Chương 81: Chủ Động Đi Gặp Lam Thiên Hạo
Mạc Y Vân
17/09/2023
Tiêu Dao về đến nhà đóng cửa nhốt mình trong phòng, vừa rồi cô rất sợ, sợ Lam Thiên Hạo sẽ đuổi theo gây khó dễ cho cô nhưng rất may hăn không làm như vậy. Trong lòng cô bớt lo hơn rất nhiều, nhưng vẫn sợ hắn tới quấy rối.
Nằm trên giường cô nghĩ tới những hình ảnh vừa rồi. Cô thật sự không nghĩ sẽ gặp Tiểu Bảo ở đó, thằng bé đã rất lớn, rất giống Lam Thiên Hạo. Từ bóng dáng cho tới gương mặt, chỉ riêng đôi mắt to tròn kia là giống cô. Cậu nhóc vừa gặp đã biết cô là mẹ vì bóng lưng giống với bức ảnh được treo trong phòng Lam Thiên Hạo.
Nhưng Lam Thiên Hạo là tên biến thái sao? Sao hắn lại treo hình bóng lưng của cô trong phòng chứ? Vừa rồi hắn không tức giận mà hỏi vết thương trên mặt cô là ai làm? Hắn như vậy là có ý gì? Đáng lẽ hắn phải hỏi cô tại sao lại về, tại sao lại xuất hiện trước mặt hắn. Hắn trầm tĩnh càng khiến cô sợ hãi hơn.
Điện thoại của Tiểu Hiên bỗng nhiên gọi đến, cô giật mình suýt nữa thì ngã xuống dưới giường. Còn nghĩ là Lam Thiên Hạo gọi tới tính sổ.
“Alo, Tiểu Hiên à?” Tiêu Dao nói.
“Ừm, Từ Lộ Lộ vừa gọi điện thoại cho tớ. Cậu ta nói cậu và Lam Thiên Hạo gặp nhau rồi sao? Anh ta có gây khó dễ cho cậu không? Có khiến cậu khó xử không vậy?” Tiểu Hiên hỏi.
“À, không có. Anh ta không làm gì tớ hết, anh ta còn hỏi ai làm tớ bị thương, cách nói chuyện và hành động vô cùng kỳ lạ. Tớ có chút chút sợ hãi.” Tiêu Dao vừa nghịch chiếc chăn nói.
“Có phải anh ta thay đổi không vậy?” Tiểu Hiên hỏi.
“Thay đổi? Thay đổi gì chứ?” Tiêu Dao nhíu mày hỏi.
“Thì là tình cảm ấy, có phải anh ta yêu cậu và năm năm qua vẫn luôn chờ cậu về. Người con gái hắn công khai trên tivi có phải là cậu không?” Tiểu Hiên nói với giọng tò mò.
“Chắc chắn không có chuyện đó, cậu đừng đoán bừa. Người anh ta yêu là Triệu Hiểu Hiểu chứ không phải tớ.”
“Thế cậu còn tình cảm với anh ta không?”
“Cậu hỏi cái gì đấy? Tình cảm cái gì? Tớ không còn gì với anh ta hết.” Tiêu Dao nói.
“Nhưng tớ nghe ra được cậu rất thất vọng.” Tiểu Hiên cười nói.
“Cậu đùa sao? Có đùa cũng đừng nói như vậy chứ. Tớ thất vọng gì về anh ta?” Tiêu Dao bật người ngồi dậy nói.
“Từ Lộ Lộ nói cậu đã động lòng, cậu ta là bác sĩ tâm lý vừa nhìn có thể thấy được đấy. Cậu không thể giấu được lòng khi đứng trước người mình yêu. Cậu luôn nói dối tớ không phải sao?” Tiểu Hiên bên kia nói.
Tiêu Dao nhìn phía trước, đúng là cô vẫn còn tình cảm với hắn cho nên mới đứng yên. Từ Lộ Lộ đúng là một người rất giỏi, cô ấy chỉ nhìn thôi mà biết được. Chuyện đã vậy cô cũng không muốn giấu Tiểu Hiên nữa, để cô ấy biết cũng không sao. Cô nói:
“Từ Lộ Lộ nói đúng, tớ thật sự còn tình cảm với Lam Thiên Hạo. Nhưng tớ không dám đối diện với sự thật, cũng không dám biểu hiện để mọi người biết. Năm năm ở bên Pháp tớ luôn nghĩ tới anh ta, luôn nhớ tới bóng dáng và gương mặt đó.”
