Chương 47: Không Có Con Gái
Mạc Y Vân
17/09/2023
Hai người từ từ bước vào trong, bóng lưng của mẹ Tiêu cũng biến mất sau cánh cửa. Những gì hai người vừa nói bà đều nghe thấy. Bên ngoài bà luôn nói không cần Tiêu Dao, không xem cô là con gái, cũng không muốn nhìn thấy mặt cô. Nhưng chỉ một mình bà mới biết lúc này bà cần cô con gái đó hơn bao giờ hết, những lúc thế này bà muốn cô ở bên cạnh ôm mình nói:
“Không sao đâu mẹ, ba đi rồi vẫn còn con ở bên, con sẽ thay ba chăm sóc cho mẹ, thay ba yêu thương mẹ, để không mẹ phải cô đơn, mẹ đừng khóc được không?”
Nhưng bà biết không thể nào, bởi vì cô sẽ không về, cũng sẽ không bỏ người đàn ông và đứa con trong bụng. Cô yêu người đàn ông đó như vậy, yêu đến mức không nghe lời bà, yêu đến mức mang cả cốt nhục của hắn.
Bà lau nước mắt, nhưng dù có lau thế nào cũng không hết. Từ khi gặp cô ở bệnh viện tới giờ bà luôn khóc, khóc không ngừng. Bà thương cô như vậy, nhưng cô lại nhẫn tâm bỏ rơi bà, lúc này đây bà không còn ai ở bên cạnh, thật sự không còn ai nữa rồi.
Nhìn lên bức ảnh phía trước, nụ ảnh cười hiền hậu của ba Tiêu in đậm trong trí nhớ bà. Bà nhớ bức ảnh này là Tiêu Dao chụp khi cô đang học cuối năm cấp ba, khi đó cả nhà đi du lịch chơi, cô nói muốn chụp cho hình cho ba mẹ làm kỷ niệm. Ba Tiêu thích nhất chính là bức ảnh này, hình ảnh vui vẻ của gia đình hạnh phúc hiện lên suy nghĩ trong bà, hình ảnh hạnh phúc giờ còn đâu, chỉ còn nước mắt của người ở lại, nỗi đau thương của người ở lại. Thì ra cảm giác bị vứt bỏ lại là cảm giác cô đơn như thế này.
Hai ngày sau, ngày chôn cất ba Tiêu, họ hàng và hàng xóm tới thăm ông lần cuối. Rất nhiều người hỏi Tiêu Dao đâu, không phải cô là đứa con gái ba Tiêu yêu nhất sao, tại sao không trở về gặp ông lần cuối? Tại sao lại để một mình bà lo hậu sự cho ông, tại sao không xuất hiện trong tang lễ của ba mình?
Cũng có người hỏi không phải hai người lên thăm con gái sao? Tại sao khi trở về lại trở thành như vậy? Rốt cuộc ba Tiêu bị làm sao mà mất? Và tại sao Tiêu Dao không về nhìn mặt ông lần cuối?
Họ hỏi rất nhiều, và luôn hỏi tại sao Tiêu Dao không về nhìn ba mình lần cuối cùng, tại sao không thấy cô xuất hiện suốt mấy ngày qua. Mẹ Tiêu gạt nước mắt sang một bên nói: Từ giờ nó không còn là con gái của tôi, nó đã chết rồi nên mọi người đừng hỏi, cũng đừng quan tâm tới. Nếu quan tâm chồng tôi thì thắp hương, còn nếu không muốn thì có thể về, tôi không có thời gian trả lời những câu hỏi không liên quan.
Khi nói ra những lời đó trái tim của mẹ Tiêu đau đến mức như ai đó đang bóp mạnh khiến bà nghẹt thở. Nhưng bà vẫn cố gắng tỏ ra bình thường như không có chuyện gì, bà luôn như vậy, bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bên trong trái tim lại dĩ máu. Những người họ hàng và hàng xóm nghe thấy mẹ Tiêu nói vậy cũng không dám nói gì nữa chỉ yên lặng.
Cuối cùng lễ tang của ba Tiêu cũng xong, họ hàng và hàng xóm nói mấy lời quan tâm, an ủi sau đó ra về. Trong nhà giờ cũng chỉ còn mẹ Tiêu, Tiểu Hiên và Phùng Tuấn. Mấy ngày qua luôn có hai người ở bên cạnh giúp bà tất cả, bà ngồi trên chiếc ghế gương mặt bình thản nói với hai người:
“Hai con về đi, mấy ngày qua cũng mệt rồi. Cảm ơn hai cháu rất nhiều vì đã giúp bác, thật sự cảm ơn.”
