Chương 82
Phi Cô Nương
29/08/2014
Edit: Tieumanulk
Khoảnh khắc thành công đẩy Da Tô vương tử xuống dốc núi, Diệp Hòa muốn cất giọng xướng bài ca giải phóng nông nô, không nghĩ đến vui quá hóa buồn, lúc thân thể vương tử hèn hạ mất đi thăng bằng ngã về phía sau, cũng trong lúc ấy y đột nhiên giơ tay nắm lấy đai lưng Diệp Hòa, Diệp Hòa chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, sau đó hai người cùng nhau lăn xuống dốc sườn núi.
“Vương tử điện hạ!” Đám thuộc hạ Da Tô vương tử cao giọng hô lên, chỉ thấy thân ảnh hai người quay cuồng ngã xuống sườn núi, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Thân thể không ngừng lăn xuống, may bên trên sườn núi phủ đầy rêu xanh mềm mại mới giảm lực tổn thương. Diệp Hòa âm thầm lo lắng nghĩ cách tự cứu bản thân, đưa tay hết sức nắm lấy bất cứ việc gì có thể, thế nhưng Da Tô vương tử không muốn nàng chạy trốn một mình, hai tay vòng lại ôm chặc người nàng, khiến nàng khó khăn nắm được cái gì có thể leo lên.
Diệp Hòa giận giữ bộc phát, trong lúc vẫn còn quay cuồng giơ lên đầu gối dưới đá vào bụng y, Da Tô bật ra tiếng rầu rĩ vẫn không buông tay, ngược lại kéo nàng ôm càng chặt. Bị người nọ liên lụy Diệp Hòa vô kế khả thi, đành phải nhận mệnh lăn từ sườn dốc đến đáy cốc.
Rốt cục hai người lăn xuống mặt đất bằng phẳng mới chậm rãi ngừng lại, Diệp Hòa nhanh chóng ngồi dậy, rút ra chủy thủ trong giày đặt trên cổ Da Tô, lại thấy y tỏ thái độ kêu ngạo không ai bì nổi, khóe miệng nhướng cao, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm cổ nàng. Diệp Hòa cúi đầu nhìn, quả nhiên chiếc nhẫn thiết y đeo đang đặt ngay cổ họng nàng.
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Da Tô vương tử nhoẻn miệng cười: “Nàng thông minh ta cũng không ngốc.”
Diệp Hòa lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cùng ta chết ở đây ư?”
“Không .” Da Tô lắc đầu đưa ra đề nghị: “Nếu không chúng ta trước đứng lên, đếm đến ba chúng ta phải cùng nhau buông tay?”
Diệp Hòa nhìn chằm chằm y, đáp: “Được!”
“Một, hai, ba!”
Đếm tới ba hai người chậm rãi buông lỏng ra vũ khí uy hiếp đối phương, song ở thời điểm bọn họ cũng thả đối phương, hai người đồng thời xuất thủ muốn đoạt lấy vũ khí trong tay đối phương, dĩ nhiên đều không thể như ý muốn nhưng tránh không được dấy lên cuộc chiến mới.
Không giống lần trước tỷ thí tại hoàng cung, lần này Diệp Hòa không chút bận tâm, trải qua nhiều chuyện đã không còn gì khiến nàng phải nương tay, mỗi lần đánh ra đều dùng chiêu hiểm muốn lấy mạng y, về phần Da Tô vương tử đã sớm muốn lấy tánh mạng nàng đương nhiên liều chết đánh trả, hai người như có mối thù không đợi trời chung,mỗi chiêu một thức đều công kích chỗ trí mạng, chiêu thức tàn nhẫn không chút lưu tình, muốn nhanh gọn lấy đi tính mạng đối phương.
“Grừ. . . . . .ừ. . . . . .” Một giọng gầm gừ kéo dài vọng đến, cả hai cảm nhận được có đôi mắt phiếm ánh sáng xanh đang rình bọn họ, động tác tấn công đối phương nhất thời cứng đờ.
Diệp Hòa cả người rơi vào trạng thái căng thẳng, cau mày nói: “Nơi này thật là Ác Lang cốc?”
