Chương 18: Gặp Người Không Muốn Gặp
Mạc Y Vân
17/09/2023
“Vậy anh muốn làm gì ạ? Tôi sẽ bảo bên diễn đàn gỡ chương mới này xuống?” Hạo Tam bên cạnh hỏi.
Lam Thiên Hạo đẩy ghế đứng dậy đi về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài với nhiều suy nghĩ. Nếu người phụ nữ đó lúc này ở trước mặt hắn sẽ bóp chết cô ngay lập tức, hắn chưa bao giờ tức giận mà không thể hạ hoả như lúc này. Hắn lạnh lùng nói:
“Không cần, cứ để yên đó đi, cứ để cho cô ta viết. Tôi muốn xem cô ta sẽ vẽ cái gì, tôi cũng muốn xem cô ta sẽ đi xa tới mức nào. Hiện tại đang cần nên không thể khiến cô ta tức giận, vì tức giận sẽ ảnh hưởng tới con của tôi, như vậy không tốt.”
Hạo Tam bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, cũng may Lam Thiên Hạo không tức giận nữa, hắn còn tức giận là sợi dây thần kinh của anh căng thẳng không thôi. Anh nói: “Vậy tôi đi làm việc đây ạ! Anh cần gì nữa không?”
“Không cần, cậu đi đi.” Lam Thiên Hạo nói.
Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt mình, ánh mắt đầy suy tư.
Tiêu Dao ở nhà cả ngày đọc những bình luận đó vui đến mức không thấy đói, khiến một người mình không ưa tức giận không ngờ lại vui tới vậy.
Ngày hôm sau trên đường đi học về cô gặp Tiêu Hiên ở cuối con đường phía trước, cô ấy đang bưng bê thức ăn. Nhìn thấy cô Tiểu Hiên bỗng quay người vào trong, nhưng Tiêu Dao vẫn nhanh hơn cô ấy.
“Tiểu Hiên, cậu đứng lại cho tớ, nếu cậu dám tiến thêm nữa tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.”
Tiểu Hiên dừng chân lại không bước đi nữa, Tiêu Dao chạy tới trước mặt cô ấy hỏi:
“Tại sao không đi học mà lại tới đây? Cậu quên ước mơ của mình rồi sao? Cậu quên những điều ước và câu nói khi bắt đầu chọn vào trường đại học rồi sao? Chúng ta còn chưa thực hiện được nó tại sao cậu dám buông bỏ hả? Cái con nhỏ này.”
Tiêu Dao nói rất to, những người đi đường không khỏi đưa mắt nhìn. Tiểu Hiên vừa khóc vừa nói:
“Ba tớ đang bị bệnh, mẹ tớ vì bệnh của ba mà không ăn không uống. Cậu cũng biết mà, tình cảm của ba mẹ tớ rất tốt, thật sự tớ không biết phải làm thế nào. Nếu ba của tớ có chuyện thì mẹ và tớ sẽ không sống được, tớ muốn kiếm tiền để phụ giúp ba mẹ.”
Tiêu Dao ôm chặt cô vào lòng, ôm rất chặt. Nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt, vừa khóc cô vừa nói:
“Đừng như vậy, cậu đừng như vậy mà. Cậu quên là còn tớ sao? Tớ là người thân bên cạnh cậu, tại sao cậu không nói với tớ mà tự chịu đựng tất cả chứ? Cậu không xem tớ là bạn có đúng không hả?”
“Không có, không có, thật sự không có. Cậu là người bạn duy nhất của tớ, cậu là người thân của tớ khi không có ba mẹ bên cạnh. Tớ không muốn cậu suy nghĩ, vì chuyện đứa bé cậu đã rất mệt rồi, tớ không muốn cậu lại vì tớ mà buồn phiền thêm.”
