Chương 74: Một Chút Tâm Tình
godserena
02/11/2019
Bọn Hùng tiếp tục đi sâu vào trong ngôi đền, thỉnh thoảng gặp vài chướng
ngại vật để làm nóng người. Còn thu được không ít thú hồn giá trị, phen
này mang về bán thì có cả đống tiền.
Đi cùng người đẹp ai mà không muốn, Hùng tuy tay chân không ra hồn nhưng vẫn có dịp thể hiện trước mặt Ngư Lục Lạp. Còn nàng thì đã ấn tượng về hắn ngay từ lúc hắn hóa hình ma vương khi đấu với mãng xà khổng lồ.
Bỗng Hùng phát hiện một chiếc hộp nhỏ ở giữa lối đi, liền ra hiệu cho Lục Lạp cẩn thận rồi hắn tiến lại gần dùng mũi kiếm mở hộp, bản thân chuẩn bị lấy đà chạy.
Bùm!
Tiếng nổ bé tẹo phát ra cùng với một bông hoa hồng bằng hồng ngọc đẹp lung linh sắc đỏ hiện ra bay lơ lửng.
Hùng không dám chạm vào vì sợ nó phản phệ, Ngư Lục Lạp thấy bông hoa liền reo lên : " A...đẹp quá!"
Nàng tiến lại đưa tay định lấy nó về thì bị Hùng ngăn lại, hắn đề phòng nói : " Đừng chạm vào, hoa có độc."
Ngay khi Hùng dứt câu, từ bông hoa bỗng tỏa ra một làn khí đỏ rực bao chùm lấy không gian xung quanh. Hùng và Ngư Lục Lạp đều lui ra xa vào thế thủ, Ngư Lục Lạp nhíu mày : " Quả nhiên là vậy!"
Làn khí đỏ rực bay lượn một hồi rồi tụ lại trên bông hoa, kết tinh thành một viên ngọc nhỏ như viên bi rồi rơi vào trong nhụy hoa.
Cảnh tượng kì lạ còn đang diễn ra, một cánh tay cũng mang sắc đỏ như bông hoa hiện ra từ trong hư không. Sau đó dần dần một thiếu nữ nóng bỏng với làn da đỏ rực xuất hiện nhìn Hùng với ánh mắt mê hoặc.
Ngay lập tức, ánh mắt Hùng chuyển sang màu đỏ như máu. Rồi hắn từ từ tiến lại chỗ nữ nhân kì lạ kia, dáng đi lững thững vô hồn như bị ai đó điều khiển.
Ngư Lục Lạp còn đang đề phòng nữ nhân kia, thấy Hùng hành động kì lạ thì liền nắm tay Hùng kéo lại. Nhưng vừa nắm tay hắn thì một sức mạnh vô hình đánh bật nàng ra xa vài bước. Hùng vẫn từng bước tiến đến chỗ nữ nhân kia với đôi mắt đỏ rực.
"Tên háo sắc!" Ngư Lục Lạp nghiến răng mắng, sau đó nàng lại chạy tới nhưng là tung chưởng về phía nữ nhân kia vì nàng biết Hùng đang bị ả khống chế. Và chắc chỉ có nam nhân mới bị dính loại khống chế ma mị này.
Ngọn giáo hiện ra trên tay, Lục Lạp chĩa giáo đâm tới nữ nhân kia. Nhưng ngọn giáo chưa chạm đã bị bẻ cong, sau đó cả người Ngư Lục Lạp bị nhấc bổng lên không rồi nàng bất tỉnh.
Nữ nhân da đỏ kia sau khi nhẹ nhàng sử lý Lục Lạp, ả đưa ánh mắt tà mị nhìn Hùng rồi mời gọi khiêu gợi : " Đến đây nào...chủ nhân của ta."
Trong tâm trí mê man của Hùng, chợt một bóng hình thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện khiến tâm trí hắn quay trở về như cũ. Hùng tỉnh mộng rồi dừng bước, nhìn nữ nhân kia rồi nhìn sang Ngư Lục Lạp đang lơ lửng trên không thì nghiến răng : " Mẹ kiếp! Thả cô ấy ra."
Nữ nhân kia tỏ vẻ ngạc nhiên : " Ô...thoát khỏi Mê Hồn Đại Pháp của ta nhanh vậy sao?"
Hùng nhận ra tình hình, liền đáp : " Trò vặt ấy mà. Ngươi mau thả cô ấy ra nếu không đừng trách ta ác."
Nữ nhân kia cười độc địa : " Haha... Ngươi có bản lĩnh đó sao? Ta tính dùng thân xác ngươi để rời khỏi đây nên hãy hợp tác chút."
Bấy giờ Hùng mới nhận ra cô trong tâm trí mình có một mỹ nhân tuyệt trần, nàng đang cố ngăn không cho Mê Hồn Đại Pháp xâm nhập vào tâm trí hắn. Sau đó lên tiếng : " Đừng nhiều lời! Mau tấn công ả."
