Chương 60: Minh Thư
godserena
12/10/2019
"Định mệnh! Rồi thằng đó đâu?" Hùng hỏi.
Gã lính canh có vẻ bực tức : " Không được gọi đội trưởng là thằng!"
"Rồi rồi! Hắn đâu? Gọi ra đây cho ta nói chuyện."
Với vẻ mặt tôn thờ, gã lính canh nói : " Đội trưởng đang vi hành cùng đội trưởng phu nhân rồi! Ngày mai mới về."
"Đậu! Lại còn có cả đội trưởng phu nhân nữ. Thằng Hoài Lâm này khá." Hùng cảm thán, rồi liếc sang cô gái đi cùng hắn rồi nói nhỏ : " Ây! Cô cũng bị mất linh lực à?"
Cô gái gật đầu, chợt thấy ánh mắt như mừng rỡ của Hùng thì liền nghi ngờ hỏi :
" Sao trông ngươi có vẻ vui!"
"À! Không có gì." Hùng phủ nhận, cô gái xinh đẹp kia đâu biết được Hùng đang âm mưu khi Hoài Lâm trở về sẽ giúp hắn hấp diêm mỹ nhân để trả ơn vụ Hùng dán tiếp giúp Hoài Lâm chịch gái.
Đang mơ tưởng đến cảnh cô nàng xinh đẹp bên cạnh Long Hóa thành con rồng tuyệt đẹp rồi hắn đứng phía sau mông nàng nhét cái khúc côn của mình vào. Định mệnh không biết cái chỗ đó của rồng nó khủng cỡ nào.
Chợt có người bước vào, Hùng nhìn tên này quen quen nhưng không phải Hoài Lâm. Còn kẻ kia với ánh mắt sắc lẻm nhìn Hùng như muốn ăn tươi nuốt sống, gã hằn giọng : " Thiên Hùng! Ngày mày phải chết đã đến rồi!"
"Ách! Tao đâu có quen mày." Hùng toát mồ hôi đít, tự dưng lại có kẻ định ra tay với hắn mà không biết lý do.
"Thật không nhớ? Tao là Lệ Tuôn, anh của Lệ Rơi đây." gã kia rút kiếm trực đâm vào ngực Hùng nói.
"Hóa ra là mày! Khoan đã tao đang bị....."
Sụt!
Hùng chưa nói hết câu, mũi kiếm của Lệ Tuôn đã đâm xuyên qua ngực hắn. Hùng trợn mắt rồi ọc ra một ngụm máu, cô gái kia thấy vậy liền hét lên : " KHÔNG!"
Hoài Lâm từ bên ngoài bước vào, miệng còn đang lầm bầm : " Lão bà dạo này sao vậy nhỉ? Cứ thèm đồ chua." rồi hắn thấy cảnh tượng trước mắt cùng với tiếng hét của một cô gái.
Hùng tỉnh lại, xung quanh là cô gái kia cùng với Hoài Lâm và một mỹ nhân khác.
Hoài Lâm lo lắng hỏi : "Đồng đạo ổn chứ?"
Hùng gật đầu : " Ta ổn...ui da."
Đang tính ngồi dậy thì vết thương trên ngực đau buốt, Hùng lại rơi vào hôn mê.
Lần này tỉnh lại, chỉ còn cô gái kia ngồi ngồi gục đầu ngay cạnh hắn, nàng đang ngủ say và có vẻ rất mệt.
Hùng ngắm nhìn nhanh sắc tuyệt mỹ động lòng người của nàng, rồi bỗng nàng giật mình mở mắt gặp ngay ánh mắt đê mê của hắn nhìn nàng.
"Ngươi chưa chết?"
"Hỏi bựa vãi! Nhìn đáng yêu thế này mà toàn độc mồm độc miệng." Hùng thầm nói, sau đó đáp : " Số ta lớn lắm! Không dễ chết vậy đâu."
Hoài Lâm từ ngoài bước vào vui mừng : "A. Đồng đạo tỉnh lại rồi."
Cô gái kia thấy Hoài Lâm xuất hiện thì liền đi ra khỏi phòng.
Hoài Lâm hớn hở : " Ngươi xong việc rồi à? Sao lại rảnh rỗi đến bang thế?"
