Chương 53: Muốn Chết Sao? Đừng Hòng
Mạc Y Vân
17/09/2023
Bên trong căn phòng rất tối cũng may bên ngoài có ánh trăng chiếu vào, Tiêu Dao đang ngồi trước bệ cửa sổ gương mặt hướng ra cửa, bóng lưng vô cùng cô đơn. Lam Thiên Hạo thấy cô không sao sự lo lắng cũng giảm đi rất nhiều, hắn định quay người đi nhưng lại cảm thấy thứ gì đó không đúng liền đứng yên tại chỗ nhìn.
Hắn chạy nhanh tới chỗ của cô thì thấy xung quanh có rất nhiều máu, con ngươi của người đàn ông toát lên một tia lạnh lẽo. Hắn kéo cả người cô lên bật điện trong phòng, khi ánh sáng của căn phòng được mở lên gương mặt và cánh tay đầy máu của Tiêu Dao hiện ra trước mắt hắn. Cô lại cắt cổ tay, vết thương cũ mới lành lại có thêm một vết thương mới chuồng lên nhìn vô cùng đáng sợ. Bàn tay hắn run run bấm nút gọi điện thoại cho Chu Tùng Lâm sau đó hét lớn với Tiêu Dao:
“Em muốn hành hạ tôi bằng cách giết chính mình? Nếu em hận tôi em hãy giết tôi đi, đừng làm như vậy với mình được không? Mỗi khi nhìn thấy em như vậy tôi rất đau, thật sự rất đau. Giống như có hàng ngàn mũi dao đâm sâu vào cơ thể của tôi vậy. Thay vì làm mình đau em thì hãy làm tôi đau đi?”
Tiêu Dao nhếch môi anh đào lên nhìn hắn, trong nụ cười có sự khinh thường. Cô yếu ớt nói: “Anh tốt nhất nên để tôi chết, nếu không sau này tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, để anh cảm nhận nỗi đau giống như tôi đang trải qua, để anh phải chịu đau khổ dằn vặt.”
Lam Thiên Hạo nghe thấy những lời đó không kiềm chế được mà bóp chặt miệng cô. Hắn ngằn lên từng chữ nói: “Được, tôi chờ em. Tôi đã nói là tôi sẽ chờ em trả thù tôi mà. Vì vậy lúc này đừng hành hạ bản thân mình nữa, dừng chuyện ngu ngốc này lại, tôi sẽ không để em chết, dù có xuống địa ngục tôi cũng kéo em về bằng được.”
Tiêu Dao dùng hai tay đẩy mạnh hắn ra, bàn tay đang chạy máu vì động mạnh mà càng chảy nhiều hơn. Cô đau đến nhíu mày lưng chảy mồ hôi nhưng vẫn không quan tâm, cô nói: “Anh đừng nghĩ chỉ nói như vậy là tôi sẽ sợ anh. Tôi sẽ đi tới chỗ của ba tôi, tôi sẽ rời khỏi tên ác ma như anh, rời khỏi con người độc ác như anh.” Nói xong cô nở một nụ cười.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo đều là tia máu, hắn tiến tới gần kéo bàn tay bị thương của cô ra để cô không chạm vào nó, giọng nói lạnh lùng: “Dù em chết rồi tôi cũng có cách khiến em sống lại. Đừng có nghĩ chết là hết, chết là sẽ không thấy tôi sao? Tôi sẽ không để em có cơ hội đó, tôi phải để em nhìn thấy tôi, để em biết dù hận tôi nhưng em vẫn phải ở bên cạnh tôi là cảm giác ra sao. Em muốn trả thù lúc nào tôi cũng chờ đợi, còn muốn chết sao? Đừng hòng.”
Nói xong hắn ôm Tiêu Dao lên mặc cho cô có dãy dụa hay làm bất cứ chuyện gì. “Buông ra, tôi nói anh biết nếu không buông tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy.”
“Tôi nói rồi, dù em muốn làm gì tôi cũng không quan tâm, yên lặng để dành sức lực đi.” Lam Thiên Hạo đặt cô lên giường giữ chặt không để cô chạm vào vết thương.