Hùng ớ người : " Sao giọng này nghe giống Tiểu Bảo thế nhỉ?"
Thấy Hùng lơ đãng nghĩ đi đâu, nữ nhân kia quyến rũ mời gọi : " Nào..mau đến đây với ta...ngươi sẽ được sung sướng cả đời."
"Mê Hồn Đại Pháp, một loại bí thuật lợi hai giúp người thi triển làm tê liệt và điều khiển kẻ khác trong một khoảng thời gian. Cấp càng cao thì uy lực càng lợi hại, có thể cùng lúc điều khiển cả một đội quân. Nhược điểm là chỉ có tác dụng với người khác giới." Thiếu nữ xinh đẹp trong tâm trí Hùng lên tiếng.
Hùng nhận thông tin, hắn hất hàm nói với nữ nhân da đỏ kia : " Ta cóc thèm sung sướng với ngươi! Da đỏ như trái gấc nhìn mà phát tởm."
"Ngươi dám...!" nữ nhân kia nghiến răng tức giận vì bị Hùng chê bai, nhưng ả vẫn đứng đó mà không tấn công Hùng. Chỉ nhẹ gượng cười : " Thử rồi sẽ biết ta phê cỡ nào."
"Ặc!" Cũng may là có sự trợ giúp từ mỹ nữ trong tâm trí nên Hùng hoàn toàn tỉnh táo trước những lời dụ dỗ. Chứ nếu lúc bình thường thì hắn đã bất chấp lao đến ôm hôn thỏa thích rồi.
Hùng nhíu mày, hắn thấy bông hoa hồng kia và ả có một mối liên kết kì lạ. Mặc dù không quan sát được nhưng hắn cảm nhận rất rõ ràng.
Hùng như phát hiện điều đặc biệt, vội hung hăng lao tới chưởng về phía nữ nhân kia.
Binh!
Khi cú đấm của Hùng chuẩn bị chạm vào mặt ả, nữ nhân kia đưa tay lên đánh trả nhưng Hùng trong thoáng chốc đã vận Thiên Hóa rồi đổi hướng né tránh rồi tung chưởng lên trần nhà.
Gạch đá rợi xuống một mảng lớn vào người nữ nhân kia. Nhưng nàng không hề có chút cảm giác đau nào, gạch đá rơi xuống chạm vào da thịt nàng cũng tự động tan rã thành cát bụi. Phủ lên thân hình nóng bỏng là lớp bụi gạch đá, bấy giờ Hùng mới phá lên : " Hahaha...ta đoán đúng mà! Ả không thể rời khỏi bông hoa đó. Ả cũng không tự mình di chuyển được bông hoa."
"Đáng ghét!...từ trước tới nay chưa có ai dám làm thế với ta. Ngươi phải đền tội."
"Ồ...không di chuyển được thì ta xem ngươi bắt ta đền tội kiểu gì?" Hùng khoái trá trọc tức.
"Bọn Thiên Tộc đáng ghét!" nữ nhân kia cay nghiệt mắng, sau đó đưa tay bóp cổ Ngư Lục Lạp đang lơ lửng rồi đe dọa :
"Thịt con bé này thơm đấy chứ! Để nếm thử xem nào."
"Khốn khiếp thả cô ấy ra!" Hùng lao tới định cứu người nhưng bị một làn khói đỏ rực bao quanh khiến hắn không thể nhúc nhích. Đành bất lực nhìn ả bằng đôi mắt căm ghét.
"Ô...ngươi thích con bé này sao? Vậy ta sẽ cho ngươi biết mùi khi nhìn người mình yêu chết thế nào." nữ nhân kia độc địa nói, cánh tay ả hiện ra một con dao màu đỏ rồi kề vào cái cổ thon thả trắng ngần của Lục Lạp khiến nó bắt đầu rỉ máu tươi.
"Ta không thích cô ta...nhưng cô ấy là bạn ta. Ngươi sẽ hối hận nếu động đến cô ấy." Hùng giấu đi sự sợ hãi nói.
"Vậy à? Thế thì ta sẽ cực hình con bé này trước mặt ngươi rồi sau đó giết xem ngươi có thích không nhé." ả biến thái nói, sau đó điều khiển cơ thể của Lục Lạp bay tới đối diện Hùng, áo ngoài khẽ bung ra để lộ cơ thể mảnh mai cùng bộ ngực no tròn ẩn hiện trong lớp ái yếm mỏng manh.
Hùng nghiến răng chửi : " Mẹ kiếp...con ả đàn bà thối tha...khốn nạn...đừng để ta thoát được nếu không thứ ngươi thấy là đầu của con gái ngươi."
Mắt ả bỗng giật giật, sau đó khó tin hỏi Hùng : " Không Thể nào! Sao ngươi biết ta có con gái?nó ở đâu? Ai phái ngươi tới đây?"
Hùng tiếp tục nói : " Không ai cả! Ta tự biết."
