi : " Nàng phải cẩn thận....nơi này....á đù!"
Phi Phàm mặt tái mét, Y Lạc mà hắn nhìn thấy hóa ra chỉ là một gốc cây khô treo mảnh vải trắng, còn cái thứ hắn vừa đá trúng không phải kẻ muốn ra tay với Y Lạc mà là một tổ ong bầu đất cực to.
Kết quả Phi Phàm bị cả bầy ong mấy ngàn con đuổi đánh túi bụi, cũng may bản lĩnh hắn cao cường chứ nếu không đã bị ong chích đến chết.
Sau khi cắt đuôi được đám ong, Phi Phàm nấp trong bụi cây vừa xuýt xoa những chỗ bị sưng vừa lầm bầm nói : " Chẳng lẽ mình hoa mắt....không đúng, là ảo giác."
Phi Phàm như chợt nhận ra vấn đề quan trọng, hắn từng đọc qua về thông tin có một nơi sâu dưới lòng đất gọi là Lâm Sương tịnh Giác Ảo, một cánh rừng mà khi bước vào đó con người ta sẽ nhìn thấy ảo giác, ảo giác họ nhìn thấy được xây dựng từ tâm trí của chính họ.
Sau khi biết bản thân đang ở Lâm Sương Tịnh Giác Ảo thì Phi Phàm lập tức ngồi xếp bằng, hai tay gọi ra hai ngọn lửa khác màu.
" Chỉ cần dùng dị hỏa xua đi sương mù, ảo giác cũng theo đó mà tan biến." Phi Phàm thầm nói, hai ngọn dị hỏa trên tay bùng cháy dữ dội. Một ngọn dị hỏa màu xanh lục bảo còn một ngọn dị hỏa màu xám tro.
Một người cùng lúc có hai thuộc tính không phải hiếm, nhưng một người cùng lúc có hai dị thuộc tính thì quả thực không có bao nhiêu.
Cả hai ngọn dị hỏa mà Phi Phàm sở hữu đều thuộc loại cực mạnh và có tính chất đặc thù riêng biệt.
Phi Phàm từ từ đan hai tay vào nhau, hai ngọn dị hỏa trên tay cũng vặn vẹo theo rồi từ từ hòa làm một tạo ra một ngọn lửa màu tốt với lấp lánh ánh bạc. Khi ngọn dị hỏa dung hợp này được tạo ra thì một luồng hơi nóng cùng sức mạnh cực lớn tỏa ra xung quanh bán kính hàng trăm mét xung tan mây mù.
Cơ mặt Phi Phàm nhăn nhó, mồ hôi chảy đầm đìa. Hắn khó khăn lắm mới tách được hai ngọn dị hỏa kia ra rồi từ từ thu chúng vào lòng bàn tay. Dung hợp dị hỏa đã khó, tách dị hỏa sau khi dung hợp ra lại càng khó hơn.
Bản thân Phi Phàm có tên trên Thiên Cang bảng không chỉ là hư danh.
36 thứ hạng trên Thiên Cang Bảng trong vài tháng gần đây có vài người đã bức tốc nhảy hạng một cách thần tốc, trong số đó có Phi Phàm, thiên tài thích che dấu thực lực của nhà họ Võ.
Đông Trùng chưa nói hết câu thì thanh niên mặt sẹo kia quay mặt nhìn hắn chừng chừng nói : " Tới lúc ngươi thể hiện rồi đấy người đi nhờ."
"Ặc!"
Lấy hết can đảm mình, Đông Trùng tiến tới sát mép nước đưa bàn tay ra run run đưa xuống mặt sông.
...Xuyên qua
Một lực hút mạnh mẽ kéo lấy bàn tay của hắn rồi kéo cả người Đông Trùng xuống mặt sông trong tiếng la thất thanh của hắn : "A...A!"
Nữ nhân áo trắng nãy giờ rất chăm chú quan sát, thấy có biến liền lao theo. Thanh niên mặt sẹo vội vàng thốt lên :
"Y Lạc đừng!"
Nhưng quá muộn, hai người đó biến mất không một chút dấu vết trên mặt sông tĩnh lặng.
" Mọi người theo ta...phải tìm được Y Lạc tiểu thư." Thanh niên mặt sẹo ra lệnh cho đám người rồi lối đuôi nhau nhảy xuống mặt sông.