“Buông ra, tôi chỉ muốn chết đi thôi, thật đó, anh để tôi chết nhẹ nhàng được không?” Tiêu Dao yếu ớt nói.
“Em quên trong bụng em vẫn còn đứa con của tôi?” Lam Thiên Hạo lau nước mắt cho cô hỏi.
“Vậy anh lấy đi, anh làm cách nào cũng được lấy nó ra khỏi người tôi sau đó để tôi được tự do, để tôi được giải thoát có được không? Tôi không muốn ở đây, không muốn bị anh nhốt.”
Ánh mắt của Lam Thiên Hạo toát ra tia lạnh lẽo, hắn nắm chặt cằm để cô đối diện mình gằn lên từng chữ: “Không bao giờ, em muốn rời đi đó là ý nghĩ không bao giờ thực hiện được. Dù bẻ gãy chân tôi cũng sẽ để em ở bên cạnh mãi mãi.”
Tiêu Dao nhìn chằm chằm hắn không nháy mắt, cô yếu ớt nói:
“Ý nghĩ ban đầu khi anh tìm thấy tôi và quyết định khiến tôi mang thai là gì? Là sau khi tôi sinh xong sẽ cho tôi một số tiền lớn, là dù biết tôi bị bệnh không thể sống vẫn tiếp tục lựa chọn. Nếu khi đó tôi có bệnh và không thể sống có phải anh cũng sẽ có cách khiến tôi sinh được đứa bé ra không? Nếu ngay từ đầu anh đã có suy nghĩ đó tại sao lại không làm nó đến cuối cùng chứ? Anh để tôi chết và đứa bé sẽ sống theo cách anh mong muốn, làm như vậy hai chúng ta sẽ không còn quan hệ, tôi cũng được giải thoát.”
Lam Thiên Hạo nhìn cô chằm chằm, cô nói đúng như những gì hắn từng nói với Hạo Tam. Hắn từng nói dù cô chết hắn cũng có cách khiến đứa bé sống, chỉ là nghe từ miệng cô nói ra hắn cảm thấy khó chịu, hắn nói: “Em có nói gì cũng không khiến tôi thay đổi ý định nên tốt nhất em nên chấp nhận số phận của mình đi.”
Tiêu Dao nắm chặt hai tay lại khiến vết cắt ở tay chảy máu nhiều hơn. Nước mắt cô rơi dài trên khuôn mặt nhợt nhạt, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, lúc này cô không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn nghe thấy hắn nói nữa.
Lam Thiên Hạo thấy cô yên lặng thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay lau nước mắt cho cô nói: “Sau khi sinh đứa bé ra tôi sẽ dẫn em về gặp ba mẹ. Chúng ta sẽ quỳ gối xuống trước ba mẹ của em, tôi sẽ giải thích để họ hiểu.”
“Anh nghĩ còn kịp sao?” Tiêu Dao mở mắt ra nhìn hắn hỏi. Cái gì mà chúng ta, hắn lại kéo cô và hắn ở cùng một chỗ sao? Đúng là nực cười.
Bàn tay của Lam Thiên Hạo ở trên mặt của Tiêu Dao nắm chặt lại, hắn hít một hơi thật sâu sau đó tiếp tục lau nước mắt cho cô nói: “Nếu chúng ta muốn thì đương nhiên vẫn kịp. Tôi sẽ giải thích chắc chắn mẹ em sẽ hiểu.”
Tiêu Dao không trả lời chỉ nhìn hắn. Cô cảm thấy đau, cổ tay của cô đau quá, đau đến mức không thể cử động.
Bên ngoài tiếng bước chân và tiếng nói dồn dập, sau đó là tiếng mở cửa. Chu Tùng Lâm, Hạo Tam và vú Dung gương mặt lo lắng đứng trước mặt Lam Thiên Hạo và Tiêu Dao. Lam Thiên Hạo đứng dậy nhường đường cho Chu Tùng Lâm vào kiểm tra vết thương cho Tiêu Dao.