"Không! Bị lạc đường rồi bị đám đệ tử của ngươi bắt về đây, tiếp đó bị xuyên một nhát." Hùng kể nể.
Hoài Lâm gãi đầu : " hề hề! Thế lực mà ngươi nói cùng ta gầy dựng đó! Bá đạo chưa."
"Vãi lều!" Hùng bó tay với tên Hoài Lâm này.
Hoài Lâm và Hùng tâm sự một hồi về chuyện xảy ra với người còn lại. Sau khi kể nể, Hoài Lâm nhíu mày : " Những người ta thu nạp thực ra toàn là phế vật với cuộc sống khổ sở hoặc bị người đời dè bỉu khinh thường vì nhiều thứ. Nhưng ta lại đồng cảm với họ, ngươi không trách ta chứ."
Hùng cười xòa : " Có gì đáng trách? Ngươi làm như vậy là rất đúng. Ta ủng hộ ngươi."
Hoài Lâm vẻ mặt tươi cười trở lại : " Đợi ngươi khỏe lại rồi cùng ta phát dương quang đại..... Mà quên chưa đặt tên!"
"Vãi!"
"Mà sao ngươi bị mất hết linh lực thế? Cô gái đi cùng ngươi là ai?"
Hazzz! Chuyện dài lắm.
Thế lực mà Hùng và Hoài Lâm muốn gầy dựng vẫn chưa có tên, tạm thời gọi là Vô Đạo.
Vô Đạo đặt tại một hang động sâu trong lòng núi, với kinh nghiệm đi rừng gánh team của mình thì Hoài Lâm đã cùng các thành viên khác cải tạo hang động này để phù hợp trở thành nơi ở lý tưởng.
Hiện tại số lượng các thành viên vỏn vẹn 20 người chưa tính Hùng. Và duy nhất đội trưởng phu nhân là nữ giới, Hoài Lâm hiểu tình trạng các đồng đạo và âm mưu rủ Hùng tối kéo quân vào thị trấn để hưởng lạc.
Hùng từ chối khiến Hoài Lâm hơi ngạc nhiên : " Ngươi bị ai đánh đến thay đổi luôn rồi à? Lần trước còn rủ ta đi chơi gái mà lần này ta mời lại từ chối."
"Ta rủ ngươi đi chơi gái hồi nào?" Hùng trợn mắt.
Hoài Lâm nhe răng cười : " Chắc ngươi quên rồi! Mà nói ta nghe ngươi suy tính gì tiếp theo?"
Hùng suy nghĩ rồi đáp : " Ta chưa nghĩ ra! Tạm thời Vô Đạo như thế này là ổn rồi. Đợi khi nào ta đạt được sức mạnh cần thiết chúng ta sẽ xưng bá thiên hạ."
Nói đoạn, Hùng cười một cách nguy hiểm rồi ho khụ khụ mấy cái. Sau đó hai tên cùng tâm sự chuyện gái gú, rồi Hoài Lâm chợt hỏi : " Lão bà của ta dạo này hay cáu gắt! Lại còn thèm đồ chua nữa. Cứ bắt ta mua hoa quả chua lè chua lét về ăn mà không có thì ta kiểu gì cũng ngủ ngoài rừng. Ngươi hiểu biết nhiều về phụ nữ xin chỉ giáo với."
Hùng đang uống ngụm nước bị câu nói của Hoài Lâm làm hắn tý thì sặc nước :
" Vãi! Sư phụ ăn gì em cúng!"
Sáng hôm sau, Hùng đã khôi phục một ít linh lực giúp hắn ngồi vận công. Hùng đoán rất có thể là lão Thông Thiên Chủ kia đã tạm thời phế linh lực của cả hai nhưng vì lý do gì thì Tiểu Bảo không trả lời.
Ba tiếng sau, Hùng bước ra ngoài vươn vai hít lấy không khí mát lạnh trong hang. Hắn nhìn xuống bên dưới nơi mười mấy thành viên Vô Đạo đang tập thể dục. Khung cảnh khá giống với lần ở Cát Bà Đảo khiến Hùng có chút hoài niệm, Hùng hăm hở tham gia cùng.