Thì ra mặt sông kia là cánh cổ dẫn tới một vùng khác tại lòng đất, chẳng hiểu thằng cha mất dạy nào đã đặt cổng không gian ở đó và mục đích là gì?
Đông Trùng và thiếu nữ áo trắng rơi từ trên cao xuống một về mặt bằng phẳng phủ đầy lá khô, thiếu nữ với thân thủ nhanh nhẹn uyển chuyển tiếp đất bằng hai chân dáng vẻ xuất trần. Còn Đông Trùng cùi bắp rơi đập mặt xuống đất, hắn ngẩng lên nhổ hết lá trong miệng ra rồi nhìn quanh thì thấy cả hai đang trong một khu rừng chết, cây cối khô khốc trơ trọi cùng làn sương mù mờ ảo.
Hắn quay sang thiếu nữ áo trắng, vừa nãy trong lúc hỗn loạn có nghe thanh niên mặt sẹo gọi tên nàng bèn thừa cơ hỏi : " Ngươi và ta cũng thật là có duyên...lại ở chung một chỗ như vậy chi bằng xưng danh ra cho dễ bề giao tiếp."
Hắn vỗ ngực giới thiệu trước : " Ta tên Đông Trùng, là một Nhị Luyện Dược Sư...còn ngươi!"
Thiếu nữ ánh mắt xinh đẹp hơi nhíu lại, phân vân một chút rồi nói : " Ta tên Nghị Y Lạc...tên đầy đủ của Ngô Thiên Nghị Y Lạc."
"Nghị Y Lạc...tên thật đẹp!" Đông Trùng khen ngợi, chợt mắt híp lại khi nghe cái tên họ đầy đủ của nàng...Ngô Thiên, hắn thầm suy nghĩ : " Họ Ngô Thiên sao? Họ này hình như có nghe qua rồi...à đúng rồi họ của em rể (Do hắn tự nhận)."
Không biết hai người này có quan hệ gì với nhau không nhưng Đông Trùng không tiện hỏi, lúc này Y Lạc nhìn quanh rồi chọn đại một hướng mà đi, đi được vài bước thì quay lại đem giọng nói ngọt ngào cuốn hút nhưng lạnh lùng : " Không biết nơi này thế nào...cứ đi đại một hướng."
Đông Trùng như trúng tiếng sét ái tình, hắn ngây người một lúc mới hoàn hồn lại đáp : " Theo ý ngươi đi."
Khu rừng chết này cũng không lớn lắm, đi khoảng nửa giờ đã thoát ra. Sau khi thoát ra thì cả hai nhận ra đây là nơi bờ sông ban nãy đứng lúc chưa rơi xuống mặt sông, nhưng khác là nơi hiện tại không có tý cỏ cây hoa lá gì giống như một nơi tràn đầy sức sống còn một nơi đầy chết tróc.
Y Lạc tiến đến sát mép nước, nàng nhặt một hòn đá lên rồi ném xuống và lần này mặt nước đã gợn sóng còn nghe rõ cả tiếng ' tõm!'
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cho Đông Trùng thoáng nhìn thấy cũng là tim đập thình thịch. Y Lạc đưa cánh tay trắng ngọc lên, ngón tay nhẹ điểm lên không khí trước mặt tạo ra một lỗ hổng không gian nhỏ như cái đĩa.
"Thao túng không gian? Ngươi là Đấu Hoàng sao....ngươi nhìn trẻ vậy mà...?" Đông Trùng không tin vào mắt mình run run hỏi, lùi lại mấy bước vì lo lắng.
Y Lạc khẽ lắc đầu, nàng dùng linh lực vẽ lên không trung hai chữ ' Bất Động ' rồi điều khiển hai chữ này bay tới nhập vào cơ thể của Đông Trùng, ngay lập tức Đông Trùng co cứng như khô mực rồi đổ xuống đất chỉ còn ánh mắt là đảo như rang lạc vì sự bất lực này.
Những người tu luyện không gian hệ ở cấp thấp cũng có thể thao túng không gian nhưng rất nhiều mặt hạn chế, hạn chế đầu tiên là giới hạn về thời gian và số người có thể di chuyển qua không gian đó . Còn cách dùng linh lực viết chữ rồi cho nhập vào cơ thể người khác đấy là một linh thuật riêng độc nhất vô nhị của Y Lạc.