“Cậu không thể qua được mắt tớ, nếu còn yêu thì hãy bước về phía anh ta đi, ở giữa các cậu còn Tiểu Bảo.”
“Nhưng hắn không cần tớ, dù cho tớ có cần hắn thì sao chứ? Ở bên cạnh hắn đã có một người phụ nữ khác.”
“Cậu nói Triệu Hiểu Hiểu sao? Biết đâu hai người họ không còn quan hệ thì sao? Những gì cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao trầm tư nhìn phía trước, cô ước những lời Tiểu Hiên vừa nói là thật. Nhưng chỉ một mình cô biết, đó là điều không thể nào, bởi vì Lam Thiên Hạo sẽ không dành tình cảm cho cô.
“Cậu có nghe không vậy? Hay là thử một lần xem, xem anh ta có tình cảm với cậu không, cậu không thử thì làm sao có thể biết được.” Tiểu Hiên bên kia nói.
“Thử sao? Thử như thế nào?” Tiêu Dao hỏi.
“Cậu hãy thường xuyên xuất hiện trước mặt của Lam Thiên Hạo, để anh ta biết không có anh ta cậu vẫn sống tốt.” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao nhíu mày không vui, cô hỏi: “Cậu nghĩ như vậy có ổn không? Hắn có nghĩ tớ tuỳ tiện, sẽ nói tớ níu kéo các thứ thì sao?”
“Sẽ không.Tớ nói này, cậu hãy làm giống như vô tình gặp, sau đó viện lý do để đến trước mặt anh ta. Cậu hãy quan sát xem biểu hiện của anh ta ra sao rồi chúng ta sẽ tính tiếp.” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao cảm thấy việc này thật khó, bảo cô chủ động đến gặp hắn để nói chuyện sao? Thà bảo cô đi tìm cái chết còn hơn. Lam Thiên Hạo là người như thế nào chứ? Hắn nhìn thấy cô sẽ một tay bóp chết cô mất. Tiêu Dao lắc đầu gạt đi những suy nghĩ của mình.
“Cậu không có can đảm làm điều đó sao?” Tiểu Hiên bên kia nói.
“Tớ sợ, hắn từng cảnh cáo nếu tớ xuất hiện trước mặt hắn sẽ không để yên. Giờ xuất hiện có phải rất trơ trẽn không?” Tiêu Dao hỏi.
“Còn hơn là để lỡ người mình yêu sao? Lúc trước tớ và Phùng Tuấn thường xuyên cãi nhau, chính cậu là người khuyên nhủ chúng tớ, giờ đây sao cậu lại như vậy chứ? Phải đứng lên chiến đấu, Triệu Hiểu Hiểu không là cái gì hết, cô ta không phải đối thủ của cậu. Cậu đừng quên cậu còn một đứa con trai.” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao nghe xong cũng cảm thấy đúng, dù sao ở giữa cô và Lam Thiên Hạo còn Tiểu Bảo, dù Triệu Hiểu Hiểu được hắn yêu thì sao. Nghĩ tới đây cô có can đảm hơn, cô nói: “Được, tớ nghe cậu. Ngày mai tớ sẽ tới gặp hắn.”
“Vậy mới đúng, chúc cậu may mắn. Khi nào xong nhớ nhắn tin cho tớ nhé? Tớ chờ tin tức của cậu.” Tiểu Hiên nói.
“Được.”
Nói xong Tiêu Dao liền cất điện thoại, cô bỗng nhiên nhớ ra trong túi áo có tờ chi thiếu của Lam Thiên Hạo. Để lấy được nó cô đã làm việc vất vả, số tiền bán sách xuất bản đều dành để lấy lại nó. Cô sẽ lấy nó làm cái cớ để xuất hiện trước mặt Lam Thiên Hạo.