"Láo toét! Mau nói nếu không ta giết con nhỏ này." làn khói hóa thành một sợi dây rồi siết chặt Hùng
"Để cô ấy an toàn đã thì ta mới nói." Hùng ra điều khiện, sợi dây như muốn bóp nát cơ thể hắn.
Chợt cơ thể Ngư Lục Lạp rơi bịch xuống đất, Hùng xót xa nghiến răng quát : "Khốn khiếp! Con gái nhà người ta như hoa như ngọc thế kia mà ngươi lỡ..."
"Nói mau! Nó đang ở đâu." ả tức giận hỏi.
Hùng đáp : " Thả ta xuống thì cô ta sẽ tự đến đây thôi. Cô ta có thể cảm nhận được ta."
Bán tính bán nghi một lúc, ả cũng thả Hùng ra. Ngay khi tiếp đất Hùng vội chạy lại đỡ Lục Lạp lên lo lắng gọi nhưng nàng bất động. Sau đó hắn nhìn nữ nhân kia bằng ánh mắt đầy sát khí : " Ngươi đã làm gì cô ấy?"
"Ta đâu có làm gì?" nữ nhân kia nói.
Hùng bế cơ thể mềm nhũn của Ngư Lục Lạp lên rồi nghiến răng : " Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mụ không xong với ta đâu."
Nói xong Hùng vỗ cánh rời đi. Cùng lúc đó từ mật thất nhỏ nơi nóc trần, Minh Thư xuất hiện rồi đáp xuống đất. Nàng nhìn quanh rồi phát hiện một bông hồng đỏ đẹp đến ma mị bay lơ lửng thì tiến lại, một cảm giác quen thuộc ùa về.
Cởi khăn che mặt, môi hồng nở nụ cười xinh đẹp rồi nàng cất bông hoa vào hộp rồi mang đi, nhiệm vụ của nàng đã xong. Bây giờ nàng đang đi tìm một mùi quen thuộc khác, mùi của một tên biến thái.
Ngư Lục Lạp đã tỉnh, nàng bí mật hé đôi mắt liếc nhìn Hùng đang cực kì căng thẳng. Hắn đang tìm đường đến thẳng vị trí nơi một mảnh của tấm Bách Linh Dạ Cảnh Đồ.
Hùng tiếp đất rồi giải trừ Thiên Hóa, hắn đặt nàng xuống đất rồi lo lắng đặt tay lên trán nàng, sau đó bắt mạch cho nàng. Rồi lấy trong nhẫn ra một viên đan trị thương nhét vào miệng nhàng. Ngay lập tức viên đan chui tọt vào trong miệng rồi xuống cổ họng.
Hùng beo má Ngư Lục Lạp rồi mắng :
" Ngươi hay lắm...dám giả bộ để lừa ta."
Ngư Lục Lạp xấu hổ khi bị phát hiện, nàng gạt tay Hùng ra rồi đỏ mặt ngượng ngùng phân trần : " Ta bị ngất thật...nhưng đã tỉnh lại trong lúc ngươi mang ta đi."
Hùng gật đầu, hắn không bắt bẻ mà chỉ muốn nhìn thấy gương mặt xấu hổ của Lục Lạp, nhìn rất đáng yêu.
Thấy Hùng nhìn mình say mê, Ngư Lục Lạp lảng tránh nói : " Khi nãy...những gì ngươi nói...cảm ơn đã bảo vệ ta."
Hùng thấy nét thẹn thùng của nàng, liền dâm dê nói
: " Đừng hiểu lầm nha ta có vợ rồi đó."
"Lưu manh đáng chết!" Lục Lạp đấm Hùng một cái vào ngực, Hùng nghiêng người cho cú đấm trúng vào cánh tay hóa đá của hắn rồi lăn đùng ra ăn vạ : " A...đau chết ta rồi
"Xin lỗi! xin lỗi! Ta không cố ý." Lục Lạp cuống cuồng lo lắng, bỗng dưng nàng cảm thấy đau thay cho hắn mà chẳng biết vì sao.
Hùng nhìn Ngư Lục Lạp ân cần xem xét cánh tay hắn, nàng khác hoàn toàn với vẻ hung hăng lúc mới gặp. Hắn liền nghĩ cách cua nàng, hắn nhắm nghiền mắt rồi hỏi
: " Cô có người trong lòng chưa?"
"Có...có rồi! Ngươi hỏi làm gì?" Nàng trần trừ một lúc rồi đáp.
"Vậy cô kể cho ta nghe về người trong mộng của cô đi."
"Sao? Ngươi có vấn đề về não hay gì mà khi không bắt ta kể mấy thứ đó." Lục Lạp đỏ bừng mặt hỏi lại.
"Vậy để ta kể trước nhé!" Hùng đề nghị rồi vắt tay lên trán bắt đầu kể.
"Người trong mộng của ta, nàng ấy lớn hơn ta rất nhiều tuổi. Nàng chăm sóc ta từ khi ta chỉ mới 8 tuổi y như một người mẹ."
