Chương 46: Biểu tình quan tâm
Phi Cô Nương
02/06/2014
Diệp Hòa giật thót,ngay sau đó phát giác hắn hiểu lầm ý của mình đang muốn mở miệng cãi lại bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến động tĩnh rất nhỏ .Kỳ Mạch cùng Diệp Hòa hai người cơ hồ đồng thời nhìn lại nơi phát ra tiếng động.
Chỉ thấy cách nơi đây bảy tám thước có một tiểu nam oa áo quần bẩn thỉu rách nát núp dưới tàng cây nghiêng đầu sang,trên mặt dính chút nước bùn,bộ dạng cỡ sáu bảy tuồi,sống tại nơi cùng khổ phụ cận Tây giao,đôi mắt cứ dán chặt lên dĩa rau cùng thịt kho,cổ họng chuyển động ừng ực,hiển nhiên đang nuốt nước miếng.
Diệp Hòa nhìn đứa bé kia có đôi mắt to sóng sánh ánh nước,không nhịn được có chút yêu thích,vẻ mặt cũng nhu hòa hơn.Ngược lại Kỳ Mạch không thích tiểu hài tử,trên mặt không có nửa điểm bình dị gần gũi,ánh mắt lạnh lùng đánh giá đứa bé kia,nhíu mày nói: “Ngươi là người phương nào?”
Tiểu nam oa chạm phải ánh mắt lạnh như băng,sợ đến co lại cổ cổ.Diệp Hòa bất mãn nhìn nam tử bên cạnh một cái,sau đó dùng chiếc đũa kẹp lên một miếng thịt kho, hỏi:”Nhóc con,muốn ăn không?”
Nam oa nhi nghe thế vội vàng gật đầu,trong mắt ngập tràn tha thiết không thể che giấu.
Diệp Hòa thấy thế ngoắc ngoắc: “Muốn ăn cứ tới đây.”
Hài tử mặt lộ vẻ vui mừng nhưng chân vẫn không nhúc nhích,chỉ mở to đôi mắt đen lúng liếng,tội nghiệp nhìn nam tử áo choàng tím mặt sắc lạnh như băng.
Trong phút chốc,Diệp Hòa hiểu đứa nhỏ này bị dọa không dám tới đây,liền lườm nhìn nam tử bên cạnh,ánh mắt hắn hoàn toàn bình thản khác xa với ánh mắt e ngại của đứa bé kia.
Kỳ Mạch bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên,vẻ mặt cuối cùng chịu hòa hoãn,miễn cưỡng được cho là ôn hòa nói cùng đứa bé kia: “Tới đây đi.”
Lúc này đứa bé mới lộ ra nụ cười,vội vàng bước nhanh chạy tới.Không biết Kỳ Mạch là người có tính sạch sẽ hay đơn thuần không thích tiểu hài tử,mà vội vàng không để lại dấu vết nhích xa một chút.
Hài tử chỉ chỉ thịt kho,không quá tin tưởng vặn hỏi: “Thật cho ta ăn? Các ngươi không ăn sao?”
Tú Thiểu Thược là người tính tình nôn nóng không thích người khác hỏi nhiều,trực tiếp nhét đôi đũa vào trong tay hắn,cười híp mắt hào phóng nói: “Bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn,dù sao cũng rất nhiều chúng ta ăn không hết .”
Hài tử vui vẻ nhận lấy chiếc đũa,kẹp lên miếng thịt kho trong dĩa từng miếng từng miếng ăn.Tú Thiểu Thược hiển nhiên xem thường sức ăn của đứa nhỏ này,không tốn bao nhiêu thời gian thời gian,tất cả thịt kho đều vào bụng của hắn.
Diệp Hòa thấy cậu bé ăn đến miệng đầy mỡ,liền móc ra khăn tay giúp hắn lau miệng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn,thuận miệng hỏi: “Nhóc con,em tên gì?”
Hài tử chớp chớp mắt,ậm ừ nói: “Ta tên là Viên Viên [nghĩa là :Tròn tròn].”
Đôi mắt tròn tròn,thân thể tròn tròn,mặt cũng tròn tròn,tên cũng gọi là Viên Viên thật là chuẩn xác.Diệp Hòa buồn cười suy nghĩ,ngay sau đó lại hỏi: “Một mình ngươi chạy đến đây,cha mẹ của ngươi có biết không?”
Chẳng biết tại sao hài tử đột nhiên hít hít lỗ mũi,đôi mắt to tròn cũng ươn ướt rưng rưng muốn khóc.