Bỗng một người từ phía sau chĩa mũi kiếm vào lưng Hùng, kẻ đó là Lệ Tuôn và Hùng đã nhận ra vì khi khôi phục được chút linh lực hắn đã có thể kết nối với Tiểu Bảo.
Thấy Lệ Tuôn hành động thô lỗ, Hoài Lâm can ngăn : " Bỏ kiếm xuống! Người này
ngươi không nên động vào".
Lệ Tuôn hừ lạnh : " Đội trưởng! Hắn đã giết chết em trai ta. Ngươi hãy để ta báo thù."
Hùng nhìn Hoài Lâm với ý muốn hắn lui ra, sau đó quay lưng lại đối diện Lệ Tuôn nói : " Vậy chúng ta đánh một trận! "
Lệ Tuôn lạnh lùng sửa lại câu nói của Hùng : " Không phải là đánh một trận mà là tử chiến! Cho đến khi một trong hai bỏ mạng."
Hùng nhún vai : " Được thôi!"
Thấy tình hình nguy cấp, Hoài Lâm lo lắng nhìn Hùng : " Thương thế của ngươi mới bình phục! Không nên..."
Hùng xua tay : " Ngươi yên tâm! Ta không để mình bỏ mạng tại đây đâu."
Rồi tất cả lui ra để nhường khoảng trống cho Hùng và Lệ Tuôn. Nhìn Hùng trong tư thế không phòng bị, linh lực tỏa ra lại cực kì yếu ớt. Lệ Tuôn đoán Hùng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Hùng đứng phía đối diện, tuy tỏ ra nguy hiểm nhưng quả thực nếu đánh với Lệ Tuôn trong tình trạng này thì hắn thua chắc. Đột nhiên một giọng nói trong trẻo phát ra trong đầu Hùng : " Xin ngài hãy dùng tạm sức mạnh của em!"
Giọng nói quen thuộc, Hùng ngạc nhiên :
" Linh! Là ngươi đấy à?"
"Phải! Em đây."
Chợt Hùng cảm nhận được một luồng linh lực dồi dào cuộn trong người hắn. Cùng lúc đó, Lệ Tuôn mất kiên nhẫn lao về phía Hùng với sức mạnh toàn lực.
"Xong rồi!" Hoài Lâm vỗ trán khi nghĩ Hùng sẽ bị chém làm đôi nhưng hoàn toàn ngược lại.
"Binh!"
Tất cả mọi người có mặt, cả Hoài Lâm cũng trố mắt khi Lệ Tuôn bị đánh văng ra xa hàng chục mét rồi bất tỉnh nhân sự.
Nắm đấm trên tay Hùng lúc này bốc ra một ngọn lửa màu tím đậm đến ma mị. Sau khi một đòn đánh gục Lệ Tuôn, Hùng thu lại ngọn lửa tím rồi quay mặt đi nói : "Ngươi thua rồi!"
Hoài Lâm liền sai người đưa Lệ Tuôn đi chữa trị, còn hắn thì chạy theo Hùng với vẻ mặt hết sức kinh ngạc : " Ê! Ngươi bá đạo thật đấy. Không uổng công ta tôn ngươi làm thủ lĩnh."
Hùng mỉm cười không đáp, hắn gục xuống tiếp tục hôn mê.
Hùng mở mắt trong hư vô, trước mặt là một màu đen huyền bí và một cô gái xinh đẹp ngồi đối diện hắn. Nhận ra gương mặt này, Hùng ngạc nhiên hỏi : " Linh! Là ngươi phải không?"
Linh khẽ gật đầu với gương mặt ửng hồng đáp : "Là em đây thưa ngài! Đừng nhìn em như vậy em xấu hổ lắm."
"Đây là đâu? Sao ta và ngươi lại ở đây?"
"Đây là bên trong linh hồn ngài!"
Hùng khó tin nói : " Linh Hồn ta? Lại có không gian đen tối như vậy sao?"
Linh giải thích bằng ánh mắt hâm mộ tột cùng : " Dạ đúng! Vì ngài là Ma Vương Chuyển Thế mà."
"Ặc! Bỏ cái danh đó đi....mà sao ngươi lại ở trong này?" Hùng tò mò.
