Chương 3: Thân thể của rồng
godserena
07/10/2019
"Ngươi sẽ tên là Tiểu Bảo" Hùng suy nghĩ một hồi rồi nói
" tên gì nghe khắm vậy? Đổi tên khác đi".
"Sao ngươi bảo ta muốn gọi thế nào cũng được? Đây là một cái tên đặc, nó rất có ý nghĩa với ta" Hùng trong lòng có chút gì đó vấn vương với cái tên đó.
Không nói gì có nghĩa là đồng ý. Tiểu Bảo dường như hiểu nỗi lòng của Hùng.
"Ta có mặt ở thế giới này nhất định phải có lý do, hoặc cũng chẳng có lý do mẹ gì hết. Nhưng chắc chắn việc ta có mặt ở đây liên quan đến cô gái kì lạ kia, mà khoan thế giới này là gì vậy?"
"Đây là nơi tên gọi là địa cầu, có 9 đại lục và 4 biển: Đông Hải , Tây Hải , Bắc Hải ,Nam hải . Ngươi có thể tu luyện để trở lên mạnh mẽ hơn".
"Tu luyện?" Hùng ngạc nhiên.
"Đúng vậy.có nhiều cách tu luyện. Nhưng hãy đợi đến lúc ngươi 9 tuổi đã".
"Sao phải đợi đến lúc 9 tuổi? Ta muốn tu luyện ngay bây giờ." Hùng vẻ mặt nghiêm nghị.
"Sao ngươi phải nóng vội vậy chứ ? Tu luyện là một quá trình gian khổ, mất công sức và thời gian chứ không phải muốn là được". Tiểu Bảo trả lời
"Vậy luyện bao lâu thì ta mới trở lên bá đạo?"
"Hazz.còn tùy vào ngươi là thiên tài hay phế vật". Tiểu bảo thở dài!
"Ta chắc phải xếp loại siêu cấp thiên tài rồi, không phải xem xét làm gì haha". Hùng vỗ ngực tự sướng rồi mở cửa bước ra ngoài , cảnh ở ngoài làm hắn sững sờ. Không để cho Hùng ngơ ngác thêm nữa Tiểu Bảo truyền vào đầu Hùng kiến thức cơ bản về nơi này.
Qua Tiểu Bảo, Hùng biết được nơi đây chính là đảo Cát Bà của Việt Nam nhưng lại rộng lớn gấp 3 lần. Thế giới này có nhiều địa danh trùng tên với thế giới cũ của hắn như về địa hình và khí hậu thì khác hoàn toàn. Trên đảo chỉ có một thôn làng tên là Vĩnh Yên nằm ở phía tây của đảo, chính là ngôi làng hắn đang ở . Ngôi làng trên dưới 1000 người, sinh sống tập trung ở quanh một con suối lớn. Nhà của Ngọc Lan ở ngay đầu làng, đối diện với cổng làng nơi có 2 thanh niên đang canh gác trên một tháp canh cao chừng 20 mét. Trên đảo có nhiều thú hoang và một vài loài thú dữ nên quanh làng có một bức tường rào cao khoảng 3 mét được xếp lại từ nhiều cây gỗ lớn được buộc chắc chắn bởi những sợi thừng to. Không biết Ngọc lan đã biến đâu mất, Hùng bước xuống sân loanh quanh đi tìm vì hắn chả quen ai ở đây cùng với bản tính không thích nơi ồn ào nên hắn quyết định đi ra khỏi làng.
"Ê nhóc đi đâu vậy?" một thanh niên cao to trông cũng ưa nhìn đứng trên tháp canh nói vọng xuống.
"Dạ cháu đi vào rừng có chút việc" Hùng nhanh nhảu trả lời.
"Mặt trời sắp xuống núi rồi, đi nhanh rồi về đấy". Thanh niên đứng cạnh nói to.
Không nói gì thêm, Hùng đi thẳng vào rừng nơi mà Tiểu Bảo cho Hùng biết địa điểm của Ngọc lan. Nàng đang di chuyển rất nhanh về phía hắn, như biết có điều chẳng lành Hùng lao nhanh về phía trước . Hùng kinh ngạc với tốc độ của mình, "Một thằng nhóc 8 tuổi lại đạt được tốc độ này sao?"Hùng nghĩ rồi chạy băng băng về phía Ngọc Lan .