Kể đến đây Hùng hít một hơi thật sâu để ngăn cảm cảm xúc trực trào. Ngư Lục Lạp ngồi cạnh chăm chú lắng nghe.
"Tuy khoảng thời gian bên nhau không nhiều, nhưng ta đã luôn coi tỷ ấy là người quan trọng nhất với ta. Tỷ ấy tinh tế, xinh đẹp, lại ân cần chăm sóc ta..." nói đến đây Hùng liếc nhìn Lục Lạp với ánh mắt yêu thương : " Ân cần như cô vậy đó." câu nói này khiến lòng Ngư Lục Lạp như ấm áp, ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn.
Hùng kể tiếp : " Ta không biết đàn ông khác đối với nữ nhân của họ thế nào? Nhưng với ta thì tỷ ấy thật sự đặc biệt, nhưng..."
"Nhưng sao?" Lục Lạp tò mò.
"Nhưng trái tim ta không hiểu sao có thể yêu rất nhiều người. Tất cả đều là thật lòng không chút dối trá. Có thể nàng sẽ không tin nhưng đó là sự thật."
"Ngươi là tên háo sắc!" Lục Lạp mắng nhưng không gắt gỏng mà hiền dịu lạ thường.
"Nàng thấy thế sao? Nhưng ta toàn bị hoàn cảnh đưa đẩy nên mới ra nông lỗi đó." Hùng biện minh, ánh mắt tình tứ nhìn Lục Lạp.
"Ngươi nói bậy! Nếu ngươi không cưa cẩm thì đâu có ai chịu theo kẻ biến thái như ngươi." Nàng nói như hờn dỗi, sau đó định bỏ đi thì bị Hùng kéo lại ngã đè lên ngực hắn.
"Vậy nàng thì sao?" Hùng thì thầm vào tai nàng.
Thấy Hùng thay đổi cách xưng hô, Lục Lạp đỏ mặt định vùng ra nhưng Hùng đã siết chặt nàng rồi nói tiếp : " Kể cho ta nghe về người trong mộng của nàng đi."
Trần trừ một lúc, khoảng cách hai người đã gần hơn nên Ngư Lục Lạp cũng gật đầu đáp trả Hùng.
"Người trong mộng của ta? Hắn nhỏ hơn ta vài tuổi, lúc nhỏ hắn rất hay khóc nhè và thường bị bắt nạt. Sau đó cứ chạy đến tìm ta khóc lóc như con gái vậy đó."
"Thằng đó 3D chắc luôn!" Hùng châm trọc.
Ngư Lục Lạp beo má Hùng mắng : " Hắn không bị 3D. Hắn là chuẩn men đó nha."
Nàng kể tiếp : " Ta thực sự thích hắn từ lúc đó! Một chàng trai yếu đuối thì sao chứ? Ta có thể bảo vệ chàng."Nhưng...."
"Nhưng sao? Hắn lộ bản tính mê trai ra à? Ta nói hắn là 3D mà nàng không chịu nghe." Hùng phá quấy.
"Không phải! Ngươi mà cắt lời ta là ta giận luôn đó." Lục Lạp phồng má chu môi, trông cực kì đáng yêu khiến Hùng chỉ muốn vật ra nhét thằng em vào.
"Ta không phá nữa! Nàng tiếp tục đi." Hùng ngậm chặt miệng rồi làm động tác như kéo khóa khiến nàng mỉm cười nhẹ. Tự dưng nàng nhích lại gần hắn hơn, đầu nàng khẽ tựa vào ngực hắn.
"Nhưng ta phát hiện một chuyện động trời, hắn và ta có chung huyết thống. Mẹ hắn và mẹ ta cùng yêu một người rồi sinh ra bọn ta là anh em cùng cha khác mẹ." Nói đến đây, nàng như nấc lên nghẹn ngào rồi tiếp tục : " Ta biết đó là loạn luân! Là trái luân thường đạo lý. Nhưng ta không thể quên hắn cho dù đã cố hết sức, ta phải làm sao? Chẳng ai chấp nhận một người tỷ tỷ lại đi yêu đệ đệ cùng cha khác mẹ với mình....huhu."
Hùng vỗ về an ủi : " Theo ta nàng lên thổ lộ với hắn. Biết đâu hắn cũng có cảm tình với nàng thì sao?"
Ngư Lục Lạp thút thít lắc đầu : " Hắn đã mất tích rồi! Cho dù hắn có ở đó để ta thổ lộ thì hắn cũng sẽ không đồng ý đâu. Vì chỉ có ta mới là kẻ biến thái vô liêm sỉ với tình yêu bệnh hoạn này thôi...huhu."
Cơ thể mềm mại khẽ run lên theo tiếng khóc, Hùng ân cần nói : " Tình yêu vượt qua tất cả thì đó là tình yêu vô cùng to lớn. Ta tin nếu hắn cũng có tình cảm với nàng thì hắn sẽ chấp nhận. Còn nếu hắn cho rằng nàng bệnh hoạn khi yêu đệ đệ ruột của mình thì xin lỗi nàng vaĐđừng để ta gặp được hắn khẻo hắn không còn răng mà xin lỗi nàng đâu."