“Ngươi đừng khóc,đừng khóc,ta không phải có ý trách cứ ngươi.” Diệp Hòa thấy hai mắt hắn rưng rưng tay chân luống cuống cả lên,cho rằng khẩu khí nặng mới khiến hắn sợ nên vội vàng ôm thân thể nho nhỏ vào trong ngực,nhẹ tay vỗ vào trên lưng hắn dụ dỗ nói: “Ngoan,không khóc,không khóc.”
Cũng may hài tử chỉ nức nở hai cái rốt cuộc cũng dừng lại.
Diệp Hòa mới vừa thở phào nhẹ nhỏm lại nghe phía sau truyền đến thanh âm tức giận : “Nàng đang ở đây làm gì?”Chưa kịp nhìn mặt,Diệp Hòa đã thấy hoa mắt,trên tay chợt nhẹ đi,cổ áo đứa bé bị nhấc lên kéo ra khỏi ngực nàng,tiện tay đặt tại thảm cỏ bên cạnh.
Hài tử ngồi liệt trên mặt đất,nhìn nam tử áo choàng tím trước mắt sắc mặt xanh mét như muốn ăn thịt người,cái miệng nhỏ nhắn co lại,kèm theo”Oa” một tiếng,rất dứt khoát gào khóc thật to.
Diệp Hòa thấy nước mắt đứa bé cứ lách ca lách cách chảy xuống,khuôn mặt hắc tuyến,trợn mắt nhìn nam nhân bên cạnh không có chút lòng nhân ái,vừa rồi khó khăn lắm nàng mới dụ dỗ thành công,hiện tại bị hắn ầm ĩ như vậy hóa thành công cốc.
Nhìn hài tử không ngừng gào khóc,Kỳ Mạch nhíu lại chân mày,không nhịn được quát lên: “Đừng khóc!”Nghe tiếng quát như sấm,hài tử lại càng khóc thê thảm hơn.
Người này thân là Cửu hoàng tử Khiêm Vương được sủng ái nhất Đại kỳ,sợ rằng không có ai dám trước mặt mọi người không để cho hắn mặt mũi.Nhưng lúc này khuôn mặt trắng noãn của Kỳ Mạch vô cùng khó coi,tăng thêm ngữ khí: “Bổn vương bảo ngươi không được khóc nửa!”
Nhưng hài tử này vẫn khóc khàn cả giọng.
Ở bên cạnh Tú Thiểu Thược cười vô cùng sảng khoái,lặng lẽ tiến tới bên cạnh Diệp Hòa,thấp giọng rỉ tai nói:”Hòa Hòa,nàng nhìn thấy chưa,người này rõ ràng là người lạnh như băng,nàng ngàn vạn không thể gả cho hắn.Nếu không sau này có con chắc chắn bị hắn dọa ngày khóc mười lần như chơi?”
Kỳ Mạch liền giật mình,mắt lạnh liếc sang Tú Thiểu Thược,tiếp theo nhìn một chút Diệp Hòa,ngay sau đó cau mày sắc mặt ngưng trọng như lâm vào đại địch,ra một quyết định trọng đại,rốt cục hắn đưa ra bàn tay quý giá cứng ngắc ôm lấy đứa bé ngồi bệt trên đất khóc nức nở,học theo bộ dạng vừa rồi của Diệp Hòa vỗ nhẹ lên lưng đứa bé, giọng nói đều là khó khăn cứng mắt,mất tự nhiên thốt ra câu: “Ngoan,không khóc.”
Động tác cùng giọng nói của hắn không thể nói là ôn như nhưng hài tử dường như bị hắn làm kinh ngạc,ngừng tiếng khóc,trợn mắt tròn xoe há hốc mồm nhìn hắn.
Diệp Hòa cũng không hiểu nổi,sững sờ nhìn nam nhân đang ôm hài tử,đây mới là Khiêm Tiểu vương gia lòng dạ độc ác hỉ nộ vô thường quái đản cổ quái sao ?Ánh mắt Kỳ Mạch vô tình chạm vào mắt nàng,gương mặt vốn tái nhợt nhiễm một mảng đỏ,khiến khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trời chiều mang theo vài phần mĩ lệ.Hắn hơi nhíu mày,muốn vãn hồi tư thái cao ngạo đem hài tử một lần nữa thả lại trên sân,hừ lạnh nói: “Bẩn muốn chết.” Thấy hài tử rụt lại cổ,tiếp tục bổ sung uy hiếp nói: “Nếu có lần sau nữa thì ta sẽ trực tiếp vá cái miệng của người .”Hài tử tựa hồ nghe được tâm cùng khẩu của hắn bất nhất,đã không còn sợ ngẩng mặt lên vui vẻ cười.