Tiểu Hiên đỡ lấy bàn tay bà vỗ vỗ nói: “Chúng con không sao đâu ạ! Chúng con cũng không giúp gì mấy nên không thể nhận lời cảm ơn như của bác. Con muốn ở đây với bác mấy ngày ạ!”
Mẹ Tiêu nhìn động tác vỗ tay của Tiểu Hiên thật giống với cách mỗi khi ba Tiêu muốn an ủi bà. Những lúc bà giận dỗi ông thường cầm tay bà vỗ vỗ như vậy, thường nói với bà ‘Không sao đâu, có tôi ở đây rồi không ai dám làm bà rơi nước mắt’. Mẹ Tiêu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình không để Tiểu Hiên và Phùng Tuấn biết, mấy ngày qua bà không dám khóc trước mặt hai người để họ bớt lo lắng cho bà. Bà cố gắng nói:
“Hai đứa đã giúp bác nhiều lắm rồi, thật đấy. Hai đưa về đi, còn đi học nữa, nghỉ lâu quá việc học sẽ sa sút, nếu sa sút sẽ không đạt được ước mơ của mình. Khi nào rảnh về thăm bác cũng được, nhà bác sẽ luôn mở cửa đón hai đứa.”
“Dạ, chúng con không sao đâu ạ! Chúng con muốn ở lại thêm mấy ngày nữa.” Tiểu Hiên lo lắng cho bà nói.
“Cảm ơn con, nhưng ta thật sự không cần. Mấy ngày qua các con cũng mệt rồi nên đi về thì hơn.” Mẹ Tiêu cương quyết nói.
“Nhưng con…” Tiểu Hiên muốn nói nhưng Phùng Tuấn bên cạnh hiểu chuyện chặn cô lại nói với mẹ Tiêu: “Vâng ạ! Bác cũng nghỉ ngơi sớm nhé! Khi nào nghỉ học con và Tiểu Hiên sẽ về thăm bác, bác hãy cố giữ gìn sức khoẻ nhé?”
“Ừm, cảm ơn hai con rất nhiều.” Mẹ Tiêu nói.
Tiểu Hiên mặc dù không đi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của Phùng Tuấn rời đi. Trước khi đi cô ôm mẹ Tiêu nói: “Bác ơi, Tiêu Dao không về vì cậu ấy không thể thoát khỏi người đàn ông kia. Cậu ấy thật sự có nỗi khổ của mình, con mong bác hãy bỏ qua cho cậu ấy, mong bác đừng suy nghĩ cậu ấy đã bỏ bác đi theo người kia. Cậu ấy không như vậy, bác là mẹ của cậu ấy, là người cậu ấy thương và yêu nhất đó ạ!”
“Bác không muốn nghe thấy cái tên đó nữa, bác không có con gái, cũng không còn ai nũa rồi. Hai con về cẩn thận nhé!” Nói xong bà đứng dậy quay người bước vào trong nhà.
Tiểu Hiên không lỡ rời đi, nhưng khi nghe thấy những lời đó cô không kiềm lòng được quay người đi bật khóc. Cũng may có Phùng Tuấn bên cạnh ôm cô, nếu không cô cũng không biết phải làm như thế nào.
Phùng Tuấn và Tiểu Hiên vừa đi căn nhà trống trải chỉ còn một mình mẹ Tiêu. Bà bỗng nhiên bật khóc thành tiếng, căn nhà trước giờ luôn có giọng nói trầm ấm của người đàn ông bà dành cả đời để yêu cuối cùng chỉ còn một mình bà, căn phòng ngủ ấm áp giờ chỉ còn sự lạnh giá và cô đơn. Căn bếp luôn có hình bóng cao gầy bận rộn giờ chẳng còn ai, thì ra loại cảm giác khi mất đi thứ mình đã từng có lại đau lòng và thê lương như vậy.
Bà ngồi trong phòng ôm chặt bức ảnh của ba Tiêu, đây là thứ ông để lại cho bà trước khi bỏ bà đi. Còn nhớ cái ngày trước khi lên Nhạc Thành hỏi rõ chuyện Tiêu Dao mang thai ông đã nói với bà rằng:
“Sau lần lên thăm Tiểu Dao về chúng ta đi du lịch nhé? Tôi muốn đến nơi chúng ta từng đến trước đây để quay lại cái thời còn yêu nhau. Tôi nhận ra sau khi kết hôn và sinh Tiểu Dao chúng ta không còn thời gian lo cho mình. Giờ con gái lớn rồi chúng ta cùng nhau đi hưởng thụ tuổi già được không?”