Ngày hôm sau, Tiêu Dao tới công ty của Lam Thiên Hạo. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới đây, tòa nhà lớn và cao nhất Nhạc Thành. Vào trong cô hỏi lễ tân ở dưới: “Chào cô, Lam Thiên Hạo đã tới chưa?”
Cô lễ tân trợn tròn mắt nhìn cô, trước giờ chưa ai dám gọi thẳng tên ông chủ trước mặt của họ cô gái này là lần đầu tiên. Cô lễ tân hỏi: “Không biết cô tìm ông chủ chúng tôi làm gì?”
“À, có chút việc.” Tiêu Dao nói.
“Cô có hẹn trước không ạ?”
“Phải hẹn trước sao?” Tiêu Dao hỏi lại.
“Đúng vậy. Ông chủ của chúng tôi là một người đàn ông rất được nhiều cô gái để ý, nên ngày nào cũng có người tới tìm, chắc cô cũng là một trong số đó. Nếu cô là phóng viên đề nghị cô để lại họ tên, còn là người hâm mộ thì có thể qua đó ngồi.” Cô lễ tân nói.
Tiêu Dao ngước mắt lên nhìn, người này rõ ràng không xem cô ra gì. Cô ấy còn nghĩ cô đeo bám Lam Thiên Hạo nên mới tới đây? Hay cho câu ngày nào cũng có người tới tìm hắn ta. Mặc dù không vui nhưng cô vẫn nở nụ cười nói: “Tôi có thể qua đó chờ anh ta không?”
“Dạ được, nếu cô có thể chờ. Lam Tổng thường đi làm lúc chín giờ sáng.” Cô lễ tân nói.
Tiêu Dao nhìn đồng hồ, hình như cô đến hơi sớm. Cô có nên ra ngoài ăn chút gì đó rồi quay lại không? Nghĩ xong liền quay người rời đi, nhưng giọng nói của cô lễ tân phía sau khiến bước chân của cô dừng lại: “Nếu cô đi lần sau trở lại sẽ phải xếp hàng đấy, lát nữa sẽ có rất nhiều cô gái tới đây để gặp Lam Tổng.”
Tiêu Dao hít một hơi sâu, sau đó gật đầu ngồi lại ghế. Dù sao sáng cô cũng không làm gì, hai tiếng nữa cô có thể chờ được, ăn sáng muộn một chút cũng không sao.
Nằm trên giường cô nghĩ tới những hình ảnh vừa rồi. Cô thật sự không nghĩ sẽ gặp Tiểu Bảo ở đó, thằng bé đã rất lớn, rất giống Lam Thiên Hạo. Từ bóng dáng cho tới gương mặt, chỉ riêng đôi mắt to tròn kia là giống cô. Cậu nhóc vừa gặp đã biết cô là mẹ vì bóng lưng giống với bức ảnh được treo trong phòng Lam Thiên Hạo.
Nhưng Lam Thiên Hạo là tên biến thái sao? Sao hắn lại treo hình bóng lưng của cô trong phòng chứ? Vừa rồi hắn không tức giận mà hỏi vết thương trên mặt cô là ai làm? Hắn như vậy là có ý gì? Đáng lẽ hắn phải hỏi cô tại sao lại về, tại sao lại xuất hiện trước mặt hắn. Hắn trầm tĩnh càng khiến cô sợ hãi hơn.
Điện thoại của Tiểu Hiên bỗng nhiên gọi đến, cô giật mình suýt nữa thì ngã xuống dưới giường. Còn nghĩ là Lam Thiên Hạo gọi tới tính sổ.
“Alo, Tiểu Hiên à?” Tiêu Dao nói.
“Ừm, Từ Lộ Lộ vừa gọi điện thoại cho tớ. Cậu ta nói cậu và Lam Thiên Hạo gặp nhau rồi sao? Anh ta có gây khó dễ cho cậu không? Có khiến cậu khó xử không vậy?” Tiểu Hiên hỏi.
“À, không có. Anh ta không làm gì tớ hết, anh ta còn hỏi ai làm tớ bị thương, cách nói chuyện và hành động vô cùng kỳ lạ. Tớ có chút chút sợ hãi.” Tiêu Dao vừa nghịch chiếc chăn nói.