Tú Thiểu Thược nhìn Diệp Hòa một chút,tiếp theo vẻ phẫn uất nhìn chằm chằm Kỳ Mạch.Bích Lạc cô nương nãy giờ vẫn trầm mặc không nói cũng quay sang nhìn Kỳ Mạch,trên mặt đều là oán sắc,thỉnh thoảng lại lia qua ngó xem Diệp Hòa.
Chỉ thấy cách nơi đây bảy tám thước có một tiểu nam oa áo quần bẩn thỉu rách nát núp dưới tàng cây nghiêng đầu sang,trên mặt dính chút nước bùn,bộ dạng cỡ sáu bảy tuồi,sống tại nơi cùng khổ phụ cận Tây giao,đôi mắt cứ dán chặt lên dĩa rau cùng thịt kho,cổ họng chuyển động ừng ực,hiển nhiên đang nuốt nước miếng.
Diệp Hòa nhìn đứa bé kia có đôi mắt to sóng sánh ánh nước,không nhịn được có chút yêu thích,vẻ mặt cũng nhu hòa hơn.Ngược lại Kỳ Mạch không thích tiểu hài tử,trên mặt không có nửa điểm bình dị gần gũi,ánh mắt lạnh lùng đánh giá đứa bé kia,nhíu mày nói: “Ngươi là người phương nào?”
Tiểu nam oa chạm phải ánh mắt lạnh như băng,sợ đến co lại cổ cổ.Diệp Hòa bất mãn nhìn nam tử bên cạnh một cái,sau đó dùng chiếc đũa kẹp lên một miếng thịt kho, hỏi:”Nhóc con,muốn ăn không?”
Nam oa nhi nghe thế vội vàng gật đầu,trong mắt ngập tràn tha thiết không thể che giấu.
Diệp Hòa thấy thế ngoắc ngoắc: “Muốn ăn cứ tới đây.”
Hài tử mặt lộ vẻ vui mừng nhưng chân vẫn không nhúc nhích,chỉ mở to đôi mắt đen lúng liếng,tội nghiệp nhìn nam tử áo choàng tím mặt sắc lạnh như băng.
Trong phút chốc,Diệp Hòa hiểu đứa nhỏ này bị dọa không dám tới đây,liền lườm nhìn nam tử bên cạnh,ánh mắt hắn hoàn toàn bình thản khác xa với ánh mắt e ngại của đứa bé kia.
Kỳ Mạch bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên,vẻ mặt cuối cùng chịu hòa hoãn,miễn cưỡng được cho là ôn hòa nói cùng đứa bé kia: “Tới đây đi.”
Lúc này đứa bé mới lộ ra nụ cười,vội vàng bước nhanh chạy tới.Không biết Kỳ Mạch là người có tính sạch sẽ hay đơn thuần không thích tiểu hài tử,mà vội vàng không để lại dấu vết nhích xa một chút.
Hài tử chỉ chỉ thịt kho,không quá tin tưởng vặn hỏi: “Thật cho ta ăn? Các ngươi không ăn sao?”
Tú Thiểu Thược là người tính tình nôn nóng không thích người khác hỏi nhiều,trực tiếp nhét đôi đũa vào trong tay hắn,cười híp mắt hào phóng nói: “Bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn,dù sao cũng rất nhiều chúng ta ăn không hết .”
Hài tử vui vẻ nhận lấy chiếc đũa,kẹp lên miếng thịt kho trong dĩa từng miếng từng miếng ăn.Tú Thiểu Thược hiển nhiên xem thường sức ăn của đứa nhỏ này,không tốn bao nhiêu thời gian thời gian,tất cả thịt kho đều vào bụng của hắn.
Diệp Hòa thấy cậu bé ăn đến miệng đầy mỡ,liền móc ra khăn tay giúp hắn lau miệng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn,thuận miệng hỏi: “Nhóc con,em tên gì?”
Hài tử chớp chớp mắt,ậm ừ nói: “Ta tên là Viên Viên [nghĩa là :Tròn tròn].”
Đôi mắt tròn tròn,thân thể tròn tròn,mặt cũng tròn tròn,tên cũng gọi là Viên Viên thật là chuẩn xác.Diệp Hòa buồn cười suy nghĩ,ngay sau đó lại hỏi: “Một mình ngươi chạy đến đây,cha mẹ của ngươi có biết không?”
Chẳng biết tại sao hài tử đột nhiên hít hít lỗ mũi,đôi mắt to tròn cũng ươn ướt rưng rưng muốn khóc.
“Ngươi đừng khóc,đừng khóc,ta không phải có ý trách cứ ngươi.” Diệp Hòa thấy hai mắt hắn rưng rưng tay chân luống cuống cả lên,cho rằng khẩu khí nặng mới khiến hắn sợ nên vội vàng ôm thân thể nho nhỏ vào trong ngực,nhẹ tay vỗ vào trên lưng hắn dụ dỗ nói: “Ngoan,không khóc,không khóc.”