Chu Tùng Lâm nhìn vết thương của cô không khỏi cau mày, vết cắt lần này sâu hơn những lần trước rất nhiều. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cẩn thận xem vết thương cho cô.
Tiêu Dao mấy lần kéo mạnh lại không muốn anh ta băng bó, Lam Thiên Hạo thấy vậy ôm chặt cô để cánh tay ra ngoài để Chu Tùng Lâm băng vết thương cho cô. Tiêu Dao há miệng cắn vào ngực hắn, cô cũng muốn hắn phải nếm trải sự đau đớn mà cô đang trải qua. Cô cắn rất mạnh, đến mức máu lan khắp khoang miệng cô cũng không buông ra.
Chu Tùng Lâm ngồi đối diện nhìn gương mặt chịu đựng của Lam Thiên Hạo muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói được gì, đây là sự lựa chọn của hắn anh không có quyền chen vào. Lại nhìn xuống bàn tay của Tiêu Dao, người phụ nữ ngu ngốc này cắt chỗ nào không cắt lại cắt đúng vết thương cũ, giờ nó đã thành một cái sẹo xấu xí.
“Xong rồi đấy, lần này cô mất máu rất nhiều tốt nhất nên ăn uống nhiều vào để bù lại chỗ máu đã mất kia. Nếu cô cứ như vậy thì cơ thể cô sẽ suy yếu, đứa bé trong bụng cũng như vậy. Mà lần sau muốn cắt cổ tay có thể cắt ở vị trí khác không? Nơi này cô đã cắt trên năm lần rồi, vết sẹo rất khó coi, chẳng lẽ cô muốn sống mãi với nó?”
Lam Thiên Hạo lạnh lùng nhìn đỉnh đầu của cô. Tiêu Dao buông người Lam Thiên Hạo ra nhổ một ngụm máu xuống sàn nhà, gương mặt trắng bệch mệt mỏi nói: “Tôi muốn có vết thương này để nhắc nhở bản thân đã từng trải qua những gì, đã từng đau khổ và bất hạnh như thế nào, và nó sẽ giúp tôi biết người đàn ông này độc ác ra sao.” Khi nói ánh mắt cô nhìn chằm chằm Lam Thiên Hạo.
Hắn chạy nhanh tới chỗ của cô thì thấy xung quanh có rất nhiều máu, con ngươi của người đàn ông toát lên một tia lạnh lẽo. Hắn kéo cả người cô lên bật điện trong phòng, khi ánh sáng của căn phòng được mở lên gương mặt và cánh tay đầy máu của Tiêu Dao hiện ra trước mắt hắn. Cô lại cắt cổ tay, vết thương cũ mới lành lại có thêm một vết thương mới chuồng lên nhìn vô cùng đáng sợ. Bàn tay hắn run run bấm nút gọi điện thoại cho Chu Tùng Lâm sau đó hét lớn với Tiêu Dao:
“Em muốn hành hạ tôi bằng cách giết chính mình? Nếu em hận tôi em hãy giết tôi đi, đừng làm như vậy với mình được không? Mỗi khi nhìn thấy em như vậy tôi rất đau, thật sự rất đau. Giống như có hàng ngàn mũi dao đâm sâu vào cơ thể của tôi vậy. Thay vì làm mình đau em thì hãy làm tôi đau đi?”
Tiêu Dao nhếch môi anh đào lên nhìn hắn, trong nụ cười có sự khinh thường. Cô yếu ớt nói: “Anh tốt nhất nên để tôi chết, nếu không sau này tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, để anh cảm nhận nỗi đau giống như tôi đang trải qua, để anh phải chịu đau khổ dằn vặt.”
Lam Thiên Hạo nghe thấy những lời đó không kiềm chế được mà bóp chặt miệng cô. Hắn ngằn lên từng chữ nói: “Được, tôi chờ em. Tôi đã nói là tôi sẽ chờ em trả thù tôi mà. Vì vậy lúc này đừng hành hạ bản thân mình nữa, dừng chuyện ngu ngốc này lại, tôi sẽ không để em chết, dù có xuống địa ngục tôi cũng kéo em về bằng được.”