"Ui Da"
Tiếng hét là của Hùng. Vì mải lao về phía trước không để ý cục đá phía trước nên hắn té sờ mờ lờ, ngẩng khuân mặt bẩn thỉu nên nhè trong mồm ra toàn là đất:
"Cái bà mẹ nó, thân thể này không phù hợp với sức khỏe này tý nào."
Từ phía lùm cây đối diện, Ngọc Lan lao ra chạy tập tễnh về phía bờ vực. Ngay phía sau là một con sói xám to lớn đang đuổi đến xát nút. Đến bờ vực treo leo, Ngọc Lan biết số mình đã tận nhắm mắt lại đứng ngây ra như chờ đợi cái chết đến, đôi mắt đẹp chảy ra hàng lệ lăn qua gò má xinh đẹp xuống đến chiếc cằm vê lai.
RẦM!!!
Tiếng động lớn phát ra đó là tiếng Hùng lao đến dùng vai húc vào cạnh sườn con sói làm nó văng vào tảng đá lớn. Vài cái xương sườn bị gãy khiến cho son sói chu lên đau đớn. Mở mắt ra thấy con sói đã nằm gọn một góc khêu la. Nhìn sang thấy Hùng đang đứng với vẻ mặt trìu mến nhìn mình, chân nàng như không còn sức khụy xuống mắt đẹp lại đổ lệ. Thấy thế Hùng đến bên cạnh:
"Tỷ tỷ , tỷ bị thương rồi để ta đưa tỷ về." Hùng ngồi xuống vén váy Ngọc Lan lên đến đầu gối để lộ vết thương bị sói cào khá lớn. Nàng nhìn ánh mắt ân cần của tên tiểu tử chỉ 8 tuổi này rồi như có điều gì như thúc đẩy nàng. Ngọc Lan ôm chầm lấy Hùng, ép cả cơ thể nhỏ bé của hắn như nằm gọn trong vòng tay của nàng. Mặt hắn áp vào bầu ngực lớn trắng nõn vẫn còn mồ hôi toát ra vì chưa hết sợ. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được một cô gái ôm, lại còn là một mỹ nhân xinh đẹp. Không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng ,Hùng vòng tay qua eo nàng siết chặt. Qua lớp vải nhưng Hùng vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại cùng chiếc eo thon tuyệt vời của Ngọc Lan. Cứ như thế khoảng một phút đồng hồ, đang phê tận nóc nhưng chợt Tiểu Bảo cất tiếng :
"Có kẻ đang ở gần, giết con sói kia rồi lấy viên ngọc trong miệng nó và quay về ngay lập tức".
Hùng dìu Ngọc Lan ngồi lên một tảng đá gần đó, chạy vào trong rừng một lúc rồi quay lại với một mớ lá được nhai nát.
"Để ta giúp tỷ băng bó vết thương, chứ để vậy mà về thì mùi máu tanh càng thu hút thêm sói đến, lúc đó ta không đủ sức bảo vệ tỷ đâu." rồi Hùng đắp phần lá nhai nát vào vết thương trên chân của Ngọc Lan , nàng nhăn mặt kêu đau. Xé một mảnh áo băng bó lên vết thương xong, Hùng đi lại gần về phía con sói tay cầm một tảng đá lớn:
"Dám làm tổn thương nương tử của ta ư? Gặp ta coi như mày đen đủi". Nói xong thì tảng đá bay thẳng vào đầu làm con sói chỉ kịp kêu lên "ẳng" một tiếng rồi tắt thở. Ngọc Lan không dám nhìn cảnh tượng đó, rồi từ trong miệng của con sói một viên ngọc màu xanh lam to bằng quả chanh từ từ lăn ra ngoài. Cất viên ngọc vào người, Hùng quay sang bế thốc Ngọc Lan lên mặc kệ sự kinh ngạc trên đôi mắt của nàng.