Đi cùng người đẹp ai mà không muốn, Hùng tuy tay chân không ra hồn nhưng vẫn có dịp thể hiện trước mặt Ngư Lục Lạp. Còn nàng thì đã ấn tượng về hắn ngay từ lúc hắn hóa hình ma vương khi đấu với mãng xà khổng lồ.
Bỗng Hùng phát hiện một chiếc hộp nhỏ ở giữa lối đi, liền ra hiệu cho Lục Lạp cẩn thận rồi hắn tiến lại gần dùng mũi kiếm mở hộp, bản thân chuẩn bị lấy đà chạy.
Bùm!
Tiếng nổ bé tẹo phát ra cùng với một bông hoa hồng bằng hồng ngọc đẹp lung linh sắc đỏ hiện ra bay lơ lửng.
Hùng không dám chạm vào vì sợ nó phản phệ, Ngư Lục Lạp thấy bông hoa liền reo lên : " A...đẹp quá!"
Nàng tiến lại đưa tay định lấy nó về thì bị Hùng ngăn lại, hắn đề phòng nói : " Đừng chạm vào, hoa có độc."
Ngay khi Hùng dứt câu, từ bông hoa bỗng tỏa ra một làn khí đỏ rực bao chùm lấy không gian xung quanh. Hùng và Ngư Lục Lạp đều lui ra xa vào thế thủ, Ngư Lục Lạp nhíu mày : " Quả nhiên là vậy!"
Làn khí đỏ rực bay lượn một hồi rồi tụ lại trên bông hoa, kết tinh thành một viên ngọc nhỏ như viên bi rồi rơi vào trong nhụy hoa.
Cảnh tượng kì lạ còn đang diễn ra, một cánh tay cũng mang sắc đỏ như bông hoa hiện ra từ trong hư không. Sau đó dần dần một thiếu nữ nóng bỏng với làn da đỏ rực xuất hiện nhìn Hùng với ánh mắt mê hoặc.
Ngay lập tức, ánh mắt Hùng chuyển sang màu đỏ như máu. Rồi hắn từ từ tiến lại chỗ nữ nhân kì lạ kia, dáng đi lững thững vô hồn như bị ai đó điều khiển.
Ngư Lục Lạp còn đang đề phòng nữ nhân kia, thấy Hùng hành động kì lạ thì liền nắm tay Hùng kéo lại. Nhưng vừa nắm tay hắn thì một sức mạnh vô hình đánh bật nàng ra xa vài bước. Hùng vẫn từng bước tiến đến chỗ nữ nhân kia với đôi mắt đỏ rực.
"Tên háo sắc!" Ngư Lục Lạp nghiến răng mắng, sau đó nàng lại chạy tới nhưng là tung chưởng về phía nữ nhân kia vì nàng biết Hùng đang bị ả khống chế. Và chắc chỉ có nam nhân mới bị dính loại khống chế ma mị này.
Ngọn giáo hiện ra trên tay, Lục Lạp chĩa giáo đâm tới nữ nhân kia. Nhưng ngọn giáo chưa chạm đã bị bẻ cong, sau đó cả người Ngư Lục Lạp bị nhấc bổng lên không rồi nàng bất tỉnh.
Nữ nhân da đỏ kia sau khi nhẹ nhàng sử lý Lục Lạp, ả đưa ánh mắt tà mị nhìn Hùng rồi mời gọi khiêu gợi : " Đến đây nào...chủ nhân của ta."
Trong tâm trí mê man của Hùng, chợt một bóng hình thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện khiến tâm trí hắn quay trở về như cũ. Hùng tỉnh mộng rồi dừng bước, nhìn nữ nhân kia rồi nhìn sang Ngư Lục Lạp đang lơ lửng trên không thì nghiến răng : " Mẹ kiếp! Thả cô ấy ra."
Nữ nhân kia tỏ vẻ ngạc nhiên : " Ô...thoát khỏi Mê Hồn Đại Pháp của ta nhanh vậy sao?"
Hùng nhận ra tình hình, liền đáp : " Trò vặt ấy mà. Ngươi mau thả cô ấy ra nếu không đừng trách ta ác."
Nữ nhân kia cười độc địa : " Haha... Ngươi có bản lĩnh đó sao? Ta tính dùng thân xác ngươi để rời khỏi đây nên hãy hợp tác chút."
Bấy giờ Hùng mới nhận ra cô trong tâm trí mình có một mỹ nhân tuyệt trần, nàng đang cố ngăn không cho Mê Hồn Đại Pháp xâm nhập vào tâm trí hắn. Sau đó lên tiếng : " Đừng nhiều lời! Mau tấn công ả."
Hùng ớ người : " Sao giọng này nghe giống Tiểu Bảo thế nhỉ?"