Tiêu Dao dùng hai tay đẩy mạnh hắn ra, bàn tay đang chạy máu vì động mạnh mà càng chảy nhiều hơn. Cô đau đến nhíu mày lưng chảy mồ hôi nhưng vẫn không quan tâm, cô nói: “Anh đừng nghĩ chỉ nói như vậy là tôi sẽ sợ anh. Tôi sẽ đi tới chỗ của ba tôi, tôi sẽ rời khỏi tên ác ma như anh, rời khỏi con người độc ác như anh.” Nói xong cô nở một nụ cười.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo đều là tia máu, hắn tiến tới gần kéo bàn tay bị thương của cô ra để cô không chạm vào nó, giọng nói lạnh lùng: “Dù em chết rồi tôi cũng có cách khiến em sống lại. Đừng có nghĩ chết là hết, chết là sẽ không thấy tôi sao? Tôi sẽ không để em có cơ hội đó, tôi phải để em nhìn thấy tôi, để em biết dù hận tôi nhưng em vẫn phải ở bên cạnh tôi là cảm giác ra sao. Em muốn trả thù lúc nào tôi cũng chờ đợi, còn muốn chết sao? Đừng hòng.”
Nói xong hắn ôm Tiêu Dao lên mặc cho cô có dãy dụa hay làm bất cứ chuyện gì. “Buông ra, tôi nói anh biết nếu không buông tôi sẽ khiến anh phải hối hận đấy.”
“Tôi nói rồi, dù em muốn làm gì tôi cũng không quan tâm, yên lặng để dành sức lực đi.” Lam Thiên Hạo đặt cô lên giường giữ chặt không để cô chạm vào vết thương.
“Buông ra, tôi chỉ muốn chết đi thôi, thật đó, anh để tôi chết nhẹ nhàng được không?” Tiêu Dao yếu ớt nói.
“Em quên trong bụng em vẫn còn đứa con của tôi?” Lam Thiên Hạo lau nước mắt cho cô hỏi.
“Vậy anh lấy đi, anh làm cách nào cũng được lấy nó ra khỏi người tôi sau đó để tôi được tự do, để tôi được giải thoát có được không? Tôi không muốn ở đây, không muốn bị anh nhốt.”
Ánh mắt của Lam Thiên Hạo toát ra tia lạnh lẽo, hắn nắm chặt cằm để cô đối diện mình gằn lên từng chữ: “Không bao giờ, em muốn rời đi đó là ý nghĩ không bao giờ thực hiện được. Dù bẻ gãy chân tôi cũng sẽ để em ở bên cạnh mãi mãi.”
Tiêu Dao nhìn chằm chằm hắn không nháy mắt, cô yếu ớt nói:
“Ý nghĩ ban đầu khi anh tìm thấy tôi và quyết định khiến tôi mang thai là gì? Là sau khi tôi sinh xong sẽ cho tôi một số tiền lớn, là dù biết tôi bị bệnh không thể sống vẫn tiếp tục lựa chọn. Nếu khi đó tôi có bệnh và không thể sống có phải anh cũng sẽ có cách khiến tôi sinh được đứa bé ra không? Nếu ngay từ đầu anh đã có suy nghĩ đó tại sao lại không làm nó đến cuối cùng chứ? Anh để tôi chết và đứa bé sẽ sống theo cách anh mong muốn, làm như vậy hai chúng ta sẽ không còn quan hệ, tôi cũng được giải thoát.”
Lam Thiên Hạo nhìn cô chằm chằm, cô nói đúng như những gì hắn từng nói với Hạo Tam. Hắn từng nói dù cô chết hắn cũng có cách khiến đứa bé sống, chỉ là nghe từ miệng cô nói ra hắn cảm thấy khó chịu, hắn nói: “Em có nói gì cũng không khiến tôi thay đổi ý định nên tốt nhất em nên chấp nhận số phận của mình đi.”
Tiêu Dao nắm chặt hai tay lại khiến vết cắt ở tay chảy máu nhiều hơn. Nước mắt cô rơi dài trên khuôn mặt nhợt nhạt, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, lúc này cô không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn nghe thấy hắn nói nữa.
Lam Thiên Hạo thấy cô yên lặng thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay lau nước mắt cho cô nói: “Sau khi sinh đứa bé ra tôi sẽ dẫn em về gặp ba mẹ. Chúng ta sẽ quỳ gối xuống trước ba mẹ của em, tôi sẽ giải thích để họ hiểu.”
“Anh nghĩ còn kịp sao?” Tiêu Dao mở mắt ra nhìn hắn hỏi. Cái gì mà chúng ta, hắn lại kéo cô và hắn ở cùng một chỗ sao? Đúng là nực cười.
Bàn tay của Lam Thiên Hạo ở trên mặt của Tiêu Dao nắm chặt lại, hắn hít một hơi thật sâu sau đó tiếp tục lau nước mắt cho cô nói: “Nếu chúng ta muốn thì đương nhiên vẫn kịp. Tôi sẽ giải thích chắc chắn mẹ em sẽ hiểu.”
Tiêu Dao không trả lời chỉ nhìn hắn. Cô cảm thấy đau, cổ tay của cô đau quá, đau đến mức không thể cử động.
Bên ngoài tiếng bước chân và tiếng nói dồn dập, sau đó là tiếng mở cửa. Chu Tùng Lâm, Hạo Tam và vú Dung gương mặt lo lắng đứng trước mặt Lam Thiên Hạo và Tiêu Dao. Lam Thiên Hạo đứng dậy nhường đường cho Chu Tùng Lâm vào kiểm tra vết thương cho Tiêu Dao.
Chu Tùng Lâm nhìn vết thương của cô không khỏi cau mày, vết cắt lần này sâu hơn những lần trước rất nhiều. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cẩn thận xem vết thương cho cô.
Tiêu Dao mấy lần kéo mạnh lại không muốn anh ta băng bó, Lam Thiên Hạo thấy vậy ôm chặt cô để cánh tay ra ngoài để Chu Tùng Lâm băng vết thương cho cô. Tiêu Dao há miệng cắn vào ngực hắn, cô cũng muốn hắn phải nếm trải sự đau đớn mà cô đang trải qua. Cô cắn rất mạnh, đến mức máu lan khắp khoang miệng cô cũng không buông ra.
Chu Tùng Lâm ngồi đối diện nhìn gương mặt chịu đựng của Lam Thiên Hạo muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói được gì, đây là sự lựa chọn của hắn anh không có quyền chen vào. Lại nhìn xuống bàn tay của Tiêu Dao, người phụ nữ ngu ngốc này cắt chỗ nào không cắt lại cắt đúng vết thương cũ, giờ nó đã thành một cái sẹo xấu xí.
“Xong rồi đấy, lần này cô mất máu rất nhiều tốt nhất nên ăn uống nhiều vào để bù lại chỗ máu đã mất kia. Nếu cô cứ như vậy thì cơ thể cô sẽ suy yếu, đứa bé trong bụng cũng như vậy. Mà lần sau muốn cắt cổ tay có thể cắt ở vị trí khác không? Nơi này cô đã cắt trên năm lần rồi, vết sẹo rất khó coi, chẳng lẽ cô muốn sống mãi với nó?”
Lam Thiên Hạo lạnh lùng nhìn đỉnh đầu của cô. Tiêu Dao buông người Lam Thiên Hạo ra nhổ một ngụm máu xuống sàn nhà, gương mặt trắng bệch mệt mỏi nói: “Tôi muốn có vết thương này để nhắc nhở bản thân đã từng trải qua những gì, đã từng đau khổ và bất hạnh như thế nào, và nó sẽ giúp tôi biết người đàn ông này độc ác ra sao.” Khi nói ánh mắt cô nhìn chằm chằm Lam Thiên Hạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.