Kinh ngạc với sức khỏe của Hùng. Nàng biết để xô một con sói to như vậy với một đứa bé 8 tuổi là điều không thể.đi được một đoạn Ngọc Lan bắt truyện để xóa tan bầu không khí tẻ nhạt này nàng nói:
"Thả ta xuống đi. Ta có thể tự đi được".
Nhưng Hùng cứ ôm khư khư nàng không nói gì, khuôn mặt lạnh tanh ra vẻ ngầu lòi hướng về phía trước.
"Ta không nặng sao?"mà sao đệ nhỏ tuổi như vậy lại khỏe như thế chứ, đúng là không phải người thường mà."
Đến lúc này nhờ sự quân sư của Tiểu Bảo Hùng mới dám trả lời:
"Tỷ tỷ không nặng chút nào. Đệ đúng thật không phải người thường."
Ngọc lan ngơ ngác:" Vậy đệ không phải người sao?"
Hùng cười nói:" tất nhiên là phải rồi và là người may mắn nhất thế gian khi gặp được người xinh đẹp như tỷ tỷ vậy".
"Đậu mẹ có sến quá không vậy"
"Sao mà sến?"Tập tán gái đi là vừa".Tiểu Bảo trả lời.
Lúc ở thế giới cũ hắn 8 tuổi vẫn còn mặc quần thủng đít, đi dép trái vậy mà giờ Tiểu Bảo lại dậy hắn cách tán gái. Nhưng cũng phải thôi, đây đâu phải thế giới mà hắn biết còn rất nhiều thứ hắn phải học.
Đến cổ làng thì mặt trời đã xuống núi, Ngọc Lan nằng nặc đòi xuống tự đi để tránh mọi người nhìn thấy sẽ không hay, Hùng nghe theo thả nàng xuống rồi dìu nàng đi.
"Nè nhóc sao về muộn vậy? Kìa cô nương cô bị sao vậy?" là thanh niên trên tháp canh mà Hùng đã gặp lúc đi. Hắn leo xuống đất chạy lại đỡ Ngọc Lan và hỏi.
"Không có gì chỉ là sơ ý bị té thôi mà"
Dìu Ngọc Lan vào phòng ngồi trên chiếc ghế dài Hùng đi vào buồng làm thứ gì đó,
Gã thanh niên kia tỏ vẻ quan tâm với Ngọc Lan:
"Nàng nghỉ ngơi đi, để ta đi gọi đại phu".
"Không cần đâu, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi. Đã làm phiền đến ngươi rồi". Nàng đáp với giọng vô hồn như để đuổi khéo tên này về, tên đó cũng biết ý đi ra ngoài. Vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn nàng với ánh mắt không mấy thiện cảm.Hắn đóng cửa, để lại một nụ cười đầy nham hiểm như đang có một kế hoạch gì đó.
Hùng vừa bước ra với một bát lá được giã nát , tiến đến mở vết thương của Ngọc Lan. Nàng nhăn mặt:
"Nhẹ tay chút! Ta đau quá".
"Đế ta rửa vết thương cho tỷ tỷ, không nó nhiễm trùng thì sẽ rất lâu khỏi. Ta không muốn đôi chân xinh đẹp này có vết sẹo xấu xí kia đâu". Hùng vừa nói vừa dùng nước sơ cứu qua , đắp thuốc lại rồi dùng một miếng vải sạch băng bó lại.
"Cảm ơn đệ đã cứu ta! Hôm nay nếu không có đệ ta đã không ngồi đây rồi".
Mắt đẹp lại long lanh như có một hàng lệ sắp trào ra ngoài. Hùng đưa tay nên vuốt má nàng như an ủi vì biết nàng vẫn còn sợ:
"Tỷ tỷ đừng lo, kể từ giờ ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ. Ai bắt nạt tỷ tỷ cứ gọi ta đến, ta sẽ sử đẹp hắn"
Ngọc Lan lại kéo Hùng vào lòng chặt, như người mẹ đang âu yếm con mình nàng nói:
"Sao đệ lại biết làm những thứ này? Tính tình cũng rất trưởng thành, không giống với một đứa trẻ 8 tuổi chút nào?"