Thấy Hùng lơ đãng nghĩ đi đâu, nữ nhân kia quyến rũ mời gọi : " Nào..mau đến đây với ta...ngươi sẽ được sung sướng cả đời."
"Mê Hồn Đại Pháp, một loại bí thuật lợi hai giúp người thi triển làm tê liệt và điều khiển kẻ khác trong một khoảng thời gian. Cấp càng cao thì uy lực càng lợi hại, có thể cùng lúc điều khiển cả một đội quân. Nhược điểm là chỉ có tác dụng với người khác giới." Thiếu nữ xinh đẹp trong tâm trí Hùng lên tiếng.
Hùng nhận thông tin, hắn hất hàm nói với nữ nhân da đỏ kia : " Ta cóc thèm sung sướng với ngươi! Da đỏ như trái gấc nhìn mà phát tởm."
"Ngươi dám...!" nữ nhân kia nghiến răng tức giận vì bị Hùng chê bai, nhưng ả vẫn đứng đó mà không tấn công Hùng. Chỉ nhẹ gượng cười : " Thử rồi sẽ biết ta phê cỡ nào."
"Ặc!" Cũng may là có sự trợ giúp từ mỹ nữ trong tâm trí nên Hùng hoàn toàn tỉnh táo trước những lời dụ dỗ. Chứ nếu lúc bình thường thì hắn đã bất chấp lao đến ôm hôn thỏa thích rồi.
Hùng nhíu mày, hắn thấy bông hoa hồng kia và ả có một mối liên kết kì lạ. Mặc dù không quan sát được nhưng hắn cảm nhận rất rõ ràng.
Hùng như phát hiện điều đặc biệt, vội hung hăng lao tới chưởng về phía nữ nhân kia.
Binh!
Khi cú đấm của Hùng chuẩn bị chạm vào mặt ả, nữ nhân kia đưa tay lên đánh trả nhưng Hùng trong thoáng chốc đã vận Thiên Hóa rồi đổi hướng né tránh rồi tung chưởng lên trần nhà.
Gạch đá rợi xuống một mảng lớn vào người nữ nhân kia. Nhưng nàng không hề có chút cảm giác đau nào, gạch đá rơi xuống chạm vào da thịt nàng cũng tự động tan rã thành cát bụi. Phủ lên thân hình nóng bỏng là lớp bụi gạch đá, bấy giờ Hùng mới phá lên : " Hahaha...ta đoán đúng mà! Ả không thể rời khỏi bông hoa đó. Ả cũng không tự mình di chuyển được bông hoa."
"Đáng ghét!...từ trước tới nay chưa có ai dám làm thế với ta. Ngươi phải đền tội."
"Ồ...không di chuyển được thì ta xem ngươi bắt ta đền tội kiểu gì?" Hùng khoái trá trọc tức.
"Bọn Thiên Tộc đáng ghét!" nữ nhân kia cay nghiệt mắng, sau đó đưa tay bóp cổ Ngư Lục Lạp đang lơ lửng rồi đe dọa :
"Thịt con bé này thơm đấy chứ! Để nếm thử xem nào."
"Khốn khiếp thả cô ấy ra!" Hùng lao tới định cứu người nhưng bị một làn khói đỏ rực bao quanh khiến hắn không thể nhúc nhích. Đành bất lực nhìn ả bằng đôi mắt căm ghét.
"Ô...ngươi thích con bé này sao? Vậy ta sẽ cho ngươi biết mùi khi nhìn người mình yêu chết thế nào." nữ nhân kia độc địa nói, cánh tay ả hiện ra một con dao màu đỏ rồi kề vào cái cổ thon thả trắng ngần của Lục Lạp khiến nó bắt đầu rỉ máu tươi.
"Ta không thích cô ta...nhưng cô ấy là bạn ta. Ngươi sẽ hối hận nếu động đến cô ấy." Hùng giấu đi sự sợ hãi nói.
"Vậy à? Thế thì ta sẽ cực hình con bé này trước mặt ngươi rồi sau đó giết xem ngươi có thích không nhé." ả biến thái nói, sau đó điều khiển cơ thể của Lục Lạp bay tới đối diện Hùng, áo ngoài khẽ bung ra để lộ cơ thể mảnh mai cùng bộ ngực no tròn ẩn hiện trong lớp ái yếm mỏng manh.
Hùng nghiến răng chửi : " Mẹ kiếp...con ả đàn bà thối tha...khốn nạn...đừng để ta thoát được nếu không thứ ngươi thấy là đầu của con gái ngươi."
Mắt ả bỗng giật giật, sau đó khó tin hỏi Hùng : " Không Thể nào! Sao ngươi biết ta có con gái?nó ở đâu? Ai phái ngươi tới đây?"
Hùng tiếp tục nói : " Không ai cả! Ta tự biết."
"Láo toét! Mau nói nếu không ta giết con nhỏ này." làn khói hóa thành một sợi dây rồi siết chặt Hùng
"Để cô ấy an toàn đã thì ta mới nói." Hùng ra điều khiện, sợi dây như muốn bóp nát cơ thể hắn.