“Không mệt, hoàn toàn không mệt, thật đó. Tớ nói cậu biết, cậu không khác gì người thân của tớ vậy, cậu gặp khó khăn cũng là tớ gặp khó khăn. Cậu không chịu nói chính là không xem tớ là người thân đấy, cậu không biết?” Tiêu Dao dừng lại sau đó nói tiếp:
“Khi tớ nghe anh Phùng Tuấn nói thời gian gần đây cậu không ổn tớ không tin, bởi vì nếu có chuyện cậu sẽ nói cho tớ nghe. Nhưng không ngờ cậu lại lừa dối tớ.”
Tiêu Hiên buông Tiêu Dao ra, gương mặt đầy nước mắt của cô không kiềm được nói:
“Tớ sai rồi, tớ thật sự sai. Tớ cứ nghĩ chỉ cần không để cậu biết sẽ tốt cho cậu, tớ không muốn nhìn thấy cậu mệt, không muốn cậu lo nghĩ. Là tớ không suy nghĩ thấu đáo, tớ thực sự xin lỗi cậu.”
Sau khi nghe những lời vừa rồi của Tiêu Dao cô ấy mới nhận ra rằng bản thân đã sai, thật sự rất sai. Sai vì không để cô biết, không nói sự thật cho cô nghe là cô sai. Cô cứ nghĩ không để Tiêu Dao nghe cô sẽ không phiền, nhưng không ngờ.
Tiêu Dao đi tới ôm Tiểu Hiên chặt vào lòng, cô cười nói: “Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, cậu biết khi tớ nghe bác sĩ nói tớ bị bệnh cảm giác thế nào không? Tớ ước mình chết ngay lúc đó, nhưng rồi vì ước mơ và những thứ ba mẹ đặt lên vai nên tớ phải cố gắng sống. Cho nên chuyện của cậu so với tớ nó nhỏ lắm luôn.”
“Tớ biết rồi, tớ hiểu rồi. Tiêu Dao, thật sự xin lỗi cậu.”
“Được rồi, hiểu chuyện được là tốt.”
Tiểu Hiên buông Tiêu Dao ra nói: “Cậu vào trong nói với người ta rồi đi về với tớ, cậu không được bỏ học để làm những việc thế này hiểu không hả?”
“Ừm, chờ tớ vào nói với người ta một tiếng nhé?”
“Được, đi đi.”
Tiêu Dao đứng bên ngoài chờ Tiểu Hiên, ánh nắng bên ngoài chiếu thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô nhẹ nhàng mà thuần khiết, xinh đẹp khiến người nhìn không muốn rời mắt.
Tiểu Hiên từ bên trong bước ra ngoài mỉm cười: “Xong rồi đây, bà chủ còn phát lương cho tớ đấy.”
“Xem ra bà chủ đó cũng tốt bụng quá.” Tiêu Dao nói.
“Đúng đấy, có tiền rồi chúng ta đi ăn thôi.”
“Đương nhiên phải ăn rồi, chắc chắn phải ăn. Là tiền cậu vất vả mấy ngày nghỉ học để kiếm ra mà.”
“Cậu thật là, cứ phải nói như vậy với tớ?” Tiểu Hiên bất mãn nói.
“Chuyện buồn này cứ để cho qua đi được không? Tương lai chúng ta ở phía trước, chỉ cần cố gắng bước về trước mà thôi. Hôm nay buồn thì buồn, ngày mai nhất định phải vui, cậu có hiểu không?” Tiêu Dao nói.
“Đi, chúng ta đi ăn thôi. Hôm nay nhất định phải ăn hết số tiền trong tay tớ.”
…
Buổi tối Tiêu Dao cùng Tiểu Hiên ra ngoài uống rượu. Tiểu Hiên nói cô muốn uống để quên đi nỗi buồn mấy ngày qua, mà Tiêu Dao cũng không ngăn cản. Hai người gọi rất nhiều rượu, cả một bàn đều là vỏ chai, thật ra chỉ có Tiểu Hiên uống chứ cô không uống bao nhiêu. Điện thoại bỗng vang lên một tiếng tin nhắn tới, Tiêu Dao cúi đầu xem là tin nhắn của đàn anh Phùng Tuấn. Anh nhắn: “Anh đang đứng trước cửa.”