Linh ngoan ngoãn giải thích : " Khi ngài leo đến tầng cuối cùng! Cả tòa tháp rung lên như báo hiệu một Thành chủ mới đã nhận chức. Đồng nghĩa với việc em được giải thoát.
Nhưng vì không còn thể xác lên em đã quyết định nhập vào cơ thể ngài để bảo vệ ngài đồng thời cũng bảo vệ em khỏi ánh sáng."
Hùng trố mắt : "Ánh sáng! Là ánh sáng mặt trời ấy hả?"
Linh gật đầu : " Đúng vậy! Ma tộc chúng ta có một Thiên Phú chủng tộc đặc biệt. Bất kẻ người nào thuộc Ma Tộc khi mất đi thể xác, linh hồn gặp ánh sáng sẽ bị thiêu cháy và sẽ vẫn tồn tại trong một tuần rồi tiêu tán."
Hùng nhận thấy vẻ mặt có nét đượm buồn của Linh thì tiến lại an ủi : " Vậy có cách nào để giúp ngươi hoàn nguyên lại cơ thể không?"
Khóe mắt xinh đẹp bỗng long lanh nước mắt trực trào ra ngoài, Linh nghẹn ngào :
" Có cách nhưng vô ích! "
"Cách gì? Nói ta biết ta sẽ giúp ngươi." Hùng mạnh dạn đề suất.
"Ngài...có thể sao?" Linh ngước mắt lên nhìn Hùng, đôi mắt long lanh như chờ đợi một tia hi vong dù là nhỏ nhoi nhất.
Hùng vuốt tóc ra vẻ nói : " Tất nhiên rồi! Ta là ai chứ? Ma Vương chuyển thế đó...haha."
Bỗng Hùng sững người khi được một vòng tay mềm mại ôm lấy eo hắn. Một cái đầu nhỏ nhắn dụi dụi vào ngực hắn, hai trái đào nhỏ ép sát vào người hắn.
Siết chặt Hùng không rời, Linh lấc lên tường tiếng : " Em... biết... mà..."
Vùng dỗ dành một lúc Linh mới chịu nín, sau đó hắn hỏi : " Vậy đi đâu tìm một cơ thể mới cho ngươi bây giờ?"
Linh đáp : " Luyện Ngục!"
Hùng còn chưa kịp thắc mắc gì thêm thì khắp người Linh bốc ra một ngọn lửa màu tím ma mị.
Tiếp đó Linh kề sát mặt nàng vào mặt hắn rồi hai làn môi khẽ chạm vào nhau.
"Ấy khoan!" Hùng giật mình vùng dậy thì biết mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Hoài Lâm lo lắng hỏi : " Khoan cái gì? Ngươi mất trí thật rồi."
Hùng đặt tay lên môi mình cảm nhận vị thơm ngọt nơi bờ môi của Linh dù chỉ là trong giây lát. Rồi hắn nhớ lại lúc khắp người Linh tỏa ra ngọn lửa tím ma mị.
"Chẳng lẽ cô ấy thực sự ở trong linh hồn mình?" Hùng thầm suy đoán.
"Ê ngươi không nghe ta nói gì à?...ủa đi đâu vậy."
Hùng từ biệt Hoài Lâm cùng các anh em Vô Đạo rồi rời đi. Để lại lời hẹn chắc chắn sẽ trở về xây dựng Vô Đạo Hùng mạnh nhất có thể.
Hùng được Tiểu Bảo truyền vào đầu một tấm bản đồ đến nơi gọi là Luyện ngục.
Linh với cơ thể bao phủ bởi ánh tím ma mị phập phồng, nàng ngồi xếp bằng trước một ngọn tháp nhỏ bay giữa không trung.
Khi Hùng khi khuất khỏi khu rừng, trên cành cây trên đầu hắn là một bóng người áo đen che mặt. Không ai xa lạ mà chính là cô gái Long Tộc kia, Hùng không ngạc nhiên mà hỏi : " Sao! Muốn ngăn ta lại à?"
Cô gái lắc đầu : " Ta muốn đi cùng ngươi!"
Hùng ngạc nhiên, rồi giấu đi vẻ vui mừng hỏi tiếp : " Vậy có thể cho ta biết tên cô được không?"