Đang phê bởi mùi cơ thể của Ngọc Lan, bị hỏi khó nên hắn chỉ biết cười trừ: đệ cũng không biết , có người dạy đệ người đó là ai thì đệ quên mất rồi".
"Tỷ tỷ đói không đệ đi làm thứ gì đó cho tỷ ăn nhé". Hùng đánh trống lảng rồi chui khỏi lòng Ngọc Lan chạy vào bếp. Ngọc Lan nhìn theo nở nụ cười xinh đẹp:
"Sao đứa bé này đáng yêu vậy chứ? lại còn giỏi giang nữa. Lớn lên không biết bao nhiêu cô gái sẽ khổ vì hắn đây."
Phía xa xa trên đỉnh núi, có 2 người áo đen nhìn về phía ngôi nhà của Hùng và Ngọc lan. Chợt cô bé cất tiếng hỏi người đối diện:
"Là hắn sao thưa cha ? Hắn có gì đặc biệt?"
Người đối diện là một người đàn ông trung niên cao lớn, vuốt râu khoan thai rồi nói
"Hắn không những đặc biệt mà còn vô cùng đặc biệt" Con nghĩ một tên nhóc 8 tuổi có sức để giết chết một con sói mà không một chút trầy xước sao".
"Ý cha là hắn cũng là người của tộc chúng ta? Nhưng sao hắn lại ở đây?"
"Hắn là kết quả của một mối tình bị ngăn cản. Sức khỏe phi thường hắn có được là cơ thể của hắn, thân thể của rồng". Nói xong 2 người rời đi, người đàn ông kia chính là Long Vương của đông hải, đứng đầu trong Tứ Hải Long Vương. Còn cô gái kia là con gái út của ngài , tiểu công chúa Long Minh Thư.
Vừa đi Đông Hải vuốt râu nói với con gái:
" con 12 tuổi rồi đấy! Không đi kiếm bạn trai đi mà suốt ngày lẽo đẽo theo ta."
Minh Thư đáng yêu nắm tay cha mình nói:
"Không cần đi kiếm đâu ạ...xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
" tên gì nghe khắm vậy? Đổi tên khác đi".
"Sao ngươi bảo ta muốn gọi thế nào cũng được? Đây là một cái tên đặc, nó rất có ý nghĩa với ta" Hùng trong lòng có chút gì đó vấn vương với cái tên đó.
Không nói gì có nghĩa là đồng ý. Tiểu Bảo dường như hiểu nỗi lòng của Hùng.
"Ta có mặt ở thế giới này nhất định phải có lý do, hoặc cũng chẳng có lý do mẹ gì hết. Nhưng chắc chắn việc ta có mặt ở đây liên quan đến cô gái kì lạ kia, mà khoan thế giới này là gì vậy?"
"Đây là nơi tên gọi là địa cầu, có 9 đại lục và 4 biển: Đông Hải , Tây Hải , Bắc Hải ,Nam hải . Ngươi có thể tu luyện để trở lên mạnh mẽ hơn".
"Tu luyện?" Hùng ngạc nhiên.
"Đúng vậy.có nhiều cách tu luyện. Nhưng hãy đợi đến lúc ngươi 9 tuổi đã".
"Sao phải đợi đến lúc 9 tuổi? Ta muốn tu luyện ngay bây giờ." Hùng vẻ mặt nghiêm nghị.
"Sao ngươi phải nóng vội vậy chứ ? Tu luyện là một quá trình gian khổ, mất công sức và thời gian chứ không phải muốn là được". Tiểu Bảo trả lời
"Vậy luyện bao lâu thì ta mới trở lên bá đạo?"
"Hazz.còn tùy vào ngươi là thiên tài hay phế vật". Tiểu bảo thở dài!
"Ta chắc phải xếp loại siêu cấp thiên tài rồi, không phải xem xét làm gì haha". Hùng vỗ ngực tự sướng rồi mở cửa bước ra ngoài , cảnh ở ngoài làm hắn sững sờ. Không để cho Hùng ngơ ngác thêm nữa Tiểu Bảo truyền vào đầu Hùng kiến thức cơ bản về nơi này.
