Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 24: Nữ tấn công nam bị

Phi Cô Nương

17/03/2014

Edit:Tieumanulk

Tuy nói ra ngoài săn thú,Kỳ đế vẫn có không ít quốc sự cần xử lý,mấy ngày nay theo văn võ bá quan nhiều lần tụ tập trong lều vua,lúc lơ đãng đi ngang qua lều vua mọi người thường xuyên nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm tranh chấp đứt quãng,một đám cựu thần mặc dù ở ngoài lều nhưng đều trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau nói hai ba câu thì tức đến mặt đỏ tới mang tai.Diệp Hòa đối với mấy cái quốc gia đại sự cũng hiểu rõ,chỉ mơ hồ biết mấy ngày nay phe đại thần phân thành hai phái,chưa kịp cùng Bắc gia liên minh đã tranh chấp không nghỉ.

Thỉnh thoảng từ đám đại thần nghe được một chút tin tức,tỷ như Đại kỳ cùng hác khấu giương cung bạc kiếm,chiến tranh hết sức căng thẳng,lúc trước hai nước đã nhiều lần giao chiến đều là lưỡng bại câu thương.Nếu muốn thủ thắng trừ phi cùng Bắc da kết minh.Còn có Bắc gia hoàng thất có một cây đinh dòng độc là người được chọn thừa kế vương vị duy nhất,vương của Bắc gia cũng đem người đó coi như trân bảo,hữu cầu tất ứng, nếu Đại Kỳ có thể cùng Bắc gia liên hôn tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.Còn tỷ như Hân Di công chúa đã đến tuổi lấy chồng,dung mạo xinh đẹp cầm kỳ thư họa không gì không giỏi,Đại Kỳ cũng đã phái ra sứ thần chủ động hướng Bắc gia đề xuất thông gia,song vương tử Bắc gia kia lại nói: Các hoa khôi tại Ỷ Hồng lâu cũng rất xinh đẹp,cầm kỳ thư họa tuyệt không thiếu,còn có thể hát tiểu khúc diễm vũ càng khiến cho người mê muội,bổn vương tử vì sao phải lấy loại công chúa được cưng chiều từ bé của cách người? Lời nói này truyền tới đại kỳ, các đại thần nghe xong giận đến dựng râu trợn mắt,nói phải giữ thể diện cho Đại Kỳ không nên chịu ủy khuất kết minh cùng Bắc gia.Còn một số ít đại thần khác thì lại cho rằng phải lấy việc giữ nước làm trọng,Đại Kỳ cùng Hác khấu sắp xảy ra đại chiến để tránh dân chúng gặp tai ương quốc thể bị hao tổn,vẫn kiên trì muốn kết giao cùng Bắc d.

Diệp Hòa đối với chuyện này không quan tâm cho lắm,nghe một ít chuyện bát quái rồi cười cho qua.

Sau khi đạt mục đích được Kỳ đế chú ý,Diệp Hòa tâm tình thư sướng hơn nhiều, uy chỉ là một huấn luyện viên thị vệ nho nhỏ không có bao nhiêu thực quyền, nhưng lúc đầu coi như thành công mở ra bước đầu tiên.Mấy ngày nay bọn lính đã xây xong vòng bảo vệ,Kỳ đế mỗi ngày đều mang theo đám người tiến vào cánh rừng sâu vây săn,sau đó thắng lợi trở về,buổi tối trên đồng bằng rải chi chít nhiều đống lửa,mùi thịt thơm ngào ngạt lan tỏa bốn phía,đám vương công quyền quý Đại kỳ đa phần uống rượu ăn thịt phi thường náo nhiệt.Còn Diệp Hòa sau khi được như ý nguyện cũng không muốn tiếp tục huênh hoang,mấy hoạt động săn thú tiếp đó nàng không có tham gia,thời gian rãnh rỗi không việc gì làm thì thường xuyên đi dạo trên Lỗ Khắc sơn,hoặc nằm ngửa trên bãi cỏ vắng lặng,đôi khi cỡi ngựa dạo trên bãi cỏ.

Có mấy lần lơ đãng chạm mặt Cửu hoàng tử Khiêm Vương,sắc mặt hắn vẫn tái nhợt tỏ rõ vẫn còn bệnh trong người nhưng khi nhìn thấy nàng ánh mắt lạnh lùng kia lại không có chút sóng như không nhận ra nàng.

Không thể nói là vui hay là buồn,Diệp Hòa rất rõ lập trường giữa hai người càng ít tiếp xúc càng tốt mà lại luôn không như mong muốn,nàng không muốn nhất là thiếu nợ hắn nhưng dưới mắt nàng vẫn thiếu hắn không biết nên thế nào hoàn lại.