“Nói nhảm!” Da Tô lau vết máu khóe miệng mới vừa bị nàng đấm một cú, không kiên nhẫn nói: “Có phải ác lang cốc hay không đến bây giờ nàng vẫn chưa nhìn ra sao?”
Nếu không phải y hại nàng làm sao rơi vào tình cảnh thế này? Diệp Hòa bực bội nghiến răng nghiến lợi gằng lên: “Ta thật muốn giết ngươi.”
“Lẫn nhau, lẫn nhau thôi.”Da Tô liếc xéo nàng, oán hận nói: “Nhưng hiện tại nàng tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện đó, ta và nàng thân thủ cũng không tệ cùng hợp tác có lẽ còn đường sống, nếu không cứ đợi ở đây làm mồi cho chúng nó.”
Diệp Hòa do dự một hồi rốt cuộc gật đầu, không sai, hiện tại trước mắt chỉ có duy nhất con đường , nàng trân quý tánh mạng, huống chi giờ đây nàng còn có Kỳ Mạch, không thể bỏ lại người nàng yêu bởi vậy nàng nhất định không thể chết được!
Giằng co chốc lát bầy sói chậm rãi nhích tới gần buộc chặc vòng vây.Tất cả động vật đều sợ hỏa, đám sói này cũng không ngoại lệ, còn việc nghĩ hiện tại lập tức tìm củi nổi lửa thì đã không kịp, bất quá trong cái rủi có cái may, hiện tại đám sói vây quanh bọn họ không phải rất nhiều. Diệp Hòa âm thầm đếm có tất cả sáu con. Khi nhìn đến con có bộ lông trên lưng dựng đứng, đôi mắt xanh lóe ra hung tợn, răng trắng dày đặc nhe ra như có thể tùy thời nhào đến cắn xé.Diệp Hòa không dám phớt lờ, lòng bàn tay siết chặc chủy thủ chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón kẻ địch.
“Grừ. . . . . .” Một con hắc lang hình thể cao lớn rú lên một tiếng, đám sói thưa thớt mang theo cơn khát máu chạy như điên tới nhào về phía hai người.
Đám sói như đã phân công từ trước, ba con ăn ý tấn công Da Tô, ba con còn lại nhất trí tấn công Diệp Hòa, kèm theo tiếng gầm rú chói tai, mùi vị tanh hôi phun vào mặt, bọn họ công kích tốc độ cực nhanh.
Trong nháy mắt một con dã lang miệng to như chậu máu nhào gần tới trước mắt, Diệp Hòa vội vàng xoay người né tránh, mới vừa thở phào nhẹ nhỏm lại có một bóng đen chạm mặt phủ xuống, trong tay tuy có chủy thủ nhưng dù sao cũng chỉ binh khí ngắn, nhất định phải đến gần mới tổn thương được nó.Song sói thuộc loài nhanh nhẹn, nếu nhích tới gần ngược lại quá nguy hiểm, Diệp Hòa không cách nào tiến công chỉ có thể tận lực tránh né, mấy lần tung mình né tránh đều hết sức chật vật.
Đám sói thấy nàng chỉ thủ không công càng thêm lớn lối công kích, biết tiếp tục thế này không phải biện pháp tốt. Diệp Hòa nhíu chặt chân mày ánh mắt thật nhanh quét qua bốn phía, khi thấy cách đó không xa có một cây mộc côn bị vứt đi thì ánh mắt lóe sáng, chợt tung mình trên mặt đất nhanh chóng lăn qua, nhanh tay nhặt lên mộc côn trên mặt đất, lúc mượn sức eo bắn lên vừa vặn xuất hiện một con dã lang màu xám tro đánh tới, Diệp Hòa vung lên mộc côn hung hăng đập lên đầu nó, chỉ nghe vang lên một tiếng bi thảm, con sói bị đánh lật trên mặt đất nhưng lập tức lật người đứng lên, nhe răng phẫn nộ gào thét dùng đôi mắt xanh căm hận ngó chừng nàng, vừa bị ăn khổ mà nhất thời không dám tiến lên, thế nhưng không đợi Diệp Hòa lấy hơi liền thấy hai con sói khác đồng thời nhào tới.