Chợt cơ thể Ngư Lục Lạp rơi bịch xuống đất, Hùng xót xa nghiến răng quát : "Khốn khiếp! Con gái nhà người ta như hoa như ngọc thế kia mà ngươi lỡ..."
"Nói mau! Nó đang ở đâu." ả tức giận hỏi.
Hùng đáp : " Thả ta xuống thì cô ta sẽ tự đến đây thôi. Cô ta có thể cảm nhận được ta."
Bán tính bán nghi một lúc, ả cũng thả Hùng ra. Ngay khi tiếp đất Hùng vội chạy lại đỡ Lục Lạp lên lo lắng gọi nhưng nàng bất động. Sau đó hắn nhìn nữ nhân kia bằng ánh mắt đầy sát khí : " Ngươi đã làm gì cô ấy?"
"Ta đâu có làm gì?" nữ nhân kia nói.
Hùng bế cơ thể mềm nhũn của Ngư Lục Lạp lên rồi nghiến răng : " Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mụ không xong với ta đâu."
Nói xong Hùng vỗ cánh rời đi. Cùng lúc đó từ mật thất nhỏ nơi nóc trần, Minh Thư xuất hiện rồi đáp xuống đất. Nàng nhìn quanh rồi phát hiện một bông hồng đỏ đẹp đến ma mị bay lơ lửng thì tiến lại, một cảm giác quen thuộc ùa về.
Cởi khăn che mặt, môi hồng nở nụ cười xinh đẹp rồi nàng cất bông hoa vào hộp rồi mang đi, nhiệm vụ của nàng đã xong. Bây giờ nàng đang đi tìm một mùi quen thuộc khác, mùi của một tên biến thái.
Ngư Lục Lạp đã tỉnh, nàng bí mật hé đôi mắt liếc nhìn Hùng đang cực kì căng thẳng. Hắn đang tìm đường đến thẳng vị trí nơi một mảnh của tấm Bách Linh Dạ Cảnh Đồ.
Hùng tiếp đất rồi giải trừ Thiên Hóa, hắn đặt nàng xuống đất rồi lo lắng đặt tay lên trán nàng, sau đó bắt mạch cho nàng. Rồi lấy trong nhẫn ra một viên đan trị thương nhét vào miệng nhàng. Ngay lập tức viên đan chui tọt vào trong miệng rồi xuống cổ họng.
Hùng beo má Ngư Lục Lạp rồi mắng :
" Ngươi hay lắm...dám giả bộ để lừa ta."
Ngư Lục Lạp xấu hổ khi bị phát hiện, nàng gạt tay Hùng ra rồi đỏ mặt ngượng ngùng phân trần : " Ta bị ngất thật...nhưng đã tỉnh lại trong lúc ngươi mang ta đi."
Hùng gật đầu, hắn không bắt bẻ mà chỉ muốn nhìn thấy gương mặt xấu hổ của Lục Lạp, nhìn rất đáng yêu.
Thấy Hùng nhìn mình say mê, Ngư Lục Lạp lảng tránh nói : " Khi nãy...những gì ngươi nói...cảm ơn đã bảo vệ ta."
Hùng thấy nét thẹn thùng của nàng, liền dâm dê nói
: " Đừng hiểu lầm nha ta có vợ rồi đó."
"Lưu manh đáng chết!" Lục Lạp đấm Hùng một cái vào ngực, Hùng nghiêng người cho cú đấm trúng vào cánh tay hóa đá của hắn rồi lăn đùng ra ăn vạ : " A...đau chết ta rồi
"Xin lỗi! xin lỗi! Ta không cố ý." Lục Lạp cuống cuồng lo lắng, bỗng dưng nàng cảm thấy đau thay cho hắn mà chẳng biết vì sao.
Hùng nhìn Ngư Lục Lạp ân cần xem xét cánh tay hắn, nàng khác hoàn toàn với vẻ hung hăng lúc mới gặp. Hắn liền nghĩ cách cua nàng, hắn nhắm nghiền mắt rồi hỏi
: " Cô có người trong lòng chưa?"
"Có...có rồi! Ngươi hỏi làm gì?" Nàng trần trừ một lúc rồi đáp.
"Vậy cô kể cho ta nghe về người trong mộng của cô đi."
"Sao? Ngươi có vấn đề về não hay gì mà khi không bắt ta kể mấy thứ đó." Lục Lạp đỏ bừng mặt hỏi lại.
"Vậy để ta kể trước nhé!" Hùng đề nghị rồi vắt tay lên trán bắt đầu kể.
"Người trong mộng của ta, nàng ấy lớn hơn ta rất nhiều tuổi. Nàng chăm sóc ta từ khi ta chỉ mới 8 tuổi y như một người mẹ."
Kể đến đây Hùng hít một hơi thật sâu để ngăn cảm cảm xúc trực trào. Ngư Lục Lạp ngồi cạnh chăm chú lắng nghe.