Khe khẽ thở dài,Diệp Hòa lấy tay gối đầu nằm ngửa ở sân cỏ,trên bầu trời bao la không một áng mây nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Tìm được rồi,tìm được rồi thì ra là nàng núp ở đây!”

Bỗng nhiên vang lên một tiếng la hét dồn dập,Diệp Hòa nghiêng đầu nhìn lại liền thấy một tiểu nha hoàn cột hai búi tóc đang dùng ngón tay chỉ mình,quay đầu lại cung kính hô: “Hân Di công chúa,người công chúa muốn tìm chính là nàng!”

Diệp Hòa nhíu mày nhìn về phía thiếu nữ trẻ tuổi bên cạnh có nhiều cung tì vây quanh,người mặc áo nhung tôn lên hoa sen được thêu phía trên,phối hợp cùng một chiếc váy màu trắng nhạt cùng vạt áo rũ xuống chung một màu,bên hông buộc một ngọc bội cát tường xanh biếc theo gió lay động.Mái tóc mây được búi cao,đeo khuyên tai mã não,khuôn mặt trái xoan đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn thấy Diệp Hòa liền nhướng cao chân mày,đánh giá từ trên xuống dưới nàng một lượt.

“Cô nương chính là người lần trước trong cuộc tranh tài săn bắn lấy một địch hai thắng các vị hoàng huynh?”

Diệp Hòa đang nghỉ ngơi bị quấy rầy không vui lắm,đứng dậy hành lễ: “Hạ thị Diệp Hòa tham kiến Hân Di công chúa,nguyện công chúa quý thể an khang. . . . . .”

“Được rồi, được rồi.” Hân Di không kiên nhẫn khoát tay,cau mày nói: “Bổn công chúa đang hỏi ngươi đấy!”

“Hồi bẩm Hân Di công chúa chính là ta.”

“Vậy thì được rồi,bổn công chúa vừa lúc có chuyện cần dùng ngươi.” Hân Di gật đầu đi thẳng vào chủ đề : “Nghe nói tài bắn cung của ngươi rất giỏi có thể nói thần kỹ,bổn công chúa muốn ngươi thay ta vào rừng Lỗ Khắc sơn săn một con chồn tía có vấn đề gì không?”

“Thuộc hạ là được hoàng thượng bổ nhiệm làm huấn luyện viên cấm quân hoàng cung chứ không phải là săn binh,Hân Di công chúa hẳn là đi tìm. . . . . .”

“Cái gì huấn luyện viên cấm quân chả phải cũng là nô tàim sao?”

Hân Di bỗng nâng cao âm điệu cắt đứt lời Diệp Hòa,giận giữ nói: “Đã sắp đến mùa Đông,Cửu hoàng huynh lại sợ hàn,bổn công chúa đã hứa muốn tặng cho huynh ấy một chiếc quàng cổ mới làm bằng lông chồn tía,chuyện này ta giao cho ngươi.Nếu săn không được chồn tía hại bổn công chúa nuốt lời ta sẽ hỏi tội ngươi!”



“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Diệp Hòa chưa bao giờ bắt qua chồn,nên không muốn nhận công việc vượt ngoài phạm vi của mình,vốn muốn kiên trì từ chối lại không biết có phải vì câu “Cửu hoàng huynh sợ hàn” mà như bị ma nhập gật đầu đồng ý.

Sau khi Hân Di công chúa nghe xong gật đầu hài lòng,tiếp theo nôn nóng như không muốn ở lại nơi này ngoắc ngoắc đám cung tỳ trở về doanh trướng,đoàn người cũng vì thế bước nhanh rời đi.

Diệp Hòa đứng yên lặng trong rừng một lát rồi cũng cất bước nhanh về lều vải của mình,chồn vốn là loài nhanh nhẹn nhạy cảm lại giảo hoạt,nếu muốn bắt được nó cần phải chuẩn bị một ít thứ.

Đi tới một chỗ bên cạnh bụi cây lại phát hiện trên mặt đất có một miếng ngọc bội xanh biếc,Diệp Hòa khom lưng nhặt lên,chỉ thấy trên ngọc bội có hình đám mây vờn quanh,chạm trổ tinh sảo khắc lên hai chữ “Hân Di”,có lẽ lúc Hân Di công chúa đi qua bụi cây bị rớt lại.Lúc này vị cành vàng lá ngọc kia đã sớm đi xa,mà Diệp Hòa cũng không có hảo cảm với vị công chúa này,cũng lười cố ý đem ngọc bội đưa đến lều của nàng,không bằng đến lúc dâng lên chồn tía trả lại cũng không muộn,bởi vậy tiện tay bỏ vào trong ngực.