Suy nghĩ trong giây lát, cô gái đáp : " Ta họ Long, Long Minh Thư!"
Gã lính canh có vẻ bực tức : " Không được gọi đội trưởng là thằng!"
"Rồi rồi! Hắn đâu? Gọi ra đây cho ta nói chuyện."
Với vẻ mặt tôn thờ, gã lính canh nói : " Đội trưởng đang vi hành cùng đội trưởng phu nhân rồi! Ngày mai mới về."
"Đậu! Lại còn có cả đội trưởng phu nhân nữ. Thằng Hoài Lâm này khá." Hùng cảm thán, rồi liếc sang cô gái đi cùng hắn rồi nói nhỏ : " Ây! Cô cũng bị mất linh lực à?"
Cô gái gật đầu, chợt thấy ánh mắt như mừng rỡ của Hùng thì liền nghi ngờ hỏi :
" Sao trông ngươi có vẻ vui!"
"À! Không có gì." Hùng phủ nhận, cô gái xinh đẹp kia đâu biết được Hùng đang âm mưu khi Hoài Lâm trở về sẽ giúp hắn hấp diêm mỹ nhân để trả ơn vụ Hùng dán tiếp giúp Hoài Lâm chịch gái.
Đang mơ tưởng đến cảnh cô nàng xinh đẹp bên cạnh Long Hóa thành con rồng tuyệt đẹp rồi hắn đứng phía sau mông nàng nhét cái khúc côn của mình vào. Định mệnh không biết cái chỗ đó của rồng nó khủng cỡ nào.
Chợt có người bước vào, Hùng nhìn tên này quen quen nhưng không phải Hoài Lâm. Còn kẻ kia với ánh mắt sắc lẻm nhìn Hùng như muốn ăn tươi nuốt sống, gã hằn giọng : " Thiên Hùng! Ngày mày phải chết đã đến rồi!"
"Ách! Tao đâu có quen mày." Hùng toát mồ hôi đít, tự dưng lại có kẻ định ra tay với hắn mà không biết lý do.
"Thật không nhớ? Tao là Lệ Tuôn, anh của Lệ Rơi đây." gã kia rút kiếm trực đâm vào ngực Hùng nói.
"Hóa ra là mày! Khoan đã tao đang bị....."
Sụt!
Hùng chưa nói hết câu, mũi kiếm của Lệ Tuôn đã đâm xuyên qua ngực hắn. Hùng trợn mắt rồi ọc ra một ngụm máu, cô gái kia thấy vậy liền hét lên : " KHÔNG!"
Hoài Lâm từ bên ngoài bước vào, miệng còn đang lầm bầm : " Lão bà dạo này sao vậy nhỉ? Cứ thèm đồ chua." rồi hắn thấy cảnh tượng trước mắt cùng với tiếng hét của một cô gái.
Hùng tỉnh lại, xung quanh là cô gái kia cùng với Hoài Lâm và một mỹ nhân khác.
Hoài Lâm lo lắng hỏi : "Đồng đạo ổn chứ?"
Hùng gật đầu : " Ta ổn...ui da."
Đang tính ngồi dậy thì vết thương trên ngực đau buốt, Hùng lại rơi vào hôn mê.
Lần này tỉnh lại, chỉ còn cô gái kia ngồi ngồi gục đầu ngay cạnh hắn, nàng đang ngủ say và có vẻ rất mệt.
Hùng ngắm nhìn nhanh sắc tuyệt mỹ động lòng người của nàng, rồi bỗng nàng giật mình mở mắt gặp ngay ánh mắt đê mê của hắn nhìn nàng.
"Ngươi chưa chết?"
"Hỏi bựa vãi! Nhìn đáng yêu thế này mà toàn độc mồm độc miệng." Hùng thầm nói, sau đó đáp : " Số ta lớn lắm! Không dễ chết vậy đâu."
Hoài Lâm từ ngoài bước vào vui mừng : "A. Đồng đạo tỉnh lại rồi."
Cô gái kia thấy Hoài Lâm xuất hiện thì liền đi ra khỏi phòng.
Hoài Lâm hớn hở : " Ngươi xong việc rồi à? Sao lại rảnh rỗi đến bang thế?"