“Có phải anh ta thay đổi không vậy?” Tiểu Hiên hỏi.
“Thay đổi? Thay đổi gì chứ?” Tiêu Dao nhíu mày hỏi.
“Thì là tình cảm ấy, có phải anh ta yêu cậu và năm năm qua vẫn luôn chờ cậu về. Người con gái hắn công khai trên tivi có phải là cậu không?” Tiểu Hiên nói với giọng tò mò.
“Chắc chắn không có chuyện đó, cậu đừng đoán bừa. Người anh ta yêu là Triệu Hiểu Hiểu chứ không phải tớ.”
“Thế cậu còn tình cảm với anh ta không?”
“Cậu hỏi cái gì đấy? Tình cảm cái gì? Tớ không còn gì với anh ta hết.” Tiêu Dao nói.
“Nhưng tớ nghe ra được cậu rất thất vọng.” Tiểu Hiên cười nói.
“Cậu đùa sao? Có đùa cũng đừng nói như vậy chứ. Tớ thất vọng gì về anh ta?” Tiêu Dao bật người ngồi dậy nói.
“Từ Lộ Lộ nói cậu đã động lòng, cậu ta là bác sĩ tâm lý vừa nhìn có thể thấy được đấy. Cậu không thể giấu được lòng khi đứng trước người mình yêu. Cậu luôn nói dối tớ không phải sao?” Tiểu Hiên bên kia nói.
Tiêu Dao nhìn phía trước, đúng là cô vẫn còn tình cảm với hắn cho nên mới đứng yên. Từ Lộ Lộ đúng là một người rất giỏi, cô ấy chỉ nhìn thôi mà biết được. Chuyện đã vậy cô cũng không muốn giấu Tiểu Hiên nữa, để cô ấy biết cũng không sao. Cô nói:
“Từ Lộ Lộ nói đúng, tớ thật sự còn tình cảm với Lam Thiên Hạo. Nhưng tớ không dám đối diện với sự thật, cũng không dám biểu hiện để mọi người biết. Năm năm ở bên Pháp tớ luôn nghĩ tới anh ta, luôn nhớ tới bóng dáng và gương mặt đó.”
“Cậu không thể qua được mắt tớ, nếu còn yêu thì hãy bước về phía anh ta đi, ở giữa các cậu còn Tiểu Bảo.”
“Nhưng hắn không cần tớ, dù cho tớ có cần hắn thì sao chứ? Ở bên cạnh hắn đã có một người phụ nữ khác.”
“Cậu nói Triệu Hiểu Hiểu sao? Biết đâu hai người họ không còn quan hệ thì sao? Những gì cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao trầm tư nhìn phía trước, cô ước những lời Tiểu Hiên vừa nói là thật. Nhưng chỉ một mình cô biết, đó là điều không thể nào, bởi vì Lam Thiên Hạo sẽ không dành tình cảm cho cô.
“Cậu có nghe không vậy? Hay là thử một lần xem, xem anh ta có tình cảm với cậu không, cậu không thử thì làm sao có thể biết được.” Tiểu Hiên bên kia nói.
“Thử sao? Thử như thế nào?” Tiêu Dao hỏi.
“Cậu hãy thường xuyên xuất hiện trước mặt của Lam Thiên Hạo, để anh ta biết không có anh ta cậu vẫn sống tốt.” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao nhíu mày không vui, cô hỏi: “Cậu nghĩ như vậy có ổn không? Hắn có nghĩ tớ tuỳ tiện, sẽ nói tớ níu kéo các thứ thì sao?”
“Sẽ không.Tớ nói này, cậu hãy làm giống như vô tình gặp, sau đó viện lý do để đến trước mặt anh ta. Cậu hãy quan sát xem biểu hiện của anh ta ra sao rồi chúng ta sẽ tính tiếp.” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao cảm thấy việc này thật khó, bảo cô chủ động đến gặp hắn để nói chuyện sao? Thà bảo cô đi tìm cái chết còn hơn. Lam Thiên Hạo là người như thế nào chứ? Hắn nhìn thấy cô sẽ một tay bóp chết cô mất. Tiêu Dao lắc đầu gạt đi những suy nghĩ của mình.
“Cậu không có can đảm làm điều đó sao?” Tiểu Hiên bên kia nói.
“Tớ sợ, hắn từng cảnh cáo nếu tớ xuất hiện trước mặt hắn sẽ không để yên. Giờ xuất hiện có phải rất trơ trẽn không?” Tiêu Dao hỏi.
“Còn hơn là để lỡ người mình yêu sao? Lúc trước tớ và Phùng Tuấn thường xuyên cãi nhau, chính cậu là người khuyên nhủ chúng tớ, giờ đây sao cậu lại như vậy chứ? Phải đứng lên chiến đấu, Triệu Hiểu Hiểu không là cái gì hết, cô ta không phải đối thủ của cậu. Cậu đừng quên cậu còn một đứa con trai.” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao nghe xong cũng cảm thấy đúng, dù sao ở giữa cô và Lam Thiên Hạo còn Tiểu Bảo, dù Triệu Hiểu Hiểu được hắn yêu thì sao. Nghĩ tới đây cô có can đảm hơn, cô nói: “Được, tớ nghe cậu. Ngày mai tớ sẽ tới gặp hắn.”
“Vậy mới đúng, chúc cậu may mắn. Khi nào xong nhớ nhắn tin cho tớ nhé? Tớ chờ tin tức của cậu.” Tiểu Hiên nói.
“Được.”
Nói xong Tiêu Dao liền cất điện thoại, cô bỗng nhiên nhớ ra trong túi áo có tờ chi thiếu của Lam Thiên Hạo. Để lấy được nó cô đã làm việc vất vả, số tiền bán sách xuất bản đều dành để lấy lại nó. Cô sẽ lấy nó làm cái cớ để xuất hiện trước mặt Lam Thiên Hạo.
Ngày hôm sau, Tiêu Dao tới công ty của Lam Thiên Hạo. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới đây, tòa nhà lớn và cao nhất Nhạc Thành. Vào trong cô hỏi lễ tân ở dưới: “Chào cô, Lam Thiên Hạo đã tới chưa?”
Cô lễ tân trợn tròn mắt nhìn cô, trước giờ chưa ai dám gọi thẳng tên ông chủ trước mặt của họ cô gái này là lần đầu tiên. Cô lễ tân hỏi: “Không biết cô tìm ông chủ chúng tôi làm gì?”
“À, có chút việc.” Tiêu Dao nói.
“Cô có hẹn trước không ạ?”
“Phải hẹn trước sao?” Tiêu Dao hỏi lại.
“Đúng vậy. Ông chủ của chúng tôi là một người đàn ông rất được nhiều cô gái để ý, nên ngày nào cũng có người tới tìm, chắc cô cũng là một trong số đó. Nếu cô là phóng viên đề nghị cô để lại họ tên, còn là người hâm mộ thì có thể qua đó ngồi.” Cô lễ tân nói.
Tiêu Dao ngước mắt lên nhìn, người này rõ ràng không xem cô ra gì. Cô ấy còn nghĩ cô đeo bám Lam Thiên Hạo nên mới tới đây? Hay cho câu ngày nào cũng có người tới tìm hắn ta. Mặc dù không vui nhưng cô vẫn nở nụ cười nói: “Tôi có thể qua đó chờ anh ta không?”
“Dạ được, nếu cô có thể chờ. Lam Tổng thường đi làm lúc chín giờ sáng.” Cô lễ tân nói.
Tiêu Dao nhìn đồng hồ, hình như cô đến hơi sớm. Cô có nên ra ngoài ăn chút gì đó rồi quay lại không? Nghĩ xong liền quay người rời đi, nhưng giọng nói của cô lễ tân phía sau khiến bước chân của cô dừng lại: “Nếu cô đi lần sau trở lại sẽ phải xếp hàng đấy, lát nữa sẽ có rất nhiều cô gái tới đây để gặp Lam Tổng.”
Tiêu Dao hít một hơi sâu, sau đó gật đầu ngồi lại ghế. Dù sao sáng cô cũng không làm gì, hai tiếng nữa cô có thể chờ được, ăn sáng muộn một chút cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.