Diệp Hòa đối với loài chồn cũng không mấy hiểu rõ với lại chưa từng có kinh nghiệm đi săn qua,chỉ là nàng từng thấy tiết mục thế giới động vật trên TV có nhắc đến loại chồn này,phần lớn chồn đều thích sống trong rừng sam dày đặc,bên cạnh rễ cây hoặc huyệt động,đôi khi chúng cũng ở trong nham động,ban ngày ẩn náu ban đêm ra rình mồi.

Từ Hạ Niên Đức nàng lấy được một bộ cung tên thượng hạn,cùng với một cái lưới lớn vững vàng để bắt con mồi,tiếp theo hỏi săn binh biết được sâu trong khu rừng phía Tây có rất nhiều cây sam.Loài chồn rất thích đi lại quanh loài cây này,Diệp Hòa rãi một chút bụi phấn xung quanh,dùng thời gian hai ngày tìm tung tích loài chồn tía,sau khi phát hiện một hang động thì giăng ra lưới săn đồng thời rãi một ít hạt thông ngay cửa động.Đến buổi tối ngày thứ ba Diệp Hòa mới cầm cung tên mượn ánh trăng đi vào rừng Sam chính thức bắt đầu màn săn chồn.Nàng mặc một thân nam trang màu đen,đất thiêng nảy sinh hiền tài biểu tình bình thản không sợ hãi tránh cho bọn chồn kinh sợ,mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận tập trung lắng nghe động tĩnh bốn phía,không buông tha bất kỳ một cơ hội có thể bắt được chồn tía.

Diệp Hòa ở trong rừng chạy qua chạy lại hồi lâu,mắt thấy đã qua giờ sửu,không tới hai canh giờ nửa trời sẽ sáng trưng nhưng vẫn không thu hoạch được gì,thậm chí ngay bóng dáng một con chồn cũng không nhìn thấy,trong lòng nàng không khỏi có chút phiền não bực bội,dù nàng có bắn cung tốt cỡ nào nhưng không thấy được con mồi thì làm sao mà bắn!

Đang lúc này phía sau chợt truyền đến tiếng vang,ánh mắt đen nhánh của Diệp Hòa sáng lên,nắm chặt cung tên xoay người chạy đến nơi phát ra tiếng động,khi nàng nhanh nhẹn vòng qua lùm cây nhìn về phía một thân cây sam to lớn,lại thấy con mồi bị sa lưới không phải là chồn mà là một người sống sờ sờ!

Người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng,nghiến răng nghiến lợi quát: “Ê! Cái bẫy này chắc chắn này do ngươi thiết kế ? Mau thả ta ra ngoài!”

Diệp Hòa thở dài một hơi,trong lòng ngập tràn thất vọng cất bước đi tới.Nhưng mới vừa đến gần còn chưa nhìn kỹ người bị kẹt trong lưới là ai bỗng nhiên có một cái bóng từ trong gốc cây nhảy ra,Diệp Hòa nhất thời kích động không kịp quản ai bị kẹt trong lưới,hai mắt lóe sáng xách cung đuổi theo.

“Ê! Ngươi chạy cái gì chứ ? Trước tiên thả ta ra hẳn nói!”

Nam tử khàn khàn a ô ở phía sau,lúc này Diệp Hòa không kịp quan tâm nhiều chỉ chuyên tâm đuổi theo con chồn nhanh như sóc phía trước,trên tay còn bận rộn giơ lên cung đã lắp tên,ánh mắt không chút khinh thường ngó chừng con chồn thoăn thoắt,sợ không cẩn thận một chút liền để sổng.

Theo sát không nghỉ chạy xuyên qua rừng sam,con chồn kia vung ra móng nhọn hướng cây đại thụ bò lên.

Diệp Hòa thấy thời cơ đã đến vội vàng giơ cao cung tên,híp lại đôi mắt nhắm trúng mục tiêu,chỉ nghe thấy một tiếng xé gió vang lên con chồn từ trên cây lập tức rơi xuống.

Nhặt lên con chồn trên mặt đất Diệp Hòa rốt cuộc thở phào nhẹ nhỏm,mấy ngày qua cố gắng của nàng cũng không có uổng phí có thể cho Hân Di một công đạo cũng như cho mình một công đạo.