"Tuy khoảng thời gian bên nhau không nhiều, nhưng ta đã luôn coi tỷ ấy là người quan trọng nhất với ta. Tỷ ấy tinh tế, xinh đẹp, lại ân cần chăm sóc ta..." nói đến đây Hùng liếc nhìn Lục Lạp với ánh mắt yêu thương : " Ân cần như cô vậy đó." câu nói này khiến lòng Ngư Lục Lạp như ấm áp, ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn.
Hùng kể tiếp : " Ta không biết đàn ông khác đối với nữ nhân của họ thế nào? Nhưng với ta thì tỷ ấy thật sự đặc biệt, nhưng..."
"Nhưng sao?" Lục Lạp tò mò.
"Nhưng trái tim ta không hiểu sao có thể yêu rất nhiều người. Tất cả đều là thật lòng không chút dối trá. Có thể nàng sẽ không tin nhưng đó là sự thật."
"Ngươi là tên háo sắc!" Lục Lạp mắng nhưng không gắt gỏng mà hiền dịu lạ thường.
"Nàng thấy thế sao? Nhưng ta toàn bị hoàn cảnh đưa đẩy nên mới ra nông lỗi đó." Hùng biện minh, ánh mắt tình tứ nhìn Lục Lạp.
"Ngươi nói bậy! Nếu ngươi không cưa cẩm thì đâu có ai chịu theo kẻ biến thái như ngươi." Nàng nói như hờn dỗi, sau đó định bỏ đi thì bị Hùng kéo lại ngã đè lên ngực hắn.
"Vậy nàng thì sao?" Hùng thì thầm vào tai nàng.
Thấy Hùng thay đổi cách xưng hô, Lục Lạp đỏ mặt định vùng ra nhưng Hùng đã siết chặt nàng rồi nói tiếp : " Kể cho ta nghe về người trong mộng của nàng đi."
Trần trừ một lúc, khoảng cách hai người đã gần hơn nên Ngư Lục Lạp cũng gật đầu đáp trả Hùng.
"Người trong mộng của ta? Hắn nhỏ hơn ta vài tuổi, lúc nhỏ hắn rất hay khóc nhè và thường bị bắt nạt. Sau đó cứ chạy đến tìm ta khóc lóc như con gái vậy đó."
"Thằng đó 3D chắc luôn!" Hùng châm trọc.
Ngư Lục Lạp beo má Hùng mắng : " Hắn không bị 3D. Hắn là chuẩn men đó nha."
Nàng kể tiếp : " Ta thực sự thích hắn từ lúc đó! Một chàng trai yếu đuối thì sao chứ? Ta có thể bảo vệ chàng."Nhưng...."
"Nhưng sao? Hắn lộ bản tính mê trai ra à? Ta nói hắn là 3D mà nàng không chịu nghe." Hùng phá quấy.
"Không phải! Ngươi mà cắt lời ta là ta giận luôn đó." Lục Lạp phồng má chu môi, trông cực kì đáng yêu khiến Hùng chỉ muốn vật ra nhét thằng em vào.
"Ta không phá nữa! Nàng tiếp tục đi." Hùng ngậm chặt miệng rồi làm động tác như kéo khóa khiến nàng mỉm cười nhẹ. Tự dưng nàng nhích lại gần hắn hơn, đầu nàng khẽ tựa vào ngực hắn.
"Nhưng ta phát hiện một chuyện động trời, hắn và ta có chung huyết thống. Mẹ hắn và mẹ ta cùng yêu một người rồi sinh ra bọn ta là anh em cùng cha khác mẹ." Nói đến đây, nàng như nấc lên nghẹn ngào rồi tiếp tục : " Ta biết đó là loạn luân! Là trái luân thường đạo lý. Nhưng ta không thể quên hắn cho dù đã cố hết sức, ta phải làm sao? Chẳng ai chấp nhận một người tỷ tỷ lại đi yêu đệ đệ cùng cha khác mẹ với mình....huhu."
Hùng vỗ về an ủi : " Theo ta nàng lên thổ lộ với hắn. Biết đâu hắn cũng có cảm tình với nàng thì sao?"
Ngư Lục Lạp thút thít lắc đầu : " Hắn đã mất tích rồi! Cho dù hắn có ở đó để ta thổ lộ thì hắn cũng sẽ không đồng ý đâu. Vì chỉ có ta mới là kẻ biến thái vô liêm sỉ với tình yêu bệnh hoạn này thôi...huhu."
Cơ thể mềm mại khẽ run lên theo tiếng khóc, Hùng ân cần nói : " Tình yêu vượt qua tất cả thì đó là tình yêu vô cùng to lớn. Ta tin nếu hắn cũng có tình cảm với nàng thì hắn sẽ chấp nhận. Còn nếu hắn cho rằng nàng bệnh hoạn khi yêu đệ đệ ruột của mình thì xin lỗi nàng vaĐđừng để ta gặp được hắn khẻo hắn không còn răng mà xin lỗi nàng đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.