Khi đó mặc dù bà đang tức giận nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Nhưng còn chưa kịp thực hiện điều ông nói ông đã bỏ bà lại mà ra đi mãi mãi, ông đã thất hứa, người thất hứa luôn là người không được yêu thương. Nhưng dù bà có nói như vậy ông cũng không thể nghe, cũng không thể phản bác lại được rồi. Mẹ Tiêu khóc rất nhiều, bà nằm trên giường ôm chặt bức ảnh của ba Tiêu vào lòng không buông.
“Không sao đâu mẹ, ba đi rồi vẫn còn con ở bên, con sẽ thay ba chăm sóc cho mẹ, thay ba yêu thương mẹ, để không mẹ phải cô đơn, mẹ đừng khóc được không?”
Nhưng bà biết không thể nào, bởi vì cô sẽ không về, cũng sẽ không bỏ người đàn ông và đứa con trong bụng. Cô yêu người đàn ông đó như vậy, yêu đến mức không nghe lời bà, yêu đến mức mang cả cốt nhục của hắn.
Bà lau nước mắt, nhưng dù có lau thế nào cũng không hết. Từ khi gặp cô ở bệnh viện tới giờ bà luôn khóc, khóc không ngừng. Bà thương cô như vậy, nhưng cô lại nhẫn tâm bỏ rơi bà, lúc này đây bà không còn ai ở bên cạnh, thật sự không còn ai nữa rồi.
Nhìn lên bức ảnh phía trước, nụ ảnh cười hiền hậu của ba Tiêu in đậm trong trí nhớ bà. Bà nhớ bức ảnh này là Tiêu Dao chụp khi cô đang học cuối năm cấp ba, khi đó cả nhà đi du lịch chơi, cô nói muốn chụp cho hình cho ba mẹ làm kỷ niệm. Ba Tiêu thích nhất chính là bức ảnh này, hình ảnh vui vẻ của gia đình hạnh phúc hiện lên suy nghĩ trong bà, hình ảnh hạnh phúc giờ còn đâu, chỉ còn nước mắt của người ở lại, nỗi đau thương của người ở lại. Thì ra cảm giác bị vứt bỏ lại là cảm giác cô đơn như thế này.
Hai ngày sau, ngày chôn cất ba Tiêu, họ hàng và hàng xóm tới thăm ông lần cuối. Rất nhiều người hỏi Tiêu Dao đâu, không phải cô là đứa con gái ba Tiêu yêu nhất sao, tại sao không trở về gặp ông lần cuối? Tại sao lại để một mình bà lo hậu sự cho ông, tại sao không xuất hiện trong tang lễ của ba mình?
Cũng có người hỏi không phải hai người lên thăm con gái sao? Tại sao khi trở về lại trở thành như vậy? Rốt cuộc ba Tiêu bị làm sao mà mất? Và tại sao Tiêu Dao không về nhìn mặt ông lần cuối?
Họ hỏi rất nhiều, và luôn hỏi tại sao Tiêu Dao không về nhìn ba mình lần cuối cùng, tại sao không thấy cô xuất hiện suốt mấy ngày qua. Mẹ Tiêu gạt nước mắt sang một bên nói: Từ giờ nó không còn là con gái của tôi, nó đã chết rồi nên mọi người đừng hỏi, cũng đừng quan tâm tới. Nếu quan tâm chồng tôi thì thắp hương, còn nếu không muốn thì có thể về, tôi không có thời gian trả lời những câu hỏi không liên quan.
Khi nói ra những lời đó trái tim của mẹ Tiêu đau đến mức như ai đó đang bóp mạnh khiến bà nghẹt thở. Nhưng bà vẫn cố gắng tỏ ra bình thường như không có chuyện gì, bà luôn như vậy, bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bên trong trái tim lại dĩ máu. Những người họ hàng và hàng xóm nghe thấy mẹ Tiêu nói vậy cũng không dám nói gì nữa chỉ yên lặng.
Cuối cùng lễ tang của ba Tiêu cũng xong, họ hàng và hàng xóm nói mấy lời quan tâm, an ủi sau đó ra về. Trong nhà giờ cũng chỉ còn mẹ Tiêu, Tiểu Hiên và Phùng Tuấn. Mấy ngày qua luôn có hai người ở bên cạnh giúp bà tất cả, bà ngồi trên chiếc ghế gương mặt bình thản nói với hai người:
“Hai con về đi, mấy ngày qua cũng mệt rồi. Cảm ơn hai cháu rất nhiều vì đã giúp bác, thật sự cảm ơn.”
Tiểu Hiên đỡ lấy bàn tay bà vỗ vỗ nói: “Chúng con không sao đâu ạ! Chúng con cũng không giúp gì mấy nên không thể nhận lời cảm ơn như của bác. Con muốn ở đây với bác mấy ngày ạ!”