Đang chuẩn bị kết thúc công việc trở về doanh trướng,Diệp Hòa bỗng nhiên nghĩ đến người vừa nãy bị lọt lưới,nàng nhíu mày bất đắc dĩ xoay người chạy trở lại.

Trở lại nơi ban nãy,người kia vẫn bị treo ngược phía trên đang căm phẫn dùng lực vùng vẫy nhưng này lưới săn này do hoàng thất Đại kỳ đặc chế,dù cho dã thú có hung mãnh cỡ nào bị nó nhốt lại cũng khó mà chạy trốn,hắn dù có giãy giụa cũng vô dụng mà thôi.



Diệp Hòa mượn ánh trăng đánh giá nam tử mặc cẩm y dạ hành trước mắt,trên đầu còn trùm một miếng vải đen,nhướng mày hỏi: “Ngươi là ai?”

Nam tử trong lưới thấy nàng trở lại cũng ngưng giãy giụa,kêu ngạo nhìn nàng chứ không trả lời,đồng thời đưa tay lột xuống miếng vải đen trên đầu.

Trong mắt Diệp Hòa lóe lên vẻ kinh ngạc,chỉ thấy mái tóc người kia có chút xốc xết như mái tóc ngắn người hiện đại ôm trọn vần trán,một đôi mắt to lóe sáng như ánh sao trên trời cùng sống mũi cao thẳng,đôi môi màu hồng nhạt,đường viền tuấn lãng như các minh tinh hiện đại làm nổi bật tính cách nhân vật.

Diệp Hòa thấy người nọ không chịu nói cũng lười hỏi thêm,có thể xuất hiện trên Lỗ Khắc sơn tham gia săn thú hẳn là các công tử nhà vương Công quý tộc. Trực tiếp tiến về phía trước,chuẩn bị dùng chủy thủ cắt mặt lưới thả hắn ra.

Nam tử thấy nàng đi tới,mở to mắt nổi giận quát ầm lên: “Nữ nhân này thật to gan!Dám treo ngược ta trong lưới,chờ bổn thiếu gia ra ngoài nhất định sẽ làm thịt ngươi!”

Diệp Hòa nghe vậy dừng lại động tác: “Ngươi biết võ công?”

Hắn ngông cuồng tự đại hừ nói: “Đừng nói chi ngươi là nữ nhân,dù cho có là mười mấy tráng hán cũng không thành vấn đề!”

Diệp Hòa hiểu rõ gật đầu,lại hỏi: “Ngươi thật muốn làm thịt ta?”

Hắn lớn lối cười to: “Tiểu gia ta từ trước đến giờ nói một không hai,làm sao,biết sợ rồi phải không?”

Diệp Hòa lại gật đầu,không thèm … liếc hắn dù chỉ một cái,nhấc lên con chồn xoay người rời đi.Người này tánh khí táo bạo lại biết võ công,thả hắn ra khó tránh lại bị hắn dây dưa,trời cũng sắp sáng không bằng về trước lều vải rồi mới phái một tên lính đến cứu hắn.

“Tiện nữ nhân kia,mau thả bổn thiếu gia ta xuống a! Trở lại! Trở lại!”

Phía sau truyền đến tiếng gào thét inh ỏi cho nên đành phải Diệp Hòa xoay người trở lại,để xuống con chồn trong tay vuốt vuốt cổ tay,trong lòng bực bội không chịu nổi,trên mặt lại nở nụ cười hòa nhã: “Ngươi mới vừa rồi gọi ta cái gì?”

“Tiện nữ nhân! Ô . . . . .” Diệp Hòa đánh ra một quyền.

“Nữ nhân đáng chết chanh chua kia a! A. . . . . .” Diệp Hòa lại bồi thêm một cước.

“Thối □! A. . . . . .” Diệp Hòa vung ra khủy tay nện lên.

Nam tử tiếp tục mắng,nữ tử tiếp tục đánh.

Nam tử như đem tất cả lời mắng chửi nữ nhân trên đời mà hắn biết quăng ra một lượt,nữ tử thì đem tất cả chiêu thức nàng biết luyện lại thêm một lần cho đến nam tử hấp hối không thể mắng tiếp,nữ tử cũng sức cùng lực kiệt không còn chút lực.

“Thiếu chủ. . . . . . Thiếu chủ? Ngươi ở chỗ a? Thiếu chủ. . . . . .”

Nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng người,Diệp Hòa trong lòng hoảng sợ,vội vàng chống thân thể xách lên con chồn chạy về lều vải

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn Thế Thịnh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook