Chương 96: Anh Có Chuyện Giấu Tôi?
Mạc Y Vân
17/09/2023
Xuống dưới nhà Tiêu Dao và Tiểu Bảo ngồi vào bàn ăn. Lam Thiên Hạo bước xuống ngồi vào chiếc ghế của mình nói: “Ăn sáng thôi, hôm nay ba đã làm rất nhiều món đấy. Tiểu Bảo ăn nhiều một chút.”
Tiểu Bảo cười gật đầu, cậu nhóc lấy món mà mình thích ăn sau đó ăn. Cả quá trình Tiêu Dao luôn yên lặng, những món ăn hôm nay thật sự rất ngon, cô cảm giác tay nghề của hắn đã lên hơn năm năm trước.
“Ngon không?” Lam Thiên Hạo hỏi.
“Ừm, ngon lắm.” Tiêu Dao trả lời đại.
Lam Thiên Hạo không nghĩ cô sẽ trả lời nên trong lòng rất vui. Hắn múc cho cô một chút cháo nói: “Món này cũng ngon, đây là món mới tôi đã tập làm, và là lần đầu tiên làm cho em ăn.”
Tiêu Dao suýt nữa thì nghẹn ở cổ họng, cô cau mày không vui nhưng vẫn tiếp tục ăn. Được một lúc cô nói: “Cảm ơn, ăn rất ngon.”
Tiểu Bảo bên cạnh hiểu hết những gì hai người nói, trong lòng cậu rất vui. Nếu ba mẹ cứ thế này cậu sẽ sớm có em gái hoặc em trai để chơi.
“Con cười cái gì đấy? Điệu cười rất gian xảo.” Lam Thiên Hạo nhìn cậu hỏi.
Tiểu Bảo lắc đầu, gương mặt bình tĩnh nhìn hắn giống như không có gì. Cả ba lại yên lặng ăn cơm, Tiểu Bảo ăn cơm xong muốn xem tivi nhưng bị vú Dung chặn lại.
Tiểu Bảo đưa đôi mắt đang thương nhìn, bà ngồi xuống trước mặt cậu bé giải thích: “Hôm nay tivi hỏng không xem được, con lên phòng chơi với bà được không?”
Tiểu Bảo là một đứa trẻ ngon nên không làm khó vú Dung, cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu về phòng chơi trò chơi với bà. Trong phòng ăn chỉ còn lại Tiêu Dao và Lam Thiên Hạo. Hành động vừa rồi của vú Dung có chút khác thường, rõ ràng tivi có thứ gì đó không thể cho Tiểu Bảo xem.
Cô đưa mắt nhìn Lam Thiên Hạo, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm. Cô đỏ mặt vội cúi đầu, hắn nhìn cô từ lúc nào vậy chứ?
“Em đang đỏ mặt vì nhìn lén anh?” Lam Thiên Hạo hỏi.
“Anh mơ giữa ban ngày sao?” Tiêu Dao hỏi.
“À, thì ra là không phải, vậy mà anh cứ nghĩ em nhìn anh.” Lam Thiên Hạo trêu cô.
Tiêu Dao quyết định không nói chuyện với hắn ăn xong quay người rời đi.
Buổi tối, Tiêu Dao muốn về nhà nhưng Lam Thiên Hạo không cho, cô muốn mượn máy tính để nhắn tin cho bạn bè hắn cũng không đông ý, càng như vậy càng khiến sự tò mò trong cô tăng cao.
Cô lên phòng của Lam Thiên Hạo không gõ cửa mà đẩy mạnh vào trong, lúc Lam Thiên Hạo vừa tắm xong đang quấn khăn bước ra ngoài. Tiêu Dao quay đầu vội che đi hai mắt của mình.
Lam Thiên Hạo không khỏi bất ngờ, hắn không nghĩ cô sẽ vào phòng của hắn. Đây là căn phòng cô chỉ bước vào một lần duy nhất vào năm năm trước.
Tiêu Dao muốn mở cửa rời đi nhưng bị Lam Thiên Hạo chặn lại, hắn đứng chặn trước cửa nở nụ cười dịu dàng nhìn cô. Tiêu Dao không thấy hắn có động tĩnh gì liền mở một mắt ra xem, nhưng chỉ nhìn thấy ngực hắn.
Lam Thiên Hạo trêu cô nói: “Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy, em căng thẳng như vậy anh cũng thấy sợ đấy.”
“Bớt nói nhảm lại, anh tránh ra để tôi ra ngoài.” Tiêu Dao nói.
“Không phải tìm anh nói chuyện sao? Chưa nói đã muốn rời đi?”
“Tôi quên việc nên hỏi gì rồi, giờ tôi muốn về phòng.”
Lam Thiên Hạo không cho cô cơ hội đó, hắn kéo tay cô xoay người đẩy nhẹ cô lên cánh cửa phòng. Bàn tay còn lại gỡ hai bàn tay ở trên mặt cô xuống, hắn cười nói: “Em như thế này rất đáng yêu, anh rất thích nhìn thấy em như vậy.”
Tiêu Dao nhìn chằm chằm hắn không rời, hắn thật sự có tình cảm với cô sao? Thật sự yêu cô hay chỉ muốn cô tiếp tục sinh con cho hắn? Lam Thiên Hạo bỗng nhiên thổi gió vào tai khiến những suy nghĩ kia của cô biến mất, cô rùng mình trở lại thực tại. Nếu đã như vậy cô cũng nên hỏi rõ ràng đúng không? Cô muốn biết trong lòng hắn đang có suy nghĩ gì.
“Anh…” Còn chưa kịp nói bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Hạo Tam: “Lam Tổng.”
“Chuyện gì?” Lam Thiên Hạo nhìn cô hỏi.
“Có rất nhiều phóng viên xuất hiện ở bên ngoài biệt thự, tất cả các đường đi đều bị bịt kín không thể ra ngoài. Chúng ta phải làm gì đó mới được, nếu không…”
Hạm Tam chưa nói hết câu Lam Thiên Hạo đã chặn anh lại, hắn nói: “Cứ để họ đứng ngoài đó đi, tôi không quan tâm.”
“Nhưng nếu cứ để như vậy cổ phiếu sẽ giảm và các vị cổ đông sẽ không bổ nhiệm anh. Còn tiếp tục chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài mất.” Hạo Tam bên ngoài nói vào.
Lam Thiên Hạo nhìn Tiêu Dao, lúc này cô cũng đang nhìn hắn. Hắn đưa tay kéo mấy sợi tóc của cô ra sau nói: “Tôi không quan tâm.”
“Nhưng…” giọng nói của Hạo Tam lại bị Lam Thiên Hạo chặn: “Cậu nghỉ ngơi đi. Cả ngày cũng mệt về chuyện này rồi.”
Hạo Tam đứng ngoài một lúc sau đó không thấy bên trong có tiếng động liền rời đi. Bên trong Lam Thiên Hạo vẫn giữ tư thế chạm vào mặt cô, hắn nhẹ nhàng duy chuyển trên mặt cô.
“Tại sao anh không cho tôi xem tivi và máy tính? Anh có chuyện giấu tôi phải không?” Tiêu Dao hỏi.
Lam Thiên Hạo như bị hỏi trúng câu hỏi, hắn buông cô ra nói: “Anh không có gì giấu em, cũng muộn rồi em về phòng ngủ đi.”
“Anh…” Tiêu Dao tức giận nói.
“Anh thật sự không sao, em về phòng đi, chúc ngủ ngon.” Lam Thiên Hạo lưu luyến buông cô ra nói.
Tiêu Dao cũng không muốn ở lại với một kẻ như hắn, nếu hắn không nói cô sẽ tìm người khác để hỏi. Ra bên ngoài Hạo Tam vẫn chưa đi xa nên cô kéo anh lại hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bên ngoài có gì mà tôi không biết sao?”
Hạo Tam không muốn trả lời nên chuyển sang chủ đề khác: “Không có, tối rồi nên cô về phòng ngủ đi ạ!”
“Rõ ràng anh đang nói dối, mỗi khi nói dối anh sẽ không nhìn vào mặt tôi.”
Hạo Tam nhíu mày không vui, như vậy mà cô cũng biết? Năm năm rồi mà cô vẫn nhớ sao?
“Còn không nói?” Tiêu Dao hỏi.
Cuối cùng Hạo Tam cũng không giấu được cô, anh ta nói: “Đúng là có chuyện, ngoài kia đang rất loạn vì cô. Có người cố tình tung tin không hay về cô và Lam Tổng, cũng vì vậy mà Lam Tổng bị liên luỵ.”
“Chúng tôi thì có liên quan gì đến nhau?” Tiêu Dao hỏi.
“Có đó, những bài báo đều nói cô là người phụ nữ Lam Tổng yêu. Vừa rồi có một bài báo viết Lam Tổng chính là người ép cô mang thai, ép cô sinh ra Thiên Vũ. Tôi không biết tại sao những người đó biết, chuyện này vốn rất ít người biết. Thôi, cô cầm điện thoại xem đi, đừng nói cho Lam Tổng là tôi đưa điện thoại cho cô nhé?” Nói xong anh quay người rời đi.
Tiêu Dao nhìn điện thoại trong tay mình, cô bước nhanh về phòng mở tin tức ra xem. Đúng như những gì Hạo Tam nói, trên báo chí và truyền thông đều đưa tin về cô và Lam Thiên Hạo, cô cũng trở nên nổi tiếng vì chuyện này. Kẻ nào xấu tính vậy chứ? Sao lại viết như thế này về cô, còn đăng tải những chiếc ảnh cũ kia.
Tại sao họ lại biết chuyện Lam Thiên Hạo ép cô mang thai mà đang? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Triệu Hiểu Hiểu, chỉ có cô ta và người nhà của Lam Thiên Hạo mới biết chuyện này. Mà Triệu Hiểu Hiểu và Lam Thiên Hàn đều không phải là người đơn giản, cũng có thể là hai người họ làm.
Ở trong phòng đọc hết bình luận và bài viết về mình, cô cảm thấy những người bình luận thật buồn cười, chưa biết đầu đuôi ra sao đã chỉ trích cô. Đứng dậy bước về phòng của Lam Thiên Hạo, cô muốn hỏi rõ hắn, hỏi tại sao không nói cho cô biết.
Tiểu Bảo cười gật đầu, cậu nhóc lấy món mà mình thích ăn sau đó ăn. Cả quá trình Tiêu Dao luôn yên lặng, những món ăn hôm nay thật sự rất ngon, cô cảm giác tay nghề của hắn đã lên hơn năm năm trước.
“Ngon không?” Lam Thiên Hạo hỏi.
“Ừm, ngon lắm.” Tiêu Dao trả lời đại.
Lam Thiên Hạo không nghĩ cô sẽ trả lời nên trong lòng rất vui. Hắn múc cho cô một chút cháo nói: “Món này cũng ngon, đây là món mới tôi đã tập làm, và là lần đầu tiên làm cho em ăn.”
Tiêu Dao suýt nữa thì nghẹn ở cổ họng, cô cau mày không vui nhưng vẫn tiếp tục ăn. Được một lúc cô nói: “Cảm ơn, ăn rất ngon.”
Tiểu Bảo bên cạnh hiểu hết những gì hai người nói, trong lòng cậu rất vui. Nếu ba mẹ cứ thế này cậu sẽ sớm có em gái hoặc em trai để chơi.
“Con cười cái gì đấy? Điệu cười rất gian xảo.” Lam Thiên Hạo nhìn cậu hỏi.
Tiểu Bảo lắc đầu, gương mặt bình tĩnh nhìn hắn giống như không có gì. Cả ba lại yên lặng ăn cơm, Tiểu Bảo ăn cơm xong muốn xem tivi nhưng bị vú Dung chặn lại.
Tiểu Bảo đưa đôi mắt đang thương nhìn, bà ngồi xuống trước mặt cậu bé giải thích: “Hôm nay tivi hỏng không xem được, con lên phòng chơi với bà được không?”
Tiểu Bảo là một đứa trẻ ngon nên không làm khó vú Dung, cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu về phòng chơi trò chơi với bà. Trong phòng ăn chỉ còn lại Tiêu Dao và Lam Thiên Hạo. Hành động vừa rồi của vú Dung có chút khác thường, rõ ràng tivi có thứ gì đó không thể cho Tiểu Bảo xem.
Cô đưa mắt nhìn Lam Thiên Hạo, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm. Cô đỏ mặt vội cúi đầu, hắn nhìn cô từ lúc nào vậy chứ?
“Em đang đỏ mặt vì nhìn lén anh?” Lam Thiên Hạo hỏi.
“Anh mơ giữa ban ngày sao?” Tiêu Dao hỏi.
“À, thì ra là không phải, vậy mà anh cứ nghĩ em nhìn anh.” Lam Thiên Hạo trêu cô.
Tiêu Dao quyết định không nói chuyện với hắn ăn xong quay người rời đi.
Buổi tối, Tiêu Dao muốn về nhà nhưng Lam Thiên Hạo không cho, cô muốn mượn máy tính để nhắn tin cho bạn bè hắn cũng không đông ý, càng như vậy càng khiến sự tò mò trong cô tăng cao.
Cô lên phòng của Lam Thiên Hạo không gõ cửa mà đẩy mạnh vào trong, lúc Lam Thiên Hạo vừa tắm xong đang quấn khăn bước ra ngoài. Tiêu Dao quay đầu vội che đi hai mắt của mình.
Lam Thiên Hạo không khỏi bất ngờ, hắn không nghĩ cô sẽ vào phòng của hắn. Đây là căn phòng cô chỉ bước vào một lần duy nhất vào năm năm trước.
Tiêu Dao muốn mở cửa rời đi nhưng bị Lam Thiên Hạo chặn lại, hắn đứng chặn trước cửa nở nụ cười dịu dàng nhìn cô. Tiêu Dao không thấy hắn có động tĩnh gì liền mở một mắt ra xem, nhưng chỉ nhìn thấy ngực hắn.
Lam Thiên Hạo trêu cô nói: “Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy, em căng thẳng như vậy anh cũng thấy sợ đấy.”
“Bớt nói nhảm lại, anh tránh ra để tôi ra ngoài.” Tiêu Dao nói.
“Không phải tìm anh nói chuyện sao? Chưa nói đã muốn rời đi?”
“Tôi quên việc nên hỏi gì rồi, giờ tôi muốn về phòng.”
Lam Thiên Hạo không cho cô cơ hội đó, hắn kéo tay cô xoay người đẩy nhẹ cô lên cánh cửa phòng. Bàn tay còn lại gỡ hai bàn tay ở trên mặt cô xuống, hắn cười nói: “Em như thế này rất đáng yêu, anh rất thích nhìn thấy em như vậy.”
Tiêu Dao nhìn chằm chằm hắn không rời, hắn thật sự có tình cảm với cô sao? Thật sự yêu cô hay chỉ muốn cô tiếp tục sinh con cho hắn? Lam Thiên Hạo bỗng nhiên thổi gió vào tai khiến những suy nghĩ kia của cô biến mất, cô rùng mình trở lại thực tại. Nếu đã như vậy cô cũng nên hỏi rõ ràng đúng không? Cô muốn biết trong lòng hắn đang có suy nghĩ gì.
“Anh…” Còn chưa kịp nói bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Hạo Tam: “Lam Tổng.”
“Chuyện gì?” Lam Thiên Hạo nhìn cô hỏi.
“Có rất nhiều phóng viên xuất hiện ở bên ngoài biệt thự, tất cả các đường đi đều bị bịt kín không thể ra ngoài. Chúng ta phải làm gì đó mới được, nếu không…”
Hạm Tam chưa nói hết câu Lam Thiên Hạo đã chặn anh lại, hắn nói: “Cứ để họ đứng ngoài đó đi, tôi không quan tâm.”
“Nhưng nếu cứ để như vậy cổ phiếu sẽ giảm và các vị cổ đông sẽ không bổ nhiệm anh. Còn tiếp tục chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài mất.” Hạo Tam bên ngoài nói vào.