Mang theo Đông Trùng, Y Lạc từ từ tiến vào lỗ hổng do mình vừa tạo ra. Tuy nhỏ như vậy nhưng vẫn có thể tiến vào chỉ là hơi lâu một chút, sau khi bước vào không gian giống như vũ trụ tinh không thì Y Lạc lại phải cảm nhận điểm tới mà điểm ngón tay tạo ra một lỗ hổng khác đem hai người ra bên ngoài, bên kia của bờ sông tĩnh lặng.
Nàng giải bỏ linh thuật yểm lên người Đông Trùng cho hắn cử động được bình thường, vừa được giải thuật thì Đông Trùng thở hắt một hơi vuốt vuốt ngực :
"Lần đầu di chuyển qua không gian...cảm giác tệ hơn cả say tàu xe vậy...ọe!"
Khoảng cách giữa bờ bên này và bờ bên kia không quá lớn, bơi qua cũng được hà tất gì phải đi qua không gian cho mệt đầu? Đây là thắc mắc trong đầu Đông Trùng, hắn bèn hỏi : " Sao không bơi qua cho lẹ?"
Hắn ngậm ngay miệng lại không nói thêm lời nào nữa khi Y Lạc lấy một cành cây khô dưới đất ném thẳng xuống mặt nước, do cành cây nổi nên nó nhẹ nhàng trôi đi, trôi được vài giây thì bị một con cá to khủng khiếp ngoi lên há miệng táp lấy làm mặt sông tung bọt trắng xóa. Con cá kia ít nhất cũng là cấp Vương và với thân xác to lớn như nó thì chỉ cần là ai đó không may rớt xuống sông thì sẽ thành bữa ăn nhẹ cho con thủy quái này.
Y Lạc không cần giải thích gì nữa, nhẹ nhàng bước tiếp nói : " Tìm chỗ nghỉ ngơi chờ người của ta qua đây rồi đi tiếp."
Đông Trùng gật đầu, vội xách mông theo sau nàng.
Đi được một đoạn, Đông Trùng chợt nhìn thấy trong làn sương mờ xuất hiện một con cóc khổng lồ cực kì khinh tởm đang nhảy về phía hai người.
" Cẩn thận mau tránh đi!" Đông Trùng chạy tới xô ngã Y Lạc, cả hai đè lên nhau lăn lộn vài vòng trước khi hắn bị nàng một chưởng đánh văng sang một bên.
" Biến thái!" Y Lạc chừng mắt một cái nói, sau đó nhìn quanh rồi dần hồi phục tinh thần trở lại, thở nhẹ nhàng.
" Rõ ràng khi nãy có con cóc to lắm, nó định tấn công chúng ta." Đông Trùng ôm ngực giải thích, nhưng vì không chứng minh được sự tồn tại của con cóc kia nên lý do đó coi như bác bỏ, Đông Trùng giờ chẳng khác nào thằng biến thái cố tình tiếp cận con gái nhà lành để lợi dụng động chạm xác thịt.
Y Lạc sờ lên vòng eo của mình thì phát hiện thiếu một vật, nàng vội vã cúi xuống tìm kiếm dưới đất sau đó thở phào nhẹ nhõm cầm lên một mảnh ngọc bội màu ngọc bích nhưng hình như không hoàn thiện.
Thấy mảnh ngọc tinh xảo đẹp đẽ, Đông Trùng nghi hoặc hỏi : " Thứ đó của ngươi à?"
" Đúng vậy, là của ta."
" Chẳng lẽ nào...không thể tuyệt đối không thể."
" Nàng cho ta ngắm thiên đàng vội vàng qua chốc lát......
...Như thanh âm chứa bao lời gọi mời trong khúc hát!"
Câu hát được ngân nga bởi giọng hát đầy nội lực của Võ Phi Phàm, giọng ca có thể hạ gục cả một con trâu nước khi vừa nghe được.
Nhân vật mà hắn mơ tưởng tới khi hát những câu hát này cũng chính là người hắn thầm thương trộm nhớ : " Nghị Y Lạc! Chờ đấy chúng ta sẽ tái ngộ tại Thánh Vực. Khi đó nàng có chạy đằng trời cũng không thoát kiếp làm vợ ta...haha." Vừa nói Phi Phàm vừa cười như dở hơi khi trong đầu đang xây dựng một màn tỏ tình thật hoành tráng cho nàng lác mắt.
Đang đi thì Phi Phàm chợt nhận ra mình đi vào một vùng u ám khác thường, sương mù che khuất tầm nhìn.