Khoảnh khắc thành công đẩy Da Tô vương tử xuống dốc núi, Diệp Hòa muốn cất giọng xướng bài ca giải phóng nông nô, không nghĩ đến vui quá hóa buồn, lúc thân thể vương tử hèn hạ mất đi thăng bằng ngã về phía sau, cũng trong lúc ấy y đột nhiên giơ tay nắm lấy đai lưng Diệp Hòa, Diệp Hòa chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, sau đó hai người cùng nhau lăn xuống dốc sườn núi.
“Vương tử điện hạ!” Đám thuộc hạ Da Tô vương tử cao giọng hô lên, chỉ thấy thân ảnh hai người quay cuồng ngã xuống sườn núi, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Thân thể không ngừng lăn xuống, may bên trên sườn núi phủ đầy rêu xanh mềm mại mới giảm lực tổn thương. Diệp Hòa âm thầm lo lắng nghĩ cách tự cứu bản thân, đưa tay hết sức nắm lấy bất cứ việc gì có thể, thế nhưng Da Tô vương tử không muốn nàng chạy trốn một mình, hai tay vòng lại ôm chặc người nàng, khiến nàng khó khăn nắm được cái gì có thể leo lên.
Diệp Hòa giận giữ bộc phát, trong lúc vẫn còn quay cuồng giơ lên đầu gối dưới đá vào bụng y, Da Tô bật ra tiếng rầu rĩ vẫn không buông tay, ngược lại kéo nàng ôm càng chặt. Bị người nọ liên lụy Diệp Hòa vô kế khả thi, đành phải nhận mệnh lăn từ sườn dốc đến đáy cốc.
Rốt cục hai người lăn xuống mặt đất bằng phẳng mới chậm rãi ngừng lại, Diệp Hòa nhanh chóng ngồi dậy, rút ra chủy thủ trong giày đặt trên cổ Da Tô, lại thấy y tỏ thái độ kêu ngạo không ai bì nổi, khóe miệng nhướng cao, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm cổ nàng. Diệp Hòa cúi đầu nhìn, quả nhiên chiếc nhẫn thiết y đeo đang đặt ngay cổ họng nàng.
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Da Tô vương tử nhoẻn miệng cười: “Nàng thông minh ta cũng không ngốc.”
Diệp Hòa lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cùng ta chết ở đây ư?”
“Không .” Da Tô lắc đầu đưa ra đề nghị: “Nếu không chúng ta trước đứng lên, đếm đến ba chúng ta phải cùng nhau buông tay?”
Diệp Hòa nhìn chằm chằm y, đáp: “Được!”
“Một, hai, ba!”
Đếm tới ba hai người chậm rãi buông lỏng ra vũ khí uy hiếp đối phương, song ở thời điểm bọn họ cũng thả đối phương, hai người đồng thời xuất thủ muốn đoạt lấy vũ khí trong tay đối phương, dĩ nhiên đều không thể như ý muốn nhưng tránh không được dấy lên cuộc chiến mới.
Không giống lần trước tỷ thí tại hoàng cung, lần này Diệp Hòa không chút bận tâm, trải qua nhiều chuyện đã không còn gì khiến nàng phải nương tay, mỗi lần đánh ra đều dùng chiêu hiểm muốn lấy mạng y, về phần Da Tô vương tử đã sớm muốn lấy tánh mạng nàng đương nhiên liều chết đánh trả, hai người như có mối thù không đợi trời chung,mỗi chiêu một thức đều công kích chỗ trí mạng, chiêu thức tàn nhẫn không chút lưu tình, muốn nhanh gọn lấy đi tính mạng đối phương.
“Grừ. . . . . .ừ. . . . . .” Một giọng gầm gừ kéo dài vọng đến, cả hai cảm nhận được có đôi mắt phiếm ánh sáng xanh đang rình bọn họ, động tác tấn công đối phương nhất thời cứng đờ.
Diệp Hòa cả người rơi vào trạng thái căng thẳng, cau mày nói: “Nơi này thật là Ác Lang cốc?”