Qua Tiểu Bảo, Hùng biết được nơi đây chính là đảo Cát Bà của Việt Nam nhưng lại rộng lớn gấp 3 lần. Thế giới này có nhiều địa danh trùng tên với thế giới cũ của hắn như về địa hình và khí hậu thì khác hoàn toàn. Trên đảo chỉ có một thôn làng tên là Vĩnh Yên nằm ở phía tây của đảo, chính là ngôi làng hắn đang ở . Ngôi làng trên dưới 1000 người, sinh sống tập trung ở quanh một con suối lớn. Nhà của Ngọc Lan ở ngay đầu làng, đối diện với cổng làng nơi có 2 thanh niên đang canh gác trên một tháp canh cao chừng 20 mét. Trên đảo có nhiều thú hoang và một vài loài thú dữ nên quanh làng có một bức tường rào cao khoảng 3 mét được xếp lại từ nhiều cây gỗ lớn được buộc chắc chắn bởi những sợi thừng to. Không biết Ngọc lan đã biến đâu mất, Hùng bước xuống sân loanh quanh đi tìm vì hắn chả quen ai ở đây cùng với bản tính không thích nơi ồn ào nên hắn quyết định đi ra khỏi làng.
"Ê nhóc đi đâu vậy?" một thanh niên cao to trông cũng ưa nhìn đứng trên tháp canh nói vọng xuống.
"Dạ cháu đi vào rừng có chút việc" Hùng nhanh nhảu trả lời.
"Mặt trời sắp xuống núi rồi, đi nhanh rồi về đấy". Thanh niên đứng cạnh nói to.
Không nói gì thêm, Hùng đi thẳng vào rừng nơi mà Tiểu Bảo cho Hùng biết địa điểm của Ngọc lan. Nàng đang di chuyển rất nhanh về phía hắn, như biết có điều chẳng lành Hùng lao nhanh về phía trước . Hùng kinh ngạc với tốc độ của mình, "Một thằng nhóc 8 tuổi lại đạt được tốc độ này sao?"Hùng nghĩ rồi chạy băng băng về phía Ngọc Lan .
"Ui Da"
Tiếng hét là của Hùng. Vì mải lao về phía trước không để ý cục đá phía trước nên hắn té sờ mờ lờ, ngẩng khuân mặt bẩn thỉu nên nhè trong mồm ra toàn là đất:
"Cái bà mẹ nó, thân thể này không phù hợp với sức khỏe này tý nào."
Từ phía lùm cây đối diện, Ngọc Lan lao ra chạy tập tễnh về phía bờ vực. Ngay phía sau là một con sói xám to lớn đang đuổi đến xát nút. Đến bờ vực treo leo, Ngọc Lan biết số mình đã tận nhắm mắt lại đứng ngây ra như chờ đợi cái chết đến, đôi mắt đẹp chảy ra hàng lệ lăn qua gò má xinh đẹp xuống đến chiếc cằm vê lai.
RẦM!!!
Tiếng động lớn phát ra đó là tiếng Hùng lao đến dùng vai húc vào cạnh sườn con sói làm nó văng vào tảng đá lớn. Vài cái xương sườn bị gãy khiến cho son sói chu lên đau đớn. Mở mắt ra thấy con sói đã nằm gọn một góc khêu la. Nhìn sang thấy Hùng đang đứng với vẻ mặt trìu mến nhìn mình, chân nàng như không còn sức khụy xuống mắt đẹp lại đổ lệ. Thấy thế Hùng đến bên cạnh:
"Tỷ tỷ , tỷ bị thương rồi để ta đưa tỷ về." Hùng ngồi xuống vén váy Ngọc Lan lên đến đầu gối để lộ vết thương bị sói cào khá lớn. Nàng nhìn ánh mắt ân cần của tên tiểu tử chỉ 8 tuổi này rồi như có điều gì như thúc đẩy nàng. Ngọc Lan ôm chầm lấy Hùng, ép cả cơ thể nhỏ bé của hắn như nằm gọn trong vòng tay của nàng. Mặt hắn áp vào bầu ngực lớn trắng nõn vẫn còn mồ hôi toát ra vì chưa hết sợ. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được một cô gái ôm, lại còn là một mỹ nhân xinh đẹp. Không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng ,Hùng vòng tay qua eo nàng siết chặt. Qua lớp vải nhưng Hùng vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại cùng chiếc eo thon tuyệt vời của Ngọc Lan. Cứ như thế khoảng một phút đồng hồ, đang phê tận nóc nhưng chợt Tiểu Bảo cất tiếng :
"Có kẻ đang ở gần, giết con sói kia rồi lấy viên ngọc trong miệng nó và quay về ngay lập tức".