"Không! Bị lạc đường rồi bị đám đệ tử của ngươi bắt về đây, tiếp đó bị xuyên một nhát." Hùng kể nể.
Hoài Lâm gãi đầu : " hề hề! Thế lực mà ngươi nói cùng ta gầy dựng đó! Bá đạo chưa."
"Vãi lều!" Hùng bó tay với tên Hoài Lâm này.
Hoài Lâm và Hùng tâm sự một hồi về chuyện xảy ra với người còn lại. Sau khi kể nể, Hoài Lâm nhíu mày : " Những người ta thu nạp thực ra toàn là phế vật với cuộc sống khổ sở hoặc bị người đời dè bỉu khinh thường vì nhiều thứ. Nhưng ta lại đồng cảm với họ, ngươi không trách ta chứ."
Hùng cười xòa : " Có gì đáng trách? Ngươi làm như vậy là rất đúng. Ta ủng hộ ngươi."
Hoài Lâm vẻ mặt tươi cười trở lại : " Đợi ngươi khỏe lại rồi cùng ta phát dương quang đại..... Mà quên chưa đặt tên!"
"Vãi!"
"Mà sao ngươi bị mất hết linh lực thế? Cô gái đi cùng ngươi là ai?"
Hazzz! Chuyện dài lắm.
Thế lực mà Hùng và Hoài Lâm muốn gầy dựng vẫn chưa có tên, tạm thời gọi là Vô Đạo.
Vô Đạo đặt tại một hang động sâu trong lòng núi, với kinh nghiệm đi rừng gánh team của mình thì Hoài Lâm đã cùng các thành viên khác cải tạo hang động này để phù hợp trở thành nơi ở lý tưởng.
Hiện tại số lượng các thành viên vỏn vẹn 20 người chưa tính Hùng. Và duy nhất đội trưởng phu nhân là nữ giới, Hoài Lâm hiểu tình trạng các đồng đạo và âm mưu rủ Hùng tối kéo quân vào thị trấn để hưởng lạc.
Hùng từ chối khiến Hoài Lâm hơi ngạc nhiên : " Ngươi bị ai đánh đến thay đổi luôn rồi à? Lần trước còn rủ ta đi chơi gái mà lần này ta mời lại từ chối."
"Ta rủ ngươi đi chơi gái hồi nào?" Hùng trợn mắt.
Hoài Lâm nhe răng cười : " Chắc ngươi quên rồi! Mà nói ta nghe ngươi suy tính gì tiếp theo?"
Hùng suy nghĩ rồi đáp : " Ta chưa nghĩ ra! Tạm thời Vô Đạo như thế này là ổn rồi. Đợi khi nào ta đạt được sức mạnh cần thiết chúng ta sẽ xưng bá thiên hạ."
Nói đoạn, Hùng cười một cách nguy hiểm rồi ho khụ khụ mấy cái. Sau đó hai tên cùng tâm sự chuyện gái gú, rồi Hoài Lâm chợt hỏi : " Lão bà của ta dạo này hay cáu gắt! Lại còn thèm đồ chua nữa. Cứ bắt ta mua hoa quả chua lè chua lét về ăn mà không có thì ta kiểu gì cũng ngủ ngoài rừng. Ngươi hiểu biết nhiều về phụ nữ xin chỉ giáo với."
Hùng đang uống ngụm nước bị câu nói của Hoài Lâm làm hắn tý thì sặc nước :
" Vãi! Sư phụ ăn gì em cúng!"
Sáng hôm sau, Hùng đã khôi phục một ít linh lực giúp hắn ngồi vận công. Hùng đoán rất có thể là lão Thông Thiên Chủ kia đã tạm thời phế linh lực của cả hai nhưng vì lý do gì thì Tiểu Bảo không trả lời.
Ba tiếng sau, Hùng bước ra ngoài vươn vai hít lấy không khí mát lạnh trong hang. Hắn nhìn xuống bên dưới nơi mười mấy thành viên Vô Đạo đang tập thể dục. Khung cảnh khá giống với lần ở Cát Bà Đảo khiến Hùng có chút hoài niệm, Hùng hăm hở tham gia cùng.