Tiểu Dao ngước mắt nhìn Tiểu Hiên đang say không biết gì, cô nhắn: “Chúng em đang ở bên trong, anh đi thẳng vào sẽ nhìn thấy.”
Bên ngoài Phùng Tuấn trả lời “ok” sau bước chân vào trong, đúng như Tiêu Dao nói anh vừa bước vào đã nhìn thấy cô và Tiểu Hiên đang uống say không biết gì. Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh ghế của Tiểu Hiên.
Tiêu Dao cười, có đàn anh đến rồi thì hôm nay cô sẽ uống say, lúc đó sẽ có anh đưa cô và Tiểu Hiên về.
Tiên Hiên đang uống rượu ý thức được có người ngồi bên cạnh, cô ngước mắt lên nhìn lại bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Phùng Tuấn. Cô nghĩ bản thân uống say nên hoa mắt, cô chỉ về phía gương mặt của Phùng Tuấn nói:
“Nhìn này Tiêu Dao, tớ say nên bị hoa mắt đúng không? Tớ nhìn thấy anh Phùng Tuấn ở trước mặt đó.”
Tiêu Dao bên cạnh muốn nói nhưng bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng dáng, khi nhìn thấy người này cô rất bất ngờ, không nghĩ mới đó mà đã gặp lại hắn nhanh như vậy. Nhưng cô không quan tâm tới ánh mắt của người đàn ông đó, bình thản đáp trả lại ánh mắt như không quen biết.
Mặt Phùng Tuấn bỗng nhiên xa sầm mặt, anh đang ngồi ngay trước mặt mà cô lại nói mình hoa mắt. Anh kéo bàn tay của mình về trước, đặt lên gương mặt của cô.
“Em không hoa mắt, anh đang ở trước mặt em đó.”
“Anh ở trước mặt em sao? Sao em không biết vậy?”
“Đương nhiên em không biết rồi, em đang say, làm sao mà biết được hả?”
“Thời gian qua em khiến anh đau lòng lắm đúng không? Em không hề quan tâm tới cảm nhận của anh, em thật sự xin lỗi anh, em không cố ý đâu.” Tiểu Hiên nói.
Lam Thiên Hạo đẩy ghế đứng dậy đi về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài với nhiều suy nghĩ. Nếu người phụ nữ đó lúc này ở trước mặt hắn sẽ bóp chết cô ngay lập tức, hắn chưa bao giờ tức giận mà không thể hạ hoả như lúc này. Hắn lạnh lùng nói:
“Không cần, cứ để yên đó đi, cứ để cho cô ta viết. Tôi muốn xem cô ta sẽ vẽ cái gì, tôi cũng muốn xem cô ta sẽ đi xa tới mức nào. Hiện tại đang cần nên không thể khiến cô ta tức giận, vì tức giận sẽ ảnh hưởng tới con của tôi, như vậy không tốt.”
Hạo Tam bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, cũng may Lam Thiên Hạo không tức giận nữa, hắn còn tức giận là sợi dây thần kinh của anh căng thẳng không thôi. Anh nói: “Vậy tôi đi làm việc đây ạ! Anh cần gì nữa không?”
“Không cần, cậu đi đi.” Lam Thiên Hạo nói.
Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt mình, ánh mắt đầy suy tư.
Tiêu Dao ở nhà cả ngày đọc những bình luận đó vui đến mức không thấy đói, khiến một người mình không ưa tức giận không ngờ lại vui tới vậy.
Ngày hôm sau trên đường đi học về cô gặp Tiêu Hiên ở cuối con đường phía trước, cô ấy đang bưng bê thức ăn. Nhìn thấy cô Tiểu Hiên bỗng quay người vào trong, nhưng Tiêu Dao vẫn nhanh hơn cô ấy.
“Tiểu Hiên, cậu đứng lại cho tớ, nếu cậu dám tiến thêm nữa tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.”