Mẹ Tiêu nhìn động tác vỗ tay của Tiểu Hiên thật giống với cách mỗi khi ba Tiêu muốn an ủi bà. Những lúc bà giận dỗi ông thường cầm tay bà vỗ vỗ như vậy, thường nói với bà ‘Không sao đâu, có tôi ở đây rồi không ai dám làm bà rơi nước mắt’. Mẹ Tiêu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình không để Tiểu Hiên và Phùng Tuấn biết, mấy ngày qua bà không dám khóc trước mặt hai người để họ bớt lo lắng cho bà. Bà cố gắng nói:
“Hai đứa đã giúp bác nhiều lắm rồi, thật đấy. Hai đưa về đi, còn đi học nữa, nghỉ lâu quá việc học sẽ sa sút, nếu sa sút sẽ không đạt được ước mơ của mình. Khi nào rảnh về thăm bác cũng được, nhà bác sẽ luôn mở cửa đón hai đứa.”
“Dạ, chúng con không sao đâu ạ! Chúng con muốn ở lại thêm mấy ngày nữa.” Tiểu Hiên lo lắng cho bà nói.
“Cảm ơn con, nhưng ta thật sự không cần. Mấy ngày qua các con cũng mệt rồi nên đi về thì hơn.” Mẹ Tiêu cương quyết nói.
“Nhưng con…” Tiểu Hiên muốn nói nhưng Phùng Tuấn bên cạnh hiểu chuyện chặn cô lại nói với mẹ Tiêu: “Vâng ạ! Bác cũng nghỉ ngơi sớm nhé! Khi nào nghỉ học con và Tiểu Hiên sẽ về thăm bác, bác hãy cố giữ gìn sức khoẻ nhé?”
“Ừm, cảm ơn hai con rất nhiều.” Mẹ Tiêu nói.
Tiểu Hiên mặc dù không đi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của Phùng Tuấn rời đi. Trước khi đi cô ôm mẹ Tiêu nói: “Bác ơi, Tiêu Dao không về vì cậu ấy không thể thoát khỏi người đàn ông kia. Cậu ấy thật sự có nỗi khổ của mình, con mong bác hãy bỏ qua cho cậu ấy, mong bác đừng suy nghĩ cậu ấy đã bỏ bác đi theo người kia. Cậu ấy không như vậy, bác là mẹ của cậu ấy, là người cậu ấy thương và yêu nhất đó ạ!”
“Bác không muốn nghe thấy cái tên đó nữa, bác không có con gái, cũng không còn ai nũa rồi. Hai con về cẩn thận nhé!” Nói xong bà đứng dậy quay người bước vào trong nhà.
Tiểu Hiên không lỡ rời đi, nhưng khi nghe thấy những lời đó cô không kiềm lòng được quay người đi bật khóc. Cũng may có Phùng Tuấn bên cạnh ôm cô, nếu không cô cũng không biết phải làm như thế nào.
Phùng Tuấn và Tiểu Hiên vừa đi căn nhà trống trải chỉ còn một mình mẹ Tiêu. Bà bỗng nhiên bật khóc thành tiếng, căn nhà trước giờ luôn có giọng nói trầm ấm của người đàn ông bà dành cả đời để yêu cuối cùng chỉ còn một mình bà, căn phòng ngủ ấm áp giờ chỉ còn sự lạnh giá và cô đơn. Căn bếp luôn có hình bóng cao gầy bận rộn giờ chẳng còn ai, thì ra loại cảm giác khi mất đi thứ mình đã từng có lại đau lòng và thê lương như vậy.
Bà ngồi trong phòng ôm chặt bức ảnh của ba Tiêu, đây là thứ ông để lại cho bà trước khi bỏ bà đi. Còn nhớ cái ngày trước khi lên Nhạc Thành hỏi rõ chuyện Tiêu Dao mang thai ông đã nói với bà rằng:
“Sau lần lên thăm Tiểu Dao về chúng ta đi du lịch nhé? Tôi muốn đến nơi chúng ta từng đến trước đây để quay lại cái thời còn yêu nhau. Tôi nhận ra sau khi kết hôn và sinh Tiểu Dao chúng ta không còn thời gian lo cho mình. Giờ con gái lớn rồi chúng ta cùng nhau đi hưởng thụ tuổi già được không?”
Khi đó mặc dù bà đang tức giận nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Nhưng còn chưa kịp thực hiện điều ông nói ông đã bỏ bà lại mà ra đi mãi mãi, ông đã thất hứa, người thất hứa luôn là người không được yêu thương. Nhưng dù bà có nói như vậy ông cũng không thể nghe, cũng không thể phản bác lại được rồi. Mẹ Tiêu khóc rất nhiều, bà nằm trên giường ôm chặt bức ảnh của ba Tiêu vào lòng không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.