Cũng may hài tử chỉ nức nở hai cái rốt cuộc cũng dừng lại.
Diệp Hòa mới vừa thở phào nhẹ nhỏm lại nghe phía sau truyền đến thanh âm tức giận : “Nàng đang ở đây làm gì?”Chưa kịp nhìn mặt,Diệp Hòa đã thấy hoa mắt,trên tay chợt nhẹ đi,cổ áo đứa bé bị nhấc lên kéo ra khỏi ngực nàng,tiện tay đặt tại thảm cỏ bên cạnh.
Hài tử ngồi liệt trên mặt đất,nhìn nam tử áo choàng tím trước mắt sắc mặt xanh mét như muốn ăn thịt người,cái miệng nhỏ nhắn co lại,kèm theo”Oa” một tiếng,rất dứt khoát gào khóc thật to.
Diệp Hòa thấy nước mắt đứa bé cứ lách ca lách cách chảy xuống,khuôn mặt hắc tuyến,trợn mắt nhìn nam nhân bên cạnh không có chút lòng nhân ái,vừa rồi khó khăn lắm nàng mới dụ dỗ thành công,hiện tại bị hắn ầm ĩ như vậy hóa thành công cốc.
Nhìn hài tử không ngừng gào khóc,Kỳ Mạch nhíu lại chân mày,không nhịn được quát lên: “Đừng khóc!”Nghe tiếng quát như sấm,hài tử lại càng khóc thê thảm hơn.
Người này thân là Cửu hoàng tử Khiêm Vương được sủng ái nhất Đại kỳ,sợ rằng không có ai dám trước mặt mọi người không để cho hắn mặt mũi.Nhưng lúc này khuôn mặt trắng noãn của Kỳ Mạch vô cùng khó coi,tăng thêm ngữ khí: “Bổn vương bảo ngươi không được khóc nửa!”
Nhưng hài tử này vẫn khóc khàn cả giọng.
Ở bên cạnh Tú Thiểu Thược cười vô cùng sảng khoái,lặng lẽ tiến tới bên cạnh Diệp Hòa,thấp giọng rỉ tai nói:”Hòa Hòa,nàng nhìn thấy chưa,người này rõ ràng là người lạnh như băng,nàng ngàn vạn không thể gả cho hắn.Nếu không sau này có con chắc chắn bị hắn dọa ngày khóc mười lần như chơi?”
Kỳ Mạch liền giật mình,mắt lạnh liếc sang Tú Thiểu Thược,tiếp theo nhìn một chút Diệp Hòa,ngay sau đó cau mày sắc mặt ngưng trọng như lâm vào đại địch,ra một quyết định trọng đại,rốt cục hắn đưa ra bàn tay quý giá cứng ngắc ôm lấy đứa bé ngồi bệt trên đất khóc nức nở,học theo bộ dạng vừa rồi của Diệp Hòa vỗ nhẹ lên lưng đứa bé, giọng nói đều là khó khăn cứng mắt,mất tự nhiên thốt ra câu: “Ngoan,không khóc.”
Động tác cùng giọng nói của hắn không thể nói là ôn như nhưng hài tử dường như bị hắn làm kinh ngạc,ngừng tiếng khóc,trợn mắt tròn xoe há hốc mồm nhìn hắn.
Diệp Hòa cũng không hiểu nổi,sững sờ nhìn nam nhân đang ôm hài tử,đây mới là Khiêm Tiểu vương gia lòng dạ độc ác hỉ nộ vô thường quái đản cổ quái sao ?Ánh mắt Kỳ Mạch vô tình chạm vào mắt nàng,gương mặt vốn tái nhợt nhiễm một mảng đỏ,khiến khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trời chiều mang theo vài phần mĩ lệ.Hắn hơi nhíu mày,muốn vãn hồi tư thái cao ngạo đem hài tử một lần nữa thả lại trên sân,hừ lạnh nói: “Bẩn muốn chết.” Thấy hài tử rụt lại cổ,tiếp tục bổ sung uy hiếp nói: “Nếu có lần sau nữa thì ta sẽ trực tiếp vá cái miệng của người .”Hài tử tựa hồ nghe được tâm cùng khẩu của hắn bất nhất,đã không còn sợ ngẩng mặt lên vui vẻ cười.
Tú Thiểu Thược nhìn Diệp Hòa một chút,tiếp theo vẻ phẫn uất nhìn chằm chằm Kỳ Mạch.Bích Lạc cô nương nãy giờ vẫn trầm mặc không nói cũng quay sang nhìn Kỳ Mạch,trên mặt đều là oán sắc,thỉnh thoảng lại lia qua ngó xem Diệp Hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.