Bỗng một người từ phía sau chĩa mũi kiếm vào lưng Hùng, kẻ đó là Lệ Tuôn và Hùng đã nhận ra vì khi khôi phục được chút linh lực hắn đã có thể kết nối với Tiểu Bảo.
Thấy Lệ Tuôn hành động thô lỗ, Hoài Lâm can ngăn : " Bỏ kiếm xuống! Người này
ngươi không nên động vào".
Lệ Tuôn hừ lạnh : " Đội trưởng! Hắn đã giết chết em trai ta. Ngươi hãy để ta báo thù."
Hùng nhìn Hoài Lâm với ý muốn hắn lui ra, sau đó quay lưng lại đối diện Lệ Tuôn nói : " Vậy chúng ta đánh một trận! "
Lệ Tuôn lạnh lùng sửa lại câu nói của Hùng : " Không phải là đánh một trận mà là tử chiến! Cho đến khi một trong hai bỏ mạng."
Hùng nhún vai : " Được thôi!"
Thấy tình hình nguy cấp, Hoài Lâm lo lắng nhìn Hùng : " Thương thế của ngươi mới bình phục! Không nên..."
Hùng xua tay : " Ngươi yên tâm! Ta không để mình bỏ mạng tại đây đâu."
Rồi tất cả lui ra để nhường khoảng trống cho Hùng và Lệ Tuôn. Nhìn Hùng trong tư thế không phòng bị, linh lực tỏa ra lại cực kì yếu ớt. Lệ Tuôn đoán Hùng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Hùng đứng phía đối diện, tuy tỏ ra nguy hiểm nhưng quả thực nếu đánh với Lệ Tuôn trong tình trạng này thì hắn thua chắc. Đột nhiên một giọng nói trong trẻo phát ra trong đầu Hùng : " Xin ngài hãy dùng tạm sức mạnh của em!"
Giọng nói quen thuộc, Hùng ngạc nhiên :
" Linh! Là ngươi đấy à?"
"Phải! Em đây."
Chợt Hùng cảm nhận được một luồng linh lực dồi dào cuộn trong người hắn. Cùng lúc đó, Lệ Tuôn mất kiên nhẫn lao về phía Hùng với sức mạnh toàn lực.
"Xong rồi!" Hoài Lâm vỗ trán khi nghĩ Hùng sẽ bị chém làm đôi nhưng hoàn toàn ngược lại.
"Binh!"
Tất cả mọi người có mặt, cả Hoài Lâm cũng trố mắt khi Lệ Tuôn bị đánh văng ra xa hàng chục mét rồi bất tỉnh nhân sự.
Nắm đấm trên tay Hùng lúc này bốc ra một ngọn lửa màu tím đậm đến ma mị. Sau khi một đòn đánh gục Lệ Tuôn, Hùng thu lại ngọn lửa tím rồi quay mặt đi nói : "Ngươi thua rồi!"
Hoài Lâm liền sai người đưa Lệ Tuôn đi chữa trị, còn hắn thì chạy theo Hùng với vẻ mặt hết sức kinh ngạc : " Ê! Ngươi bá đạo thật đấy. Không uổng công ta tôn ngươi làm thủ lĩnh."
Hùng mỉm cười không đáp, hắn gục xuống tiếp tục hôn mê.
Hùng mở mắt trong hư vô, trước mặt là một màu đen huyền bí và một cô gái xinh đẹp ngồi đối diện hắn. Nhận ra gương mặt này, Hùng ngạc nhiên hỏi : " Linh! Là ngươi phải không?"
Linh khẽ gật đầu với gương mặt ửng hồng đáp : "Là em đây thưa ngài! Đừng nhìn em như vậy em xấu hổ lắm."
"Đây là đâu? Sao ta và ngươi lại ở đây?"
"Đây là bên trong linh hồn ngài!"
Hùng khó tin nói : " Linh Hồn ta? Lại có không gian đen tối như vậy sao?"
Linh giải thích bằng ánh mắt hâm mộ tột cùng : " Dạ đúng! Vì ngài là Ma Vương Chuyển Thế mà."
"Ặc! Bỏ cái danh đó đi....mà sao ngươi lại ở trong này?" Hùng tò mò.
Linh ngoan ngoãn giải thích : " Khi ngài leo đến tầng cuối cùng! Cả tòa tháp rung lên như báo hiệu một Thành chủ mới đã nhận chức. Đồng nghĩa với việc em được giải thoát.
