Chương 77
Phi Cô Nương
17/08/2014
Edit: Tieumanulk
Diệp Hòa thấy thời cơ đã đến, vội vàng nói ra chủ đề tối nay: “Nếu đã như vậy thì chàng đưa thiếp đi cùng nha, chúng ta sẽ không cần tách ra.”
Sắc mặt Kỳ Mạchđang hòa nhã vui vẻ bỗng nhiên chuyển sang kiên quyết chối từ: “Không được.”
“Tại sao không được?” Diệp Hòa nhíu mày, bất mãn hỏi.
“Cái gì ta cũng có thể hứa với nàng nhưng chuyện này tuyệt đối không được.” Kỳ Mạch nắm tay nàng, giọng vẫn từ tốn bình thường nhưng mang theo vài phần cứng rắn không thỏa hiệp: “Hành quân đánh giặc không phải trò đùa, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra tại chiến trường, ta không muốn nàng có nửa điểm nguy hiểm.”
Diệp Hòa bất an cắn chặt môi dưới: “Chàng lần trước còn an ủi thiếp, nói lần này chàng xuất chinh sẽ không có nguy hiểm, lúc này lại nói sợ thiếp gặp nguy hiểm, đây không phải rất mâu thuẫn à?”
Hắn nhướng cao lông mày, mặt không đổi sắc nói: “Bởi vì ta là Kỳ Mạch, cho nên ta là ngoại lệ.”
Nam nhân tự đại! Diệp Hòa bĩu môi, ngay sau đó phát động thế công làm nũng, hai tay cầm lấy bàn tay mềm mại của hắn, nói: “Kỳ Mạch, mang thiếp đi đi, mang thiếp đi đi. . . . . . chàng cũng biết thân thủ của thiếp mà biết đâu có thể giúp giải chút việc rắc rối.”
Diệp Hòa bất chấp đánh cược cau mặt làm nũng nhưng Kỳ Mạch vẫn bộ dạng lạnh khốc không để ý tới nàng. Trong lòng Diệp Hòa cảm thấy buồn bực, đành phải buông tha kế sách làm nũng, buông lỏng bàn tay nhốt lại hông hắn, mất mác xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, thân thể co rúc chung một chỗ chán chường nói: “Thiếp chỉ không muốn sau khi chàng đi một mình ở lại chờ đợi trong phủ lệ lạnh lẻo này thôi, không muốn mỗi ngày lo lắng cho chàng nhưng cái gì cũng không thể giúp, chàng đừng bỏ thiếp lại một mình được không?”
Nhìn bộ dáng nàng cứ như tiểu tức phụ bị người ta quẳng đi, Kỳ Mạch âm thầm thở dài, biết nàng cố ý dùng khổ nhục kế muốn hắn đau lòng, song sắc mặt vẫn không thể tránh khỏi buông lỏng, dừng một chút cuối cùng thỏa hiệp: “Được rồi, ta biết tánh khí của nàng, cho dù ta không hứa nàng cũng sẽ theo đến. Muốn ta đồng ý cũng được nhưng nàng phải hoàn toàn nghe theo sắp xếp của ta.”
“Tuân lệnh, Kỳ đại tướng quân, thuộc hạ tuân lệnh ạ!” Diệp Hòa nhanh chóng xoay người lại, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ, khóe miệng cong lên, nào có nửa điểm thương cảm?
Kỳ Mạch có chút buồn bực, nhớ lại trước kia nàng từng dùng khổ nhục kế cắn lưỡi phun máu giả bộ trọng thương hại hắn hoảng sợ, từ trước đến giờ chỉ có hắn bày kế dụ người nhưng từ khi gặp cô gái trước mắt, hắn chỉ có thể bó tay chịu trói, quả nhiên nhân quả tuần hoàn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
………..
Từ ngày được Kỳ Mạch cho phép, lo lắng trong lòng Diệp Hòa rốt cục có thể để xuống đồng thời cũng trở nên bận rộn, thừa dịp mấy ngày trước khi lên đường tăng cường luyện võ, trong khoảng thời gian này sống cuộc sống như lợn hết ăn rồi ngủ, thiếu rèn luyện một cách trầm trọng, vòng eo vốn mãnh khảnh hiện tại tăng thêm một vòng, nếu không siêng năng luyện tập sợ rằng không mạnh mẽ linh hoạt như dĩ vãng.
Song, một ngày trước khi lên đường đến quan khẩu Bắc Cương, Kỳ Mạch lại hạ quân lệnh, phái nàng chịu trách nhiệm đến Hồng Thông Hành phía nam đem lương thảo nơi đó vận chuyển tới quan khẩu, nhiệm vụ lần này rất quan trọng không thể có bất kỳ sơ xuất.
Mặc dù lường trước sẽ có thành kiến nhưng nàng đã hứa hoàn toàn nghe theo sắp xếp của hắn, huống chi vận chuyển lương thảo tới quan khẩu cũng sẽ được gặp hắn,cứ xem như giúp hắn giải quyết một chuyện vậy. Nghĩ tới đây, Diệp Hòa do dự một hồi rốt cuộc nhận nhiệm vụ, sáng sớm hôm sau liền dẫn một đội nhân mã cùng đội quân của Kỳ Mạch theo hai hướng khác nhau rời đi.
Mỗi một nơi trong Đại kỳ khí hậu khác biệt quá nhiều, Diệp Hòa vì sớm ngày lấy được lương thảo đưa đến biên quan hội hợp cùng Kỳ Mạch mà phân phó đoàn người khẩn trương lên đừng ngày đêm, càng đến gần phía nam nhiệt độ ngày càng tăng cao, bão cát cũng dần vơi đi, so với cảm giác khó chịu thủy thổ bất phục tại phương Bắc không đáng nói đến.
Lộ trình từ mười ngày, dưới sự đốc thúc của Diệp Hòa bọn họ chỉ cần bảy ngày đã tới Hồng Thông Thành. Lúc vào thành Diệp Hòa mới phát hiện nơi này không chỉ có khí hậu hợp lòng người mà phong cảnh cũng rất ưu nhã, danh lam thắng cảnh nổi tiếng tại Đại Kỳ.
Thế nhưng kỳ quái ở chỗ, sau khi vào thành đội tùy tùng liền bao một khách điếm lớn nhất tốt nhất, an bài Diệp Hòa vào ở, hầu hạ nàng ăn uống chứ không có ý đem lương thảo đưa đến biên quan.
Rốt cục Diệp Hòa cảm thấy có chỗ không đúng,nhịn không được gọi người dẫn đầu trong đám đến hỏi, đưa ra nghi ngờ trong lòng lại nhận được kết quả.
“Hồi bẩm hoàng phi, lương thảo đã sớm vận tới biên quan, Cửu điện hạ căn dặn chúng tiểu nhân bảo vệ người, người cứ ở tại nơi này dưỡng thương chờ ngài ấy toàn thắng trở về.”
“Vì sắp có trận chiến lớn, dựa theo lệ cũ tránh người lạ đột nhập quan khẩu Bắc Cương ba ngày trước đã đóng chặt, bất luận người nào cũng không thể đi vào.”
“Vương phi, người cứ an tâm ở chỗ này du ngoạn đi, nơi này có rất nhiều cảnh đẹp như “Hồ tiên nữ”, “Thánh quả sơn” còn có Lâm Viên nổi tiếng tam quốc . . . . . .”
Diệp Hòa như bị sét – đánh – giữa – trời – quang, nàng không hiểu lệ cũ trước khi đánh trận tại Đại Kỳ, hiện tại bị đưa đến đây quan khẩu lại phong bế, dù nàng có muốn lén đi cũng không được, nghĩ đến bị hồ ly kia lừa, nàng không khỏi cắn răng, giận đến cả người phát run. . . . . .
…………
Bên trong lều vải to lớn rộng rãi, hơn hai mươi danh phó,thống lĩnh lớn nhỏ tụ tập chung quanh một chiếc bàn dài, trên mặt bàn đặt một bản đồ vẽ rõ địa hình sông núi, nam tử tuấn tú vóc người cao ngất đội nón bạc đứng vị trí chủ đạo, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc tràn đầy uy nghi đang cùng mọi người thảo luận sách lược tác chiến cùng tuyến đường.
Bỗng có một gã lính quèn bước nhanh vào lều, chắp tay nói: “Bẩm báo tướng quân, có văn kiện khẩn cấp truyền tới!”
Kỳ Mạch không ngẩng đầu lên, con ngươi đen bóng chuyên chú nhìn bản đồ, nhàn nhạt nói: “Đọc.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Lính quèn nghe lời vội vàng mở ra bức thư, thấy nội dung trong thư hắn nhất thời trợn mắt hốc mồm sắc mặt đại biến ,một lúc lâu cũng không phát ra âm thanh.
Kỳ Mạch là người làm việc quyết đoán không thích dây dưa nhút nhát, lúc này nhíu lại đôi mày,ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tức giận quát lên: “Đã quên quân lệnh thế nào à? Bảo ngươi đọc thì cứ đọc!”
Tướng quân nói chính là quân lệnh, quân lệnh như núi, lính quèn vội đáp: “Dạ . . . . .”
Trước khi đọc hắn xoa xoa mồ hôi lạnh rỉ trên trán, hít sâu một hơi, lấy tiếng trống làm tăng tinh thần mở miệng: “Kỳ Mạch, chàng là tên khốn kiếp nói không giữ lời , là tên khốn kiếp gạt người,chuyện lần ta sẽ không dễ dàng cho qua đâu, chàng tốt nhất đưa ra lời giải thích hợp lý cho ta, nếu không ta tuyệt đối không tha thứ cho chàng! Ký tên, Diệp Hòa.”
Trong lúc nhất thời, các tướng lĩnh vốn hết sức chuyên chú nhìn bản đồ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn sang Kỳ Mạch, bắt gặp Kỳ Mạch sắc mặt đen giống như đáy nồi, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi. Hình tượng hắn uy vũ bất khuất,nghiêm túc đứng đắn, cao ngạo không thể xâm phạm, hết thảy hóa thành hai chữ —— sợ vợ.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn, tên lính quèn ủy khuất giải thích: “Đây. . . . . . Đây là ngài bảo ta đọc . . . . . .”
Cầm lấy lá thư trong tay tên lính,Kỳ Mạch biểu tình buồn bực tự làm tự chịu,hắn còn cho rằng quân tình khẩn cấp,nào biết đâu rằng Diệp Hòa viết cho hắn ? Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa, xem ra lần này nàng ấy giận thật rồi.
Diệp Hòa thấy thời cơ đã đến, vội vàng nói ra chủ đề tối nay: “Nếu đã như vậy thì chàng đưa thiếp đi cùng nha, chúng ta sẽ không cần tách ra.”
Sắc mặt Kỳ Mạchđang hòa nhã vui vẻ bỗng nhiên chuyển sang kiên quyết chối từ: “Không được.”
“Tại sao không được?” Diệp Hòa nhíu mày, bất mãn hỏi.
“Cái gì ta cũng có thể hứa với nàng nhưng chuyện này tuyệt đối không được.” Kỳ Mạch nắm tay nàng, giọng vẫn từ tốn bình thường nhưng mang theo vài phần cứng rắn không thỏa hiệp: “Hành quân đánh giặc không phải trò đùa, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra tại chiến trường, ta không muốn nàng có nửa điểm nguy hiểm.”
Diệp Hòa bất an cắn chặt môi dưới: “Chàng lần trước còn an ủi thiếp, nói lần này chàng xuất chinh sẽ không có nguy hiểm, lúc này lại nói sợ thiếp gặp nguy hiểm, đây không phải rất mâu thuẫn à?”
Hắn nhướng cao lông mày, mặt không đổi sắc nói: “Bởi vì ta là Kỳ Mạch, cho nên ta là ngoại lệ.”
Nam nhân tự đại! Diệp Hòa bĩu môi, ngay sau đó phát động thế công làm nũng, hai tay cầm lấy bàn tay mềm mại của hắn, nói: “Kỳ Mạch, mang thiếp đi đi, mang thiếp đi đi. . . . . . chàng cũng biết thân thủ của thiếp mà biết đâu có thể giúp giải chút việc rắc rối.”
Diệp Hòa bất chấp đánh cược cau mặt làm nũng nhưng Kỳ Mạch vẫn bộ dạng lạnh khốc không để ý tới nàng. Trong lòng Diệp Hòa cảm thấy buồn bực, đành phải buông tha kế sách làm nũng, buông lỏng bàn tay nhốt lại hông hắn, mất mác xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, thân thể co rúc chung một chỗ chán chường nói: “Thiếp chỉ không muốn sau khi chàng đi một mình ở lại chờ đợi trong phủ lệ lạnh lẻo này thôi, không muốn mỗi ngày lo lắng cho chàng nhưng cái gì cũng không thể giúp, chàng đừng bỏ thiếp lại một mình được không?”
Nhìn bộ dáng nàng cứ như tiểu tức phụ bị người ta quẳng đi, Kỳ Mạch âm thầm thở dài, biết nàng cố ý dùng khổ nhục kế muốn hắn đau lòng, song sắc mặt vẫn không thể tránh khỏi buông lỏng, dừng một chút cuối cùng thỏa hiệp: “Được rồi, ta biết tánh khí của nàng, cho dù ta không hứa nàng cũng sẽ theo đến. Muốn ta đồng ý cũng được nhưng nàng phải hoàn toàn nghe theo sắp xếp của ta.”
“Tuân lệnh, Kỳ đại tướng quân, thuộc hạ tuân lệnh ạ!” Diệp Hòa nhanh chóng xoay người lại, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ, khóe miệng cong lên, nào có nửa điểm thương cảm?
Kỳ Mạch có chút buồn bực, nhớ lại trước kia nàng từng dùng khổ nhục kế cắn lưỡi phun máu giả bộ trọng thương hại hắn hoảng sợ, từ trước đến giờ chỉ có hắn bày kế dụ người nhưng từ khi gặp cô gái trước mắt, hắn chỉ có thể bó tay chịu trói, quả nhiên nhân quả tuần hoàn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
………..
Từ ngày được Kỳ Mạch cho phép, lo lắng trong lòng Diệp Hòa rốt cục có thể để xuống đồng thời cũng trở nên bận rộn, thừa dịp mấy ngày trước khi lên đường tăng cường luyện võ, trong khoảng thời gian này sống cuộc sống như lợn hết ăn rồi ngủ, thiếu rèn luyện một cách trầm trọng, vòng eo vốn mãnh khảnh hiện tại tăng thêm một vòng, nếu không siêng năng luyện tập sợ rằng không mạnh mẽ linh hoạt như dĩ vãng.
Song, một ngày trước khi lên đường đến quan khẩu Bắc Cương, Kỳ Mạch lại hạ quân lệnh, phái nàng chịu trách nhiệm đến Hồng Thông Hành phía nam đem lương thảo nơi đó vận chuyển tới quan khẩu, nhiệm vụ lần này rất quan trọng không thể có bất kỳ sơ xuất.
Mặc dù lường trước sẽ có thành kiến nhưng nàng đã hứa hoàn toàn nghe theo sắp xếp của hắn, huống chi vận chuyển lương thảo tới quan khẩu cũng sẽ được gặp hắn,cứ xem như giúp hắn giải quyết một chuyện vậy. Nghĩ tới đây, Diệp Hòa do dự một hồi rốt cuộc nhận nhiệm vụ, sáng sớm hôm sau liền dẫn một đội nhân mã cùng đội quân của Kỳ Mạch theo hai hướng khác nhau rời đi.
Mỗi một nơi trong Đại kỳ khí hậu khác biệt quá nhiều, Diệp Hòa vì sớm ngày lấy được lương thảo đưa đến biên quan hội hợp cùng Kỳ Mạch mà phân phó đoàn người khẩn trương lên đừng ngày đêm, càng đến gần phía nam nhiệt độ ngày càng tăng cao, bão cát cũng dần vơi đi, so với cảm giác khó chịu thủy thổ bất phục tại phương Bắc không đáng nói đến.
Lộ trình từ mười ngày, dưới sự đốc thúc của Diệp Hòa bọn họ chỉ cần bảy ngày đã tới Hồng Thông Thành. Lúc vào thành Diệp Hòa mới phát hiện nơi này không chỉ có khí hậu hợp lòng người mà phong cảnh cũng rất ưu nhã, danh lam thắng cảnh nổi tiếng tại Đại Kỳ.
Thế nhưng kỳ quái ở chỗ, sau khi vào thành đội tùy tùng liền bao một khách điếm lớn nhất tốt nhất, an bài Diệp Hòa vào ở, hầu hạ nàng ăn uống chứ không có ý đem lương thảo đưa đến biên quan.
Rốt cục Diệp Hòa cảm thấy có chỗ không đúng,nhịn không được gọi người dẫn đầu trong đám đến hỏi, đưa ra nghi ngờ trong lòng lại nhận được kết quả.
“Hồi bẩm hoàng phi, lương thảo đã sớm vận tới biên quan, Cửu điện hạ căn dặn chúng tiểu nhân bảo vệ người, người cứ ở tại nơi này dưỡng thương chờ ngài ấy toàn thắng trở về.”
“Vì sắp có trận chiến lớn, dựa theo lệ cũ tránh người lạ đột nhập quan khẩu Bắc Cương ba ngày trước đã đóng chặt, bất luận người nào cũng không thể đi vào.”
“Vương phi, người cứ an tâm ở chỗ này du ngoạn đi, nơi này có rất nhiều cảnh đẹp như “Hồ tiên nữ”, “Thánh quả sơn” còn có Lâm Viên nổi tiếng tam quốc . . . . . .”
Diệp Hòa như bị sét – đánh – giữa – trời – quang, nàng không hiểu lệ cũ trước khi đánh trận tại Đại Kỳ, hiện tại bị đưa đến đây quan khẩu lại phong bế, dù nàng có muốn lén đi cũng không được, nghĩ đến bị hồ ly kia lừa, nàng không khỏi cắn răng, giận đến cả người phát run. . . . . .
…………
Bên trong lều vải to lớn rộng rãi, hơn hai mươi danh phó,thống lĩnh lớn nhỏ tụ tập chung quanh một chiếc bàn dài, trên mặt bàn đặt một bản đồ vẽ rõ địa hình sông núi, nam tử tuấn tú vóc người cao ngất đội nón bạc đứng vị trí chủ đạo, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc tràn đầy uy nghi đang cùng mọi người thảo luận sách lược tác chiến cùng tuyến đường.
Bỗng có một gã lính quèn bước nhanh vào lều, chắp tay nói: “Bẩm báo tướng quân, có văn kiện khẩn cấp truyền tới!”
Kỳ Mạch không ngẩng đầu lên, con ngươi đen bóng chuyên chú nhìn bản đồ, nhàn nhạt nói: “Đọc.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Lính quèn nghe lời vội vàng mở ra bức thư, thấy nội dung trong thư hắn nhất thời trợn mắt hốc mồm sắc mặt đại biến ,một lúc lâu cũng không phát ra âm thanh.
Kỳ Mạch là người làm việc quyết đoán không thích dây dưa nhút nhát, lúc này nhíu lại đôi mày,ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tức giận quát lên: “Đã quên quân lệnh thế nào à? Bảo ngươi đọc thì cứ đọc!”
Tướng quân nói chính là quân lệnh, quân lệnh như núi, lính quèn vội đáp: “Dạ . . . . .”
Trước khi đọc hắn xoa xoa mồ hôi lạnh rỉ trên trán, hít sâu một hơi, lấy tiếng trống làm tăng tinh thần mở miệng: “Kỳ Mạch, chàng là tên khốn kiếp nói không giữ lời , là tên khốn kiếp gạt người,chuyện lần ta sẽ không dễ dàng cho qua đâu, chàng tốt nhất đưa ra lời giải thích hợp lý cho ta, nếu không ta tuyệt đối không tha thứ cho chàng! Ký tên, Diệp Hòa.”
Trong lúc nhất thời, các tướng lĩnh vốn hết sức chuyên chú nhìn bản đồ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn sang Kỳ Mạch, bắt gặp Kỳ Mạch sắc mặt đen giống như đáy nồi, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi. Hình tượng hắn uy vũ bất khuất,nghiêm túc đứng đắn, cao ngạo không thể xâm phạm, hết thảy hóa thành hai chữ —— sợ vợ.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn, tên lính quèn ủy khuất giải thích: “Đây. . . . . . Đây là ngài bảo ta đọc . . . . . .”
Cầm lấy lá thư trong tay tên lính,Kỳ Mạch biểu tình buồn bực tự làm tự chịu,hắn còn cho rằng quân tình khẩn cấp,nào biết đâu rằng Diệp Hòa viết cho hắn ? Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa, xem ra lần này nàng ấy giận thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.