" Thật kì lạ!" Phi Phàm đánh giá tình hình, sau đó thận trọng quan sát xung quanh rồi chọn đại một lối đi.
Đi được nửa tiếng thì hắn nghe có tiếng người, tiếng một nam một nữ nói chuyện với nhau. Mà giọng nữ nghe cực quen khiến Phi Phàm liên tưởng đến người trong mộng của hắn " Nghị Y Lạc."
Trong làn sương mờ ảo, Phi Phàm dụi dụi mắt tiến về phía trước thấy cảnh tượng rõ ràng chính là hình bóng thướt tha của Y Lạc đang đồng hành cùng một tên nào đó nhìn rất tầm thường. Nhưng hắn nhận ra một vấn đề, tên đi phía sau của Y Lạc đang lén lút lấy con dao trong ống tay áo ra đưa lên định đâm lén nàng, Phi Phàm trợn mắt vừa quát vừa lao như tên bắn đến.
" Y Lạc cẩn thận!" Phi Phàm như một cơn gió đen lướt đến tung cước đá bay tên có ý định ra tay với Y Lạc. Sau đó quay sang lo lắng hỏi : " Nàng phải cẩn thận....nơi này....á đù!"
Phi Phàm mặt tái mét, Y Lạc mà hắn nhìn thấy hóa ra chỉ là một gốc cây khô treo mảnh vải trắng, còn cái thứ hắn vừa đá trúng không phải kẻ muốn ra tay với Y Lạc mà là một tổ ong bầu đất cực to.
Kết quả Phi Phàm bị cả bầy ong mấy ngàn con đuổi đánh túi bụi, cũng may bản lĩnh hắn cao cường chứ nếu không đã bị ong chích đến chết.
Sau khi cắt đuôi được đám ong, Phi Phàm nấp trong bụi cây vừa xuýt xoa những chỗ bị sưng vừa lầm bầm nói : " Chẳng lẽ mình hoa mắt....không đúng, là ảo giác."
Phi Phàm như chợt nhận ra vấn đề quan trọng, hắn từng đọc qua về thông tin có một nơi sâu dưới lòng đất gọi là Lâm Sương tịnh Giác Ảo, một cánh rừng mà khi bước vào đó con người ta sẽ nhìn thấy ảo giác, ảo giác họ nhìn thấy được xây dựng từ tâm trí của chính họ.
Sau khi biết bản thân đang ở Lâm Sương Tịnh Giác Ảo thì Phi Phàm lập tức ngồi xếp bằng, hai tay gọi ra hai ngọn lửa khác màu.
" Chỉ cần dùng dị hỏa xua đi sương mù, ảo giác cũng theo đó mà tan biến." Phi Phàm thầm nói, hai ngọn dị hỏa trên tay bùng cháy dữ dội. Một ngọn dị hỏa màu xanh lục bảo còn một ngọn dị hỏa màu xám tro.
Một người cùng lúc có hai thuộc tính không phải hiếm, nhưng một người cùng lúc có hai dị thuộc tính thì quả thực không có bao nhiêu.
Cả hai ngọn dị hỏa mà Phi Phàm sở hữu đều thuộc loại cực mạnh và có tính chất đặc thù riêng biệt.
Phi Phàm từ từ đan hai tay vào nhau, hai ngọn dị hỏa trên tay cũng vặn vẹo theo rồi từ từ hòa làm một tạo ra một ngọn lửa màu tốt với lấp lánh ánh bạc. Khi ngọn dị hỏa dung hợp này được tạo ra thì một luồng hơi nóng cùng sức mạnh cực lớn tỏa ra xung quanh bán kính hàng trăm mét xung tan mây mù.
Cơ mặt Phi Phàm nhăn nhó, mồ hôi chảy đầm đìa. Hắn khó khăn lắm mới tách được hai ngọn dị hỏa kia ra rồi từ từ thu chúng vào lòng bàn tay. Dung hợp dị hỏa đã khó, tách dị hỏa sau khi dung hợp ra lại càng khó hơn.
Bản thân Phi Phàm có tên trên Thiên Cang bảng không chỉ là hư danh.
36 thứ hạng trên Thiên Cang Bảng trong vài tháng gần đây có vài người đã bức tốc nhảy hạng một cách thần tốc, trong số đó có Phi Phàm, thiên tài thích che dấu thực lực của nhà họ Võ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.