Nhưng vì không còn thể xác lên em đã quyết định nhập vào cơ thể ngài để bảo vệ ngài đồng thời cũng bảo vệ em khỏi ánh sáng."
Hùng trố mắt : "Ánh sáng! Là ánh sáng mặt trời ấy hả?"
Linh gật đầu : " Đúng vậy! Ma tộc chúng ta có một Thiên Phú chủng tộc đặc biệt. Bất kẻ người nào thuộc Ma Tộc khi mất đi thể xác, linh hồn gặp ánh sáng sẽ bị thiêu cháy và sẽ vẫn tồn tại trong một tuần rồi tiêu tán."
Hùng nhận thấy vẻ mặt có nét đượm buồn của Linh thì tiến lại an ủi : " Vậy có cách nào để giúp ngươi hoàn nguyên lại cơ thể không?"
Khóe mắt xinh đẹp bỗng long lanh nước mắt trực trào ra ngoài, Linh nghẹn ngào :
" Có cách nhưng vô ích! "
"Cách gì? Nói ta biết ta sẽ giúp ngươi." Hùng mạnh dạn đề suất.
"Ngài...có thể sao?" Linh ngước mắt lên nhìn Hùng, đôi mắt long lanh như chờ đợi một tia hi vong dù là nhỏ nhoi nhất.
Hùng vuốt tóc ra vẻ nói : " Tất nhiên rồi! Ta là ai chứ? Ma Vương chuyển thế đó...haha."
Bỗng Hùng sững người khi được một vòng tay mềm mại ôm lấy eo hắn. Một cái đầu nhỏ nhắn dụi dụi vào ngực hắn, hai trái đào nhỏ ép sát vào người hắn.
Siết chặt Hùng không rời, Linh lấc lên tường tiếng : " Em... biết... mà..."
Vùng dỗ dành một lúc Linh mới chịu nín, sau đó hắn hỏi : " Vậy đi đâu tìm một cơ thể mới cho ngươi bây giờ?"
Linh đáp : " Luyện Ngục!"
Hùng còn chưa kịp thắc mắc gì thêm thì khắp người Linh bốc ra một ngọn lửa màu tím ma mị.
Tiếp đó Linh kề sát mặt nàng vào mặt hắn rồi hai làn môi khẽ chạm vào nhau.
"Ấy khoan!" Hùng giật mình vùng dậy thì biết mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Hoài Lâm lo lắng hỏi : " Khoan cái gì? Ngươi mất trí thật rồi."
Hùng đặt tay lên môi mình cảm nhận vị thơm ngọt nơi bờ môi của Linh dù chỉ là trong giây lát. Rồi hắn nhớ lại lúc khắp người Linh tỏa ra ngọn lửa tím ma mị.
"Chẳng lẽ cô ấy thực sự ở trong linh hồn mình?" Hùng thầm suy đoán.
"Ê ngươi không nghe ta nói gì à?...ủa đi đâu vậy."
Hùng từ biệt Hoài Lâm cùng các anh em Vô Đạo rồi rời đi. Để lại lời hẹn chắc chắn sẽ trở về xây dựng Vô Đạo Hùng mạnh nhất có thể.
Hùng được Tiểu Bảo truyền vào đầu một tấm bản đồ đến nơi gọi là Luyện ngục.
Linh với cơ thể bao phủ bởi ánh tím ma mị phập phồng, nàng ngồi xếp bằng trước một ngọn tháp nhỏ bay giữa không trung.
Khi Hùng khi khuất khỏi khu rừng, trên cành cây trên đầu hắn là một bóng người áo đen che mặt. Không ai xa lạ mà chính là cô gái Long Tộc kia, Hùng không ngạc nhiên mà hỏi : " Sao! Muốn ngăn ta lại à?"
Cô gái lắc đầu : " Ta muốn đi cùng ngươi!"
Hùng ngạc nhiên, rồi giấu đi vẻ vui mừng hỏi tiếp : " Vậy có thể cho ta biết tên cô được không?"
Suy nghĩ trong giây lát, cô gái đáp : " Ta họ Long, Long Minh Thư!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.