Lam Thiên Hạo nhìn Tiêu Dao, lúc này cô cũng đang nhìn hắn. Hắn đưa tay kéo mấy sợi tóc của cô ra sau nói: “Tôi không quan tâm.”
“Nhưng…” giọng nói của Hạo Tam lại bị Lam Thiên Hạo chặn: “Cậu nghỉ ngơi đi. Cả ngày cũng mệt về chuyện này rồi.”
Hạo Tam đứng ngoài một lúc sau đó không thấy bên trong có tiếng động liền rời đi. Bên trong Lam Thiên Hạo vẫn giữ tư thế chạm vào mặt cô, hắn nhẹ nhàng duy chuyển trên mặt cô.
“Tại sao anh không cho tôi xem tivi và máy tính? Anh có chuyện giấu tôi phải không?” Tiêu Dao hỏi.
Lam Thiên Hạo như bị hỏi trúng câu hỏi, hắn buông cô ra nói: “Anh không có gì giấu em, cũng muộn rồi em về phòng ngủ đi.”
“Anh…” Tiêu Dao tức giận nói.
“Anh thật sự không sao, em về phòng đi, chúc ngủ ngon.” Lam Thiên Hạo lưu luyến buông cô ra nói.
Tiêu Dao cũng không muốn ở lại với một kẻ như hắn, nếu hắn không nói cô sẽ tìm người khác để hỏi. Ra bên ngoài Hạo Tam vẫn chưa đi xa nên cô kéo anh lại hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bên ngoài có gì mà tôi không biết sao?”
Hạo Tam không muốn trả lời nên chuyển sang chủ đề khác: “Không có, tối rồi nên cô về phòng ngủ đi ạ!”
“Rõ ràng anh đang nói dối, mỗi khi nói dối anh sẽ không nhìn vào mặt tôi.”
Hạo Tam nhíu mày không vui, như vậy mà cô cũng biết? Năm năm rồi mà cô vẫn nhớ sao?
“Còn không nói?” Tiêu Dao hỏi.
Cuối cùng Hạo Tam cũng không giấu được cô, anh ta nói: “Đúng là có chuyện, ngoài kia đang rất loạn vì cô. Có người cố tình tung tin không hay về cô và Lam Tổng, cũng vì vậy mà Lam Tổng bị liên luỵ.”
“Chúng tôi thì có liên quan gì đến nhau?” Tiêu Dao hỏi.
“Có đó, những bài báo đều nói cô là người phụ nữ Lam Tổng yêu. Vừa rồi có một bài báo viết Lam Tổng chính là người ép cô mang thai, ép cô sinh ra Thiên Vũ. Tôi không biết tại sao những người đó biết, chuyện này vốn rất ít người biết. Thôi, cô cầm điện thoại xem đi, đừng nói cho Lam Tổng là tôi đưa điện thoại cho cô nhé?” Nói xong anh quay người rời đi.
Tiêu Dao nhìn điện thoại trong tay mình, cô bước nhanh về phòng mở tin tức ra xem. Đúng như những gì Hạo Tam nói, trên báo chí và truyền thông đều đưa tin về cô và Lam Thiên Hạo, cô cũng trở nên nổi tiếng vì chuyện này. Kẻ nào xấu tính vậy chứ? Sao lại viết như thế này về cô, còn đăng tải những chiếc ảnh cũ kia.
Tại sao họ lại biết chuyện Lam Thiên Hạo ép cô mang thai mà đang? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Triệu Hiểu Hiểu, chỉ có cô ta và người nhà của Lam Thiên Hạo mới biết chuyện này. Mà Triệu Hiểu Hiểu và Lam Thiên Hàn đều không phải là người đơn giản, cũng có thể là hai người họ làm.
Ở trong phòng đọc hết bình luận và bài viết về mình, cô cảm thấy những người bình luận thật buồn cười, chưa biết đầu đuôi ra sao đã chỉ trích cô. Đứng dậy bước về phòng của Lam Thiên Hạo, cô muốn hỏi rõ hắn, hỏi tại sao không nói cho cô biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.