“Nói nhảm!” Da Tô lau vết máu khóe miệng mới vừa bị nàng đấm một cú, không kiên nhẫn nói: “Có phải ác lang cốc hay không đến bây giờ nàng vẫn chưa nhìn ra sao?”
Nếu không phải y hại nàng làm sao rơi vào tình cảnh thế này? Diệp Hòa bực bội nghiến răng nghiến lợi gằng lên: “Ta thật muốn giết ngươi.”
“Lẫn nhau, lẫn nhau thôi.”Da Tô liếc xéo nàng, oán hận nói: “Nhưng hiện tại nàng tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện đó, ta và nàng thân thủ cũng không tệ cùng hợp tác có lẽ còn đường sống, nếu không cứ đợi ở đây làm mồi cho chúng nó.”
Diệp Hòa do dự một hồi rốt cuộc gật đầu, không sai, hiện tại trước mắt chỉ có duy nhất con đường , nàng trân quý tánh mạng, huống chi giờ đây nàng còn có Kỳ Mạch, không thể bỏ lại người nàng yêu bởi vậy nàng nhất định không thể chết được!
Giằng co chốc lát bầy sói chậm rãi nhích tới gần buộc chặc vòng vây.Tất cả động vật đều sợ hỏa, đám sói này cũng không ngoại lệ, còn việc nghĩ hiện tại lập tức tìm củi nổi lửa thì đã không kịp, bất quá trong cái rủi có cái may, hiện tại đám sói vây quanh bọn họ không phải rất nhiều. Diệp Hòa âm thầm đếm có tất cả sáu con. Khi nhìn đến con có bộ lông trên lưng dựng đứng, đôi mắt xanh lóe ra hung tợn, răng trắng dày đặc nhe ra như có thể tùy thời nhào đến cắn xé.Diệp Hòa không dám phớt lờ, lòng bàn tay siết chặc chủy thủ chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón kẻ địch.
“Grừ. . . . . .” Một con hắc lang hình thể cao lớn rú lên một tiếng, đám sói thưa thớt mang theo cơn khát máu chạy như điên tới nhào về phía hai người.
Đám sói như đã phân công từ trước, ba con ăn ý tấn công Da Tô, ba con còn lại nhất trí tấn công Diệp Hòa, kèm theo tiếng gầm rú chói tai, mùi vị tanh hôi phun vào mặt, bọn họ công kích tốc độ cực nhanh.
Trong nháy mắt một con dã lang miệng to như chậu máu nhào gần tới trước mắt, Diệp Hòa vội vàng xoay người né tránh, mới vừa thở phào nhẹ nhỏm lại có một bóng đen chạm mặt phủ xuống, trong tay tuy có chủy thủ nhưng dù sao cũng chỉ binh khí ngắn, nhất định phải đến gần mới tổn thương được nó.Song sói thuộc loài nhanh nhẹn, nếu nhích tới gần ngược lại quá nguy hiểm, Diệp Hòa không cách nào tiến công chỉ có thể tận lực tránh né, mấy lần tung mình né tránh đều hết sức chật vật.
Đám sói thấy nàng chỉ thủ không công càng thêm lớn lối công kích, biết tiếp tục thế này không phải biện pháp tốt. Diệp Hòa nhíu chặt chân mày ánh mắt thật nhanh quét qua bốn phía, khi thấy cách đó không xa có một cây mộc côn bị vứt đi thì ánh mắt lóe sáng, chợt tung mình trên mặt đất nhanh chóng lăn qua, nhanh tay nhặt lên mộc côn trên mặt đất, lúc mượn sức eo bắn lên vừa vặn xuất hiện một con dã lang màu xám tro đánh tới, Diệp Hòa vung lên mộc côn hung hăng đập lên đầu nó, chỉ nghe vang lên một tiếng bi thảm, con sói bị đánh lật trên mặt đất nhưng lập tức lật người đứng lên, nhe răng phẫn nộ gào thét dùng đôi mắt xanh căm hận ngó chừng nàng, vừa bị ăn khổ mà nhất thời không dám tiến lên, thế nhưng không đợi Diệp Hòa lấy hơi liền thấy hai con sói khác đồng thời nhào tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.