Tiểu Hiên dừng chân lại không bước đi nữa, Tiêu Dao chạy tới trước mặt cô ấy hỏi:
“Tại sao không đi học mà lại tới đây? Cậu quên ước mơ của mình rồi sao? Cậu quên những điều ước và câu nói khi bắt đầu chọn vào trường đại học rồi sao? Chúng ta còn chưa thực hiện được nó tại sao cậu dám buông bỏ hả? Cái con nhỏ này.”
Tiêu Dao nói rất to, những người đi đường không khỏi đưa mắt nhìn. Tiểu Hiên vừa khóc vừa nói:
“Ba tớ đang bị bệnh, mẹ tớ vì bệnh của ba mà không ăn không uống. Cậu cũng biết mà, tình cảm của ba mẹ tớ rất tốt, thật sự tớ không biết phải làm thế nào. Nếu ba của tớ có chuyện thì mẹ và tớ sẽ không sống được, tớ muốn kiếm tiền để phụ giúp ba mẹ.”
Tiêu Dao ôm chặt cô vào lòng, ôm rất chặt. Nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt, vừa khóc cô vừa nói:
“Đừng như vậy, cậu đừng như vậy mà. Cậu quên là còn tớ sao? Tớ là người thân bên cạnh cậu, tại sao cậu không nói với tớ mà tự chịu đựng tất cả chứ? Cậu không xem tớ là bạn có đúng không hả?”
“Không có, không có, thật sự không có. Cậu là người bạn duy nhất của tớ, cậu là người thân của tớ khi không có ba mẹ bên cạnh. Tớ không muốn cậu suy nghĩ, vì chuyện đứa bé cậu đã rất mệt rồi, tớ không muốn cậu lại vì tớ mà buồn phiền thêm.”
“Không mệt, hoàn toàn không mệt, thật đó. Tớ nói cậu biết, cậu không khác gì người thân của tớ vậy, cậu gặp khó khăn cũng là tớ gặp khó khăn. Cậu không chịu nói chính là không xem tớ là người thân đấy, cậu không biết?” Tiêu Dao dừng lại sau đó nói tiếp:
“Khi tớ nghe anh Phùng Tuấn nói thời gian gần đây cậu không ổn tớ không tin, bởi vì nếu có chuyện cậu sẽ nói cho tớ nghe. Nhưng không ngờ cậu lại lừa dối tớ.”
Tiêu Hiên buông Tiêu Dao ra, gương mặt đầy nước mắt của cô không kiềm được nói:
“Tớ sai rồi, tớ thật sự sai. Tớ cứ nghĩ chỉ cần không để cậu biết sẽ tốt cho cậu, tớ không muốn nhìn thấy cậu mệt, không muốn cậu lo nghĩ. Là tớ không suy nghĩ thấu đáo, tớ thực sự xin lỗi cậu.”
Sau khi nghe những lời vừa rồi của Tiêu Dao cô ấy mới nhận ra rằng bản thân đã sai, thật sự rất sai. Sai vì không để cô biết, không nói sự thật cho cô nghe là cô sai. Cô cứ nghĩ không để Tiêu Dao nghe cô sẽ không phiền, nhưng không ngờ.
Tiêu Dao đi tới ôm Tiểu Hiên chặt vào lòng, cô cười nói: “Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, cậu biết khi tớ nghe bác sĩ nói tớ bị bệnh cảm giác thế nào không? Tớ ước mình chết ngay lúc đó, nhưng rồi vì ước mơ và những thứ ba mẹ đặt lên vai nên tớ phải cố gắng sống. Cho nên chuyện của cậu so với tớ nó nhỏ lắm luôn.”
“Tớ biết rồi, tớ hiểu rồi. Tiêu Dao, thật sự xin lỗi cậu.”
“Được rồi, hiểu chuyện được là tốt.”
Tiểu Hiên buông Tiêu Dao ra nói: “Cậu vào trong nói với người ta rồi đi về với tớ, cậu không được bỏ học để làm những việc thế này hiểu không hả?”
“Ừm, chờ tớ vào nói với người ta một tiếng nhé?”
“Được, đi đi.”