Hùng dìu Ngọc Lan ngồi lên một tảng đá gần đó, chạy vào trong rừng một lúc rồi quay lại với một mớ lá được nhai nát.
"Để ta giúp tỷ băng bó vết thương, chứ để vậy mà về thì mùi máu tanh càng thu hút thêm sói đến, lúc đó ta không đủ sức bảo vệ tỷ đâu." rồi Hùng đắp phần lá nhai nát vào vết thương trên chân của Ngọc Lan , nàng nhăn mặt kêu đau. Xé một mảnh áo băng bó lên vết thương xong, Hùng đi lại gần về phía con sói tay cầm một tảng đá lớn:
"Dám làm tổn thương nương tử của ta ư? Gặp ta coi như mày đen đủi". Nói xong thì tảng đá bay thẳng vào đầu làm con sói chỉ kịp kêu lên "ẳng" một tiếng rồi tắt thở. Ngọc Lan không dám nhìn cảnh tượng đó, rồi từ trong miệng của con sói một viên ngọc màu xanh lam to bằng quả chanh từ từ lăn ra ngoài. Cất viên ngọc vào người, Hùng quay sang bế thốc Ngọc Lan lên mặc kệ sự kinh ngạc trên đôi mắt của nàng.
Kinh ngạc với sức khỏe của Hùng. Nàng biết để xô một con sói to như vậy với một đứa bé 8 tuổi là điều không thể.đi được một đoạn Ngọc Lan bắt truyện để xóa tan bầu không khí tẻ nhạt này nàng nói:
"Thả ta xuống đi. Ta có thể tự đi được".
Nhưng Hùng cứ ôm khư khư nàng không nói gì, khuôn mặt lạnh tanh ra vẻ ngầu lòi hướng về phía trước.
"Ta không nặng sao?"mà sao đệ nhỏ tuổi như vậy lại khỏe như thế chứ, đúng là không phải người thường mà."
Đến lúc này nhờ sự quân sư của Tiểu Bảo Hùng mới dám trả lời:
"Tỷ tỷ không nặng chút nào. Đệ đúng thật không phải người thường."
Ngọc lan ngơ ngác:" Vậy đệ không phải người sao?"
Hùng cười nói:" tất nhiên là phải rồi và là người may mắn nhất thế gian khi gặp được người xinh đẹp như tỷ tỷ vậy".
"Đậu mẹ có sến quá không vậy"
"Sao mà sến?"Tập tán gái đi là vừa".Tiểu Bảo trả lời.
Lúc ở thế giới cũ hắn 8 tuổi vẫn còn mặc quần thủng đít, đi dép trái vậy mà giờ Tiểu Bảo lại dậy hắn cách tán gái. Nhưng cũng phải thôi, đây đâu phải thế giới mà hắn biết còn rất nhiều thứ hắn phải học.
Đến cổ làng thì mặt trời đã xuống núi, Ngọc Lan nằng nặc đòi xuống tự đi để tránh mọi người nhìn thấy sẽ không hay, Hùng nghe theo thả nàng xuống rồi dìu nàng đi.
"Nè nhóc sao về muộn vậy? Kìa cô nương cô bị sao vậy?" là thanh niên trên tháp canh mà Hùng đã gặp lúc đi. Hắn leo xuống đất chạy lại đỡ Ngọc Lan và hỏi.
"Không có gì chỉ là sơ ý bị té thôi mà"
Dìu Ngọc Lan vào phòng ngồi trên chiếc ghế dài Hùng đi vào buồng làm thứ gì đó,
Gã thanh niên kia tỏ vẻ quan tâm với Ngọc Lan:
"Nàng nghỉ ngơi đi, để ta đi gọi đại phu".
"Không cần đâu, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi. Đã làm phiền đến ngươi rồi". Nàng đáp với giọng vô hồn như để đuổi khéo tên này về, tên đó cũng biết ý đi ra ngoài. Vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn nàng với ánh mắt không mấy thiện cảm.Hắn đóng cửa, để lại một nụ cười đầy nham hiểm như đang có một kế hoạch gì đó.
Hùng vừa bước ra với một bát lá được giã nát , tiến đến mở vết thương của Ngọc Lan. Nàng nhăn mặt:
"Nhẹ tay chút! Ta đau quá".
"Đế ta rửa vết thương cho tỷ tỷ, không nó nhiễm trùng thì sẽ rất lâu khỏi. Ta không muốn đôi chân xinh đẹp này có vết sẹo xấu xí kia đâu". Hùng vừa nói vừa dùng nước sơ cứu qua , đắp thuốc lại rồi dùng một miếng vải sạch băng bó lại.
"Cảm ơn đệ đã cứu ta! Hôm nay nếu không có đệ ta đã không ngồi đây rồi".
Mắt đẹp lại long lanh như có một hàng lệ sắp trào ra ngoài. Hùng đưa tay nên vuốt má nàng như an ủi vì biết nàng vẫn còn sợ:
"Tỷ tỷ đừng lo, kể từ giờ ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ. Ai bắt nạt tỷ tỷ cứ gọi ta đến, ta sẽ sử đẹp hắn"
Ngọc Lan lại kéo Hùng vào lòng chặt, như người mẹ đang âu yếm con mình nàng nói:
"Sao đệ lại biết làm những thứ này? Tính tình cũng rất trưởng thành, không giống với một đứa trẻ 8 tuổi chút nào?"
Đang phê bởi mùi cơ thể của Ngọc Lan, bị hỏi khó nên hắn chỉ biết cười trừ: đệ cũng không biết , có người dạy đệ người đó là ai thì đệ quên mất rồi".
"Tỷ tỷ đói không đệ đi làm thứ gì đó cho tỷ ăn nhé". Hùng đánh trống lảng rồi chui khỏi lòng Ngọc Lan chạy vào bếp. Ngọc Lan nhìn theo nở nụ cười xinh đẹp:
"Sao đứa bé này đáng yêu vậy chứ? lại còn giỏi giang nữa. Lớn lên không biết bao nhiêu cô gái sẽ khổ vì hắn đây."
Phía xa xa trên đỉnh núi, có 2 người áo đen nhìn về phía ngôi nhà của Hùng và Ngọc lan. Chợt cô bé cất tiếng hỏi người đối diện:
"Là hắn sao thưa cha ? Hắn có gì đặc biệt?"
Người đối diện là một người đàn ông trung niên cao lớn, vuốt râu khoan thai rồi nói
"Hắn không những đặc biệt mà còn vô cùng đặc biệt" Con nghĩ một tên nhóc 8 tuổi có sức để giết chết một con sói mà không một chút trầy xước sao".
"Ý cha là hắn cũng là người của tộc chúng ta? Nhưng sao hắn lại ở đây?"
"Hắn là kết quả của một mối tình bị ngăn cản. Sức khỏe phi thường hắn có được là cơ thể của hắn, thân thể của rồng". Nói xong 2 người rời đi, người đàn ông kia chính là Long Vương của đông hải, đứng đầu trong Tứ Hải Long Vương. Còn cô gái kia là con gái út của ngài , tiểu công chúa Long Minh Thư.
Vừa đi Đông Hải vuốt râu nói với con gái:
" con 12 tuổi rồi đấy! Không đi kiếm bạn trai đi mà suốt ngày lẽo đẽo theo ta."
Minh Thư đáng yêu nắm tay cha mình nói:
"Không cần đi kiếm đâu ạ...xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.