Chương 70: Hoạt sắc sinh hương
Phi Cô Nương
02/08/2014
Bọn họ định rời đi lại chạm phải một nữ nhân mặc y phục nha hoàn đi đến, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào mở miệng: “Vị công tử này, Tần ca cô nương muốn mời ngài đến phòng có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Kỳ Mạch nghiêng đầu, thần sắc vẫn lạnh lùng như bình thường, giọng nói lại có phần hời hợt : “Chuyện gì?”
Thấy người trước mặt không hiểu phong tình ,nha hoàn che miệng cười khẽ: “Công tử cần gì làm bộ không biết, cô nương nhà chúng ta tìm ngài đương nhiên là vì chuyện phong hoa tuyết nguyện kia rồi.”
Ngay lập tức Kỳ Mạch nhíu lại đầu lông mày, không bao giờ liếc nha hoàn kia dù chỉ một lần, xoay người phất tay áo rời đi.
“Ai! Ai!” Trong khoảng thời gian ngắn tiểu nha hoàn chưa kịp phản ứng, lo lắng kêu lên: “Công tử, ngài đi chỗ nào a? Sương phòng Tần ca cô nương không phải ở đấy. . . . .”
Nói xong cũng lập tức đuổi theo nhưng hai gã hộ vệ đã tiến một bước ngăn cản. A Lỗ lắc đầu thở dài: “Không cần đuổi theo, công tử chúng ta sẽ không đến đó.” Vừa nói chân đồng thời di chuyển chạy theo bóng người màu tím.
Tiểu nha hoàn đứng sững tại chỗ, hắn không để ý Tần ca cô nương, thế gian này chả lẽ còn nam nhân quân tử như vậy hả trời?
………
Có lẽ để sổng con mồi mà lần này Diệp Hòa bị bọn họ nhốt trong gian phòng không có bất kỳ đồ vật nào cao lớn, chỉ có duy nhất một chiếc bàn nhỏ, một chiếc tủ cùng giường nhưng không phải phiền toái nhất, phiền nhất chính là đầu nàng choáng váng cả lên, thân thể nóng rang không chịu nổi, vần trán tịn rịn ra mồ hôi hột. Diệp Hòa cúi đầu nhìn một chút trang phục trên người, sa y mỏng thế này tuyệt đối không có lý do sẽ cảm thấy nóng mới đúng, không hiểu sao nàng lại cảm thấy người nóng hừng hực, dưới bụng đang bị thiêu đốt.
Qua một lúc Diệp Hòa dù không có kinh nghiệm cũng biết được xảy ra chuyện gì, khó trách Ngô mụ mụ tốt bụng không cho nàng uống Phệ Lực Tán, thử nghĩ một cô gái trúng mỵ thuốc có thể không biết điều đi vào khuôn khổ ? Vả lại từ lúc tỉnh đến bây giờ nàng còn chưa ăn gì, nếu có cũng chỉ giải dược cùng mị dược!
Diệp Hòa hoảng sợ, cắn chặc môi để giữ vững lý trí nhưng khung cảnh trước mắt dần dần mơ hồ. . . . . .
……………….
Từ Hồng Nhan Cả trở lại Tri Phủ không xa, Kỳ Mạch mỏi mệt xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy vén rèm xe, đang muốn từ trên xe ngựa xuống vừa lúc có một gã thuộc hạ từ bên trong cửa chạy nhanh ra, biểu tình lo lắng “ầm” một cái quỳ xuống đất nói:”Khởi bẩm Cửu hoàng tử, việc lớn không tốt.”
“Đã nói bao nhiêu lần gặp chuyện phải bình tĩnh, nháo nhào còn ra thể thống gì? Thật là mất mặt” Kỳ Mạch không vui cau mày trách cứ, nhàn nhã xuống xe,thản nhiên hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì mà quýnh quáng?”
Được chỉ bảo lập tức thông suốt, tên tùy tùng kia lấy lại bình tĩnh, hắng giọng đáp trả: “Hồi bẩm điện hạ, hộ vệ trong phủ đệ Đô thành vừa truyền đến cấp báo, trước đó trên đường vương phi đi tìm ngài thì bị người ta bắt cóc.”
Trong đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm, người trên xe vốn động tác ưu nhã thong dong bỗng dưng nhảy xuống xe, bước chân dồn dập lảo đảo suýt té ngã. Sau khi ổn định thân thể Kỳ Mạch thần sắc lạnh nhạt đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, ánh mắt trong nháy mắt kết thành hàn băng, túm lấy cổ áo người nọ kéo hắn rời khỏi mặt đất: “Ngươi nói cái gì! ?”
“A Phúc bị giết…khi hộ vệ tìm được A Phúc hắn chỉ còn sót lại một hơi cuối cùng, trước khi chết hắn nói đoàn người Bắc gia vương tử đã bắt đi vương phi, hiện tại chẳng biết đưa đến đâu.” Người nọ hoảng sợ lấp bấp thở dồn dập cố gắng nói xong.
“Bắc gia vương tử?” Ánh mắt Kỳ Mạch tối sầm giọng nói lạnh lẻo, bên tai lại vang lên lời.
“Mới vừa rồi có thám tử hồi báo nói hôm nay tại Hồng Nhan Các nhìn thấy một người giống như Bắc gia vương tử, hắn dường như có bí mật giao dịch cùng bà chủ Hồng Nhan Các. Hai người nói chuyện một lúc, Trương mụ mụ liền vào phòng thu chi lấy ra năm trăm lượng bạc cho hắn………”
“Hôm nay Hồng Nhan Các chúng ta vừa dùng năm trăm lượng mua về một vị mỹ nhân, dung mạo xinh đẹp thanh lệ vô song. . . . . .”
Thuộc hạ thông báo bị đẩy sang một bên, một đạo hồng ảnh nhanh chóng lướt đi, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy chủ tử đã nhảy lên lưng ngựa hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt giận dữ,giơ roi quyết tuyệt phóng đi.
“A. . . . . . Điện hạ! Ngài đi nơi nào?”
“Réo cái gì, còn không mau đuổi theo!”
A Lỗ ra lệnh một tiếng, chúng tùy tùng lập tức rối rít lên ngựa vội vàng hướng chủ tử phóng theo. Tên tùy tùng thông báo ban nãy vừa huy động roi ngựa vừa trăm mối vẫn không có cách giải,nếu vừa rồi hắn hành động hấp tấp sốt ruột bị cho làm mất mặt,vậy phản ứng lúc này của chủ tử nên gọi cái gì đây?
………
Trên hành lang Hồng Nhan Các một mảnh xa hoa trụy lạc,đàn tấu lanh lãnh,mùi thơm thoang thoảng khắp nơi ngập tràn hơi thở ái muội, thanh âm cụng chén trêu đùa phi thường náo nhiệt, hết thảy vẫn như bình thường bỗng nhiên lại thấy một nam tử tử bào hùng hổ xông vào, tùy tùng theo sau khí chất trầm ổn hiển nhiên đều là người luyện võ, ánh mắt của mọi người nhất thời bị hấp dẫn đi.
Trương mụ mụ nhìn thấy vị kim chủ kia quay lại, khuôn mặt tươi cười vội đi đến nghênh đón: “Công tử ông, ngài tại sao lại trở lại? Ta lập tức đi chuẩn bị cho ngài. . . . .”
“Người đó đang ở nơi nào?” Kỳ Mạch sắc mặt xanh mét, giọng lạnh như băng cắt đứt lời của nàng.
“Người?” Trương mụ mụ không hiểu ra sao, khó hiểu hỏi: “Ngài chỉ người nào a?”
Kỳ Mạch đã sớm đem hòa khí chỉ có ở vương giả ném ra sau ót, nhấc lên cổ áo của nàng lớn tiếng quát: “Ít giả bộ đi! Vị cô nương hôm nay ngươi dùng năm trăm lượng bạc mua hiện tại đang ở đâu?”
“Thì ra ngài nói chuyện này.” Trương mụ mụ bừng tỉnh đại ngộ, chỉ chỉ nam tử trung niên bụng phệ cách đó không xa, khó xử kèm theo tiếc nuối nói: “Công tử ngài đã tới chậm, đấu giá mới vừa kết thúc, vị mỹ nhân kia đã danh hoa có chủ, Điền chưởng quỹ kia ra một ngàn một trăm lượng, tối nay nàng sẽ là người của Điền chưởng quỹ a. . . . . . Ngài cũng biết làm ăn không tên tổn hại danh dự, không bằng ta tìm một vị mỹ nhân khác bồi ngài?”
“Xoẹt” một tiếng, thanh đao trên người tùy tùng bị rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao sắc bén lóe sáng lập tức vững vàng gác ở trên cổ Trương mụ mụ, trong nháy mắt họa xuất nhàn nhạt vết máu, nam nhân toàn thân tản mát khí thế,giọng nói lạnh lùng hàm chứa nồng đậm lệ khí: “Dẫn ta đi gặp nàng, lập tức!”
Hành động này nghiễm nhiên không chỉ là hù dọa mà thật động sát ý, Trương mụ mụ nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, đang hoảng loạn cái gì cũng không quản, hàm răng đánh chiến vào nhau: “Công tử, ngài có gì từ từ nói, từ từ nói a. . . . . . ta lập tức đưa ngài đi, nàng đang ở sương phòng cạnh hậu viện.”
Cố gắng trấn an người nóng nảy trước mắt, trán đã rỉ ra mồ hôi hột,cẩn thận xoay người dẫn đường hướng về phía hậu viện.
Điền chưởng quỹ thấy thế lo lắng muốn đuổi theo,khuôn mặt dữ tợn có chút run rẩy,phẫn nộ thét lên: “Ai ai,Trương mụ mụ bà đây là ý gì? Bà dẫn hắn đi còn ta thì sao bây giờ?”
A Lỗ nghiêng người sang ngăn cản, mặt không chút thay đổi cảnh cáo: “Đứng lại, còn dám tiến lên một bước cẩn thận chết trong tay ta mà không biết đấy.”
“Ngươi dám uy hiếp ta?” Điền chưởng quỹ vỗ mạnh lên bàn, giận giữ gằng lên: “Lão Tử cũng không phải người dễ trêu!”
Nói xong liền ngoắc mấy tên đả thủ cách đó không xa, hai phe lập tức lao vào triền đấu, những khách nhân sợ tai họa giáng thân nên tránh sang một bên, vũ cơ vốn đang muốn cũng ngưng lại động tác bỏ chạy tán loạn.
………..
“Công tử, nàng ta ở trong này, trang phục cũng đã thay tốt còn là một cô nương thanh bạch nha, bảo đàm ngài hài lòng.” Trương mụ mụ giọng nói lanh lãnh mang theo vài phần nịnh hót liên tục cúi người nói.
Đôi mắt nhen nhánh chứa đựng phẫn nộ lạnh lùng quét qua, sắc bén đâm vào trên mặt nàng. Trương mụ mụ sợ đến run lẩy bẩy, không biết nàng lại nói sai chỗ nào rồi, vì sợ tiếp tục chọc giận vị kim chủ tàn nhẫn,vội vàng cung kính chỉ chỉ: “Đây là chìa khóa gian phòng mời ngài vào, ta sẽ không quấy rầy ngài, xin cáo lui trước. . . . . .” Nói xong run rẩy lui ra ngoài, thật ra giống như chạy chậm rời đi.
Kỳ Mạch nhíu mày nhìn chìa khóa trên tay một lát, tra vào ổ khóa nhếch môi đỏ mọng đẩy cửa vào, đập vào mắt là một mảnh mờ mờ u ám,không có ngọn đèn dầu cũng không có hơi thở con người.
Kỳ Mạch thất thần, chẳng lẽ nàng chạy thoát rồi? Song trong lúc không phòng bị, một tấm vải mỏng bỗng nhiên trùm lên đầu hắn, ngay sau đó liền có người đụng ngã cả người hắn, còn chưa kịp phản ứng quả đấm như mưa rơi đã ùn ùn kéo đến.
Diệp Hòa mạnh mẽ cưỡi trên người nam nhân, thở hổn hển ra sức vung quả đấm,trái một quyền phải một quyền liên hoàn quyền hung hăng nện xuống,vị “khách nhân” này vừa vào cửa nàng liền ngưng lại hô hấp, đợi cơ hội tập kích bất ngờ!
Mặc dù đánh đến nghiện nhưng tiêu hao thể lực quá nhiều, Diệp Hòa dần dần chống đở không nổi, quơ ra quả đấm cũng không đủ lực.
Trong lòng Kỳ Mạch còn đang buồn bực liền thông suốt nhưng bị đánh đến không cách nào mở miệng lại không dám hoàn thủ đả thương nàng, thấy nàng khí lực nhỏ dần, nắm chặc thời cơ dùng sức một cái đem nàng vồ đến trên mặt đất, cởi ra tấm vải trùm đầu, giọng dâng trào tức giận, gằng lên: “Diệp Hòa! Là ta!”
Kỳ Mạch nghiêng đầu, thần sắc vẫn lạnh lùng như bình thường, giọng nói lại có phần hời hợt : “Chuyện gì?”
Thấy người trước mặt không hiểu phong tình ,nha hoàn che miệng cười khẽ: “Công tử cần gì làm bộ không biết, cô nương nhà chúng ta tìm ngài đương nhiên là vì chuyện phong hoa tuyết nguyện kia rồi.”
Ngay lập tức Kỳ Mạch nhíu lại đầu lông mày, không bao giờ liếc nha hoàn kia dù chỉ một lần, xoay người phất tay áo rời đi.
“Ai! Ai!” Trong khoảng thời gian ngắn tiểu nha hoàn chưa kịp phản ứng, lo lắng kêu lên: “Công tử, ngài đi chỗ nào a? Sương phòng Tần ca cô nương không phải ở đấy. . . . .”
Nói xong cũng lập tức đuổi theo nhưng hai gã hộ vệ đã tiến một bước ngăn cản. A Lỗ lắc đầu thở dài: “Không cần đuổi theo, công tử chúng ta sẽ không đến đó.” Vừa nói chân đồng thời di chuyển chạy theo bóng người màu tím.
Tiểu nha hoàn đứng sững tại chỗ, hắn không để ý Tần ca cô nương, thế gian này chả lẽ còn nam nhân quân tử như vậy hả trời?
………
Có lẽ để sổng con mồi mà lần này Diệp Hòa bị bọn họ nhốt trong gian phòng không có bất kỳ đồ vật nào cao lớn, chỉ có duy nhất một chiếc bàn nhỏ, một chiếc tủ cùng giường nhưng không phải phiền toái nhất, phiền nhất chính là đầu nàng choáng váng cả lên, thân thể nóng rang không chịu nổi, vần trán tịn rịn ra mồ hôi hột. Diệp Hòa cúi đầu nhìn một chút trang phục trên người, sa y mỏng thế này tuyệt đối không có lý do sẽ cảm thấy nóng mới đúng, không hiểu sao nàng lại cảm thấy người nóng hừng hực, dưới bụng đang bị thiêu đốt.
Qua một lúc Diệp Hòa dù không có kinh nghiệm cũng biết được xảy ra chuyện gì, khó trách Ngô mụ mụ tốt bụng không cho nàng uống Phệ Lực Tán, thử nghĩ một cô gái trúng mỵ thuốc có thể không biết điều đi vào khuôn khổ ? Vả lại từ lúc tỉnh đến bây giờ nàng còn chưa ăn gì, nếu có cũng chỉ giải dược cùng mị dược!
Diệp Hòa hoảng sợ, cắn chặc môi để giữ vững lý trí nhưng khung cảnh trước mắt dần dần mơ hồ. . . . . .
……………….
Từ Hồng Nhan Cả trở lại Tri Phủ không xa, Kỳ Mạch mỏi mệt xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy vén rèm xe, đang muốn từ trên xe ngựa xuống vừa lúc có một gã thuộc hạ từ bên trong cửa chạy nhanh ra, biểu tình lo lắng “ầm” một cái quỳ xuống đất nói:”Khởi bẩm Cửu hoàng tử, việc lớn không tốt.”
“Đã nói bao nhiêu lần gặp chuyện phải bình tĩnh, nháo nhào còn ra thể thống gì? Thật là mất mặt” Kỳ Mạch không vui cau mày trách cứ, nhàn nhã xuống xe,thản nhiên hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì mà quýnh quáng?”
Được chỉ bảo lập tức thông suốt, tên tùy tùng kia lấy lại bình tĩnh, hắng giọng đáp trả: “Hồi bẩm điện hạ, hộ vệ trong phủ đệ Đô thành vừa truyền đến cấp báo, trước đó trên đường vương phi đi tìm ngài thì bị người ta bắt cóc.”
Trong đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm, người trên xe vốn động tác ưu nhã thong dong bỗng dưng nhảy xuống xe, bước chân dồn dập lảo đảo suýt té ngã. Sau khi ổn định thân thể Kỳ Mạch thần sắc lạnh nhạt đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, ánh mắt trong nháy mắt kết thành hàn băng, túm lấy cổ áo người nọ kéo hắn rời khỏi mặt đất: “Ngươi nói cái gì! ?”
“A Phúc bị giết…khi hộ vệ tìm được A Phúc hắn chỉ còn sót lại một hơi cuối cùng, trước khi chết hắn nói đoàn người Bắc gia vương tử đã bắt đi vương phi, hiện tại chẳng biết đưa đến đâu.” Người nọ hoảng sợ lấp bấp thở dồn dập cố gắng nói xong.
“Bắc gia vương tử?” Ánh mắt Kỳ Mạch tối sầm giọng nói lạnh lẻo, bên tai lại vang lên lời.
“Mới vừa rồi có thám tử hồi báo nói hôm nay tại Hồng Nhan Các nhìn thấy một người giống như Bắc gia vương tử, hắn dường như có bí mật giao dịch cùng bà chủ Hồng Nhan Các. Hai người nói chuyện một lúc, Trương mụ mụ liền vào phòng thu chi lấy ra năm trăm lượng bạc cho hắn………”
“Hôm nay Hồng Nhan Các chúng ta vừa dùng năm trăm lượng mua về một vị mỹ nhân, dung mạo xinh đẹp thanh lệ vô song. . . . . .”
Thuộc hạ thông báo bị đẩy sang một bên, một đạo hồng ảnh nhanh chóng lướt đi, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy chủ tử đã nhảy lên lưng ngựa hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt giận dữ,giơ roi quyết tuyệt phóng đi.
“A. . . . . . Điện hạ! Ngài đi nơi nào?”
“Réo cái gì, còn không mau đuổi theo!”
A Lỗ ra lệnh một tiếng, chúng tùy tùng lập tức rối rít lên ngựa vội vàng hướng chủ tử phóng theo. Tên tùy tùng thông báo ban nãy vừa huy động roi ngựa vừa trăm mối vẫn không có cách giải,nếu vừa rồi hắn hành động hấp tấp sốt ruột bị cho làm mất mặt,vậy phản ứng lúc này của chủ tử nên gọi cái gì đây?
………
Trên hành lang Hồng Nhan Các một mảnh xa hoa trụy lạc,đàn tấu lanh lãnh,mùi thơm thoang thoảng khắp nơi ngập tràn hơi thở ái muội, thanh âm cụng chén trêu đùa phi thường náo nhiệt, hết thảy vẫn như bình thường bỗng nhiên lại thấy một nam tử tử bào hùng hổ xông vào, tùy tùng theo sau khí chất trầm ổn hiển nhiên đều là người luyện võ, ánh mắt của mọi người nhất thời bị hấp dẫn đi.
Trương mụ mụ nhìn thấy vị kim chủ kia quay lại, khuôn mặt tươi cười vội đi đến nghênh đón: “Công tử ông, ngài tại sao lại trở lại? Ta lập tức đi chuẩn bị cho ngài. . . . .”
“Người đó đang ở nơi nào?” Kỳ Mạch sắc mặt xanh mét, giọng lạnh như băng cắt đứt lời của nàng.
“Người?” Trương mụ mụ không hiểu ra sao, khó hiểu hỏi: “Ngài chỉ người nào a?”
Kỳ Mạch đã sớm đem hòa khí chỉ có ở vương giả ném ra sau ót, nhấc lên cổ áo của nàng lớn tiếng quát: “Ít giả bộ đi! Vị cô nương hôm nay ngươi dùng năm trăm lượng bạc mua hiện tại đang ở đâu?”
“Thì ra ngài nói chuyện này.” Trương mụ mụ bừng tỉnh đại ngộ, chỉ chỉ nam tử trung niên bụng phệ cách đó không xa, khó xử kèm theo tiếc nuối nói: “Công tử ngài đã tới chậm, đấu giá mới vừa kết thúc, vị mỹ nhân kia đã danh hoa có chủ, Điền chưởng quỹ kia ra một ngàn một trăm lượng, tối nay nàng sẽ là người của Điền chưởng quỹ a. . . . . . Ngài cũng biết làm ăn không tên tổn hại danh dự, không bằng ta tìm một vị mỹ nhân khác bồi ngài?”
“Xoẹt” một tiếng, thanh đao trên người tùy tùng bị rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao sắc bén lóe sáng lập tức vững vàng gác ở trên cổ Trương mụ mụ, trong nháy mắt họa xuất nhàn nhạt vết máu, nam nhân toàn thân tản mát khí thế,giọng nói lạnh lùng hàm chứa nồng đậm lệ khí: “Dẫn ta đi gặp nàng, lập tức!”
Hành động này nghiễm nhiên không chỉ là hù dọa mà thật động sát ý, Trương mụ mụ nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, đang hoảng loạn cái gì cũng không quản, hàm răng đánh chiến vào nhau: “Công tử, ngài có gì từ từ nói, từ từ nói a. . . . . . ta lập tức đưa ngài đi, nàng đang ở sương phòng cạnh hậu viện.”
Cố gắng trấn an người nóng nảy trước mắt, trán đã rỉ ra mồ hôi hột,cẩn thận xoay người dẫn đường hướng về phía hậu viện.
Điền chưởng quỹ thấy thế lo lắng muốn đuổi theo,khuôn mặt dữ tợn có chút run rẩy,phẫn nộ thét lên: “Ai ai,Trương mụ mụ bà đây là ý gì? Bà dẫn hắn đi còn ta thì sao bây giờ?”
A Lỗ nghiêng người sang ngăn cản, mặt không chút thay đổi cảnh cáo: “Đứng lại, còn dám tiến lên một bước cẩn thận chết trong tay ta mà không biết đấy.”
“Ngươi dám uy hiếp ta?” Điền chưởng quỹ vỗ mạnh lên bàn, giận giữ gằng lên: “Lão Tử cũng không phải người dễ trêu!”
Nói xong liền ngoắc mấy tên đả thủ cách đó không xa, hai phe lập tức lao vào triền đấu, những khách nhân sợ tai họa giáng thân nên tránh sang một bên, vũ cơ vốn đang muốn cũng ngưng lại động tác bỏ chạy tán loạn.
………..
“Công tử, nàng ta ở trong này, trang phục cũng đã thay tốt còn là một cô nương thanh bạch nha, bảo đàm ngài hài lòng.” Trương mụ mụ giọng nói lanh lãnh mang theo vài phần nịnh hót liên tục cúi người nói.
Đôi mắt nhen nhánh chứa đựng phẫn nộ lạnh lùng quét qua, sắc bén đâm vào trên mặt nàng. Trương mụ mụ sợ đến run lẩy bẩy, không biết nàng lại nói sai chỗ nào rồi, vì sợ tiếp tục chọc giận vị kim chủ tàn nhẫn,vội vàng cung kính chỉ chỉ: “Đây là chìa khóa gian phòng mời ngài vào, ta sẽ không quấy rầy ngài, xin cáo lui trước. . . . . .” Nói xong run rẩy lui ra ngoài, thật ra giống như chạy chậm rời đi.
Kỳ Mạch nhíu mày nhìn chìa khóa trên tay một lát, tra vào ổ khóa nhếch môi đỏ mọng đẩy cửa vào, đập vào mắt là một mảnh mờ mờ u ám,không có ngọn đèn dầu cũng không có hơi thở con người.
Kỳ Mạch thất thần, chẳng lẽ nàng chạy thoát rồi? Song trong lúc không phòng bị, một tấm vải mỏng bỗng nhiên trùm lên đầu hắn, ngay sau đó liền có người đụng ngã cả người hắn, còn chưa kịp phản ứng quả đấm như mưa rơi đã ùn ùn kéo đến.
Diệp Hòa mạnh mẽ cưỡi trên người nam nhân, thở hổn hển ra sức vung quả đấm,trái một quyền phải một quyền liên hoàn quyền hung hăng nện xuống,vị “khách nhân” này vừa vào cửa nàng liền ngưng lại hô hấp, đợi cơ hội tập kích bất ngờ!
Mặc dù đánh đến nghiện nhưng tiêu hao thể lực quá nhiều, Diệp Hòa dần dần chống đở không nổi, quơ ra quả đấm cũng không đủ lực.
Trong lòng Kỳ Mạch còn đang buồn bực liền thông suốt nhưng bị đánh đến không cách nào mở miệng lại không dám hoàn thủ đả thương nàng, thấy nàng khí lực nhỏ dần, nắm chặc thời cơ dùng sức một cái đem nàng vồ đến trên mặt đất, cởi ra tấm vải trùm đầu, giọng dâng trào tức giận, gằng lên: “Diệp Hòa! Là ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.