Tiêu Dao đứng bên ngoài chờ Tiểu Hiên, ánh nắng bên ngoài chiếu thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô nhẹ nhàng mà thuần khiết, xinh đẹp khiến người nhìn không muốn rời mắt.
Tiểu Hiên từ bên trong bước ra ngoài mỉm cười: “Xong rồi đây, bà chủ còn phát lương cho tớ đấy.”
“Xem ra bà chủ đó cũng tốt bụng quá.” Tiêu Dao nói.
“Đúng đấy, có tiền rồi chúng ta đi ăn thôi.”
“Đương nhiên phải ăn rồi, chắc chắn phải ăn. Là tiền cậu vất vả mấy ngày nghỉ học để kiếm ra mà.”
“Cậu thật là, cứ phải nói như vậy với tớ?” Tiểu Hiên bất mãn nói.
“Chuyện buồn này cứ để cho qua đi được không? Tương lai chúng ta ở phía trước, chỉ cần cố gắng bước về trước mà thôi. Hôm nay buồn thì buồn, ngày mai nhất định phải vui, cậu có hiểu không?” Tiêu Dao nói.
“Đi, chúng ta đi ăn thôi. Hôm nay nhất định phải ăn hết số tiền trong tay tớ.”
…
Buổi tối Tiêu Dao cùng Tiểu Hiên ra ngoài uống rượu. Tiểu Hiên nói cô muốn uống để quên đi nỗi buồn mấy ngày qua, mà Tiêu Dao cũng không ngăn cản. Hai người gọi rất nhiều rượu, cả một bàn đều là vỏ chai, thật ra chỉ có Tiểu Hiên uống chứ cô không uống bao nhiêu. Điện thoại bỗng vang lên một tiếng tin nhắn tới, Tiêu Dao cúi đầu xem là tin nhắn của đàn anh Phùng Tuấn. Anh nhắn: “Anh đang đứng trước cửa.”
Tiểu Dao ngước mắt nhìn Tiểu Hiên đang say không biết gì, cô nhắn: “Chúng em đang ở bên trong, anh đi thẳng vào sẽ nhìn thấy.”
Bên ngoài Phùng Tuấn trả lời “ok” sau bước chân vào trong, đúng như Tiêu Dao nói anh vừa bước vào đã nhìn thấy cô và Tiểu Hiên đang uống say không biết gì. Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh ghế của Tiểu Hiên.
Tiêu Dao cười, có đàn anh đến rồi thì hôm nay cô sẽ uống say, lúc đó sẽ có anh đưa cô và Tiểu Hiên về.
Tiên Hiên đang uống rượu ý thức được có người ngồi bên cạnh, cô ngước mắt lên nhìn lại bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Phùng Tuấn. Cô nghĩ bản thân uống say nên hoa mắt, cô chỉ về phía gương mặt của Phùng Tuấn nói:
“Nhìn này Tiêu Dao, tớ say nên bị hoa mắt đúng không? Tớ nhìn thấy anh Phùng Tuấn ở trước mặt đó.”
Tiêu Dao bên cạnh muốn nói nhưng bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng dáng, khi nhìn thấy người này cô rất bất ngờ, không nghĩ mới đó mà đã gặp lại hắn nhanh như vậy. Nhưng cô không quan tâm tới ánh mắt của người đàn ông đó, bình thản đáp trả lại ánh mắt như không quen biết.
Mặt Phùng Tuấn bỗng nhiên xa sầm mặt, anh đang ngồi ngay trước mặt mà cô lại nói mình hoa mắt. Anh kéo bàn tay của mình về trước, đặt lên gương mặt của cô.
“Em không hoa mắt, anh đang ở trước mặt em đó.”
“Anh ở trước mặt em sao? Sao em không biết vậy?”
“Đương nhiên em không biết rồi, em đang say, làm sao mà biết được hả?”
“Thời gian qua em khiến anh đau lòng lắm đúng không? Em không hề quan tâm tới cảm nhận của anh, em thật sự xin lỗi anh, em không cố ý đâu.” Tiểu Hiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.